Hồng lâu mộng - Chương 027

Chương 27: Hồi thứ hai
mươi bảy

Đình Trích Thúy, Dương
Phi đùa bướm trắng;

Mộ Mai Hương, Phi Yến
khóc hoa tàn.

Đại Ngọc đương lúc than
khóc, chợt cửa mở, Bảo Thoa ở trong bước ra, bọn Bảo Ngọc, Tập Nhân đều tiễn ra
cửa. Đại Ngọc muốn chạy đến hỏi Bảo Ngọc, nhưng lại sợ người ta biết, làm cho
Bảo Ngọc xấu hổ, vì thế Đại Ngọc đứng né ra một bên để cho Bảo Thoa đi. Đợi Bảo
Ngọc đóng cửa rồi, Đại Ngọc mới trở lại nhìn vào cửa gạt nước mắt, cảm thấy
không còn thú vị gì, liền lủi thủi quay về cởi đồ trang sức ra.

Ngày thường, bọn Tử
Quyên, Tuyết Nhạn vẫn biết tính nết Đại Ngọc; lúc rỗi ngồi buồn, không cau mày
cũng thở dài, nhiều khi bỗng đang yên lành, không biết vì sao cũng rơm rớm nước
mắt. Trước còn có người khuyên ngăn, hoặc cho là cô ta nhớ bố mẹ, nhớ quê hương
hay bị oan ức điều gì, nên họ tìm lời an ủi. Nhưng sau hàng năm hàng tháng lúc
nào cũng thế, mọi người lâu dần cũng quen đi, chẳng ai để ý đến nữa, vì thế họ
mặc kệ cho cô ta ngồi buồn một mình, cứ lẻn ra

Đại Ngọc tựa vào bao lan
giường, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt giàn giụa, ngồi ngây như một pho
tượng, mãi đến canh hai mới đi nằm.

Hôm sau là ngày hai mươi
sáu tháng tư, đến giờ mùi, là sang tiết Mang chủng. Theo tục cổ, đến ngày này,
các nơi bày lễ vật cúng tiễn hoa thần. Vì rằng sau đó sang mùa hạ, các thứ hoa
đều tàn, thần hoa lui về, nên phải làm lễ tiễn, nhất là trong khuê các lại càng
náo nức hơn. Vì thế các người ở trong vườn Đại Quan ai nấy đều dậy sớm. Bọn con
gái nhỏ hoặc lấy bông hoa cành liễu bện thành kiệu, ngựa, hoặc dùng gấm vóc, the
lụa xếp thành cờ quạt tàn lọng, cái nào cũng buộc bằng chỉ ngũ sắc, treo trên
từng ngọn cây, từng cành hoa. Trong vườn giải thêu phất phới, cành hoa chờn
vờn. Các chị em đều tô son điểm phấn, làm cho đào thẹn hạnh nhường, yến ghen
oanh tủi, vẻ tươi đẹp không thể tả hết được. Bấy giờ chị em bọn Bảo Thoa,
Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, Lý Hoàn, Phượng Thư và cháu Đại Thư, Hương
Lăng cùng bọn a hoàn đều đến chơi đùa cả ở trong vườn, riêng Đại Ngọc không
thấy đâu cả. Nghênh Xuân hỏi:

- Sao không thấy em Lâm?
Cô bé này lười quá! Bây giờ hãy còn ngủ à?

Bảo Thoa nói:

- Chị em hãy ngời chờ
đây, để tôi đi bắt cô ấy đến.

Nói xong rẽ mọi người
ra, đi thẳng đến quán Tiêu Tương.

Trong khi đi, gặp bọn
Văn Quan tất cả mười hai cô bé cùng đi đến, bèn đứng lại chào hỏi, nói mấy câu
chuyện rồi đi. Bảo Thoa quay lại bảo:

- Họ đang ở trong kia
kìa, đến đấy mà tìm. Ta đi tìm cô Lâm rồi về ngay.

