Trúc mã thanh mai - Chương 37 + 38

Chương 37

Sau khi sự việc xảy ra, khiến Sầm Kim không khỏi than thầm
sức mạnh của tình yêu.

Cô và Chỉ Thanh tốn bao công sức mà không thuyết phục nổi
Tiểu Kim bỏ chọn ngành tiếng Anh, nhưng không biết cậu thanh niên kia nói gì mà
Tiểu Kim đã thay đổi hoàn toàn chủ ý, kiên quyết không học ngành tiếng Anh nữa,
muốn học đại học y, làm bác sĩ khoa tim mạch.

Cô nói đùa với con gái:

-Bà mẹ Asian (Châu Á) như mẹ đây không ép con học medical
school (trường y) đâu đấy nhé.

-Mẹ, mẹ có biết thế giới mỗi năm có bao nhiêu người chết
vì bệnh tim không?

-Mẹ không biết.

-Có một triệu bảy trăm nghìn người.

-Ồ, nhiều như vậy hả?

-Mẹ có biết Trung Quốc mỗi năm có bao nhiêu đứa trẻ sinh
ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh không?

-Không biết.

-Có một trăm năm mươi nghìn đến hai trăm nghìn người!
Khoảng 1%!

-Đến tình hình của Trung Quốc con cũng nắm rõ?

-Mẹ không biết sao? Rất nhiều bà mẹ Asian đều không biết,
họ chỉ biết làm bác sĩ có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng họ không biết làm bác
sĩ có thể cứu được rất nhiều sinh mạng!

-Nhưng làm bác sĩ phải học đến tám năm, còn phải làm
residency (bác sĩ nội trú), còn phải on call (trực) nữa.

-Con không sợ, con muốn cứu người, đây mới là cuộc sống có
ý nghĩa.

-Viết screenplay (kịch bản phim) thì không có ý nghĩa?

-Cũng có ý nghĩa, nhưng con có thể viết lúc thời gian rỗi,
bác sĩ thì không làm lúc rỗi rãi được.

-Con làm bác sĩ cả ngày mệt muốn chết đi, đâu còn có thời
gian viết screenplay?

-Sẽ có, con có thể viết hồi ký làm bác sĩ của con thành
screenplay, giống như ER (phimPhòng cấp cứu, bộ phim truyền hình của
Mỹ).

Sự chuyển biến này của con gái khiến cô vui mừng, nhưng
việc đi học ở trường đại học Ivy League Colleges[1] cũng không
đi lại khiến cô hơi lo lắng:

[1] Một trong tám
trường đại học nổi tiếng của Mỹ, gồm Brown University, Columbia University,
Cornell University, Dartmouth University, Havard University, Princeton
University, University of Pennsylvania, Yale University.

-Chẳng phải con muốn vào đại học M nhất sao? Giờ đã có
được giấy thông báo nhập học rồi, sao lại không đi?

-Phí học ở đại học M quá đắt, con sẽ học ở đại học L nơi
đây, là đại học của bang, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.

-Mẹ đã nói từ lâu rồi, chỉ cần con đỗ thì cho dù trường
đắt đến đâu mẹ cũng sẽ ủng hộ con, lo cho con.

-Mẹ cũng không có mấy tiền, nếu con đi học đại học M, hàng
năm phải tốn mấy chục nghìn đô, mẹ kiếm đâu ra?

-Bố con còn có thể giúp một phần.

-Bố cũng chẳng có mấy tiền.

-Chúng ta có thể vay.

-Sao phải vay? Học đại học M mấy năm, học phí có thể mua
được cả nhà đấy!

-Nhưng con trai của cô Vương và con gái của chú Lý đều học
ở Ivy League.

-Mẹ, tại sao mẹ phải lo con nhà người ta học trường nào?
Lẽ nào con không học Ivy League thì không đáng được mẹ yêu sao?

Cô im bặt.

Con gái lại giải thích thêm nữa:

-Học đại học không cần học trường tốt như vậy. Bạn con
Samantha là người đứng đầu ở trường chúng con, bạn ấy cũng đỗ Ivy League, nhưng
bạn ấy không học, bạn ấy cũng giống con, ở lại học đại học của bang. Chúng ta
là người bang này, học phí rẻ, chúng ta còn có thể lấy được học bổng của bang,
không cần bỏ ra một đồng học phí nào. Đợi bọn con học xong đại học, bọn con có
thể đến Ivy League để học tiếp medical school.

