Thú phi - Chương 102
Chương
102 – Quả trường sinh
“Trên
mặt Vân Khinh có gì không ổn chăng?” Vừa vào Phượng Minh điện, Vân Khinh kéo
Tuyết Vương phi ngồi xuống. Thấy Tuyết Vương phi lặng im nhìn chằm chằm vào mặt
mình như không hề chớp mắt, Vân Khinh cảm thấy kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Tuyết
Vương phi giật mình, phục hồi lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không có, không
có, chỉ là dung nhan của Vương hậu quá khuynh thành, khiến bản cung nhìn đến
thất thần.”
Phi
Lâm đi theo nghe vậy, không mặn không nhạt nhìn Tuyết Vương phi. Lời nói này rõ
ràng là không hợp tình hợp lý, bà cũng không phải đàn ông, sao lại nhìn dung
nhan của Vân Khinh mà thất thần được?
Sở
Vân và Mộ Ải không đi theo mọi người ngay, lúc này cũng bước vào nghe được câu
này của Tuyết Vương phi đều tự nhíu mày, không nói một tiếng nào.
Vân
Khinh không hề mảy may nghi ngờ, mỉm cười bưng trà đến, thuận tay rót cho Tuyết
Vương phi.
Tuyết
Vương phi thấy vậy chợt đứng lên, cuống quýt nói: “Việc này không hợp quy củ,
không được!” Vừa nói vừa vội vàng đưa tay ra đón ấm trà từ tay Vân Khinh.
Vân
Khinh thấy vậy hơi ngạc nhiên nhìn Tuyết Vương phi.
Thượng
Quan Kính đứng một bên nhìn qua, nói với Tuyết Vương phi: “Mẫu phi, không cần
phải câu nệ quy củ, ở đây Vân Khinh cũng không để ý quy củ nhiều vậy đâu, cứ
thoải mái là được rồi.”
Trong
vương cung của bảy nước, nơi nơi đều là quy củ chồng chất. Phẩm chất, tôn ti,
vô cùng nghiêm cẩn, thường làm cho người ta phải thận trọng. Chủ tử làm việc gì
phải dựa vào tôn ti trật tự mà làm, nô tài càng phải thêm thận trọng từ lời nói
đến hành động. Mắc phải lỗi lầm, nếu không phải ban cho cái chết thì cũng bị
giáng chức. Nhưng chỉ riêng nơi này của Vân Khinh, không hề chú trọng lễ tiết,
tất cả đều làm việc theo ý muốn và tâm tư của cô nên rất thoải mái.
Tuyết
Vương phi nghe Thượng Quan Kính gọi thẳng tên Vân Khinh như vậy, hoảng hốt quát
lên: “To gan, còn không…”
“Đúng,
đừng nên để ý quá, không cần phải câu nệ.” Tuyết Vương phi chưa quát hết câu
thì giọng nói dịu dàng của Vân Khinh đã vang lên, mỉm cười mà tiếp lời.
Thượng
Quan Kính nghe vậy liền nhìn Tuyết Vương phi nhíu mày, không cần để ý gì đã
ngồi vào bên cạnh Vân Khinh. Vân Khinh khẽ cười, thực tự nhiên đưa cho Thượng
Quan Kính một chén trà nóng.
Tuyết
Vương phi nhìn cảnh đó đôi mắt chợt lóe lên những cảm xúc phức tạp. Thấy Vân
Khinh và Thượng Quan Kính ngồi cùng nhau rất tự nhiên, một lúc lâu sau mới từ
từ ngồi xuống, trên mặt nở một nụ cười thật dịu dàng, bà nhỏ giọng nói: “Tạ
Vương hậu nâng đỡ.”
“Vương
phi cũng uống chén trà đi cho đỡ lạnh.” Vân Khinh cười nói.
Tuyết
Vương phi vừa gật đầu nâng chén trà lên, vừa nhẹ giọng nói: “Hàn quốc chỉ là
một nước nhỏ xa xôi, nay nghe tin Tần vương phong hậu, chuẩn bị chút lễ mọn,
mong Vương hậu không chối từ.” Vừa nói xong, hai cung nữ đi theo phía sau mỗi
người một bên, cùng bước lên dâng lễ bái lạy trước Vân Khinh, trong tay trình
lên hai hộp nhỏ.
