Trúc mã thanh mai - Chương 56

Chương 56

Ăn cơm xong, Tiểu Kim và Victor đi lên gác, bố mẹ ở lại
dưới nhà xem ti vi.

Lúc ăn cơm, Chỉ Thanh có uống chút bia, mặt đỏ hồng, nhân
còn men bia ngay ngất cứ ôm ấp lấy cô. Sầm Kim gỡ tay anh ra, nói nhỏ:

-Làm gì thế, cẩn thận kẻo con nhìn thấy!

-Có làm gì đâu, chỉ là ôm thôi, con nhìn thấy thì sợ cái
gì?

-Đừng quên chúng ta đã li hôn rồi.

-Em không nói, anh cũng quên thật, có lẽ chưa bao giờ anh
cảm thấy đã li hôn với em.

-Hay phải để em lấy cái tờ chứng nhận li hôn ra nhắc cho
anh nhớ?

-Li hôn rồi thì sợ cái gì? Hai người đều là đơn thân, yêu
lại nhau thì càng hay.

-Già rồi, còn yêu đương gì nữa?

-Yêu đương phải hạn chế tuổi tác ư? Em xem người ta Dương
Chấn Ninh đấy.

Cô hậm hực nói:

-Anh dám so với Dương Chấn Ninh[1], nhưng em
thì không dám so với cô vợ bé của ông ấy, người ta trẻ biết bao.

[1] Nhà khoa học
Dương Chấn Ninh – một trong hai người hoa đầu tiên nhận giải Nobel Vật lý năm
1957. Ở tuổi 82 ông đã kết hôn lần thứ hai với người vợ 28 tuổi.

-Trong mắt anh, em mãi mãi tươi trẻ.

Anh nói mấy câu ngọt ngào rồi bỗng hất hàm hướng lên gác
hỏi:

-Này, em bảo hai đứa đang làm gì nhỉ?

Cô trách nhỏ:

-Đừng có hạ lưu! Anh làm bố mà…

-Anh có nói cái gì đâu, sao em lại bảo anh hạ lưu?

-Ý anh hỏi thế chẳng phải là…

-Không có là gì cả? Anh chỉ hỏi hai chúng nó đang làm gì,
có thể là đang lên mạng… hay đọc sách

Vừa giảo hoạt xong, Chỉ Thanh lại hỏi:

-Em nói cái cậu Victor đó có xâm phạm con gái chúng ta
không?

-Sao em biết được? Hơn nữa cũng không thể nói là xâm phạm.

-Em vẫn nên dặn dò Petal một chút, không nên để cho thằng
tiểu tử đó dễ dãi quá sớm.

-Cái gì gọi là “dễ dãi”? Sao đầu óc anh chứa toàn tư tưởng
phong kiến thế?

Chỉ Thanh biện minh:

-Đó sao lại là tư tưởng phong kiến?

-Anh đang không đối phó với em bằng tư tưởng “dễ dãi” đó
à?

-Tất nhiên là không, nhưng chúng ta khác với chúng nó,
chúng ta là…

-Là gì?

Chỉ Thanh cứng họng, cô mềm mỏng hơn nói:

-Không phải hôm nay anh đã thử thách cậu ta rồi đó sao?
Không phải cậu ta vượt qua vòng sát hạch rồi đó sao?

-Anh đã sát hạch nó, chỉ là nó đủ tư cách date với con gái
mình, anh không nói nó đủ tư cách… ân ái… với con gái anh.

Nói đến ân ái, trong lòng cô cũng đầy mâu thuẫn, biết
không nên can thiệp vào chuyện của con gái, nhưng lại không tránh khỏi lo lắng;
biết hai người yêu nhau thì ân ái là hạnh phúc riêng tư của hai người, nhưng cô
lại cảm thấy con gái sẽ bị thiệt thòi. Các mắc mớ này làm bản thân cô cũng
không tháo gỡ nổi, cứ cảm thấy Chỉ Thanh tào lao phiền phức. nhưng trong lòng
cô biết rõ, thực ra cô cũng giống như Chỉ Thanh.

Cô bóng gió nói với con gái ý này, tất nhiên lấy Chỉ Thanh
ra làm bia đỡ đạn:

-Tiểu Kim, bố con nói… con vẫn chưa hiểu hết Victor, tốt
nhất không nên… gần cậu ta quá.

-Không biết con gái không hiểu thật hay giả bộ không hiểu:

-Con đâu có gần anh ấy quá, chúng con đi ra ngoài đều lái
xe đi.