-Nhưng nếu đại học mà con không học ở Ivy League, vậy thì
cơ hội đến Ivy League học medical school chẳng sẽ ít đi sao?

-Không đâu. Học medical school đều chỉ xét thành tích GPA
(điểm trung bình) và MCAT (kỳ thi nhập học đại học Y của Mỹ), còn phải có
recommendation (sự tiến cử), volunteer (công việc của tình nguyện viên) nữa.

-Sinh viên của đại học Ivy League chẳng phải sẽ có được sự
tiến cử tốt hơn không? Ví dụ như của chính thầy cô giáo mình.

-Có thể thế, nhưng thế cũng chưa là gì, giống như con học
medical school, điều quan trọng nhất không phải là trường tốt hay không, mà là
cơ hội để intern (thực tập) có tốt hay không, bệnh viện để làm residency (bác
sĩ nội trú) có tốt hay không. Ở đây bọn con có rất nhiều bệnh viện, các kiểu
bệnh viện, con học đại học y ở đây chắc chắn có cơ hội intern và residency tốt
hơn.

-Con nghe ai nói những điều này vậy?

-Con đã từng tham gia hoạt động của Medical Student Club
(Câu lạc bộ sinh viên Đại học Y) của trường đại học L, nhóm senior students
(sinh viên cao học) ở đó đều nói như vậy.

Cô giả vờ vô tình hỏi:

-Cái cậu sinh viên lần trước đến đón con đi dự tiệc CCK
cũng thuộc Medical Student Club của đại học L phải không?

Con gái buột miệng nói:

-Anh ấy không phải.

-Ồ? Vậy cậu ta học ngành nào?

-Cùng chuyên ngành với mẹ.

-Sao con quen cậu ta?

-Quen ở nhà thờ.

-Cậu ta tên là gì?

-Victor.

Con gái không muốn bàn luận về chuyện này nữa bèn đổi đề
tài:

-Mẹ, con ở lại đây học đại học, lẽ nào mẹ không vui?

-Sao mẹ lại không vui? Mẹ chỉ sợ con vì lo tiết kiệm tiền
mà lỡ mất cơ hội học ở Ivy League thôi.

-Con không phải vì tiết kiệm tiền, mà là vì muốn ở cùng
với mẹ.

-Nếu vì muốn ở cùng với mẹ thì con nên đi học ở Ivy
League, mẹ có thể đến đại học M tìm việc.

-Vậy không được, còn nhà của chúng ta thì làm thế nào?

-Nhà có thể bán đi, đến đó rồi mua.

-Nhà ở đó rất đắt, mẹ không mua nổi đâu.

-Mẹ không mua nổi thì có thể ở chung cư.

-Chung cư cũng rất đắt, mẹ còn phải lo tiền cho con đi
học, đâu có nhiều tiền như vậy?

Cô hơi buồn:

-Chỉ trách mẹ thật vô dụng.

-Không phải như vậy, các ông bố bà mẹ người Mỹ đều không
phải gánh phí học đại học cho con cái, con cái Mỹ học đại học đều tự mình vay
tín dụng, con cũng nên tự vay tín dụng. Nhưng con không muốn nợ nhiều như vậy,
hơn nữa con thích đại học L. Mẹ, đại học Ivy League cũng không phải là ngành
nào cũng tốt, nếu nói về medical school, thì đại học L còn xếp trước Ivy League
rất nhiều.

Bây giờ thì tám chín phần cô có thể khẳng định con gái đã
yêu cậu Victor kia, những thay đổi gần đây nhất có thể đều chịu sự ảnh hưởng
của cậu ta. Không đến đại học M, mà muốn ở lại đại học L của thành phố này, có
thể cũng là muốn ở lại với Victor, bởi vì con gái xưa nay suốt ngày chỉ mong
sớm được vào đại học, có thể chạy đến một thành phố rất xa, sống cuộc sống độc
lập.

Việc Victor đến nhà thờ cho thấy, cậu ta rất có thể là lớn
lên ở Mỹ, có khả năng là người Đài Loan, bởi vì thanh niên đại lục nói chung
không thích đến nhà thờ.

