Bích Huyết Kiếm - Chương 21 phần 1

Hồi
21: Oán phẫn nói chuyện xưa, tiều tụy dị đương thời [A]

Tiêu Uyển Nhi trốn dưới đáy kiệu, chỉ cảm thấy bốn
tên phu kiệu khênh chạy như bay, mới hay những người phu đó đều là võ sĩ cải
trang cả.

Thấy vậy nàng hơi hoảng sợ. Lúc ấy là mùa Đông gió lạnh
buốt xương, dưới đáy kiệu cũng kết băng, bị hơi thở của nàng ra hơi nóng, băng
đó hóa thành một giọt nước chảy xuống. Uyển Nhi đành phải để cho nước băng nhỏ
giọt đầy hai má, không lấy tay gạt đi sợ hơi động đậy một tí là Hà Thiết Thủ biết
liền.

Đi được một lúc lâu, bỗng nghe một tiếng thét lớn, kiệu
ngừng ngay lại. Rồi nghe tiếng nói của một người đàn ông quát lớn:

- Con tiện tì họ Hà kia, mau ra đây lãnh chết.

Uyển Nhi ngạc nhiên nghĩ thầm: “Tiếng nói quen thuộc
lắm, không biết là ai thế?” Lại nghe một tiếng khác la lớn:

- Ngũ Độc Giáo các ngươi hoành hành như thế, không
ngờ cũng có ngày hôm nay.

Uyển Nhi giật mình nghĩ: “Ồ, người này là Mẫn Tử Hoa
rồi, còn người nói thứ nhất là sư huynh của ông ta Đồng Huyền đạo nhân.” Rồi
nàng nghe xung quanh có tiếng chân người đi tới, chắc là có rất nhiều người đã
bao vây chiếc kiệu này rồi. Bọn phu kiệu để xuống rút khí giới ra chống cự, Uyển
Nhi kéo một góc vải che kiệu lên, nhìn trộm ra ngoài, thấy góc phía Đông có bốn
năm người đều mặc áo đại sĩ, tay cầm kiếm, người đứng trước hình như là Đồng
Huyền đạo nhân.

Nàng nghĩ: “Chắc ba mặt Tây, Nam, Bắc kia đều có người
bao vây cả. Đây là phái Võ Đang đại cử tới trả thù cũng nên?” Chỉ thấy thân kiệu
hơi động một cái, Hà Thiết Thủ đã nhảy ra ngoài kiệu và quát lớn:

- Thủy Vân đạo tặc đã chết chưa? Các người táo gan
thật, muốn làm gì ta nào?

Đồng Huyền đáp:

- Sư huynh chúng ta, Hoàng Mộc đạo trưởng bây giờ ở
đâu, nói mau ra thì khỏi bị dày vò.

Hà Thiết Thủ cả cười một hồi rồi với giọng nhu mì
nói:

- Sư phụ của các người có phải là đứa trẻ lên ba đâu
mà các ngươi hỏi tôi lấy người và các người có giao sư phụ của các ngươi cho
tôi trông nom đâu, phải thế không? Thôi được, chúng ta cùng là người trong võ
lâm cả, tôi giúp các ngươi tìm kiếm cho, miễn ông ta một thân một mình lưu lạc
bên ngoài không ai trông nom đến thì tội nghiệp thật! Uyển Nhi nghĩ thầm: “Thì
ra mụ này xưa vẫn nói cái giọng ỏn à ỏn ẻn này, trước kia mình cứ tưởng trước mặt
Viên tướng công mụ ấy cứ làm trò như vậy, bây giờ ta mới biết đó là một thói
quen của nàng.”

- Ngũ Độc Giáo các ngươi đi đến đâu hoành hành đến đấy,
ngày hôm nay sẽ cho ngươi biết sự ác giả ác báo như thế nào?

Nói đoạn đạo sĩ cầm kiếm tiến lên trước.

Hà Thiết Thủ cười nói:

- Phái Võ Đang được xưng là kiếm thuật chính tông, bình
thường không dám quang minh chính đại đến kiếm tìm ta bây giờ biết giáo chúng
ta có nhiều người bị thương lại quỷ quyệt lén lút trốn lại đây đón đường ta, hà
hà, hì hì, ha ha...

Chỉ trong giây lát nàng đổi mất giọng cười, tiếng cười
chưa dứt đã nghe một người ở góc Tây Bắc thét lên một tiếng rất thê thảm, chắc
người đó đã bị nàng hạ độc thủ rồi, tiếp theo đó tiếng la hét chửi rủa, tiếng
khí giới va chạm nhau.