Đó
là hai chiếc hộp gỗ đàn hương phủ một lớp sơn nước màu đỏ, khắc hình long
phượng. Trên thân hộp khảm những viên dạ minh châu, không cần nói bên trong hộp
là gì, chỉ cần chiếc hộp này đã là báu vật quý giá rồi.
“Không
cần đa lễ.” Vân Khinh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Sở Vân đứng bên cạnh cửa.
Sở
Vân vừa thấy lập tức bước lên tiếp nhận hai hộp lễ vật. Ở Phượng Minh điện này
đều là những người có thân phận đặc biệt, để tránh lời ra tiếng vào những cung
nữ đều chờ bên ngoài, không được phép vào trong. Nên trong điện bây giờ không
có bóng một cung nữ nào. Mà đương nhiên là vai vế của Phi Lâm, Mộ Ải tuy ngang
bằng nhau nhưng không ai thích hợp để tiếp lễ.
Tuyết
Vương phi thấy vậy nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, lơ đãng nói: “Lâu nay đã nghe
rằng Vương hậu dung nhan tuyệt sắc, trên trán lại còn có thêm một đóa hoa anh
đào càng tăng thêm phần xuất trần, không biết đóa hoa anh đào trên trán Vương
hậu này là do vẽ nên, hay là…” Nói đến đây thì bình tĩnh ngước mắt lên nhìn
trán của Vân Khinh.
“Mẫu
phi, là bớt, nhìn là thấy được ngay mà.” Thượng Quan Kính không đợi Vân Khinh
trả lời, nhìn Tuyết Vương phi tỏ vẻ sao mắt nhìn của mẫu phi cậu lại kém thế.
Nhìn như vậy thấy ngay được là bớt, làm sao có thể vẽ lên được chứ.
Tuyết
Vương phi nghe Thượng Quan Kính trả lời, nhìn Vân Khinh gật đầu thật nhẹ nhàng
rồi khẽ ừ một tiếng, cúi đầu nhấp chén trà trên tay. Khuôn mặt bà thoáng hiện
thần sắc mà không người nào có thể đoán được.
Phi
Lâm, Mộ Ải đứng bên cạnh nhìn nhau. Khi bắt đầu thì bọn họ chưa đến đây, chính
vì hơi chậm chân một chút nên nghe câu chuyện dở dang, không biết Tuyết Vương
phi đã nói gì, chỉ nghe được một câu cuối này, cả hai bỗng chốc xao động.
Trong
phòng không khí ấm áp như mùa xuân, giọng nói dịu dàng vang lên không ngừng,
càng làm nổi bật thêm khung cảnh tuyết trắng ở bên ngoài, đúng là một mùa nhưng
hai cảnh trái ngược.
Đêm
đó, Tuyết Vương phi ngủ lại thiên điện của Phượng Minh điện. Vốn thân phận của
Tuyết Vương phi không được ở lại đây, nhưng vì Vân Khinh cảm thấy rất yêu mến
người phụ nữ này. Lại thêm Thượng Quan Kính cũng ở đây nên Tuyết Vương phi
không câu nệ nhiều thứ, cùng ở lại nơi này, âu cũng là ngoại lệ.
Mà
Vân Khinh vì giữ phép, qua khỏi bữa cơm chiều thì không cho phép Độc Cô Tuyệt
vào Phượng Minh điện nữa. Độc Cô Tuyệt không sợ trời, không sợ đất, hắn cũng
không cần chú trọng thanh danh. Nhưng Vân Khinh thì khác, cô bận tâm đến thanh
danh của Tuyết Vương phi. Ở cùng một cung với Tần vương đương nhiên thanh danh của
Tuyết Vương phi bị ảnh hưởng. Bà là mẫu phi của Thượng Quan Kính, không thể để
cho bà bị tai tiếng gì được. Chính vì chuyện này khiến Độc Cô Tuyệt tức giận
đến độ muốn đuổi Tuyết Vương phi đi luôn.
Một
đêm tuyết trắng ngập trời, ở bên ngoài tuyết phủ dày đến cả mười tấc. Nhưng khi
bình minh lại từ từ ngừng rơi, bầu trời trong xanh trở lại.
Ánh
nắng rực rỡ từ trên bầu trời lan tỏa, chiếu xuống mặt đất trắng xóa phủ đầy
bông tuyết. Những tia nắng vàng từ trên không trung tỏa xuống, vừa lung linh,
vừa như tinh nghịch nhảy múa trên nền tuyết, vô cùng rực rỡ.
