Lan Lăng Vương (Tập 1) - Chương 6 - Phần 1

Chương 6: Phi vân
phi yên, diêu trì yến

1.

Gò má có cảm giác lành lạnh, rất dễ chịu,
tôi mở mắt ra, thì ra là một tì nữ đang nhẹ nhàng lau mặt cho tôi. Thấy tôi
tỉnh lại, vui mừng nói: “Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”

Tôi ngồi dậy, tựa người vào thành giường,
nhận chiếc khăn trong tay nàng ta, đắp lên mặt cho tỉnh táo hơn, nói giọng cảm
kích: “Vất vả cho ngươi quá.”

“Nô tì vừa tới đây hầu hạ, không dám nói là
vất vả.”

Thời cổ đại đẳng cấp rất nghiêm ngặt, rất
ít có chủ nhân nào nói cảm ơn người hầu. Tì nữ này còn ít tuổi, gò má đỏ hồng,
trong mắt dấy lên một tia nhìn cảm kích.

“Tư Không đại nhân ở đây suốt cả đêm, người
mới vất vả.”

Loáng thoáng nhớ lại sự bảo vệ của Vũ Văn
Dung dành cho tôi, trong lòng hơi chút xúc động, buột miệng nói: “Vậy sao?”

“Vâng ạ, nếu không phải vừa nãy Tể tướng
đại nhân gọi người đi tiễn Vô Thần đạo trưởng và Nhan cô nương thì có lẽ người
vẫn còn ở đây chăm sóc tiểu thư.” Tiểu nha đầu này vui vẻ trả lời, chắc là nàng
ta cũng từng hầu hạ Nguyên Thanh Tỏa, hôm nay tưởng rằng cuối cùng nàng ta cũng
đã lấy lòng được chủ nhân.

Tôi đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe
bụng mình kêu lên òng ọc, lúc này mới biết là trong bụng mình trống rỗng.

“Tiểu thư đói rồi phải không? Nô tì sẽ vào
bếp lấy cơm. Tiểu thư muốn ăn gì?” Nàng ân cần hỏi tôi, rồi lại nói: “Ngày
trước tiểu thư thích ăn nhất là món bánh hoa quế, nô tì sẽ đi chuẩn bị một
chút.”

“Ừm, phiền ngươi quá! Ngoài cái này, ta còn
muốn ăn vịt hầm, cá chua ngọt, đậu phụ sốt, rau cải trần...” Nghe nàng ta nói
vậy, tôi càng cảm thấy đói, tự nhiên nghĩ tới rất nhiều món ăn, cứ như thể mấy
ngày qua chưa được ăn gì vào bụng.

“Khẩu vị tốt thế cơ à, xem ra đã chẳng còn
nguy hiểm gì nữa.” Ngoài cửa vang lên một giọng nam trầm ấm, gương mặt tuấn tú
của Vũ Văn Dung đập vào mắt, khóe môi nở một nụ cười an lòng, nhưng khẩu khí
thì vẫn lạnh nhạt.

“Thế nghĩa là chàng không muốn khẩu vị của
thiếp tốt, hay là không muốn thiếp không còn nguy hiểm?” Đấu võ mồm với chàng
gần như đã trở thành một thói quen của tôi, tôi hơi nhướng mày lên, tinh nghịch
cười nói: “Thiếp ăn như thế sẽ không khiến chàng nghèo đi chứ?”

Nàng tì nữ thấy cảnh tượng đó thì ngậm cười
đi ra khỏi phòng. Vũ Văn Dung vốn đang sưng sỉa mặt mày, lúc này không nhịn
được nữa.

“Còn nghèo nữa sao? Nếu không phải nhờ
miếng ngọc bội đó che chắn giúp nàng, không bị thương tới tâm mạch thì nàng còn
có sức khỏe như lúc này sao?” Hơi nhếch môi lên, chàng châm biếm nói: “Chỉ có
nàng và vị nhạc sư kia là bị thương nặng nhất, xem ra tinh thông âm luật cũng
chẳng may mắn gì.”

