Không thể thiếu em - Chương 06 - Phần 1

Chương 6:

Những chuyện anh không biết

Những chuyện anh không biết
không phải vì em không nói cho anh, mà là ngay cả bản thân em cũng không thể
nào biết.

1

Cuối cùng Đổng Tri Vy vẫn xách cặp lồng ra khỏi nhà, trong cặp lồng là xúc xích
hầm chim bồ câu, sau khi nhận được nhiệm vụ sếp giao, bố mẹ cô làm hết, không cần
cô nhúng tay làm gì, hôm trước mua sẵn nguyên liệu, hôm sau khi cô tỉnh dậy thì
thức ăn đã ở trong cặp lồng, mùi thơm bay khắp phòng.

Bố mẹ nào chả xót con gái mình, bố cô thấy cô ngủ dậy còn bảo: “Không phải buổi
sáng không phải tới công ty nữa sao? Dậy sớm thế làm gì?”.

Mẹ cũng nói thêm: “Tối qua nghe thấy con ho, có phải bị cảm không?”.

“Đâu có ạ, con chỉ hơi đau họng thôi, con đã uống bản lam căn, ngủ một giấc
là khỏe rồi”.

“Túi lê này là con mua à?”. Bố cô nhấc túi lê trên bàn lên hỏi.

Đổng Tri Vy nhìn túi lê gật đầu.

“Nếu như còn ho thì buổi tối uống thêm lê hầm đường nữa con ạ”.

“Con biết rồi”. Cô kéo dài giọng, trước mặt bố mẹ cô thỉnh thoảng cũng giả vờ
như mình còn bé.

Lần này đến bệnh viện Đổng Tri Vy đã thuộc đường, cô lên thẳng khu phòng bệnh
đặc biệt. Ngoài cửa phòng bệnh vẫn có hai người lần trước đứng gác, họ cũng đã quen
cô nên thấy cô tới liền gật đầu chào mở cửa cho cô mà không nói gì.

Thật là chuyên nghiệp.

Bà Viên rất vui khi thấy Tri Vy tới, liền kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa. Phòng
bệnh đặc biệt nên thu phí đắt đỏ, bên trong trang bị rất cao cấp, còn có phòng khách
nữa, đúng tiêu chuẩn khách sạn năm sao. Tuy vậy bà Viên không vừa ý, bà than phiền
con trai trông nom kỹ quá khiến mình muốn về nhà mà không được.

“Là tổng giám đốc Viên quan tâm tới bác thôi”. Đổng Tri Vy đỡ lời thay sếp.

“Sao cháu gọi nó khách sáo thế?”. Bà Viên ngạc nhiên.

Đổng Tri Vy mỉm cười, nói: “Anh ấy là sếp của cháu mà”. Nói xong cô đặt cặp
lồng lên chiếc bàn trên đầu giường, lúc cúi xuống cô thấy một chiếc đồng hồ màu
đen đặt trên bàn.

Đây là đồng hồ của Viên Cảnh Thụy, tối qua cô còn thấy anh đeo trên tay.

Bà Viên trợn mắt lên: “Tổng giám đốc cái gì chứ, lớn tướng như thế rồi còn hay
quên linh tinh”. Nói xong bà đi qua đó cầm đồng hồ đưa cho Tri Vy: “Tri Vy à, cháu
cầm lấy, gặp thì đưa cho nó”.

Cô hơi ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Viên tới đây rồi ạ?”.

“Tối qua ngủ ở đây, muộn lắm mới đến, bảo về nhà mà không về”.

“Ngủ ở đây ạ?”. Đổng Tri Vy tròn mắt, căn phòng này tuy cao cấp nhưng dù sao
cũng là phòng đơn, cả phòng chỉ có một chiếc giường, một người cao to như Viên Cảnh
Thụy nếu ngủ thì nằm ở đâu chứ?

“À, giường gấp”. Bà Viên chỉ cuối giường và nói tiếp: “Hôm trước cũng thế, không
nghe lời bác chút nào cả. Bác nghĩ nó còn ngủ nữa thì gẫy lưng mất”.

Đổng Tri Vy đứng bên giường từ từ “vâng” một tiếng. Cô biết mấy hôm nay lịch
trình của Viên Cảnh Thụy thế nào, nếu anh không hủy công việc đã sắp xếp thì quả
thực không có thời gian tới bệnh viện, hoặc từ đầu anh đã quyết ở đây qua đêm, ít
nhất cũng có thời gian trông nom mẹ.

