Hãy cứu em - Chương 14

Chương 14

Sadie loạng choạng rời giường và giẫm lên chiếc quần lót ren
màu đen trên sàn. Một nụ cười làm môi cô cong lên khi cô với tay lấy áo choàng
tắm và nhớ lại lúc Vince cởi quần lót mình xuống tối hôm trước. “Anh chẳng chú
ý đến đồ lót của em gì cả,” cô đã phàn nàn như vậy khi đưa tay cởi dây thắt
lưng của anh.

“Anh có chú ý đấy chứ,” anh đã trả lời như vậy, giọng anh
khàn khàn đầy dục vọng khi anh đẩy cô xuống giường. “Anh chỉ hứng thú với những
gì nằm dưới quần lót hơn thôi.”

Việc họ đợi được đến sau khi bắn đĩa mới xé quần áo nhau ra
đúng là một phép màu. Một phép màu chứa đầy cảm giác bức bối nhục dục.

Cô xỏ tay qua ống tay áo bằng sa-tanh màu tía và buộc dây lưng
quanh eo. Cô thích ganh đua, còn Vince thì siêu thích ganh đua. Cô cho là đáng
ra mình phải đoán được điều ấy mới đúng. Anh bắn trượt hai mục tiêu bằng đất
sét đầu tiên, nhưng khi đã nắm bắt được khẩu súng dài và điều chỉnh lại lối bắn
cho chính xác, anh bắn chuẩn chết người. Anh đã bắn trúng bốn mốt trong số bốn
lăm cái đĩa.

Lâu lắm rồi Sadie mới bắn đĩa đất sét. Cô đã cùn tay, điều
đó lý giải cho điểm số ba mươi ba của cô.

Cô đi vào phòng tắm và nhìn mình trong tấm gương trên bồn
rửa. Tay Vince làm tóc cô rối tung và trông cô thật xấu xí. Một lần nữa, cô lại
ngủ thiếp đi trước khi anh rời đi, và cô thấy mừng vì anh không có ở đây để
thấy mình đáng sợ đến mức độ này.

Mắt vẫn hơi lờ mờ, cô đi vào hành lang và đi xuống cầu thang
hậu để vào bếp. Dây đai lưng vỗ quanh bắp chân và cô dừng phắt lại ở bậc thang
cuối cùng.

“Thêm cà phê nhé
Vince?”

“Không, cảm ơn,
thưa bà.”

“Ôi thằng nhóc
này. Cô đã bảo cháu gọi cô là cô Clara Anne rồi mà.”

Sadie đặt bàn
chân trần xuống sàn nhà gỗ và nheo mắt nhìn ngang bếp tới góc ăn sáng đầy vui tươi.
Tắm trong ánh ban mai vàng rực, Vince ngồi tại bàn, những mẩu vụn còn sót lại
từ một bữa ăn thịnh soạn ở trước mặt.

Chà, thế này mới
thật khó xử và đáng xấu hổ làm sao. “Chào buổi sáng,” cô nói và kéo chặt áo
khoác vào.

Vince ngước lên
và không mảy may tỏ ra xấu hổ. “Xin chào.”

“Nhìn xem cô bắt
được ai đang chuồn ra đây này,” bà Clara Anne nói khi bà thò tay vào chạn và
lấy ra một cốc cà phê.

Cô cho rằng đó là
một câu hỏi tu từ vì anh đang ngồi tại bàn rồi. Cô lấy cốc từ tay bà Clara Anne
và rót cà phê vào đó. Trong quá khứ cô từng tỉnh dậy với đàn ông ở bên nhưng
nhìn thấy Vince khiến cô choáng váng. Có lẽ vì anh chỉ là một anh chàng tiện
lợi. Có lẽ vì bây giờ tất cả mọi người ở JH đều đã biết anh ở lại qua đêm. Hoặc
có lẽ vì anh trông quá đỗi đẹp trai và cô thì đúng là mớ bùi nhùi. Nếu mà biết
thì ít nhất cô cũng đã chải lại tóc.

“Cô đã nấu bữa
sáng cho Vince à?” cô hỏi khi rót một lượng lớn kem hạt phỉ vào cốc. Bà Clara
Anne chẳng bao giờ nấu nướng.

“Trời ơi không.
Carolynn đã mang cho cậu ấy một đĩa thức ăn từ khu bếp.”

