Thú phi - Chương 005 - 006
Chương
05 – Phản kích
Vân
Khinh thấy thế cũng không thèm tránh né, chỉ bình thản đứng nguyên trong nước,
như thể không nhìn thấy gã cuồng sát kia đang nhào tới giết mình, tới mắt cũng
không thèm chớp một cái.
Đúng
lúc đó, từ trong bụi cỏ có một bóng đen vụt ra, nhanh như chớp mạnh như sét
nhào thẳng về phía mặt gã đàn ông kia, tốc độ nhanh tới mức không nhìn rõ đó là
vật gì.
Bóng
đen đã nhanh, gã đàn ông còn nhanh hơn, vừa thấy không ổn lập tức quay tay vung
kiếm, thay vì bay tới đoạt mệnh Vân Khinh, lại trở tay chém ngang nhằm thẳng về
phía bóng đen đang lao tới kia, vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Cái
vật đen thùi lùi kia nhìn thấy kiếm ảnh đánh tới nơi, lập tức lộn nhào trên
không, chẳng cần hướng tới mặt hắn ta nữa mà ngoắt một cái bay vọt xuống dưới,
vô cùng nhanh nhẹn luồn qua dưới khố gã đàn ông người đầy máu me kia ra phía
sau lưng, rồi nhoằng một cái lại vòng về phía Vân Khinh ngồi trên vai cô.
Một
chú chồn nho nhỏ đen tuyền đang ngồi trên vai Vân Khinh, chỉ to bằng lòng bàn
tay, bộ lông bóng mượt như bôi dầu. Giờ thì nó đang trừng đôi mắt cũng đen láy,
hung hăng nhìn gã đàn ông kia, lông xù lên dữ dằn.
Vân
Khinh dịu dàng vươn tay lên vuốt ve Điêu nhi(*), mắt không thèm liếc về phía gã khát máu vừa định
giết cô, chầm chậm bước lên bờ suối, tự nhiên như không cầm lấy y phục mặc vào.
(*) Điêu nghĩa
là chồn, đáng ra có thể để là chồn con nhưng Lãnh Vân thích để là Điêu nhi, như
thể là tên thân mật của chú chồn này.
Tên
kia vừa thấy thế, gương mặt sầm sì lại, lại vung tay giương đao bạt kiếm định
tiếp tục chém Vân Khinh. Có điều tay vừa giơ lên được một nửa, bỗng nhiên cả
người vô lực, toàn thân chết lặng không còn cảm giác, tứ chi không thể động đậy
nổi, hắn ta chỉ thấy chân tay mềm nhũn, lập tức ngã lăn quay ra đất.
“Công
tử.” Ba người còn lại vốn bị thương không nhẹ đang nghỉ ngơi, lập tức đồng
thanh hét lên, chạy vội tới.
Đôi
môi vốn nhợt nhạt vì mất máu, giờ bắt đầu hiện lên màu đen. Cả thân mình đầy
rẫy vết thương, nhanh chóng hiện lên một màu xám xịt, nhanh tới mức khiến người
khác tưởng mình hoa mắt. Ấy thế mà trong mắt gã đàn ông kia hoàn toàn không có
chút e sợ nào, chỉ dữ tợn trừng mắt với Vân Khinh và Điêu nhi trên vai cô.
“Độc,
bị trúng độc rồi.” Vị thư sinh dáng vẻ nhu nhược kia kinh hãi kêu lên.
“Mong
cô nương giơ cao đánh khẽ.” Một trong hai người mặc đồ màu xám nhìn như hộ vệ
đứng hai bên vị thư sinh kia lập tức quay sang cúi đầu với Vân Khinh. Đao kiếm của
đám sát thủ kia vốn không có độc, chứng tỏ chỉ còn một khả năng, độc từ thiếu
nữ trước mặt này mà ra. Con chồn màu đen kia chắc hẳn có độc, vì loài chồn
thích ăn rắn cực độc, nên dĩ nhiên răng và móng vuốt sẽ có dính độc. Trong
người bọn họ không mang theo thuốc giải độc, mà trì hoãn tới khi về, e là không
kịp cứu chữa.