Trong
hoa viên phía sau Phượng Minh điện, vài nụ mai đỏ đón ánh dương rực rõ nở rộ
trong thế giới tuyết trắng. Nhìn giống những giọt máu đỏ tươi, vô cùng nổi bật
trên nền tuyết trắng noãn kia, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Hàng
vạn loài hoa đã bắt đầu nở, tuy rằng mới khai hoa nở nhụy nhưng đã khoe những
sắc màu đẹp tuyệt trong đất trời trắng xóa một màu băng tuyết. Trăm loài khoe
sắc, thời tiết này, dường như vạn vật đều làm nền cho nó.
“Vương
hậu, hoa mai sau điện đã nở, Vương hậu có muốn đi ngắm cùng bản cung không?”
Mới vừa đi tới Phượng Minh điện, Tuyết Vương phi đã thấy Vân Khinh và Độc Cô
Tuyệt từ bên ngoài về, vẻ mặt bà lại tràn đầy sự yêu mến.
Vân
Khinh vừa từ chỗ Độc Cô Hành trở về. Chuyện của Độc Cô Hành là chuyện cơ mật của
nước Tần, bởi vậy không hề nói cho bất cứ kẻ nào biết. Lúc này, nghe Tuyết
Vương phi nói vậy, Vân Khinh khẽ cười nói: “Đúng lúc…”
“Tiểu
sư muội, muội xem, sư huynh ta tốt chưa này, đã hái hoa mai cho muội.” Chưa nói
hết câu, Tiểu Tả từ xa nhảy bắn lại, đem cành hoa mai ôm trong lòng đưa cho Vân
Khinh, rồi lập tức xoay người chạy đi.
Vân
Khinh theo bản năng giơ tay đón nhận, mà không để ý thấy trên nhánh mai đỏ đầy
hoa kia còn tích đầy tuyết trắng. Cánh tay Vân Khinh bị lạnh run lên, tay phải
đột nhiên không thể khống chế được nữa run rẩy không ngừng, nhành mai đang ôm
trong lòng rơi xuống ngay tức khắc.
“Làm
sao vậy?” Tuyết Vương phi và Độc Cô Tuyệt gấp rút bước lên phía trước, Tuyết
Vương phi nhìn có vẻ yếu đuối như vậy nhưng chạy tới còn nhanh hơn cả Độc Cô
Tuyệt, vội cầm lấy cánh tay phải của Vân Khinh.
Chạm
vào cánh tay chỉ thấy lạnh như băng, lại run rẩy không ngừng, sự lạnh lẽo thực
khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Độc
Cô Tuyệt nắm lấy cánh tay phải của Vân Khinh, vừa chạm vào đã cảm nhận được,
lập tức mặt mày tái mét lại. Nhìn Vân Khinh đang cố nén sự đau nhức, gắng sức
để giữ khuôn mặt tươi cười, hắn hung hăng cau mày, ôm ngang người Vân Khinh,
xoay người chạy về tẩm cung của hắn.
Gân
mạch trên cánh tay phải của Vân Khinh bị phế bỏ, nếu gặp phải lúc thời tiết
lạnh thấu xương thế này mà không bảo vệ giữ ấm tốt thì sẽ vô cùng đau đớn khiến
cho toàn thân đau nhức theo. Chuyện này người khác không biết nhưng sao hắn lại
không biết cho được. Bởi vậy, trong suốt mùa đông đều làm lô ấm cho Vân Khinh
ôm, không hề lường trước tên nhóc Tiểu Tả này lại đem tuyết đặt vào tay Vân
Khinh.
“Ta
không sao.” Khuôn mặt Vân Khinh lộ ra sau bả vai Độc Cô Tuyệt, nhìn lại vẻ mặt
lo lắng Tuyết Vương phi phía sau, cố nén đau mỉm cười để cho Tuyết Vương phi an
lòng.
Tuyết
Vương phi nghe vậy mày lại càng nhíu sâu hơn, vẻ mặt lại càng lo lắng hơn.
Lúc
này Đinh Phi Tình và Phi Lâm cũng từ hai hướng khác chạy đến.
Thời
gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã qua hai ngày. Lúc này, sứ thần các nước và
các đại tướng trấn thủ biên quan đã lục tục kéo đến. Thái tử điện hạ và thái tử
phi của Ngụy quốc, ngay cả thân vương và Vương phi của Triệu quốc cũng đều tề
tựu về đây. Còn nước Yến thì đương nhiên là Yến vương thân chinh đến. Bởi vậy
thời gian này, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đều bận rộn vô cùng.
