Cuộc Lữ Hành Kỳ Diệu Của Nilx Holyerxon Qua Suốt Nước Thụy Điển - Chương XXIII - Phần 6 - 7

Phần 6: Cuộc Đại Chiến Chống Bọn Nữ Tu Sĩ

Một buổi sáng mùa xuân năm sau, Karr chạy qua khu rừng.

Có ai gọi phía sau: “- Karr, Karr!” Nó quay lại. Đôi tai đã không đánh lừa nó. Một con có già phục ở cửa hang, gọi nó. Con cáo nói: “Bảo cho mình biết loài người có làm gì cho rừng không đấy”. Karr trả lời: “Cậu có thể tin chắc là có. Có thể làm đến đâu là họ làm đến đấy”. Con cáo lại nói: “- Họ đã diệt cả nhà mình, và sắp giết cả mình. Nhưng sẽ tha thứ cho họ tất cả những việc đó, miễn là họ cứu giúp khu rừng”.

Năm đó Karr không bao giờ đi qua một lùm cây nào mà không nghe kẻ nào đó hỏi rằng loài người có hể giúp cho khu rừng được không. Karr thật khó trả lời vì chính loài người cũng không chắc là sẽ thắng được bọn nữ tu sĩ.

Nghĩ đến việc khu rừng cổ Kôlmôrden đã bị ghét đến mức nào người ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy hơn trăm con người ngày ngày bận rộn trong rừng cố làm cho rừng thoát khỏi cảnh hoang tàn. Họ đẵn những cây bị tổn thương nặng nhất, khai hoang đất rừng và đẵn bớt các cành thấp để ngăn bọn sâu bọ chuyển từ cây này sang cây khác. Họ chặt bớt những vạc cây rộng quanh những đám rừng bị sâu ăn và đặt ở đấy những thân cây bôi nhựa để khoanh bọn sâu lại trong phạm vi đó, không cho lan ra những nơi khác. Làm xong việc ấy họ mới quét nhựa rất dính quanh thân cây đã bị tổn hại để chặn bọn sâu không cho bò từ các cây đã ăn trụi xuống đất buộc chúng cứ đâu ở đấy mà chết đói vậy.

Người ta tiếp tục các công việc ấy rất lâu trong mùa xuân. Họ hy vọng và gần như kiên tâm cho lúc nhìn thấy bọn sâu nở từ trứng ra. Người ta nghĩ là đã khoanh chúng nó lại kỹ lưỡng, thế thì chắc chắn là sẽ nhìn thấy chúng chết hết vì đói.

Mùa hè đã đến và số sâu càng đông hơn năm trước nhiều. Nhưng kệ chúng nó, vì chúng đã bị giam lại và bất lực không tài nào kiếm được đủ ăn.

Tuy nhiên, mọi việc không diễn ra như người ta mong ước. Tất nhiên là bọn sâu đã bị giam giữ trên những vòng nhựa quanh các thân cây và hàng đống sâu đã kết liễu cuộc đời, dính vào những vòng nhựa bôi quanh các thây, chịu chết không leo quá xuống được, nhưng cũng chẳng ai có thể nói là chúng đã chịu bị khoanh lại cả. Chúng cứ bò ở trong cũng như ở ngoài vòng đã khoanh. Chúng nó ở khắp nơi chúng bò trên các vách nhà. Chúng từ giã khu Rừng Hòa Bình và xâm nhập vào những phần đất khác của cả vùng rừng Kôlmôrden.

“Chúng sẽ chỉ dừng lại lúc nào mà toàn thể rừng của chúng ta bị hủy diệt hết”. Người ta nói vậy và lo lắng vô cùng và không còn ai có thể ráo nước mắt nữa.

Karr ghê tởm tất cả những con vật cứ bò và gặm đến mức không còn muốn đi ra ngoài nữa. Nhưng một hôm nó tự nhủ là phải đi hỏi thăm Lông Màu Gio. Thế là tức khắc nó đi về phía địa phận của con nai và chúi mũi sát đất chạy như bay. Khi đến cái rễ cây, nơi năm trước nó gặp Vô Phương Tự Vệ, thì con rắn nép ở bên dưới và gọi nó lại. Con rắn hỏi: “Anh có nói lại với Lông Màu Gio không?” Karr không trả lời chỉ sủa và cố bắt lấy nó. Con rắn lại nói: “Cứ nói với nó đi. Anh đã thấy rõ là loài người không biết được phương thuốc chữa tai họa này rồi đấy”. “Mà mày thì cũng không hơn gì họ!”, Karr vừa đốp lại, vừa bỏ đi.