Vân
Khinh vẫn vuốt ve Điêu nhi, nhìn lướt qua gã đàn ông hung thần ác sát kia một
cái, nhàn nhạt trả lời. “Vừa xong hắn cũng đâu có giơ cao đánh khẽ với ta?” Vừa
dứt lời, quay người bỏ đi, không thèm để ý tới bọn họ.
“Cô
nương, là lỗi của công tử nhà chúng ta. Chỉ là hành tung của chúng ta không thể
để người ngoài biết được. Cô nương, không phải chúng ta có ý mạo phạm…”
“Nghĩa
là ta nên chết sao?” Vân Khinh nhẹ nhàng cắt lời vị thư sinh văn nhược kia.
Thư
sinh lập tức cứng họng đờ người. Cô lại nhấc chân định đi tiếp.
“Ngươi
không chết.” Gã đàn ông hung thần ác sát kia đột nhiên nghiến răng nghiến lợi
thốt lên, giọng nói khàn khàn, khí lực không đủ, nhưng vẫn đầy đủ vẻ khẳng định
nghiêm chỉnh.
Vân
Khinh nghe vậy quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu nói. “Thế nên ta không được giết
ngươi sao?”
Không
có ai trả lời, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không thôi hung dữ nhìn Vân Khinh, như
thể dĩ nhiên ý của hắn ta là thế. Vân Khinh cũng không nói gì, cũng chỉ nhìn
lại gã đàn ông kia một cách lãnh đạm. Một bên lạnh nhạt ôn hòa, một bên hung ác
lãnh khốc. Hai luồng ánh mắt va chạm vào nhau giằng co không ngớt, mà xét cho
cùng cũng chẳng biết giằng co điều gì.
Ba
người còn lại đứng bên cạnh, tuy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng
im lặng không dám hé răng lên tiếng.
Cả
một hồi lâu sau, môi gã đàn ông hung ác kia dần dần đen kịt, hơi thở cũng bắt
đầu bốc mùi tanh hôi. Bàn tay buông thõng bên người đang nắm chặt lại, đây đó
dường như vang lên tiếng khớp xương răng rắc. Sát khí không vì bị trúng độc mà
yếu đi, giờ càng thêm dày đặc bao phủ toàn bộ không gian chung quanh bờ suối.
Vân
Khinh vẫn như thể không cảm thấy điều đó, vẫn lạnh nhạt nhìn thẳng hai mắt gã
đàn ông nằm đó, vẫn đạm mạc, vẫn u nhã.
“Xin
lỗi.” Đôi môi giờ đen sì như than vốn vẫn ngậm chặt bỗng hé ra để phun hai chữ
này giữa hai hàm răng nghiến lại. Nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy khí phách.
Ba
người đứng cạnh đó đồng loạt trợn tròn mắt, rõ ràng là không ngờ tới công tử
nhà họ sẽ thốt lên hai chữ đó. Hai chữ này vốn không tồn tại trong đầu công tử
kia mà, từ điển của người làm gì có từ này chứ.
Vân
Khinh nghe vậy mới ừ một tiếng, gật đầu quay người bước tới. Cô cúi xuống bắt
đầu tìm chỗ bị trúng độc của gã đàn ông kia.
Ba
người còn lại thấy thế, lại tròn mắt nhìn nhau. Đây nghĩa là sao? Vấn đề nguyên
tắc chăng?
Liếc
mắt sơ qua, té ra chỗ bị trúng độc lại nằm ở phần đùi non phía trong của hắn
ta, khoảng cách tới bộ phận tế nhị có một chút xíu. Vài ba vết máu rõ ràng,
chính thị dấu cào do móng vuốt Điêu nhi để lại.
Vân
Khinh thấy thế, nghiêng đầu sang nhìn Điêu nhi lắc lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. Cô
búng nhẹ một cái lên đầu Điêu nhi, cười dịu dàng. “Nhóc con nghịch ngợm quá!”
Điêu nhi bé nhỏ liền cọ cọ vào mặt Vân Khinh vô cùng thân mật.
“Ngươi
không sợ ta giết ngươi?” Gã đàn ông kia nheo mắt nhìn Vân Khinh.
Vân
Khinh tụt quần hắn ta xuống, cái bộ phận tế nhị kia lộ ra không sót chỗ nào.