Nói xong đi quanh đến
quán Tiêu Tương. Ngẩng đầu nhìn, thấy Bảo Ngọc đi tới. Bảo Thoa đứng lại cúi
đầu ngẫm nghĩ: "Bảo Ngọc và Đại Ngọc từ bé cùng ở một nơi, anh em họ nhiều
lúc không biết tránh sự hiềm nghi, cười đùa không giữ ý, vui giận bất thường;
vả chăng Đại Ngọc tính nết nhỏ nhen, lại hay ghen ghét, bây giờ mình đến đấy,
một là không tiện cho Bảo Ngọc, hai là Đại Ngọc sinh ngờ, chi bằng ta trở về là
hơn". Nghĩ xong, Bảo Thoa định quay đi tìm chị em khác, thì trước mặt có
một đôi bướm trắng to bằng cái quạt, con xuống con lên, theo gió bay lượn, rất
là đẹp mắt. Bảo Thoa muốn bắt để chơi, liền lấy cái quạt ở trong tay áo ra,
định đập xuống đất. Không ngờ đôi bướm cứ lên lên xuống xuống, lượn lượn bay
bay, rồi chúng luồn qua khe hoa, khóm liễu, chờn vờn định bay qua sông, làm cho
Bảo Thoa cứ rón rén đuổi theo mãi đến đình Trích Thúy ở bên ao. Bấy giờ mồ hôi
đầm đìa, hơi thở hổn hển, Bảo Thoa đành thôi không đuổi nữa. Quay về, nghe
trong đình có tiếng người nói rì rầm. Nguyên cái đình này xây ở trong hồ, bốn
mặt đều có lan can chung quanh dán giấy kín. Bảo Thoa đứng lại, lắng tai nghe,
thấy nói:

- Chị xem cái khăn lụa
này nếu quả là của chị đánh rơi, thì chị giữ lấy; nếu không phải, tôi sẽ đem
trả lại cậu Vân.

- Sao lại không phải của
tôi! Đưa đây cho tôi xin.

- Thế thì chị thưởng cho
tôi cái gì nào? Lẽ nào tôi lại đưa không cho chị?

- Tôi đã hứa với em,
không khi nào tôi lại đánh lừa em.

- Tôi đưa giả chị, chị
tạ ơn tôi đã đành rồi, còn người bắt được, chị không tạ người ta à?

- Em đừng nói nhảm,
người ta là chủ nhà, bắt được cái gì của chúng ta thì phải trả lại, còn đòi tạ
ơn à?

- Nếu chị không tạ, thì
tôi trả lời người ta thế nào? Vả chăng, cậu ấy dặn tôi ba bốn lần, nếu chị
không tạ ơn thì không được lấy khăn lại.

- Thôi được, cầm cái này
về cho người ta, tức là tôi tạ ơn đấy. Nhưng phải thề đi, em có nói chuyện này
với ai không?

- Tôi mà nói với ai thì
mồm sẽ lên đinh, ngày sau sẽ chết điêu chết đứng.

Lại nghe có người nói:

- Chúng ta cứ mải nói
chuyện, khéo không ở ngoài có người nghe trộm đấy. Chi bằng mở toang cửa sổ ra,
có ai trông thấy chúng ta ở trong này, họ sẽ cho là chúng ta nói chuyện tếu với
nhau thôi. Khi họ đến gần đây, chúng ta trông thấy sẽ thôi không nói nữa.

Bảo Thoa đứng ngoài nghe
vậy, giật mình nghĩ bụng: "Xưa nay những đứa gian dâm trộm cướp, bụng dạ
đều ra trò cả! Nếu mở cửa, thấy ta ở đây, lẽ nào chúng nó không hổ thẹn? Vả lại
nghe tiếng hệt như tiếng con Hồng ở phòng Bảo Ngọc, nó xưa nay vẫn to gan,
không coi ai ra gì. Nó là đứa a hoàn điêu ngoa, quỉ quái bực nhất. "Người
cùng làm phản, chó cùng nhảy qua tường". Nay ta biết được sự xấu xa của
nó, nếu không cẩn thận, không những thêm chuyện, mà ta cũng chẳng hay ho gì.
Bây giờ lánh đi một nơi thì không kịp, chi bằng dùng lối "kim thiền thoát
xác"(1) mới được". Bỗng nghe kẹt một tiếng, Bảo Thoa liền cố ý đi
nặng bước, cười hỏi:

- Chị Tần, tôi xem chị
trốn đi đâu nào?