Cô không muốn can thiệp vào cuộc sống yêu đương của con
gái, và cô cũng không có quyền can thiệp. Con gái giờ đã sắp mười tám rồi, cũng
có thể coi là người lớn rồi, cái tuổi này bắt đầu date (hẹn hò) cũng không coi
là sớm quá, đặc biệt cái cậu Victor có vẻ khá tốt, không nhất thiết phải can
thiệp. Chỉ sợ Tiểu Kim quá chân thành, vì cậu Victor đó mà thay đổi quỹ đạo
sống của mình, từ bỏ Ivy League, từ bỏ cả ngành nghề mà mình yêu thích, nhưng
cuối cùng cậu Victor đó lại phụ con bé, như vậy có lẽ sẽ hại cả đời con bé.

Nhưng chuyện tương lai chẳng ai có thể nói được điều gì,
cũng không thể giờ lại tách con gái và cái cậu Victor đó ra? Chỉ có thể thắp
hương cầu Bồ tát phù hộ cho thôi, đến đâu hay đến đó.

Sắp đến ngày sinh nhật Tiểu Kim, cô bèn đánh tiếng hỏi
trước:

-Sắp đến sinh nhật con rồi, chuẩn bị tổ chức thế nào?

-Hội bạn Grace sẽ đến nhà mình để mở party (tiệc).

Cô biết Grace là bạn cùng học với con gái, là một trong
bốn thành viên của hội lunch table (ăn trưa) cùng con gái, ngoài ra còn có hai
đứa là Samantha và Mellissa. Bốn cô gái này là bạn tốt của nhau, thường chơi
với nhau, có mở party thì thường đến nhà cô làm, bởi vì phòng ở nhà cô khá rộng
rãi, lại chỉ có hai mẹ con, không có đàn ông, khá thuận tiện.

Cô hơi thất vọng hỏi:

-Vậy các con không mời bạn trai tham dự?

-No. Party của đám girls (con gái) tại sao lại phải mời
con trai tham dự?

-Mấy đứa con đều không đưa bạn trai tới?

-Chúng đều chưa có bạn trai.

Cô cảm thấy điệu bộ của con gái đã thừa nhận mình đã có
bạn trai rồi, nhưng cô không dám tiếp tục truy hỏi, chỉ lịch sự hỏi:

-Có cần hôm đó mẹ tránh đi không?

-Không cần đâu ạ.

-Mẹ ở nhà các con sẽ không mất tự nhiên chứ?

-Mẹ cũng là girl, chúng con sẽ không cảm thấy không thoải
mái đâu.

Vào thứ Bảy là sinh nhật của Tiểu Kim, bốn cô bạn đến nhà
cô tổ chức party (tiệc), giống như mấy lần trước, cô giúp chúng mua đồ ăn như
pizza, đùi gà chiên và đồ uống, rồi lên gác về phòng của mình, tránh trong
phòng lên mạng, để mấy đứa tự do chơi ở tầng dưới.

Cho đến khi party (tiệc) kết thúc, cũng không thấy Victor
đến, hoàn toàn là girl’s party (tiệc con gái/ nữ sinh).

Hôm sau là Chủ nhật, như thường lệ Tiểu Kim lại đến nhà
thờ, Sharon như thường lệ đến đón con bé, nhưng sau khi xong các hoạt động ở
nhà thờ thì con bé gọi điện về nói sẽ đi xem phim cùng với Grace.

Cô lập tức biết rằng con gái đang nói dối, chắc chắn đi
xem phim cùng Victor, bởi vì con gái vừa mới gặp Grace sao lại gặp nhau nữa
chứ?

Nhưng cô không lật tẩy lời nói dối của Tiểu Kim mà chỉ dặn
dò:

-Về sớm đấy.

-Con biết rồi.

-Có cần mẹ đến đón không?

-Không cần, không cần, Grace sẽ đưa con về.

Mấy tiếng sau đó cô cứ đứng ngồi không yên, cũng không
biết đang lo lắng cái gì. Thật sự không thể chịu nổi nữa bèn gọi điện cho Chỉ
Thanh, nói với anh sự suy đoán và lo lắng của mình.

Chỉ Thanh còn lo hơn cô:

-Sao em có thể cho Petal đi xem phim với thằng đó được?

-Nó không nói là bạn trai, sao em lại không thể cho phép
chứ?

-Nó không nói là đi xem phim với bạn trai, càng chứng tỏ
là có gì đó mờ ám, em càng không nên cho phép chứ!

