Thú phi - Chương 066 phần 1
Chương
66 – Rời khỏi kinh thành
Thì
ra ngày ấy Sở Vân lấy đầu của Hoàng tuyền Thiết vệ, mang theo tên gian tế mà
nước Sở giấu ở nước Yến bấy lâu nay. Để vào nước Sở, đã dùng tên của kẻ gian tế
kia qua được cổng thành, đưa thùng thiết mộc(*) lớn dâng lên cho Sở vương.
(*) Thùng
thiết mộc: thùng gỗ màu đen
Sở
thái tử nghe thấy vậy mừng hết sức, còn tưởng rằng Thiết Long mang theo đầu Độc
Cô Tuyệt về, tất nhiên là chẳng có bất cứ chướng ngại nào, cứ vậy được cho tiến
thẳng vào Đông cung phủ thái tử.
Chỉ
có điều Sở Hình Thiên không ngờ là vừa đúng lúc đó Sở vương cũng tới, không đợi
Sở Hình Thiên xem trước, Sở vương tò mò muốn biết cấp dưới của Sở thái tử vừa
vào cung đã đưa cái gì về, vừa nhìn thấy đã mở ra xem ngay.
Trong
chiếc rương thiết mộc khổng lồ có vẩy nước vôi vào trong để bảo quản đầu của
Thiết Long, nhưng quan trọng hơn là Sở Vân đã tự tay mình đặt cơ quan ở trong
đó. Y từ nhỏ đã đi theo Độc Cô Tuyệt, cùng Độc Cô Tuyệt học về cơ quan mật
thất, đương nhiên Sở Vân cũng hiểu biết thông thạo về nó nhất. Trong khoảnh
khắc lúc mở ra, có hàng loạt mũi tên đồng loạt bắn ra, Sở vương đứng mũi chịu
sào, vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Mà
Sở Hình Thiên bởi vì cung kính đứng ở phía sau, không nghĩ là lại tránh được
một kiếp nạn, chỉ bị thương nhẹ.
Cố ý
muốn giết Sở Hình Thiên mà y không chết, vô tình lại giết Sở vương. Có điều Sở
Hình Thiên tuy rằng không chết, nhưng Sở vương ở Đông cung của y bị vạn tiễn
xuyên tim mà chết, thành ra y cũng chẳng thể được tuyệt đối an lành.
Hơn
nữa, điểm quan trọng chính là kẻ đưa lên thứ này lại là tâm phúc của Sở Hình
Thiên, bằng không thì mặc cho Sở Vân mưu sâu trí cao, cũng không thể nào lọt
vào cửa được. Sở Hình Thiên còn chưa kịp làm gì thì tên tâm phúc ẩn thân tại
nước Yến của y - Ngô trưởng lão, đã hộc máu lăn ra chết, ngay cả một câu còn
không kịp nói.
Cái
này là chết vô đối chứng, Sở Hình Thiên cho dù lợi hại, thì với việc này có thể
y sẽ thoát tội chết, nhưng cũng khó thoát phải lột da.
Vân
Khinh có thể tưởng tượng ra Sở Hình Thiên tức giận đến mức nào. Biết rõ là Độc
Cô Tuyệt ra tay, nhưng lại không nắm được nhược điểm của Độc Cô Tuyệt. Rõ ràng
y biết phụ vương mình vì sao mà chết, lại không dám trắng trợn xuất binh đánh
nước Tần. Ngay cả việc đầu tiên phải làm là phát tang cho phụ vương mình cũng
không dám, chỉ còn cách duy nhất là giấu nhẹm cái việc động trời này đi.
Bởi
vì y không có bằng chứng, tất cả các bằng chứng phơi bày ra đó thì lại không
phải nhắm vào Độc Cô Tuyệt, mà chỉ chăm chăm nhắm về phía y. Chỉ với việc tâm
phúc của y mưu sát Sở vương thôi đã đủ đưa y vào tội đại nghịch mưu phản rồi.
Độc Cô Tuyệt dùng chiêu thức ấy, không hề có một kẽ hở, giáng cho Sở Hình Thiên
một đòn trí mạng.