(1). Con ve lột xác, nghĩa là biến đổi thân hình mình
để người khác không trông thấy.

Vừa nói vừa cố ý đi rảo
bước.

Hồng Ngọc và Trụy Nhi ở
trong đình, vừa mở cửa sổ ra, đã thấy Bảo Thoa nói thế, rồi rảo bước đi lên,
hai người đều sợ hãi. Bảo Thoa ngoảnh lại cười

- Các chị giấu cô Lâm ở
đâu?

Trụy Nhi nói:

- Tôi có thấy cô Lâm
đâu.

Bảo Thoa nói:

- Tôi vừa mới ở bên kia
hồ, trông thấy cô Lâm ngồi đấy quấy nước chơi, tôi muốn lẳng lặng đến để cô ấy
giật mình, nhưng chưa tới nới, cô ấy đã trông thấy, liền đi rẽ sang phía đông
rồi mất hút. Có lẽ cô ấy nấp ở trong này?

Bảo Thoa cố ý vào tìm,
lại quay ra, miệng lẩm bẩm:

- Nhất định cô ta nấp ở
trong hang núi này. Nếu gặp phải rắn nó cắn cho một cái thì xong đời.

Vừa nói vừa đi, trong
bụng cười thầm: "Thế là ta nói quanh che giấu đã trôi, chẳng biết chúng nó
nghĩ thế nào".

Hồng Ngọc nghe vậy, tin
là thực, đợi Bảo Thoa đi xa, liền kéo tay Trụy Nhi lại bảo:

- Thôi hỏng rồi! Cô Lâm
núp ở trong này, nhất định nghe thấy những câu chuyện của chúng ta.

Trụy Nhi nghe nói ngồi
thừ ra một lúc, Hồng Ngọc lại hỏi:

- Thế thì bây giờ làm
thế nảo?

- Nghe thấy thì nghe,
chứ có động chạm gì đến ai! Người nào lo việc người ấy là xong.

- Cô Bảo nghe thấy chẳng
sao, chứ cô Lâm miệng hay xoi bói, bụng hay khe khắt, nghe thấy mà đi nói tung
ra thì làm thế nào?

Đương nói chuyện, thấy
bọn Văn Quan, Hương Lăng, Tư Kỳ, Thị Thư đi đến. Hai người nói lảng ra chuyện
khác rồi cười đùa với bọn này.

Phượng Thư ở bên kia
sườn núi vẫy tay gọi. Hồng Ngọc vội vàng bỏ mọi người chạy đến, cười hỏi:

- Mợ gọi cháu có việc
gì?

Phượng Thư ngắm nghía
một lúc, thấy Hồng Ngọc sạch sẽ nhanh nhẹn, ăn nói có duyên, liền cười hỏi:

- Hôm nay bọn a hoàn của
ta không đi theo hầu. Ta nhớ ra một việc, muốn sai mày đi, không biết mày có
làm nổi không? Nói năng có được rành mạch không?

- Mợ có việc gì xin cứ
bảo, nếu cháu nói không rành mạch, làm hỏng việc, mợ cứ trách phạt.

- Mày ở nhà cô nào? Để
khi ta sai đi, có ai đến tìm, ta sẽ nói hộ.

- Cháu ở nhà cậu Bảo.

- Thế ra mày ở nhà cậu
Bảo đấy à? Thảo nào! Thôi được, nếu cậu ấy đến hỏi thì ta nói hộ. Mày về nhà ta
bảo chị Bình: dưới cái giá mâm sứ Nhữ Châu để trên cái bàn ở nhà ngoài, có một
gói bạc một trăm hai mươi lạng, là để trả tiền công thợ thêu. Khi nào vợ Trương
Tài đến thì cân ngay trước mặt, đưa cho chị ta mang đi. Lại còn việc nữa: lấy
cái túi nhỏ ở đầu giường mang đến đây cho ta.