Tuyệt. Không nghi
ngờ gì là họ đã bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới của cô. Cô đưa cốc lên môi và
thổi phù phù. Mắt cô nhìn mắt Vince khi cô uống một ngụm lớn. Cô nhận ra ánh
mắt ấy của anh, nhắc cô nhớ rằng mình chẳng mặc gì bên dưới chiếc áo choàng
lụa.

 

“Anh phải đi
đây,” anh nói khi ném khăn ăn lên bàn và đứng dậy. “Rất vui được gặp cô, cô
Clara Anne. Bảo cô Carolynn là cháu rất thích bữa sáng của cô ấy hộ cháu nhé.”

“Cô sẽ chuyển lời
và đừng khách khí thế.” Bà Clara Anne ôm anh và anh vỗ lưng bà hai cái. “Cháu
to bằng một nửa Texas ấy chứ.”

Anh nhìn sang
Sadie, cô nhún vai và hớp một ngụm cà phê. Này, anh đang ở Texas. Quanh
những người dân bản xứ. Những người thích ôm ấp.

Bà Clara Anne buông anh ra và anh đi về phía Sadie, cầm lấy
bàn tay trống của cô. Cô cẩn thận để không làm cà phê trào ra ngoài khi họ đi
tới cửa trước. “Anh đã ngủ thiếp đi. Xin lỗi, anh không biết chuyện xảy ra thế
nào nữa. Anh chưa từng như vậy,” ra đến hành lang, anh nói. “Rồi anh bị bắt quả
tang đang chuồn ra ngoài như một tên tội phạm.”

“Và cô Clara Anne
đã ép anh ăn sáng à?”

“Bà ấy mời anh và
anh thì đang đói.” Anh mỉm cười. “Tối qua anh đã làm mình đói bụng.”

“Và tự làm mình
mệt lử nữa chứ?”

“Phải. Xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi.
Không sao mà.” Mặc dù cô cũng muốn được báo trước một chút để có thể chải tóc.
“Chỉ trừ việc anh trông thật đẹp trai còn em thật xấu xí.”

Anh hôn chỗ lùng
nhùng trên tóc cô. “Vấn đề của em là thế đấy, Sadie ạ. Trông em có thể xấu xí
thật đấy nhưng anh vẫn muốn cởi đồ em ra.” Anh ngẩng đầu lên và với lấy tay nắm
cửa sau lưng. “Gặp em sau nhé.”

Cô gật đầu và
bước lùi lại một bước. “Có lẽ em sẽ ghé qua cửa hàng Gas & Go.”

“Đồng ý, và biết đâu anh sẽ để em vung cây búa tạ.” Anh mở
cửa và bước ra ngoài. “Hay bắt em nạy đống gạch lát sàn bằng nhựa cứng cổ lỗ từ
những năm năm mươi.”

“Eo. Em sẽ nhắn tin cho anh trước để bảo đảm anh đã làm xong
việc đó.” Cô chào tạm biệt và đóng cửa lại. Cô thở phào một hơi khi tựa lưng
vào cửa. Cô uống một ngụm cà phê và thấy mình có hai lựa chọn. Đi thẳng lên gác
và tắm táp hoặc đảo chân quay lại bếp và thuyết phục bà Clara Anne rằng đám
cưới không nằm trong kế hoạch. Cô chọn phương án dễ chịu hơn và đi lên gác. Cô
vào dưới vòi sen và gội đầu. Cô tẩy da chết bằng xơ mướp, rồi đánh răng trong
bồn rửa mặt. Trong vài ngày qua, cha cô ngày càng nói nhiều chuyện về trang
trại và cái ngày ông không còn trên đời này. Cô ước gì ông đừng nói như thế.
Việc đó khiến cô có cảm giác căng thẳng hoảng loạn trong ngực. Không chỉ vì cô
chưa sẵn sàng chịu trách nhiệm về JH, mà còn vì cô không muốn nghĩ đến lúc cha
mình không còn ở đây nữa. Trong trang trại. Phối giống lũ ngựa của ông. Làm một
người khó chịu hay gắt gỏng.

Mỏ neo của cô.

Cô sấy tóc và mặc một chiếc váy mùa hè màu xanh biển ra
ngoài bộ đồ lót trắng. Có lẽ cô sẽ ghé qua cửa hàng và mua cho ông một bó hoa
để làm phòng ông sáng sủa lên. Dù rằng việc làm ấy dường như cũng chưa bao giờ
tạo nên được điều gì khác biệt.

Điện thoại reo lên khi cô đang chải mascara lên mi, mi trên
và mi dưới cho tới khi chúng dài và rậm. Cô không phải là một nữ hoàng sắc đẹp
như mẹ cô, nhưng cô rất chú ý đến lông mi và tóc mình.