-Ý của bố con là… khi Victor đến nhà mình chơi… các con
tốt nhất ở phòng khách… xem ti vi.

-Nhưng con không thích xem ti vi, anh ấy cũng không thích
xem.

-Cậu ta thích làm gì?

-Chơi tennis, nghe nhạc, chơi bóng gì gì đó.

-Vậy cậu ta phải ra ngoài đánh bóng?

Sau đó quả nhiên con gái đưa Victor ra ngoài đánh bóng,
nhưng cũng không thể đánh bóng cả ngày ở ngoài, đánh bóng xong lại về nhà, hai
đứa vẫn làm ổ trong cái phòng ngủ của Tiểu Kim, không biết đang làm cái gì. Cô
cũng không tiện yêu cầu con gái để cửa mở, đành phải tự an ủi mình: dưới sự
giám sát của bà mẹ già, hai đứa trẻ chắc không làm chuyện gì.

Ngày đầu tiên Tiểu Kim vào đại học, Chỉ Thanh thực hiện
lời hứa đưa con gái đến trướng, anh đã tìm được việc ở một thành phố gần thành
phố L, mặc dù không cùng thành phố nhưng chỉcách nhau khoảng 100 dặm, lái xe đi
về không đến hai tiếng.

Ngoài sự dự đoán của Sầm Kim, Tiểu Kim không hề phản cảm
chuyện bố đưa đến trường bằng xe mới của mình, để bố ngồi bên cạnh, như một
tiểu thư được lái xe đưa đến trường.

Một lát sau, Chỉ Thanh gọi điện thoại về báo tình hình
ngày đầu tiên đi học đại học của con gái:

-May mà có anh đi cùng đi, nếu không hôm nay chắc chẳng có
cách nào vào lớp. Trường học hoàn toàn không có chỗ để xe, vòng đi vòng
lại không thể nào vào đổ được.

-Chẳng phải Tiểu Kim đã mua vé xe của trường sao?

-Mua rồi, nhưng đều đỗ kín cả.

-Trường học sao có thể như vậy? Có bao nhiêu chỗ đỗ xe thì
bán bấy nhiêu vé xe chứ, sao có thể bán nhiều hơn?

-Ai biết được? Co thể vì vừa mới vào học, học sinh đông
kinh khủng, chắc sau mấy ngày nữa nhiều người sẽ không đến, lúc đó mới đỗ được
xe.

-Giờ anh đang ở đâu?

-Anh về nhà rồi, lát nó học xong anh lại đi đón nó.

Chiều cô đi làm về, nhìn thấy bữa tối đã chuẩn bị xong,
Chỉ Thanh đang ngồi ở ghế sô pha xem ti vi. Cô hỏi:

-Mấy giờ Tiểu Kim về?

-Anh gọi điện cho nó, nó có tiết học lúc bảy giờ tối.

-Nó bảo anh đi đón nó?

-Nó nói không cần đón, có người đưa nó về.

Hai người ăn cơm, ngồi ở phòng khách đợi Tiểu Kim, mãi đến
tận hơn chín giờ con gái vẫn chưa về. Hai người lo lắng, vội vàng gọi điện
thoại hỏi, nhưng chỉ thấy lời nhắn để lại trong điện thoại của con gái.

Chỉ Thanh nói:

-Hỏng rồi, hỏng rồi, chắc chắn thằng tiểu tử đó lừa Petal
đi rồi.

-Anh đưa nó đi học sao không đợi đón nó về?

-Nó bảo anh không cần đón, nói sau một tiết buổi trưa,
phải đến tối mới có tiết, anh không thể đợi ở trường lâu như vậy.

-Chúng ta bị nó lừa rồi.

Hai người đang định lái xe đến trường tìm Tiểu Kim thì con
bé gọi điện thoại tới:

-Mẹ, mẹ vừa gọi điện thoại cho con à?

-Ừ, sao con không nghe?

-Lên lớp phải tắt máy, con quên chưa mở.

-Di động sao có thể quên không mở máy? Mua cho con điện
thoại chính vì tiện liên lạc đấy?

-Vâng con sắp về đến nhà rồi.

Quả thật một lát sau con gái về đến nhà, tất nhiên là
Victor đưa về, chào hỏi bố mẹ, nói đã ăn tối, hai đứa lại vào phòng ngủ của
Tiểu Kim, và tất nhiên lại để hai kẻ già lo toát mồ hôi.