Nhưng cô không thèm liếc lấy một cái, chỉ chăm chú trích máu từ vết thương bằng
một con dao bạc nhỏ, rồi bôi giải dược đặc biệt dành cho độc của Điêu nhi, vừa
làm vừa trả lời. “Chỉ cần ngươi có khả năng đó thôi.”
Trên
mặt gã đàn ông kia lập tức hiện lên nét hung ác, sát khí càng thêm trầm trọng,
ánh mắt sâu thẳm loe lóe như gươm đao, nhìn chằm chằm Vân Khinh không chớp mắt.
Bỗng dưng hắn ta thấy choáng váng sây sẩm mặt mày, bàn tay theo bản năng liền
xoay lại tóm lấy tay Vân Khinh không buông, móng tay sắc bấu vào da thịt cô như
muốn cắm sâu vào đó. Vân Khinh không tránh khỏi nhíu mày vì đau.
“Công
tử!” Ba người kia lập tức kinh hãi kêu lên.
“Chỉ
là bất tỉnh một chốc. Điêu nhi rất độc, hơn nữa trên người hắn thương thế quá
nhiều.” Vân Khinh vừa giải độc, vừa kiểm tra toàn thân gã đàn ông kia. Quả là
trên người hắn bị thương rất nhiều, trước ngực, sau lưng, trên tay, trên chân,
hầu như đều bị thương cả. Nếu không có những vết thương đó làm ảnh hưởng tới
việc hắn ta hành động, chưa chắc hồi nãy Điêu nhi đã có thể làm hắn bị thương.
“Đa
tạ cô nương!” Thư sinh kia liền gật đầu hành lễ.
Vân
Khinh vừa bôi thuốc đút giải dược cho gã kia, vừa trả lời. “Chuyện nhỏ tiện tay
thôi.”
Người
dáng hộ vệ cũng mặc áo xám còn lại, tuổi có vẻ trẻ hơn, nghe thế liền liếc nhìn
chung quanh rồi trầm giọng thốt. “Nơi này không thể ở lâu, chúng ta phải lập
tức đi thôi.”
“Độc
trên người hắn còn chưa giải.” Vân Khinh không ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói.
Vị
thư sinh kia nhíu mày một chốc rồi quay sang thi lễ với Vân Khinh. “Tại hạ mạo
muội thỉnh cầu cô nương đi chung một đoạn. Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”
Vân
Khinh còn chưa kịp trả lời, vị thư sinh đã nói tiếp. “Chỉ cần cô nương theo
giúp tới khi công tử tỉnh lại là được. Tới lúc đó cô nương muốn đi, chúng ta
tuyệt đối không ngăn cản.”
Vân Khinh
thấy anh ta đã cầu khẩn tới nước này, mà gã đàn ông kia trong chốc lát cũng
chẳng thể giải độc hoàn toàn ngay được vì Điêu nhi cũng rất độc. Cô lại nhìn
thấy tay mình đang bị bàn tay to của gã tóm chặt muốn chết, muốn gỡ ra cũng
chẳng phải dễ. Thế là cô hơi trầm ngâm, rồi gật đầu rất nhẹ. Xét cho cùng cô
cũng tới lúc đi tiếp, cùng nhau đi một đoạn cũng không sao.
Thấy
Vân Khinh đã gật đầu đồng ý, ba người kia lập tức mừng rỡ, cũng không để ý vết
thương ngang dọc của bản thân, kéo con ngựa kia qua để Vân Khinh và gã đàn ông
kia cùng cưỡi, còn bọn họ đi bộ theo sau.
Vân
Khinh thấy hướng bọn họ đi cũng là hướng mình muốn tới, chính là nơi bà bà và
cô từng sống, lập tức yên lặng vừa giúp gã đàn ông quần áo bê bết máu kia giải
độc, vừa giục ngựa đi trước.
Sau
lưng, gió xuân phe phẩy, mùi máu tanh tưởi bừa bãi trên đất theo gió mà đi. Dần
dần từng dòng máu cũng thấm vào nước suối khiến cả một vùng nước chuyển màu đỏ
ối. Quả là một mùa xuân bất thường.
