Thú phi - Chương 017 - 018

Chương 17 – Tần Vương

Vân
Khinh nghe vậy, giờ mà bỏ đi thì quả là không tốt lắm, nên chẳng còn cách nào
khác là đứng tại chỗ mà quay người nhìn về phía người mới tới.

Người
kia có vài phần giống với Độc Cô Tuyệt, có điều dáng vóc thiên về uy vũ và
cường tráng, gương mặt vuông vức hình chữ quốc(*), lông mày kéo dài tới tóc mai, vô cùng tuấn lãng,
nhưng không hề mang vẻ diễm lệ mị hoặc như Độc Cô Tuyệt. Trên người khoác một
tấm trường bào màu đen đầy thoải mái, và toát ra tầng tầng khí chất đế vương
trầm ổn. Và người đó giờ đang nhìn cô đầy ngạc nhiên.

(*) Gương mặt hình chữ quốc: chỉ gương mặt vuông vắn, chúng ta
hay gọi là mặt chữ điền. Nhưng theo Lãnh Vân ở đây có một chút chơi chữ, ý là
không những gương mặt của Tần vương vuông vức, mà còn mang dáng dấp của chủ
nhân một quốc gia thể hiện trên gương mặt.

“Tham
kiến Tần vương Bệ hạ.” Sở Vân và Mặc Ly đang đứng sau Độc Cô Tuyệt lập tức quỳ
xuống cúi đầu.

“Thần
đệ bái…” Độc Cô Tuyệt phất tay ra hiệu với Vân Khinh, rồi khẽ cúi người định
bái chào Độc Cô Hành. Mà Vân Khinh cũng không quá am hiểu lễ tiết cung đình,
nên cũng chỉ cúi người làm theo.

Độc
Cô Hành vội bước tới nâng đệ đệ của mình dậy mà cười. “Khách sáo với đại ca làm
gì, đây có phải trên đại điện đâu.” Dứt lời, y kéo tay Độc Cô Tuyệt vô cùng
thân mật, tay kia phẩy tay ra hiệu cho đám Vân Khinh, Sở Vân đứng lên.


ràng tình cảm giữa Độc Cô Tuyệt và vị đại ca này rất tốt đẹp, hắn ta lập tức
nhoẻn miệng cười, không hề khách sáo.

Chờ
đám Sở Vân đứng lên, Độc Cô Hành mới quay mặt nhìn kỹ Vân Khinh, rồi quay sang
Độc Cô Tuyệt cười ha hả. “Hôm nay ta tới đúng lúc thật. Vương đệ, còn không mau
thú nhận đi? Ta nhớ rõ quý phủ của đệ chưa hề có bóng dáng nữ tử kia mà.”

Xem
ra Độc Cô Hành rất tốt với đệ đệ, thân là vua một nước mà vẫn chỉ tự xưng là ta
mà thôi, không hề xưng cô gọi quả(*) với Độc Cô Tuyệt, nên nghe ra
vô cùng thân thiết.

(*) Xưng cô
gọi quả: Cô (hoặc cô vương) và quả (nhân) là cách tự xưng một cách khiêm tốn của
bậc vua các nước chư hầu thời phong kiến. Cần phân biệt rõ với Hoàng đế, vua
các nước lớn thường tự xưng là trẫm. Nay là thời bảy nước, các nước có vai trò
chính trị ngang nhau, nên vẫn là vương (Tần vương, Sở vương… ) chứ chưa phải là
Hoàng đế và do đó vẫn tự xưng là quả nhân hoặc cô. Và cần phân biệt với tước
Vương do Hoàng đế phong tặng, thường tự xưng là bản vương chứ không phải quả
nhân, vì tước Vương này là tước hiệu, chứ không phải là bậc đứng đầu một nước
chư hầu.

Độc
Cô Tuyệt đối với ánh mắt trêu chọc của đại ca, chỉ lạnh nhạt nói. “Nô lệ của đệ
ấy mà.”

Vân
Khinh không ngờ bản thân từ lúc nào lại biến thành nô lệ của hắn. Cái gã này
đúng thật là… Nhưng cô cũng không nổi giận, mà chỉ khẽ nhếch mép cười vẻ tự
trào, vô cùng thong dong.

