Thú phi - Chương 025 - 026
Chương
25 – Bí ẩn
“Về
phủ.” Độc Cô Tuyệt phẩy tay, rồi tiện đà cầm luôn lấy bàn tay của Vân Khinh
đang đứng cạnh hắn, vô cùng hào hứng bước nhanh về phía trước.
Vân
Khinh khẽ nhíu mày rồi giận dữ nói. “Bỏ ra.” Vừa nói cô vừa vung tay để giãy
khỏi cái nắm của Độc Cô Tuyệt. Mà Độc Cô Tuyệt lại càng siết chặt tay cô hơn.
Xét về sức lực, Vân Khinh làm sao có thể là đối thủ của Độc Cô Tuyệt, thế nên
bàn tay mảnh mai bị siết tới trắng bệch, mặt trên còn xuất hiện một tầng đỏ
lựng.
Độc
Cô Tuyệt thấy Vân Khinh giận dữ trừng mắt với hắn, lại càng thêm vui vẻ nhìn
chung quanh và thấy ai nấy đều không dám nhìn thẳng mình mà chỉ dám len lén
liếc trộm. Hắn cúi xuống ghé sát tai Vân Khinh đầy vẻ áp bức. “Cả kinh thành
này ai chẳng biết Vân Khinh ngươi là người của ta.”
Cơn
phẫn nộ của Vân Khinh càng thêm mạnh mẽ khiến mặt cô cũng đỏ bừng lên, cô liếc
thấy dân chúng chung quanh đều nhìn trộm mình và Độc Cô Tuyệt với vẻ ước ao xen
lẫn nụ cười mờ ám, lập tức nhíu mày trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi biết rõ đó không
phải sự thật.”
Quan
hệ giữa cô và Độc Cô Tuyệt cũng chỉ là quan hệ giao dịch, kèm theo việc hắn hạ
độc cô chưa chịu giải, sao giờ lại biến thành cái gì mà người của hắn ta chứ,
lời đồn này ở đâu ra không biết? Cơ mà cô nào hay, phủ Dực Vương gia vốn chưa
bao giờ có bóng dáng nữ tử nào, thêm vụ náo nhiệt mới đây nhất ở hội hoa, khiến
cho trong lòng dân chúng, quan hệ giữa cô và Độc Cô Tuyệt vô cùng mờ ám. Có thể
ở trong Dực Vương phủ, nếu không phải người của Dực Vương Độc Cô Tuyệt thì còn
ai vào đây, nên đó có thể coi là chuyện rõ ràng hoàn toàn không cần nghĩ ngợi.
Huống gì trong hội Bách hoa Mẫu đơn, Độc Cô Tuyệt lại còn ban thưởng rượu cho
cô nữa, nên mối quan hệ này càng không cần phải nói nhiều thêm làm gì.
“Ta
biết rõ. Thế nên ngươi còn dám cười với người khác nữa, ta không ngại biến điều
đó thành sự thật.” Độc Cô Tuyệt nghiến răng nghiến lợi nói vào tai Vân Khinh,
giọng điệu rít qua kẽ răng không khác gì một ác ma.
“Ta
cười hay không là việc của ta.” Vân Khinh nổi cáu.
“Ngươi
cứ việc thử xem.”
Hai
kẻ đang cãi vã kia đã cố ép giọng thấp nhất, nhưng làm sao thoát khỏi tai Sở
Vân với Mặc Ngân đang lững thững đi sau. Hai vị thuộc hạ thân tín kia lắng nghe
cuộc tranh cãi gay gắt nọ, chỉ biết nhìn nhau cười khổ lắc đầu. Quả thật hai
người hoàn toàn không hiểu vị Vương gia lẫy lừng nhà mình, từ lúc nào lại hóa
thành kẻ nhỏ mọn hẹp hòi với một nụ cười như thế. Cứ cãi vã dài dòng như vậy,
chả có ý nghĩa gì cả.
