Thú phi - Chương 104

Chương
104 – Đêm hoa chúc

Nắng
vàng trong vắt, dường như cũng biết nhân gian này đang có chuyện vui mừng, ánh
sáng rực rỡ lan toả khắp nơi, chiếu rọi ngập tràn mặt đất, ánh vàng bao trùm
mọi ngõ ngách, khắp đất trời cũng như đang cười rạng rỡ.

Tới
giờ Tỵ, tiếng pháo mừng nổ vang, âm kèn đồng không dứt.

Vân
Khinh đầu đội mũ phượng bằng trân châu trắng, hỉ phục đỏ thắm lơ đãng cuốn theo
những sợi tơ vàng bay lượn, những chiếc lông đuôi chim phượng kết trên chiếc mũ
không ngừng lượn múa theo những bước chân cô, kéo dài trên nền thảm đỏ rực làm
cho dung nhan Vân Khinh vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, lại càng trở nên khuynh
quốc khuynh thành.

Khóe
miệng khẽ cong lên, nụ cười nhè nhẹ phát ra tự đáy lòng, khiến cho người ta có
cảm giác cao quý tuyệt trần không thể đến gần.

Gót
sen nhẹ nhàng, bước trên thảm đỏ kéo dài tới điện Càn Khôn, giữa tiếng kèn vang
vọng khắp Tần vương cung, đi từng bước một đến điện Càn Khôn.

Hai
bên thảm đỏ, đội thị vệ cung nghênh xếp thành hàng, đồng loạt lui ra phía sau
quỳ một gối xuống, nghênh đón Vương hậu của bọn họ.

Hỉ
phục đỏ thắm uyển chuyển trên thảm đỏ, bước qua những bậc thềm bằng ngọc tại
nơi dành cho đế vương trong Tần vương cung, hướng thẳng tới điện Càn Khôn, đi qua nơi nào
không ai là không bái lạy.

“Kenggggg!”
Vân Khinh bước từng bước lên bậc thang cao nhất phía trước điện Càn Khôn, trong khoảnh khắc
toàn bộ đại lễ bắt đầu, tiếng chuông ngân vang kéo dài.

Độc
Cô Tuyệt đứng ở bậc thềm của đế vương phía trên điện Càn Khôn, nhìn Vân Khinh
khuynh quốc khuynh thành đang bước từng bước đến gần hắn. Gương mặt đẹp đến
điên đảo chúng sinh kia chậm rãi nở nụ cười tươi thật tuyệt mỹ. Vân Khinh của
hắn, người con gái này, là người mà hắn yêu nhất đời này kiếp này.

Trong điện Càn Khôn, bách quan đã có mặt
đầy đủ, khách quý các nước đều đã tựu tề về, lúc này không một ai nói chuyện,
chỉ cung kính đứng một bên, khẽ khom người hành lễ với Vân Khinh đang đi tới.

Hết
mực trang nghiêm.

Xuyên
qua rèm trân châu của chiếc mũ phượng, Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt đứng trên
cao. Cả người mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, khiến cho Độc Cô Tuyệt càng thêm yêu
diễm lẫn oai nghiêm. Lúc này, trong đôi mắt kia là ánh mắt sáng ngời, khiến cho
nụ cười của Vân Khinh càng thêm rạng rỡ, đẹp tuyệt trần.

Nhìn
thẳng vào đôi mắt của Độc Cô Tuyệt, người kia là người cô được gả, là người đời
này kiếp này cô yêu nhất, kiếp này có thể cùng nắm tay nhau, như thế đã quá
thỏa nguyện rồi.

Không
đợi Vân Khinh đi lên bậc thang trên cùng, Độc Cô Tuyệt phất tay, bước xuống từ
bậc thang cao nhất, đứng trước mặt Vân Khinh vươn tay về phía cô.

Vân
Khinh thấy vậy nét cười trên môi càng thêm dịu dàng, vươn tay đặt vào lòng bàn
tay rộng lớn của Độc Cô Tuyệt, năm ngón tay hắn khép lại, nắm chặt tay cô.

Hai
bên cùng nhìn nhau, thâm tình không thể nói hết.

Nắm
chặt tay nhau, đến răng long đầu bạc.

“Giờ
lành đã đến!” Lúc này, Lễ bộ thượng đại phu đứng trên bậc đầu tiên của thềm
ngọc, vẻ mặt nghiêm túc cất cao giọng xướng lễ.

Trong
khoảnh khắc, pháo mừng lại nổ vang, tiếng kèn chúc mừng vọng vang khắp trời
đất.