Động
tác của cô tuy rất nhỏ, nhưng đã lọt cả vào ánh mắt của Độc Cô Hành. Y thấy
thế, hai mắt bỗng chớp lóe, rồi vừa cười vừa vỗ vai đệ đệ của mình. “Nếu chỉ là
một nô lệ, xem ra không phải nhân vật gì quan trọng đúng không. Vậy ta lấy mười
nô lệ đổi lấy cô ta, đệ thấy thế nào?”

Lập
tức Độc Cô Tuyệt quay lại trừng mắt hung dữ với Vân Khinh, rồi quay lại nhìn vẻ
mặt đầy ý cười (gian) của Độc Cô Hành, thẳng thừng từ chối. “Không đổi!”

“Đệ
thật thẳng thắn quá!” Độc Cô Hành cười to, khắp thiên hạ này quả thật ngoại trừ
Độc Cô Tuyệt, không có ai dám không nể mặt y như thế.

“Vương
huynh, hôm nay huynh đến thăm đệ có việc gì không?” Độc Cô Tuyệt thản nhiên
chuyển hướng câu chuyện.

Độc
Cô Hành ngưng tiếng cười lớn, chỉ mỉm cười. “Không có gì, chỉ là nghe nói chỗ
đệ…” Y không nói hết câu, nhưng Độc Cô Tuyệt đã hiểu ý huynh trưởng rồi. Hừ,
phủ đệ của hắn chỉ là xuất hiện một nữ tử mà thôi, thế mà đường đường một Tần
vương như huynh ấy cũng phải tự mình chạy tới hóng chuyện, đúng thật là!

“Bệ
hạ, Bệ hạ… chờ nô tài với!” Đúng lúc đó từ phía xa của hồ nước có bóng một lão
thái giám vừa thở dốc vừa chạy tới, không ai khác ngoài Nội đình tổng quản của
Đại Tần, thái giám thân cận nhất của Độc Cô Hành.

Độc
Cô Hành vẫn không để ý tới ông ta, mà chỉ nhìn Vân Khinh nãy giờ im lặng. “Vừa
xong quả nhân có nghe thấy tiếng đàn, là cô nương tấu đó ư?”

Vân
Khinh khẽ gật đầu. “Phải.”

“To
gan, dám dùng thái độ như thế để trả lời câu hỏi của Bệ hạ sao? Ngươi…” Vị đại
thái giám vừa tới, lập tức lên tiếng trách cứ Vân Khinh trong tiếng hổn hển thở
lấy hơi của mình.

“Không
sao.” Độc Cô Hành phẩy tay cắt ngang lời vị thái giám tổng quản kia.

Còn
Độc Cô Tuyệt thì sao? Hắn ta chỉ liếc nhìn vị Đại tổng quản một cái, ông thái
giám đáng thương bị ánh mặt rét lạnh của hắn quét qua, không nén nổi rùng mình,
vội khom người khúm núm làm lễ. “Vương gia, Tiểu Hàn Tử xin vấn an ngài.”

Vân
Khinh thấy một người tuổi đã cao như thế, lại đi tự xưng là Tiểu Hàn Tử, không
nhịn được nhướn mày một chút.

“Vương
huynh, cô ta chỉ là một thảo dân nơi sơn dã, lễ nghi hoàng tộc đệ chưa kịp
dạy.” Độc Cô Tuyệt không thèm để ý tới Tiểu Hàn Tử, mà nhìn Độc Cô Hành lên
tiếng.


gái trẻ nghe thấy thế quay sang liếc nhìn Độc Cô Tuyệt. Gã kia đang nói tốt cho
cô đấy à?

Tần
vương cười cười vỗ vai Độc Cô Tuyệt, rồi bước tới cạnh Vân Khinh đưa mắt nhìn
cây cổ cầm còn trong đình bát giác, rồi mỉm cười nói. “Đàn một bản cho quả nhân
nghe được không?”

Thấy
Độc Cô Hành nói đầy vẻ khách sáo, tuy không hiểu vì sao nhưng Vân Khinh vẫn dịu
dàng trả lời. “Được!” Nói rồi cô lại ngồi xuống, mười ngón ngọc ngà khẽ khàng
phẩy lên dây đàn, một khúc Thanh Phong Minh Nguyệt (gió mát trăng thanh) vang lên. Tiếng đàn du dương,
như cảm thấy gió xuân phảng phất len lỏi qua người, như ngửi thấy hương vị cỏ
xanh tươi mới thoang thoảng, như nhìn thấy một Vầng trăng tròn sáng ngời dần
dần nhô cao treo ngược ngọn cây, như nghe thấy tiếng ếch nhái côn trùng văng
vẳng giữa đêm khuya dưới ánh trăng an bình mà tĩnh lặng. Tất cả, đều từ tiếng
đàn mà truyền tới trong lòng mỗi người.