Cô nghĩ thế rồi thấy mình thực sự không hiểu hết con người như Viên Cảnh Thụy.

Mặc dù Viên Cảnh Thụy nói cô không cần vội tới công ty nhưng Đổng Tri Vy vẫn
tới trước tầm trưa, những người khác đương nhiên không biết buổi sáng cô đi đâu,
Lily và Tiểu Luy thấy cô còn lên tiếng hỏi thăm có phải cô bị cảm không? Sao không
nghỉ một ngày.

Đổng Tri Vy không biết giải thích thế nào nên đành ậm ừ cho qua chuyện, cô nhìn
văn phòng của Viên Cảnh Thụy, cánh cửa chớp màu đen khép kín nên không biết anh
có trong đó không.

Có điều Lily đã lên tiếng giải đáp thắc mắc cho cô: “Chị Tri Vy, sáng sớm sếp
đã tới công ty rồi, có điều vừa ra ngoài với luật sư Hạ xong”.

Hạ Tử Kỳ đã tới đây? Đổng Tri Vy ừ một tiếng. Hạ Tử Kỳ đang điều tra về Ôn Bạch
Lương, mặc dù cho tới bây giờ cô vẫn không biết tình hình cụ thể như thế nào nhưng
nếu Viên Cảnh Thụy muốn cô biết thì sớm muộn cô cũng sẽ biết, nếu không cần thiết
thì cô có biết cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Từ nhỏ cô vốn không phải là người thích tò mò, trên phố có chỗ nào tụ tập đông
người cô đều đi tránh sang lối khác, việc gì cũng rõ ràng thì càng đau khổ, từ bé
cô đã hiểu đạo lý này rồi.

Khi cô ngồi trước bàn làm việc bắt đầu công việc thì không có nhiều thời gian
để nghĩ tới những việc khác nữa.

Mặc dù sáng sớm không có chuyện gì gấp xảy ra nhưng chất đầy trước mặt cô vẫn
là một đống văn bản, xem một lượt mới thấy hầu như chưa có chữ ký của Viên Cảnh
Thụy. Những cuộc điện thoại trước đó đều do Lily nghe, cô đặt tài liệu xuống rồi
xem nhật ký cuộc gọi, hầu hết đều không chuyển máy cho Viên Cảnh Thụy, ngay cả các
cuộc hẹn buổi sáng cũng bị hủy rồi.

Tiểu Luy mang tài liệu tới, thấy cô đứng trước điện thoại liền lên tiếng: “Sáng
sớm nay sếp ở một mình trong phòng, dặn tụi em không được vào, chúng em cũng không
dám gõ cửa. Em thấy tinh thần của sếp không tốt lắm, không biết tối qua có đi săn
gái không nữa?”.

Dù sao Viên Cảnh Thụy cũng ra ngoài rồi, mấy nam trợ lý đặc biệt khác cũng không
ở đây, chỉ còn lại mấy cô nữ thư ký như các cô nên không khí trong phòng cũng thoải
mái hơn. Lily nghe thấy Tiểu Luy nói vậy liền hứng khởi lắm, cô ấy chạy lại hóng
chuyện: “Đúng thế, đúng thế, ngay cả râu cũng không cạo, tớ thấy chắc chắn sếp có
bạn gái mới rồi, tối qua vất vả quá nên sáng sớm đi thẳng từ khách sạn tới đây”.

“Tớ thấy rồi, thấy rồi, tấm ảnh ấy tớ cũng xem rồi, nhưng chỉ có mỗi lưng, mơ
hồ lắm, tớ nhìn chán chê mà không dám khẳng định, có điều đúng là giống thật”.

“Cậu phải nhìn xe cơ, chiếc xe ấy sếp mình cũng có, màu cũng giống”.

Hai cô gái cứ người này một câu người kia một câu khiến Đổng Tri Vy không có
cơ hội chen vào câu nào đã kết thúc câu chuyện, cô nghe mà dở khóc dở cười.

Khách sạn? Tối qua Viên Cảnh Thụy ngủ trên giường gấp ở bệnh viện, làm gì có
khách sạn nào to gan dám để anh ngủ giường gấp chứ?

