Mắt âm dương - Dẫn truyện

Dẫn truyện

Xuyên Trung vốn là vùng đất các thế lực binh gia tranh đoạt. Những năm đầu
Dân Quốc, là thời hỗn chiến giữa các phe phái ở vùng người Tạng A Bối, quân
phiệt Mã Văn Ninh càng đánh càng lớn, dần dần chiếm hẳn mười mấy huyện trong
khu Tạng A Bối, trở thành thế lực quân phiệt có tên có tuổi khắp miền Xuyên
Trung.

Dân gian đồn rằng, Mã Văn Ninh thạo nhất là đào mồ quật mả. Lúc đầu, vùng người
Tạng A Bối có mấy phe phái quân phiệt cát cứ, Mã Văn Ninh sợ các phe phái quân
phiệt khác thừa cơ hợp sức đánh lại, nên chỉ lén lút làm trò xấu xa đó. Theo đà
biến chuyển của chiến sự, quân của Mã Văn Ninh liên tiếp thắng to, lính tráng
được bổ sung với số lượng lớn, vì vậy cần một khối lượng không nhỏ vật tư hậu
cần. Mã Văn Ninh không thuộc chính phủ Quốc Dân trung ương, cũng chẳng thuộc
phe phái lớn nào, không có cách nào bổ sung hậu cần, đành phải tự giải quyết
vấn đề.

Thời gian ấy, Mã Văn Ninh cho đào bới hàng loạt mồ mả, đập phá tháp Phật,
chùa chiền, thậm chí còn thành lập hẳn một đội quân cả nghìn người chuyên đi
đào trộm mộ, trang bị thuốc nổ mạnh, tìm những nơi có mồ mả, đào một cái hố
sâu, chôn thuốc nổ vào đó, dẫu lăng mộ có biện pháp chống trộm cẩn thận đến mấy
cũng bị công phá. Mồ mả vừa nổ tung, đội quân trộm mộ liền vơ vét của cải bên
trong, còn xương cốt, thi hài thì vứt bỏ. Vào thời ấy, ở vùng A Bối hễ bắt gặp
hố sâu vung vãi xương cốt, có thể khẳng định đấy là nơi lính đào mộ của Mã Văn
Ninh đã đến.

Một hôm, có vị lạt ma áo quần lam lũ, chân đất, mặt đầy nếp nhăn, xem ra
cũng đã ngoài năm mươi tới huyện thành A Bối, đi thẳng đến tư dinh của Mã Văn
Ninh. Vị lạt ma đứng ngoài cửa gào thét như người điên, đòi vào trong gặp chủ
nhân. Lính gác lôi ông ta ra phố, ông ta lại xông vào. Thấy bên ngoài ồn ào, Mã
Văn Ninh cũng chú ý, bèn sai người tra hỏi rõ ngọn ngành, sau đó cho vị lạt ma
kia vào phủ.

Vị lạt ma ghé vào tai Mã Văn Ninh nói gì đó, mặt Mã Văn Ninh liền biến sắc,
mời ngay ông ta vào phòng kín nói chuyện. Hai người trò chuyện trong phòng kín
một ngày một đêm, cơm nước có người đưa đến tận nơi. Về sau, những người biết
chuyện nói rằng, vị lạt ma kia đưa đến một tấm bản đồ rách nát, bên trong có ẩn
giấu một bí mật lớn.

Mã Văn Ninh cho tiếp đãi vị lạt ma rất trọng hậu, còn cử người canh gác,
ngoại trừ hắn ta, không ai được tiếp xúc.

Buổi tối sau hôm vị lạt ma đến, Mã Văn Ninh gặp một cơn ác mộng. Hắn mơ
thấy mình bị đặt lên một đài thiên táng rất lớn, xung quanh là các lạt ma ăn
vận quái gở, đang rì rầm tụng kinh siêu độ cho hắn. Dù ý thức rất rõ mình còn
sống, nhưng tay chân hắn ta lại bị xích sắt trói chặt, gần đài thiên táng bập
bùng một đống lửa, trên trời rền rĩ tiếng xám kêu thê thảm, ai nghe cũng phải
rùng mình. Mã Văn Ninh ra sức giãy giụa, có điều sợi xích to bằng cổ tay, khiến
hắn không sao động cựa được.

Đang lúc tuyệt vọng, hắn phát hiện một vị lạt ma đang cúi đầu tụng kinh
bỗng ngước lên nhìn mình, liền đưa mắt nhìn lại, mồ hôi lạnh lập tức túa ra
khắp người, không tin nổi vào mắt mình nữa, lạt ma ấy không ngờ lại có bộ mặt
chim.

Mã Văn Ninh sợ hãi choàng tỉnh. Hắn lập tức đi tìm vị lạt ma kia nhờ giải
mộng, nhưng lạt ma nghe xong chỉ cười, không nói gì.