Độc
Cô Tuyệt kéo tay Vân Khinh, nhận lấy một đầu dây hỉ cầu bằng lụa trong tay Vân
Khinh, hai người nhìn nhau, bước từng bước lên bậc thềm dẫn đến ngai vàng.

“Nhất
bái thiên địa.” Tiếng xướng lễ từ Tần vương cung truyền thẳng ra ngoài chín
cánh cửa cung.

Trên
bậc thang dành cho đế vương, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt xoay người hướng ra
ngoài trời quỳ xuống, hai tay nắm chặt, bái lạy đất trời.

“Hai
lạy.”

“Ba
lạy.”

“Nhị
bái song thân.”

Tiếng
lễ xướng vừa vang lên, bách quan khẽ nhíu mày, trên chiếc ghế dành cho song
thân đều không có người nào. Tần vương đời trước đã băng hà, mẫu thân của Tần
vương Độc Cô Tuyệt cũng đã sớm qua đời, cũng không có người thân. Mà Vân Khinh
cũng không có người thân, có thể nào lại như vậy chứ, đây chẳng phải là hai
người cô đơn thực sự sao!

Độc
Cô Tuyệt nắm chặt tay Vân Khinh, cảm nhận được vết thương trong lòng Vân Khinh,
nhẹ nhàng kéo cô nghiêng người hướng về phía tay trái trống trơn của hắn quỳ
lạy. Ngồi sau tấm mành kia là Độc Cô Hành, người anh trai duy nhất của hắn, anh
cả như cha.

Độc
Cô Hành ngồi giấu mặt sau tấm mành thấy vậy lặng yên nở nụ cười, em trai của y
rốt cục đã thành thân.

“Hai
lạy.”

Độc
Cô Tuyệt kéo Vân Khinh xoay người, hướng về phía chiếc ghế trống không bên phải
chuẩn bị bái lạy.

Phía
dưới, Tuyết Vương phi thấy vậy cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ửng khẽ cúi đầu. Nơi
đó vốn là vị trí dành cho bà, vậy mà bây giờ bà không dám cũng không thể ngồi
trên ấy, chỉ có thể ngồi ở đây nhìn Vân Khinh đang quỳ lạy chỗ ngồi trống không
ấy.

“Chị
cả như mẹ, một lạy này, ta nhận.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, từ bên
ngoài điện Đinh Phi Tình mặc áo giáp màu đỏ bước vào, cô phất tay, bước lên
ngồi vào vị trí trống không bên tay phải kia.

Vân
Khinh vừa nhìn thấy cô lập tức nắm thật chặt tay Độc Cô Tuyệt vô cùng cảm động,
đôi mắt ửng đỏ. Tỷ tỷ của cô không có vứt bỏ cô, tỷ ấy vẫn còn chấp nhận người
em gái này.

Phía
dưới, bách quan vô cùng kinh ngạc, đây là Thượng tướng quân Phi Linh của nước
Hàn, sao có thể là chị gái của Vương hậu được chứ.

Độc
Cô Tuyệt nhìn Đinh Phi Tình ngồi ngay ngắn ở phía trên, cả người mặc áo giáp,
là quân trang của Thượng tướng quân, khắp bảy nước ngoại trừ Hàn quốc Phi Linh
Thượng tướng quân thì còn ai mặc áo giáp màu đỏ kia chứ. Hành động này là Đinh
Phi Tình công khai thân thế của cô, công khai chống lại Tề Chi Khiêm, công khai
đứng về phía Vân Khinh. Khóe mắt hắn chợt sáng ngời, hàm ý khen ngợi.

“Chuyện
này…” Lễ bộ thượng đại phu chợt nhíu mày, chị gái sao có thể thay thế cho mẹ
được, sao có tư cách nhận một lạy của Tần vương và Vương hậu bọn họ.

Tiếng
quát từ miệng Lễ bộ thượng đại phu vừa thốt ra đã bị Độc Cô Tuyệt phất tay ngăn
lại, Đinh Phi Tình, xứng đáng nhận một lạy của bọn họ.

Hai
tay chắp lại, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh khom người bái lạy Đinh Phi Tình.

Trên
mặt Đinh Phi Tình hiện lên nụ cười sáng rỡ. Phải! Vân Khinh một ngày là em gái của
cô, thì cả đời cũng vẫn là em gái của cô, một lòng cô đã định như vậy.

“Phu
thê giao bái.” Tiếng xướng lễ tiếp tục vang lên.