Nó tìm ra Lông Màu Gio. Con nai buồn rầu đến nỗi gần như không chào một lời mà nói ngay đến khu rừng: “Mình không biết, phải làm gì để cho nỗi bất hạnh này chấm dứt”.

“Vậy thì mình phải nói cho cậu biết là hình như cậu có thể cứu khu rừng đấy”, Karr nói rồi chuyển cho bạn lời nhắn nhủ của con rắn ráo. Con nai nói: “Giá một ai khác Vô Phương Tự Vệ mà hứa như thế thì tự mình lên đường đi đày ngay tức khắc nhưng làm sao mà một con rắn ráo khốn khổ lại nắm được một quyền lực to đến thế?”. Karr cũng nói: “Chắc chỉ là khoác lác thôi, bọn rắn ráo bao giờ cũng muốn tỏ ra giỏi hơn các loài vật khác”.

Karr trở về thì Lông Màu Gio tiễn một đoạn đường. Bỗng Karr nghe thấy một con sáo đậu trên một ngọn cây thông kêu lên: “Lông Màu Gio đã phá hoại khu rừng kia kìa! Lông Màu Gio đã phá hoại khu rừng kia kìa!”.

Karr tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng một lát sau, một con thỏ rừng chạy ngang qua đường trông thấy Karr và Lông Màu Gio, con thỏ dừng ngay lại, vểnh đôi tai lên và kêu: “Lông Màu Gio đã phá hoại khu rừng kia kìa! Lông Màu Gio đã phá hoại khu rừng kia kìa!”. Nói xong là chạy như bay.

Karr hỏi bạn: “Chúng nó muốn nói gì thế?”. Lông Màu Gio đáp: “Mình chẳng hiểu chút gì hết. Mình nghĩ là các loài vật nhỏ trong rừng này oán mình vì chính mình đã khuyên đi x người giúp đỡ và thế là đùng một cái tất cả hang lỗ và chốn ẩn nấp của chúng bị phá, cùng một lúc với đất ở dưới tán rừng”.

Karr và Lông Màu Gio tiếp tục đi với nhau một lúc và từ khắp mọi phía Karr đều nghe nhắc đi nhắc lại “Lông Màu Gio đã phá hoại khu rừng kia kìa!” Lông Màu Gio làm như chẳng nghe thấy gì cả, nhưng giờ thì Karr đã bắt đầu hiểu tại sao mà nó ủ rũ đến thế.

Karr liền hỏi rất nhanh: “Này, con rắn muốn nói gì khi kể lại là cậu đã giết chết kẻ thân yêu nhất của nó thế nhỉ?”. Lông Màu Gio đáp: “Làm sao mình biết được? Cậu biết rõ là mình chẳng giết ai bao giờ”.

Một lúc sau, chúng gặp bốn con nai già. Lưng Còng, Sừng Mũ Miện, Lông Cứng và Cao Khỏe đang nối đuôi nhau đi chầm chậm vẻ tư lự. Lông Màu Gio chào: “Xin chào, đi đâu trong rừng đấy!”. Các con nai nói: “Chào anh. Chúng ta đang muốn gặp anh Lông Màu Gio ạ, để nói về việc rừng thông”. Lưng Còng nói: “Ra chúng ta được biết là có một việc tội lỗi đã xảy ra ở đây, và bởi vì không bị trừng phạt, nên tất cả khu rừng đã bị chết dần”.

“Một việc tội lỗi à?”. “Có kẻ đã giết chết một con vật vô hại và không phải cốt để mà ăn. Ở đâu, trong rừng Hòa Bình này, việc như thế vẫn xem là một tội ác”. Lông Màu Gio hỏi: “Nhưng mà kẻ nào đã làm một việc như thế?”. “Hình như thủ phạm là một con nai và chúng ta muốn hỏi anh có biết là ai không?”. Lông Màu Gio đáp: “Không. Tôi chưa bao giờ nghe nói một con nai đã giết chết một con vật vô hại”.