Lần này phái Võ Đang xuất động trọn ổ, người có mặt ở
đây đều là những cao thủ, dù võ công của Hà Thiết Thủ cao cường đến đâu cũng
không sao xông ra khỏi vòng vây. Đánh được một lúc, bốn tên phu kiệu trước sau
trúng kiếm hoặc bị thương nặng, bị chết. Uyển Nhi nằm yên dưới đáy kiệu không
dám cựa quậy. Nàng thấy kiếm pháp của phái Võ Đang nhanh nhẹn và hiểm độc quả
có bí quyết độc đáo của môn phái họ, nàng nghĩ thầm: “Năm nọ Viên tướng công nhất
cư mà phá tan Lưỡng Nghi Kiếm pháp là vì bọn họ gặp tay cao thủ, đặc biệt cao
cường họ mới chịu bị khắc chế như vậy, còn những kiếm khách thường quyết không
phải là địch thủ của môn hạ phái Võ Đang.” Nàng định ló đầu ra nhưng sợ đêm
khuya phái Võ Đang hiểu nhầm nàng là giáo hữu Ngũ Độc Giáo xông lại tấn công nhỡ
địch không nổi có phải nguy đến thân không.

Nên nàng đành phải nằm yên mà xem hai bên chiến đấu.

Lúc ấy, hơn hai mươi thanh trường kiếm bao vây Hà
Thiết Thủ quả nhiên lợi hại vô cùng, mấy chục người bao vây nàng vẫn trầm tĩnh ứng
chiến. Một đạo nhân trẻ tuổi nóng lòng tấn công mạnh vào bị ngay Thiết câu của
nàng móc ngang một cái vào bả vai chết giấc tức thời tại chỗ, nhờ có người bạn
cứu ngay ra khỏi chỗ đó mới thoát chết.

Lại đánh thêm mấy chục hiệp nữa, Hà Thiết Thủ hơi sức
kém dần. Mẫn Tử Hoa một kiếm đâm tới, nhắm cổ nàng mà chém...

Nàng né đầu tránh thế kiếm đó, bên cạnh lại có hai
mũi kiếm tấn công tới, chỉ nghe “keng” một tiếng, một vật gì lăn tới đáy kiệu. Uyển
Nhi nhặt lên xem thì ra đó là nửa cái khuyên tai của Hà Thiết Thủ. Nàng vừa mừng
vừa lo, mừng là phen này Hà Thiết Thủ khó thoát khỏi tính mạng, trừ được một đại
đối thủ cho Viên tướng công, còn lo là nhỡ Hà Thiết Thủ chết, Thanh Thanh hiện
giờ không biết bị giam cầm ở đâu, bộ hạ và giáo chúng của Hà Thiết Thủ không biết
có chịu giao trả nàng Thanh Thanh cho Viên tướng công không...

Lại đấu thêm hai mươi mấy hiệp nữa. Hà Thiết Thủ đã
đầu bù tóc rối, chân tay tán loạn không còn hơi sức đâu mà phản ứng nữa. Đồng
Huyền đạo nhân ra lệnh một tiếng, mấy chục thanh kiếm bỗng nhiên thu lại, tổ chức
thành một cái lưới kiếm trắng xóa như bạc vây chặt Hà Thiết Thủ.

Đồng Huyền quát hỏi:

- Hiện giờ sư phụ chúng ta ở đâu? Ông ta còn sống
hay là khuất rồi, nói mau. Hà Thiết Thủ kẹp kim câu lại dưới nách, từ từ chải
chuốt lại đầu tóc. Bỗng một tiếng cười nhẹ, móc sắt của nàng nhanh như chớp, lại
một đạo nhân của phái Võ Đang bị thương rồi. Mọi người cả giận, trường kiếm đều
tấn công như vũ bão. Thấy nàng thâm độc quá, không ai còn nể nang gì nữa. Uyển
Nhi trông thấy Hà Thiết Thủ sắp nguy hiểm tới nơi đột nhiên nghe thấy đằng xa
có tiếng còi vọng tới.

Hà Thiết Thủ liền cười nói:

- Thủ hạ của ta đã tới kia rồi, các ngươi khôn hồn
thì chạy ngay đi, bằng không hối bất cập đấy! Uyển Nhi nghĩ: “Nếu không trông
thấy họ đang chém giết nhau chí tử mà chỉ nghe mấy lời dặn bảo vừa nhu mì vừa mật
thiết thì ai cũng hiểu lầm nàng đang đùa với người yêu, chứ không phải đang một
mất một còn với kẻ địch.” Đồng Huyền kêu gọi các sư đệ:

- Chúng ta hãy mau giải quyết ngay con tiện tì này
đã! Mọi người tấn công ngày càng mạnh. Chỉ trong chớp mắt, Hà Thiết Thủ đã bị
thương liền hai vết tại nơi đùi rồi nhưng nàng vẫn tươi cười như thường. Một đạo
nhân trẻ tuổi nóng lòng sốt ruột, không nhẫn tâm trông thấy người đẹp thế này
mà bị loạn kiếm phân thân thì có phải tội nghiệp không?

Nghĩ đoạn chàng liền quát mắng:

- Cô đừng cười nữa, có được không?

Hà Thiết Thủ cười nói:

- Vị đạo trưởng này nói gì thế?