Vân
Khinh, Độc Cô Tuyệt đứng thẳng người, mặt đối mặt. Đôi mắt nhìn sâu vào nhau
hiển lộ hết thâm tình, không cần dùng một lời nào mà đã khắc sâu tận đáy lòng.

Nhẹ
nhàng khom người, sau cái cúi đầu này, từ nay về sau dẫu ngày dài, đường rộng,
sẽ mãi mãi nắm chặt tay nhau.

Sau
cái cúi đầu này, từ nay về sau họa phúc cùng chung, sống chết không chia lìa.

Sau
cái cúi đầu này, từ nay về sau cả đời cả kiếp là một đôi tình nhân.

“Buổi
lễ kết thúc.” Giọng quan xướng lễ vang lên khắp Càn Khôn điện, rồi từ từ vọng
về.

“Vương
hậu của quả nhân!” Độc Cô Tuyệt quay lại đối mặt với mọi người, đứng sóng vai
với Vân Khinh, ôm chặt thắt lưng cô.

“Vương
hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Bách quan lập tức hô vang, đồng
loạt quỳ lạy.

Vân
Khinh nghiêng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, nhẹ nhàng nở một nụ cười tuyệt diễm.

Tiếng
chuông ngân vang, lễ bào rực rỡ, tiếng kim la rộn ràng. Tần quốc đã có Vương
hậu.

Trên
thành của Tần vương cung, Vân Khinh cùng với Độc Cô Tuyệt mặc hỉ phục bước lên
đầu tường thành cao nhất. Phía bên dưới, dân chúng đã đứng chật ních, đưa mắt
không nhìn thấy giới hạn.

Độc
Cô Tuyệt đứng trên cao nắm tay Vân Khinh, nhìn chăm chú xuống vạn dân ở phía
dưới, chậm rãi giơ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, ý muốn nói đây là
Tần Vương hậu!

“Vương
hậu!” Ngay khoảnh khắc đó, vạn dân đang lặng yên như tờ đột nhiên hô vang điên
cuồng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, từ dưới chân thành Tần vương cung truyền
ra phía trước thật xa, thật xa.

“Vạn
tuế…” Tiếng hô vang điên cuồng ùn ùn kéo đến, vang vọng tận về phía chân trời
nước Tần.

Tần
vương dũng mãnh thiện chiến, Vương hậu đứng đầu vạn thú, từ nay về sau có kẻ
nào không e ngại Tần.

Đất
trời rực rỡ, giờ khắc này toàn bộ thế gian đều điên cuồng vì hai người họ, ngày
hôm nay hoàn toàn thuộc về hai người họ – Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh.

Tiếng
chuông hòa cùng tiếng nhạc ngân vang xa xa, tin tức Vân Khinh thành Tần Vương
hậu băng qua vạn dặm núi rừng, truyền đến khắp nơi trong toàn bộ đất trời rộng
lớn này.

Mới
đó mặt trời đã lặn về tây, Vầng thái dương sáng rực nhanh chóng lùi bước nhường
lại cho hai người một đêm tốt đẹp. Vầng trăng màu trắng bạc nhẹ nhàng hiện ra,
thay thế cho mặt trời rực rỡ treo giữa không trung.

Tần
vương cung, tẩm cung Tần vương.

“Chúc
Bệ hạ và Vương hậu sớm sinh quý tử.” Ánh nến lung linh chiếu trên người Vân
Khinh và Độc Cô Tuyệt đang ngồi trên giường.

“Chúc
Bệ hạ và Vương hậu vĩnh kết đồng tâm.” Một trăm hạt sen lớn rải khắp nơi.

“Chúc…”

Vân
Khinh vốn tưởng rằng Độc Cô Tuyệt không thể kiên nhẫn với mấy việc vụn vặt này,
không ngờ vẻ mặt Độc Cô Tuyệt tươi cười rạng rỡ, không hề mất kiên nhẫn. Không
khỏi cúi đầu mỉm cười, đưa tay nắm tay Độc Cô Tuyệt.

“Bệ
hạ, Vương hậu, mời uống rượu giao bôi.” Đôi chén ngọc uyên ương được dâng lên,
Độc Cô Tuyệt đưa tay cùng Vân Khinh mỗi người một ly.

Lễ
hợp cẩn giao bôi, từ nay về sau chỉ nguyện làm đôi uyên ương, không muốn làm
thần tiên(*).