Cơ
mà hai người không hề bỏ qua việc hai kẻ kia vì cãi nhau hăng say và chuyển chủ
đề nhanh quá nên đã quên hai bàn tay vẫn đang nắm cùng một chỗ nên là cứ thế
vừa cãi nhau ỏm tỏi vừa dắt tay nhau trở về phủ Dực Vương.
Trong
Dực Vương phủ, không ngờ là đám công chúa quận chúa kia lại kiên trì đến thế,
dăm ba cô túm tụm nói chuyện cười đùa vui vẻ trong lúc ngồi chờ, còn nói cái gì
mà xét cho cùng cũng đang rảnh rỗi, nên ngồi chờ Vân Khinh về bằng được để cảm
tạ rồi mới đi. Tuy rằng ẩn sau thái độ đó là cái gì thì ai cũng biết, nhưng mức
độ kiên nhẫn chờ đợi kia âu cũng đáng khen.
Độc
Cô Tuyệt nghe bẩm báo xong cũng không nổi giận gì cả, chỉ nở một nụ cười đầy cô
hồn. “Bản vương cũng đang muốn gặp các nàng, thật đúng lúc!” Nói rồi hắn bỏ tay
Vân Khinh ra, nắm chặt cái mảnh gỗ nhỏ hình con cá kỳ lạ kia thản nhiên bước
tới hướng chính sảnh.
Vân
Khinh vốn chẳng có ý định tìm hiểu xem Độc Cô Tuyệt phát hiện cái gì, nhưng vừa
định quay đi, Sở Vân đằng sau cô đã mỉm cười thốt. “Cô nương cùng đi thôi, để
xem chú chồn nhỏ của chúng ta đã lập công gì chứ?”
Vân
Khinh nghe vậy thoáng nhìn Điêu nhi đang ngồi chơi trên vai mình. Được rồi, sao
Điêu nhi lại ngậm thứ này quay lại, thứ này có ích gì chăng. Cô không có hứng
dò xem Độc Cô Tuyệt muốn làm gì, nhưng lại rất có hứng muốn biết Điêu nhi đã
làm việc hay ho gì. Thế là cô vừa khẽ vuốt ve Điêu nhi vừa gật đầu “Được.” rồi
đi theo sau Độc Cô Tuyệt.
“Dực
Vương gia!” Vừa vào tới phòng khách, đám công chúa, quận chúa đang ngồi chơi
rảnh rỗi uống trà tán gẫu kia lập tức im bặt, nở nụ cười tươi tắn đứng lên hành
lễ đầy vẻ tao nhã với Độc Cô Tuyệt.
“Tiếp
đãi sơ sài, thất lễ rồi.” Độc Cô Tuyệt gật đầu lạnh lùng rồi bước thẳng tới chủ
vị, ngay cả câu khách sáo cũng được thốt ra lạnh như băng.
“Nào
có, là chúng thiếp tự tiện tới chơi quấy rối Dực Vương gia mới đúng.” Tước Vũ
công chúa nước Tề khiêm tốn trả lời đầy lễ độ.
Gương
mặt Độc Cô Tuyệt đang đeo mặt nạ nhìn không rõ biểu tình. Hắn ừ một tiếng rồi
lạnh lùng thốt. “Ngồi đi.” Lập tức mấy cô công chúa, quận chúa vội khom người
cảm tạ rồi lục tục ngồi xuống. Vân Khinh cũng chẳng thèm để ý quy củ phép tắc
thân phận gì cả, thản nhiên như không tự ngồi xuống bên cạnh. Độc Cô Tuyệt
không nói gì, mà mấy vị công chúa kia thấy thế càng thêm yên lặng không nói câu
nào, nét mặt tươi cười nhìn Vân Khinh.
“Dực
Vương gia, chúng thần thiếp cố ý tới để tạ ơn cứu mạng của Vân Khinh muội
muội.” Lưu Ly công chúa của nước Sở cười nói vẻ chân thành, gọi câu muội muội
rõ là thân thiết lấy lòng.