“Sadie Jo,” bà
Clara Anne gọi từ dưới chân cầu thang. “Điện thoại gọi cháu này. Là trung tâm
phục hồi chức năng ở Amarillo.”

Cô đặt mascara
xuống và đi dọc hành lang vào phòng ngủ. Cũng không phải là chuyện khác thường
gì khi một trong các bác sĩ của cha cô liên lạc với cô sau khi thăm bệnh buổi
sáng cho ông. “Xin chào.” Cô ngồi xuống mép chiếc giường vẫn còn ngổn ngang.
“Sadie đây.”

“Bác sĩ Morgan
đây,” bác sĩ lão khoa nói.

“Xin chào bác sĩ.
Cha tôi sáng nay thế nào?”

“Khi y tá trực ca
sáng kiểm tra, cô ấy thấy ông không phản ứng”

Không phản ứng?
“Ông lại mệt nữa sao?”

“Tôi rất tiếc.
Ông không còn ở bên chúng ta nữa.”

“Ông đi rồi sao?
Ông sẽ đi đâu chứ?”

“Ông đã qua đời.”

Qua đời. “Gì cơ?”

“Ông đã mất lúc
đang ngủ, vào khoảng từ ba giờ khi y tá trực đêm đến kiểm tra cho đến sáu giờ
sáng nay.”

“Gì cơ?” Cô chớp
chớp mắt và nuốt nước bọt thật mạnh. “Hôm qua ông đã thấy khá lên mà.”

“Tôi rất tiếc. Cô
ở một mình à? Hôm nay có ai có thể chở cô đến trung tâm không?”

“Cha tôi đã qua
đời? Một mình sao?”

“Tôi rất tiếc.
Phải xét nghiệm tử thi xong chúng tôi mới biết nguyên nhân gây ra cái chết của
ông, nhưng ông ra đi rất thanh thản.”

“Thanh thản.” Mặt
cô nhoi nhói đau. Tay cô tê liệt, tim cô có cảm giác sít chặt lại và như đang
bừng cháy trong lồng ngực. “Tôi... tôi không biết phải làm gì bây giờ.” Cô sẽ
làm gì khi không có cha đây?

 “Cô đã lên lịch hẹn chưa?”

“Để làm gì?”

“Hãy đến đây và
nói chuyện với một người nào đó bên phòng quản lý.”

“Được rồi.” Cô
đứng dậy. “Chào.” Cô gác máy lên chiếc bàn cạnh giường và nhìn chằm chằm vào
đấy. Thịch-thịch-thịch, tim cô đập thình thịch trong ngực, đầu và tai cô. Cô
lấy dép lê, ví và đi ra hành lang. Đi qua những bức tường treo ảnh nhà
Hollowell. Bác sĩ nhầm rồi. Hôm qua cha cô đã trở lại là chính mình. Cáu kỉnh
và khó chiều. Ổn.

Cô đi ra cửa
trước về phía ô-tô của mình. Cô nghĩ có lẽ mình nên nói với bà Clara Anne. Bà
Clara Anne sẽ khóc. Bà Carolynn sẽ khóc. Mọi người sẽ khóc và tin tức ấy sẽ
khiến cô khó chịu cho tới tận Amarillo. Cô muốn giấu nó đi. Giữ nó trong mình
một thời gian. Cho tới khi nói chuyện với bác sĩ. Cho tới khi cô biết... cô
chẳng biết cái gì nữa.

Giọng Miranda
Lambert vang lên từ loa ô-tô khi cô khởi động xe. Cô tắt tiếng đi và lái xe đến
Amarillo. Cha cô không thể qua đời được. Không phải cô sẽ biết nếu điều đó xảy
ra sao? Không phải bằng cách nào đó cô sẽ cảm nhận được nó sao? Không phải thế
giới sẽ khác đi sao? Trông khác đi ấy?

Miệng cô khô khốc
và cô uống một hớp từ cốc Diet Coke cũ trong ngăn đựng cốc. Tai cô vang lên
tiếng ù ù kỳ cục, cao vút. Như có ve sầu trong đầu. Các ngón tay cô râm ran và
cô tự hỏi làm sao đám hoa dại bên lề đường có thể không héo rũ rồi chết dần như
tâm hồn cô.

