Tàn bạo khốc nương tử - Chương 27 - 28

Chương 27: Uy hiếp

Bạch Mạn Điệp trên lôi đài thi triển tài năng, cũng là
phu nhân của Sáo Ngọc Công Tử, được Phương Kình xem như khách quý đối đãi.
Phương Kình đưa “phu phụ” hai người thỉnh đến đại sảnh, còn có nha hoàn dâng
trà thơm lên. Phương Kình cho lui tất cả mọi người, một mình chiêu đãi hai
người họ đương nhiên là có dụng ý khác, phu nhân bảo bối của hắn sợ rằng sắp
gặp rách rối rồi.

“Xin hỏi phu nhân là vị nào trên giang hồ?” Lấy võ
công của Bạch Mạn Điệp, tuyệt đối không thể là hạng không chút tiếng tăm, mà
thân phận thật sự của nàng, hắn cũng sớm có dự liệu.

Bạch Mạn Điệp cười yếu ớt, “Phương lão gia trong lòng
không phải đã rõ rồi sao?” Nàng cũng không phải bị điếc, mọi người nghị luận
nàng thế nào sao lại không nghe thấy được.

“Không thể, Ngâm Ngâm tuyệt đối không thể là một trong
Tam la sát.” Phương Chấn Hiên kích động đứng dậy, Ngâm Ngâm của hắn là người
lương thiện, tuyệt đối không phải một trong ba yêu nữ kia.

Bạch Mạn Điệp không trả lời, liếc mắt nhìn Sáo Ngọc
Công Tử, khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ kia không biết đang có biểu hiện gì.
Phương phu nhân đã sợ đến run lên, kết cục đách tội với Tam la sát nàng đã quá
rõ ràng.

“Có gì không thể.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng mở miệng.

“Nàng tại sao lại thừa nhận, nàng tuyệt đối không thể là
một trong ba yêu nữ đó.” Phương Chấn Hiên không kiềm chế được rống lên.

“Thỉnh ngươi ngẫm lại xem ngày đó Dương Uy đường diệt
môn diệt môn thế nào, lúc Dương Uy đường diệt môn, ta đã nói những gì?” Vô cùng
xin lỗi, nàng chính là yêu nữ mà hắn nhắc tới, hơn nữa còn là lão đại.

Phương Chấn Hiên nghẹn lời, những lời nàng nói hôm đó
quả thực kỳ quái. Bạch Mạn Điệp bị bắt, Dương Uy đường lập tức diệt môn. Những
lời Bạch Mạn Điệp nói lúc đó thật sự có sơ hở, chỉ cần tỉ mỉ ngẫm lại, tuyệt
đối có thể phát hiện ra. Thế nhưng Phương Chấn Hiên căn bản vốn không tin một
nữ tử nhu nhược như nàng lại là Vô Ảnh La Sát, không muốn suy nghĩ về phương
diện đó.

Phương Kình hít một ngụm khí lạnh, “Phu nhân muốn thế
nào?” Lời này đương nhiên muốn hỏi nàng muốn xử lý phu nhân hắn thế nào.

“Cái gì thế nào?” Bạch Mạn Điệp cố tình giả ngu.

“Chuyết kinh đách tội phu nhân, thỉnh phu nhân bỏ qua
một lần.” Hôm nay Tam la sát còn có Sáo Ngọc Công Tử làm chỗ dựa, cho dù là võ
lâm đệ nhất thế gia cũng đách tội không nổi.