Chương 06 – Cưỡng hôn
Suốt
chặng đường vừa đi vừa nghỉ, Vân Khinh thì không sao cả, chỉ có ba người kia
vốn bị thương tương đối nặng, không thể nào đi bộ nhanh hơn được mà lại cứ cứng
đầu cứng cổ gắng gượng đi tiếp. Thế nên tuy đã đi khỏi chỗ cũ một đoạn, nhưng
cũng chẳng xa là mấy.
“Nghỉ
ngơi một chút đi, cứ như vậy cố đi cũng chẳng tốt lắm.” Tới một chỗ trống trong
rừng, Vân Khinh thấy ba người kia quả thật bắt đầu không gượng nổi, liền ghìm
chặt dây cương, rồi đỡ gã đàn ông quần áo bê bết máu kia xuống ngựa.
“Cô
nương, chúng tôi vẫn chống cự được, cô…”
“Cứ
làm như vậy đi.” Vân Khinh không chờ vị thư sinh kia nói xong mà mỉm cười nhẹ
giọng cắt ngang. Giọng nói dịu dàng, không hề có vẻ sắc bén nanh ác, nhưng vẫn
khiến người nghe không thể không theo.
Thư
sinh kia cùng hai người ăn mặc giống nhau còn lại nghe xong chỉ biết nhìn nhau.
Giọng nói dịu dàng đó, khiến cho ba người họ cảm nhận được sự quan tâm đầy ấm
áp, một sự quan tâm mà không thể miêu tả rõ được bằng lời.
Ba
người phân vân một chốc, vì quả thật họ cũng sắp không gượng nổi nữa. Nghỉ ngơi
một chút cũng tốt, binh mệt ra trận chẳng phải là thượng sách chút nào.
Lập
tức, thư sinh văn nhược kia liền ngồi ngay cạnh Vân Khinh và gã đàn ông hung ác
kia. Hai người thị vệ còn lại chia hai bên trái phải, cách xa một đoạn ngồi
xuống cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh. Tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng từng
sợi lông sợi tóc đều dựng thẳng đứng căng thẳng, hoàn toàn không phải thật sự
thư giãn.
Vân
Khinh thấy thế cũng chẳng nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu ngắm trời xanh mây trắng và
dựa vào thân cây. Một tay cô bị gã đàn ông đang bất tỉnh kia giữ chặt, chỉ có
thể để trên người hắn, tay còn lại đặt hờ trên cây cổ cầm bảy dây vẫn mang
theo.
“Cô
nương là nhạc công?” Thư sinh kia ngồi một bên thấy vậy liền mỉm cười nhìn Vân
Khinh hỏi. Tuy mặt anh ta dính máu không ít, nhưng vẫn không giảm đi tướng mạo
thanh tú chút nào.
Vân
Khinh cúi đầu nhìn sang anh ta, chỉ cười nhạt. “Ta thích đàn.”
Thư
sinh ừ một tiếng rồi nói. “Tại hạ Sở Vân, hai người kia cao hơn là Mặc Ly, thấp
chút là Mặc Ngân. Dám xin thỉnh giáo quý danh của cô nương!”
Vân
Khinh cũng chẳng câu nệ gì. “Vân Khinh.”
Kiểu
trò chuyện bèo nước gặp nhau thế này, thật ra chỉ để giết thời gian giảm căng
thẳng không khí là chính, ai thèm quan tâm có thật hay không. Thế nên cũng
chẳng ai hơi đâu tìm hiểu thật thật giả giả, nên cũng không ai hỏi sâu thêm
thân phận nhau làm gì.
Sở
Vân nghe vậy chỉ cười cười, liếc nhìn gã đàn ông đang hôn mê kia rồi nói. “Cô
nương là cao nhân thế ngoại, hẳn sẽ không so đo tính toán với đám tục nhân
chúng tôi. Công tử nhà tôi vô lễ, nên mong Vân cô nương độ lượng khoan dung
người.”
Vân
Khinh vừa nghe cũng hiểu được. Lời lẽ anh ta khách sáo, ý tứ cũng khách sáo
không kém, chẳng qua là muốn cô hạ thủ lưu tình, không nên nhằm vào công tử nhà
anh ta trả thù, mà nhanh nhanh giải độc cho hắn. Lập tức cô mỉm cười. “Chỉ một
chốc là tỉnh thôi.”