Cô lái xe qua
Lovett và đi ngang qua Gas & Go. Xe của Vince đang đỗ cạnh thùng rác
Dumpster sau nhà. Có phải cô mới vừa gặp anh hơn một tiếng trước không? Trong
bếp nhà cô? Ăn sáng? Cứ như một khoảng thời gian lâu hơn thế đã trôi qua. Phải
một tuần. Phải cả một đời. Phải là khi cuộc đời cô vẫn còn trọn vẹn.

Trước khi.

Trước khi thế
giới của cô tan tành.

Vince cắm máy pha
cà phê vào ổ điện trong văn phòng và ấn nút bật. Việc dỡ bỏ đã xong gần hết và
công tác tu sửa sẽ sớm bắt đầu.

Một tiếng sột
soạt khe khẽ làm anh nhìn ra ngưỡng cửa. Sadie đứng đó. Một tay cầm chìa khóa
và một tay cầm đôi dép lê.

“Em đổi ý về việc
lật đống gạch lát sàn nhà kia rồi sao?” anh hỏi.

Cô nhìn anh và
liếm môi. “Em cần một cốc Diet Coke.”

Anh lướt mắt nhìn khắp người cô, từ đỉnh đầu vàng óng cho
tới các ngón chân trần. Có gì đó mất mát ở cô. “Anh đã quăng máy đựng nước ngọt
đi và đặt hàng cái mới rồi.”

“Em sẽ lấy một lon nước ngọt vậy.”

Có gì đó không ổn. “Anh đã dọn sạch tủ lạnh và dẹp chúng ra
ngoài hết rồi. Tất cả các món đồ được chất trong góc nhà kho.”

“Không sao. Dẫu sao đi nữa em cũng lấy một lon.”

 “Em muốn một lon Diet Coke mới à?”

Cô gật đầu và lại
liếm môi. “Cha em đã mất tối qua.” Cô lắc đầu. “Ý em là sáng nay.” Chùm chìa
khóa trên tay cô kêu lẻng xẻng và cô nhíu mày lại. “Bệnh viện đã gọi điện. Em
phải đi thu xếp.” Chân mày cô lại nhíu xuống như thể cô chẳng hiểu gì. “Em cho
là thế.”

Anh cúi đầu xuống
và nhìn vào mắt cô. “Em đã lái xe đến đây à, Sadie?”

Cô gật đầu.
“Miệng em khô quá.” Mắt cô mở to, đờ đẫn, ánh mắt xa xăm của người đang sốc
nặng. Anh nhận ra ánh mắt đó. Anh đã từng thấy nó trong đôi mắt của nhiều chiến
binh lão luyện. “Anh có nước không?”

Anh cầm lấy cốc
cà phê của mình và đổ đầy nước từ bồn rửa vào. Anh lấy chìa khóa và đôi dép
khỏi tay cô, sau đó đưa cô nước. “Anh rất tiếc về chuyện cha em.” Anh đặt đồ
của cô lên chiếc bàn cũ và đi đến chỗ cô. “Anh không biết ông, nhưng tất cả
những người từng nhắc đến ông đều có những điều tốt đẹp để nói về ông.”

Cô gật đầu và
uống cạn cốc nước. “Em phải đi đây.”

“Chờ đã.” Anh nắm
cổ tay cô và đặt các ngón tay lên mạch đập trên ấy. “Chưa được.” Anh nhìn đồng
hồ và đếm nhịp tim của cô. “Em có thấy choáng đầu không?”

“Gì cơ?”

“Có ai trong gia
đình đưa em tới Amarillo không?” Nhịp tim của cô nhanh nhưng không cao đến mức
nguy hiểm. “Một bà cô, anh em họ hay các chú bác?”

“Cha em là con
một. Bà con thân thích của em đều nằm bên họ ngoại.”

“Có người nào
trong số họ đưa em đi được không?”

“Sao phải vậy?”

Bởi vì cô không
nên lái xe khi đang sốc. Anh buông cổ tay cô ra rồi lấy giày và chùm chìa khóa
của cô trên bàn. “Anh sẽ đưa em đi.”

“Anh không cần
phải làm thế.”

Anh quỳ một gối
xuống và đi đôi dép lê vào chân cô. “Anh biết là mình không cần.” Anh nhổm dậy
và đặt tay lên eo cô.

Cô lắc đầu. “Em
ổn mà.”

Cô không lên cơn
kích động, nhưng cũng không hề ổn chút nào. Họ đi ra hành lang, đôi dép cô đang
đi đập nhẹ vào gan bàn chân cô. “Cô Clara Anne sẽ liên lạc mọi người hộ em
chứ?”