-Giờ đã đi rồi, nói những điều này có tác dụng gì?

-Thì là do em nhắc trước đây chứ?

Cô mệt mỏi:

-Con người anh chẳng ra làm sao cả, không giúp nổi gì lại
còn mắng người ta.

Chỉ Thanh dịu giọng nói:

-Anh đâu có mắng em? Chẳng phải anh cũng đang lo đấy sao?

-Anh lo thì có tác dụng? Lo bò trắng răng.

-Anh biết giờ anh đang lo bò trắng răng, nhưng tình hình
sẽ nhanh chóng thay đổi, anh đang tìm việc ở chỗ đó.

Cô giật mình:

-Anh muốn chuyển qua đây?

-Ừ, sao, không hoan nghênh à?

-Đây không phải là đất nhà em, có gì mà hoan nghênh với không
hoan nghênh? Nhưng anh đang làm rất tốt ở đó, sao lại phải đi?

-Anh muốn sống cùng với Petal.

-Anh đã biết nó sẽ không đến đại học M rồi?

-Thì em vừa nói đấy thôi?

Cô không lên tiếng, không muốn nói những lời khiến Chỉ
Thanh tổn thương.

Chỉ Thanh nói rất tự tin:

-Em đừng lo, đợi anh đến, anh sẽ nghĩ cách làm rõ chuyện
này.

-Anh làm rõ rồi thì có thể thế nào?

-Phải thế nào thì thế.

-Vậy anh nói giờ nên thế nào?

-Nếu anh là em, anh sẽ trực tiếp hỏi Petal.

-Lại bẻm mép.

-Không phải là bẻm mép, thật đấy, anh thấy không có gì
không thể hỏi thẳng cả.

Mặc dù ngoài miệng cô vẫn phản đối nhưng trong lòng đã
chuẩn bị thử xem sao.

Cũng may, con gái chưa đến chín giờ đã về nhà, cô nghe
thấy tiếng ô tô ngoài cửa bèn vội vàng ra mở cửa, sau đó đứng ở bên cửa quan
sát, xem có thể tìm cơ hội để mời Victor vào chơi không.

Nhưng sự xuất hiện của cô rõ ràng khiến đôi trẻ sửng sốt,
cậu thanh niên trốn trong xe không động đậy gì, còn con gái vội chui ra khỏi
xe, mặt đỏ lên giải thích:

-Bạn Grace bạn ấy...

Cô đề nghị:

-Hỏi xem bạn của con có vào nhà ngồi uống nước một lát
được không?

Con gái không hỏi gì, tự đưa ra chủ trương:

-Không cần, không cần đâu mẹ.

Sau đó vẫy vẫy tay với kẻ trong xe, chiếc xe màu đen cứ
như vừa cướp ngân hàng nhanh chóng phóng vụt đi.

Mặt con gái lộ vẻ không vui:

-Mẹ, vừa rồi sao mẹ lại đứng ở cửa?

-Mẹ nghe thấy tiếng xe, giúp con mở cửa.

-Con có chìa khóa mà.

Cô quyết định công khai đàm phán:

-Petal, mẹ không phải là mấy bà mẹ cổ lỗ sĩ, chỉ cần quan
hệ chính đáng thì mẹ sẽ không can thiệp vào, con không cần thiết phải giấu mẹ.

-Con không giấu mẹ.

-Con đang date (hẹn hò) với cậu Victor đó?

-Con không biết mẹ đang nói gì.

-Vừa rồi không phải là Victor sao?

-Victor who (Victor nào)?

-Chính là cái cậu Victor lần trước đón con đi party (tiệc)
của CCL đó.

Con gái chẳng bảo đúng cũng chẳng bảo sai.

-Không phải vừa rồi con đi xem phim cùng cậu ta chứ?

Con gái không trả lời.

-Con đi xem phim cùng Victor, tại sao lại nói với mẹ là đi
cùng Grace?

-Grace cũng đi.

Cô không muốn tiếp tục lật tẩy con gái, đành nhượng bộ:

-Vậy có phải con đang date với Victor không?

-Cùng đi xem phim là date?

-Mẹ không nói cùng đi xem phim với nhau là date, mà mẹ
đang hỏi con có hay không.

-Không.

Con gái nói xong liền chạy thẳng lên lầu.