“Đại tiểu thư xác thực không muốn thế nào cả, nhưng
nếu nhị tiểu thư và tam tiểu thư mà biết việc này…” Lưu Ly cười nhạt, “rất khó
nói a. Nhị tiểu thư, tam tiểu thư luôn luôn kính trọng đại tiểu thư, nếu có ai
dám nhục nhã đại tiểu thư…”

“Chấn Hiên hẳn là biết Dương Uy đường đã làm sai
chuyện gì, đơn giản chỉ là tát ta một cái mà thôi.” Bạch Mạn Điệp ngữ khí vẫn
lạnh lùng như cũ, Lại khiến ba người Phương gia cảm thấy sởn gai óc, ý nàng
chính là…

“Bạch Ngâm, đừng tưởng ai cũng sợ Tam la sát các
ngươi. Ngươi nếu như dám làm gì ta, Vạn Kiếm sơn trang, Huyền Vũ sơn trang đều
không bỏ qua cho các ngươi.” Phương phu nhân lắp bắp trả lời, chuyện về Vô Ảnh
La Sát nàng đã nghe rất nhiều. Vô Ảnh La Sát có thù tất báo, nàng e rằng khó
thoát cái chết. Nếu phải chết, không bằng đem hai đại thế gia ra, có thể khiến
Bạch Ngâm kiêng kỵ.

“Câm miệng.” Phương Kình bị nàng làm cho tức chết.

Bạch Mạn Điệp nhàn nhã rút xuống một cây kim trâm, đặt
trong tay ngắm nghía. Phương Kình lập tức đổ mồ hôi lạnh, Truy Hồn Đoạt Mệnh
trâm, nàng muốn làm gì?

Phương Kình nuốt nước bọt, “Phu nhân, chuyện gì cũng
có thể từ từ nói.” Lấy võ công quỷ dị của Bạch Ngâm, hơn nữa còn có Sáo Ngọc
Công Tử, thật sự có thể giết chết cả nhà hắn. Nếu như nàng bây giờ muốn ra tay,
bất cứ ai cũng không cản được.

Bạch Mạn Điệp cười tươi như hoa nhìn Phương phu nhân,
“Phu nhân, ta tặng bà cây trâm này làm lễ vật gặp mặt, thế nào?”

“Phu nhân… không cần khách khí.” Phương phu nhân cả
người cứng đờ. Truy Hồn Đoạt Mệnh trâm danh chấn giang hồ, nàng đương nhiên đã
nghe qua.

“Ngâm Ngâm, nàng thực sự muốn đối địch với Phương
gia?” Phương Chấn Hiên hết sức không muốn xảy ra xung đột vũ trang với nữ nhân
mà hắn yêu thương nhất.

“Không có a? Ta chỉ muốn tặng lễ vật gặp mặt cho phu
nhân thôi.” Nàng vô tội nháy mắt mấy cái.

“Công tử, lễ vật của tôn phu nhân, lão phu ghi nhớ
trong lòng.” Phương Kình ngược lại cầu xin Sáo Ngọc Công Tử giúp đỡ.

Sáo Ngọc Công Tử biết cây trâm đó đại diện cho cái gì,
cũng không muốn nàng lạm sát người vô tội, “Điệp nhi, đừng làm ẩu.”

“Phương lão gia, lệnh công tử ba lần xông vào Linh
Các, đều là tam muội ta thủ hạ lưu tình. Tôn phu nhân nhiều lần vũ nhục tiểu nữ
tử ta, ta một lòng nhẫn nhịn. Vì Phương gia các người, chúng ta đã ngoại lệ rất
nhiều lần rồi.” Bạch Mạn Điệp cũng không muốn giết người, chỉ muốn hù dọa bọn
họ.

Lưu Ly cũng khinh bỉ nhìn Phương Kình, “Đúng vậy, nếu
không phải tam tiểu thư ta thủ hạ lưu tình, Lãnh Tâm Công Tử còn sống tới ngày
nay sao.”

“Phu nhân muốn thế nào?” Trong lòng Phương Kình chợt
lạnh, đương nhiên hiểu ngụ ý trong lời Bạch Mạn Điệp.

“Phương lão gia, ông có biết tại sao tam muội ta lại
đặt ra quy định nghìn lượng hoàng kim đó không?”

“Lão phu không biết.”