Lông Màu Gio để các bô lão đấy, và đi với Karr. Đầu cúi gầm, trông nó càng lầm lì hơn. Thế là nó đi qua chỗ con rắn độc Bò Sát Đất đang nằm dài trên tảng đá. “Lông Màu Gio đã phá hoại khu rừng kia kìa!” Bò Sát Đất rít lên như tất cả các con vật khác. Lần này thì Lông Màu Gio không nhịn được nữa, nó đi thẳng đến con rắn và giơ chân lên. Bò Sát Đất liền hỏi: “Đằng ấy định giết tớ như đã giết con rắn ráo già đấy à?” Lông Màu Gio thốt lên: “Ta ấy à? Ta đã giết một con rắn ráo à?” Bò Sát Đất đáp: “Đúng, cái ngày đầu tiên mà đằng ấy vào rừng, đằng ấy đã giết chết vợ Vô Phương Tự Vệ”.

Lông Màu Gio vội vàng cũng Karr đi khỏi nơi ấy, nhưng bỗng nó dừng lại và nói: “Karr à, chính mình đã gây ra tội ác. Mình đã giết một con vật vô hại. Vì mình mà rừng bị hủy diệt.” Karr vội ngắt lời: “Cậu nói cái gì thế?” - “ Chính thế đấy Karr à, và cậu sẽ nói giùm với Vô Phương Tự Vệ rằng Lông Màu Gio sẽ đi khỏi xứ này ngay đêm nay”. Karr liền nói: “Không lại nói một điều như vậy. Các vùng ở phía Bắc khu rừng nàu đều rất nguy hiểm đối với loài nai”. Lông Màu Gio lại nói: “Cậu nghĩ là mình muốn ở lại đây sau khi đã gây ra bao nhiêu nỗi bất hạnh?”. Karr khuyên: “Cậu chớ nên vội. Chờ đến mai xem sao đã”. Lông Màu Gio chỉ đáp: “Chính cậu đã bảo cho mình biết là rừng với nai chỉ là một”, nói xong nó từ biệt Karr.

Con chó về nhà, nhưng câu chuyện đó làm nó lo lắng và ngay hôm sai nó lại trở vào rừng đi tìm con nai. Nhưng không tài nào tìm thấy Lông Màu Gio và Karr không tiếp tục tìm nữ. Nó hiểu rằng Lông Màu Gio đã nghe theo lời con rắn và đã lên đường đi đày.

Về nhà Karr bực mình hơn bao giờ cả. Nó không thể nào hiểu nổi làm sao mà Lông Màu Gio lại có thể để cho con rắn ráo thảm hại ấy đem ra làm trò xiếc như vậy. Chưa bao giờ nó thấy một việc điên cuồng như vậy. Cái con Vô Phương Tự Vệ thì có được chút quyền lực gì cơ chứ?

Karr vừa đi vừa suy nghĩ như vậy thì trông thấy ông gác rừng đang lấy tay chỉ lên một cái cây.

Một người đứng bên cạnh hỏi: “Sao? Ông thấy gì vậy?”

Ông gác đáp: “Bọn sâu đã mắc bệnh”.

Karr ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng tức tối vô cùng vì thấy con rắn ráo lại có thể giữ nổi lời hứa thế là từ nay Lông Màu Gio chắc rằng phải biệt xứ chẳng biết đến bao giờ, vì cái con rắn ráo ấy còn lâu mới chịu chết.

Trong khi tâm trí đắm chìm vào nỗi buồn bực thì bỗng một ý nghĩ vụt đến làm cho lòng Karr nhẹ được một chút: “Cái con rắn ráo ấy có thể không sống dai mãi được. Vô Phương Tự Vệ sẽ không cứ trốn mãi mãi, vô kỳ hạn ở dưới cái rễ cây ấy được. Nó mà loại trừ xong lũ sâu là chính mình sẽ giết nó”.

Một con bệnh đã thực sự tấn công vào lũ sâu, nhưng trong mùa hè đầu tiên chưa đủ thì giờ để lan rộng ra. Bệnh vừa phát là đến thời kỳ sâu biến thành nhộng. Rồi từ các con nhộng nở ra hàng triệu con bướm, và đêm đêm chúng bay chập chờn giữa các thân cây như những bông tuyết trong gió và đẻ lên cây không biết cơ man nào là trứng. Phải lo rằng đến năm sau thiệt hại sẽ còn lớn hơn nhiều nữa.