Hồng Ngọc nghe xong,
vâng lời đi ngay. Một lúc trở lại, không gặp Phượng Thư ở trên sườn núi nữa.
Thấy Tư Kỳ ở trong hang núi ra, đương đứng thắt lưng, Hồng Ngọc chạy lại hỏi:

- Chị có biết mợ Hai ở
đâu không?

- Tao không biết.

Hồng Ngọc quanh đi tìm
các nơi, gặp Thám Xuân, Bảo Thoa đang ngồi xem cá ở bên hồ. Hồng Ngọc lại gần
cười nói:

- Thưa hai cô, có biết
mợ Hai đi đâu không?

Thám Xuân nói:

- Đến nhà mợ Cả mà tìm.

Hồng Ngọc đến thôn Đạo
Hương, thấy bọn Tình Văn, Ỷ Hà, Bích Ngân, Tử Tiêu, Xạ Nguyệt, Thị Thư, Nhập
Họa, Oanh Nhi cùng đi lại. Tình Văn trông thấy Hồng Ngọc nói ngay:

- Con này động điên sao?
Không tưới hoa ngoài sân, không cho chim ăn, không pha trà, chỉ chạy nhông
thôi.

Hồng Ngọc nói:

- Hôm qua cậu Hai bảo:
sáng nay không cần tưới hoa nữa, cứ cách một ngày tưới một lần. Chim thì tôi
cho ăn lúc chị còn đương ngủ kia.

Bích Ngân nói:

- Còn nước trà thì sao?

Hồng Ngọc nói:

- Hôm nay không phải
phiên của tôi, có trà hay không, đừng hỏi đến tôi.

Ỷ Hà nói:

- Chị nghe miệng nó nói
đấy! Thôi các chị đừng hỏi nữa, mặc kệ cho nó đi chơi.

Hồng Ngọc nói:

- Các chị thử hỏi xem,
tôi có đi chơi không? Mợ Hai vừa bảo tôi đi lấy cái này đây.

Nói xong, nó đưa cái túi
cho mọi người xem, ai nấy nín lặng, không nói gì nữa, rồi bỏ đi cả.

Tình Văn cười nhạt:

- Thảo nào! Thế ra nó đã
trèo lên được cành cao, nên mới coi thường chúng ta. Không biết nó đã ăn đã nói
được những câu gì? Đã ai biết tên biết tuổi nó là gì, mà nó vênh mặt lên như
thế? Lần này không hề gì, chứ lần sau thì liệu đấy! Thôi từ nay trở đi nó có
giỏi thì ra khỏi cái vườn này, cứ ngồi được mãi ở trên cành cao ấy,mới cho là
tài.

Tình Văn vừa nói vừa đi.

Hồng Ngọc nghe nói,
không tiện cãi lại, chỉ cố nén giận đi tìm Phượng Thư. Đến buồng họ Lý, quả gặp
Phượng Thư đương ngồi nói chuyện ở đấy. Hồng Ngọc vào trình:

- Chị Bình nói: khi mợ
đi, chị ấy đã cất gói bạc rồi. Vợ Trương Tài đến lấy, chị ấy đã cân trước mặt
và giao cho mang đi rồi.

Hồng Ngọc lại đưa cái
túi ra, thưa:

- Chị Bình bảo tôi đến
trình mợ: Vừa rồi Lai Vượng đến hỏi xem mợ có truyền bảo gì, để nó còn phải
sang bên kia; chị Bình đã theo ý mợ bảo nó đi rồi.

Phượng Thư cười nói:

- Nó theo ý ta như thế
nào mà bảo Lai Vượng đi?

- Chị Bình bảo: mợ tôi
nhắn lời hỏi thăm mợ bên ấy. Cậu Hai không có ở nhà. Dù có chậm vài hôm, xin mợ
cứ yên lòng. Khi nào mợ Năm khỏe, mợ tôi sẽ cùng mợ Năm sang thăm. Hôm trước mợ
Năm sai người đến nói: bà mợ có nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của mợ, lại muốn nhờ
cô bên ấy tìm hộ mấy viên thuốc "duyên niên thần nghiệm vạn toàn
đan". Nếu có thì mợ sai người mang đến đưa cho mợ tôi. Sau có người đi, sẽ
tiện đường đem sang cho bà mợ.