Đạo nhân nọ ngẩn người ra đang định trả lời, bỗng thấy
ánh sáng lóe mắt một cái, Mẫn Tử Hoa vội gọi:

- Cẩn thận! Nhưng đã muộn rồi, đạo sĩ đã bị Hà Thiết
Thủ móc một cái Kim câu vào giữa lưng rồi.

Tiếng còi vọng tới càng ngày càng nhộn nhịp, Đồng
Huyền phải chia ra tám tay cao thủ tiến lên nghênh chiến và cản trở, chỉ trong
chốc lát, tám người đó đã thảm bại lùi xuống. Đồng Huyền lại phải phái tám sư đệ
khác lên tiếp viện. Nhờ vậy, Hà Thiết Thủ được nhẹ tay hẳn. Tuy Đồng Huyền với
mấy tay cao thủ vẫn nỗ lực tấn công, nàng không bị nguy hiểm như trước nữa. Nhưng
nàng muốn phá vòng vây để tiến lên phối hợp với bọn tới cứu viện cũng không được.

Lúc này hai bên đã tới chỗ ngang sức nhau, không bên
nào hơn và cũng không bên nào kém cả. Đánh được một lúc, một đạo sĩ kêu la:

- Giỏi lắm! Giỏi lắm! Trường Bạch Tam Anh ba thằng
gian tặc bán nước kia, chúng mày cũng đến đấy à?

Một người tiếng khàn khàn nói:

- Chúng tao đến thì đã sao? Đã biết chúng tao lợi hại,
mau bước đi! Uyển Nhi kinh ngạc nghĩ thầm: “Ba tên Trường Bạch Tam Anh này
chuyên môn khiêu khích, li gián muốn hãm hại cha ta, rõ ràng chúng đã bị Viên tướng
công bắt trói, nhờ cha ta giao cho quan tri phủ Nam Kinh rồi, tại sao chúng lại
ra đây được nhỉ?

Chẳng lẽ chúng đã vượt ngục hay là bọn tham quan đã
ăn tiền của chúng mà thả chúng ra?” Lúc ấy bên Ngũ Độc Giáo viện trợ càng tới
càng đông, thấy vậy, Đồng Huyền ra lệnh cho anh em phái Võ Đang rút lui. Nhờ ở
xưa nay vẫn luyện tập quen tiến thoái đều có mực thước, Hà Thiết Thủ thấy bên
Võ Đang tuy bại mà không có vẻ gì hoang mang và loạn xạ cả nên cũng không dám
ra lệnh cho đuổi theo, chỉ cười nói:

- Được rồi, các bạn lại đùa giỡn tôi nhé? Tiểu muội
xin thất lễ không tiễn nữa.

Người của phái Võ Đang lúc tới rất đột nhiên, lúc đi
cũng nhanh, chỉ trong chớp mắt không còn một tiếng dao kiếm gì nữa, chỉ còn lại
tiếng gió vù vù và những tuyết lạnh buốt xương.

Uyển Nhi ló mắt nhìn, thấy trên quãng đường phía
Đông một bọn mấy chục người, phía Tây cũng có mấy chục người đứng tụ lại. Một
người đàn bà ăn mặc lối hành khất nói:

- Tin tức chúng nó cũng tinh thông đấy nhỉ? Biết rõ
ngay hôm nay bên chúng ta có mấy chục người bị thương mà chúng đã đến đánh tập
kích ngay được rồi! Hà Thiết Thủ nói:

- Cũng may, cô đem viện binh tới cứu nhanh lại thêm
bốn bác họ Ôn và ba bạn Trường Bạch Tam Anh cũng có mặt cả đây mới đánh đuổi được
bọn đạo sĩ ấy đi, chứ không bây giờ đã chắc gì đuổi được bọn họ khỏi nơi đây?

Một ông cụ râu bạc nói:

- Phái Võ Đang có liên kết với phái Hoa Sơn không?

Lại một người giọng khàn khàn nói:

- Bang Kim Long với thằng nhãi con họ Viên đã liên kết
với nhau vào một bọn. Anh em chúng tôi đã sử dụng mượn dao giết người, cái kế li
gián đó thì thằng họ Viên kia tất phải gây hấn với phái Võ Đang.

Ông cụ đầu tóc bạc phơ nói:

- Hay lắm! Để chúng nó tàn sát lẫn nhau tốt hơn hết.

Mấy lời của mấy người này khiến Uyển Nhi toát mồ hôi
lạnh, trong lòng nghĩ thầm: “Phải rồi, phải rồi, giết chết cha ta ra là ba tên
gian tặc này!” Nàng định nghe thêm nữa, ngờ đâu Hà Thiết Thủ đã lên tiếng nói:

- Tất cả vào trong cung đi! Kiệu này cũng không ngồi
nữa.