Tuy ham mê chuyện đào trộm mồ mả tuyệt tử tuyệt tôn, nhưng Mã Văn Ninh lại
vô cùng kính nể quỷ thần. Hơn nữa, hiện giờ đương lúc các phe phái quân phiệt
hỗn chiến, dù Mã Văn Ninh đã ngồi vững ở vùng Tạng A Bối, nhưng chẳng ai dám
chắc đến ngày nào đó hắn không bị tiêu diệt.

Hôm sau Mã Văn Ninh cho yết thị, tìm người tài và lạt ma khắp các chùa
chiền giúp hắn giải mộng. Cứ tốp này đến lại tốp khác đi, tất cả đều đưa ra
những lý do vô cùng kỳ quái, nhưng chẳng có gì đáng tin hết.

Ít lâu sau, lính đào mộ theo bản đồ vị lạt ma kia cung cấp, tìm thấy ở khu
người Tạng phía Tây một nơi giống hệt trong giấc mơ của Mã Văn Ninh, được tin,
hắn lập tức cùng đội vệ binh đến đấy xem thử.

Đến nơi, Mã Văn Ninh thấy đài thiên táng được bảo tồn rất hoàn hảo, quang
cảnh đúng như trong mơ, nhưng kỳ lạ là, mấy trăm dặm quanh đấy không một bóng
người, ngay cả động vật cùng chỉ thấy lác đác. Hắn lệnh cho quân lính lùng sục
khắp phạm vi trăm dặm xung quanh mà không sao tìm thấy người có bộ mặt chim. Từ
ngày đến đó, lòng Mã Văn Ninh càng thêm thấp thỏm bất an, luôn nghi ngờ có
người mưu hại, đi ngủ cũng mặc nguyên quần áo.

Thấy đám lính tráng chẳng tìm được thứ gì giá trị, hắn ta đùng đùng nổi
giận, lập tức điều thêm quân đến, cho đào sâu ba trượng trong phạm vi một cây
số vuông.

Những tưởng việc đào bới chỉ là cơn giận nhất thời của Mã Văn Ninh, nào ngờ
lại đào được một ngôi mộ cổ.

Thật ra đấy không phải mộ, mà chỉ là một hang động, bên trong đặt một cỗ
quan tài bằng đá dài chín mét, rộng khoảng ba mét. Quân lính của Mã Văn Ninh
loay hoay toát mồ hôi hột mới chuyển được cỗ quan tài đó về A Bối, đưa vào
trong phủ, sai lính canh gác cẩn thận.

Quan tài đá về tới nơi, Mã Văn Ninh sai người mở ra trước mặt mình, không
ngờ nắp quan tài đậy rất chặt, không sao nạy ra nổi. Đám lính đào trộm mộ tìm
đủ mọi cách mà nắp quan tài vẫn không xê dịch mảy may. Mã Văn Ninh lại cho tìm
người tài khắp nơi, nhưng chẳng tìm được ai cả.

Đương lúc bế tắc, có người đề nghị Mã Văn Ninh gọi vị lạt ma kia đến, biết
đâu ông ta có thế nói rõ lai lịch cỗ quan tài này. Chẳng ngờ, ông ta vừa bước
vào cửa, trông thấy cỗ quan tài đá kia, liền tái mặt cắm đầu chạy ra ngoài, bọn
lính đứng đấy không thể nào lôi lại được.

Hành động của lạt ma khiến Mã Văn Ninh giật thót mình, bèn vặn hỏi nguyên
do. Lạt ma quỳ xuống báy lạy Mã Văn Ninh, khẩn khoản rằng ông ta không dám ở
lại nữa, bởi đây là nơi linh hồn Thất Sát Huynh Phật cư ngụ, ai đụng đến cỗ
quan tài này sẽ không sống được quá mười ngày.

Thấy sự việc kỳ lạ khó hiểu, lại nghe vị lạt ma nói vậy, Mã Văn Ninh sợ mất
mật. Xem ra, ngoài vị lạt ma này không còn ai biết nguồn gốc của cỗ quan tài đá
nữa, thậm chí lạt ma cũng chỉ cho hắn tấm bản đồ kỳ lạ mô tả nơi cất giữ báu
vật chứ không nói thêm gì khác, kể cả lai lịch xuất thân. Mã Văn Ninh một lòng
muốn giữ vị lạt ma trong phủ của mình, bởi lúc này chỉ mình ông ta am hiểu về
cỗ quan tài đá kia, nhất định không thể để ông ta đi được.

Vả lại, đám lính của Mã Văn Ninh có không biết bao nhiêu người sờ vào cỗ
quan tài đá kia rồi, cả hắn cũng chẳng ngoại lệ, nếu vị lạt ma kia nói đúng, lẽ
nào tất cả bọn họ đều không sống nổi quá mười ngày hay sao?

Lạt ma khóc lóc cầu xin được đi nhưng Mã Văn Ninh kiên quyết không chịu, ra
lệnh cắt đứt gân chân ông ta, nhốt vào nơi để quan tài đá, bắt ông ta nội trong
ba ngày phải mở được nắp quan tài, nếu không sẽ đem ra xử bắn.