Tai họa đã đến thật và không những cho rừng mà cả cho sâu nữa. Bệnh lan tràn nhanh chóng khắp mọi xó xỉnh của khu rừng. Sâu mắc bệnh ngừng ăn lá, leo tít lên ngọn cây và chết ở đấy. Nỗi vui mừng của con người thật không sao tả xiết, khi họ trông thấy sâu chết như vậy, nhưng nỗi vui mừng còn lớn hơn nhiều trong đám loài vật ở trong rừng.

Về phần Karr thì ngày nào cũng thích thú nghĩ đến cái lúc mà nó sẽ giết chết Vô Phương Tự Vệ.

Nhưng mà sâu đã đủ thời gian để tràn ngập ra hàng chục, hàng chục km quanh vùng, đến tận các khu rừng lân cận, và mùa hè năm đó bệnh không truyền đến tất cả bọn sâu, và nhiều con đã sống mãi đến giai đoàn làm kén, thành nhộng, rồi bay ra thành bướm.

Các loài chim bay qua nhắn tới Karr lời chào của Lông Màu Gio, nói thêm rằng nó vẫn sống và vẫn mạnh khỏe. Chim cũng mách với Karr rằng nhiều lần Lông Màu Gio bị bọn săn trộm đuổi theo dữ lắm và nó đã nhiều lần suýt chết.

Vì thế Karr sống lo lắng trong nỗi buồn rầu và chờ đợi. Và nó đã phải chờ hai mùa hè nữa. Bấy giờ mới đến lúc tận số của lũ sâu bọ.

Vừa nghe ông gác rừng nói là rừng đã thoát nạn rồi, Karr liền lao đi lùng Vô Phương Tự Vệ. Nhưng lúc đã đến trong các lùm cây nó bỗng hiểu ra một điều kinh hãi: nó không thể săn bắt gì được nữa, nó không thể chạy được nữa, nó không thể dồn đuổi kẻ thù được nữa, vì nó chẳng còn nhìn thấy được gì nữa cả. Trong cảnh đợi chờ lâu quá, cái già đã len lỏi vào thân thể Karr. Nó đã già rồi mà không nhận thấy. Thậm chí nó không còn đủ sức để giết một con rắn ráo nữa. Nó bất lực không thể giải thoát được Lông Màu Gio của nó khỏi tay cái đứa muốn hại bạn nó.

Phần 7: Việc Phục Thù

Một buổi chiều Akka núi Kebnêkayxê và đàn ngỗng hạ xuống bờ một cái hồ giữa rừng. Đàn ngỗng còn ở trong rừng Kôlmôden, nhưng thuộc địa phận tỉnh Xơdermanland.

Xuân đến muộn, băng còn phủ mặt hồ, trừ một dải hẹp như thường thấy ở các vùng núi; nước đã tự do, dọc theo bờ đất. Đàn ngỗng lao xuống nước để tắm và kiếm ăn; Nilx sáng hôm ấy mất chiếc giày gỗ, chạy giữa những cây trăn và cây bạch dương trên bờ, kiếm cái gì để quấn bàn chân.

Chú phải đi khá xa để tìm. Sau cùng chú trông thấy một mảnh vỏ cây bạch dương; chú lấy quấn vào bàn chân thì nghe sau lưng có tiếng lá khô sột soạt. Quay lại chú thấy một con rắn đang bò thẳng đến phía mình. Con rắn rất to và dài, nhưng Nilx thấy nó có hai vết màu nhạt hai bên má, nên cứ đứng yên, chú nghĩ: “Chỉ là con rắn ráp. Nó chẳng thể làm hại mình được”.

Nhưng con rắn húc chú một phát mạnh vào ngực, làm chú ngã nhào. Nilx vọt dậy chạy trốn, con rắn đuổi theo. Mặt đất lổn nhổn đá sỏi và đầy những gai góc, làm chú bé không chạy được nhanh. Bởi vậy, trông thấy một khối đá cheo leo, chú liền leo lên đấy. Đã đến trên cao, chú quay lại, và thấy con vật cứ cố đuổi theo mình.