Mọi người ùa cả đi. Hà Thiết Thủ, Trường Bạch Tam
Anh và bốn ông lão đi trước, còn các người khác đi sau. Chờ họ đi khá xa rồi, Uyển
Nhi mới ở trong đáy kiệu chui ra, nhìn xung quanh, nàng thất kinh, thì ra nơi
đó là trước cửa cấm thành và trông thấy bọn Hà Thiết Thủ đi thẳng vào trong
cung. Uyển Nhi không dám ngừng lại ở nơi đó, vội quay ngay trở về, kể hết sự thể
đầu đuôi cho Thừa Chí nghe. Nhìn nàng một lúc, Thừa Chí giơ ngón tay cái lên
khen ngợi nói:

- Tiêu cô nương thật là can trường! Uyển Nhi mặc hơi
đỏ, liền quỳ xuống vái. Thừa Chí không tiện giơ tay ra đỡ nàng dậy, chỉ né mình
ra tránh và khảng khái trả lời rằng:

- Mối thù của lệnh tôn đại nhân, tôi xin gánh vác
cho, nếu Tiêu cô nương còn cứ hành đại lễ như thế này là khinh tôi đấy.

Chàng lẩm bẩm giây lát lại nói tiếp:

- Việc này không thể chậm trễ được, tôi phải vào
trong cung đi kiếm bọn chúng ngay.

Uyển Nhi nói:

- Những gian tặc này không hiểu tại sao chúng lại
vào được trong hoàng cung nội viện như thế? Trong cung cấm vệ thâm nghiêm, Viên
tướng công một mình ra vào trong đó e không tiện lắm đâu.

Thừa Chí đáp:

- Không sao, tôi có một vật này, chính ra đã sớm phải
dùng đến nó, có ngờ đâu từ khi tới kinh sư đến giờ, xảy ra nhiều chuyện lạ quá,
tôi không có thì giờ đi, bây giờ thì nhân tiện việc của cô, tôi đi cả một thể.

Nói xong móc túi lấy một phong thư ra, thì ra lá thư
này của Mãn Châu Cửu Vương Đa Nhĩ Cổn viết cho Thái giám Tào Hóa Thuần và do Hồng
Thắng Hải đưa đi.

Biết cái thư này có ngày sử dụng tới, cho nên chàng
mới giữ lại để đến bây giờ đem ra sử dụng. Uyển Nhi cả mừng nói:

- Thế thì hay lắm! Tiểu muội xin theo Viên tướng
công đi, giả trang làm thư đồng của Tướng công.

Biết nàng muốn chính tay mình giết chết kẻ thù, đó
cũng là lòng hiếu, không thể khuyên can được, chàng đành phải gật đầu nhận lời.

Nằm trốn dưới đáy kiệu nửa đêm, mặt mũi và người đầy
những bụi bặm, Uyển Nhi phải vội vào nhà trong rửa mặt và thay áo. Một lát sau,
nàng quay trở ra, lại thành một thư đồng đẹp đẽ rồi.

Thừa Chí cười nói:

- Tôi không thể gọi cô là Tiêu cô nương được đâu nhé.

Uyển Nhi vừa cười vừa đáp:

- Tướng công cứ việc gọi tôi là thằng Uyên cũng được,
người khác còn tưởng là thằng Chén và thằng Dĩa gì đó, chứ có ai biết đâu chỗ
thật hư này.

Hai người đang định đi ra, Ngô Bình và La Lập Như hấp
tấp bước vào cho hay Nha phủ Doãn kinh sư giới vị rất nghiêm, nên hai người
đành phải chờ thêm hai tiếng đồng hồ nữa, chờ cho bọn công sai đến phiên đổi
gác xong mới vứt xác của Đơn Thiết Sinh xuống. Thừa Chí gật đầu nói:

- Được lắm! La Lập Như bỗng nói:

- Chẳng hay Viên tướng công có cho phép tôi được
theo Tướng công và sư muội đi không?

Uyển Nhi đưa mắt nhìn Thừa Chí xem chàng quyết định
ra sao. Thừa Chí nghĩ thầm: “Lần này mình đi sâu vào cấm cung, bốn mặt nguy cơ
tiềm phục lại thêm trong đó rất nhiều cao thủ, ta phải bảo vệ thêm một người nữa
có phải vướng chân vướng cẳng.” Chàng đang định lên tiếng từ chối bỗng thấy Ngô
Bình lén kéo vạt áo La Lập Như và đưa mắt ra hiệu, rồi nói:

- La sư đệ, từ khi chú bị thương đến giờ, chưa lành
mạnh hẳn, chú nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, để Viên tướng công đưa sư muội đi được
việc hơn nhiều.

Thừa Chí nghĩ thầm: “Nghe giọng nói của y, hình như
có ý muốn ta gần gũi Uyển Nhi, như hôm qua ta với nàng đi gặp Thủy Vân đạo nhân,
hai người đều là thanh niên nam nữ, đêm khuya xuất ngoại như vậy, có lẽ đã khiến
nhiều người nghi ngờ, tuy nhiên ta đại trượng phu, quanh minh lỗi lạc thật, nhưng
sự hiềm nghi dưới vườn dưa, cây mận ta cũng nên tránh một tí thì hơn.” Nghĩ đoạn
liền nói:

- Có La đại ca cùng đi tôi thêm một người trợ giúp
còn gì hay bằng nữa, mau thay quần áo đi.