“Tiện
tay mà thôi.” Độc Cô Tuyệt không thèm để tâm lãnh đạm trả lời, ý hắn là đã hoàn
toàn coi Vân Khinh là vật sở hữu cá nhân, thế nên cô làm gì cũng không khác gì
hắn làm. Cái vẻ dĩ nhiên phải thế của hắn khiến mấy cô công chúa, quận chúa còn
đang tươi cười thân thiện suýt nữa không giữ nổi nụ cười trên mặt. Có điều dĩ
nhiên đám thiếu nữ này đâu phải bình thường, nên chỉ thoáng cứng đờ một chút
rồi nụ cười lại càng thêm sáng lạng.
Ngược
lại vẻ thản nhiên của Vân Khinh lại hoàn toàn tự nhiên, vì quả thật cô chỉ là
tiện tay mới cứu họ nên không chờ người tới tạ ơn. Độc Cô Tuyệt lại giúp cô trả
lời, càng tốt.
Ánh
mắt hắn quét một lượt qua năm vị công chúa quận chúa trong đại sảnh, rồi bỗng
Độc Cô Tuyệt mân mê chú cá nhỏ bằng gỗ trong tay nhìn thẳng vào Lý quận chúa của
Yến quốc, lạnh lùng lên tiếng. “Cây trâm trên đầu quận chúa không tệ lắm.”
Cô
Lý quận chúa kia thoáng kinh ngạc vì được chỉ đích danh, lập tức nụ cười càng
rộ nở như hoa thắm. Nàng vừa gỡ cây trâm trên đầu xuống vừa nhìn Độc Cô Tuyệt
duyên dáng cười. “Dực Vương gia quá khen, chỉ là một chiếc trâm ngọc bé nhỏ,
không giá trị bằng một nụ cười.”
Độc
Cô Tuyệt nào phải người đang không tự nhiên đi quan tâm xem trang sức trên đầu
mấy cô như thế nào, thế nên Vân Khinh nghe thấy hắn chợt nói vậy, lập tức chăm
chú nhìn kỹ chiếc trâm ngọc trong tay Lý quận chúa. Đó chỉ là một cây trâm bạch
ngọc bé xíu, không giống những thứ trâm cài thông thường mà mang hình một chú
cá nhỏ vô cùng sinh động. Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Vân Khinh bỗng giật
mình. Tuy con cá này không giống lắm với con cá Điêu nhi ngậm về, nhưng nếu cô
nhìn không nhầm, vị trí con mắt hai con cá giống hệt nhau. Nghĩa là…
Độc
Cô Tuyệt nhẹ nhàng ngả người dựa vào lưng ghế bằng ngọc lưu ly nạm vàng, lạnh
lùng nói tiếp.”Rất có điểm riêng.”
Lý
quận chúa nghe được câu khen dù là lãnh đạm của Độc Cô Tuyệt lập tức càng cười
ngọt ngào lấy lòng hơn. “Đây là linh ngư (cá thần), là biểu tượng tín ngưỡng và
bùa hộ mệnh của hoàng gia Yến quốc, theo truyền thuyết kể lại thì đó là thủy
thần của Yến quốc, có thể bảo hộ cho nước thiếp mưa thuận gió hòa, thế nên
thường là ít để lộ cho người ngoài thấy. Do đó người đời hiếm khi gặp nó, và
cũng có thể coi đó là điểm đặc biệt nhất của Yến quốc chúng thiếp.”
Độc
Cô Tuyệt nghe tới đây, khóe môi hơi hơi cong lên giống như một nụ cười đầy tà
ác mị hoặc.
Nàng
Lý quận chúa kia thấy vẻ mặt hắn như thế, nụ cười càng thêm đẹp đẽ rạng ngời.
Nếu chỉ nhờ cây trâm này mà có thể khiến Độc Cô Tuyệt vừa ý nàng ta, thế thì
quả là vận may trời ban cho nàng. Tuy là gã Độc Cô Tuyệt này nổi tiếng hiếu
sát, dung mạo lại không rõ, có điều đối với một nhân vật như gã thì Yến quốc của
nàng vẫn phải cực lực lấy lòng thôi.