Tuyết
Vương phi lặng lẽ đi bên cạnh, thấy cánh tay phải Vân Khinh vẫn lồng ở trong
tay áo. Khuôn mặt tuy đỏ ửng nhưng nhìn kỹ thì thực ra là vì che giấu làn da
đang tái nhợt đi. Tuyết Vương phi thấy vậy, mày nhíu càng chặt.
Đèn
lồng rực rỡ giương cao lên, mới đó mà đã đến tiệc tối chiêu đãi thượng khách.
Độc Cô Tuyệt thay mặt Vân Khinh chủ trì yến tiệc, thứ nhất là biết Vân Khinh
không thích những trường hợp như thế này, thứ hai là bây giờ Vân Khinh không
được khỏe. Chính vì vậy, lúc này Vân Khinh cũng không xuất hiện khi mở tiệc
chiêu đãi thượng khách các nước, mà ở trong Phượng Minh điện của cô.
“Dùng
bữa đi, không cần chờ chàng.” Hôm nay, sợ là Độc Cô Tuyệt không có thời gian để
đến dùng bữa cùng cô.
“Vương
hậu, đừng động đũa!” Vân Khinh vừa cầm đũa thì bên ngoài điện Tuyết Vương phi
đột nhiên đi vào thấy thế vội kêu lên.
Vân
Khinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn khẽ hỏi: “Sao Vương phi lại đến đây?”
Tuyết
Vương phi nghe cô hỏi chỉ mỉm cười nói: “Người đông quá, ta không thích những
buổi tiệc như vậy.” Vừa nói bà vừa cầm một cái chén bạch ngọc bước lên.
“Vương
hậu, bản cung thấy hai ngày nay Vương hậu ăn rất ít, đây là trà xanh của Hàn
quốc, dùng để uống trước khi ăn, giúp ăn ngon rất tốt cho sức khỏe. Vào mùa
đông mà dùng thì không còn gì tốt hơn, mời Vương hậu nếm thử.” Vừa nói vừa cầm
chén trà trong tay đặt trước mặt Vân Khinh để cô nhìn rõ bên trong.
“Sao
nhi thần chưa từng nghe nói đến?” Thượng Quan Kính cũng không đi dự yến tiệc,
lúc này ngồi bên cạnh Vân Khinh nghe vậy, bước qua bưng cái chén bạch ngọc kia
lên cúi xuống uống một ngụm.
“Không
được uống bừa bãi!” Tuyết Vương phi thấy vậy nhanh tay giật chén trà lại. Nhìn
bên trong còn hơn phân nửa, mới thở phào nhẹ nhõm, vội đưa cho Vân Khinh.
Vân
Khinh thấy vậy mỉm cười: “Chỉ là cậu nhóc, không cần quở trách vậy đâu.” Sau đó
cô với tay nhận chén trà, đưa đến bên môi.
Đinh
Phi Tình ở bên cạnh thấy vậy khẽ nhướn mày, nhưng không ngăn cản. Đám người Phi
Lâm cũng chỉ nhìn không nói xen vào.
Ý của
Thượng Quan Kính bọn họ hiểu. Đâu phải là cậu muốn dùng thử, chẳng qua là muốn
nói cho mọi người biết chuyện này không có gì! Cậu có thể uống, đương nhiên
không gây hại gì Vân Khinh. Hơn nữa, có thể thấy Tuyết Vương phi cũng không ngờ
Thượng Quan Kính sẽ làm như vậy, nên trong đó chắc hẳn là không có gì đáng lo
ngại.
“Thật
sự rất thơm.” Vân Khinh khẽ hớp hai ngụm, ngẩng đầu nhìn Tuyết Vương phi mỉm
cười.
“Độ
ấm vừa phải, còn một chút nữa.” Tuyết Vương phi nhìn trong chén còn lại một
chút, vội nói nhỏ thúc giục Vân Khinh uống hết.
Vân
Khinh thấy vậy gật đầu, cúi đầu xuống toan uống hết.
“Cái
gì lại thơm như vậy?” Môi còn chưa chạm đến vành chén, ngoài điện vang lên
giọng nói lạnh lùng, là Độc Cô Tuyệt đến.
Nhìn
Độc Cô Tuyệt vẫn còn mặc sắc phục, chưa kịp thay, cứ như vậy tới. Vân Khinh
buông chén bạch ngọc trong tay xuống, mỉm cười nhìn Độc Cô Tuyệt.