Nhắc tới âm luật, tôi bất giác nhớ tới nữ
nhân tên Đào Hoa, giữa bà và Vô Thần đạo nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một
tình yêu và thù hận sâu sắc, mãnh liệt như vậy thì chắc chắn là từng có với
nhau một quá khứ khắc cốt ghi tâm mà không thể để người khác biết. Diệu Âm Tiên
Tử mà bà ta nói là ai? Cái tên này hình như tôi đã nghe Nhan Uyển và Hương Vô
Thần trong lúc nói chuyện với nhau nhắc tới một lần.

“Không biết Đào Hoa là người như thế nào,
sau này còn tới đại náo phủ Tể tướng nữa không?” Tôi chép miệng, lẩm bẩm.

“Lão đạo nhân đó nói bà ta là một tiểu yêu
mà ngày trước ông ta từng thu phục, năm xưa không cẩn thận làm bà ta bị thương
nên bà ta ghi hận tới ngày nay.” Vũ Văn Dung ngồi xuống ghế, rót cho mình một
tách trà, nhấp một ngụm rồi thong thả nói.

“Có ai tin không?” Tôi ngẩn ngơ một lúc,
chớp chớp mắt, hoài nghi hỏi. Từ ánh mắt hai người nhìn nhau khi đó thì sự việc
không thể nào đơn giản như vậy. Đào Hoa rất hận ông ta, nhưng sự hận thù đó
không thể che giấu được tình yêu ẩn sâu trong đáy mắt.

Thấy tôi có biểu cảm như thế, Vũ Văn Dung
không nhịn được bật cười, khóe miệng nhếch lên: “Người ngoài không đa nghi như
nàng đâu. Huống hồ người không phong lưu, hoài tuổi xuân, lão đạo đó cũng đã
từng trẻ trung mà.”

Tôi cười nhạt, nghiêng cằm, nhướng mày nói:
“Hay cho câu người không phong lưu, hoài tuổi xuân. Đại nhân đúng là người biết
cảm thông cho người khác.”

Vũ Văn Dung mỉm cười liếc tôi một cái,
không đáp lời.

Ánh nến lập lòe, phủ lên căn phòng một màu
vàng ấm áp. Cửa sổ mở hé một cánh, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên ngọn
cây, tiếng ve rỉ rả, tiếng gió thổi vi vu mang vào phòng một cảm giác se lạnh
rất dễ chịu.

Trong kí ức, hình như đây là lần đầu tiên
tôi và Vũ Văn Dung trò chuyện thân thiện với nhau như vậy. Ngày trước lần nào
gặp mặt, chàng cũng luôn lạnh lùng hoặc nóng nảy, còn tôi thì lúc nào cũng
bướng bỉnh, cứng đầu, hai người chẳng nói được qua ba câu là đã cãi vã nhau.

“Vô Thần và Nhan Uyển đều đi rồi, tuy rằng
chỉ là tạm thời, nhưng có lẽ cũng yên tĩnh được một thời gian.” Tôi hít sâu một
hơi, khàn giọng nói. Có lẽ Vũ Văn Dung không biết gương mặt trẻ trung yêu mị
của Hương Vô Thần, cũng không biết thế lực thần bí khó đoán sau lưng ông ta.
Còn người tì thiếp Nhan Uyển chàng sắp cưới về cũng là một người trong số đó.

“Nàng... trách ta không?” Giọng nói của
chàng nghe như vô định, đôi mắt sáng như hai vì sao đang nhìn tôi chăm chú,
dường như đang chờ đợi điều gì đó. Cảnh tượng hôm trước tôi chủ động ôm chàng
cho Nhan Uyển thấy vẫn còn hiển hiện trước mắt, tôi biết chàng muốn nói tới
điều gì.

“Ta làm gì có tư cách gì để trách chàng? Vả
lại, có thể cưới nàng ta đối với chàng lại là việc tốt.” Chàng hỏi như thế
khiến tôi ngược lại cảm thấy mình chẳng có lập trường gì để trách chàng.

“Hôm đó ta lén trốn ở chỗ ở của Vô Thần đạo
nhân, nghe được một số điều mà ta không nên biết... Còn nhớ bát canh hạt sen mà
Nhan Uyển cho chàng uống không? Hôm đó cả phủ từ trên xuống dưới đều bị bệnh,
chỉ có mình chàng vẫn bình yêu vô sự chính là nhờ nó.”

