Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 07 phần 05

Chương 7.5

Tâm sự

Chu Dật nhìn tôi nhăn mày, nhưng mấy
giây tiếp theo thì giãn ra, gọi người phục vụ thêm trà. Anh vừa nhìn làn sương
từ trong chén trà nóng hổi đột nhiên dâng lên, vừa chuyển đề tài: “Anh thấy em
học ở đại học A mới là vui đến quên trời quên đất đấy.”

“Còn hơn cả anh nói, quả thực là rất
phong phú. Ha ha, trường học của bọn em đúng là ngọa hổ tàng long, em vô tình
quen một người bảo vệ trong trường, đặc biệt văn nghệ, nói lên một bộ đạo lý.”

Chu Dật rướn mi “A” một tiếng phát ra tiếng
cười: “Em ở trường học phạm vào chuyện gì?” Ngụ ý là sau khi tôi phạm tội bị bệ
bắt được, cho ăn giáo huấn, đánh xong mới thành bạn bè.

Tôi bất mãn kháng nghị: “Em đã sớm không
bồng bột như trước đây rồi, hiện tại em đã là một học trò tốt tuân thủ quy định,
thỉnh thoảng đi muộn, thỉnh thoảng trốn học. Em quen người bảo vệ này là bởi
vì...”

Tôi bỗng chốc ngừng lại, chẳng lẽ muốn
nói với Chu Dật lúc đó bởi vì tôi quá nhớ anh, dẫn đến tâm tình sầu não, giữa
đêm ra ngoài đi dạo mới gặp được anh Quan sao?

Không nên không nên!

“Là bởi vì sao?”

Tôi thè lưỡi: “Nhớ không rõ lắm, vừa rồi
em thấy ở cửa công ty của anh đang tuyển bảo vệ?”

“Ừ, đó là Bộ phận nhân sự phụ trách, anh
không quan tâm.”

“Dạ…”

Cháo lẩu cát vị mỹ tiên hương cuối cùng
cũng được bưng lên, cát trong nồi tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn, vô cùng ngào ngạt,
liếc mắt nhìn càng cảm thấy bản thân đói bụng hơn.

Vì vậy mở máy thật nhanh!

Cách một lớp khí nóng mờ ảo mông lung,
tôi nhìn không rõ vẻ mặt của Chu Dật, chỉ nghe thấy giọng nói của anh: “Sau này
muốn làm gì vậy?”

“Ờ, hiện tại em đang thực tập ở đài truyền
hình.”

“Nếu như em…” Anh nói chưa dứt lời, điện
thoại trong tay không đúng lúc gọi tới.

Dựa vào lông mày càng ngày càng nhíu chặt
của Chu Dật và mấy câu nói lời ít ý nhiều của anh, tôi căn bản nghe hiểu được
là có việc ở công ty. Nghe được ý anh ăn cơm xong còn phải quay về công ty. Tốc
độ của tay tôi không tự giác mà nhanh hơn.

Chờ anh cúp máy, tôi lập tức buông cái
thìa trong tay, lau miệng, yên lặng nhìn anh.

Anh kinh ngạc nhìn tôi: “Em ăn xong rồi.”

Tôi gật đầu: “Ăn xong rồi ạ, cái kia…
Em, thực ra… Ôi chao, anh đừng nhìn em, anh mau mau ăn đi không cháo nguội mất,
vừa ăn vừa hãy nghe em nói.”

Ngơ ngác nhìn anh ăn mấy thìa, nắm tay
tôi bỗng nắm chặt dưới bàn, cắn răng, cố gắng nghĩ sẵn trong đầu, cuối cùng hơi
cúi đầu xuống, vâng dạ nói: “Xin lỗi!”

Tay phải Chu Dật ngừng lại, nghi hoặc ngẩng
đầu nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cực
kì không được tự nhiên, nhưng quyết định quyết tâm, không chút nào tránh né,
nhìn thẳng anh: “Chỉ là em, chuyện của ba năm trước đây.”

Trong mắt anh hiện lên vẻ đã hiểu rõ, mở
miệng muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thấy vẻ mặt kiên định của tôi, lại nhẹ
nhàng khép lại, cái gì cũng không nói, bày ra một bộ dạng im lặng lắng nghe.