Bốn
vị công chúa khác thấy vậy, tuy trên mặt vẫn bảo trì nét cười tươi tắn nhưng ai
nấy đều thầm bối rối. Xem dáng vẻ Độc Cô Tuyệt như thể vô cùng hài lòng vừa ý
thế kia, nhưng mà lại là vì quận chúa một nước bé nhỏ, xem ra đây không phải
dấu hiệu tốt. Nhưng nào ai hay ẩn sau nụ cười mị hoặc lòng người của hắn ta là
cái gì đâu.
Vân
Khinh cũng hơi khó hiểu, một con cá kỳ quái chả hiểu từ đâu ra thì nói lên cái
gì, Độc Cô Tuyệt đang có bí ẩn gì chứ? Cô vừa vuốt ve Điêu nhi vừa trầm ngâm
nghĩ ngợi. Rốt cục Điêu nhi lấy đâu ra thứ này nhỉ? Nên biết Điêu nhi không
phải kiểu tự nhiên tha gì đó về không rõ nguyên nhân, hẳn là tóm lấy từ trên
người ai đó. Là kẻ nào dám chọc đến Điêu nhi? Xét cho cùng Độc Cô Tuyệt đã phát
hiện cái gì?
Chương
26 – Kẻ chủ mưu
Vân
Khinh còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Độc Cô Tuyệt vẫn đang mân mê khối gỗ hình
con cá quái lạ kia, bỗng trong mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ quặc rồi chậm
rãi gật đầu. “Thật tốt!”
Hai
chữ này được thốt ra đầy thản nhiên hào phóng, khiến cho Lý quận chúa cùng mấy
công chúa còn lại thật chẳng hiểu liệu có phải Độc Cô Tuyệt có hàm ý khác hay
chỉ là thật sự khen ngợi mà thôi. Các nàng không thể làm gì khác hơn là vẫn
tiếp tục mỉm cười, cố gắng thể hiện ra dáng vẻ tao nhã lịch sự của mình. Chỉ có
Vân Khinh có thể hiểu ra ý của hắn ẩn đằng sau câu nói ngắn gọn ấy. Độc Cô
Tuyệt thật ra vừa đặt một cái bẫy cho Lý quận chúa nhảy vào. Chỉ mấy câu ngắn
gọn đã tìm ra được xuất xứ của con cá kia, nếu quả thật con cá đó có một ý
nghĩa nào đó. Vị quận chúa này thế là đã khai sạch ra quốc gia của mình mất
rồi.
Nghĩ
vậy, Vân Khinh không khỏi ngẩng lên liếc nhìn Độc Cô Tuyệt đang ngồi trên cao.
Đôi mắt hắn ta thật là lợi hại, rõ ràng thậm chí không thèm quan tâm dung mạo
đám nữ tử này thế nào, nhưng lại có thể biết tường tận cây trâm trên đầu ai có
hình gì. Sự quan sát tỉ mỉ của hắn thật sự khiến Vân Khinh không khỏi thầm bội
phục.
Còn
đang thầm phục hắn trong lòng, gã Độc Cô Tuyệt kia vốn đang nhìn Lý quận chúa
nãy giờ bỗng đảo mắt nhìn thẳng về phía cô. Dường như ánh mắt cô đã để lộ cho
hắn biết rõ ràng cô đang nghĩ gì, nên khóe môi hắn bỗng cong cong lên vẻ đầy
khoái trá. Cô không nhịn được phì cười. Gã Độc Cô Tuyệt này thật đúng không
biết khiêm tốn là gì! Mà Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh cười với mình, vẻ mặt hắn
càng thêm phơi phới.
“Ngày
mai cùng nhau đi chơi hồ.” Với bộ dạng đầy thoải mái của mình, hắn vui vẻ đảo
mắt nhìn lướt qua đám công chúa, quận chúa đang im thin thít không dám lên
tiếng kia rồi nói.