Trong mắt Vũ Văn Dung thấp thoáng một vẻ
thất vọng, chàng chỉ nhìn tôi, không nói gì.

“Nhan Uyển đó đối với chàng là thật lòng.
Chỉ có điều sợ rằng sau khi nàng ta về phủ, nữ nhân trong Như Yên Các sẽ phải
gặp họa.” Tôi chống cằm nhìn chàng, ngồi quá lâu khiến tôi thấy hơi mệt, người
tì nữ đó mãi vẫn chưa thấy mang cơm về, tôi đói tới mức sắp ngất đi, bèn vén
chăn ra, định ra ngoài giục nàng ta. Nhưng tôi đã nằm một ngày một đêm, lại bị
thương, bởi vậy đôi chân mềm nhũn, bước chân loạng choạng... Vũ Văn Dung vội
vàng đứng lên, đưa tay ra đỡ lấy vai tôi, dừng lại một chút rồi bàn tay đột
nhiên lơi ra, tôi còn chưa đứng vững nên đổ nhào về phía trước, cả người ngã
vào lòng chàng.

“Chỉ vậy thôi sao?” Chàng hạ thấp giọng
nói, ghé sát vào tai tôi, hơi thở của chàng nóng hổi làm những sợi lông tơ của
tôi dựng lên.

“Thì ra nàng không quan tâm tới ta.” Giọng
nói của chàng nghe như vô định, vừa như trách cứ, vừa như thở dài.

Câu nói này nghe thật ám muội, tôi giằng
ra, định thoát khỏi ngực chàng, nhưng đột nhiên chàng ôm lấy eo tôi, giữ chặt
tôi trong lòng mình.

“Ta biết nàng chỉ muốn bảo toàn bản thân.
Nhưng đứng ở chỗ đầu sóng ngọn gió, làm sao đòi hỏi sự bình yên? Đại tướng nước
Tề Hộc Luật Quang vốn định tới đây đề nghị hòa, nhưng lại bị đại tướng Ngô Minh
Triệt của nước Trần mời sang trước. Nếu Trần Tề hai nước liên thủ thì Đại Chu
ta sẽ gặp nguy. Hai người cùng tới, chỉ sợ chuyến này không phải là nghị hòa mà
là thị uy. Ngày mai Hoàng huynh sẽ mở tiệc khoản đãi họ trong cung, nàng và ta
đều phải có mặt.” Vũ Văn Dung đột nhiên ôm lấy tôi, chiếc cằm nhọn đặt lên vai
tôi, giọng nói có vẻ mệt mỏi.

Yến hội, lại là yến hội, tôi đã rất căm
ghét những bữa cơm chán ngắt này của thế giới cổ đại. Cố gắng lục tìm trong kí
ức về lịch sử của Bắc triều...

Trên bản đồ thì hai nước Trần và Bắc Tề có
Trường Giang là biên giới, từ đất Kinh đổ về Tây là lãnh thổ của Bắc Chu. Hay
nói cách khác, lãnh thổ này về đại để giống với Đông Ngô của thời Tam quốc. Tuy
rằng nước Trần chỉ là một nước nhỏ, nhưng phương Nam luôn rất giàu có, thế lực
không thể coi thường.

Lúc này có lẽ là khoảng năm thứ ba Thái
Kiện của nước Trần, Tuyên Đế tại vị, sau sự nỗ lực không ngừng nghỉ suốt bảy
năm trời của Văn Đế, các nhóm quân phản loạn lớn nhỏ trong nước về cơ bản đã bị
dẹp tan, quốc gia đã cường thịnh hơn rất nhiều. Ở bên ngoài, Bắc Tề đang đi vào
giai đoạn cuối, chính cục hỗn loạn; Bắc Chu, Vũ Văn Hộ cũng không có nhiều dã
tâm. Trần triều giai đoạn này không những có thể tự bảo vệ mình mà lực lượng
còn thừa để phát động một cuộc Bắc phạt.

Đúng là cơn sóng này chưa dứt, cơn sóng sau
đã nổi.