Hồng Ngọc nói chưa dứt
lời, Lý Hoàn cười nói:

- Ô chà! Tao không hiểu
mày nói gì, cứ "mợ, mợ, "cậu, cậu" lôi ra một tràng.

Phượng Thư cười nói:

- Chả trách chị không
hiểu là phải. Đó là câu chuyện bốn năm gia đình khác nhau.

Rồi quay lại Hồng Ngọc
cười nói:

- Con bé này khá đấy,
mày nói cũng rành mạch, chứ không như những đứa khác cứ ấp a ấp úng, nói lý nhí
như muỗi kêu ấy. Chị không biết, bây giờ trừ mấy a hoàn và bà già hầu tôi ra, tôi
không muốn nói với ai cả: Một câu nói của mình, họ kéo dài ra làm hai ba đoạn,
đứt quãng từng chữ từng câu, lai nhai ấp úng, chỉ tổ làm cho mình nóng tiết
lên, chứ họ có biết gì đâu. Bình Nhi nhà tôi trước cũng đấy. Tôi thường bảo nó
có phải nói như tiếng muỗi mới gọi là mỹ nhân đâu? Tôi dạy nó nhiều lần, nên
bây giờ nó mới khá đấy.

Lý Hoàn cười nói:

- Có phải ai cũng láu
lỉnh như thím đâu!

Phượng Thư nói:

- Con bé này cũng khá
đấy. Vừa rồi hai lần nói chuyện, tuy không nhiều mấy, nhưng lời nói cũng gãy gọn.

Nói xong quay lại Hồng
Ngọc cười bảo:

- Ngày mai mày sang hầu
tao, tao sẽ nhận làm con nuôi, tao trông nom cho, sau này mày sẽ nên người.

Hồng Ngọc nghe nói bật
cười. Phượng Thư nói:

- Mày cười gì? Mày cho
tao còn trẻ, hơn mày mấy tuổi, lại chực làm mẹ mày à? Mày mơ ngủ hay sao! Mày
xem có những người lớn hơn mày nhiều, cứ chực gọi tao là mẹ, tao cũng chẳng
thèm nhìn. Thế này là tao cất nhắc mày đấy!

Hồng Ngọc cười nói:

- Không phải cháu cười
thế đâu. Cháu cười là cười mợ nhận nhầm thứ bậc đấy thôi. Mẹ cháu đã là con
nuôi mợ rồi, bây giờ mợ lại nhận cháu làm con nuôi.

Phượng Thư nói:

- Mẹ mày là ai?

Lý Hoàn cười nói:

- Thím không nhận được
nó à? Nó là con gái Lâm Chi Hiếu đấy.

Phượng Thư nghe xong rất
lấy làm lạ, nói:

- Thế ra con gái nó đấy
à? - Lại cười nói: - Hai vợ chồng Lâm Chi Hiếu đần độn thế, suốt ngày không ai
cạy mồm nó nói một câu. Ngày thường tôi vẫn bảo: hai người này lấy nhau thực là
tốt đôi, một người điếc, một người câm. Ai ngờ lại đẻ ra được đứa con sắc sảo
nhanh nhẹn thế này! Mày mười mấy tuổi?

- Cháu mười bảy tuổi.

- Tên là gì?

- Nguyên trước là Hồng
Ngọc, vì trùng tên với cậu Bảo, nên đổi là Tiểu Hồng.

Phượng Thư nghe nói, cau
mày lại, ngoảy đầu một cái rồi bảo:

- Rõ chán thật! Được
ngọc có lẽ sướng lắm hay sao, người này cũng "ngọc", người kia cũng
"ngọc".

Rồi quay sang nói với

- Chị không biết, tôi đã
bảo mẹ nó: vợ Lại Đại bây giờ lắm việc, chẳng còn biết ai với ai trong phủ này
nữa. Tôi nhờ mụ ấy tìm hộ hai a hoàn, mụ ấy chỉ nhận lời cho xong, rồi không
những không đi tìm, lại còn đưa con đi hầu chỗ khác. Hay là con nó đến hầu tôi
không được tử tế chăng?