“Em không biết.”
Họ dừng lại và anh lấy một chùm chìa khóa ra khỏi túi quần. “Có lẽ em nên kể
cho cô ấy.”

Vince ngoái ngang
vai nhìn Sadie khi anh khóa cửa sau cửa hàng Gas & Go. “Trước khi đi em
không kể cho cô ấy à?”

Sadie lắc đầu.
“Bà sẽ lại hỏi đủ loại câu hỏi và em thì chưa biết gì hết.” Họ cùng nhau đi về
phía xe anh và anh giúp cô ngồi vào ghế hành khách. Em sẽ gọi cho bà từ viện
khi em biết được gì đó.”

Vince lấy một
chai nước lạnh ra khỏi tủ ướp trên thùng xe rồi vòng qua bên kia và trèo vào
trong. Khi khởi động xe, anh đưa cô chai nước và nhìn kỹ mặt Sadie. Trông cô
hơi nhợt nhạt, vẻ trắng bệch do sốc. Đôi mắt xanh dương của cô ráo hoảnh, và
anh thấy biết ơn điều đó. Anh ghét phải thấy phụ nữ hay trẻ con khóc. Một câu
nói rập khuôn, anh biết, nhưng anh thà đối mặt với một nhóm quân nổi loạn
Taliban còn hơn. Anh biết phải làm gì với bọn khủng bố, nhưng phụ nữ và trẻ em
khóc lóc khiến anh cảm thấy vô dụng.

Anh đưa xe ra
khỏi chỗ đỗ và hỏi địa chỉ bệnh viện. Cô nói cho anh địa chỉ và anh đưa nó vào
GPS. Sự im lặng choán khắp xe khi cô vặn nút chai. Anh không biết nói gì, và
anh chờ cô lên tiếng để anh còn biết đường nói. Anh lái xe qua vài con phố và
rẽ vào đường cao tốc. Khi mà cuối cùng cô cũng cất tiếng, thì đó không phải là
những gì anh dự đoán.

“Em là người phụ
nữ duy nhất anh ngủ cùng vào thời điểm này à?”

Anh liếc nhìn cô
rồi quay lại nhìn đường. “Gì cơ?”

“Không phải cũng
không sao.” Cô uống một ngụm nước. “Em chỉ tò mò thôi.”

Không sao cái của
khỉ. Bất kể một người phụ nữ có nói gì đi nữa thì cũng sẽ chẳng bao giờ “không
sao” với cái chuyện chết tiệt đó được. “Đó là chuyện em muốn nói đến hả?”

Cô gật đầu. “Còn
nửa tiếng nữa mới đến Amarillo, Vince ạ. Em không thể nói về cha em ngay lúc
này.” Cô đặt một tay lên ngực như thể cô có thể giữ tất cả mọi thứ lại bên
trong. Cô hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. “Em không làm vậy được. Chưa
được. Phải sau khi em biết hết mọi chuyện đã.” Giọng cô run run và gần như vỡ
vụn. “Nếu khóc em sẽ không ngừng lại. Làm ơn nói gì với em đi. Nói chuyện với
em để em không nghĩ đến việc cha mình ra đi trong cô độc mà không có em ở cùng.
Chuyện gì cũng được.”

Chết tiệt. “Chà,”
anh nói khi ngoái lại nhìn đường cao tốc, “em là người phụ nữ duy nhất mà anh
ngủ cùng từ lâu lắm rồi.” Anh vẫn không tin nổi việc mình đã ngủ thiếp đi trên
giường cô. Từ khi rời đội, anh đã không cho phép điều đó xảy ra. Nếu như vậy
chưa đủ tệ hại, anh lại còn bị bắt quả tang đang chuồn ra ngoài như một thằng
nhóc. “Và ‘vào thời điểm’ này em là người phụ nữ duy nhất có quan hệ với anh.”

“Ồ.” Cô nhìn ra
ngoài cửa xe bên ghế hành khách và vặn lại nắp chai nước. “Vào thời điểm này
anh là người đàn ông duy nhất em ngủ cùng.” Cô dừng lại vài giây rồi nói thêm,
“Phòng trường hợp anh băn khoăn.”

“Anh không thấy
băn khoăn gì đâu. Không có ý xúc phạm, em yêu ạ, nhưng anh đã gặp vài người đàn
ông độc thân ở Lovett.”