“Hồng Môn Yến sao?” Tôi bất giác thở dài,
tiếp lời. Nhất thời để mặc cho chàng ôm mình, không giằng ra nữa.

“Nếu thực sự là Hồng Môn Yến thì lại cho họ
lí do để xuất binh. Tiến thoái lưỡng nan.” Trong giọng nói của chàng, sự bất
cam nhiều hơn là phiền muộn.

Chu Vũ Đế anh minh thần vũ, lúc này đang
phải che giấu ánh sáng của mình, cam chịu đứng dưới người khác, không thể chấp
nhận đại cục quốc gia, tài năng quân sự cũng không thể thi triển. Tôi có thể
cảm nhận được sự bi tráng vì hùng tâm tráng chí của chàng.

Bởi vì ở rất gần chàng, gần tới mức có thể
nghe được tiếng nhịp tim đập rất mạnh của chàng... Tôi có thể cảm nhận rõ ràng
sự bất lực và mệt mỏi của chàng lúc này, cùng với cả sự cô đơn rất thầm lặng mà
không dễ dàng thể hiện ra.

Trong trái tim lúc này có lẽ chàng không
giấu giếm một sự bất lực, mệt mỏi và cô độc tương tự?

Phảng phất như có một tâm trạng tương tri
tương liên kì lạ làm cho xúc động, đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt, nhất thời
chẳng muốn chống đối lại chàng, chỉ ngoan ngoãn nép đầu vào ngực chàng, nhắm
mắt lại cảm nhận sự ấm áp mà chàng dành cho tôi lúc này. Tôi như một con bướm
đã bay quá lâu trên thảo nguyên, giờ thấy thật mệt mỏi. Trong phút chốc, cảm
giác như hai người đang nương tựa, an ủi và khích lệ lẫn nhau.

Chàng cảm nhận được sự thay đổi của tôi, cơ
thể hơi run rẩy, bàn tay to lớn vuốt lên sống lưng tôi, ôm tôi chặt hơn.

Cơn gió nhẹ thổi qua làm ngọn lửa chao đi,
soi bóng hai người đang ôm nhau lên tường. Một đám mây lơ lửng nơi chân trời,
thi thoảng lại che khuất ánh trăng yếu ớt của vầng trăng khuyết.

Mùi hoa thơm ngát được cơn gió đêm cuốn vào
làm nhạt đi mùi đàn hương tỏa ra từ chiếc lư hương trong phòng, căn phòng tràn
ngập sự mát mẻ dễ chịu.

Chúng tôi đều mệt rồi.

Có lẽ, thay vì nói là ôm nhau.

Chi bằng hãy nói là sưởi ấm.

2.

So sánh với tình thế của các nước khác, Tể
tướng Vũ Văn Hộ coi trọng quyền lực của mình ở trong nước hơn, có lẽ nếu đánh
nhau thì khẩu hiệu của ông ta là: “Muốn chống ngoại xâm phải an trong nước”.

Thế nên với những bữa tiệc đối ngoại không
có nhiều lợi ích này, Tể tướng Vũ Văn Hộ hoàn toàn không có hứng thú. Nói rằng
bệnh cũ của mình chưa khỏi nên không tiến cung. Trước khi đi, dặn tôi và Vũ Văn
Dung một câu, rằng: chúng tôi phải phối hợp với Hoàng thượng tùy cơ hành sự,
đứng làm mất thể diện của Đại Chu chúng ta.

Nguyên Thị dặn dò tì nữ trang điểm cho tôi
rất đậm, trước khi đi soi mình trong gương, người trong gương có làn da trắng
ngần như ngọc, hàng lông mi xanh như viễn sơn, bờ môi đỏ mọng, trong sự thuần
khiết che giấu một vẻ kiều diễm. Bất giác tôi cảm thấy, không hổ là nha đầu của
phu nhân, kỹ thuật hóa trang thật siêu đẳng. Dù sao tôi cũng là nữ nhân, có nữ
nhân nào mà không thích đẹp, vui thầm trong lòng, vô thức cầm gương lên soi
mãi, rồi lại dùng cách trang điểm của hiện đại để trang điểm lông mày, đôi mắt
đẹp dưới ánh nến lập lòe của buổi hoàng hôn càng thêm đẹp như tranh.