(*) Nguyên văn: Chỉ tiện uyên ương, bất tiện tiên.
Câu trên được trích từ một bài thơ có trong bộ phim “Thiện nữ u hồn năm 1987”,
bài thơ nằm cuối phim, nếu không nhầm thì bài thơ có tựa là "
Duyên ngàn năm" của
tác giả
Đào Bảo Võng (MDH
search bên web Trung, không chắc chắn).

Phỏng dịch thơ của Tiêu Tương Quán:

Duyên ngàn năm kết tơ hồng

Trăm năm đầu bạc vẫn nồng ái ân

Trời sinh tài tử giai nhân

Ngàn năm duyên kết chẳng cần thành tiên

Bình Hồ sương trắng mênh mang

Sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên

Cùng trăng đối bóng triền miên

Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng.

Một
loạt lễ tiết rườm rà cũng đã xong, chờ mọi người ra ngoài hết, Vân Khinh đưa
tay xoa xoa cổ bên dưới mũ phượng, nhìn Độc Cô Tuyệt mỉm cười hỏi: “Mệt không…”

Còn
chưa nói hết câu, Độc Cô Tuyệt đột nhiên ôm lấy cổ Vân Khinh kéo qua hôn thật
cuồng nhiệt, nuốt hết những lời Vân Khinh muốn nói.

Vân
khinh bất ngờ không kịp đề phòng, bị Độc Cô Tuyệt đẩy nằm xuống long sàng màu
đen.

Môi
lưỡi dây dưa xâm nhập thẳng vào miệng cô, công thành đoạt đất, không giống nụ
hôn bá đạo ngày xưa mà hệt như muốn nuốt lấy cô, mạnh mẽ cuồng nhiệt mà mang
theo dục tính nồng đậm, phải chiếm hữu, phải giữ chặt lấy.

Mang
theo sự cuồng nhiệt nhất quán của Độc Cô Tuyệt, mang theo sự bá đạo có một
không hai của hắn.

Độc
Cô Tuyệt đưa tay rút cây trâm ngọc trên đầu Vân Khinh, mái tóc đen huyền như
thác nước xõa xuống, trải rộng nổi bật trên long sàng đỏ rực.

Không
kịp để cho Vân Khinh có thời gian thích ứng, Độc Cô Tuyệt không chờ được nữa,
xé toang hỉ phục của Vân Khinh. Thân hình trắng nõn lập tức hiện ra ngay trước
mắt, thuần khiết khiến cho người ta muốn đui mù.

Độc
Cô Tuyệt nuốt nước bọt, phần thân trên cứng lại, hai tay đặt trên áo của mình,
dùng sức xé rách hỉ phục trên người. Tiếng vải vóc bị xé rách lập tức vang lên,
quanh quẩn trong tẩm cung.

Vân
khinh đã từng nhìn thấy nửa người trên của Độc Cô Tuyệt, chỉ có điều chưa bao
giờ nhìn tường tận như thế, thật khiến người ta mặt đỏ tim đập dồn dập mà. Cô
xấu hổ đưa tay che hai mắt lại, khuôn mặt trở nên đỏ ửng.

Độc
Cô Tuyệt thấy vậy cầm tay Vân Khinh kéo ra, đặt cả hai tay lên trên đỉnh đầu,
khiến cô không thể nhúc nhích được, khàn khàn giọng nói: “Mở mắt ra, nhìn ta!”

Giọng
nói kia tràn ngập sự bá đạo, nhưng lúc này nghe lại gợi cảm đến dị thường, tuy
trầm thấp như vậy nhưng lại làm cho tim người ta đập điên cuồng như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực.

Vân
Khinh đỏ bừng mặt mở mắt ra, nhìn Độc Cô Tuyệt không một mảnh vải che thân
giống hệt cô, đang ở phía trên người mình. Cảm giác được thân hình rắn chắc kia
đang dán chặt lên người mình, nhiệt độ cơ thể nóng bừng truyền từng đợt đến
người cô, khiến khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, trong đôi mắt chợt tràn đầy ánh
sáng nhiều màu sắc.

“Ta
chờ ngày này lâu lắm rồi.” Độc Cô Tuyệt cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên tấm thân trắng
ngần, không chút tỳ vết kia, những đóa hoa màu hồng tím lập tức nở rộ trên khắp
thân hình ấy.

Vân
Khinh nhẹ nhàng vươn tay, ôm cổ Độc Cô Tuyệt, hoàn toàn giao bản thân cho hắn.

Màu
đỏ như những đóa hoa đầy mê hoặc nở rộ trên long sàng màu đen thật yêu diễm.