Sáng hôm sau Mã Văn Ninh sai người mở cửa xem lạt ma ra sao, nào ngờ trong
phòng trống trơn, không thấy người cũng chẳng thấy ma. Tối hôm trước Mã Văn
Ninh còn cho lính canh gác, có thể nói là mấy tầng phòng ngự, cả khuôn viên đèn
đuốc sáng trưng, lạt ma kia dù mọc cánh cũng không bay ra nổi, vậy thì người đi
đâu mất?

Những người có mặt tại đó đều đơ ra, chẳng ai hiểu đầu cua tai nheo gì, về
sau có người nói, nhất định vị lạt ma kia đã chui vào quan tài.

Mã Văn Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý với đại đội trưởng đại đội cảnh vệ. Đầu
tiên đào một cái hố, đặt hai phần ba quan tài xuống đó, chỉ để lộ phần nắp, rồi
dùng thuốc nổ cho nổ tung nắp quan tài, như vậy có thể mở đưọc mà không làm hư
hại những thứ bên trong.

Quả nhiên chiêu này rất diệu, nắp quan tài vỡ tung, nhưng phần chôn sâu
dưới đất vẫn còn nguyên vẹn.

Mã Văn Ninh đến xem, giật mình thấy trong cỗ quan tài đá lớn kia ngoài
những mảnh thi thể thì không có thứ gì khác. Thi thể trong quan tài đã nát bấy,
không thể nhận rõ khuôn mặt người chết, nhưng hắn nhận ra những mảnh vải vương
vãi kia chính là áo quần của vị lạt ma kia.

Mã Văn Ninh ớn lạnh khi nhận ra thi thể trong quan tài. Thực ra hắn ép vị
lạt ma phải mở được nắp quan tài, chính là để ép ông ta nói ra những bí mật
trong đó. Lính đào mộ của Mã Văn Ninh không thiếu người giỏi, đã nghiên cứu nắm
được cấu tạo của quan tài, áo quan được làm từ một khối đá nguyên vẹn, vách
quan dày chừng một mét, thuốc nổ bình thường khó mà phá vỡ nổi, song nếu dùng
thuốc nổ cực mạnh, diện tích nổ nhỏ, sức công phá lớn hẳn mở ra được.

Nhưng vị lạt ma có thể chui vào trong quan tài dày một mét, thi thể lại bị
xé tan từng mảnh, quả là chuyện khó hình dung.

Về sau, trong đám lính đào mộ có người phát hiện thi thể của vị lạt ma
giống như bị chim kền kền rỉa nát. Ở khu vực của người Tạng, họ từng đào bới
rất nhiều mộ cổ, có những quý tộc người Tạng được thiên táng, về sau thu xác
về, thi thể cũng nát bấy như vậy, kẻ chấp hành thiên táng chính là chim kền
kền.

Vị lạt ma bị nhốt trong phòng kín lại chui vào quan tài đá, rồi bị chim kền
kền thiên táng, chuyện này thật quá ly kỳ. Đám lính của Mã Văn Ninh đi đào mồ
quật mả chứng kiến biết bao nhiêu chuyện ly kỳ, trong lăng mộ thứ kinh khủng gì
cũng có cả, vậy mà trước tình cảnh này, vẫn không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Theo lời vị lạt ma kia, họ đưa quan tài đá về để đã bốn ngày, lại thêm một
ngày hôm nay nữa, vậy là những người đã đụng vào quan tài đá chỉ còn sống được
năm ngày.

Cả đời Mã Văn Ninh tung hoành suốt dải Xuyên Trung, từng tơ tưởng mình được
trường sinh bất lão, chứ chưa bao giờ nghĩ cuộc đời của mình chỉ còn có năm
ngày. Bây giờ vị lạt ma kia đã chết, không còn cách nào phá giải lời nguyền kia
nữa, nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta đành cho người tu sủa lại quan tài, tìm một nơi
nào đấy chôn xuống.

Đám lính đào trộm mộ của Mã Văn Ninh chôn xong cái quan tài, trên đường về
A Bối đụng phải một phe phái quân phiệt khác phục kích, bị tiêu diệt gần hết.
Càng quái lạ hơn nữa là, năm hôm sau Mã Văn Ninh mất tích ngay trong tư dinh,
mấy hôm sau người nhà mới tìm được thi thể hắn ta trên mái nhà, đã bị lũ kền
kền rỉa nát thành từng mảnh, xương thịt tơi tả.

Mã Văn Ninh chết, thế lực quân phiệt của hắn ta như rắn mất đầu, không đầy
ba tháng sau thì tan rã, một thế lực quân phiệt khác lại chiếm cứ địa bàn này.

Sự việc ly kỳ lan truyền đi nhanh chóng, cả vùng Xuyên Trung không ai không
biết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3