Dẫu
cho không kể tới việc bọn họ đã từng gặp Sở thái tử một lần, đã từng thoáng
thấy dung mạo Sở thái tử ra sao, thì Vân Khinh vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt
đang tức giận đến hộc máu của y lúc này. Ôi, gặp phải người có thù tất báo như
Độc Cô Tuyệt này, chỉ đành xem coi ai bản lĩnh cao cường, thủ đoạn lợi hại hơn
mà thôi.
“Tốt,
cứ như vậy mà làm.” Độc Cô Tuyệt gật gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh
lẽo.
Vân
Khinh phục hồi lại tinh thần, chợt nghe Độc Cô Tuyệt nói như vậy, cũng không
chú ý vừa rồi bọn họ thương lượng chuyện gì, nghĩ lại thì tất nhiên là thừa dịp
lúc này nước Sở bắt đầu nội loạn… mà dù cho có châm ngòi thổi gió, hay là ngư
ông đắc lợi đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì tới cô, đối với những việc
quốc gia đại sự này nọ, cô không có hứng thú.
Thương
lượng xong, nét mặt mọi người cũng không còn nghiêm trọng, tất cả đều bắt đầu
thả lỏng.
Tần
vương Độc Cô Hành thấy thần sắc của Vân Khinh vẫn như trước, giữ nguyên vẻ mặt
lạnh nhạt, không khỏi hơi cau mày, nhìn Vân Khinh nói: “Quả nhân nghe nói trong
khoảng thời gian này, các đại thần trong triều đến Dực Vương phủ cầu thân, đều
bị cô nương ra lệnh đuổi về hết?” Nói dứt lời, liếc nhìn ra hướng Điêu nhi đang
chơi đùa với Bạch Hổ vương cách đó không xa, hỏi thẳng tới không thể thẳng hơn.
Độc
Cô Tuyệt vừa nghe thấy vậy liền nở nụ cười, ung dung nhìn Vân Khinh xem cô trả
lời thế nào.
Vân
Khinh liếc qua Độc Cô Hành một cái, thản nhiên hỏi: “Có vấn đề gì sao ạ?”
Độc
Cô Hành không nghĩ Vân Khinh lại hỏi lại một câu như vậy, chỉ biết nhướn mày.
Hỏi vặn lại như thế này quả thực quá xảo quyệt. Y bước lại gần Vân Khinh, nói
nhỏ: “Vương đệ của quả nhân tuổi trẻ tài cao, ngời ngời hứa hẹn, lại đúng là
đang ở tuổi nên thành hôn, các cô nương yêu mến đến tận cửa cầu thân, cũng phải
nên chọn lựa một lần. Thành thân là chuyện lớn, chẳng lẽ lại không có vấn đề?”
Vân
Khinh nghe xong chỉ ừ một tiếng, lạnh nhạt nhìn Độc Cô Hành, hỏi: “Bệ hạ chắc
chắn người nên hỏi là dân nữ?”
Độc
Cô Hành nhất thời bị nghẹn lời. Ở nước Tần này ai chẳng biết Độc Cô Tuyệt tính
tình quái dị, nếu hắn phản đối thì có ai dám ở trước mặt hắn làm việc này,
chẳng phải rõ ràng là Độc Cô Tuyệt dung túng sao. Độc Cô Hành chẳng qua chỉ
muốn xem tâm tính cô gái này một chút và xem thử coi cô nàng trả lời thế nào,
lại không ngờ được câu nói đầu tiên của cô lại trực tiếp đem trọng điểm của vấn
đề vạch ra ngay không thiếu bất cứ một ý nào, mà một chút tâm tư lẫn suy nghĩ
thầm kín cũng chưa hề hé lộ, quả thật rất thông minh.
Độc
Cô Tuyệt ở bên cạnh nghe thấy vậy thì bật cười to. Vân Khinh của hắn là tâm can
thanh khiết, làm gì có chuyện gì nàng ấy nhìn mà không thấu đáo, muốn thử nàng
ư, còn quá sớm.
Độc
Cô Hành nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý của Độc Cô Tuyệt, chỉ biết lắc đầu: “Đệ
sủng ái nàng ấy như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày nàng ấy đè đầu cưỡi cổ đệ.”