Cô nhìn xuống và
suýt phì cười. “Có vài anh chàng tử tế ở đây. Dù không phải là em muốn hẹn hò
với ai trong số họ. Chủ yếu là vì em đã biết gần hết bọn họ từ thời tiểu học và
vẫn nhớ những lúc họ còn ngoáy mũi.” Khóe môi cô run run như thể trong vài giây
cô quên mất nơi họ đang đến và lý do đến đó, rồi đột nhiên lại nhớ ra. “Tạ ơn
Chúa là em đã không ngủ với ai.”

Anh hơi ngạc
nhiên. Có lẽ vì anh đã trưởng thành trong vài thị trấn nhỏ và ở đó chẳng có mấy
việc để làm ngoài lăn lộn trong đồng cỏ. “Không ai hết?”

Cô lắc đầu. “Phải
tới sau khi lên đại học em mới có lần đầu tiên.”

“Tên anh ta là
gì?”

“Frosty Bassinger.” Giọng cô run run.

“Frosty?” Anh cười khẽ. “Em trao lần đầu cho một gã tên
Frosty sao?”

“Được rồi, tên thật của anh ấy là Frank.” Cô mở nắp chai và
uống một ngụm. “Lúc ấy anh bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu. Cô ấy mười tám và tên cô ấy là Heather.”

Sadie sặc. “Mười sáu? Và bạn gái anh mười tám? Như thế là phạm luật.”

“Đó là ý của anh
và cô ấy không phải bạn gái anh.”

“Ở tuổi mười sáu
mà anh đã không có mối quan hệ tình cảm nào sao?”

Anh thoáng nhìn
cô và cười. “Anh từng có vài cô bạn gái ở trung học.”

“Thế còn từ đó?”

Anh liếc nhìn cô.
Nhìn đồng bằng Texas, những ngọn cỏ xanh xanh nâu nâu trôi qua trong khung cửa
xe xung quanh đầu cô. Nhìn vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt xanh của cô, van vỉ anh
hãy nói chuyện. Chỉ cần tiếp tục nói chuyện để cô không phải nghĩ đến cha mình
và hiện thực đang chờ đợi cô ở Amarillo. “Không có ai từ sau khi anh gia nhập
đội.” Anh chưa bao giờ giỏi phiếm chuyện hay nói chuyện chỉ để có tiếng nói.
Anh sẽ thử xem sao nếu điều đó làm cô phân tâm. “Anh không quen một ai mới kết
hôn lần đầu, nhưng anh biết rất nhiều người đã kết hôn đến lần thứ ba. Những
người đàn ông tử tế. Rất cừ.” Anh rẽ vào con đường nhỏ bên trái và vượt trước
một chiếc Nissan. “Tỷ lệ ly dị trong đội vào tầm chín mươi phần trăm.”

“Nhưng bây giờ
anh không còn ở trong quân ngũ nữa. Đã năm năm rồi.”

“Gần sáu năm.”

“Và anh vẫn chưa
từng yêu sao?”

“Chắc chắn là rồi
chứ.” Anh vắt cổ tay qua vô lăng. “Trong vài tiếng.”

“Đó không gọi là
yêu.”

“Không sao?” Anh
nhìn cô và phản công. “Em từng có mối quan hệ nghiêm túc nào chưa? Đã bao giờ
đính hôn chưa?”

Cô lắc đầu và đặt
chai nước vào chỗ đựng cốc. “Em từng có vài mối quan hệ tình cảm, nhưng chưa có
ai cầu hôn hết.” Sự lo lắng lộ ra qua các ngón tay của cô và cô gõ lên bảng
điều khiển. “Em hẹn hò với những người đàn ông vô cảm, như cha em, và cố gắng
khiến họ yêu em.”

“Bác sĩ tâm lý
cho em biết điều đó à?”

“Chương trình
Loveline [1] với Mike và bác sĩ
Drew.”

[1] Một chương trình tư vấn tình cảm trên đài
radio của Mỹ.

Anh chưa từng
nghe nói đến Loveline, nhưng chắc chắn là anh đã từng được một bác sĩ tâm lý
nói cho biết lý do anh chạy trốn các mối quan hệ tình cảm. “Dường như anh đã
mất kết nối với các cảm xúc sâu sắc.” Anh liếc nhìn cô rồi quay lại nhìn đường.
“Hay như có người đã bảo anh thế.”

“Một phụ nữ à?”

“Phải. Một bác sĩ
tâm lý trong Hải quân.” Anh có thể cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình. “Một phụ nữ
cực kỳ thông minh.”