Cô
nào có lòng dạ cố tình chỉnh hắn ta chứ, chỉ là có chút ngứa mắt. Bao năm hành
tẩu giang hồ như vậy, cô đã sớm nuôi dưỡng tính cách người không phạm ta ta
chẳng phạm người rồi. Chuyện hôm nay cũng đã qua rồi, có gì vượt qua được những
gì trong quá khứ của cô đâu. Hắn ta cũng chỉ là một người xa lạ, không đáng để
cô bận lòng.
“Đa
tạ Vân cô nương.” Mặc Ngân, Mặc Ly hai người lập tức đồng loạt quay đầu trầm
giọng nói với Vân Khinh. Cô cũng chỉ hơi gật đầu, không nói gì thêm.
Sở
Vân thấy Vân Khinh không có ý làm khó, lập tức nhẹ cả người. Họ đều là kẻ có
mắt nhìn, Vân Khinh không biết võ công, chỉ cần không có con chồn kia sẽ không
có trở ngại. Anh ta lập tức gỡ bình nước trên lưng ngựa xuống, nhẹ nhàng đổ lên
mặt gã công tử kia, mong làm chậm lại cơn sốt nhỡ có kéo đến.
Vân
Khinh chỉ lẳng lặng ngồi nhìn. Nước làm trôi đi vết máu trên mặt gã đàn ông đó,
hoàn toàn lộ ra gương mặt vốn có của hắn ta. Cô thấy thế, chợt hơi sững sờ một
chút.
Hắn
ta còn khá trẻ, nhìn qua xem ra không lớn hơn cô là mấy. Đôi mắt nhắm nghiền
hoàn toàn che khuất những toan tính những tàn nhẫn hung hăng. Đuôi mắt hơi
nhếch lên trên, hai hàng lông mi dày rợp rủ xuống, dường như thoáng ánh bạc
trên nền đen thẫm. Làn da phơi nắng lâu ngày thành màu đồng, làm nổi bật đôi
môi hồng nhạt như cánh hoa đào. Ngũ quan hợp lại, tạo nên một cảm giác vô cùng
yêu diễm. Giờ đây đôi môi kia đang mím chặt, lông mày cau lại, làn da sau khi
giải độc giờ tái nhợt khiến cho vẻ mặt hắn ta bỗng nhiên toát ra vẻ mị hoặc quỷ
quái lạ lùng.
Vân
Khinh không ngờ một kẻ tàn nhẫn máu me như hắn ta, sau khi rửa mặt sạch sẽ lại
có dáng vẻ như thế. Yêu nghiệt dường ấy, ờ, đẹp đẽ dường ấy, quả là một gã đàn
ông đầy mâu thuẫn, mở mắt ra tựa như Diêm La, nhắm mắt lại giống hệt hồ ly tinh,
gã này…
Sở
Vân thấy Vân Khinh chỉ hơi ngẩn người rồi lập tức vẻ mặt lại lạnh nhạt như cũ,
không khỏi hơi động trong lòng. Lần đầu tiên anh ta thấy có người nhìn mặt công
tử nhà mình xong lại chả có biểu tình gì đặc biệt. Điều này chứng tỏ Vân Khinh
cô gái kia cao thâm khó lường, hay là…
Đúng
lúc này, một tiếng rít gào chợt vang lên từ trên cao, một vật thể lạ vun vút
lao từ trên không xuống, đảo mấy vòng quanh chỗ mọi người ngồi rồi lập tức nhắm
thẳng về phía mọi người mà bay, thế tới vô cùng mạnh mẽ.
Mặc
Ngân đang ngồi nghỉ trong nháy mắt bỗng vọt đứng dậy, trường kiếm trong tay
vung lên nhằm hướng vật thể kia bay tới, cả lực đạo lẫn tốc độ đều vừa mạnh vừa
nhanh. Rõ ràng là việc nghỉ ngơi trong chốc lát đã có tác dụng tương đối lớn.
“Đang!”