Bên cạnh chú, trên chóp khối đá, có một tảng đá gần tròn, to bằng cái đầu người, nằm ngay bên cạnh sườn dốc và hình như lung lay. Thấy con rắn đến gần, Nilx chạy ra phía sau tảng đá và đẩy xuống, tảng đá lăn thẳng đến con rắn, cuốn nó đi và đè lên đầu nó.

Thấy con rắn đột nhiên quằn quại mấy cái rồi nằm yên, Nilx thở phào và nghĩ: “Thế là thoát. Có lẽ mình chưa bao giờ gặp tai nạn nào ghê gớm hơn trong chuyến đi của mình”.

Chú vừa hoàn hồn thì liền nghe tiếng cánh chim lạo xạo và thấy một con chim hạ xuống, đỗ cạnh con rắn. Con chim đó thân hình và dáng dấp như một con quạ, nhưng bộ lông đen tuyền bóng lên như ánh kim. Chú bé cẩn thận nấp vào một khe đá. Chú vẫn nhớ như in cuộc phiêu lưu với bầy quạ trước đây.

Con chim đen bước những bước dài quanh con rắn và lấy mỏ khẽ đẩy cái xác. Sau cùng nó vỗ cánh hai, ba lần và kêu, giọng cao chói óc: “Chính là Vô Phương Tự Vệ, con rắn ráo, mình thấy nằm chết ở đây!”. Một lần nữa nó đi vòng quanh cái xác, rồi đứng lại như suy nghĩ thâm trầm, vừa nghĩ vừa đưa chân lên gãi vào gáy; rồi cuối cùng nó nói: “Trong rừng không thể nào có hai con rắn to bằng này được. Chỉ có thể là nó mà thôi”.

Hình như nó sắp mổ vào xác con rắn thì bỗng dừng lại và lẩm bẩm: “Đừng làm bộ ngốc nữa, Bataki ạ. Làm sao mà có thể nghĩ đến việc ăn thịt con rắn, trước khi gọi Karr đến đây? Nó sẽ không chịu tin là Vô Phương Tự Vệ, kẻ thù của nó đã chết rồi, nếu nó không tận mắt trông thấy”.

Nilx cố lập nghiêm đừng cười, nhưng con chim cứ đi đi, lại lại và nói năng một mình, long trọng một cách lố bịch quá chứng, đến nỗi chú bé không thể nào không bật cười được.

Nghe tiếng, con chim vỗ cánh một cái, nhảy tót lên khối đá. Nilx đứng dậy, đến trước mặt nó và hỏi:

- Có phải đằng ấy là Batakim, con quạ, và là bạn của Akka núi Kebnêkayxê đấy không

Con chim nhìn chú chằm chằm rồi gật đầu ba lần.

- Có lẽ cậu là kẻ cùng bay với đàn ngỗng trời mà người ta gọi là Tí Hon chăng?

- Chính mình đây, Nilx đáp.

- Được gặp cậu may mắn lắm thay! Có lẽ cậu có thể nói cho tôi biết ai đã giết con rắn này?

- Chính tảng đá mà mình lăn xuống đã đè bẹp nó đấy. Nilx nói, rồi kể lại sự việc đã xảy ra.

- Thế là tốt lắm, đối với một nhân vật bé nhỏ như cậu, con quạ nói. Ở mạn này tôi có một đứa bạn sẽ rất vui sướng được biết tin con rắn này chết, và đến lượt mình tôi sẽ rất hài lòng là có thể giúp cậu được việc.

Chú bé liền hỏi: - Vậy thì cho tôi biết tại sao bác lại vui sướng đến thế vì con rắn ráo chết.

Quạ trả lời: - Ôi, chà chà chuyện dài lắm cơ, và không bao giờ cậu đủ kiên nhẫn mà nghe cho đến hết đâu.

Chú bé vẫn quả quyết rằng mình đủ kiên nhẫn và thế là con quạ phải kể lại tất cả chuyện của Karr, Lông Màu Gio và con rắn ráo Vô Phương Tự Vệ. Quạ kể hết truyện, chú bé im lặng một lúc, mắt cứ nhìn thẳng phía trước rồi nói: “Cám ơn bác, tôi đã hiểu rõ rừng hơn từ lúc nghe chuyện bác kể. Tôi tự hỏi rằng này liệu có còn chút gì của rừng

Hòa Bình to lớn đó không?”. Bataki nói: - Phần lớn đã bị phá hết. Các cây thông như đã ra khỏi một vụ cháy rừng.