“Ta nói với ông, bởi vì phụ mẫu tam muội là bị bệnh mà
chết. Khi phụ mẫu bệnh nặng, tam muội ta chạy đến y quán khóc lóc cầu xin đại
phu, nhưng vị đại phu kia chỉ nói một câu – Ta không phải thánh hiền. Sau đó,
phụ mẫu tam muội ta vì không có tiền trị liệu mà đồng loạt qua đời. Phụ mẫu
muội ấy chỉ vì nhiễm phong hàn nhưng lại thành bệnh nặng qua đời. Còn những kẻ
xin muội ấy giải độc đều thân mang kỳ độc, tam muội ta muốn nghìn lượng hoàng
kim cũng không phải quá đáng chứ?” Giọng điệu nàng vẫn rất bình thản, không
nghe được một chút tâm tình.

Phương Kình trầm mặc một lát, chậm rãi nói, “Không quá
đáng.” Hắn đã đoán được Bạch Mạn Điệp muốn nói cái gì.

“Giải dược cũng không phải dễ dàng luyện thành, có đôi
khi tam muội ta thậm chí phải lấy thân mình thử thuốc.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng
liếc nhìn Phương Kình, “Phụ mẫu muội ấy vì không có tiền trị liệu mà chết,
Phương lão gia ông chỉ mấy một cánh tay thì tính là gì? Nghìn lượng hoàng kim
là quy củ của tam muội, cho dù có là võ lâm đệ nhất thế gia, cũng không có tư
cách phá vỡ. Nếu như Phương lão gia bất mãn quy củ này thì đừng thỉnh muội ấy
giải độc. Tại sao sau khi muội ấy giải độc cho ông rồi, ông còn gây phiền phức
cho muội ấy?”

Phương Kình mặt mày lúc đỏ lúc trắng, vô cùng xấu hổ.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Đường đường võ lâm đệ nhất
thế gia cũng chỉ có vậy thôi, ỷ thế hiếp người.”

“Ngâm Ngâm, Phương gia không có ý muốn tổn hại các
nàng.”

Bạch Mạn Điệp lười nhác nói, “Tỷ muội chúng ta mặc dù
không đông đảo, cũng không thể tùy tiện để người ta uy hiếp.”

“Ngâm Ngâm, nàng đứng mắng cha ta, dùng  mười vạn
lượng hoàng kim tróc nã Tam tỷ muội nàng là ý của ta.” Hắn đã sớm nghe Tam la
sát là tỷ muội, kẻ luôn tự xưng là danh môn chánh phái như Phương Chấn Hiên lại
hết lần này đến lần khác thua trong tay Độc Nương Tử, hắn thập phần không cam
tâm. Cho nên hắn thuyết phục lão cha, liên kết với bát đại thế gia công kích
Tam la sát.

Bạch Mạn Điệp khóe môi vung lên một nụ cười, “Ta có
mắng ai sao?”

“Phu nhân, rốt cuộc là muốn thế nào?” Phương Kình trầm
trọng hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.

“Không sao cả, nếu ta nhớ không nhầm, lệnh công tử
thiếu Tam la sát ba cái mạng, tôn phu nhân, Đỗ cô nương nhiều lần mạo phạm ta.
Phương lão gia cũng biết quy củ của Tam la sát chúng ta, cho nên, ta muốn cùng
Phương gia thực hiện giao dịch.” Nàng hơi cúi đầu, ngữ khí lạnh bạc.

“Giao dịch gì?” Nếu không phải phục tùng mệnh lệnh thì
đều có thể.

“Không có gì, Phương lão gia là võ lâm đệ nhất nhân,
ta muốn Phương lão gia thuyết phục bát đại thế gia, không được tróc nã tam tỷ
muội chúng ta nữa.” Hôm nay thân phận cũng đã bại lộ rồi, nhất định có đủ loại
thợ săn tiền thưởng nghe tin tìm tới, việc này còn không giải quyết nàng nhất
định không thể sống yên. Bạch Mạn Điệp cũng không phải kẻ ngốc, ngay khi kích
động làm bại lộ tung tích, nàng đã nghĩ đến việc giao dịch với Phương gia rồi.

“Được.” Phương Kình đáp ứng, người Tam la sát giết đa
phần đều là người xấu, hắn vốn cũng không muốn làm khó các nàng.