Tiếng
rên rỉ khe khẽ đầy say mê quanh quẩn khắp tẩm cung, chiếc giường ngọc màu đen
nhẹ nhàng run run, phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Hai sắc màu đỏ đen giao nhau
trên long sàng, tấm đệm trải bị quấn lại thành những nếp gấp.

Vầng
trăng vội vàng trốn vào mây, thẹn thùng che giấu khuôn mặt đầy e thẹn.

Ngoài
tẩm cung, Phi Lâm nhìn Mặc Ly, Mặc Ngân đứng trước mặt, xoa cằm nhìn lên không
trung: “Đêm nay, trăng đẹp quá.”

Mặc
Ly mỉm cười nói: “Đêm nay, không có trăng.”

Phi
Lâm nghe vậy cười hết sức tự nhiên, chẳng chút e dè chuyện bị nói toạc chân
tướng.

Trong
tiếng cười, Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu đi đến từ ba hướng. Mặc Tiềm, Sở Vân, Mặc
Chi, Mặc Đình đi theo ngay sau đó.

Phi
Lâm vừa thấy đã biết ngay, bọn họ cũng bị tóm gáy.

Tiểu
Tả bình tĩnh nói: “Con muốn náo động phòng!”

Sở
Vân tươi cười rạng rỡ nói: “Có thể, lần sau khi sư phụ của ngươi thành thân, chúng
ta nhất định không ngăn cản. Còn hôm nay, Bệ hạ đã nghiêm lệnh, nếu có bất kỳ
ai chạy tới phá hỏng chuyện thì chúng ta tự mang đầu của mình đến gặp người, ta
cho rằng đầu của ta vẫn quan trọng hơn.” Dứt lời, nét cười trên mặt càng thêm
sâu.

“Thảo
nào! Tên nhóc này cũng hiểu rõ tình hình gớm.” Phi Lâm khoanh tay trước ngực,
gật gù nói.

Bọn
họ không phải người trong hoàng gia, bọn họ là dân chúng bình dân, náo động
phòng là truyền thống, không ngờ tên Độc Cô Tuyệt này phòng bị cẩn thận đến
thế.

Đám
người Mặc Ly, Mặc Ngân nghe thấy thế đồng loạt cười ha hả không ngừng. Bệ hạ của
bọn họ không phải không học mà tự thông, mà là bị cắt ngang quá nhiều rồi mới
rút ra kinh nghiệm. Lần này, nếu lại bị người khác quấy rầy, không chừng Bệ hạ
bọn họ sẽ phát điên mất.

“Đi,
đi uống một chén.” Mộ Ải thấy Độc Cô Tuyệt phòng thủ nghiêm mật, mấy đại tướng
quân đều mang tới đây trấn thủ hết, tối hôm nay là đừng mơ mộng gì chuyện quậy
phá được nữa. Lập tức cười cười nhìn Phi Lâm kêu lên, vừa nói vừa kéo tay Phi
Lâm bước đi.

Phi
Lâm cũng không vùng ra, cười cười đi theo Mộ Ải.

“Ta
muốn náo động phòng, giận quá, giận quá đi!” Tiểu Tả đang múa may loạn xạ thì
bị Tiểu Hữu kéo đi. Cậu chỉ có một tiểu sư muội, vậy mà hôm nay không phá được
thì sau này làm gì còn cơ hội nữa, thật là không cam lòng mà!

Sở
Vân, Mặc Tiềm thấy vậy liếc nhau, cười lớn thành tiếng.

“Là
phong tục nhưng ta cũng không muốn bị chém đầu.” Mặc Đình sờ sờ đầu vừa cười
vừa nói.

“Đi,
đi đi!” Mặc Chi vẫy vẫy tay, nét mặt tươi cười đi về vị trí mình trấn giữ. Cả
đám thấy vậy đều mỉm cười đầy hàm ý. Đêm nay bọn họ đã định là không thể ngủ
rồi.

Di
chuyển chầm chậm, từ từ hé ra, ánh trăng trong trẻo, lành lạnh chìm nổi dưới
tầng mây một lúc lâu, lúc này lại xuất hiện sau tầng mây lơ lửng.

Một Vầng
trăng bàng bạc, trong trẻo xen lẫn với mùi hoa mai thơm ngát quẩn quanh, đêm
càng lúc càng sâu.