Đèn thang máy nhảy số rồi dừng lại ở tầng của cô, khu văn phòng thiết kế dạng
mở, Đổng Tri Vy ngồi đối diện với hướng ấy nên để ý thấy cửa thang máy đang dần
mở ra, cô lập tức ho khan một tiếng báo hiệu cho Lily và Tiểu Luy.

Hai người chưa hiểu rõ tình hình nên còn nói thêm hai câu rồi hỏi Tri Vy: “Chị
Tri Vy, chị vẫn còn ho à?”.

Đổng Tri Vy cố gắng kiềm chế động tác vuốt trán, cô vội đứng dậy “Tổng giám
đốc Viên, chào buổi sáng”.

Gương mặt hai cô thư ký như bị sét đánh, vội quay lại chào, đầu cũng không dám
ngẩng lên.

Viên Cảnh Thụy gật đầu đáp lại sau đó đi tới bên Đổng Tri Vy nói: “Sao tới nhanh
vậy, vẫn còn ho à?”.

Trước khi trả lời Đổng Tri Vy còn ngước lên nhìn Lily và Tiểu Luy, cả hai vẫn
cúi đầu nhưng tai thì đã dựng lên chuẩn bị tinh thần hóng chuyện.

Cô lặng lẽ thở dài rồi đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Viên đã quan tâm, tôi đỡ nhiều
rồi”.

“Vậy thì tốt”.

Anh đã đi tới cửa nhưng khi trả lời cô thì đứng lại đối diện với cô, cửa trượt
đã mở ra, cô có thể thấy khung cảnh những tòa nhà cao tầng mọc chen chúc nhau qua
lớp cửa kính sau lưng anh, vẻ đẹp vô cùng phồn hoa.

“Cô qua đây một lát”.

Cô cùng anh vào văn phòng, lúc cửa sắp đóng hình như nhớ ra điều gì anh liền
quay lại nói với hai cô thư ký đang đứng ngoài cửa:

“Chiếc xe đó không phải của tôi, tôi đã bán nó rồi”.

Hai cô thư ký nghe xong đỏ bừng mặt, mặc dù cách khá xa nhưng Đổng Tri Vy dường
như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong lòng hai cô gái.

Trong văn phòng khá lộn xộn, Đổng Tri Vy thấy một chiếc áo khoác nam vứt trên
ghế sofa, trên bàn, trên trà kỷ đâu đâu cũng thấy tài liệu, trong gạt tàn vẫn còn
đầu mẩu thuốc lá, cốc cà phê uống một nửa vẫn nằm trên góc bàn, đương nhiên đã nguội
ngắt từ bao giờ.

Cô nhân viên thu dọn thường xuyên dọn dẹp văn phòng sạch sẽ không còn hạt bụi,
hôm nay sao thế không biết?

“Là tôi bảo cô ấy buổi sáng không được vào đây”. Viên Cảnh Thụy nhìn sắc mặt
cô và nói.

Cô nhìn anh, lúc này anh đã ngồi xuống ghế, thấy cô nhìn mình anh chỉ cười:
“Sáng sớm tự nhiên tôi muốn ngủ một lúc”.

Nói xong anh đặt đồ trong tay lên bàn rồi ngồi thẳng người, có cảm giác ngồi
kiểu gì cũng không thoải mái.

Ngay lập tức Đổng Tri Vy nhớ tới lời bà Viên đã nói: “Bác nghĩ nó còn ngủ nữa
thì gẫy lưng mất”.

Nghĩ tới một người cao to như anh ngủ hai đêm liền trên chiếc giường gấp nhỏ
hẹp trong lòng cô bất giác thấy thương anh, lúc nhìn đồ đạc trên bàn lần nữa cô
chợt sững lại.

“Đây là…”.

“Cặp lồng của cô”. Anh nói tiếp: “Tôi vừa từ bệnh viện về đây, trên đường về
qua đó nên tiện thể lên phòng bệnh luôn”.

Anh nói thế chẳng khác gì đang giải thích với cô, Đổng Tri Vy cảm thấy không
quen, tay chạm vào túi khiến cô nhớ tới chiếc đồng hồ nên vội lấy ra: “Tổng giám
đốc Viên, mẹ anh bảo tôi đưa cái này cho anh”.

Anh cảm ơn rồi cầm lấy đặt luôn lên bàn, Đổng Tri Vy thở dài trong lòng, cô
cảm thấy sếp mình có lúc giống như một nhân vật trong phim hoạt hình, ngày bé cô
vừa xem vừa nghĩ sao lại có người hay quên thế chứ, bây giờ mới thấy những người
đàn ông như thế nhiều lắm, không hiếm chút nào.