“Nhớ giữ lời nha. Bằng không, tỷ muội chúng ta, tướng
công ta Sáo Ngọc Công Tử, còn có Nhị muội phu Tuyệt Tình Kiếm Khách đều rất
nhàn rỗi.” Đem cả hách đạo ngũ đại cao thủ ra đã đủ đè chết người.

Sách mặt Phương Kình càng thêm khó coi, hách đạo ngũ
đại cao thủ đều là chỗ dựa vững chách cho Bạch Ngâm nàng, không muốn đáp ứng
cũng không được, “Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.”

Bạch Mạn Điệp cười cười, “Lưu Ly, dùng bồ câu đưa tin
cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư, đem tin tức này nói cho hai muội ấy biết, thuận
tiện đem những chuyện gần đây của ta báo cáo một lượt.” Lời này không thể nghi
ngờ chính là uy hiếp, nếu như Phương Kình nói được làm không được, Tam la sát
tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

“Phu nhân yên tâm, gia phụ nói được làm được.” Nữ nhân
hắn yêu nhất cư nhiên lại là thủ lĩnh Tam la sát mà hắn hận thấu xương. Cho dù
người ngoài có muốn bắt các nàng thì Phương Chấn Hiên làm sao hạ thủ được? Nếu
cha đã đồng ý buông tha các nàng thì tốt quá rồi.

“Tốt nhất là vậy.” Bạch Mạn Điệp đem kim trâm cài lại
lên đầu, mắt thấy Phương phu nhân mặt mày tái mét, rốt cuộc cũng thở dài một
hơi.

“Phương Chấn Hiên, ngươi biết rất rõ hôn ước của chúng
ta lúc đó chỉ là giao dịch, không tính toán gì hết.” Bạch Mạn Điệp nhanh chóng nhắc
nhở hắn, rất sợ hắn bắt nàng thực hiện.

Phương Chấn Hiên bất đắc dĩ gật đầu, “Ta biết.”

Mọi người không ai chú ý tới, đôi mắt của Sáo Ngọc
Công Tử đã trở nên là lạ, chính xác là đang nhìn Phương Chấn Hiên mà phun hỏa.

Chương 28: Thì ra
là hắn.

“Có gì muốn nói với ta không?” Khi hai người trở lại
gian phòng, Sáo Ngọc Công Tử ưu nhã ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi Bạch Mạn Điệp một
câu.

Bạch Mạn Điệp chống lại ánh mắt của hắn, “Ngươi muốn
biết cái gì?” Bọn họ lúc đó quả thật là dây dưa không rõ.

Sáo Ngọc Công Tử không khỏi thốt ra, “Nàng và Phương
Chấn Hiên rốt cuộc có quan hệ gì? Sao nàng lại là vị hôn thê của hắn?” Vì muốn
nhìn thấy nữ nhân này, hắn đã bỏ mặc Truy Nguyệt, ngày đêm tức tốc lên đường,
kết quả là nửa chừng lại thu được bồ câu đưa thư của Hàn Phi, nói nữ nhân của
hắn cư nhiên chạy tới Phương gia, tham gia đại hội tuyển thê của Phương Chấn
Hiên. Lúc hắn đầy một bụng hỏa chạy tới, nữ nhân của hắn đang cùng tên kia níu
níu kéo kéo, níu níu kéo kéo thì thôi đi, nữ nhân của hắn cư nhiên còn là vị
hôn thê của tên đó? Hắn sớm đã không quan tâm chuyện nàng là ai, Vô Ảnh La Sát
cũng được, Bạch Mạn Điệp bình thường cũng được, việc khiến hắn khó chịu nhất
chính là việc nàng có quan hệ với tên Phương Chấn Hiên kia. Mỗi lần nghe tới ba
chữ “vị hôn thê”, hắn đã muốn đem tên kia xé làm trăm mảnh.