Năm
thiếu nữ thấy hắn đột nhiên nói thế, ai nấy đều hớn hở sung sướng rồi ngượng
ngùng đỏ mặt. Có thể đi chơi trên hồ cùng Dực Vương Độc Cô Tuyệt, có cho vàng
các nàng cũng không dám mơ tới việc này. Độc Cô Tuyệt vốn không phải một người
thích đi chơi hồ lắm. Lập tức cô nào cô ấy đều nhanh nhẹn gật đầu nhận lời rồi
uyển chuyển nói lời cáo từ. Nên biết kiểu người như Độc Cô Tuyệt đã nói tới mức
độ này chính là bao hàm ẩn ý đuổi khách. Mấy cô ai chẳng thành tinh với những
chuyện này, dĩ nhiên hiểu rõ lúc nào nên kiên trì ở lại lúc nào cần phải thu
quân.
Năm
vị công chúa, quận chúa đã rời khỏi phòng khách, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Độc
Cô Tuyệt không lên tiếng. Độc Cô Tuyệt thấy vậy ngả ngớn tựa vào lưng ghế, tay
vẫn không ngớt nghịch con cá bằng gỗ trong tay cười gian xảo. “Vội cái gì.” Dứt
lời hắn phẩy tay ra hiệu cho hạ nhân bưng lên một ly trà có màu xanh lục rồi
vừa ngoắc ngoắc gọi Điêu nhi vừa nhìn Vân Khinh với nụ cười càng gian ác hơn.
Điêu nhi nãy giờ vẫn bám lấy vai Vân Khinh lập tức tung người nhảy phắt về phía
cái ly trong tay Độc Cô Tuyệt, hai chi trước ôm chặt lấy rồi vục đầu vào uống
ừng ực. Tay Độc Cô Tuyệt vẫn giữ cái chén, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cô, nụ
cười càng lúc càng lộ vẻ đắc ý.
Chứng
kiến cảnh trước mặt Vân Khinh chỉ biết lắc đầu, gã Độc Cô Tuyệt này cũng giỏi
nghĩ ra trò này, lại đi dùng nước có độc để dụ dỗ Điêu nhi. Ngày nào cũng cho
chồn con uống như thế, rõ ràng kẻ nào đó đang rắp tâm phá hoại đồng minh của
cô, tranh thủ lôi kéo Điêu nhi đứng về phía hắn đây mà. Ngó vẻ mặt cười đầy tà
ác của hắn ta, Vân Khinh thẳng thừng quay đầu ra chỗ khác nhìn trời xanh mây
trắng dịu dàng ngoài cửa. Nếu chỉ cần dụ dỗ chút xíu như thế mà Điêu nhi đã
đứng về phía hắn, thì nó đã sớm rời cô mà đi từ lâu rồi. Có điều gã nọ muốn
nuôi ăn Điêu nhi thì cứ việc tự nhiên, đương không có người tự nguyện dâng lên
đồ tốt, cần gì phải chối từ chứ?
Chung
quanh vắng lặng yên ắng, Vân Khinh ngồi nhìn ngoài trời, Độc Cô Tuyệt ngồi yên
cầm ly trà cho Điêu nhi uống, Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân đứng sau cũng không lên
tiếng, trong đại sảnh im lặng vô cùng.
Gió
từ từ nổi lên xao động mặt nước hồ gợn sóng lăn tăn. Màn đêm đang chầm chậm bao
phủ tự lúc nào. Bỗng Dực Vương phủ bừng sáng rực rỡ, đèn đóm vừa mới được thắp
lên. Nhưng năm người trong phòng khách vẫn không ai động đậy, chỉ có Điêu nhi
đã uống trà no nê giờ ôm chặt lấy ly trà ngủ khì từ lâu. Ai nấy, dường như đang
chờ đợi một điều gì.