“Sáng sớm tôi đã xem mấy tập tài liệu họ mang tới, cô mang những tập đã kí tên
về, chưa ký thì để lại”. Anh chỉ lên bàn.

Cô đi tới bàn thu mấy tập tài liệu lại, đã ký tên để riêng một chỗ, còn chưa
ký tên cô cầm đến trước mặt anh. Anh giống như một kẻ lười biếng, còn không chịu
đứng dậy mà ngồi xem ngay trên sofa, lúc cúi xuống xem còn nói: “Tiện thể pha cho
tôi một cốc cà phê”.

Đổng Tri Vy gật đầu. Văn phòng của Viên Cảnh Thụy có một quầy bar nhỏ với đầy
đủ mọi thứ, cô bật máy pha cà phê rồi nhưng vẫn quay lại hỏi anh: “Tổng giám đốc
Viên, uống trà được không?”.

Anh nói ok, cô pha cho anh một cốc trà rồi đặt bên tay anh, sau đó cầm gạt tàn
đi đổ, thu dọn cốc cà phê cũ đặt trên trà kỷ, sau đó cô mới cầm tập tài liệu đã
ký tên đứng dậy.

Anh cũng ngẩng lên theo rồi nhìn xung quanh và cười với cô: “Đổng Tri Vy, cô
là một thư ký tốt”.

Anh rất hiếm khi gọi cả tên họ của cô, nghe cũng không cảm thấy xa lạ.

Cô khẽ cúi người đáp: “Là việc tôi nên làm”.

“Cô cầm mấy thứ này đi”. Anh đưa luôn tập tài liệu đã ký cho cô cầm một thể.

Đổng Tri Vy cúi người đón lấy. Thực ra ban nãy trong lúc cô bận rộn anh luôn
chú ý tới cô, nhìn cô nhẹ nhàng thu xếp mọi thứ đâu vào đấy, hình ảnh đơn giản như
vậy nhưng lại khiến anh không thể rời mắt.

Bây giờ cô đang đứng bên cạnh anh, bàn tay pha trà ban nãy vẫn còn hơi ướt và
vương mùi hương của xà bông đàn hương. Anh không thích dùng nước rửa tay, ngay từ
nhỏ đã quen dùng xà bông đàn hương, vì thế ở nhà và văn phòng đều có sẵn, ngửi mùi
thơm bay ra từ bàn tay cô sao lại có cảm giác khác biệt thế. Anh nghĩ vậy, bỗng
dưng có cảm giác muốn nắm lấy bàn tay cô.

Đổng Tri Vy đã cầm tập tài liệu, hoàn toàn không biết sếp mình vừa nghĩ gì,
cô cũng không nhìn anh mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi xin phép ra ngoài”. Nói xong
cô quay người ra ngoài.

Để lại anh một mình ngồi trong văn phòng rộng rãi, tay nâng cốc trà, uống một
ngụm, chỉ cảm thấy nóng, cả người dường như đang bốc hỏa.

Ngủ muộn nên sáng nay Ôn Bạch Lương dậy khá muộn, chung cư ở ven sông lại trên
tầng cao nên lúc này không có lấy một chút âm thanh lọt vào. Sau khi mở mắt anh
không dậy ngay mà nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà trắng phau rồi ngây người.

Chuông cửa kêu, anh ngồi dậy thì cửa phòng đã mở, Đới Ngải Linh bước vào và
đi thẳng tới giường, chị ăn mặc nghiêm chỉnh, như mọi lần chị vẫn trang điểm vô
cùng hoàn mỹ, thấy anh ngồi đó liền bật cười.

“Sao thế? Không muốn dậy à?”.

Chị có chìa khóa căn phòng này, hoặc nói cách khác căn hộ chung cư này vốn là
tài sản của chị, anh cũng thế.

Anh nhìn chị, không nói gì, cũng không đứng dậy.

“Rốt cuộc là làm sao?”. Chị hỏi lại lần nữa, giọng nói rất dịu dàng.

Chị vừa trở về từ một thành phố khác, tối qua còn họp hành với mấy ông sếp trong
hội chứng khoán, nhìn mấy ông già mặt mày nhăn nhúm rồi giờ nhìn thấy anh, cảm giác
thật khác biệt.

Tuổi trẻ đúng là tốt thật, chị nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường lòng
thầm than.