Ánh
mắt Độc Cô Hành bỗng lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng y vẫn đứng yên bên cạnh Độc
Cô Tuyệt mà lắng nghe.

Một
hồi lâu, khúc nhạc kết thúc.

“Cầm
nghệ thật sự tuyệt vời.” Độc Cô Hành không khỏi vỗ tay cất lời tán thưởng.

Vân
Khinh nghe lời liền đứng dậy khẽ khom mình cúi đầu nhã nhặn trả lời y. “Tạ ơn
Bệ hạ đã khen ngợi.”

Độc
Cô Hành lại một lần nữa ngắm nhìn cô thật kỹ lưỡng. “Thanh đạm u nhã mà tĩnh
lặng, như đóa u lan ẩn mình nơi núi rừng thiên nhiên, quả là một thân khí độ
tao nhã.”

Y
dừng một chút rồi nhìn thẳng Vân Khinh mà hỏi. “Vào cung với quả nhân không?
Bãi bỏ thân phận nô lệ, ban thưởng cho cô chức nhạc sĩ cung đình.”

Độc
Cô Tuyệt vừa nghe dứt câu, lập tức giận tới tái cả mặt. Hắn cáu kỉnh trừng mắt
với Vân Khinh một cái rồi quay sang định trả lời Độc Cô Hành. Không ngờ bàn tay
của y vốn đang đặt trên vai hắn giờ khẽ khàng bóp nhẹ một cái, ý bảo hắn không
được lên tiếng. Độc Cô Tuyệt thấy thế, hai hàng lông mày nhăn tít cả lại, rồi
xoay qua nhìn Vân Khinh chằm chằm vẻ đầy dọa nạt, ra điều ngươi mà dám đồng ý,
ta đảm bảo ngươi sẽ không yên thân.

Vân
Khinh không thèm nhìn Độc Cô Tuyệt mà chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt Độc Cô
Hành rồi nhàn nhạt cười. “Đa tạ ý tốt của Bệ hạ. Vân Khinh vô ý với cao.”

Một
cơ hội lớn như thế tốt như thế, mà lại dùng một lời từ chối vừa thẳng thắn lại
vừa uyển chuyển như vậy. Phải biết nếu vào Tần vương cung, tuy giờ chỉ là nhạc
sĩ, nhưng chỉ cần vừa mắt Tần vương, sau này không thành phi cũng có thể thành
tần, một bước lên mây. Có điều rõ ràng con đường đó hoàn toàn chẳng có tí tẹo
quyến rũ nào với Vân Khinh cả.

Độc
Cô Hành nghe vậy, lập tức đập mạnh một cái lên vai đệ đệ của mình cười. “Tiểu
tử được lắm, cô ta thà chết cũng theo đệ đó nha.”

Khỏi
phải nói cũng biết vẻ mặt hiện thời của Độc Cô Tuyệt vô cùng sáng láng tươi
tỉnh. Vân Khinh từ chối thế, khiến hắn ta nghe mà sảng khoái vô cùng, tuy là
biết cô không phải tự nguyện theo hắn như lời vương huynh nói.

Độc
Cô Hành thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của đệ đệ, không khỏi lắc đầu mỉm cười nhìn
Vân Khinh. “Quả nhân vốn thật sự có ý muốn đón cô vào cung. Tiếng đàn u tĩnh,
mà người cũng như đàn, bên cạnh quả nhân quả thật thiếu người như cô vậy. Có
điều cô đã là người của vương đệ, quả nhân dù có muốn nữa cũng không thể cướp
người trong tay vương đệ được.” Dứt lời, y quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt cười
sang sảng.

Độc
Cô Tuyệt cũng cười. “Vương huynh!”

Tần
vương khẽ vỗ vai Độc Cô Tuyệt cười. “Được rồi, đại ca không tranh giành với đệ.
À phải, qua hai ngày nữa chính là Bách hoa mẫu đơn hội. Ta nói trước với đệ rồi
nhé, lần này nhất định phải đi. Đệ cũng tới tuổi thành thân rồi, mau chọn người
đi thôi.”