Một âm thanh duy nhất vang lên cùng lúc đó. Mặc Ngân chỉ thấy kình phong rào
rạt từ sau lưng hướng tới, một lực đạo vô cùng mạnh mẽ nhằm thẳng vào cánh tay
cầm kiếm đang vung lên của anh ta mà tấn công, vừa nhanh vừa chuẩn, mạnh tới
mức anh ta không thể coi thường. Lập tức Mặc Ngân khẽ động cổ tay, không kịp
đối phó vật thể đang lao từ trên trời xuống, mà quay người chém thẳng vào đạo
phong nhận đang lao tới kia. Chỉ nghe phịch một tiếng to, Mặc Ngân bị đẩy về
phía sau hai bước mới có thể đứng vững. Anh ta vô cùng kinh hãi nhìn về phía
Vân Khinh, đây chính là âm công.
Tay
Vân Khinh vẫn đang đặt hờ lên cây cổ cầm, lãnh đạm nhìn Mặc Ngân nói. “Đừng làm
nó bị thương.”
Cùng
với câu nói đó, một con vật hùng hổ lao xuống từ trên trời, thu cánh thu vuốt
lại đứng ở trên vai Vân Khinh, đè xuống khiến cả người cô run lên không chịu
nổi phải nghiêng người về phía gã đàn ông còn đang mê man bất tỉnh kia một
chút.
“Mới
chưa gặp chẳng bao lâu mà sao mi lại béo lên nhiều thế này?” Cô mỉm cười nhìn
con vật đang đứng trên vai mình, vươn tay vuốt ve.
Con
vật kia, chính là một chú chim ưng to màu xám, giờ đang cúi đầu dùng mỏ mổ mổ
vào tay Vân Khinh đầy thân thiết. Còn Điêu nhi vốn đang ngồi trên vai Vân
Khinh, vừa thấy phi ưng nhào tới, đã lập tức lẩn trốn xa tít tắp. Hai đứa chúng
nó vốn chẳng đội trời chung.
Sở
Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân liếc nhau, nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và quan sát kỹ
lưỡng, cả ba đều trở nên vô cùng cẩn thận hơn.
Vân
Khinh xoa nắn chú ưng xám kia một hồi, liền gỡ xuống khỏi đùi nó một mảnh vải.
Mở ra nhìn, thì ra là bà bà gửi cho cô, nói rằng có việc ở nước Tần níu chân
lại, nên nhắn cô tới đó gặp bà bà.
Vân
Khinh đọc xong liền mỉm cười. Bà bà cũng thật, chắc là lại đi tìm y dược gì đó
cho mình rồi. Cánh tay phải tuy rằng hoạt động như thường, nhưng trời mưa trở
gió vẫn đau đớn khôn xiết. Bà bà trước sau không nói một lời, lại làm mọi việc
vì cô, cô quả thật rất thương bà bà.
Nhẹ
nhàng khép thư lại, còn chưa kịp cất kỹ cô đã cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh
thấu xương đang hướng vào mình. Vân Khinh nghiêng đầu vừa nhìn, lập tức đối
diện với ánh mắt tàn nhẫn của gã đàn ông kia.
“Ngươi…
ưm…” Vân Khinh không ngờ hắn ta tỉnh lại nhanh như vậy. Chữ ngươi vừa thốt ra,
gương mặt vốn đang ở rất gần cô bỗng kề sát lại nhanh như chớp. Hai bàn tay
cứng như sắt kéo cô một cái. Vân Khinh mất thăng bằng vừa ngả người sang, lập
tức đôi môi bị hôn lên đầy hung hăng cường bạo.
Cô
không biết võ công, chỉ biết âm công. Tốc độ cũng như sức mạnh của cô làm sao
bì kịp gã đàn ông lực lưỡng kia chứ, nhất là lúc này hai tay không hề đặt trên
cổ cầm, khiến cho gã đàn ông kia thừa cơ đắc thủ.
Vân
Khinh ngẩn người. Cả đời cô chưa từng trải qua chuyện như vậy. Còn chưa kịp
phản ứng, bỗng cô cảm thấy một vật tròn bị lưỡi của đối phương đẩy vào miệng.
Chưa nhận ra cái gì, vật đó đã tan thành nước khiến cô bị ép phải nuốt xuống,
mà đôi môi mỏng kia cũng nhân đó lùi lại nhanh chóng. Tất cả xảy ra chỉ trong
nháy mắt.