La Lập Như cả mừng, vào thay đổi quần áo tiểu đồng, Ngô
Bình theo vào và cười nói:

- La sư đệ, lần này chú đã làm một việc rất ngốc! La
Lập Như ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy?

Ngô Bình nói:

- Viên tướng công là đại ân nhân bang Kim Long chúng
ta, mà sư muội lại rất mến ông ta...

La Lập Như nói:

- Theo anh nói, là gả sư muội cho Viên tướng công ư?

Ngô Bình đáp:

- Tôi thiết tưởng, nếu hai người đó lấy nhau, thì ân
sư chúng ta cũng ngậm cười dưới chín suối, vậy chú theo đi làm gì?

La Lập Như nói:

- Đại sư huynh nói rất phải, như vậy không đi nữa.

Ngô Bình nói:

- Bây giờ không đi thì lộ hình tích quá, đành tùy cơ
mà ứng biến xem thế nào mà tác thành được cuộc nhân duyên này, thì không còn gì
tốt đẹp bằng. La Lập Như gật đầu nhận lời nhưng sự thật thì trong lòng chua xót
vô cùng, đành ngậm miệng không dám than thở gì, thì ra La Lập Như mơ tưởng sư
muột đã mấy năm nay, ôm ấp mối tình si trong mấy năm trời, không dám thố lộ tâm
tình bởi vì thấy nàng đứng đắn quá, cô còn giúp đỡ Tiêu Công Lễ cắt đặt xử sự
trong Bang lại rất oai nghiêm, La Lập Như không dám ngỏ lời là vì thế, từ khi bị
cụt mất cánh tay đến giờ, chàng lại càng tự tủi, có nhiều lúc không đứng đối diện
nói chuyện với Uyển Nhi, chỉ vì quá tủi thân mà nên, lúc này chàng nghe Ngô
Bình nói tới, trong lòng bỗng cảm thấy như mất một cái gì quý báu, nhưng sực
nghĩ lại: “Phải có người anh hùng như Viên tướng công mới xứng đôi vừa lứa với
sư muội mình, nàng được người chồng như vậy đáng lẽ ta phải mừng cho nàng mới
phải chứ.” Thừa Chí lấy trong hòm sắt ra rất nhiều châu báu, gói thành một gói
lớn sai La Lập Như ôm theo đi tới cửa cung. Thừa Chí đem ám ngữ ra nói, cấm
quân đứng gác trước cửa cung, nhận là khách của Tào Thái giám nên tỏ ra cung
kính lạ thường, bèn dẫn đường cho ba người vào, đến trước một cung điện, cấm
quân đó liền lui ra, lại có tiểu Thái giám khác ra dẫn ba người vào trong. Suốt
dọc đường đổi ba tên Thái giám.

Thừa Chí ghi nhớ kĩ đường lối, trong lòng nghĩ thầm:
“Tên Tào Thái giám này cũng đa mưu lắm kế thật, y sợ mật mưu bại lộ cho nên cả
người dẫn đường cũng thay đổi luôn luôn.” Cuối cùng đi đến cạnh vườn hoa, trên
một con đường nhỏ quanh co, rồi mới tới một căn nhà nhỏ rất xinh đẹp. Tên tiểu Thái
giám mời ba người vào bên trong, bưng nước trà và đem điểm tâm mời ba người ăn
uống. Chờ thêm hai tiếng đồng hồ cũng chưa thấy Tào Thái giám ra, ba người cũng
không trò chuyện gì cả, cứ yên lặng ngồi chờ. Qua một lát sau, một tên Thái
giám khác trạc ba mươi tuổi bước vào hỏi Thừa Chí mấy câu ám ngữ, chàng đáp
theo lời dặn trước của Hồng Thắng Hải, tên Thái giám nọ gật đầu bước ra, lại
qua một lát nữa tên Thái giám đó mới đưa một Thái giám già, vừa béo vừa trắng
bước vào.

Thừa Chí thấy người Thái giám già này, ăn mặc rất
hoa lệ, khí phái rất lớn, nghĩ thầm: “Tên này có lẽ là ngoài vua Minh ra, hẳn y
có quyền thế nhất, Tư Lễ Thái giám Tào Hóa Thuần đây!” Chàng vừa nghĩ tới đó, tên
Thái giám trẻ đã giới thiệu:

- Đây là Tào công công chúng tôi.

Thừa Chí, Uyển Nhi, La Lập Như đều quỳ xuống lạy.

Tào Hóa Thuần cười nói:

- Miễn lễ, miễn lễ, mời ngồi chơi, Cửu Vương Gia mạnh
khỏe đấy chứ?

Thừa Chí đáp:

- Vương Gia chúng tôi vẫn mạnh. Vương Gia sai tiểu
nhân tới hỏi thăm sức khỏe Công công.

Tào Hóa Thuần kha khả cười nói:

- Cái thân già này mà được Vương Gia nhớ nhung tới, thật
là vạn hạnh quá. Hồng lão ca ở đường xa tới đây, không biết Vương Gia có dặn bảo
gì không?

