Hồng lâu mộng - Chương 067 - Phần 1

Chương 67: Hồi thứ sáu
mươi bảy

Thấy đồ thổ nghi, Đại
Ngọc nhớ quê cũ;

Nghe việc bí mật, Phượng
Thư hỏi người hầu

Sau khi chị Ba tự sát,
bà già Vưu cùng chị Hai, Giả Trân, Giả Liễn đều hết sức thương khóc, liền sai
người khâm liệm đưa ra ngoài thành chôn cất. Liễu Tương Liên thấy chị Ba đã mất
rồi, ngẩn ngơ thương tiếc, lại bị đạo nhân nói mát mấy câu, phá tan cõi mê, bèn
cắt tóc theo vị đạo nhân điên rồ vùn vụt đi mất, không biết về đâu.

Tiết phu nhân thấy Tương
Liên định lấy chị Ba, trong bụng rất mừng. Đương lúc cao hứng, định mua cho hắn
một cái nhà, sắm sửa đồ đạc, chọn ngày đón dâu, để báo đền công ơn đã cứu con
mình. Bỗng bọn người hầu trong nhà xôn xao nói: “Chị Ba đã tự sát rồi”. Bọn hầu
gái nghe thấy, về nói cho Tiết phu nhân biết. Tiết phu nhân không hiểu tại sao,
trong bụng rất buồn. Đương lúc ngờ vực, thấy Bảo Thoa ở trong vườn về, Tiết phu
nhân liền hỏi:

- Con ơi, con có nghe
thấy gì không? Cô em gái thứ ba của chị Trân không phải đã gả cho em nuôi của
anh con là Liễu Tương Liên rồi hay sao? Thế mà không biết vì sao nó lại tự vẫn!
Còn Liễu Tương Liên thì đi đằng nào mất rồi. Thực là kỳ quặc không ai ngờ đến!

Bảo Thoa nghe nói, không
hề để ý đến, nói:

- Câu tục ngữ nói rất
đúng: “Trên trời có mây gió bất ngờ, người đời có họa phúc trong phút chốc”. Đó
là định mệnh kiếp trước của họ. Hôm nọ vì Tương Liên cứu anh con, mẹ định thu
xếp công việc hộ anh ấy, nhưng nay người chết đã chết rồi, người đi đã đi rồi.
Theo ý con thì cứ mặc họ. Mẹ cũng không cần phải vì họ mà thương cảm nữa. Từ khi
anh con ở Giang Nam về, đã vài mươi ngày rồi, hàng hóa buôn về chắc cũng đã bán
gần hết. Những người làm công cùng đi với anh con, đi lại vất vả mấy tháng nay,
mẹ nên bàn với anh con mời một bữa để tạ ơn người ta mới phải. Đừng để họ bảo
mình là vô tình.

Mẹ con đương bàn với
nhau thì Tiết Bàn ở ngoài đi vào, còn ngấn nước mắt, vừa đến cửa đã vỗ tay nói
với mẹ:

- Mẹ có biết việc em
Liễu và chị Ba không

- Ta vừa mới nghe thấy,
đương nói chuyện với em con.

- Mẹ có nghe nói Tương
Liên theo một người đạo sĩ đi tu không?

- Việc này lại càng lạ!
Có nhẽ nào Tương Liên là một người trẻ tuổi thông minh như thế, lại đâm ra hồ
đồ theo đạo sĩ đi tu? Ta nghĩ anh em con thân với nhau như thế, hắn lại không
có cha mẹ, anh em, một mình ở đây, con nên đi các nơi tìm hắn mới phải. Theo
đạo sĩ thì chưa thể đi xa được, chỉ quanh quẩn ở trong chùa miếu nào gần đây
thôi.

- Con cũng nghĩ thế, vừa
nghe tin ấy, con mang theo mấy người hầu đi khắp nơi tìm hắn. Nhưng chẳng thấy
bóng vía đâu cả. Hỏi khắp mọi người, cũng không ai trông thấy.