Mặc dù là mùa đông nhưng trong phòng rất ấm áp, anh thích cởi trần đi ngủ, từ
chỗ chị ngồi có thể thấy bắp tay rắn chắc của anh. Vừa ngủ dậy nên đầu tóc anh bù
xù, một người đàn ông trẻ tuổi có lúc nhìn vẫn giống như một cậu bé, cho dù có cáu
kỉnh chị cũng cảm thấy rất đáng yêu.

“Tôi biết, cậu trách tôi vì không sớm nhắc cậu chuyện Viên Cảnh Thụy điều tra
cậu, nhưng tôi cũng mới biết nên mới vội về đây, không phải vì sợ cậu sẽ có chuyện
hay sao?”.

“Thế sao, tôi còn tưởng chị sợ tôi làm hỏng chuyện”.

“Làm hỏng chuyện là hai cái tên đần kia, không liên quan gì tới cậu”.

“Nhưng Viên Cảnh Thụy từ hai tên đó điều tra ra tôi, điều tra ra tôi thì…”.

“Thì điều tra ra tôi sao?”. Đới Ngải Linh cười rồi đặt tay lên vai anh, chị
vừa đi từ ngoài vào mới nói với anh mấy câu, bàn tay vẫn lạnh toát khiến anh khẽ
rùng mình.

“Để anh ta điều tra, quan hệ của tôi và công ty Lâm Ân ở trong nước không ai
biết, huống hồ ai mà biết được anh ta có nghĩ cậu vì nguyên nhân kia mà làm việc
này hay không?”.

“Nguyên nhân gì, chị lại bắt đầu rồi”. Anh chau mày rồi gạt cánh tay chị đang
đặt trên vai mình xuống rồi đứng dậy bước vào phòng tắm, để lại mình chị ngồi đấy.
Nghe tiếng nước chảy chị cũng không thấy giận mà ngồi xuống ghế sofa ở bên giường,
thong thả lật vài trang tạp chí tài chính kinh tế đặt trên tủ đầu giường.

Nhưng Ôn Bạch Lương đứng dưới vòi nước nóng trong tâm trạng vẫn bất an.

3

Từ khi Đới Ngải Linh quyết định hợp tác với tập đoàn tài chính nước ngoài, có
kế hoạch nhân cơ hội Thành Phương lên sàn chứng khoán để kiếm một khoản tiền lớn
ở thị trường trong nước thì Ôn Bạch Lương lúc nào cũng cảm thấy máu sôi sùng sục,
vô cùng hưng phấn.

Đới Ngải Linh cũng nhận ra điều đó, nên có lần trong tiệc rượu chị đã hỏi anh
với giọng ngà ngà men rượu: “Cậu phấn khích thế này chắc không phải vì Viên Cảnh
Thụy đã thu nạp con chuột trắng bé nhỏ ấy làm thư ký bên cạnh đấy chứ?”.

Chị luôn gọi Đổng Tri Vy là “con chuột trắng bé nhỏ”, dường như trong lòng chị
Đổng Tri Vy chỉ là một loài động vật bé nhỏ không đáng kể trốn trong hốc tường tối
tăm, còn anh mỗi lần nghe thấy đều chau mày, trả lời một câu tương tự.

“Tôi và cô ấy từ lâu đã không còn liên lạc gì cả, nhắc tới làm gì chứ? Có ý
nghĩa gì đâu”.

Quả thực Đới Ngải Linh không muốn nhắc tới Đổng Tri Vy, một người phụ nữ tự
tin sẽ không bao giờ nhắc tới một người phụ nữ đã bị mình đánh bại, trừ khi trong
tiềm thức họ cảm thấy bị uy hiếp, nhưng lần này chị lại dò hỏi tới cùng, cho tới
buổi tối cùng anh nằm trên giường chị vẫn không buông tha.

“Thực ra cũng không có gì, nếu cô ấy còn tình cảm với cậu thì với chức vụ hiện
nay không chừng còn có thể giúp được chúng ta đấy”.

Anh đành phải đè lên người chị, dùng hành động chặn miệng chị, khiến Đới Ngải
Linh hổn hển thở gấp, cũng chỉ có những lúc thế này chị mới cam tâm tình nguyện
nằm dưới anh.