Lý Hoàn cười nói:

- Thím đa nghi lắm. Con
người ta đi hầu đã lâu rồi, đến giờ thím mới bảo, thì còn trách gì mẹ nó?

Phượng Thư cười nói:

- Đã thế thì ngày mai
tôi sẽ nói với chú Bảo tìm người khác thay cho con bé này đến ở với tôi. Nhưng
liệu mày có bằng lòng không?

Hồng Ngọc cười nói:

- Bằng lòng hay không,
cháu không dám nói. Nhưng nếu được hầu mợ thì cháu học được cách ăn ở lui tới,
học được việc lớn việc nhỏ, sẽ khôn biết ra nhiều.

Bỗng có a hoàn của Vương
phu nhân lại mời, Phượng Thư cáo từ Lý Hoàn ra về. Hồng Ngọc cũng về viện Di
Hồng.

Đêm qua về, Đại Ngọc ngủ
không được, sáng nay dậy muộn, nghe nói chị em ở trong vườn đương mở hội tiễn
hoa. Sợ người ta cười là lười, Đại Ngọc rửa mặt chải đầu xong, vội vàng đi
ngay. Mới ra ngoài sân, thấy Bảo Ngọc đi vào cười nói:

- Hôm qua em có mách gì
việc anh không? Anh áy náy cả đêm.

Đại Ngọc liền quay đầu
lại bảo Tử Quyên:

- Dọn nhà đi, buông cửa
sổ xuống, xem con chim yến đã về chưa, bỏ rèm xuống, chận cái đôn đá sư tử lại,
đốt lò hương rồi đậy nắp lại.

Nói xong đi ra.

Bảo Ngọc thấy quang cảnh
ấy, chỉ cho là vì việc trưa hôm qua, có biết đâu lại còn cả cái tội buổi tối
nữa? Bảo Ngọc cứ đứng chắp tay vái chào. Đại Ngọc vẫn không thèm nhìn, bỏ đi
ra, tìm các chị em.

Bảo Ngọc buồn bực, nghĩ
bụng:

- Cứ xem bộ dạng này,
thì không phải là vì việc buổi trưa hôm qua. Nhưng buổi chiều ta về nhà đã
muộn, không gặp cô ta, còn va chạm với cô ấy vào lúc nào?

Vừa nghĩ vừa đi theo
sau.

Thấy Bảo Thoa và Thám Xuân
ngồi xem hạc múa, Đại Ngọc cũng đến đó. Ba người cùng đứng nói chuyện. Sau thấy
Bảo Ngọc đến, Thám Xuân

- Anh Bảo có khỏe không?
Suốt ba hôm nay em không được gặp.

Bảo Ngọc cười hỏi:

- Em có được mạnh không?
Hôm nọ anh gặp chị Cả, có hỏi thăm em.

Thám Xuân nói:

- Anh lại đây, em hỏi
chuyện.

Bảo Ngọc nghe nói, từ
giã Bảo Thoa và Đại Ngọc đến ngồi ở dưới cây thạch lựu. Thám Xuân hỏi:

- Mấy hôm nay cha có gọi
anh không?

- Không gọi.

- Hôm nọ em thoáng nghe
như cha gọi anh.

- Chắc người ta nghe
nhầm đấy, cha có gọi anh đâu.

- Mấy tháng nay em có
dành dụm được mười quan tiền, anh cầm lấy, khi nào ra chơi phố, thấy có bức chữ
hay vẽ đẹp, hoặc đồ chơi xinh xắn, anh mua hộ mang về cho em.

- Thỉnh thoảng anh cũng
có đi qua các nhà, các miếu ở trong thành, ngoài thành, chẳng thấy cái gì mới
lạ, xinh xắn cả, chỉ có những đồ vàng, ngọc, đồng, sứ, và những thứ đồ cổ không
có chỗ vất; rồi đến các thứ vóc, nhiễu và các đồ ăn thức mặc thôi.

- Ai cần gì đến những
thứ ấy! Như lần trước anh mua cái lẵng hoa bằng cành liễu, hộp phấn bằng rễ
trúc, cái ***g ấp bằng đất thó, trông rất đẹp, em thích lắm. Mà chị em ai cũng
thích cả. Họ coi những thứ này như của báu, có cái nào là cướp mất cái ấy.