“Vì sao anh lại
mất kết nối với cảm xúc?”

Anh sẵn lòng làm
cô xao lãng... tới một mức độ nào đó. Mức độ không bao gồm việc đào xới đầu óc
hay quá khứ của anh. “Như thế dễ dàng hơn.”

“Hơn cái gì?”

Hơn là sống với
mặc cảm tội lỗi. “Mark và bác sĩ Drew có cho em lời khuyên về việc né tránh
những anh chàng giàu cảm xúc không?”

“Họ cho em tín
hiệu cảnh báo.”

“Em có lưu ý đến
lời khuyên của họ không?”

Sadie nhìn khuôn
mặt trông nghiêng của Vince từ bên ghế hành khách của chiếc xe tải to. Quai hàm
và bờ má nam tính của anh phủ đầy gốc râu. Anh đã không cạo râu kể từ lúc trước
họ gặp nhau, nhưng trông có vẻ anh đã tắm và thay đồ. “Việc em đang dính dáng
đến anh chỉ ra một thực tế rõ rành rành là em không hề lắng nghe.” Ngay dưới
lớp da của mình, cô có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn và buồn bã đang nhức
nhối. Rất gần. Gần như sắp sửa thoát ra nếu được phép.

“Rõ ràng là vậy.”

Cô đưa mắt ra cửa
xe nhìn vùng đồng bằng Texas đầy cát bụi. Cha cô đã ra đi. Về cõi vĩnh hằng.
Điều đó là không thể. Ông quá gắt gỏng để ra đi.

Trong nửa giờ sau
đó, Vince thực hiện lời cầu xin hãy nói chuyện của cô. Anh không nói liền tù
tì, chỉ nhận xét vài điều về Texas và Lovett. Mỗi lần sự yên lặng đẩy cô tới
gần bờ vực thì giọng anh lại kéo cô lại. Cô thực sự không biết vì sao mình lại
rẽ vào Gas & Go nữa. Cô có thể lái tới Amarillo, nhưng cô thấy mừng vì sự
hiện diện mạnh mẽ, đáng tin cậy của anh.

Ở bệnh viện, anh
đặt tay lên eo lưng cô và họ di chuyển qua cửa tự động. Anh chờ bên ngoài phòng
cha cô cùng y tá khi cô vào trong. Những bông hoa cúc cô để lại hôm trước nằm
trên chiếc bàn đầu giường cạnh những đôi tất ma sát mà cô đã bỏ lại cho ông. Có
người đã kéo ga giường lên tới ngực áo pyjama của ông. Đôi bàn tay già nua của
cha cô đặt hai bên người và mắt ông nhắm chặt.

“Cha ơi,” cô thì
thầm. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực và cổ họng. “Cha ơi,” cô nói to
hơn như thể cô có thể đánh thức ông dậy. Tuy vậy, kể cả khi nói điều ấy, cô
cũng biết ông không ngủ. Cô bước lại gần giường thêm một bước. Trông ông không
giống đang ngủ, Trông ông thật hốc hác... đã vĩnh viễn ra đi. Cô đặt các ngón
tay mình vào bàn tay lạnh lẽo của ông.

Ông đã qua đời
đúng lúc cô bắt đầu hiểu ông.

Một giọt nước mắt
rồi một giọt nữa lăn xuống má cô. Cô nhắm mắt lại và chôn vùi mọi thứ vào trong
lòng cho tới khi ngực cô nhức nhối. “Xin lỗi cha. Hai giọt mất rồi,” cô nói.
Ông đã là mỏ neo của cô vào lúc cô thậm chí còn không biết mình cần đến nó.

Cô bỏ tay ra và
lau má bằng một miếng khăn giấy trên tủ đầu giường. Thậm chí khi đang hết sức
buồn bã cô vẫn không thể nói dối mình. Ông không phải là người cha hoàn mỹ,
nhưng cô cũng không phải một cô con gái tuyệt vời. Mối quan hệ giữa họ đa phần
gặp phải nhiều khó khăn nhưng cô yêu ông. Yêu ông với một cảm xúc nhức nhối sâu
sắc, đau đớn tâm hồn. Cô hít một hơi cho qua cái cảm giác đau đớn trong lồng
ngực rồi thở ra. “Cha đã làm hết sức.” Giờ thì cô hiểu điều đó. Hiểu nó, khi
cân nhắc đến quá khứ vất vả của ông. “Con xin lỗi vì con không có ở đây khi cha
ra đi. Con xin lỗi vì cha chỉ có một mình. Con xin lỗi về rất nhiều chuyện.”