Chị hưởng thụ anh, anh cũng hưởng thụ chị, cho dù chỉ trong một thời gian ngắn
có thể được làm mưa làm gió trên người một phụ nữ lợi hại thế này cũng khiến anh
cảm thấy thỏa mãn ở mức độ nào đó.

Nhưng lần này khi Ôn Bạch Lương giải phóng cơ thể, cả người anh vẫn cảm thấy
nóng bừng bừng, nhưng trước mặt lại trống rỗng mơ hồ, có cảm giác như ở giữa biển
tuyết mênh mông rộng lớn, hoàn toàn không tìm được chính bản thân mình.

Đêm nay Đới Ngải Linh ngủ rất ngon, nhưng Ôn Bạch Lương lại mất ngủ, mấy câu
nói đó vẫn văng vẳng bên tai anh, khiến anh cảm thấy khó thở.

“Con chuột trắng bé nhỏ ấy…”.

“Thư ký bên cạnh Viên Cảnh Thụy…”.

“Nếu cô ấy còn tình cảm với cậu…”.

Trước đây anh luôn có ý tránh những câu hỏi liên quan tới Đổng Tri Vy, trong
lòng luôn có cảm giác phức tạp không nói rõ bằng lời được.

Nếu cô sống không tốt thì anh sẽ cảm thấy có lỗi, nếu cô sống tốt, thậm chí
còn ở bên cạnh một người đàn ông khác anh sẽ tức giận. Anh giống như những người
đàn ông có được lần đầu tiên của người phụ nữ, có cảm giác như nếu không phải tôi
thì còn có thể là ai khác? Hoặc lại có ý nghĩ nếu tôi đã không thể thì những người
khác cũng không được.

Hai năm qua anh đã né tránh mọi thứ liên quan tới Đổng Tri Vy, cô vốn chỉ là
một loài động vật nhỏ không đáng kể, vừa không thể hô mưa gọi gió vừa không hề xuất
chúng, thậm chí cô còn chưa bao giờ xuất hiện lại trước mặt anh trong cái thế giới
anh vốn đã quen thuộc này.

Cho đến khi Đới Ngải Linh đưa anh vào kế hoạch này, đồng thời phải tìm hiểu
về Viên Cảnh Thụy thì Đổng Tri Vy mới xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt của anh.
Ban đầu anh vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trong ấn tượng của anh, với học lực của Đổng
Tri Vy, cô không thể nào có được vị trí như bây giờ.

Nhưng người anh nhìn thấy đúng thực là cô.

Khi kế hoạch bắt đầu Đới Ngải Linh đã bắt đầu nói bóng nói gió, nửa đùa nửa
thật, ban đầu anh không có phản ứng gì đặc biệt mà chỉ chuyên tâm đi giải quyết
chuyện hai anh em họ Trương, ngay cả Đổng Tri Vy ở đâu cũng không quan tâm.

Anh cảm thấy Đới Ngải Linh vô cùng hài lòng với thái độ đó của anh, hài lòng
tới mức tiến cử anh với Hames không lâu sau đó.

Tập đoàn tư bản Lâm Ân mà Hames đại diện vốn đã rình rập thị trường trong nước
từ lâu, hai năm trước khi Thành Phương tìm kiếm thị trường ở nước ngoài đã mang
lại cho họ một cơ hội quá tốt. Khi Thành Phương bận rộn thành lập công ty ở nước
ngoài và tìm kiếm cổ phiếu Hồng Kông phù hợp với Thành Phương thì Lâm Ân đã nhân
cơ hội này tìm hiểu tình hình Thành Phương thông qua ngân hàng đầu tư và nắm được
một phần cổ phiếu của Thành Phương bằng con đường đầu tư vốn nước ngoài.

Mặc dù Viên Cảnh Thụy nổi tiếng với tác phong làm ăn mạnh bạo nhưng trên thực
tế anh khống chế vốn vô cùng cẩn trọng, những đối tác làm ăn khác chỉ có thể nắm
giữ được tỉ lệ cổ phần rất nhỏ, căn bản không thể gây ảnh hưởng tới Thành Phương,
nhưng Đới Ngải Linh lại có cách độc đáo hơn, chị phái người điều tra mọi thứ liên
quan tới Thành Phương, đặc biệt là quãng thời gian trước và sau khi Trương Thành
Phương chết, thậm chí chị còn tìm được mấy người già năm xưa từng chứng kiến lúc
kí hợp đồng.