Ai
dè vương đệ của y vừa nghe lập tức mặt tái mét giận dữ. “Không đi!”

“Không
thể được. Ta giúp đệ tránh nhiều năm lắm rồi. Năm nay ta không tránh giúp được
nữa. Ta đã đảm bảo với các đại thần là đệ sẽ có mặt rồi. Thiên kim tiểu thư mọi
nhà đều tới, chưa kể mấy công chúa quận chúa các nước khác cũng sẽ đến. Đệ
không đi, ta biết nói với họ làm sao.”

Dứt
lời, y cười cười (gian xảo) nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Độc Cô Tuyệt. “Đại ca về
trước đây. Hai ngày nữa ta phái người tới đón đệ. Đệ mà không ra mặt chính là
không nể mặt mũi đại ca của đệ đó, cứ làm sao thì làm.” Nói dứt câu, Tần vương
quay người bỏ đi cũng nhanh chóng như khi vừa tới, để lại sau lưng một Vân Khinh
thản nhiên không nói gì, một Độc Cô Tuyệt với sắc mặt sầm sì như giông bão, và
đám Sở Vân, Mặc Ly đứng đó gãi mũi cười khổ.

Chương
18 – Bách hoa hội

Hai
ngày trôi qua thật là nhanh, đã tới ngày khai hội Bách hoa mẫu đơn.


một biệt viện của vương cung nước Tần, thời điểm này chính là vụ mẫu đơn đang
rộ nở khắp nơi, đủ loại đủ giống danh tiếng tranh nhau khoe sắc, này là trắng
ngần hồng phấn, kia là tím ngát mượt mà, rồi thì đỏ thắm, rồi thì xanh um, vừa
đua nhau vừa tôn nhau lên rực rỡ. Quả xứng danh vương giả của thế giới muôn hoa(*), phong tư ngời ngời, vô cùng
tinh tế mà lộng lẫy.

(*)Mẫu đơn
được tôn xưng là vua của các loài hoa. Tương truyền năm xưa Võ Tắc Thiên đi dạo
trong vườn thượng uyển, lại thấy cây cối khô héo xác xơ, hoa cỏ ủ rũ tàn úa
liền làm một bài thơ ra lệnh cho muôn hoa:

Lai triều du thượng uyển

Hỏa tốc báo xuân tri

Bách hoa liên dạ phát

Mạc đãi hiểu phong xuy

(Tạm edit bởi Lãnh Vân:

Bãi triều chơi thượng uyển

Gấp gáp báo xuân hay

Không cần chờ gió sớm

Trăm hoa nở đêm nay!)

Quả nhiên sáng hôm sau cả vườn hoa bừng nở rực rỡ
theo lệnh của Võ Tắc Thiên, hương sắc tưng bừng, khiến bà vô cùng tự mãn cho
rằng mình có quyền uy tột đỉnh như chúa Xuân. Chỉ có một gốc Mẫu đơn khô khốc
cứng cỏi trong một góc không chịu tuân mệnh mà nở hoa, khiến Võ Tắc Thiên nổi
cơn lôi đình mà ra lệnh đày loài hoa này xuống phía Nam. Từ đó vùng Giang Bắc
không còn bóng dáng Mẫu đơn, và cũng từ đó Mẫu đơn, vốn để chỉ bậc quốc sắc
thiên hương giai nhân tuyệt thế, giờ được tôn làm vua của các loài hoa nhờ sự
khẳng khái, chính trực không uốn mình quỵ lụy theo uy quyền.

Lúc
này đây ở nơi cao nhất của biệt viện, trong lương đình(*) bốn bề được phi sa bao phủ,
Độc Cô Hành nhìn vương đệ Độc Cô Tuyệt đeo mặt nạ sắt, toàn thân toát ra vẻ
lạnh lùng nghiêm trang đang an vị bên cạnh y, vẻ mặt thản nhiên không thèm quan
tâm đến đám công chúa, quận chúa, tiểu thư đang dạo chơi bên ngoài. Rốt cục y
cũng hết chịu nổi mà tức giận nói. “Ở đây không phải chỗ của đệ, mau xuống đi
dạo ngoài kia đi!”

(*) Lương
đình: nếu đình bát giác có tám góc thì lương đình thường chỉ có bốn, bốn mặt để
trống hoặc vây bằng rèm lụa, thường để trong vườn hoặc bên hồ để hóng mát.