Một tiếng “kẹt” vang lên, có người đẩy cửa
bước vào. Tôi nghe tiếng quay đầu lại, thấy Vũ Văn Dung đứng ngược sáng, thân
hình cao ráo che đi ánh trăng mơ hồ, nhìn thấy tôi, nhất thời chàng sững lại,
ngẩn ngơ nhìn tôi, trong màn đêm mơ màng, tôi không nhìn rõ gương mặt chàng. Có
lẽ vì chờ ở ngoài cửa lâu quá nên mới tự tiện đi vào giục tôi.

“Ta... đi được rồi.” Tôi nói khẽ, thấy mình
ăn mặc như thế này, bỗng nhiên tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nghĩ lại, mình
tới thế giới cổ đại đã lâu nhưng chưa bao giờ ăn mặc long trọng như vậy. Nguyên
Thị chọn cho tôi một chiếc áo gấm thủy tụ màu hồng phấn với những sợi chỉ bạc,
chiếc váy vải voan với những hoa văn chìm hình hoa phù dung, tóc được búi lệch,
cài một chiếc trâm phượng bằng vàng, bên dưới có những sợi tua rua nhỏ đính kèm
với những viên trân châu. Phú quý nhưng không mất đi vẻ diễm lệ.

“Ừ!” Vũ Văn Dung khựng lại giây phút, ừ một
tiếng, biểu cảm không còn vẻ phong lưu bỡn cợt như thường ngày, trông có vẻ
ngượng ngùng, quay người đứng sang một bên nhường tôi đi trước.

Đỡ tôi lên xe, chàng ngồi bên cạnh tôi,
quay đầu nhìn tôi nhưng không nói gì, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi phá vỡ im lặng bằng câu nói: “Nếu, đêm
nay chàng và ta mọi điều thuận lợi thì chàng làm một vụ giao dịch với ta, được
không?” Sau giây phút mệt mỏi, yếu đuối ấy, tôi vẫn phải tính toán cho mình,
từng bước đi trên con đường mà mình đã thầm vẽ lên trong đầu.

“Thì ra tới giờ nàng vẫn còn nhớ tới việc
giao dịch gì đó với ta?” Vũ Văn Dung quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt tối đi, ánh
mắt lóe lên một tia nhìn tổn thương. Nhưng rồi chàng lại nhanh chóng khôi phục
lại vẻ bình thường, gương mặt tuấn tú ánh lên vẻ khinh bỉ, rồi đột nhiên nắm
lấy tay tôi, đặt lên miệng, ánh mắt đầy ám muội.

“Ta còn tưởng rằng... qua đêm nay, nàng và
ta sẽ có sự thay đổi nữa cơ.”

Tôi nghiêng đầu nhìn chàng, hơi ngẩn ngơ.

“Hoặc giả... hôm đó ta không ở lại qua đêm
với nàng nên nàng giận ta?” Vũ Văn Dung hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, ánh mắt
chàng có vẻ ngả ngớn nhưng sâu thẳm nếu nhìn từ góc độ của tôi, thần sắc thì
hơi bỡn cợt. “Hôm nay ta sẽ ở bên nàng, để cho cô phụ cô mẫu của nàng thấy
chúng ta ân ái đến cỡ nào.” Nói rồi trong ánh mắt lướt nhanh một vẻ khinh bỉ và
giận dữ, nghiêng người hôn lên cổ tôi.

Tôi khựng lại trong giây lát rồi vội vã
nghiêng người tránh đi, hai tay đẩy chàng thật mạnh, phẫn nộ lườm chàng, quay
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.

Ban nãy, đã có một giây phút nào đó, ánh
nhìn tổn thương của chàng khiến tôi cảm thấy hình như chàng cũng có một phần
thật lòng với mình. Nếu không có sự lẳng lơ sau đó thì có thể tôi đã thấy có
chút rung động trong lòng, có thể tôi sẽ cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi
thực sự có điều gì đó khác đi.