Cô thật sự hối hận, không nên chạy ra cửa để xem nó, giờ
cũng chẳng hỏi ra được điều gì, còn khiến cho quan hệ hai mẹ con xấu đi, nhỡ
con gái giận ra ngoài ở cùng với Victor, thậm chí kết hôn cùng cậu ta, vậy thì
cô cũng chỉ giương mắt ếch đứng trông, bởi vì theo quy định của bang này, tuổi
kết hôn hình như là mười tám tuổi, còn con gái cô đã sắp đủ mười tám tuổi rồi,
muốn kết hôn thì cũng không cần phải có sự đồng ý của bố mẹ.

Cô lên lầu hỏi con gái có ăn tối không, nhưng con gái nói
không ăn, đã ăn ở ngoài rồi.

Một mình cô xuống lầu ăn tối, nhưng cũng chẳng ăn nổi chút
gì, chỉ sợ con gái từ nay về sau sẽ xa cách cô, không nói với cô điều gì nữa.

Trên lầu vẳng xuống tiếng đàn violon của con gái. Giai
điệu rất quen thuộc, cô nín thở, lắng nghe một lúc, phát hiện ra con gái đang
chơi bài Chỉ có thể nhớ lại ngày xưa.

Cô hơi giật mình, bởi vì đây là bài hát Trung Quốc rất
xưa, người thời cô mới biết đến, thanh niên Trung Quốc mười bảy mười tám tuổi
có thể không biết, đứa từ nhỏ đã qua Mỹ sống như Tiểu Kim làm sao biết được.

Không chỉ có vậy, bình thường Tiểu Kim chơi đàn đều xem
bản nhạc, xem khuông nhạc thì biết nốt nhạc nào ở vị trí nào trên dây đàn. Tiểu
Kim cũng biết nghe bản nhạc chơi đàn, nhưng sẽ không thành thục bằng vừa đọc
bản nhạc vừa chơi. Giờ có thể chơi được cả bài Chỉ có thể nhớ lại ngày
xưa 
thì chỉ có hai khả năng, một là chính Tiểu Kim đã tìm
thấy khuông nhạc của bài Chỉ có thể nhớ lại ngày xưa từ đâu
đó, hai là có thể Tiểu Kim nghe đi nghe lại bài này nên đã nhớ tiết tấu của
bài, sau đó mò ra vị trí của các nốt nhạc trên dây đàn.

Cô không nén nổi liền đến cửa phòng ngủ của con gái, tò mò
hỏi:

-Tiểu Kim, sao con biết chơi bài này? Con có bản nhạc à?

-Người khác giúp con chép lại.

Con gái lấy bản nhạc trên giá xuống đưa cho cô xem:

-Mẹ, mẹ xem viết có hay không? Viết tay đấy, mà giống
print (in) không?

Cô nhìn bản nhạc, nếu không phải Tiểu Kim đã nói trước thì
thật sự cô cũng không nhận ra là viết tay, năm dòng kẻ thẳng tăm tắp, các nốt
nhạc viết rất đều nhau, không nhìn thật kỹ thì thật giống như in vậy, bên dưới
khuông nhạc là lời bài hát tiếng Trung, chữ viết tiếng Trung cũng được viết rất
đẹp, còn dùng tiếng Anh để chú thích phát âm, viết bằng bút máy.

Cô đưa trả lại bản nhạc cho con gái, chân thành khen ngợi:

-Viết đẹp lắm! Ai viết vậy?

Mặt con gái lộ vẻ đắc ý nhưng không trả lời câu hỏi của cô
mà nói:

-Mẹ, mẹ hát đi, con đệm cho mẹ.

Cô từ chối:

-Mẹ không biết hát bài này.

-Mẹ biết hát, con biết mẹ biết hát, hát đi, con đệm nhạc
cho mẹ.

Chương 38

Con gái mời lại lần nữa, rất nhiệt tình nên khó mà từ
chối, Sầm Kim đành phải hát một đoạn, giọng điệu hơi cao, có chỗ suýt thì không
lên được, nhưng vẫn được con gái khen ngợi hết lời:

-Mẹ, mẹ hát hay thật! Con không biết giọng mẹ lại hay thế
đâu!

Nhưng đến khi cô muốn hỏi thêm thông tin về người đã viết
bản nhạc đó thì tiếng điện thoại của con gái đã vang lên không đúng lúc, cô
đành phải lui ra.