Ngày hôm sau, Chỉ Thanh lái xe về công ty đi làm, ngày
tiếp theo đều do Tiểu Kim tự lái xe đi học, sau khi tan học lại đúng giờ về
nhà, nhưng cả ngày hai mẹ con đều không gặp mặt nhau, kẻ thì đi làm, người thì
đi học, cô không biết rốt cuộc con gái đã làm những gì.

Đến cuối tuần, cô tranh thủ thời gian nói chuyện với Tiểu
Kim, chủ yếu là về lĩnh vực safe sex (tình dục an toàn). Con bé cười nói:

-Mẹ, có phải mẹ rất sợ làm grandma (bà) không?

Cô giật mình, ấp úng nói:

-Con… các con… đã… việc đó?

-Việc nào ạ?

-Make… love (ân ái)?

-Did I say that (Con đã nói thế à)?

-Vậy sao con nói cái gì mà… grandma (bà)?

-Mẹ nói với con về safe sex (tình dục an toàn), tất nhiên
là sợ con… pergnant (có bầu), thế chẳng phải nghĩa là mẹ sợ làm grandma (bà)
sao?

-Tại sao lại không sợ… STD (bệnh hoa liễu) đấy?

-Anh ấy không bị STD.

-Sao con biết?

Con gái không trả lời, chỉ làm mặt ngáo ộp.

Cô ủ rủ nói:

-Mẹ thấy cậu ta không nên… vội vàng như vậy… người đàn ông
nếu thật sự yêu người phụ nữ… thì không nên vội vàng trong chuyện đó.

-Tại sao?

Cô cũng không hiểu được là tại sao, miễn cưỡng lý luận:

-Bởi vì cậu ta… sẽ đợi cô gái… trưởng thành.

Có vẻ con gái bị tổn thương:

-Mẹ thấy con chưa… trưởng thành hả?

-Tất nhiên không phải ý đó.

-Có phải cơ thể con chưa phát triển đầy đủ không? Nhưng
bra (áo lót) của con là 32C đấy! Chỉ khém Samantha một chút, của bạn ấy là D,
nhưng con lại hơn của Grace và Mellisaa, bọn nó đều là B.

Cô biết mình lại giáo dục con gái theo quan niệm cũ
của Trung Quốc, lập tức thay đổi:

-Mẹ biết, con phát triển rất tốt, là một người con gái rất
sexy (quyến rũ), con trai muốn… make love với con là điều rất bình thường,
không muốn mới là không bình thường. Nhưng giờ con vẫn còn đang học hành, cũng
chưa hiểu rõ về Victor, nên để tốc độ chậm lại chút.

-Nhưng nếu con không theo anh ấy thì anh ấy sẽ tìm tới đứa
con gái khác.

Cô kinh ngạc:

-Nó… nói như vậy? Nếu nó lấy cái đó để uy hiếp con…

Con gái tỏ vẻ không chịu nổi:

-Anh ấy không nói như vậy, là con nghĩ.

Cô nhẹ nhõm hơn một chút:

-Sao con lại có thể nghĩ như vậy? Nếu con không… make love
(ân ái) với nó, nó sẽ đi tìm đứa con gái khác để make love, vậy chứng tỏ nó…
không yêu con thật lòng.

-Tại sao?

-Bởi vì… bởi vì nếu nó yêu con thật lòng, nó sẽ chỉ mong…
make love với một mình con, mà tuyệt đối không muốn đứa khác.

-Mẹ, mẹ không hiểu về men (đàn ông), anh ta yêu con, cho
nên muốn make love với con, nếu con không đồng ý make love với anh ta. Nếu mẹ
không đồng ý make love với người ta thì chứng tỏ mẹ không yêu người ta, người
ta sao lại không make love với người khác chứ? Nếu Victor không thích make love
với con thì con cũng sẽ make love với chàng trai khác.

Cô ngây người, cô thật sự không biết làm thế nào mới có
thể khuyên con bé, chỉ ấp a ấp úng nói:

-Tiểu Kim, đừng… đừng như vậy, như vậy thì… không hay.

-Tại sao không hay?

-Tình yêu… tình yêu phải nên là duy nhất, con yêu một
người, con chỉ nên make love với người đó, không nên với người khác.

-Thì con như thế nhưng mẹ bảo con đừng make love với
Victor.