“Đệ
sẵn lòng.” Khóe miệng Độc Cô Tuyệt tươi cười cực kỳ thỏa mãn, còn lẫn một chút
không đứng đắn, cầm tay Vân Khinh nắm thật chặt. Vân Khinh của hắn nào phải là
loại nữ tử tục tằn tầm thường, bộ muốn sủng ái nàng là được sao, còn phải xem
nàng có muốn hay không đã.
Vân
Khinh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, nở nụ cười thanh nhã, sắc mặt
chẳng hề biến đổi gì nhiều, nhưng nét dịu dàng vô hình kia lập tức nhẹ nhàng
tỏa ra như gió xuân làm cho người ta cảm thấy cả người thật sảng khoái.
Độc
Cô Hành thấy vậy, đáy mắt không khỏi hơi hơi rung động, thần sắc lạnh nhạt, nét
dịu dàng đến thản nhiên, nhưng lại khiến cho tim người ta đập loạn.
Sở
Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly ở bên cạnh thấy vậy, đều đồng loạt cười thầm, Vương gia
nhà bọn họ thật đúng là thích Vân Khinh đến thảm thương luôn rồi.
Nhưng
mà Vân Khinh cũng thực sự rất xứng, không nói đến dung mạo tuyệt sắc, bởi đó
chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi, mà cái cần phải nói đến là bản tính thẳng thắn,
khí khái, tính tình ôn nhã, thông hiểu mọi sự trên đời. Đi tìm khắp thiên hạ
này cũng không tìm được ai có thể xứng đôi với Vương gia nhà bọn họ như vậy
nữa, nhìn hai người họ ở bên nhau, thực sự cho người ta cảm giác rất thư thái.
Huống
chi trong thế giới ngươi lừa ta gạt này, khó mà tin tưởng được ai, để có thể
thật lòng thật dạ tin tưởng quả thực là rất khó. Nhưng bọn họ lại có thể thực
sự tin tưởng rằng, chỉ cần trong tương lai Vân Khinh thật tình yêu thương Vương
gia nhà bọn họ, thì cho dù trời sụp đất nứt, Giang Hà(*) khô cạn cũng tuyệt đối sẽ là
một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp, không bao giờ bội bạc, phôi phai. Với tính
tình của Vân Khinh, điều đó là chắc chắn.
(*) Giang Hà:
Là hai con sông lớn Trường Giang và Hoàng Hà.
Vương
gia nhà bọn họ có thể lấy được một cô nương hiếm thấy như vậy, đó chính là may
mắn của ngài ấy, là may mắn của bọn họ và cũng là may mắn của nước Tần, hai bên
cùng liên thủ, nắm thiên hạ trong tay.
Ho
khan một tiếng cắt ngang những suy nghĩ cá nhân thầm kín, Độc Cô Tuyệt sắc mặt
nghiêm chỉnh, kéo tay Vân Khinh nhìn Độc Cô Hành, nói: “Đệ quả thật cũng đã đến
tuổi thành thân, vương huynh, đệ…”
“Vương
gia, có thư mật.” Độc Cô Tuyệt còn chưa nói hết câu đã thấy một nam tử mặc giáp
đen, đột nhiên từ ngoài bước vội vào, trong tay cầm một phong thư dày có đính
lông đại bàng, nhìn như là thư tám trăm dặm khẩn cấp.(*)
(*) Thời cổ
đại, thư từ văn kiện được truyền gửi bằng các trạm dịch (trạm ngựa, dùng ngựa
đưa thư, mỗi trạm có 1 quan chức coi giữ, gọi là dịch thừa), thông thường cứ
mỗi 20 dặm sẽ có một trạm dịch (1 dặm = 1/2 km). Nếu trên công văn có ghi chữ
“Lập tức gửi ngay”, thì tốc độ gửi văn kiện đó nhất định phải ít nhất từ 300
dặm/ngày trở lên. Nếu tình huống khẩn cấp hơn nữa thì tốc độ truyền gửi sẽ lên
tới 400 dặm/ngày, thậm chí 600 dặm/ngày, và tốc độ nhanh nhất có thể đạt được
thậm chí là 800 dặm/ngày. Mỗi khi cần truyền văn kiện khẩn, các trạm dịch đều
dùng loại ngựa tốt nhất mình có, tuy rằng không phải loại Thiên lý mã (ngựa
chạy ngàn dặm/ngày) trong truyền thuyết, nhưng các con ngựa ấy đều dốc hết sức
để chạy, và tốc độ truyền thư cũng cực nhanh. Cụm từ “tám trăm dặm khẩn cấp”
chuyên dùng để chỉ các loại thư tín, tin tức… khẩn cấp được truyền đi hoặc tới.