Tôi lén lút thở sâu, mở miệng lần thứ
hai: “Thực ra em đã sớm biết anh là tổng giám đốc của «Kim cương Phong Dật»,
nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói với em, em nghĩ có thể anh cảm thấy
không cần thiết, cho nên em cũng không hỏi anh. Chẳng qua là không rõ vì sao
anh lại muốn đến trường học của chúng em làm giáo viên. Sau đó, có một lần, em
thấy anh và Viên Trạch Khải trò chuyện rất vui vẻ ở cửa hàng khu Đông, em…, anh
biết em vẫn rất ghét hắn, cho nên đối với anh liền khó tránh khỏi có liên quan,
có chút nghi ngờ và khúc mắc.”

Tôi dừng lại một chút, mắt nhìn Chu Dật,
anh không có biểu cảm gì, thản nhiên nhìn tôi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tôi do dự chốc lát, tiếp tục nói: “Em,
em không biết làm sao đến hỏi anh, cho nên cố ý nói bóng gió với anh, nghĩ anh
sẽ chủ động đến hỏi em hoặc là nói cho em biết quan hệ của anh với Viên Trạch
Khải. Nhưng… cái gì anh cũng chưa từng nói, em lại càng để bụng hơn. Mãi cho đến
một lần ở nhà anh, em nhìn thấy Viên Trạch Khải lại vào được nhà anh, mà anh
bày mưu tính kế làm thế nào để xử lí chuyện ngoài ý muốn của mẹ em.

Khi đó, em bỗng chốc phản ứng lại rằng
anh cái gì cũng biết! Giống như kiểm soát những việc lớn như vậy ở Hác Phong
thì chắc chắn đã điều tra qua bối cảnh của bà, nếu anh biết chuyện ngoài ý muốn
của mẹ em, chắc chắn sẽ biết em là con gái của bà ấy, mà anh lại giả vờ như cái
gì cũng không biết, cũng chưa từng nói qua với em, em cho rằng mình giống như một
đứa ngốc bị anh lừa gạt.”

Chu Dật khẽ thở dài, xoa xoa ấn đường,
nhưng bản thân lại không nói gì.

Tôi càng hăng hái nói hết lời: “Sau này,
trợ lí của anh tìm đến nhà, mới đem việc hiểu lầm này làm rõ ràng, em…” Vừa
nói, hai tay của tôi nhanh chóng nắm chặt cùng một chỗ trên đầu gối, cũng không
biết nên dùng lời nào để biểu đạt tâm tình phức tạp hiện tại của mình. Không thể
làm gì khác hơn là im lặng nhìn chằm chằm anh: “Xin lỗi, vì chuyện của mẹ em mà
quá mức dây dưa, hơn nữa khi đó em quá ngây thơ, cái gì cũng không hiểu rõ,
không nghĩ đến hậu quả mà cứ khăng khăng làm ra chuyện kích động, không để ý đến
tình cảm và suy nghĩ của anh lại tìm cách làm anh tổn thương. Sau khi anh đi rồi
em vẫn rất hối hận, em… thực sự xin lỗi.”

Sau khi nói xong một mạch, trong lòng lại
không có cảm giác một tảng đá lớn rơi xuống đất tiêu tan mà là thấp thỏm bất an
nhìn Chu Dật.

Chu Dật đặt tay trái ở trên bàn, đồng hồ
trên cổ tay đụng vào bàn “Cộp” một tiếng, trong nhà hàng an tĩnh đặc biệt vang
dội.

“Em biết không, anh cũng không có mẹ.”

“Hử?” Tôi không có nghe rõ anh ‘ông nói
gà bà nói vịt’.

“Trước đây anh có một người bạn làm bác
sĩ tâm lí nói cho anh biết, đứa bé có cha hoặc mẹ qua đời thì tính cách có rất
nhiều điểm thiếu sót, bình thường lại không dễ dàng nhận ra. Ví dụ như lòng tự
trọng quá mạnh mẽ, suy nghĩ tâm tình quá mức mẫn cảm, vấn đề cần suy nghĩ trước
hết sẽ áp dụng thái độ bi quan, hoặc là đồng thời có khuynh hướng ‘Vỏ đã mẻ lại
sứt’, đứa trẻ như vậy ngoại trừ là một kẻ phản nghịch ở mức độ thấp, nói chung
không giống những đứa trẻ bình thường, nhưng một khi bị kích thích, phản ứng so
với người thường càng quyết liệt hơn, áp dụng những thủ đoạn khá tàn nhẫn để bảo
vệ bản thân.”