-Không phải mẹ bảo con vĩnh viễn không làm chuyện đó với
nó, mẹ chỉ nói con còn nhỏ…

-Con không còn nhỏ, con mười tám tuổi rồi, con đã đi học
đại học, con đã đến tuổi kết hôn theo legal (pháp luật).

Chân cô như sắp khuỵu xuống:

-Các con… muốn kết hôn?

Tiểu Kim cười rất tươi:

-Đâu có, cả đời con cũng không kết hôn, kết hôn
quá phiền phức, kết hôn rồi thì không thể date với người khác, nếu không
thích anh ta nữa lại phải làm thủ tục li hôn, quá phiền phức.

Cô đành phải bó tay, đành phải nói lại tầm quan trọng của
safe sex (tình dục an toàn) một lần nữa.

Tiểu Kim cười khúc khích nói:

-Mẹ, mẹ giảng cho con về safe sex, vậy mẹ có làm được
không?

-Mẹ?

-Mẹ với bố đấy, hai người đã dùng condom (bao cao su)
chưa?

Cô xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói:

-Bố mẹ… bố mẹ.

-Mẹ, mẹ phải chú ý, nhất định phải dùng condom, mẹ với bố
lâu như vậy không ở cùng nhau, ai biết bố mẹ đã làm những việc gì? Mẹ đừng để
bị mắc STD (bệnh hoa liễu). Nhưng nếu bố mẹ vẫn muốn có con thì lại khác. Bố mẹ
muốn có con không? Con rất muốn có một cậu em trai, bạn học con Joan có thêm một
cô em gái rồi, mẹ nó sau khi sang Mỹ mới sinh, đáng yêu lắm! Nhưng con muốn có
em trai, con có thể giúp mẹ trông em.

Cô dạy con, không ngờ lại bị con bé giáo huấn ngược trở
lại, vô cùng xấu hổ vội vàng rút lui.

Nhưng dần dần cô cũng thoải mái hơn, không còn phải bận
tâm lo lắng nhiều như thế, một là biết có lo lắng nữa thì cũng vô ích, hai là
biết con gái đã trưởng thành hơn, thông minh hơn nhiều so với những gì cô nghĩ,
rất có thể con gái đã có quan hệ với Victor, theo quan niệm thâm căn cố đế về
trinh tiết của Trung Quốc mà cô biết thì lo lắng nhất là lần đầu tiên,
ngăn chặn được thì cố gắng ngăn chặn, phòng bị được thì cố gắng phòng bị, nếu
đã có lần đầu tiên thì sẽ có nhiều lần nữa, chẳng có gì khác biệt, phòng bị
cũng chẳng còn tác dụng nữa, chỉ cần đừng để có con, không mắc bệnh hoa liễu là
được.

Có lẽ nhờ sự nuôi dưỡng của tình yêu mà con gái hình như
càng lớn càng xinh đẹp, cũng rất thích cuộc sống đại học, cảm thấy tự do hơn
nhiều so với cuộc sống trung học, sáng không cần dậy sớm, tối có thể đi ngủ muộn,
lại có xe riêng, muốn đi đâu thì đi, như chú chim được gắn thêm đôi cánh, tự do
bay lượn trên không trung.

Chỉ Thanh cuối tuần lại về, tối thứ Sáu lái xe về, sáng
thứ Hai mới dậy sớm lái xe đi làm. Cô cũng không còn ngại ngùng nữa, hai người
công khai ở cùng phòng ngủ.

Con gái rất vui vẻ, cứ kéo hai người ngồi cùng một ghế,
rồi chạy ra phía sau ghế, mỗi tay ôm lấy cổ một người, rồi hít lên mặt bố
mấy cái, lại hít hà lên mặt mẹ mấy cái, sau đó vỗ vỗ đầu hai người nói:

-Bố mẹ chơi ngoan nhé! Không nghịch ngợm, không cãi nhau,
lát con sẽ xuống chơi với bố mẹ.

Sau đó chạy lên gác làm việc của mình:

Chỉ Thanh nói:

-Giống y hệt mẹ lúc nhỏ.

Cô nhớ lại chuyện của mình hồi nhỏ, bất giác mỉm cười.

Chỉ Thanh hỏi:

-Sao em không đón bố mẹ sang Mỹ?

-Họ qua rồi, mỗi lần ở nửa năm rồi về.

-Sao không làm thủ tục nhập cư cho họ?

-Họ không chịu, ngôn ngữ bất đồng.