Độc
Cô Tuyệt bước thẳng đến chỗ Thượng Quan Kính vốn đang ngồi ở vị trí của hắn,
tức giận trừng mắt cậu một cái.
“Cái
gì vậy?” Độc Cô Tuyệt một tay cầm tay phải Vân Khinh, một tay lấy chiếc chén
bạch ngọc lên nhìn thật cẩn thận.
“Trà
xanh Hàn quốc, Tuyết Vương phi nói tốt lắm.”
Độc
Cô Tuyệt nghe vậy khẽ nhíu mày, trà xanh Hàn quốc cũng đã từng nghe nói đến.
Nhưng chén trà này có một màu xanh biếc trông rất tiên diễm, thật sự làm cho
người ta có cảm giác kỳ lạ.
Mặt
mày trầm ngâm, đột nhiên Độc Cô Tuyệt nghiêng tay, chút trà xanh còn lại trong
chén bạch ngọc trút xuống dưới đất.
Bỗng
chốc có một luồng khói nhẹ bốc lên, chỗ trà xanh kia phát ra tiếng xèo xèo, bắt
đầu nổi bọt.
Mọi
người biến sắc, có độc!
Sắc
mặt Độc Cô Tuyệt lập tức biến thành xanh mét, hất tung cái bàn, ném về Tuyết
Vương phi, hét lớn: “Thật to gian, dám hạ độc Vương hậu của quả nhân!”
Mặc
Ngân, Mặc Ly đi theo Độc Cô Tuyệt cùng lúc rút kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía
Tuyết Vương phi.
“Không!
Không, bản cung không có…” Tuyết Vương phi vô cùng hoảng hốt, liên tục xua tay.
Thượng
Quan Kính vừa sợ vừa giận, vội kéo Tuyết Vương phi qua tránh đường kiếm của Mặc
Ngân và Mặc Ly, hét lớn với Độc Cô Tuyệt: “Không phải, mẫu phi ta tuyệt đối sẽ
không hại Vân Khinh!”
Sắc
mặt Đinh Phi Tình cực kỳ khó coi, thét một tiếng đứng lên phóng về phía Tuyết
Vương phi, giọng đầy giận dữ hét lên: “Giao thuốc giải ra đây!”
Vân
Khinh khiếp sợ không dám nhìn Tuyết Vương phi, nói không nên lời.
Phút
chốc, nơi đây trở nên hỗn loạn.
“Thơm
quá, sao nghe mùi hương giống Bà Sa song thụ?” Sở Vân xem xét là độc gì trước
tiên, chợt ngửi thấy mùi trà xanh tản mát ra, khẽ nhíu mày nói.
“Bà
Sa song thụ?!” Độc Cô Tuyệt vừa nghe xong, tay nắm chặt lại bật thành tiếng
răng rắc, mặt đầy sự phẫn nộ. Bà Sa song thụ ư? Sở Hình Thiên!
Mặc
Ngân và Mặc Ly vừa nghe thấy hai mắt trầm xuống, hai thanh kiếm cùng vung lên,
chém thẳng đến Tuyết Vương phi. Dám ra tay với Vương hậu của bọn họ, không giết
chết cũng phải làm cho tàn phế rồi nói sau.
“Mẫu
phi!” Thượng Quan Kính sợ hãi hét lớn, một mình cậu làm sao mà đánh thắng được
ba người Mặc Ngân, Mặc Ly, Đinh Phi Tình kia?
Vân
Khinh thấy vậy, vội kêu lên theo bản năng: “Dừng tay!”
“Không
đúng, dừng tay lại!” Đúng lúc đó Mộ Ải ngồi xuống trước chất lỏng kia, cũng
nhíu mày trầm giọng quát lên.
Mặc
Ngân nghe vậy vung một kiếm trên đầu Tuyết Vương phi. Thanh kiếm kia gần như
chạm tới tóc của Tuyết Vương phi, lại nhìn về phía Vân Khinh.
“Tuyệt,
đừng vội ra tay, hỏi rõ ràng trước đã rồi nói sau!” Vân Khinh nắm tay Độc Cô
Tuyệt, thận trọng nói. Cô không hề có cảm giác không khoẻ, chỉ cảm trong bụng
như có một dòng khí ấm áp đang chạy khắp tứ chi, cảm giác thực thoải mái, không
hề giống trúng độc chút nào!