Trong
tẩm cung, Độc Cô Tuyệt chậm rãi lui ra khỏi người Vân Khinh, nhìn Vân Khinh nằm
trên giường, toàn thân phủ kín dấu hôn. Trên thân thể phấn hồng vương một lớp
mồ hôi thật khéo léo lại vô cùng đáng yêu, chỉ có điều cô đang thở hổn hển
không ngừng. Độc Cô Tuyệt khẽ cúi người xuống, lại hôn thật mạnh lên đôi môi
Vân Khinh đã bị hắn hôn muốn sưng lên.

Vân
Khinh gần như không còn chút sức lực nào để đáp lại, chỉ có thể để mặc Độc Cô
Tuyệt hôn lên môi mình, cả người đau nhức không thể cử động nổi.

Sau
khi hôn xong, Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh trước mắt mình lại càng thêm quyến
rũ, nở nụ cười đầy thỏa mãn, ôm lấy cô đi về phòng tắm phía sau tẩm cung.

Phía
sau, giữa hai sắc đỏ đen giao nhau trên long sàng, điểm thêm một đốm đỏ trên
nền trắng rất yêu diễm.

Trong
buồng tắm xả đầy nước suối ấm áp, Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh ngồi xuống, mềm nhẹ
lau mồ hôi khắp người Vân Khinh.

Ngón
tay từ trên cổ lần tìm xuống, lướt theo những đường cong trên thân thể, tiến
vào vùng đất thầm kín.

Vân
Khinh vốn đã không còn chút sức lực đang tựa vào người Độc Cô Tuyệt, lúc này cả
người chợt run lên, mở to mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, mặt đỏ ửng nói: “Chàng…”

“Ta
làm sao?” Độc Cô Tuyệt hôn thật mạnh lên mặt Vân Khinh, nghiêm trang nói.

Vân
khinh thấy vậy, khuôn mặt lại càng đỏ bừng, hai chân hơi khép lại, đẩy tay Độc
Cô Tuyệt ra.

Hơi
nước ấm áp trong hồ tắm bốc lên đón nhận Vân Khinh sau cơn ân ái, khiến cho hai
gò má trơn bóng, càng thêm kiều diễm ướt át, khuôn mặt lại càng xinh đẹp tuyệt
trần. Giống như một đóa hoa lan sau cơn mưa, càng thêm yêu kiều, càng thêm xinh
đẹp, trong làn hơi nước mông lung kia quả thật là không có gì sánh kịp.

Độc
Cô Tuyệt thấy vậy chợt cảm thấy có một luồng khí nóng xông lên tận ót, thân thể
lập tức có phản ứng.

Vân
Khinh vốn đang ngồi trong lòng Độc Cô Tuyệt, hai thân thể dán sát vào nhau lập
tức cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Độc Cô Tuyệt, hai gò má lại càng
thêm đỏ, quay đầu không nhìn Độc Cô Tuyệt, khẽ co người nói: “Chàng đừng…”

Còn
chưa nói hết câu, đột nhiên Độc Cô Tuyệt áp lên thắt lưng của Vân Khinh từ đằng
sau, dùng sức nâng người cô lên một chút. Vân Khinh vừa cảm thấy thân thể nhẹ
bẫng lên, còn chưa kịp có phản ứng thì vật nóng như lửa kia lại tiến vào cơ thể
cô một lần nữa. Độc Cô Tuyệt đến từ phía sau cô…

“Tuyệt!”
Vân Khinh bị kích thích ngửa đầu ra, yếu đuối tựa vào người Độc Cô Tuyệt.

Độc
Cô Tuyệt ôm chặt thắt lưng Vân Khinh, vừa hôn môi rồi lần theo vành tai Vân
Khinh, vừa khàn khàn giọng nói: “Nàng là của ta, là của ta.”

Tiếng
rên rỉ không thể kìm chế được lại truyền ra, tiếng nước bì bạch phát ra từ
trong hồ tắm hòa vào nhau.

Bên
cạnh hồ là hai thân hình áp sát vào nhau, trong màn hơi nước mờ nhạt càng trở
nên mông lung huyền ảo, vô cùng thi vị. Mà ở phía sau nơi này là một vùng rất
kiều diễm.

Đêm
nay quả nhiên là một đêm trăng tròn tuyệt đẹp đầy màu sắc, đêm của phong tình
lên ngôi.


lúc này, ở vương cung nước Sở xa xôi, Sở Hình Thiên đứng bên cạnh cửa sổ tẩm
cung, nhìn mặt trăng tròn vằng vặc trên đỉnh đầu. Quả thật rất sáng, rất tròn,
ánh sáng kia trong như ngọc, rạng rỡ như Vầng thái dương. Mặt trăng như vậy vào
thời tiết này rất hiếm khi gặp được, vốn là một chuyện tốt, nhưng vì sao lúc
này nhìn lại vô cùng chói mắt, khiến y chỉ muốn lấy cung tên bắn nó rơi xuống
ngay lập tức.