Cô biết bố mẹ Chỉ Thanh đều đã qua đời, cô nhớ lại bác sĩ
quan cũng đã qua đời, bất giác than thở:

-Đấy con người già nhanh thật, nhớ lại lần em với mẹ về
thăm bố, hai người ngồi bên giường trong phòng trọ, em giống như Tiểu Kim, ôm
họ từ phía sau lưng, cứ như chuyện của ngày hôm qua vậy. Sao mới chốc đó đã đến
lượt mình, Tiểu Kim đứng ôm phía sau.

-Trước kia cứ cảm thấy bố mẹ rất thiệt thòi, già như vậy
rồi mới được đoàn tụ, giờ nghĩ lại cũng không thấy thiệt thòi, đoàn tụ đã được
mấy chục năm rồi, tính tổng thời gian sống cùng nhau cũng nhiều đấy chứ!

Chỉ Thanh không nói ra thì cô cũng chưa nghĩ đến điểm này

Anh lại nói:

-Bé yêu, chúng ta cũng còn mấy chục năm nữa có thể sống
cùng nhau thôi, giống như bố mẹ vậy.

Lời anh như có tác dụng thôi miên, cô nghe mà cứ mơ mơ
màng màng, ngây ngô hỏi anh:

-Anh không về chỗ cô ấy thật à?

-Không về.

-Tại sao anh không sống được với cô ấy?

-Cũng không hẳn là không sống được.

-Vậy là vì nguyên nhân gì?

Anh im lặng một lát mới cân nhắc từng câu từng chữ nói:

-Cô ấy… không thể sinh con, gánh nặng tư tưởng rất nặng
nề, suốt ngày nghĩ ngợi về chuyện này, người lại đặc biệt nhạy cảm, anh cứ nói
đến Petal thì cô ấy lại không vui, nói anh… không yêu cô ấy, luôn nghĩ về mẹ
con em.

Cô im lặng một lát mới nói:

-Cô ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện đáng sợ như vậy, có
thể luôn sợ anh bỏ cô ấy… anh phải hiểu cho cô ấy.

-Anh rất hiểu cô ấy! Lẽ nào bao nhiêu năm qua anh bỏ cô ấy
sao? Nhưng một người không thể cứ ôm mãi gánh nặng quá khứ trên vai, bản thân
mệt mỏi, còn làm cho người khác mệt mỏi lây.

-Cho nên em nói anh chưa hiểu hết cô ấy, anh chưa phải
trải qua những gì đáng sợ như thế, tất nhiên anh cảm thấy có thể vứt bỏ quá khứ
đi như vứt đôi tất rách.

-Anh chưa từng trải qua? Không phải anh cũng… đã từng bị
tổn thương vì những cơn ác mộng giày vò đó sao? Nhưng anh đã gạt bỏ
đi được từ lâu, sao cô ấy bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn…

-Anh nói không biết ngượng. Trải nghiệm đáng sợ nhất mà
anh đã trải qua chính là việc mất cô ấy, lúc đó chẳng phải năm nào anh cũng
phát bệnh đó thôi? Sau đó anh tìm được cô ấy, tảng đá đè nặng trong lòng anh
mới được gạt bỏ, không bị bệnh nữa. Còn cô ấy thì sao? Chịu bao nhiêu đau khổ
như vậy, mất đi quyền làm mẹ, mình còn mang bệnh vào thân, những cái đó đều
không thể cứu vãn được, tảng đá đè nặng trong tim cô ấy vẫn mãi mãi không thể
gạt bỏ đi được, sao anh có thể yêu cầu cô ấy giống anh, vứt bỏ hoàn toàn được?

Mắt anh ngân ngấn nước.

Cô biết những lời cô nói đã khiến Chỉ Thanh bừng tỉnh, cô
cảm thấy tự hào nhưng cũng rất thất vọng, biết anh vẫn rất yêu Phong Nhi của
anh, chẳng qua không đủ sức đối mặt, phải chọn cách trốn chạy để giải quyết vấn
đề.

Cô không biết có phải là căn bệnh thường gặp ở đàn ông hay
không, nhưng ít nhất Vệ Quốc và Chỉ Thanh đều như vậy. Không thể đối mặt hoặc
không có cách nào khác đối mặt với một người phụ nữ thì chạy đến vòng tay cũa
người phụ nữ khác, nhưng rất có thể đến vòngtay của người phụ nữ khác rồi thì
lại lo lắng cho người phụ nữ trước, kết quả khiến tất cả đều không vui vẻ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3