Hơn
nữa Điêu nhi đang ngủ trong lòng cũng không có hành động gì. Vừa rồi vì quá mức
khiếp sợ nên mới bỏ sót phản ứng của Điêu nhi, nhưng lúc này Vân Khinh chợt nhớ
ra.
Đôi
mắt Độc Cô Tuyệt nhíu lại, ôm chặt Vân Khinh vào lòng, quát lên: “Truyền ngự
y!”
Sau
đó lại quay đầu sang nhìn Mộ Ải quát: “Nói!”
Mộ
Ải lấy đầu ngón tay dính một chút chất lỏng, cẩn thận ngửi thử. Sau đó bưng lấy
cái chén bạch ngọc kia nhẹ nhàng từ tốn liếm nhẹ, từ từ nhắm hai mắt lại,
thưởng thức hương vị ban đầu của độc dược.
Độc
Cô Tuyệt trừng mắt nhìn Mộ Ải chằm chằm. Xem điệu bộ kia, chỉ cần Mộ Ải nói một
câu có độc, hắn lập tức giết Tuyết Vương phi ngay.
Lúc
này trong đại điện, mọi người cũng đều nhìn Mộ Ải chăm chú, ngoại trừ Tuyết
Vương phi.
“Quả
của Bà Sa song thụ, quả trường sinh!” Mộ Ải nhấm nháp một lúc lâu, đột nhiên vô
cùng kinh ngạc trợn mắt nhìn Tuyết Vương phi.
“Quả
trường sinh?” Sở Vân không dám tin liền lặp lại thành tiếng.
“Quả
trường sinh.” Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh, Mặc Ngân, Mặc Ly không khỏi rung động
nói theo lần nữa.
“Làm
sao có thể?” Sở Vân nhìn Mộ Ải, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa không tin. Vậy trên
thế gian này thật sự có quả trường sinh sao?
Mộ
Ải chậm rãi đứng dậy, Tuyết Vương phi cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt, hơi kích
động, run run nói: “Năm ta mười tuổi đã từng thấy quả trường sinh một lần,
hương vị này ta nhớ rất rõ ràng, không bao giờ sai. Chính là hương vị này, chắc
chắn là quả trường sinh, từ xưa đến nay đã nghe thấy quả của Bà Sa song thụ gặp
lạnh liền sôi trào, chính là nó!”
Y
thực sự nhớ rất rõ, quả trường sinh kia không chỉ dùng để cứu người mà còn có
khả năng cải tử hoàn sinh. Loại thuốc có tác dụng thần kỳ như vậy, y tuyệt đối
sẽ không quên. Đáng tiếc y cũng chỉ được nhìn và ngửi thấy, chứ chưa được nếm
thử bao giờ.
Một
sự tĩnh lặng bao trùm trong đại điện, tất cả mọi người quay đầu nhìn Tuyết
Vương phi. Trong ánh mắt là sự khiếp sợ và vui mừng, nóng đến độ có thể làm tan
chảy băng tuyết.
Quả
trường sinh, sao có thể là quả trường sinh?
“Vương
phi, thứ này rất quý báu, ta…” Vân Khinh vừa nghe Tuyết Vương phi đưa quả
trường sinh cho cô ăn, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tuyết Vương phi. Thứ thuốc quý
giá như vậy, lại dễ dàng đưa cho cô ăn không hề suy tính gì hết.
Tuyết
Vương phi nghe Vân Khinh nói như vậy, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Tuy rằng
hơi hoảng sợ nhưng không hề tổn hao khí chất đẹp đẽ quý phái của bà, bà khẽ
cười thật dịu dàng nhìn Vân Khinh nói: “Dù sao giữ lại bên người ta cũng vô
dụng, có thể chữa trị thương tích trên người của Vương hậu là tốt rồi.”
Giữ
lại bên người cũng vô dụng? Lời này vừa thốt ra khiến mọi người chung quanh
nghe thấy phải đổ mồ hôi hột, quả trường sinh mà lại vô dụng ư? Tuyết Vương phi
này rốt cuộc có biết đây là cái gì không!
“Thương
tích trên người? Linh Đang, muội có chỗ nào không khỏe?” Đinh Phi Tình đứng bên
cạnh nghe Tuyết Vương phi nói thế, ngạc nhiên nhìn Vân Khinh hỏi.
Vân
Khinh vội lắc đầu, đang định giữ im lặng.