Phải đẵn hết đi và phải chờ nhiều năm nữa rừng mới trở lại được như cũ. Chú bé nói: “Con rắn này thật đáng chết. Nhưng tôi tự hỏi là nó có thể đủ thông minh để biết cách làm cho bọn sâu phải mắc bệnh được không?”. Bataki nói: “Có lẽ nó biết là sâu thường hay bị bệnh như thế”. “Đúng, có thể là thế, nhưng cũng phải thú thật là nó cũng xỏ lá đấy chứ”.

Chú bé bỗng làm thinh. Con quạ không nghe chú nói nữa mà đã quay đầu sang phía khác lắng tai nghe, rồi nói: “Cậu nghe đấy chứ. Karr ở gần đâu đây. Nó sẽ rất hài lòng thấy Vô Phương Tự Vệ đã chết như thế này”.

Nilx cũng lắng tai nghe, rồi nói:

- Nó đang nói chuyện với đàn ngỗng.

- Nó lê mình ra bờ hồ để hỏi tin Lông Màu Gio

Chú bé và con quạ vội vàng đi ra phía bờ hồ. Tất cả đàn ngỗng đều đã lên bờ và đang bắt chuyện với một con chó già, yếu đuối, tàn tật đến nỗi tưởng như mỗi lúc có thể ngã lăn ra chết.

“Karr đấy, Bataki bảo Nilx. Cứ để cho nó nghe chuyện đàn ngỗng kể đã. Xong rồi chúng ta sẽ nói cho nó biết con rắn đã chết rồi”.

Quả nhiên, Akka đang nói với Karr: “Như ta đã nói, đó là lúc mà chúng ta đi chuyến mùa xuân năm ngoái, Uykxi, Kakxi và ta, một buổi sáng, chúng ta khởi hành từ hồ Xilyan ở tỉnh Đalarrne và đi qua các vùng rừng lớn giữa hai tỉnh Đalarne và Helxingland. Nhìn xuống chúng ta chỉ thấy những cây lá xanh sẫm. Tuyết đang còn dày, mặt sông ngòi đóng băng, lác đác mới có vài ba cái lỗ đen; và dọc các bờ tuyết đã tan. Bỗng chúng ta trông thấy ba người thợ săn đang đi trong rừng. Họ đi ván trượt tuyết, dắt theo chó, nhưng không có súng. Mặt tuyết rất rắn và chắc, nên họ không theo những đường khúc khuỷu, mà cứ đi thẳng trước mặt. Dường như họ biết rõ là họ đang đi về đâu. Chúng ta bay rất cao và nhìn thấy suốt cả vùng rừng. Đã trông thấy người đi săn, chúng ta lại muốn thấy vật bị săn. Chúng ta bay vài vòng trên tán lá rừng vừa nhìn kỹ xuống các thân cây. Bỗng trong một lùm cây rậm, chúng ta trông thấy vật gì đấy giống như những khối đá lớn rêu phong”.

“Chỉ có thể là đá, vì bên trên không có tuyết. Chúng ta để mình rơi xuống giữa lùm cây. Ba khối đá nhúc nhích. Đó là ba con nai xứ lạnh, một con đực và hai con cái. Chúng ta đến gần thì con nai đực đứng dậy. Ta chưa bao giờ thấy con vật nào đẹp đến thế; nhận ra là chỉ có ba con ngỗng trời tội nghiệp đã làm nó tỉnh giấc, nai liền nằm xuống lại”.

- Đừng, đừng bố già ạ, đừng ngủ lại! Ta nói thế. Chạy trốn nhanh đi, trong rừng có người đi săn, và họ đang đi thẳng về phía này.

- Cám ơn, mẹ ngỗng ạ, nhưng mẹ biết rằng cữ này là thời gian cấm săn nai. Những thợ săn đó đi lùng rừng bắt cáo đấy.

- Khắp nơi đều có lốt chân cáo, nhưng thợ săn chẳng chút để ý đến. Hãy tin ta! Họ biết các bác đang ở đâu. Và họ đến để giết các bác đấy. Họ đi không đeo súng, mà cầm dao và mang gậy bịt sắt nhọn, và họ không dám nổ súng vào cữ này trong năm.

Nai đực vẫn bình tĩnh, nhưng hai nai cái bắt đầu lo ngại.