- Con đi tìm không thấy,
thế là đã hết lòng với bè bạn rồi. Biết đâu hắn đi tu như thế không phải là
điều tốt. Còn con cũng nên sắp đặt việc buôn bán, lo liệu sớm việc cưới vợ của
con. Nhà ta vẫn hiếm người, tục ngữ đã nói: “Thấp chân chạy trước”, để tránh
khỏi khi đến việc phải hấp tấp, được cái nọ hỏng cái kia, làm cho người ta chê
cười. Hơn nữa, em con vừa nói, con về nhà đã hơn nửa tháng, chắc hàng hóa cũng
bán hết rồi, nên bày bữa tiệc thết mấy người cùng đi, để yên ủi họ mớiphải.
Người ta đi với con hàng hai, ba ngàn dặm, vất vả bốn, năm tháng ròng, trên
đường lại chịu thay cho con biết bao sự sợ hãi nặng nề.

- Mẹ nói phải đấy! Em
con nghĩ thế thật chu đáo quá. Con cũng đã nghĩ như vậy. Chỉ vì mấy hôm nay
phải giao hàng đi các nơi, đầu óc cứ rối cả lên. Lại bận về việc Tương Liên,
rút cuộc tốn công mất sức chẳng đi đến đâu, thành ra quên mất cả việc chính.
Không thì ngày mai hoặc ngày kia con sẽ viết thiếp mời họ.

- Tùy con định liệu đấy.

Nói chưa dứt lời, đứa
hầu nhỏ ở ngoài vào trình:

- Ông tổng quản họ
Trương sai người đưa hai hòm đồ đến nói là đồ của cậu mua riêng, không ghi vào
sổ hàng. Đáng lẽ đưa lại sớm, nhưng vì các hòm hàng đè lên trên, chưa lấy được.
Ngày hôm qua hàng chuyển đi hết, nên hôm nay mới đưa lại.

Nói xong thấy hai người
hầu khênh vào hai cái hòm gỗ to. Tiết Bàn vừa trông thấy nói:

- Úi chà! Ta sao lại lẩn
thẩn đến thế. Ngay những thứ đặc biệt mua để biếu mẹ và em, ta cũng quên phải
để cho người làm công mang đến.

Bảo Thoa nói:

- Anh khéo nói nhỉ! Đó
là thứ đặc biệt, mới bỏ quên đến hai mươi ngày. Nếu không phải là thứ đặc biệt,
có lẽ anh bỏ đến cuối năm mới mang v đấy. Em thấy anh chẳng để ý đến việc gì
cả.

Tiết Bàn cười nói:

- Có lẽ khi đi đường bị
sợ bạt vía, nên bây giờ anh vẫn chưa hoàn hồn.

Cả nhà nghe vậy cười một
lúc, rồi bảo a hoàn nhỏ:

- Ra nói với bọn người
hầu, đồ vật để lại đấy, bảo họ cứ về đi thôi.

Tiết phu nhân và Bảo
Thoa hỏi:

- Trong có những gì mà
buộc chặt thế?

Tiết Bàn gọi hai
người hầu vào, cởi dây, bỏ những ván ghép, mở khóa ra, một hòm đựng đầy lụa là
gấm vóc và các đồ dùng hàng ngoại quốc. Tiết Bàn nói:

- Còn cái hòm kia là mua
cho em đấy.

Nói rồi tự ra mở lấy.

Tiết phu nhân và Bảo
Thoa đến xem, thấy những thứ như bút, mực, giấy, nghiên, giấy hoa tiên đủ các
màu, túi thơm, quạt, hạt châu đeo quạt, phấn sáp, ngoài ra còn có cả người múa
rối, cái để chơi tửu lệnh, mua từ núi Hổ Khẩu về, những người tí hon nhào lộn,
đèn cát, những con hát bằng đất đựng vào trong cái hộp lụa xanh; lại có cái
tượng của Tiết Bàn bằng đất nặn ở trên núi Hổ Khâu, trông không khác hắn một tí
nào. Bảo Thoa không để ý đến những thứ khác, cứ nhìn cái tượng của Tiết Bàn,
lại nhìn đến anh, không sao nhịn cười được. Rồi bảo Oanh Nhi dẫn mấy bà già đến
khiêng hòm đồ vật vào trong vườn, lại nói chuyện với mẹ và anh một lúc rồi mới
đi. Tiết phu nhân lấy những đồ ở trong hòm ra, chia từng phần một rồi bảo Đồng
Hỷ đem biếu bên Giả mẫu và Vương phu nhân.

Bảo Thoa về đến phòng,
đem đồ chơi ra xem một lượt, trừ thứ nào để dùng, còn thì sai Oanh Nhi cùng bà
già chia biếu các nơi; có chỗ biếu bút, mực, giấy, nghiên; có chỗ biếu túi
thơm, quạt, ngọc đeo quạt; có chỗ biếu phấn sáp, dầu bôi đầu, có chỗ biếu đồ
chơi. Chỉ riêng Đại Ngọc là đưa đồ biếu hơn người khác, lại nhiều gấp đôi.