“Ba
đại mạch chủ trên tay bị tổn thương, chắc chắn là bị tổn thương quá nặng, điều
dưỡng và chữa trị theo phương pháp thông thường không hết được. Hơn nữa, người
thường xuyên đánh đàn lại càng không tốt.” Tuyết Vương phi nhìn Vân Khinh khẽ
lắc đầu không đồng ý.
Vân
Khinh vừa nghe chợt cảm thấy rung động, Tuyết Vương phi biết, bà ấy biết được
từ khi nào?
Độc
Cô Tuyệt đứng bên cạnh nắm tay Vân Khinh, cảm nhận được tay Vân Khinh không còn
run rẩy nữa, đã tốt hơn hai ngày trước không biết bao nhiêu phần. Hắn chỉ nhìn
Tuyết Vương phi thật sâu, Tuyết Vương phi này…
Đinh
Phi Tình nghe nói vậy chợt nhớ tới nguyên nhân ngày đó vì sao Vân Khinh rời
khỏi Đinh gia. Lúc trước thấy Vân Khinh vẫn bình thường, nghĩ rằng đã trị khỏi
từ lâu, không ngờ…
Bỗng
chốc hốc mắt cô nóng lên, bước đến bên cạnh Vân Khinh, kéo tay phải của Vân
Khinh nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng áp lên mặt mình.
Vân
Khinh thấy vậy dịu dàng vuốt tóc Đinh Phi Tình, nhẹ giọng nói: “Muội không
sao!”
“Bởi
vậy Vương phi cho Vương hậu của chúng ta quả trường sinh sao?” Sở Vân chen vào
nhìn Tuyết Vương phi nói.
Y
cũng biết tay phải Vân Khinh bị thương, mà bởi vì nguyên nhân này, Tuyết Vương
phi liền đưa quả trường sinh cho người, thứ này lại chẳng tầm thường chút nào.
Như vậy có thể thấy được Tuyết Vương phi quý trọng Vương hậu nhà y đến mức nào,
đại ân như thế…
Tuyết
Vương phi nghe vậy nhìn Vân Khinh cười nói: “Bản cung rất thích Vương hậu, có
thể làm cho Vương hậu thân thể an khang, bản cung cảm thấy rất vui mừng.”
Lời
này không hề câu nệ những ân tình đã trao.
Phía
sau Mặc Ngân, Mặc Ly nghe Tuyết vương phi nói thế, đột nhiên lui ra phía sau
một bước rồi đồng loạt cúi đầu thi hành đại lễ với bà, cùng nói: “Vừa rồi chúng
thần không hiểu biết đã đắc tội, mong Vương phi giáng tội!”
Lúc
này, Độc Cô Tuyệt cũng buông Vân Khinh ra đứng lên, khẽ khom người hành lễ với
Tuyết Vương, trầm giọng nói: “Quả nhân đã đắc tội với Vương phi, vừa rồi là quả
nhân không phải.”
Tuyết
Vương phi nghe vậy khẽ lắc đầu: “Bệ hạ yêu thương Vương hậu như thế, bản cung
vui mừng còn không kịp, sao có thể quở trách được!”
Nét
mặt Phi Lâm thoáng xao động, lời nói này…
Vân
Khinh nghe thấy thế nhẹ nhàng buông Đinh Phi Tình ra, đi tới trước mặt Tuyết
Vương phi, đôi mắt ửng đỏ, tràn đầy cảm kích: “Vương phi…”
Tuyết
Vương phi đưa tay nắm lấy cánh tay Vân Khinh, lặng lẽ nhìn cô khẽ nói: “Thân
thể của mình thì phải biết tự trân trọng, còn trẻ thì còn có khả năng chống đỡ,
nhưng sau này lớn tuổi sẽ phải chịu đau đớn. Đừng làm cho người yêu thương của
mình lo lắng.”
Vân
Khinh vừa nghe những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Mẹ của cô chưa
bao giờ nói với cô những lời như vậy. Thế mà chỉ là bậc trưởng bối lại quan tâm
cô như thế, làm cho đôi mắt Vân Khinh đỏ lên, không thể nói thành lời.
Trong
đại điện mọi người đều nhìn nhau, ngay cả Độc Cô Tuyệt cũng hơi nhíu mày.
”Đáng
tiếc, đây chính là trân phẩm cực hiếm trên đời!” Tiểu Tả ngồi trước vệt chất
lỏng đã gần như khô đi, vẻ mặt đầy nuối tiếc than vãn.