Nghe xong những ví dụ này, sau lưng tôi
tóa ra mồ hôi lạnh, bối rối nói với Chu Dật: “Em…”

Anh lắc đầu ý bảo để anh nói xong: “Lúc
mẹ anh qua đời, anh còn rất nhỏ. Ngoại trừ có lòng tự trọng mạnh mẽ, thật không
có tính cách quá khích nào khác. Nhưng cha anh lại một lòng với công việc, có
lúc bận rộn đến mức quên cả sinh nhật của anh, chưa từng đi họp phụ huynh, chưa
bao giờ cùng anh ăn một bữa cơm hoàn chỉnh, mà anh trai anh lúc đó lại bị đưa
ra nước ngoài, cho nên từ nhỏ đến lượt anh không có một đối tượng đặc biệt nào
để dốc bầu tâm sự. Cũng chính bởi vì vậy, anh có thói quen đem một ít tâm tư hoặc
là tìm cách để ở trong lòng, không muốn biểu đạt.”

Tôi khẽ nhếch miệng, trong lòng kinh ngạc
không ngừng, lần đầu tiên nghe thấy Chu Dật nói về gia đình mình và tính cách
không muốn ai biết của anh, khó tránh khỏi cảm thán quan niệm mỗi nhà mỗi

Hóa ra, Chu Dật lúc còn bé lại quá cô độc
như thế.

Cơ thể của Chu Dật nhích lại gần, giống
như rơi vào hồi ức, anh nói: “Lúc ở Anh, khi bị mất ngủ anh thường nghĩ, có phải
bởi vì chúng ta muốn giữ những buồn bực muốn nói với đối phương ở trong lòng,
cho nên mới có thể chia tay hay không, nếu là như vậy, ai trong chúng ta cũng
không nhất định phải xin lỗi đối phương.”

Chu Dật không nhìn tôi, tôi cũng không
thấy rõ gương mặt của anh.

Bên ngoài, bầu trời âm u, nhưng hẻm nhỏ
lại được một loạt đèn lồng đỏ chiếu sáng trưng, thấp thoáng màu hoa đỏ ở trên
cây, muốn chống cự vẫn tốt đẹp.

Tôi nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng
hỏi anh: “Ở Anh, anh thường xuyên bị mất ngủ không?”

“Thỉnh thoảng sẽ.”

Lúc tính tiền xong xuôi đi ra, đèn bên
ngoài đã bật sáng, đi ở trên đường chủ yếu đều là sinh viên. Chu Dật đi ở bên
trái tôi, tôi lặng lẽ bước chậm rãi ở phía sau nhìn bóng lưng của anh được bao
phủ trong tia sáng màu da cam từ đèn lồng ở hai phía bắn ra.

Dáng người thon dài rắn rỏi và chìa khóa
xe nắm trong tay làm cho anh bộc lộ hết tài năng giữa một đám sinh viên còn hơi
sữa.

Cứ thế trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên
nghĩ đến người thầy giáo nham hiểm vừa uy hiếp tôi chăm chú đọc sách thi đậu đại
học vừa cưng chiều tôi ba năm trước đây, đã biến thành một người đàn ông có nội
tâm sâu sắc.

Không hiểu sao cái mũi lại có vị chát.

Ở phía trước, Chu Dật đi chưa được mấy
bước đã ngừng lại, xoay người lại, đôi mắt đen đẹp lúc sáng lúc tối: “Đạm Đạm?”

Tôi không suy nghĩ nhiều, đột nhiên nhớ
tới cuộc điện thoại anh vừa nhận, vì vậy nói với anh: “Anh có phải còn có việc
hay không nhỉ? Nếu không anh cứ đi làm việc đi, em quay về trường học.”

Anh nghe vậy hình như có chút kinh ngạc,
nhưng không nhiều lời, thay tôi mở cửa xe: “Anh đưa em về.”

Tôi phì một tiếng bật cười, chỉ vào cách
đó không xa nói: “Thấy cái tòa nhà màu hồng kia không, đó chính là cổng sau trường
học chúng em rồi, giá cả tăng lên, em vẫn là thay anh tiết kiệm tiền xăng đi.”

Anh có chút không tán thành nhìn chằm chằm
tòa nhà màu hồng kia hỏi tôi: “Em đi qua đó khoảng bao lâu?”

Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậy
vỗ vai anh, làm ra vẻ mặt anh chuyện bé xé ra to: “Yên tâm được rồi, tối đa là
mười lăm phút đồng hồ, hơn nữa an ninh trật tự ở xung quanh trường học tụi em
có tiếng là rất tốt.”