Các chị em nhận đồ biếu,
thưởng tiền cho người đem đến và nói: “Sẽ đến cảm ơn”. Chỉ có Đại Ngọc trông
thấy những đồ vật ở quê mình, đâm ra cảm động xót xa, nghĩ đến cha mẹ mất cả,
không có anh em phải ở nhờ nhà họ hàng, thì làm gì còn có người đem những đồ
thổ sản đến cho mình? Càng nghĩ, Đại Ngọc càng thương tâm.

Tử Quyên biết rõ tâm sự
Đại Ngọc, nhưng cũng không dám nói thẳng ra, chỉ đứng bên cạnh khuyên:

- Cô vốn là người nhiều
bệnh, mấy lâu uống thuốc; vài ngày nay xem ra đã đỡ hơn trước. Người hơi đấy
nhưng chưa được khỏe hẳn. Hôm nay cô Bảo đem cho cô những thứ này, đủ biết ngày
thường cô ấy rất quý trọng cô, cô nên vui vẻ là phải, sao lại đâm ra buồn rầu?
Như thế chả hóa ra cô Bảo đem đồ vật biếu cô lại làm cho cô phiền não hay sao?
Lỡ đến tai cô Bảo, lại đâm ra khó coi. Hơn nữa thấy cô ốm luôn, cụ đã tìm hết
cách, mời thầy chạy thuốc, chỉ cốt cho cô khỏi bệnh. Nay mới hơi đỡ, cô lại cứ
khóc lóc thế này, chả hóa ra tự mình hủy hoại thân mình, làm cụ cứ buồn thêm
hay sao? Bệnh cô là do ngày thường lo nghĩ quá nhiều, tổn thương đến khí huyết.
Cô là tấm thân ngàn vàng, không nên tự mình coi nhẹ thân mình!

Tử Quyên đương khuyên
giải thì đứa hầu nhỏ đứng ở ngoài sân nói: “Cậu Bảo đến đấy”. Tử Quyên vội nói:

- Mời cậu vào.

Bảo Ngọc đi vào buồng,
Đại Ngọc mời ngồi. Bảo Ngọc thấy trên mặt Đại Ngọc có ngấn nước mắt, liền hỏi:

- Em ơi, lại có ai trêu
tức em đấy?

Đại Ngọc gượng cười nói:
“Ai tức gì đâu?”

Tử Quyên đứng bên cạnh
ngoảnh vào cái bàn sau giường dẩu môi. Bảo Ngọc biết ý, nhìn vào đó, thấy chất
nhiều thứ, biết ngay là những thứ của Bảo Thoa đưa đến, liền cười nói:

- Những thứ này ở đâu
đưa đến? Em định mở hàng tạp hóa chắc.

Đại Ngọc không trả lời.
Tử Quyên cười nói:

- Cậu còn nhắc đến làm
gì nữa! Vì cô Bảo đem cho các thứ ấy, cô tôi trông thấy, đâm ra thương tâm. Tôi
đương khuyên can, may cậu lại đến, nhờ cậu khuyên giúp.

Bảo Ngọc đã biết rõ Đại
Ngọc vì duyên cớ ấy, nhưng không dám gợi ra, chỉ cười nói:

- Tôi biết cô của các
chị chẳng phải thế đâu. Chắc là lại cô Bảo đem cho quà ít quá, nên mới tức giận
buồn rầu. Em ơi em cứ yên tâm, sang năm anh sẽ cho người đi Giang Nam chở về
cho em hàng thuyền để em khỏi phải nước mắt ngắn nước mắt dài.

Đại Ngọc nghe những câu
ấy, biết là Bảo Ngọc có ý làm khuây cho mình, nên cũng không chối mà cũng không
nhận, chỉ nói:

- Em dù thơ dại đến đâu
cũng không đến nỗi vì một ít đồ vật đưa đến, đâm ra tức giận. Em có phải là đứa
trẻ con lên ba đâu, anh đừng coi người nhỏ nhen quá. Em có duyên cớ riêng của
em, anh biết sao được?

Nói xong, nước mắt lại
chảy xuống ròng ròng.