Sau khi trở về phòng ngủ của mình, bên tai cô vẫn còn vọng
lại bài hát Chỉ có thể nhớ lại ngày xưa, lúc là tiếng đàn của
con gái, lúc lại là tiếng hát giọng con trai, nhưng cô không biết người con
trai đó là ai, hình như là Vệ Quốc, lại giống như Victor.

Bài hát này khiến cô nhớ tới chuyện cũ se sắt lòng của
mình, cô luôn né tránh nó, nhưng hôm nay cô không thể không nhớ lại nó, bởi vì
cô có một linh cảm chẳng lành, trực tiếp liên quan đến những chuyện ngày xưa.

Năm xưa, sau khi kết hôn với Chỉ Thanh, cô đã nộp đơn xin
cấp nhà cho trường đại học G. Theo quy định của trường Đại học G, cả chồng và
vợ đều ở thành phố này (bao gồm cả ngoại ô) thì chỉ cần đơn vị có chứng nhận là
người kia chưa được phân nhà ở đơn vị đó thì đại học G sẽ phân cho một phòng ở
khu nhà uyên ương, tất nhiên còn có yêu cầu cụ thể về lý lịch, tuổi nghề ở đó,
rất chi tiết, rất vụn vặt.

Nói một cách đơn giản, nếu đơn vị của Chỉ Thanh có giấy
chứng nhận chứng minh vợ chồng Chỉ Thanh chưa được phân nhà ở đó, thì Sầm Kim
sẽ được phân một phòng ở đại học G, mặc dù chỉ có một phòng ngủ và một phòng
khách, hơn nữa phòng rất nhỏ, nhưng chí ít không phải dùng chung bể nước và nhà
tắm với người khác, hai người cuối cùng đã có mảnh trời riêng của mình.

Thời gian công tác của hai người không dài, chưa tích lũy
được gì nhiều, cô không muốn ngửa tay xin tiền bố mẹ, cũng cấm Chỉ Thanh ngửa
tay xin tiền bố mẹ anh, nên không cải tạo lại nhà cửa, cũng chẳng mua đồ nội
thất gì, nhưng vẫn vui vẻ chuyển đến khu nhà uyên ương đó.

Chỉ Thanh hàng tuần mới được về một lần, nhưng anh đã nghĩ
cách điều chỉnh buổi dạy, một tuần tính cả ngày nghỉ cuối tuần thì có ba ngày
có thể ở nhà.

Ở trong khu nhà uyên ương, mà lại phải chạy đến bếp ăn của
trường ăn cơm thì xa quá, vậy là phải tự nấu nướng. Chỉ Thanh không biết nấu
cơm, cũng không thích nấu, bảo anh nấu thì anh liền kéo cô đi nhà hàng, còn cô
thì không nỡ tiêu tiền, kiên quyết ở nhà nấu cơm, cho nên bình thường toàn là
cô nấu cơm, cuối tuần thì quá nửa là đến nhà bố mẹ chồng ăn chực.

Bố chồng cũng giống như Chỉ Thanh, không biết nấu cơm,
cũng không thích nấu, cơm ở nhà bố mẹ chồng đều do mẹ chồng làm, mà tay nghề
nấu nướng của mẹ chồng thì cũng tầm tầm, chủ yếu là món luộc trộn muối, bố con
nhà họ ăn mấy món luộc trộn đó đã hơn nửa đời người rồi nên thành quen, bản
thân lại không muốn nấu cho nên vẫn chấp nhận ăn không có vấn đề gì.

Sầm Kim đến nhà bố mẹ chồng ăn cơm mấy lần, phát hiện tay
nghề nấu nướng của mẹ chồng thật không dám khen, đôi khi phải tự thể hiện, kết
quả là được tôn thành “đầu bếp đặc cấp”, cuối tuần nào cũng được mời đến để trổ
thí tay nghề, mẹ chồng cam tâm tình nguyện giúp đỡ cô, khiến cô rất lấy làm
hãnh diện.

Cuộc sống cứ bình bình trôi đi một cách dễ chịu.

Một hôm, cô với Chỉ Thanh ăn cơm ở nhà bố mẹ chồng xong
rồi về, đến cổng của khu nhà uyên ương thì gặp Vệ Quốc đang dắt một chiếc xe
đạp đi ra. Cô giật bắn mình, lâu lắm rồi không gặp anh, trong ấn tượng của cô,
anh dường như là một nửa khác của địa cầu này, rất ít có khả năng gặp lại, hơn
nữa hoàn toàn không ngờ lại gặp anh ở trước khu nhà mình ở.