Với trực giác của chị, chị nghĩ bản hợp đồng này chắc chắn có lỗ hổng, chỉ cần
những người năm xưa hợp tác vô điều kiện. Mà hai tên con trai của Trương Thành Phương
thì chẳng khác gì hai tên ngốc, một tên háo sắc một tên ham bạc, những loại người
này dễ khống chế nhất.

Ban đầu khi Ôn Bạch Lương mới tiếp xúc với hai anh em nhà họ Trương, mọi thứ
đều phát triển như bọn họ đã vạch ra, tác dụng của hai người này chính là chờ thời
cơ thích hợp xuất hiện cho Viên Cảnh Thụy một đòn chí mạng. Thời cơ thích hợp ấy
đương nhiên là khi Thành Phương lên sàn chứng khoán, hai anh em nhà họ Trương khua
trống gióng cờ nói bản hợp đồng năm xưa vô hiệu, đột ngột cho Viên Cảnh Thụy một
nhát dao không kịp phòng bị. Nếu bản hợp đồng này bị phán quyết vô hiệu thì người
khống chế hai anh em nhà họ Trương cũng có nghĩa sẽ khống chế được Thành Phương.
Mặc dù Viên Cảnh Thụy có thể xoay chuyển được tình thế nhưng cổ phiếu Thành Phương
mới tung ra thị trường chắc chắn sẽ gặp sóng to gió lớn trong thời gian đó, Lâm
Ân đã chuẩn bị đủ vốn đến lúc đó sẽ mua vào thật nhiều với giá thấp, thông qua cổ
phần vẫn có thể đạt được mục đích.

Đối mặt với kế hoạch này ngay cả Ôn Bạch Lương cũng không thể không khâm phục
Đới Ngải Linh từ tận đáy lòng, cho dù chị có chỗ dựa vững chắc nhưng có được thành
công như ngày hôm nay vẫn chứng tỏ sự lợi hại của bản thân chị.

Chỉ là bọn họ không ngờ được rằng, hai anh em nhà họ Trương lại ngu tới mức
tự mình đi gây sự với Viên Cảnh Thụy, lại đúng lúc chưa chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.

Viên Cảnh Thụy phản ứng rất nhanh trước sự việc này, thậm chí Ôn Bạch Lương
còn chưa giải quyết xong lỗ hổng anh em nhà họ Trương gây ra thì đã bị điều tra,
lúc nhận được tin này anh nghĩ ngay tới Đổng Tri Vy.

Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy shock, anh đã từng trốn chạy, nhưng càng
khiến anh không thể giải thoát.

Viên Cảnh Thụy sẽ đối xử với Đổng Tri Vy thế nào? Nếu Đổng Tri Vy biết những
chuyện này cô sẽ có phản ứng thế nào?

Anh đến tìm cô, như có quỷ thần sai khiến vậy, cô không thay đổi chút nào nhưng
mọi thứ như đều đã thay đổi, cuối cùng anh vẫn gặp người đàn ông ấy - Viên Cảnh
Thụy.

Anh không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, bởi giây phút Viên Cảnh Thụy xuất
hiện bên cạnh Đổng Tri Vy điều duy nhất anh nghĩ tới là anh ta sẽ chiếm hữu cô,
hưởng thụ mọi thứ tuyệt vời ẩn chứa nơi sâu thẳm nhất trong cô, giống như năm xưa
anh.

Cảm giác tức giận và bất lực giày vò anh, sau khi trở lại nơi đó cả đêm anh
mất ngủ, lúc mơ hồ chìm vào giấc ngủ bàn tay đã vô thức nắm chặt lại, lúc tỉnh dậy
Đới Ngải Linh đã ở đây.

Trước đây chị nói tới là tới nói đi là đi, đột ngột xuất hiện cũng không chỉ
một lần nhưng lần này lại kéo mạnh anh trở về hiện thực khiến anh không thể nào
bình tĩnh đối mặt với ánh mắt chị được.

Anh hoảng loạn dưới vòi nước nóng, trong lòng nghĩ tới Đới Ngải Linh đang ở
bên ngoài cách mình một cánh cửa.

Nếu không có chị, có lẽ anh vẫn có thể tìm lại được những gì mình đã mất. Nhưng
nếu không có chị, anh không thể đánh bại Viên Cảnh Thụy…

Dòng nước xối xả chảy trên người anh, anh đứng đó lặng im bất động, trong lòng
không ngừng phảng phất câu nói: “Nếu không có chị…”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3