Bảo Ngọc đến trước
giường, ngồi cạnh Đại Ngọc, cầm từng thứ đồ chơi, mân mê kỹ, cố ý hỏi: “Cái này
là cái gì? Tên là gì? Cái kia làm bằng gì mà đẹp thế? Cái này là cái gì, dùng
để làm gì? Cái này có thể bày ở trước mặt được. Cái kia có thể bày ở trên bàn
đẹp như đồ cổ đấy”. Bảo Ngọc cứ nói những câu vu vơ để xí xóa cho xong chuyện.

Đại Ngọc thấy Bảo Ngọc
như thế, trong bụng không đành, liền nói:

- Anh đừng ở đây quấy
rầy nữa, chúng ta cùng đi sang nhà chị Bảo thôi.

Bảo Ngọc cũng muốn để
Đại Ngọc đi chơi cho đỡ buồn, liền nói:

- Chị Bảo cho chúng ta
những thứ này, chúng ta cũng nên đến cảm ơn.

- Chỗ chị em nhà, không
cần phải cảm ơn. Có anh Tiết Bàn mới về, tất nhiên cũng kể lại chuyện cổ tích ở
Giang Nam cho chị Bảo nghe. Em sang đó nghe cũng như là về thăm quê vậy.

Nói xong, Đại Ngọc mắt
lại đỏ hoe.

Bảo Ngọc đã đứng chờ.
Đại Ngọc đành phải cùng đi sang bên Bảo Thoa.

Tiết Bàn nghe lời mẹ,
viết thiếp và bày tiệc rượu mời bốn người làm công đến, chẳng qua chỉ những câu
chuyện sổ sách buôn bán. Một lúc vào tiệc, Tiết Bàn mời rượu từng người. Tiết
phu nhân lại sai người ra chào mời. Mọi người uống rượu nói chuyện. Trong họ có
người nói:

- Tiệc rượu hôm nay
thiếu mất hai người bạn tốt.

Mọi người đều hỏi: “Là
ai thế?” Người kia nói:

- Còn có ai nữa! Tức là
cậu hai Liễn bên phủ Giả và em kết nghĩa của cậu nhà là cậu hai Liễu.

Quả nhiên mọi người đều
nhớ đến, mới hỏi Tiết Bàn:

- Sao không mời cậu hai
Liễn và cậu hai Liễu đến?

Tiết Bàn cau mày thở dài
nói:

- Cậu hai Liễn trước đây
hai hôm lại đi châu Bình An rồi. Còn cậu hai Liễu thì không nên nhắc đến nữa,
quả thực là một việc lạ trên đời. Bây giờ không còn là “cậu hai Liễu” nữa mà đã
đi làm thầy tu Liễu ở đâu rồi.

Mọi người đều lấy làm
lạ, hỏi:

- Nói thế là thế nào?

Tiết Bàn kể lại đầu đuôi
việc Liễu Tương Liên. Mọi người nghe xong càng lấy làm lạ, nói:

- Thảo nào hôm nọ chúng
tôi ở trong phố, hình như cũng nghe thấy người ta xôn xao đồn: “Có một vị đạo
sĩ chỉ nói qua loa mấy câu đã đem được một người đi tu rồi”. Họ còn nói: “Có
một cơn gió thổi cuốn đi, nhưng không biết là ai”. Chúng tôi đương bận bán
hàng, có thì giờ đâu mà đi hỏi việc ấy! Đến nay cũng còn nửa tin nửa ngờ. Biết
đâu lại là cậu Liễu! Nếu biết là cậu ấy thì chúng tôi phải ra khuyên can mới
phải. Mặc dù như thế nào cũng không cho cậu ấy đi.

Trong đó lại có người
nói:

- Chắc không phải đâu.

Mọi người lại hỏi:

- Thế là thế nào?

Người kia nói:

- Xem cậu Liễu là người
linh lợi, chưa chắc đã thật đi theo đạo sĩ. Cậu ấy biết võ lại có sức khỏe,
hoặc thấy rõ đạo sĩ kia có yêu thuật mà cố ý đi theo, để ngấm ngầm trừ diệt hắn
cũng chưa biết chừng.

Tiết Bàn nói:

- Như thế cũng được, ở
trên đời này những kẻ giở lối yêu quái đi lừa phỉnh người, thế nào mà chẳng có
người trị cho chúng một mẻ.

Mọi người nói:

- Có lẽ nào cậu biết
chuyện lại không đi tìm cậu ấy?