Vạn
vật đang im ắng như đang say giấc nồng, bỗng có tiếng chân bước dồn dập vang
lên, không hỗn loạn, cũng không vội vã, vững vàng mạnh mẽ bước về phía này.
Vân
Khinh thu lại ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn ngoài trời, tập trung tư tưởng vào
chuyện sắp xảy ra. Điều mọi người đợi, đã tới rồi.
“Bẩm
Vương gia, quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương gia, có người đột nhập phía
ám lao!” Một nam tử hán dáng vẻ vạm vỡ mặc y phục đen tuyền rảo bước vào phòng
khách rồi quỳ một chân xuống bẩm báo.
Vừa
nghe vậy, Độc Cô Tuyệt khẽ nhếch môi lên thành một nụ cười đầy khát máu rồi
lạnh lùng ừ một tiếng, không hỏi gì thêm. Kẻ mới tới vẫn cúi đầu, tiếp tục báo
cáo. “Tổng cộng có mười lăm người tới, mục tiêu là để giết chết gian tế, chỉ
sau khoảng nửa chén trà, toàn bộ đã bắt sống, không có thương vong.”
Nét
mặt Dực Vương gia thản nhiên gật đầu. “Chưa thụt lùi.”
“Chúng
thuộc hạ không dám.” Kẻ kia ngẩng lên nghiêm chỉnh trả lời.
Chủ
nhân của y lạnh lùng phẩy tay ra hiệu, người kia lập tức đứng phắt dậy vung tay
về phía màn đêm ngoài cửa. Chỉ thoáng chốc mười mấy người đàn ông ăn mặc y hệt
người nọ bước vào, mỗi người nắm trong tay một kẻ đột nhập toàn thân mặc đồ
đen, nghiêm chỉnh ngay ngắn bước vào.
Vân
Khinh thấy phía sau người kia bỗng dưng xuất hiện nhiều người như vậy không nén
được ngẩn ngơ. Tiếng bước chân vừa rồi vang lên nghe như chỉ có một người, trật
tự đều đặn, chỉ là hơi nặng nề một chút, không ngờ không phải của một người mà
lại là từng này người cùng bước đều nhau, hơn mười người như một, khiến cho
người khác không khỏi kinh hãi.
Hơn
mười người mặc áo đen như mực, đồng nhịp bước lên rồi cũng đồng loạt buông đám
sát thủ đột nhập trong tay ra, sau đó nhanh chóng tách ra đứng hai bên, ai nấy
như một, không một tiếng động.
Vân
Khinh nhìn lướt qua bọn họ rồi cúi đầu xem đám sát thủ bị bắt, y phục dạ hành
màu đen xộc xệch mất trật tự, thương tích khắp nơi, máu me đầm đìa, tay chân
đều bị vặn xoắn một cách bất thường, rõ ràng là bị ai đó bẻ trật khớp, nằm la
liệt trên mặt đất, miệng há hốc không ngậm được do bị bẻ lệch quai hàm.
Tay
chân trật khớp toàn bộ, để không những không thể giết người mà còn không thể tự
sát. Vặn lệch quai hàm, để kẻ đó không thể cắn vỡ thuốc độc giấu trong răng tự
tử. Thân là sát thủ cảm tử mà đến tự tử cũng không làm nổi, thủ hạ của Độc Cô
Tuyệt quả thật rất mạnh, khiến người khác không thể không thán phục.
“Đã
khám toàn thân, không có manh mối.” Gã nam tử bước vào đầu tiên trầm giọng nói.
Độc
Cô Tuyệt cười lạnh. Sát thủ, hay đúng hơn là quân cảm tử thế này, làm sao có
thể mang theo manh mối gì có thể tiết lộ thân phận khi làm nhiệm vụ chứ. Độc Cô
Tuyệt vốn không nghĩ có thể moi được điều gì từ đám người kia. Còn đang cười
khẩy chưa kịp làm gì, Điêu nhi đang ngủ say bị tiếng động đánh thức bỗng vọt
một cái phóng qua người Độc Cô Tuyệt rồi đáp xuống cạnh một trong đám sát thủ
kia liên tục cào cào đạp đạp vào mặt kẻ đó, đầu không quên quay về phía Vân
Khinh rít lên.