Bạch Mạn Điệp từ trong ánh mắt quái dị của hắn nhìn ra
kẽ hở, ám muội nói, “Ta còn tưởng ngươi muốn hỏi thân phận của ta, không ngờ…
Ha ha, ngươi ghen đúng không? Vui thật, đường đường Sáo Ngọc Công Tử, đến khi
ghen cũng ấu trĩ giống y tiểu hài tử thế này.”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, “Vô Ảnh cô nương, nếu sớm
biết ta là ai? Tại sao còn không chịu nhận?” Hai năm trước, hắn vì yểm trợ nàng
bỏ trốn, thân trúng kỳ độc. Hình bóng nàng vừa thoáng qua, hắn thật sâu nhớ
nàng. Hai năm qua, ngày nhớ đêm mong, tình hữu độc chung (1). Đến khi gặp lại,
nha đầu kia lại làm như không nhận ra hắn. Chả trách hắn thấy đôi mắt nàng rất
quen thuộc, nguyên lai nha đầu kia chính là giai nhân hắn ngày đêm nhung nhớ.

(1)  Tình hữu độc
chung: dùng để một người đặc biệt có cảm tình với một người hoặc một sự kiện
nào đó, đến mức đem toàn bộ tâm tư tình cảm của mình dồn vào người đó/việc đó.

Bạch Mạn Điệp gãi gãi đầu, “Được rồi, ta thừa nhận, ta
đúng là Vô Ảnh La Sát. Thế nhưng ta từng bị thương, đã quên đi rất nhiều
chuyện, bao gồm cả chuyện về ngươi. Về phần chúng ta đã từng gặp nhau lúc
trước, ta cũng mới từ miệng nha hoàn biết được.”

Sáo Ngọc Công Tử hồ nghi liếc mắt nhìn nàng, “Vậy
sao?” Mất trí nhớ? Hắn nhớ nhung nàng hai năm, nàng cư nhiên quên hắn.

Bạch Mạn Điệp ra sức gật đầu, “Không sai, ta thực sự
đã quên rồi. Nghe nha hoàn nói, hai năm trước ta tiến cung trộm gì đó, kinh
động đến cấm vệ quan, là ngươi yểm trợ ta chạy trốn. Ân tình này, ta vĩnh viễn
không quên.”

“Nàng rốt cuộc tên gì?” Tại sao Phương Chấn Hiên lại
vô cùng thân thiết gọi nàng Ngâm Ngâm?

“Ta tên thật là Bạch Mạn Điệp, lúc gặp Phương Chấn
Hiên, là ta dùng tên giả.” Cả tên thật cũng chỉ nói với một mình hắn, hắn còn
muốn thế nào?

Sáo Ngọc Công Tử hừ lạnh, nhưng thực tế tâm tình rất
tốt, xem ra trong lòng nàng, hắn mới là quan trọng nhất.

Bạch Mạn Điệp khoát khoát tay, “Ngươi yên tâm, ta
không thích họ Phương.”

Đường cong trên mặt Sáo Ngọc Công Tử cũng trở nên nhu
hòa hơn rất nhiều, “Tiểu Điệp, xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

Sáo Ngọc Công Tử giọng điệu xấu hổ, nói, “Ta đoạt sự
trong sạch của nàng.” Đừng tưởng hắn vô duyên vô cớ xin lỗi.

Bạch Mạn Điệp bật cười, “Bây giờ mới nói câu xin lỗi?
Ngươi không thấy muộn quá sao? Vô ích thôi, nếu giết người xong mới nói lời xin
lỗi, ngươi nghĩ hữu dụng sao?” Nếu xin lỗi thật sự hữu dụng thì cần tới cảnh
sát làm gì?

“Ta sẽ lấy nàng.” Nếu nữ nhân hắn cần chịu trách nhiệm
và đối tượng hắn ngưỡng mộ trong lòng là cùng một người thì sớm nên lấy vào
cửa.

Bạch Mạn Điệp cười gượng, “A? Không cần khách khí như
vậy. Trinh tiết đối với ta không tính là gì, coi như báo đáp ân cứu mạng của
ngươi, ngươi cứu ta, ta cứu ngươi, coi như huề.” Đùa kiểu gì a, nàng sớm đã
thành thân rồi. Mục tiêu hiện tại của nàng là tìm được lão công bạc tình kia,
sau đó quay về hiện đại. Tuy rằng trong lòng rất lưu luyến, nhưng tiếc là nàng
dẫu sao cũng không thuộc về hắn.