Thừa Chí đáp:

- Vương Gia muốn thỉnh vấn công công đại sự trù hoạch
như thế nào rồi? Tào Hóa Thuần nói:

- Tính nết Hoàng thượng chúng tôi thật là vừa bướng
bỉnh vừa cố chấp, tôi đã vào thưa mấy lần rồi Hoàng thượng đều nói việc mượn
binh dẹp giặc sau này nhiều hậu quả lắm, chỉ cần hai nước bãi binh chờ lúc Đại
Minh chúng tôi diệt hết bọn lưu khấu rồi sẽ hậu tạ Cửu Vương Gia.

Sự thật thì Thừa Chí không biết Cửu Vương Gia Đa Nhĩ
Cổn của Mãn Châu có mật mưu gì với Tào Hóa Thuần vì Hồng Thắng Hải ở dưới trướng
Cửu Vương địa vị rất kém không được tham dự những việc tối cơ mật chỉ là một kẻ
sứ giả truyền đạt tin tức mà thôi, nên không biết đến những nội dung của sự âm
mưu đó. Hồng Thắng Hải không biết, lẽ dĩ nhiên Thừa Chí cũng không biết, nay Thừa
Chí nghe lời nói của Tào Thái giám, trong tai bỗng như một tiếng nổ thật lớn, trống
ngực đập thật mạnh, bốn chữ mượn binh dẹp giặc, quay cuồng trong đầu chàng, chàng
nghĩ thầm: “Thì ra bọn họ muốn bắt chước Sà Đà mượn binh diệt Hoàng Sào, người
Mãn Châu nóng lòng như vậy, hiển nhiên là có âm mưu gì không tốt đấy!” Chàng
tuy trấn tỉnh nhưng vì tin đó lớn lao quá, vẻ mặt có hơi biến sắc. Tào Hóa Thuần
lại hiểu lầm, tưởng chàng không vui, là vì y không làm tròn nhiệm vụ, vội nói:

- Chú em chớ vội giận, một kế không thành ta lại có
mưu khác.

Thừa Chí đáp:

- Dạ, dạ. Tào công công túc trí đa mưu, Vương Gia
chúng tôi cảm phục vô cùng.

Tào Hóa Thuần cười mà không nói.

Thừa Chí lại nói tiếp:

- Có mấy món lễ vật mọn này, Vương Gia sai tiểu nhân
mang tới đây, xin công công nhận cho.

Nói xong, chàng chỉ tay vào La Lập Như, Uyển Nhi vội
cởi cái gói ở trên vai sư huynh xuống để trên bàn mở ra, một làn sáng lóe mắt, cả
căn phòng chứa đầy ánh châu ngọc, tuy tên Thái giám này sống trong đại nội đã
lâu, các thứ châu báu kì lạ trông thấy rất nhiều, những châu báu tầm thường y
có coi vào đâu, nhưng thoạt thấy món châu báu kì lạ này, cũng phải động lòng, đứng
dậy tới gần xem sao. Y kinh ngạc đến ngẩn người ra, thì ra trong gói đồ đó, mĩ
ngọc, bảo thạch, không sao mà tính toán được, chỉ riêng một chuỗi hạt châu một
trăm hạt dùng để đeo khi lên Triều đã giá trị liên thành rồi, vì hạt trân châu
nào cũng to đều nhau, và to đến nỗi Tào Thái giám chưa hề thấy hạt châu nào to
bằng thế cả, ngoài ra còn một đôi Phỉ Thúy Sư Tử, hai chân trước con Sư Tử vờn
một trái cầu bằng mã não đỏ như lửa không nói đôi Phỉ Thúy lớn như thế chưa bao
giờ thấy rõ, mà đến sự điêu khắc tinh xảo cũng khó mà làm được như thế, còn Sư
Tử trông linh động như thật. Tào Hóa Thuần cầm lên xem từng cái một, cái nào
cũng không muốn rời tay ra, y muốn chọn lấy một cái hơi kém nhất để tặng lại Thừa
Chí nhưng cầm lên cái này lại để cái kia xuống rốt cuộc vẫn không sao quyết định
được, sau cùng y phải nghĩ thầm: “Ta đành phải thưởng tiền cho chúng vậy.” Nghĩ
đoạn, y quay sang nói với Thừa Chí rằng:

- Sao Vương Gia thưởng cho tôi nhiều như thế này?

Thừa Chí muốn nhân cơ hội dò xét mưu đồ của y, nói
tiếp:

- Vương Gia cũng biết Hoàng thượng rất anh minh, việc
mượn binh diệt giặc rất khó, nhưng dù sao có Tào công công giúp cho thì việc
khó đến đâu rồi cũng xong cả. Thấy Thừa Chí khen ngợi, Tào Hóa Thuần tỏ vẻ đắc
ý, tủm tỉm cười, xua tay bảo Uyển Nhi và La Lập Như rằng:

- Hai em hãy tạm lui ra ngoài kia nghỉ ngơi trước.