Độc
Cô Tuyệt nghe vậy khẽ nhíu mày. Tám trăm dặm khẩn cấp gửi đến, lúc này lại có
chuyện gì cấp bách đến vậy? Lập tức ngừng lời, không nói tiếp nữa.
Người
tới vội vàng tiến vào trong, cung kính thi lễ với Độc Cô Tuyệt, rồi sau đó mới
nhìn Độc Cô Hành kính cẩn: “Bệ hạ.”
Cho
dù Vân Khinh vốn là người không thèm để ý lễ tiết gì cả, nhưng mà lúc này Vương
gia và đế vương ở cùng một nơi, dù thế nào cũng phải thi hành lễ nghĩa với đế
vương trước mới phải đạo chứ, ấy thế mà…
Chỉ
còn biết tự hỏi không biết Độc Cô Tuyệt tài giỏi dạy dỗ cấp dưới như thế nào,
mà trong mắt họ chỉ thừa nhận một người duy nhất là Độc Cô Tuyệt, sau Vương gia
nhà mình, mới là đế vương. Thái độ này có lẽ Tần vương Độc Cô Hành đã sớm nhìn
mãi thành quen, bởi vậy nên ngay cả đuôi mắt cũng không thèm nhíu lấy một cái.
“Có
chuyện gì?” Độc Cô Tuyệt nhìn người mới tới, trầm giọng hỏi.
“Bẩm
Vương gia, Bệ hạ, Lễ bộ thượng đại phu(*) phái người truyền văn kiện
mật đến.” Vừa nói vừa cầm trong tay phong thư dày dán kín - tám trăm dặm khẩn
cấp - cung kính trình thư lên.
(*) Đại phu:
chức quan to thời Tần, dưới quan thanh, trên quan sĩ.
Độc
Cô Tuyệt lạnh lùng nhận lấy, sau đó xé bao thư ra xem, sắc mặt không có dao
động gì lớn, vừa đưa qua cho Độc Cô Hành, vừa phất phất tay với người mới tới,
người đó lập tức cung kính lui ra.
Độc
Cô Hành thấy sắc mặt của Độc Cô Tuyệt cũng chẳng biến đổi gì nhiều, xem ra bức
thư gửi tới cũng không phải là chuyện gì xấu, nhanh chóng mở thư ra xem.
“Đã
xây dựng xong Hoàng lăng.” Độc Cô Hành nhìn nhìn tài liệu mật đưa tới, trên mặt
thoáng hiện lên nét vui mừng. Người gửi thư tới là quan phụ trách trông coi
việc thi công xây dựng Hoàng lăng, chỉ vì lúc này đang là thời kỳ căng thẳng,
mà thư đưa tới lại là loại tám trăm dặm khẩn cấp, hại y hoảng chết đi được.
“Đã
tính toán Thiên Cương(*) rồi, đã định ra ngày sáu tháng sau sẽ tiến hành
nghi thức niêm phong lăng, hoàng huynh định khi nào thì đi xem lăng?” Độc Cô
Tuyệt nhìn Độc Cô Hành, Hoàng lăng là xây dựng cho anh trai mình, nên tất nhiên
Độc Cô Tuyệt muốn Độc Cô Hành tự mình đi chủ trì nghi thức niêm phong lăng,
nhân tiện coi luôn có chỗ nào chưa vừa ý thì cho người sửa chữa luôn cũng tiện.
(*) Chòm sao
Bắc Đẩu - tính toàn ngày lành thời xưa.