Tiết Bàn nói:

- Trong thành ngoài
thành, chỗ nào tôi chẳng đến tìm. Nói ra các anh đừng cười, vì không tìm thấy
nó, tôi đã phải khóc một trận đấy!

Nói xong thở vắn than
dài, nét mặt ủ rũ, không vui vẻ như mọi ngày.

Bọn làm công thấy quang
cảnh thế, không tiện ngồi lâu, ăn uống qua loa rồi ra về.

Bảo Ngọc cùng Đại Ngọc
đến nhà Bảo Thoa. Bảo Ngọc nói:

- Anh Cả vất vả mới mang
được ít đồ về, chị nên để mà dùng, lại còn đem cho chúng tôi.

Bảo Thoa cười nói:

- Không phải đồ gì quý
hóa, chẳng qua là những thứ thổ nghi từ xa đem về, để mọi người được trông thấy
chút của lạ thôi.

Đại Ngọc nói:

- Những thứ này, khi em
còn bé không để ý đến, bây giờ trông thấy, thực là những đồ vật mới lạ.

Bảo Thoa

- Chắc em cũng biết tục
ngữ có câu: “Vật ra khỏi quê hương trở thành quý giá”, chứ thực ra cũng chúng
đáng gì?

Bảo Ngọc nghe vậy đúng
vào tâm sự vừa rồi của Đại Ngọc, liền nói lảng ra chuyện khác:

- Sang năm anh Cả có đi
nữa, nhờ mua thêm cho chúng tôi một ít.

Đại Ngọc lườm Bảo Ngọc
một cái, nói:

- Anh cần thì cứ nói,
đừng có kéo cả người khác vào. Chị ơi chị xem đấy, anh Bảo đến đây không phải
là để cảm ơn chị, mà lại cốt để đặt trước đồ vật sang năm đấy.

Bảo Thoa và Bảo Ngọc đều
cười.

Ba người nói chuyện
phiếm một lúc, lại nhắc đến bệnh của Đại Ngọc, Bảo Thoa khuyên:

- Nếu em thấy người
không được khoan khoái, nên cố gắng ra ngoài đi đi lại lại cho khuây khỏa, đừng
có ngồi ru rú ở nhà. Mấy hôm trước tôi thấy người uể oải, khắp mình nóng ran,
cũng muốn nằm. Nhưng vì khí trời không tốt, sợ sinh bệnh, nên mới tìm việc ra
làm cho khuây. Hai hôm nay mới thấy dễ chịu đấy.

Đại Ngọc nói:

- Chị nói rất đúng. Em
cũng nghĩ thế.

Ngồi nói chuyện một lúc.
Bảo Ngọc lại đưa Đại Ngọc về quán Tiêu Tương.

Dì Triệu thấy Bảo Thoa
đem cho Giả Hoàn một ít đồ vật, rất mừng, nghĩ bụng: “Không trách người ta đều
nói con Bảo tốt, biết ăn ở, cư xử rộng rãi. Giờ xem ra thì quả là đúng! Anh nó
mang về có được bao nhiêu đồ đạc, thế mà nó đem cho từng nhà, không sót nơi
nào. Nó cũng không tỏ ra khinh ai trọng ai. Ngay đến mình, thời vận hẩm hiu, nó
cũng nghĩ đến. Nếu là con Lâm thì bao giờ thèm nhìn đến và cho gì mẹ con mình
nữa?” Vừa nghĩ dì Triệu vừa cầm đồ vật xem đi xem lại một lúc. Chợt nghĩ đến
Bảo Thoa là cháu Vương phu nhân, sao mình không đến kiếm cách chiều chuộng lấy
lòng bà ấy? Rồi dì Triệu rón rén mang những đồ vật ấy đến phòng Vương phu nhân,
đứng bên cạnh cười nói:

- Đây là đồ chơi của cô
Bảo đem cho thằng Hoàn. Khen cho cô ấy còn trẻ tuổi đã nghĩ được chu đáo như
thế, thực là cô gái con nhà đại gia, bụng dạ đứng đắn, rộng rãi. Như thế ai là
không quý mến! Chẳng trách cụ và bà lúc nào cũng khen, cũng thương yêu cô ấy.
Tôi không dám tự tiện nhận, nên mang cả đến đây để bà xem, chắc bà cũng vui
lòng.