Cô hôn bờ má lạnh
lẽo của ông. Không có lý do gì để ở lại bên giường ông nữa. Ông đâu có ở đó.
“Con yêu cha.” Cảm xúc làm họng cô nghẹn ngào và cô cố thốt ra một tiếng “tạm
biệt” yếu ớt.

Cô đi ra hành
lang và gọi một cú điện thoại đầy khó khăn về JH. Vince đứng cạnh cô, tay anh
đặt trên lưng cô khi anh thấp giọng nói chuyện với các y tá. Như dự đoán, hai
bà Parton ngã gục, trong khi ông Snooks và Tyrus rất đau buồn nhưng không tỏ vẻ
ngạc nhiên. Họ cũng giống ông Clive là những người chăn bò già mạnh mẽ và sẽ
bảo đảm trang trại JH vận hành trơn tru như thường lệ.

Cô không biết
mình sẽ sống làm sao khi không có mỏ neo ấy, và trong năm ngày tiếp sau đó, cô
chỉ cử động trong vô thức. Cô ăn ít và ngủ còn ít hơn. Cuộc sống của cô như một
đốm nhạt nhòa. Những cảnh tượng mơ mơ hồ hồ, tê cóng về những người ghé qua JH
để trò chuyện và tưởng nhớ cha cô. Một chuỗi bất tận những nồi thịt hầm và câu
chuyện về ông Clive. Cảnh bối rối hoang mang khi chọn quan tài và đồ tang. Cảnh
ký các văn bản và viết cáo phó. Cảnh phát hiện ra cha cô qua đời vì đau tim do
chứng huyết khối. Gặp luật sư nhà đất, ông Koonz và người thực hiện di chúc của
ông Clive.

Cô ngồi trong văn
phòng luật sư, mùi gỗ và da thuộc choán khắp bộ não mù mờ của cô. Cô ngồi cùng
năm nhân viên trung thành của cha, lắng nghe khi mỗi người được để lại năm mươi
nghìn đô và bảo đảm có việc làm ở trang trại JH miễn là họ muốn. Luật sư cũng nhắc
tới một quỹ ủy thác cho một người thừa hưởng vô danh mà Sadie đoán là cho con
cô sau này.

Mọi thứ khác
trong trang trại được để lại cho Sadie. Tất cả mọi thứ từ chiếc Ford cũ kỹ và
những bảo hiểm chưa hết hạn của JH.

Từng có thời, chỉ
cách đây vài tuần ngắn ngủi, gánh nặng trách nhiệm sẽ chôn vùi cô. Giờ nó vẫn
lấn át cô, chỉ có điều không nhiều như hồi trước nữa. Giờ đây JH giống một mỏ
neo hơn là một cái thòng lọng.

Ông để lại một
bức thư cho Sadie. Một bức thư ngắn và đi thẳng vào trọng điểm:

“Trò chuyện đối
với cha chưa bao giờ là việc dễ đàng. Cha yêu mẹ con và cha yêu con. Cha không
phải người cha tuyệt vời nhất và cha hối tiếc điều đó. Đừng để những kẻ ở nhà
tang lễ trang điểm cho cha và hãy đóng nắp quan tài lại. Con biết cha ghét việc
người ta trố mắt nhìn và bàn tán thế nào rồi đấy.”

Và qua những giai
đoạn tồi tệ nhất, Vince ở đó. Sự hiện diện vững chãi, mạnh mẽ đến đúng lúc mà
dường như cô cần đến anh. Anh đã giúp cô thu dọn đồ đạc của cha cô, rồi hôm sau
đưa cô đến nhà tang lễ. Chủ yếu anh ở lại với cô vào mỗi tối. Khi mọi người đều
đã đi hết. Khi ngôi nhà quá mức im ắng. Khi cô chỉ có một mình với những suy
nghĩ riêng và nỗi đau đờ đẫn chực chờ nuốt chửng. Anh đến và ép cơ thể mình vào
trong cơ thể cô. Sự ấm áp đáng tin cậy của anh xua đi giá lạnh khỏi xương tủy
cô. Đó không phải là tình dục. Mà chủ yếu là anh đến để xem cô chống chọi ra
sao và ở lại trong vài tiếng đồng hồ.

Anh không bao giờ
phạm phải sai lầm ngủ gục trên giường cô nữa, và khi cô tỉnh dậy sau một giấc
ngủ không yên trong bóng tối, anh đều đã đi rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3