Thừa Chí gật đầu, đã có tiểu Thái giám vào đưa hai
người ra. Tào Thái giám tự mình ra khóa trái cửa, dắt tay Thừa Chí khẽ nói:

- Chú có biết Cửu Vương xuất binh có điều khoản gì
không?

Thừa Chí nghĩ thầm: “Muốn lừa được cơ mật của y trước
hết phải cho y biết một chút cơ mật trước. Ta cứ bịa đặt ra nói cũng chả sao.”
Nghĩ đoạn, chàng liền nói:

- Công công là người nhà, cháu nói ra cũng không sao,
nhưng tin này bí mật lắm, theo chỗ tiểu nhân biết chỉ có Cửu Vương với một người
nữa và tiểu nhân vậy là chỉ có ba người biết mà thôi.

Tào Hóa Thuần trợn tròn đôi mắt, Thừa Chí liền đứng
sát người y khẽ nói:

- Tiểu nhân thiết nghĩ tuy Cửu Vương Gia có quý mến
tiểu nhân mà được Tào công công giúp đỡ cho, chắc khiến tiểu nhân được rạng tổ
vinh tôn...

Tào Hóa Thuần nghĩ thầm: “Chắc hẳn chàng muốn được
phong chút quan tước gì đây.” Tào Hóa Thuần khà khà cười nói:

- Cổ nhân có nói: đại trượng phu đắc chí mà không về
cố hương cũng như mặt áo gấm đi đêm. Lão phu cam đoan giúp cho việc của chú em được
thành đạt vinh hiển.

Thừa Chí nghĩ thầm: “Đã giả vờ thì giả cho tới cùng.”
Chàng vội quỳ xuống vái lạy cảm tạ.

Tào Hóa Thuần nghĩ thầm: “Người này khôn ngoan lắm, lại
là kẻ tâm phúc của Cửu Vương, thu nạp y làm tay chân mình thì còn gì tốt hơn nữa.”
Y liền hỏi rằng:

- Hồng lão đệ là người tỉnh nào thế?

Thừa Chí đáp:

- Tiểu nhân là người Quảng Đông.

Tào Hóa Thuần cười:

- Việc thành công rồi, tôi sẽ ủy chú làm Tổng Binh
trấn thủ tỉnh Quảng Đông nhé! Thừa Chí vội cảm tạ nói:

- Đại ơn, đại đức của Công công giúp cho, tiểu nhân
đâu dám quên, còn một việc này nữa, tiểu nhân cũng không dám giấu giếm Công
công, ý của Cửu Vương Gia là...

Nói tới đây chàng ngó xung quanh rồi khẽ tiếp:

- Việc này Công công chớ có tiết lộ, bằng không tính
mạng của tiểu nhân không sao bảo toàn nổi.

Tào Hóa Thuần nói:

- Chú cứ yên tâm, khi nào tôi lại nói cho ai hay. Thừa
Chí khẽ nói:

- Khi quân Mãn Châu đã lọt vào trong quan, Sấm tặc nhất
định quét sạch. Cửu Vương Gia muốn Vua Minh cắt Hà Bắc và Sơn Đông để thượng tạ,
hai nước sẽ lấy sông Hoàng Hà làm biên giới, kết làm huynh đệ chi bang mãi mãi.

Thừa Chí bịa đặt một hồi, Tào Hóa Thuần không hoài
nghi gì cả. Sở dĩ chàng khiến tên Thái giám già và giảo hoạt phải tin tưởng, sự
thật do: Một, có một lá thư bút tích của Cửu Vương Đa Nhĩ Cổn. Hai, những lễ vật
chàng đem tới quý giá quá. Ba, dã tâm xâm lấn của người Mãn Châu, Tào Hóa Thuần
còn lạ gì mà không biết rõ. Y một mặt gật đầu nói:

- Bây giờ thiên hạ đang đại loạn, sáng nay ở ngoài mặt
trận có tin đồn Đồng Quan đã bị Sấm tặc phá hủy rồi. Binh Bộ Thượng thư Tôn Trường
Đinh bị tử nạn, như nước Đại Minh chúng ta còn đâu Đại tướng ra chống giặc? Nếu
Cửu Vương Gia không xuất binh tới giúp, tôi e chỉ nay mai Lý tặc Tự Thành sẽ
kéo quân đến bao vây Kinh Đô này.

Hay tin Sấm Vương đã phá nổi Đồng Quan và giết Đại
tướng số một nhà Minh Tôn Trường Đinh, Thừa Chí mừng rỡ vô cùng nhưng chàng sợ
lộ ra ngoài mặt nhỡ tên cáo già trông thấy thì nguy, nên cúi ngay đầu xuống, mắt
nhìn mặt đất.

Tào Hứa Thuần nói:

- Tối hôm nay tôi lại khuyên Hoàng thượng một lần nữa
xem. Nếu nhà vua còn cố chấp như cũ, thì chúng ta phải để quốc gia xã tắc lên
trên hết, đành chỉ có...