Độc
Cô Tuyệt vươn tay cầm lấy chén rượu, lạnh nhạt trả lời. “Ngồi đây hoặc đi về,
đại ca chọn đi.”

Độc
Cô Hành vừa nghe, giận tới mức nín lặng. Y đưa mắt nhìn ra phía vị trí chủ tiệc
đặt ngoài tòa lương đình, không ít công chúa, tiểu thư này kia đều đang ngồi ở
đó, mà vị trí chính giữa vốn là dành cho Độc Cô Tuyệt. Ai ngờ kẻ nào đó đến thì
có đến, nhưng lại mò vào chỗ của y mà ngồi, thế thì có khác gì không đến chứ?

Sở
Vân đứng sau lưng Độc Cô Tuyệt thấy thế không nhịn được phải cúi đầu cười trộm.
Vương gia nhà mình chịu đến đã là nể mặt Bệ hạ lắm rồi đấy, lại còn muốn ngài
ấy xuống ứng phó với đám con gái ẻo lả dưới kia, ngay cả nghĩ cũng không cần
nghĩ đến làm gì.

Độc
Cô Hành nghiêng nghiêng đầu nhìn đệ đệ đang tỏ vẻ thản nhiên tự tại ngồi uống
rượu, ra dáng ta đây nhất quyết kiên trì không ra ngoài. Trong mắt y bỗng lóe
lên, rồi y chợt phất tay gọi Tiểu Hàn Tử đang đứng sau lưng lại gần, ghé tai
nói thầm vài câu. Tiểu Hàn Tử lập tức nhanh nhẹn tiêu sái mà rời đi. Trong tòa
lương đình rộng rãi, giờ chỉ còn có ba người Độc Cô Hành, Độc Cô Tuyệt và Sở
Vân.

“Nào
nào, vương đệ, chúng ta cùng nâng chén.” Độc Cô Hành hoàn toàn rũ bỏ vẻ bất đắc
dĩ vừa rồi, lại bày ra bộ mặt tươi cười bảo với đệ đệ của mình.

Độc
Cô Tuyệt lạnh lùng lườm đại ca một cái, hừ, mặc cho Vương huynh của hắn bày trò
gì, cùng lắm thì bỏ về, nên vẫn vững vàng thản nhiên như Thái Sơn.

Cả
vườn ngào ngạt hương mẫu đơn. Vân Khinh thong thả đi theo sau Tiểu Hàn Tử. Quả
thật không biết vị Tần vương kia nghĩ thế nào mà lại mời cô cùng tới dự hội
hoa, lại còn để cả Đại nội Tổng quản đích thân tới đón, nhất định mời cô đến.
Bản thân vốn không có ý đến tham gia, nhưng mà tình hình này quả thật không
tiện từ chối.

Một
thân áo quần màu vàng nhạt, mái tóc cài một cây trâm ngọc đơn sơ, trang phục
giản dị nhưng vô cùng thanh nhã, phong thái khác hẳn chung quanh. Trên Vầng
trán thông minh giờ nhẵn nhụi một màu, vì cái bớt hình hoa đào cô đã dùng đồ
dịch dung mà phủ lên từ hồi mới gặp Độc Cô Tuyệt để che dấu thân phận của mình.
Thế nên giờ có gặp người nước Tề đi nữa, cô cũng không lo bị ai nhận ra cả.

Suốt
dọc đường đi trong khu vườn nở đầy hoa mẫu đơn này, người thì múa bút vẽ tranh,
người thì gảy đàn ca hát, rồi thì đây đó nhóm năm nhóm ba tụ tập thơ phú thưởng
hoa, nam nữ đều có, vô cùng náo nhiệt.

Từ
tốn đi theo Tiểu Hàn Tử, Vân Khinh cũng chỉ cảm thấy bình thường, ông ta chỉ
dẫn đường cho cô thôi mà. Có điều ánh mắt mọi người chung quanh không khỏi ánh
lên vài phần kính trọng. Phải biết rằng Hàn công công là người luôn bên cạnh
Tần vương, nào đã thấy ông ta cung kính dẫn đường cho ai khác bao giờ. Giờ đây
ông ta lại đang dẫn đường cho thiếu nữ này, nên dù cô ta có mặc quần áo đơn
giản tới đâu đi nữa, vẫn khiến cho mọi người chung quanh tôn trọng xen lẫn tò
mò hơn.