Mỗi
đại đế vương khi vừa đăng cơ, chuyện đầu tiên phải làm chính là xây dựng lăng
mộ cho chính mình. Tuy rằng khoảng thời gian Tần vương hiện tại tại vị chỉ mới
vài năm, nhưng Đại Tần trong suốt mấy trăm năm qua, thì đến thời điểm này mới
là mạnh nhất, mới vài năm ngắn ngủi đã xây dựng, sửa chữa xong Hoàng lăng, quả
thật là mau lẹ.
“Hôm
nay đã là ngày mười chín, nếu tính thời gian thì, Bệ hạ, ngày mai người khởi
hành thì may ra mới có thể đến kịp ngày.” Sở Vân nghe là chuyện Hoàng lăng,
cũng nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng lại có nơi nào đó có chiến sự. Lúc này mới an
tâm bấm tay để tính thời gian, rồi hướng về Độc Cô Hành trình bày.
Dựa
theo quy củ, ngay tại thời điểm Hoàng lăng đã hoàn tất, thì việc đầu tiên phải
làm là tính toán giờ giấc niêm phong lăng. Xem ra lần này giờ lành có vẻ quá
cận kề, không còn nhiều thời gian nữa, cho nên Lễ bộ thượng đại phu giám sát
mới truyền thư khẩn đến, chứ bình thường, cơ bản chỉ có tình hình quân sự mới
có thể dùng tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới.
“Được,
một khi đã như vậy, ngày mai quả nhân và vương đệ cùng nhau khởi hành.” Độc Cô
Hành rất sảng khoái kết luận.
Độc
Cô Tuyệt nghe nói vậy cũng gật gật đầu, không phản bác. Việc này vốn dĩ là do
hắn phụ trách, nhưng vài năm nay hắn đều ở bên ngoài, chưa từng một lần đi qua
nơi đó, bởi vậy, thời điểm niêm phong lăng cho dù thế nào hắn cũng phải đi.
Đã
định ra thời gian nên Độc Cô Hành lập tức quay lại vương cung để chuẩn bị.
Độc
Cô Tuyệt thấy Độc Cô Hành vội vàng đi mất, lời hắn định nói vừa rồi cứ vậy bị
chặn đứng, giờ muốn nói tiếp thì cũng chẳng biết phải nói với ai. Thôi quên đi,
chờ trở về rồi nói cũng được, dù sao người vẫn còn ở đây, hắn còn đầy thời
gian.
“Ngày
mai đi cùng với ta.” Vân Khinh vừa định đứng lên đã bị Độc Cô Tuyệt nắm chặt
tay kéo lại, Độc Cô Tuyệt vừa vô cùng tự nhiên vừa bá đạo nói với cô.
Vân
Khinh hơi nhíu mày nhìn Độc Cô Tuyệt: “Không tốt lắm.” Cô cũng thấy rõ vừa
rồi, Độc Cô Tuyệt ngay cả người hầu thân tín cũng phất tay cho lui xuống hết
rồi mới bàn việc.
Lăng
mộ đế vương là nơi bí mật tuyệt đối, bởi vì trong Hoàng lăng không chỉ để mai
táng mà còn là nơi chứa châu báu và vật phẩm quý giá, chỉ sợ ngộ nhỡ có một
ngày thế lực đối địch phát hiện rồi khai quật lăng mộ. Cho nên mọi đế vương đều
vô cùng cẩn thận, không dễ dàng lộ ra chỗ mai táng hài cốt thực sự của mình,
ngay cả huynh đệ, thê thiếp, con cái, có đôi khi cũng còn không biết nữa là,
huống chi cô chỉ là một người ngoài chẳng liên quan gì, nếu đến đó quả thật có
chút không ổn.
“Ta
nói được là được.” Độc Cô Tuyệt vô cùng kiêu ngạo và cuồng vọng, thản nhiên
khẳng định.
Vân
Khinh thấy Độc Cô Tuyệt nói như vậy, chỉ biết bình thản liếc nhìn Độc Cô Tuyệt,
một lúc sau khẽ cười cười: “Chàng đã nói được thì cứ làm như vậy đi.” Nói dứt
lời cô đứng lên bưng chén thuốc bước ra xa. Lúc này đã qua giờ ngọ(*) một chút, mặt trời đã nghiêng
về phía tây, đương nhiên lại tới giờ uống thuốc rồi.
(*) 11h sáng đến 1h chiều là giờ Ngọ.