Cái
bóng kéo thật dài phía sau y, không chút che giấu.

Hoa
Dương thái hậu đứng ngay cửa lớn của tẩm cung, vẫy tay cho người đứng bên cạnh
lui ra, nhìn Sở Hình Thiên khẽ thở dài.

“Vương
nhi, đừng nghĩ ngợi nữa, Khinh nhi đã thành gia thất, con bé bây giờ là Tần
Vương hậu rồi.” Hoa Dương thái hậu chậm rãi đi lên từng bước, nhỏ giọng nói.

Sở
Hình Thiên không xoay người lại, chỉ thản nhiên nói: “Con không nghĩ gì cả.”

Hoa
Dương thái hậu nghe vậy lại lắc đầu lần nữa rồi thở dài nói: “Muốn trách chỉ có
thể trách ông trời trêu ngươi. Nếu khi đó không phải mẫu hậu bị ả tiện nhân kia
phát hiện đuổi giết, sẽ không cắt đứt liên lạc với Khinh nhi, để cho con bé gặp
gỡ Tần vương. Mẫu hậu vốn là muốn đem con bé về đây cho con.”

Ngày
đó, Sở Hình Thiên chưa phải là Sở vương, chưa ra tay diệt gọn hai cung Vương
hậu kia, nếu ra tay giết hai ả đàn bà đê tiện đó sớm một chút thì có thể hai mẹ
con bà đã gặp được nhau. Vân Khinh sẽ là của con trai bà, dựa vào việc con trai
bà là một người xuất sắc như thế, Vân Khinh nhất định sẽ thuộc về đứa con tài
ba này, đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Sở
Hình Thiên nghe những lời này chậm rãi xoay người lại, nhìn Hoa Dương thái hậu,
trầm giọng khẽ gọi: “Mẫu hậu.”

Hoa
Dương thái hậu lắc đầu, nhìn Sở Hình Thiên khuyên bảo: “Con là con trai của mẫu
hậu, mẫu hậu đương nhiên biết trong lòng con suy nghĩ điều gì, một người con
gái như Khinh nhi, ai lại không thích chứ.” Nói xong, bà bước lên cầm tay Sở
Hình Thiên.

Sở
Hình Thiên thấy vậy cũng không phản bác lại, quay đầu nhìn Vầng trăng lững lờ trên
trời. Hôm nay, cô thành gia lập thất trở thành Tần Vương hậu, lúc này không cần
biết cảnh tượng bên đó như thế nào, nhưng điều tất nhiên là đang ở cùng Độc Cô
Tuyệt… Nghĩ như vậy, y lại cảm thấy phiền muộn trong lòng, hận không thể chém
Độc Cô Tuyệt tan nát ra thành vạn mảnh. Một người con gái thanh lệ xuất trần
như vậy, sao có thể bị hắn cướp mất kia chứ.

“Con
trai, là người phải có duyên phận với nhau, mẫu hậu hy vọng hai con có thể ở
bên cạnh nhau, nhưng ta cũng hy vọng Khinh nhi hạnh phúc. Con bé ở bên cạnh mẫu
hậu mười năm, đứa bé này có trái tim rất thiện lương, mẫu hậu cũng thật lòng
yêu thương con bé, nhưng cuối cùng vẫn làm tổn thương con bé nặng nề. Con trai,
nếu Khinh nhi có thể sống hạnh phúc bên cạnh con, tất nhiên mẫu hậu sẽ dùng hết
mọi thủ đoạn đoạt lại cho con, chỉ có điều Khinh nhi cũng thật lòng yêu thương
Độc Cô Tuyệt!” Hoa Dương thái hậu thở dài thật đau đớn, bà cũng thật lòng yêu
thương Vân Khinh.

Sở
Hình Thiên nghe vậy không nói gì, khuôn mặt chợt hiện lên nhiều cảm xúc phức
tạp, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Mẫu hậu, người uống với vương nhi một
chén đi.” Hôm nay, nếu không có rượu, chỉ sợ y sẽ mất đi toàn bộ sự điềm tĩnh
vốn có.

Hoa
Dương thái hậu thấy vậy, nhanh chóng nắm chặt tay Sở Hình Thiên khẽ gật đầu.


lúc này ở điện thái tử nước Tề.