Nhưng Vệ Quốc dường như chẳng ngạc nhiên chút nào, rất
bình thản chào hỏi họ:

-Vừa về à?

Cô sững ra một lát mới nói:

-À! Anh... đến đây... tìm ai vậy?

-Không tìm ai cả.

-Anh ở đây?

-Ừ.

-Anh chuyển đến đây khi nào?

-Chuyển đến rất lâu rồi.

-Sao em không gặp anh bao giờ?

-Thì chẳng gặp đây thôi?

-Ý em nói là trước đây.

-Em mới chuyển đến còn gì?

-Anh ở phòng nào?

-404.

-Trùng hợp thế! Chúng ta ở cùng tầng? Em ở phòng 401, có
thời gian qua chơi.

-Ừ.

Về đến nhà mình, Chỉ Thanh hỏi:

-Người vừa nãy là ai vậy?

Cô nhớ ra vừa rồi do quá căng thẳng nên quên mất giới
thiệu hai người đàn ông với nhau. Cô trả lời qua loa:

-Ờ, là Doãn Vệ Quốc, thầy Doãn, biết nhau từ nhỏ.

-Là trúc mã thanh mai?

Cô bất giác bật cười:

-Cái gì mà trúc mã thanh mai? Thời Cách mạng Văn hóa, bố
anh ấy là sĩ quan dạy chính trị ở trường học của bố em.

Anh nghe cô giới thiệu xong “bố anh ấy, bố em” thì hỏi:

-Vậy hai người chắc là Romeo và Juliet nhỉ?

Cô hơi bực:

-Ý anh là gì?

Anh ôm lấy cô:

-Không có ý gì đâu, chỉ là hơi ghen chút thôi.

-Anh ghen cái gì?

-Bởi vì anh ta khiến em rất căng thẳng.

-Tại sao?

-Vì anh nhận ra anh ta rất yêu em.

Cô cười khúc khích:

-Vậy kì lạ thật, anh ta đã lấy vợ nhiều năm rồi.

-Thế thì làm sao? Lẽ nào tình yêu lại để ý đến những cái
đó? Đã yêu rồi thì sẽ yêu mãi, có kết hôn bao năm cũng không hề thay đổi.

-Sao em chẳng cảm thấy anh ấy yêu em?

-Bởi vì tự sâu trong tim em mong anh ta yêu em cho nên em
luôn cảm thấy anh ta chưa yêu em đủ độ.

-Anh giống như chuyên gia tình yêu vậy.

-Em thấy anh nói có đúng không?

-Không đúng.

-Không đúng thì tốt.

Đêm đó hai người đang ân ái thì cô lại không ngừng nhớ đến
Vệ Quốc, mà dường như Chỉ Thanh cũng đang nghĩ đến vấn đề đó, thái độ rất khác
thường. Xong việc bèn hỏi thẳng mà chẳng suy nghĩ gì:

-Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Cùng được phân cùng một
tòa nhà? Lại cùng được phân ở một tầng? Có phải em biết anh ta ở đây nên cố ý
chọn đến tòa nhà này?

Cô tức giận:

-Anh lại không tin em như vậy hả?

-Không phải anh không tin em, mà là anh cảm thấy quá nguy
hiểm. Không biết tại sao anh cứ cảm thấy anh ta là kẻ cướp số phận anh.

-Đừng có nói nhăng cuội, nếu anh không yên tâm thì em có
thể xin đổi phòng.

-Nếu đổi phòng có thể hóa giải thì còn gọi gì là cướp số
phận nữa. Chưa chừng đổi phòng càng xa thì nguy hiểm càng lớn, chi bằng cứ để
anh ta trong tầm mắt của anh thì có lẽ sẽ giám sát và phòng chống anh ta dễ
hơn.

Cô không tin Chỉ Thanh thật sự coi Vệ Quốc là kẻ cướp số
phận, rất có khả năng là một cách bày tỏ tình yêu, bèn vui vẻ nói:

-Sao anh lại trở thành một kẻ mê tín như vậy?

-Không phải mê tín, mà là trực giác. Trực giác của anh rất
chuẩn, đáng tiếc trước đây anh không nhận ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3