Trống ngực đánh mạnh vô cùng, Thừa Chí vẫn cố trấn
tĩnh nói khích thêm một câu:

- Chúa Thượng anh minh cương nghị, công công hà tất
phải mưu định trước rồi mới hành động?

Tào Hứa Thuần nói:

- Hừ, nhà vua mà không có phương sách bình định phản
tặc, chúng ta đành phải lập minh quân thay thế vậy. Giang sơn đất nước nhà Đại
Minh do y làm mất cũng không việc gì đến chúng ta, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại
chịu theo y cùng nhảy vào chỗ chết hay sao?

Thừa Chí nói:

- Không biết công công có phương sách nào hay hơn, để
cho tiểu nhân được yên tâm phần nào không?

Tào Hóa Thuần nói:

- Phải đấy, thà lấy sông Hoàng Hà là biên giới còn
hơn là bị lọt vào tay đạo tặc nhiều. Y không chịu, chẳng lẽ...

Y nói tới đây đột nhiên ngừng lại và nghĩ thầm: “Người
này tuy là tâm phúc của Cửu Vương thật, nhưng dù sao mình với y cũng mới gặp
nhau lần đầu tiên, việc cơ mật này không thể lộ cho y biết hết được.” Nghĩ đoạn,
y cười ha hả rồi nói:

- Hồng lão đệ, chỉ trong ba ngày là cùng, thế nào
tôi cũng có tin mừng báo cáo Cửu Vương hay, chú cứ yên trí ở lại đây chờ đợi. Nói
đoạn, Tào Hóa Thuần vỗ tay một cái, có bốn tên tiểu Thái giám bước vào bưng tất
cả châu báu của Thừa Chí vừa tặng cho, theo Tào Hóa Thuần đi ra khỏi căn phòng
đó.

Ngoài ra lại có bốn tên tiểu Thái giám khác vào dẫn Thừa
Chí, Uyển Nhi, và La Lập Như ba người tới một căn nhà gần đó nghỉ ngơi. Cơm nước
xong, bốn tên tiểu Thái giám mới cáo lui ra khỏi phòng.

Thừa Chí khẽ nói:

- Tên Tào Thái giám đang trù tính một đại âm mưu, việc
này quan trọng lắm, rất nguy cấp cho quốc gia đất nước. Bây giờ tôi phải đi dò
xem Hạ cô nương có phải bị chúng nhốt ở trong cung cấm này không.

Uyển Nhi nói:

- Viên tướng công cho em đi với.

Thừa Chí đáp:

- Không thể được, cô nên ở lại đây cả với La đại ca,
chưa biết chừng tên Tào Thái giám không yên tâm, sai người đến xem xét thì phiền
lắm đấy.

La Lập Như nói:

- Một mình tôi ở lại đây cũng được. Viên tướng công
lấy thêm một người phụ giúp có hơn không?

Thấy nét mặt Uyển Nhi hăng hái và có vẻ muốn được thử
thách tài năng lắm, Thừa Chí không tiện ngăn cản ý hứng của nàng liền gật đầu
luôn.

Sang phòng bên, chàng chỉ giơ tay ra một cái là điểm
ngay huyệt câm của hai tên Thái giám rồi. Còn hai tên nữa ở trên giường nhảy xuống,
trợn tròn xoe đôi mắt, ngơ ngác không hiểu tại sao Thừa Chí lại điểm huyệt hai Thái
giám kia như thế? Uyển Nhi lấy Nga Mi Trích ra dí vào ngực hai tiểu Thái giám
đó và khẽ quát rằng:

- Nếu hai người hé miệng nói nữa, ta cho đi gặp lão Thái
giám Ngụy Trung Hiền ở dưới âm ti ngay.

Nói đoạn, nàng ấn mạnh Nga Mi Trích (cái dùi đục hình cong cong) vào người
hai tên nọ, thủng qua hai lớp áo và dính vào tới da thịt rồi.

Thừa Chí cười thầm, nghĩ: “Giờ phút này nàng còn nói
bông đùa.” Thì ra Ngụy Trung Hiền là Thái giám gian ác thờ vua Hy Tông nhưng đã
bị đem xử trảm rồi. Thừa Chí cởi y phục mặc một tên mặc vào người.

Uyển Nhi thổi tắt ngọn nến trong phòng rồi lần mò lấy
bộ y phục tên Thái giám mà Thừa Chí vừa lột ra mặc vào người. Thuận tay Thừa
Chí điểm huyệt luôn một tên Thái giám nữa và tay trái nắm chặt lấy mạch môn của
tên thứ tư, kéo ra ngoài cửa quát bảo:

- Ngươi dẫn ta tới chỗ ở của Tào công công nghe
không?

Tên Thái giám đó bán thân đã tê liệt, không dám nói
nhiều, liền dẫn hai người đi về phía trước. Đi được một lát quanh ngả này, vòng
sang lối nọ, đi được hơn dặm đường, tới trước một căn lầu lớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3