“Nàng thật sự chán ghét ta đến vậy sao?” Trong lời nói
của Sáo Ngọc Công Tử hàm chứa tức giận, hắn rõ ràng biết trinh tiết đối với nữ
hài tử quan trọng thế nào, thế nhưng nàng lại nói không tính là gì hết, rõ ràng
là muốn thoát khỏi hắn. Hắn thật sự đáng ghét vậy sao? Vì thoát khỏi hắn, cái
gì cũng có thể buông bỏ?

Bạch Mạn Điệp lách đầu, “Không phải, không phải, ta
chỉ là…” Đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng tuyệt đối không chán ghét hắn, thậm chí
còn có một chút cảm giác động lòng. Tuy rằng tới bây giờ, nàng cũng chưa tìm
được một chút ưu điểm nào của hắn, thế nhưng nàng thực sự đã động lòng rồi.

“Tại sao không gả cho ta.” Sau khi biết nàng chính là
nữ nhân hắn ngưỡng mộ trong lòng, cho dù có phải phá phủ Trầm chu (2), mạo hiểm
nguy cơ có thể cùng phụ mẫu đoạn tuyệt quan hệ, hắn cũng muốn lấy nàng, vậy mà
nàng lại cư nhiên cự tuyệt.

(2)  Phá phủ trầm
chu: biểu thị cho sự quyết tâm, nhất định phải làm được việc nào đó.

Đối mặt với sự chất vấn của hắn, Bạch Mạn Điệp trở nên
bối rối, không dám nhìn hắn, “Bởi vì… ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm Lưu
Ly, cái kia…” Mâu thuẫn quá, rốt cuộc phải làm thế nào? Những câu đả thương
người khác, nàng nói không nên lời, nhưng cũng không thể gả cho hắn.

Nàng vén y phục, ba bước nhập thành hai bước muốn chạy
đi, lại bị Sáo Ngọc Công Tử một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, “Nàng rốt cuộc
muốn thế nào?”

Bạch Mạn Điệp liên tục giãy giụa, “Ngươi không yêu ta,
lấy ta đối với chúng ta mà nói đều là một loại gánh nặng. Ta không cần ngươi
thương hại, không cần ngươi vì chịu trách nhiệm mà lấy ta.” Nói như vậy, nàng
trong lòng không khỏi thê lương. Hắn hẳn là đối với nàng có hảo cảm mới đúng,
hắn ghen vì nàng không phải sao? Thế nhưng hắn tại sao nói chuyện với nàng lại
lạnh nhạt như vậy? Ngay cả một chút tươi cười cũng không có? Chịu trách nhiệm,
chịu trách nhiệm, lẽ nào hắn chỉ biết nói ba chữ đó thôi sao? Muốn lấy nàng chỉ
vì chịu trách nhiệm?

Sáo Ngọc Công Tử thốt ra, “Ai nói ta không thích
nàng.”

“Cái gì?” Nàng ngừng giãy giụa, kinh ngạc ngẩng đầu
nhìn hắn, Sáo Ngọc Công Tử xoay mặt, nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.

“Ngươi nói lại lần nữa xem?” Bạch Mạn Điệp mong chờ
lôi kéo y phục của hắn.

Hắn vẫn như cũ không nhìn nàng, tự dỗi rít ra, “Ta
thích nàng.”

Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, “Ngươi thực sự thích
ta?” Chỉ một câu biểu lộ, sớm đã khiến nàng lạc mất tâm trí, cái gì nhiệm vụ,
cái gì Đông Phương Vũ, nàng đều vứt ra phía sau.

“Phải.” Hắn trầm thấp trả lời.

Bạch Mạn Điệp cử động thân thể, tiến vào trong lòng
hắn, “Ngươi tại sao nói chuyện với ta luôn lạnh nhạt như vậy? Ta cứ nghĩ là
ngươi ghét ta chứ?”