Vân
Khinh kinh ngạc vội đứng lên bước lại gần nhìn kỹ gã sát thủ bị Điêu nhi cào
mặt ấy. Độc Cô Tuyệt nhướn mày hỏi. “Điêu nhi có ý gì?”
Vân
Khinh không nhìn hắn mà vẫn ngó đăm đăm nhìn gã sát thủ kia. “Thứ Điêu nhi ngậm
mang về chính là của kẻ này. Lúc đó trên đường cái, là hắn muốn giết ta!”
Điêu
nhi không chỉ nhạy cảm với độc dược mà còn nhạy cảm không kém với sát khí. Động
vật bẩm sinh đã có trực giác rất mạnh về khí tức, khi ở trên đường kẻ này lộ ra
sát khí với Vân Khinh chỉ trong nháy mắt, Mặc Ngân không kịp phát hiện ra,
nhưng không có nghĩa là nó không thể phát hiện. Thế nên Điêu nhi mới nhanh
chóng chạy biến đi tìm tới hắn. Cũng may mà kẻ kia thu lại sát khí nhanh chóng,
nếu không chắc chắn Điêu nhi sẽ không bỏ qua, nhưng dù sao cũng đã kịp thò móng
vuốt trộm lấy thứ không biết là bùa hộ thân hay là mảnh ghép nào đó kia mà thần
không biết quỷ không hay.
Độc
Cô Tuyệt nghe vậy lập tức nở nụ cười, vừa nghịch nghịch tấm gỗ trong tay vừa
bước lại cạnh Vân Khinh nhìn gã sát thủ không động đậy được và mặt vô cảm kia.
Hắn cầm con cá bằng gỗ kia huơ huơ trước mắt gã rồi từ tốn lên tiếng. “Hóa ra
là người do hoàng gia Yến quốc phái tới. Thật là to gan, chờ mà xem bản vương
xử lý nước Yến các ngươi ra sao!”
Gã
sát thủ kia nghe thế vội vã hét a a ầm ĩ, có điều cằm đã bị lệch nên không thể
thốt nên lời nào.
Độc
Cô Tuyệt lạnh lùng cười. “Giờ các ngươi đã vô dụng với bản vương.” Dứt lời hắn
vung tay, đám người mặc đồ đen thủ hạ của hắn nãy giờ đứng thẳng người im hơi
lặng tiếng lập tức ra tay, rắc một tiếng đã vặn gãy cổ những sát thủ kia rồi
nhấc chúng lên, đồng loạt khom người chào Độc Cô Tuyệt rồi nhanh chóng quay đi.
Độc
Cô Tuyệt quay lại nhìn thẳng vào mắt Vân Khinh, vô cùng sảng khoái bước lại gần
hơn rồi nâng cằm cô lên cúi đầu xuống như chuẩn bị hôn lên đó. Hắn nở nụ cười
đầy quyến rũ mà tà ác. “Đáng được thưởng.”
Vân
Khinh nguẩy đầu quay đi, chân bước lùi lại rồi lãnh đạm nói. “Không cần!” Dứt
lời cô chúm môi gọi Điêu nhi một tiếng rồi xoay lưng bỏ đi. Phần thưởng như vậy
thì không cần cũng được.
Độc
Cô Tuyệt thoáng chốc trợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng Vân Khinh giận dữ. Có
điều hiện giờ tâm trạng hắn đang vui vẻ, nên hiếm hoi có dịp không lẽo đẽo quấn
quít lấy Vân Khinh ăn miếng trả miếng nữa. Hắn nhìn vết máu trên mặt đất rồi
mân mê con cá bằng gỗ kỳ lạ trên tay, đôi môi nhếch lên cười lạnh lẽo. “Yến
quốc ư? Được lắm… Được lắm…”