- Nếu em thích những cái
ấy, thì chẳng đáng mấy đồng tiền, cứ cho người nhà mang mấy quan tiền đi, sẽ
mua được hàng xe.

- Bọn người nhà biết gì?
Anh đi chọn lấy cái gì mộc mạc mà không tục, thì mua nhiều về cho em. Em sẽ
thêu cho anh một đôi giày như lần trước mà còn tỉ mỉ kỹ càng hơn, anh nghĩ có
được không?

Bảo Ngọc cười nôi:

- Em nói đến đôi giày,
anh lại nhớ câu chuyện trước. Có lần anh đi đôi giày ấy, gặp cha, người lấy làm
khó chịu, hỏi giày này ai thêu cho. Anh không dám nói là em thêu, chỉ nói mợ
cho trong dịp sinh nhật anh. Cha thấy thế, không nói gì, một lúc mới phàn nàn: "Tội
gì mả hao tốn sức người, phí phạm nhiễu lụa, để thêu cái thứ ấy!" Sau về
anh nói chuyện với Tập Nhân, Tập Nhân nói: "Như thế đã đành, dì Triệu lại
còn oán là khác. Dì ấy bảo, anh em ruột giày rách đằng giày, tất rách đằng tất,
chẳng ai thèm nhìn đến, lại đi thêu những thứ ấy!

Thám Xuân nghe nói, sa
sầm nét mặt xuống, nói:

- Anh xem, câu nói hồ đồ
biết chừng nào! Em có phải lả hạng người chỉ để thêu giày đâu. Em Hoàn không có
phần riêng của nó sao? Áo quần có phần áo quần, giày tất có phần giày tất, gái
hầu, bà già cũng đầy cả nhà, sao lại thở ra những câu oán trách ấy? Định nói
cho ai nghe đấy! Chẳng qua lúc rỗi em muốn thêu một đôi chơi, trong đám anh em,
thích ai thì cho; đó là tùy bụng em, chứ ai bắt buộc? Thực là dì ấy ghen quàng!

Bảo Ngọc gật đầu cười
nói:

- Em không biết, bụng
người ta lại nghĩ khác kia.

Thám Xuân nghe nói, càng
cáu lên, ngoảy đầu nói:

- Anh cũng hồ đồ nốt. Dì
ấy nghĩ thế đấy, nhưng chẳng qua là ý nghĩ của hạng người hèn mọn mà thôi. Mặc
dì ấy, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, chứ em chỉ biết bà và cha thôi, ngoài ra em
không cần ai hết. Ngay trong đám anh chị em, ai tốt với em, thì em tốt giả, bất
cứ là con nàng hầu, vợ lẽ. Đáng ra em không nên nói dì ấy, nhưng vì dì ấy u mê
quá chừng! Lại có một chuyện đáng buồn cười nữa: lần trước em đưa tiền nhờ anh
mua đồ chơi hộ em, vài hôm sau gặp em, dì ấy kêu túng kêu thiếu. Em mặc kệ,
chẳng để ý đến. Sau khi bọn a hoàn ra rồi, dì ấy quay lại trách móc em, bảo em
để dành tiền chỉ đưa cho anh thôi, không đưa cho thằng Hoàn. Nghe dì ấy nói
thế, vừa buồn cười vừa bực mình, em chạy ngay đến chỗ mẹ.

Đương nói thì Bảo Thoa ở
đằng kia cười nói:

- Chuyện xong chưa, lại
đây. Thế mới rõ ra là anh em với nhau bỏ hết cả mọi người, đem nhau đi nói
chuyện riêng, chúng tôi nghe không được hay sao?

Thám Xuân, Bảo Ngọc đều
cười chạy lại.