Lập
tức đám trai thanh gái lịch đang túm tụm trò chuyện trong vườn liền vừa bàn tán
vừa nhẹ nhàng tránh ra tạo lối đi cho Vân Khinh bước đến.

“Bệ
hạ, nô tài đã đưa người đến rồi.” Hàn công công đứng ngoài lương đình, cao
giọng bẩm báo.

Độc
Cô Hành thấy Độc Cô Tuyệt vừa liếc thấy Vân Khinh lập tức sầm mặt xuống, thế là
khóe miệng của y không nhịn được sung sướng mà cong lên. Y vội vàng chỉnh lại
nét mặt rồi đằng hắng một tiếng trước khi nghiêm giọng. “Vân Khinh cô nương, Dực
Vương ban thưởng rượu, cô cứ ngồi phía trước ngắm hoa.”

“Bệ
hạ có chỉ, Dực Vương ban thưởng cô nương mỹ tửu, mời ngồi phía trước ngắm hoa.”
Vừa xong Độc Cô Hành nói cũng không phải là nhỏ, chung quanh lương đình cũng có
thể loáng thoáng nghe ra, giờ lại thêm Hàn công công thẳng giọng hô to cao vút,
khiến ai nấy trong vườn đều rõ ràng tin tức. Chỉ thoáng chốc không ít người đều
quay lại quan sát Vân Khinh.

Dực
Vương ban thưởng mỹ tửu sao? Cô ta lại được Dực Vương ban thưởng rượu sao? Bao
nhiêu năm nay ở cái Hội hoa thực chất là yến hội để kết thân này, Dực Vương Độc
Cô Tuyệt chưa từng xuất hiện. Năm nay Bệ hạ thành công mang người ta đến dự
hội, khiến đám thiếu nữ người nào cũng mừng thầm không ít. Nếu có thể lọt vào
mắt xanh của Dực Vương, chính là phúc khí không biết mấy đời gom góp lại đó.
Thế nên cô nào cô nấy ra sức điểm trang phô bày xuân sắc, không cần là đẹp
nhất, chỉ cần là rất đẹp để đến cầu may.

Nào
ngờ Dực Vương tuy mang theo một thân lạnh lùng như băng tuyết đến thật, nhưng
lại không thèm nhìn ai lấy một cái mà vào luôn chỗ Bệ hạ ngồi. Đầu tiên các cô
còn tưởng biết đâu Dực Vương đang âm thầm quan sát tuyển chọn, nào ngờ giờ có
một thiếu nữ mới tới, mà vừa tới đã được Dực Vương Độc Cô Tuyệt lên tiếng ban
thưởng rượu. Thế này thì…

Người
người trong lòng đều nghĩ như một, ngay đến mấy vị công chúa quận chúa, rồi thì
thiên kim tiểu thư nhà đại quan ngồi trên chủ vị cũng đều nhất loạt nhìn về
phía Vân Khinh.

“Vương
huynh, huynh làm thế là có ý gì?” Độc Cô Tuyệt nghe vậy, lập tức giận dữ trừng
mắt nhìn Độc Cô Hành.

Tần
vương cười cười (gian ác). “Thần đệ không muốn ban thưởng rượu thì thôi, để quả nhân
ban thưởng thay vậy nhé.”

Dực
Vương lại hung hăng trừng trừng nhìn đại ca của mình, cái chén trong tay trở
nên nặng chình chịch, cũng nặng nề không khác gì sắc mặt hắn ta.

Đây
là Bách hoa hội, nói trắng ra chính là để cầu thân. Nếu ai có ý trung nhân, có
thể ban thưởng rượu, hoặc tặng hoa, hoặc tặng đính vật, để biểu thị tâm ý của
mình. Tuy hắn ta không tham gia mấy thứ vớ vẩn này, nhưng không phải là hắn ta
không rõ ‘quy tắc’ của chúng. Mà hắn nhìn cô nàng Vân Khinh ở bên ngoài lương
đình cũng không có vẻ mặt gì khác lạ, chắc chắn là không hiểu ý nghĩa của việc
này. Độc Cô Hành ban thưởng rượu dĩ nhiên cô ta cũng sẽ nhận, thế thì chi bằng
để hắn ban thưởng rượu cho xong. Quả đúng là tức chết hắn mà, Vương huynh lại
dám giở trò xấu với hắn thế này đây.