“Ta
đã nói mẫu phi ta sẽ không đối với Vân Khinh như thế mà, hừ!” Lúc này, Thượng
Quan Kính vẫn đứng ở bên cạnh không nói gì, chỉ hừ lạnh với Độc Cô Tuyệt.
Mọi
người trong đại điện không hề phản bác, khuôn mặt ai nấy đều có chút xấu hổ.
“Quả
trường sinh, nghe nói sinh trưởng trong lòng núi Phượng Tê ở Nam Man, trăm năm
mới kết được một quả. Trăm năm nở hoa rồi trăm năm kết quả, từ trước đến nay do
thánh nữ Nam Man giữ gìn, chính là loại trân phẩm trong trân phẩm. Ngoại trừ
thánh nữ không ai có thể đụng đến, cũng tuyệt đối không đưa ra ngoài. Không
biết Tuyết Vương phi và thánh nữ Nam Man có quan hệ gì?” Phi Lâm nhìn Tuyết
Vương phi, đột nhiên chậm rãi nói.
Mọi
người trong đại điện nghe vậy, đều đồng loạt nhìn về phía Tuyết Vương phi.
Thánh nữ Nam Man, bọn họ có biết, là người cùng xưng vương với Nam Man vương.
Chính là hai thế lực lớn nhất ở Nam Man, mỗi bên chiếm lấy một phương. Thánh nữ
này vị trí ngang hàng với Nam Man vương, chính là nữ vương. Tuyết Vương phi…
“Chỉ
là tình cờ mà thôi.” Tuyết Vương phi nghe Phi Lâm hỏi chỉ thản nhiên cười, trả
lời một câu cho có lệ, hiển nhiên là không bộc lộ suy nghĩ của mình.
Độc
Cô Tuyệt và Sở Vân nhìn nhau, trên mặt chợt thoáng qua một nét lạ lẫm.
“Không
biết Vương phi có còn không, Đại Tần hạ thần cần cho một việc vô cùng bức
thiết.” Sở Vân đột nhiên nhìn Tuyết Vương phi nói.
Tuyết
Vương phi khẽ lắc đầu: “Quả trường sinh hai trăm năm mới kết quả một lần, một
lần không quá ba mươi quả, sao có thể có nhiều được chứ.”
Phi
Lâm vừa nghe vậy sắc mặt chợt trầm xuống, Tuyết Vương phi này xem ra không phải
là người có nhiều tâm cơ. Quả trường sinh này bọn họ chỉ nghe đồn đại mà thôi,
bà lại biết nhiều như thế, chẳng phải không đánh đã khai sao.
“Vương
phi!” Vân Khinh biết quả trường sinh rất quý, nhưng cũng không ngờ nó quý báu
đến thế, chỉ biết nắm chặt tay Tuyết Vương phi. Ngàn vạn lời muốn nói lại không
biết nói như thế nào cho thỏa.
Tuyết
Vương phi vỗ vỗ cánh tay Vân Khinh, nhìn thật sâu vào mắt cô, giọng nói nhỏ đến
mức gần như không phát ra thành tiếng: “Chỉ mong sau này người không trách ta.”
Thanh âm cực nhỏ, ngay cả Độc Cô Tuyệt, Mộ Ải, Phi Lâm bản lĩnh cao cường như
vậy cũng không nghe rõ bà nói gì.
“Bệ
hạ, có tin tình báo từ Tề quốc.” Đúng lúc này, Mặc Tiềm đột nhiên đi từ bên
ngoài vào, nhìn thoáng nhìn qua Đinh Phi Tình và Vân Khinh.
Độc
Cô Tuyệt vừa thấy thần sắc của Mặc Tiềm, chợt nhíu mày, lấy mật thư ra. Vừa
nhìn thấy, hắn lập tức trầm ngâm không nói lấy một lời…
Đinh
Phi Tình cực kỳ khôn khéo, lúc Mặc Tiềm vừa nhìn qua, cô đã chú ý, lập tức nhìn
Độc Cô Tuyệt hỏi: “Có liên quan đến ta.”
Độc
Cô Tuyệt nhìn Đinh Phi Tình, trầm ngâm nhìn bức mật thư rồi đưa cho cô.
Đinh
Phi Tình vừa mở ra, bỗng chốc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Trên
bức thư chỉ ghi mấy chữ ngắn ngủi: Gia tộc hàng đầu của nước Tề – Đinh gia,
thông gian bán nước, mưu đồ làm phản, Tề thái tử đã kiểm tra và chứng minh, một
tháng sau tru di cửu tộc.