Sợ anh cố ý đưa tôi về, tôi còn cố ý khụ
khụ hai tiếng, quét mắt nhìn vùng bằng phẳng trước ngực, mới nhéo nhéo ví tiền
rỗng, cuối cùng che một bên mặt nũng nịu nói: “Em nghĩ rằng, mặc kệ là em bị cướp
sắc hay giựt tiền, loại khả năng này giống như là Trung Quốc chúng ta đá bóng
ra biên, lũy thừa an toàn cao tới 99%.”

Chu Dật vừa nghe, buồn cười, cười ha ha.

Đây là sau khi Chu Dật về nước, lần đầu
tiên tôi thấy anh cười thỏa mãn đến thế. Lông mi, khóe mắt, môi mỏng, thậm chí
là cái mũi cao thẳng đều nhuốm một ý cười nồng đậm, trong bóng đêm khuya xanh
thẳm, hết sức mê người.

Tôi nhìn thấy cũng ngốc nghếch cười
theo: “Anh đừng cười, đây thực là lời từ đáy lòng em đấy.”

Cặp mắt phượng chói mắt kia của anh giống
như muốn chảy nước mắt, khóe miệng nhếch lên phát ra một tiếng nỉ non trầm thấp
không thể nghe thấy: “Em đấy…” Lập tức một bàn tay to tự nhiên nhấc lên sờ sờ đầu
tôi.

Tôi biến sắc, lùi về sau một bước.

Ai biết giây tiếp theo đã bị một đôi tay
mạnh mẽ vòng ôm qua, gắt gao siết chặt tôi vào lòng, một cảm giác quen thuộc ập
đến.

Trái tim tôi điên cuồng nhảy lên, trong
đầu hoảng loạn, giãy dụa chẳng biết nên làm gì bây giờ, rõ ràng muốn đẩy ra rồi
lại luyến tiếc buông tay.

“Đừng nhúc nhích.” Đầu ngón tay lạnh lẽo
lướt qua gương mặt tôi, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên ở bên tai, nghe giống
như một đứa trẻ đanh đá đang làm nũng: “Để anh ôm một cái.”

Tôi ở trong lòng anh không thể động đậy,
bị hơi thở của anh vây quanh, đáy lòng giống như bị tập kích.

Không được! Tôi cắn môi dưới, dồn sức đẩy
anh ra: “Chu Dật.”

Hai mắt anh nhìn chằm chằm tôi, hoàn
toàn không thấy ý cười, trong mắt cũng nhìn không ra vui giận.

“Em, em phải đi về rồi!”

Lúc này anh mới mỉm cười, giọng điệu
bình tĩnh nói: “Được, em đi đi.”

“Vậy, tạm biệt.” Nói xong tôi liền xoay
người rời đi.

“Chờ một chút.” Anh bỗng nhiên dừng tôi
lại: “Cảm ơn sự tiếp đãi đêm nay của em, cháo ăn ngon lắm.”

Tôi xấu hổ cười cười: “Anh không cần
khách sáo như vậy.”

“Ừ, vậy trên đường em chú ý an toàn, tới
phòng ngủ rồi thì nhắn tin cho anh.” Anh dừng một chút: “Số của anh không thay
đổi.”

“…Vâng”

Tôi đi vài bước, không nghe thấy âm
thanh khởi động xe, liền nghi hoặc quay lại nhìn.

Chu Dật căn bản không lên xe, mà là dựa
vào thân xe hút thuốc, ánh lửa lúc rõ lúc mất, khói tỏa ra. Hình như để ý thấy
tôi dừng bước, anh nâng giọng hỏi tôi: “Làm sao vậy?”

“Anh… không về sao?”

Anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh,
híp mắt nói: “Em đi đi, anh muốn nhìn em đi.”

Tôi gần như hoảng loạn bỏ chạy, thậm chí
không dám quay đầu lại lần thứ hai, rất sợ không cẩn thận nhìn thấy vẻ mặt cô
đơn của anh.

Mãi cho đến lúc đi được hơn một trăm
mét, tôi mới lén quay đầu lại, mơ hồ thấy được chiếc xe màu xám bạc quay đầu rời
đi.

Trong lòng đột nhiên có cảm giác bị người
ta móc ra hết.

Làm cho tôi nghĩ đến mấy ngày hôm trước
nhìn thấy một câu nói đặc biệt 2B, tôi nhìn về chiếc xe tuyệt trần im lặng mà
2B cảm thán:

Trong lòng có phần mộ, ở đó không có người
chết.

Tôi run rẩy một chút, xoay người tiếp tục
đi về hướng cổng sau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3