Vân
Khinh đứng ngoài, trừ việc hơi giật mình, còn thì không hề có chút biểu hiện gì
khác lạ. Độc Cô Tuyệt ban thưởng rượu, là có ý gì? Rõ ràng gã biết cô không
uống rượu kia mà? Hai mắt khẽ liếc chung quanh một vòng, ánh mắt mọi người đố
kị có, phẫn nộ có, kinh ngạc cũng có, đủ loại tâm trạng. Mơ hồ cô lại nghe thấy
lời Độc Cô Tuyệt và Độc Cô Hành nói chuyện, trong thoáng chốc liền hiểu ra cớ
sự. Rõ ràng đây là đem cô ra làm mồi nhử bắt Độc Cô Tuyệt ra mặt đây mà. Vừa
hiểu ra, Vân Khinh liền nhẹ nhàng nâng đầu liếc mắt nhìn người bên trong tòa
lương đình.

Người
ở ngoài không nhìn rõ bên trong, thế nhưng người ngồi trong nhìn rất rõ phía
ngoài. Độc Cô Hành thấy ánh mắt nhàn nhạt của Vân Khinh quét tới, lập tức rạng
rỡ cả mặt. Cô gái này quả thật rất thông minh, chỉ một chốc là hiểu ra sự việc.
Thế là y thản nhiên ngồi dựa vào lưng ghế, bàn tay cong lại nhè nhẹ gõ nhịp
trên tay vịn.

Độc
Cô Tuyệt cũng nhìn thấy cái liếc mắt này, gương mặt đang âm u như trời nổi bão
bỗng chuyển thành tươi tỉnh. Hắn ta thầm gật đầu, rồi thản nhiên nhìn vị Vương
huynh nhiều chuyện của mình.

“Vân
Khinh cô nương, mời ngồi bên này.” Hàn công công mỉm cười dẫn Vân Khinh ngồi
cạnh đám công chúa quận chúa và thiên kim tiểu thư rồi giới thiệu.

“Vân
Khinh, quả là một cái tên tao nhã làm sao.” Còn chưa ngồi xuống, một thiếu nữ
xinh đẹp mặc cung trang đỏ hồng xanh biếc viền tơ vàng lộng lẫy đã tươi mặt mở
lời trò chuyện.

Vân
Khinh khẽ cười đầy châm biếm. Vị Tần vương kia quả là hại người, khiến cô phải
dự Hồng Môn Yến(*) rồi. Đám nữ tử trước mặt không ai rớ vào được Độc
Cô Tuyệt, nên giờ đang tính kế với cô để dò hỏi quan hệ giữa cô và gã Dực Vương
nọ. Nếu nói quan hệ giữa họ là địch thủ, e là những thiếu nữ này chỉ phí công
với cô mà thôi.

(*) Hồng Môn
Yến: Hồng Môn Yến chỉ một bữa tiệc ở Hồng Môn, do Hạng Vũ tổ chức và mời Lưu
Bang đến dự để bàn về việc phân chia đất đai sau khi thắng Tần. Thực chất Hạng
Vũ có ý định giết Lưu Bang trên tiệc theo kế của mưu sĩ Phạm Tăng, vì có nhiều
tin đồn Lưu Bang định mưu đồ chống lại Hạng Vũ (khi đó là Minh công của quân
khởi nghĩa). Nhưng nhờ có mưu sĩ Trương Lương của Lưu Bang mà Hạng Vũ bỏ ý đồ
đó (Trương Lương sang quân Sở thuyết phục, và bày kế cho Lưu Bang tỏ ra yếu
đuối nhu nhược trước mặt Hạng Vũ). Hồng Môn Yến về sau thành điển tích chỉ
những bữa tiệc ẩn giấu sự nguy hiểm với một vài người đến dự.


điều cô cũng vẫn thản nhiên mỉm cười. “Đa tạ.”

Thiếu
nữ xinh đẹp kia lại cười. “Xem ra Vân Khinh cũng còn ít tuổi, ta gọi cô là muội
muội được không?”

“Linh
công chúa, người là công chúa nước Sở, muội muội của người còn ở Sở quốc chờ
kia kìa!” Vân Khinh còn chưa trả lời, bên cạnh đã vang lên tiếng cười cùng một
câu nói sắc như dao xen vào.

Báo cáo nội dung xấu