“Tính tình ta vốn đã là như vậy, không phải chỉ với
mình nàng.”

“Vậy sao? Ngươi rốt cuộc là thích Vô Ảnh La Sát hay là
Bạch Mạn Điệp chân chính.”

“Hai năm trước gặp nàng, ta thích Vô Ảnh La Sát, sau
này tình cờ gặp nàng, ta yêu Bạch Mạn Điệp.”

“Thích Tiểu Điệp nhiều hay ít?”

“Nếu nàng không phải Vô Ảnh La Sát, ta vẫn như cũ
thích nàng.” Kỳ thực hắn đã sớm động lòng với nàng, không phải sao? Chỉ là
không dám thừa nhận. Hắn vẫn cho rằng bản thân mình thích chính là Vô Ảnh La
Sát, không có cách nào chấp nhận sự thật mình di tình biệt luyến (thay
lòng đổi dạ). Đến khi thân phận Bạch Mạn Điệp được vạch trần, áp lực tình cảm
trong lòng hắn như được phóng thích. Thì ra, hắn rất thích nàng, thì ra hắn yêu
mến nàng, Tiểu Điệp của hắn mới là người hắn vô cùng yêu thích.

“Có lời này của ngươi là đủ lắm rồi.” Đây chính là lời
nàng muốn nghe nhất, hắn thích, thật sự là nàng.

Hắn cúi đầu, cằm để trên đỉnh đầu nàng, đem nàng ôm
vào trong lòng. Tình xưa hắn ôm ấp ngưỡng mộ hai năm, cũng chính là niềm vui
mới mà hắn đã động lòng, phần tình cảm này là thứ hắn thiết tha mong ước.

“Tiểu Điệp, gả cho ta đi.” Giọng nói hắn rất nhẹ
nhàng, so với bình thường, thật sự là hai người khác nhau.

Nàng vừa định nói “Được.”, nhưng đột nhiên nhớ tới mục
đích phải tới cổ đại này, nhớ tới nhiệm vụ bà ngoại giao cho. Nàng còn không
xác định được tình cảm của mình với hắn rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm, có sâu
đến mức đáng để nàng bỏ qua mọi thứ ở hiện đại, vì hắn ở lại cổ đại không.

“Ta…”

“Làm sao vậy?”

Nàng ngẩng đầu, “Tướng công, Sáo Ngọc Công Tử, ta…”

“Đông Phương Vũ.” Từ khi hắn hóa thân thành Sáo Ngọc
Công Tử, đây là lần đầu tiên nói ra tên thật của mình. Hắn tin tưởng, nữ tử này
đáng để hắn toàn tâm toàn ý đối đãi.

“Cái gì?” Hắn cảm giác được cơ thể mềm mại ở trong
lòng hắn đang run rẩy.

“Tên của ta.”

“Cái gì? Cái gì? Cái gì?” Bạch Mạn Điệp nhảy khỏi vòng
tay của hắn, kích động chỉ vào hắn, lắp bắp nói, “Ngươi ngươi ngươi ngươi,
chính là một trong võ lâm bát đại thế gia, một trong võ lâm tứ đại mỹ nam, thủ
phủ Hồ Châu Đông Phương gia Đông Phương Vũ?” Lão Thiên à, hắn chính là lão công
thật sự của nàng.

“Phải.”

“Ngươi xác định mình chính là Đông Phương Vũ? Không
phải giả mạo ngụy trang, mạo danh thế thân?” Bạch Mạn Điệp chỉ cảm thấy da đầu
tê dại.

Hắn nhíu mày, nàng rốt cuộc muốn nói cái gì? Có cần
phải kích động đến vậy không? Giả mạo ngụy trang? Hắn nổi tiếng xấu tính, có
người còn nói hắn đoạn tụ, có chỗ nào đáng để giả mạo chứ?

“Xác định.”

“Thượng đế à, để ta chết đi.” Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu,
tựa người trên khuỷu tay hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3