Bất giác tôi tự chế giễu bản thân, chẳng
nhẽ tôi thực sự tưởng rằng nam nhân có thể vì ngôi vị đế vương mà nhẫn nhịn nằm
gai nếm mật, thâm trầm khó đoán lại phong lưu đa tình này, đối với bất cứ người
phụ nữ nào đều có tình cảm thực sự hay sao? Huống hồ lại là với tôi. Bối cảnh
của tôi và chàng khác nhau, lập trường khác nhau, thứ mà chúng tôi muốn có và
thứ đã sở hữu cũng khác nhau. Tôi là tì thiếp mà Tể tướng tặng cho chàng, chàng
là một phu quân đa tình bạo ngược và dễ thay đổi, chàng không thể nào toàn tâm
toàn ý tin tưởng tôi, cũng giống như việc tôi không thể toàn tâm toàn ý tin
tưởng chàng. Nữ nhân đối với chàng vốn chỉ là đồ chơi, tối hôm đó tình cờ tôi
bắt gặp khoảnh khắc yếu đuối của chàng, cho dù là nữ nhân nào ở trước mặt chàng
thì có lẽ chàng đều ôm chặt nàng ta.

Hoặc nói, giữa tôi và chàng vẫn chỉ là diễn
kịch. Chàng diễn vở kịch của chàng, tôi diễn vở kịch của tôi, thi thoảng phối
hợp với nhau nhưng không cẩn thận lại lừa gạt chính mình.

Trong xe chìm vào yên lặng. Chỉ có tiếng
bánh xe nghiến lên mặt đường kẽo kẹt, kẽo kẹt.

“Nàng muốn có gì? Có thể ta sẽ cho được
nàng.” Giọng nói của chàng như thể từ phương trời nào xa xăm lắm vọng lại.

Tôi khựng lại, nghiêng đầu nhìn gương mặt
anh tuấn của Vũ Văn Dung.

Chàng lặng lẽ nhìn về phía trước, ánh sao
yếu ớt ngoài cửa sổ rọi vào khiến gương mặt nghiêng nghiêng như tượng tạc của
chàng càng thêm hoàn mĩ.

Tôi thở dài trong lòng một tiếng, tôi muốn
tự do, chàng cho được không?

Một người kiêu ngạo như chàng, nếu tôi tùy
tiện nói ra thì chỉ kích thích sự phẫn nộ trong lòng chàng. Chính miệng chàng
đã nói sẽ cầm tù tôi cả đời trong Tư Không phủ. Nhưng điều này đối với tôi là
không thể.

“Vô công bất thọ lộc.” Một hồi lâu sau tôi
mới nhẹ nhàng thốt lên năm tiếng.

Ánh mắt chàng nhìn tôi rất phức tạp, đôi
mắt đen như biển đêm sâu không thấy đáy, hỉ nộ khó lường.

Không trả lời. Như một hòn đá ném xuống mặt
biển sâu thẳm, lặng lẽ biến mất.

“Ta sẽ khiến chàng nhìn thấy giá trị của
ta.” Tôi hơi cúi đầu xuống, nói từng tiếng một: “Giá trị lợi dụng của ta.”

“Hừ, mua bán rõ ràng thật.” Giọng nói của
chàng lạnh lẽo và khinh bỉ, dường như lại quay về với thuở ban đầu.

Một lúc lâu sau tôi vẫn không nói gì.

Chiếc xe lắc lư nhè nhẹ, một cơn gió đêm
mát mẻ luồn vào khoang xe.

“Cho dù thế nào... chuyện hôm đó cũng cảm
ơn chàng.” Một hồi lâu sau, giọng nói của tôi vang lên xé rách sự tĩnh lặng, rõ
ràng và thành khẩn. Thật vậy, cho dù chàng có lòng hay vô ý, tôi đều cảm kích
hơi ấm của chàng khi đó.

Trong bóng tối, chàng hơi ngây người.

Ngay sau đó, chàng làm như không nghe thấy,
quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lại là sự im lặng.

Qua tấm rèm cửa, tôi nhìn thấy ánh sáng huy
hoàng ngày càng rõ nét hơn.

Hoàng cung đã ở ngay trước mắt. Ánh sao
chiếu lên những viên ngói lưu li màu vàng kim trên bức tường thành màu xám,
nhấp nháy và cô độc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3