Vương phu nhân nghe nói,
đã biết ngay ý định của dì Triệu. Lại thấy dì ấy nói những câu không đâu, nên
chỉ trả lời

- Thôi dì cứ mang về cho
thằng Hoàn nó chơi.

Dì Triệu lúc đầu hí hửng
lắm. Khi nghe xong bẽ mặt, tức lộn cả ruột, nhưng không dám nói, đành chịu
ngượng nghịu đi ra. Về đến buồng, cất những đồ chơi vào một chỗ, làu nhàu nói
một mình: “Những thứ này thì đáng gì!” Rồi ngồi thừ ra một lúc.

Oanh Nhi dẫn bà già đi
biếu đồ vật xong trở về trình Bảo Thoa, kể lại những câu người ta cảm ơn và
được số tiền thưởng. Sau đó bà già đi ra. Oanh Nhi đến gần Bảo Thoa khẽ nói:

- Vừa rồi cháu sang nhà
mợ Liễn, thấy mợ ấy có vẻ giận dữ. Khi biếu đồ vật xong, cháu khẽ hỏi con Hồng.
Nó nói: “Mợ Hai vừa ở nhà cụ về không vui như mọi hôm, rồi gọi Bình Nhi đến,
không biết hai người thì thào với nhau những chuyện gì. Xem quang cảnh ấy, chắc
là có việc gì quan trọng đây.” Cô có biết bên cụ có việc gì không?

Bảo Thoa nghe nói, cũng
thấy bực, không biết Phượng Thư có việc gì mà giận dỗi thế, liền nói:

- Đèn nhà ai nhà ấy
rạng, chúng ta biết làm sao được. Cô đi pha trà mà uống.

Oanh Nhi đi ra.

Bảo Ngọc đưa Đại Ngọc về
rồi, trong bụng nghĩ tình cảnh Đại Ngọc mồ côi khổ sở, cũng sinh ra thương cảm,
định về kể lại cho Tập Nhân nghe.

Khi tới nhà, chỉ thấy có
Xạ Nguyệt và Thu Văn. Bảo Ngọc hỏi:

- Chị Tập Nhân đi đâu
rồi?

Xạ Nguyệt nói:

- Cũng chỉ ở quanh mấy
nhà này thôi, mới vắng mặt một tý mà cậu đã nháo lên!

- Không phải là tôi sợ
mất chị ấy. Vì tôi vừa mới sang bên cô Lâm, thấy cô ấy buồn rầu, hỏi ra là vì
cô Bảo cho mấy thứ đồ chơi. Trông thấy những thứ ở quê hương mình, cô ấy đâm ra
buồn tủi. Tôi muốn bảo chị Tập Nhân sang khuyên giải cô ấy một tý.

Đương nói thì Tình Văn
vào hỏi Bảo Ngọc:

- Cậu về rồi à? Cậu bảo
đi khuyên giải ai?

Bảo Ngọc kể lại một lượt
những câu vừa rồi.

Tình Văn nói:

- Chị Tập Nhân vừa mới
đi ra. Thấy chị ấy nói muốn đến nhà mợ Liễn, có thể rồi cũng sang nhà cô Lâm
đấy.

Bảo Ngọc im lặng không
nói gì. Thu Văn đến, Bảo Ngọc súc miệng rồi đưa cho a hoàn nhỏ, trong bụng băn
khoăn, luôn tiện nằm ngả xuống giường.

Tập Nhân thấy Bảo Ngọc
đi vắng, tự mình thu xếp công việc chợt nghĩ đến Phượng Thư còn ốm, mấy hôm nay
chưa sang thăm. Giả Liễn lại đi vắng, chính là lúc được nói chuyện thoải mái.
Tập Nhân liền bảo Tình Văn:

- Chị phải trông nhà cẩn
thận, đừng bỏ đi đâu, nhỡ cậu Hai về lại không gọi được ai.

- Úi chà! Trong nhà này
chỉ một mình chị nghĩ đến cậu ấy còn chúng tôi thì chỉ chơi dài, ăn hại thôi.

Tập Nhân cười không trả
lời rồi đi ngay. Vừa đến bên cầu Thấm Phương, bấy giờ là cuối hạ sang thu, hoa
sen trong ao bông tàn bông nở, xanh đỏ chen nhau. Tập Nhân theo bờ ao đi ngắm
cảnh một lượt, ngẩng đầu lên thấy dưới giàn nho bên kia có người cầm chổi đang
vụt cái gì ở đấy. Đến nơi hóa ra già Chúc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3