- Có lẽ ngỗng nói đúng, hai con nai cái nói, và đứng hai chân trước lên.

- Cứ ở yên – Nai đực nói, thợ săn chẳng đến đây đâu. Chắc chắn như vậy.

“Chẳng biết làm thế nào được, chúng ta bèn bay lên, nhưng không đi xa nơi đó. Vả lại vừa lên đến độ cao thường ngày thì chúng ta thấy nai đực đi ra khỏi lùm cây. Nai đánh hơi bốn chung quanh, rồi đi thẳng về phía các thợ săn. Vừa đi vừa giẫm lên những cành cây gãy răng rắc. Một cái đầm rộng, quang quẻ chắn ngang lối đi. Nai đến đứng ở chính giữa để cho ai cũng trông thấy”.

“Nai ở đấy cho đến lúc mà bọn thợ săn từ rừng đi ra. Bấy giờ nai mới vọt lên bờ, bỏ chạy, nhưng nó không chạy mà đi về phía mà nó đã đến. Bọn thợ săn thả chó ra và đuổi theo rất nhanh vì chân đi ván trượt tuyết.”

“Nai đực đầu ngả ra phía sau, chạy hết tốc lực; tuyết bay thành lốc quanh mình. Chó và người tụt lại đằng sau rất xa. Thế là nai dừng chân như chờ đợi, rồi khi trông thấy chúng, lại chạy tiếp. Chúng ta mới hiểu là nai muốn kéo bọn thợ săn và chó đi xa nơi có các nai cái.”

“Cứ thế, cuộc săn đuổi kéo dài hai ba giờ. Chúng ta ngạc nhiên thấy bọn thợ săn cứ cố chấp đuổi theo một kẻ chạy nhanh đến thế, vì họ không có súng. Vậy họ tưởng là có thể làm cho nó mệt được chăng?”

“Nhưng lúc ấy chúng ta nhận thấy nai không chạy nhanh được như trước nữa. Nai đặt chân lên mặt tuyết cẩn thận và khi nhấc chân lên thì để lại những vết máu”.

“Thế là chúng ta hiểu tại sao mà bọn thợ săn không nản lòng. Họ tin là tuyết sẽ có lợi cho họ. Nai đực nặng cân, cứ mỗi bước lại lún thêm. Và bề mặt rắn của tuyết cọ và chân nai, làm tuột cả lông và da”.

“Bọn thợ săn đi ván trượt và các con chó khá nhẹ cân, dễ chạy trên mặt băng, vẫn đuổi theo nai. Và nai cứ chạy, cứ chạy. Nhưng bước chân càng kém chắc chắn, nai trượt chân và thở hồng hộc. Chịu đau đớn ghê gớm, nai kiệt sức vì vất vả với lớp tuyết dày”.

Sau cùng, nai không nhịn được nữa. Nai đứng lại để cho bọn chó và bọn thợ săn đến gần và chiến đấu với chúng. Trong khi chờ, nai ngước nhìn lên trời và trông thấy chúng ta, nai kêu lên:

- Này, hãy chờ xem cảnh kết thúc! Sau này đi qua rừng Kôlmôden, ngỗng hãy tìm Karr, con chó, và nói lại rằng bạn già Lông Màu Gio của Karr đã chết một cái chết đẹp!.

Nghe đến đây, con chó già đứng dậy, đến gần Akka và nói:

- Lông Màu Gio đã sống một cuộc đời lương thiện. Nó quen ta. Nó biết được rằng ta là một con chó trung thực và ta sung sướng được biết là nó đã chết một cái chết đẹp. Giờ kể cho ta nghe...

Nó vểnh đuôi và ngẩng đầu lên cho tư thế hiên ngang và dũng cảm, nhưng lại quỵ xuống ngay.

Đúng lúc ấy, nghe tiếng người gọi trong rừng: “Karr, Karr!”

Con chó già lại đứng dậy nó nói:

- Ông chủ ta đang gọi, và ta không muốn chậm trễ. Lúc nãy ta đã thấy ông ấy nạp đạn vào súng. Ông ấy với ta, chúng ta cùng đi vào rừng một lần cuối. Ta cám ơn ngỗng trời. Giờ ta đã được biết tất cả những gì ta cần biết để mãn nguyện đi đến cái chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3