“Rắc!”
Tiếng vỡ vụn sắc bén vang lên, cái chén bằng ngọc phỉ thúy màu xanh bị bóp nát.

“Thái
tử điện hạ.” Một giọng nói lo lắng vang lên.

Tề
Chi Khiêm nhìn những mảnh vụn trong tay, hỗn hợp rượu và máu chảy xuống từ
những kẽ tay của y, chất lỏng không màu hòa cùng màu máu đỏ tươi từ từ nhỏ từng
giọt trên mặt đất, điểm từng đốm đỏ tươi.

“Nàng
không tới?” Giọng nói thản nhiên vang lên, Tề Chi Khiêm không nhìn Huyền Tri
đứng trước mặt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cái chén bể nát trong tay.

“Phải.”
Huyền Tri cắn răng, hơi khom người khẳng định câu trả lời.

Bọn
họ thu được tin tức, ba ngày trước Đinh Phi Tình và Vân Khinh vẫn còn ở Tần
vương cung, hai người không tới đây.

Tề
Chi Khiêm nghe Huyền Tri khẳng định câu trả lời, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên,
nhìn ánh trăng sáng tỏ lướt bên ngoài cửa sổ được hé mở một nửa, buông năm ngón
tay ra. Cái chén phỉ thúy vừa mới bị bóp nát, rơi xuống mặt đất, phát ra những
tiếng loảng xoảng.

Huyền
Tri thấy vậy lập tức bước lên băng bó vết thương trên tay Tề Chi Khiêm.

Tề
Chi Khiêm để mặc Huyền Tri băng bó cho y, chỉ bình thản nhìn những hình ảnh u
ám ngoài cửa sổ, gió lạnh buổi đêm thổi qua, những ngọn cây bên ngoài điện lao
xao, xào xạc giống như đang cười nhạo y. Hao tâm tổn trí tìm kiếm bao nhiêu năm
là vậy, làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng vẫn không chiếm được.

Chậm
rãi tự rót cho mình một chén rượu, Tề Chi Khiêm nâng chén uống một hơi cạn
sạch. Men rượu kia không hề nóng cháy mà lại lạnh như băng tuyết, trôi xuống cổ
họng y giống như muốn đóng băng cả tim gan.

“Vân
Khinh, ta tìm nàng sáu năm ròng rã.” Tề Chi Khiêm vuốt ve cái chén trong tay,
tự lẩm bẩm.

Huyền
Tri lẳng lặng đứng một bên, cúi đầu không dám nói gì. Chuyện thái tử bọn họ tìm
Vân Khinh y đều biết hết, chuyện này cũng do chính tay y làm, chỉ có điều y bất
tài nên không tìm được, bây giờ…

Lại
rót thêm một ly rượu lạnh ngắt nữa, Tề Chi Khiêm cúi đầu uống một ngụm, đột
nhiên trên mặt lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo. Y hung hăng ném thật mạnh cái
chén bạch ngọc trong tay, chỉ nghe “choang” một tiếng đã nát vụn trên mặt đất.

“Ta
không cam lòng.” Mặt mày Tề Chi Khiêm tràn đầy sát khí, đấm thật mạnh lên mấy
cái án bên cạnh. Vết thương vừa mới được Huyền Tri băng bó gọn gàng, lập tức vỡ
toang ra, máu đỏ tươi nhanh chóng thấm ra ngoài.

“Thái
tử!” Huyền Tri thấy vậy không khỏi lo lắng kêu lên.

Tề
Chi Khiêm hừ một tiếng, hít vài hơi thật sâu, trên khuôn mặt nho nhã hằn lên
sát khí lạnh lẽo: “Độc Cô Tuyệt, được lắm, được lắm.” Sau hai tiếng gằn “được
lắm”, “được lắm” Tề Chi Khiêm không hề nói thêm gì nữa, chỉ là hai bàn tay dưới
ống tay áo siết chặt lại thành quyền.

Vết
máu nhè nhẹ lan ra theo miệng vết thương, rơi từng giọt trên mặt đất, từng giọt
từng giọt giống như đóa mai đỏ giữa trời đông thật loá mắt.

Cùng
là đêm trăng lại không có cùng một khung cảnh, bởi có người hoan hỉ, có kẻ mất
mát.

(* Các bạn muốn đọc bản nâng cấp H version 1 thì
vào wordpress nhé, ebook MDH chỉ đưa phần nguyên bản.)

Báo cáo nội dung xấu