Không thấy Đại Ngọc ở
đấy, Bảo Ngọc biết ngay là cô ta tránh đi chỗ khác. Rồi nghĩ: "Hãy để chậm
vài hôm, chờ cô ta bớt giận, mình sẽ đến". Nhân cúi đầu nhìn thấy nhiều
thứ hoa phượng tiên, thạch lựu, như nền gấm giải rụng từng chùm xuống đất, Bảo
Ngọc than thở:

- Hẳn là cô ta trong
bụng còn tức giận, nên không nhặt những hoa rụng này. Để ta nhặt đi, ngày mai
sẽ lại hỏi cô ấy.

Bảo Thoa rủ cả bọn đi về
phía sau chơi. Bảo Ngọc nói:

- Tôi sẽ đến sau.

Chờ cho hai người đi xa,
Bảo Ngọc mới nhặt những hoa rụng, rồi trèo non lội nước, qua cây luồn hoa, đi
đến chỗ cùng Đại Ngọc chôn hoa đào hôm trước. Gần đến nơi, còn ở bên kia dốc
núi, đã nghe tiếng, khóc than kể lể, ai nghe cũng phải đau lòng. Bảo Ngọc nghĩ
bụng: "Không biết a hoàn nhà ai có điều gì oan ức, lại chạy đến đây mà
khóc thế?" Vừa nghĩ vừa dừng bước lại, nghe thấy những lời than khóc như
sau:

Hoa bay hoa rụng ngập
trời,

Hồng phai hương lạt ai
người thương hoa?

Đài xuân tơ rủ la đà,

Rèm thêu bông khẽ đập
qua bên ngoài.

Kìa trong khuê các có
người,

Tiếc xuân lòng những
ngậm ngùi vẩn vơ.

Vác mai rảo bước bước
ra,

Lòng nào nỡ giẫm lên hoa
thế này?

Vỏ du tơ liễu đẹp thay,

Mặc cho đào rụng, lý bay
đó mà.

Sang năm đào lý trổ hoa,

Sang năm buồng gấm biết
là còn ai?

Tháng ba tổ đã xây rồi,

Trên xà hỏi én quen
người hay không?

Sang năm hoa lại đâm
bông,

Biết đâu người vắng, lầu
hồng còn trơ?

Ba năm sáu chục thoi
đưa,

Gươm sương dao gió những
chờ đâu đây.

Tốt tươi xuân được mấy
ngày,

Chốc đà phiêu dạt, bèo
mây thêm sầu.

Nở rồi lại rụng đi đâu,

Người chôn hoa nhĩmg rầu
rầu đòi cơn.

Cầm mai lệ lại ngầm
tuôn,

Dây trên cành trụi hãy
còn máu rơi.

Chiều hôm quyên lặng
tiếng rồi,

Vác mai về đóng cửa
ngoài buồn tênh!

Ngả người trước ngọn đèn
xanh,

Ngoài song mưa tạt, bên
mình chăn đơn.

Mình sao vơ vẩn từng cơn?

Thương xuân chi nữa lại
xuân chi?

Thương khi đến, hờn khi
đi,

Đến lừ đừ đến, đi lỳ lỳ
đi.

Ngoài sân tiếng khóc rầm
rì,

Chẳng hồn hoa đấy, cũng
thì hồn chim.

Hồn kia lảng vảng khôn
tìm,

Chim càng lặng lẽ, hoa
thêm sượng sùng.

Thân này muốn vẫy vùng
đôi cánh,

Nơi chân trời liệng cảnh
hoa chơi!

Nào đâu là chỗ chân
trời,

Nào đâu là chỗ có đồi
chôn hoa?

Sẵn túi gấm đành ta nhặt
lấy,

Chọn nơi cao che đậy
hương tàn.

Thân kia trong sạch muôn
vàn,

Đừng cho rơi xuống ngập
tràn bùn nhơ.

Giờ hoa rụng có ta chôn
cất,

Chôn thân ta chưa biết
bao giờ.

Chôn hoa người bảo ngẩn
ngơ,

Sau này ta chết, ai là
người chôn?

Ngẫm khi xuân muộn hoa
tàn,

Cũng là khi khách hồng
nhan về già.

Hồng nhan thấm thoắt
xuân qua,

Hoa tàn người vắng ai mà
biết ai!

Bảo Ngọc nghe xong, bất
giác đứng ngẩn người ra, ngã vật xuống đất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3