Nhật ký ma cà rồng (Tập 3) - Chương 15

Chương 15

Elena nhìn Damon với nỗi sợ hãi câm lặng. Cô biết
quá rõ nụ cười đáng ghét đó. Nhưng ngay cả khi tim chùng xuống, tâm trí vẫn ném
vào cô một câu hỏi nhạo báng. Có khác gì đâu cơ chứ? Đằng nào thì Elena và Stefan
cũng sẽ chết. Damon muốn tự cứu lấy bản thân cũng hoàn toàn hợp lý thôi. Và
thật không phải khi bắt anh ta đi ngược lại với bản chất của mình.

Cô ngắm nụ cưới khinh mạn điển trai đó, lòng đầy
tiếc nuối cho con người khác mà Damon có thể đã trở thành.

Katherine thích thú cười đáp lại, “Chúng ta sẽ rất
hạnh phúc bên nhau. Khi chúng chết rồi, ta sẽ thả chàng ra. Ta không cố ý làm
chàng đau đâu, tại ta giận quá thôi.” Ả đưa bàn tay thanh mảnh vỗ vỗ vào má anh
ta. “Xin lỗi nhé.”

“Katherine,” Damon cất tiếng, môi vẫn mỉm cười.

“Sao?” Ả cúi xuống gần hơn.

“Katherine này..”

“Sao hả, Damon?”

“Cô cút xuống địa ngục đi.”

Elena co rúm người lại trước những gì tiếp theo sau đó ngay cả trước khi
cả nó diễn ra, khi cảm thấy Quyền năng trào lên dữ dội, một Quyền năng độc ác
không bị kiềm nén. Cô hét lên khi thấy Katherine biến đổi. Khuôn mặt đáng yêu
đó méo mó đi, biến dạng thành một thứ không phải người, không phải thú. Đôi mắt
Katherine lóe ánh đỏ khi ả vồ lấy Damon, cắn ngập răng nanh vào cổ anh ta.

Móng vuốt xòe ra khỏi đầu ngón tay Katherine, và ả dùng chúng cào vào
ngực Damon vốn đang rỉ máu, xé toạc da anh ta trong lúc máu tuôn ra. Elena
không ngừng thét lên, lờ mờ nhận ra cơn đau trên cánh tay là do vùng vẫy tìm
cách thoát khỏi mớ dây thừng đang trói chặt mình. Cô cũng nghe cả tiếng Stefan
la hét, nhưng vượt lên tất cả là tiếng rít chói tai như tiếng kim loại của
Katherine.

Bây giờ thì ngươi sẽ hối tiếc! Giờ ta sẽ khiến cho ngươi hối tiếc! Ta sẽ
giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!

Riêng những lời đó thôi cũng đủ gây ra đau đớn, chúng chọc vào tâm trí
Elena như những mũi dao. Quyền năng tỏa ra từ chúng làm cho cô tê liệt, làm
lưng cô đập cả vào hàng rào sát phía sau. Nhưng chẳng có cách chi thoát ra khỏi
nó. Dường như nó dội lại từ khắp nơi chung quanh Elena, nện ầm ầm vào đầu cô.

*

Meredith quỳ lom khom bên cạnh dì Judith trong phong dự trữ lương thực
khẩn cấp. Cô đổi trọng tâm, căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cánh cửa. Lúc
chó đã vào được tầng hầm, không biết là bằng cách nào, nhưng nhìn cái mồm rướm
máu của vài con trong bọn thì cô đã đoán chúng đập vỡ ô cửa sổ sát mặt đất mà
chui vào. Giờ thì đám chó đã ở bên ngoài phòng dự trữ nhưng Meredith chịu không
đoán được chúng đang làm gì. Ngoài kia yên ắng quá.

Margaret nép trong lòng chú Robert, bật lên một tiếng thút thít.

“Suỵt,” chú Robert vội thì thào “Không sao đâu bé cưng. Mọi thứ sẽ ổn cả
thôi mà.”

Meredith bắt gặp ánh mắt sợ hãi nhưng kiến quyết của chú phía trên mái
đầu tóc bím của bé Margaret. Vậy mà suýt nữa bọn cháu đã tưởng chú là Quyền
Năng Khác chứ, cô nghĩ bụng. Nhưng chẳng có thời gian đâu mà cảm thấy áy náy về
chuyện đó.

“Chị Elena đâu rôi?” Chị Elena nói sẽ dõi theo cháu mà?” Margaret nói,
đôi mắt mở to nghiêm trang. “Chị ấy nói sẽ quan tâm bảo vệ cháu mà.” Dì Judith
đưa tay bịt miệng cô bé.

“Chị ấy đang bảo vệ em đây này,” Meredith thì thào “Chỉ khác là Elena
nhờ chị làm dùm thôi. Đó là sự thật,” cô gay gắt nói thêm, và nhìn
thấy ánh mắt quở trách của chú Robert trở nên lúng túng.

Bên ngoài, sự im lặng đã nhường chỗ cho tiếng cào cấu và nhai gặm. Lũ
chó đang tìm cách phá cửa.

Chú Robert ôm đầu bé Margaret sát vào lòng mình hơn nữa.

*

Bonnie không biết họ đã làm việc được bao lâu rồi. Chắc ít nhất cũng
phải mấy giờ đồng hồ, nhưng thấy lâu như cả thiên thu. Lũ chó đã vào được qua
ngã nhà bếp và cách mấy cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ. Tuy nhiên, cho đến lúc này thì
mới chỉ có khoảng một chục con vượt qua được hàng rào lửa chắn bên ngoài mấy
lối ra vào đó. Và những người có súng đã xử lý được gần hết.

Nhưng lúc này mấy khẩu súng trường mà ông Smallwood và bạn bè ông ta
đang ôm chẳng còn viên đạn nào. Họ cũng sắp hết sạch thứ để đốt.

Vài phút trước, Vickie tự nhiên trở nên kích động, ôm đầu la hét như thể
có cái gì đang làm cho cô đau đớn vậy. Họ đang tìm cách khống chế cô lại thì
Vickie ngất đi.

Bonnie đến chỗ Matt, lúc này đang nhìn qua ô cửa đã bị phá ở ngoài vòng
lửa. Cô biết không phải cậu ta đang nhìn lũ chó, mà là một thứ khác xa xăm hơn
nhiều. Một thứ không thể nhìn thấy được từ chỗ này.

“Lúc đó cậu buộc phải đi, Matt à,” Bonnie bảo “Cậu đâu có làm gì khác
được.” Matt không trả lời, cũng không quay lại.

“Sắp sáng rồi.” Cô nói tiếp. “Biết đâu khi mặt trời mọc, lũ chó sẽ
bỏ đi thì sao.” Nhưng ngay cả khi nói như vậy, cô cũng biế đó không phải là sự
thật.

Matt không trả lời. Bonnie chạm vào vai cậu ta. “Có
Stefan ở đó. Stefan ở cùng cậu ấy mà.”

Cuối cùng, Matt cũng đáp lại. Cậu ta gật đầu. “Ừ,
có Stefan ở đó.” Matt nói.

Một cái bóng màu nâu gầm gừ khác lại xông ra khỏi
bóng tối.

---------------

Mất một lúc sau, Elena mới dần dần hồi tỉnh. Cô
biết thế bởi vì thị giác đã trở lại, không chỉ nhờ đám nến Katherine thắp lên
mà còn cả luồng sáng xam xám mờ mờ đang hắt xuống từ cửa ra vào hầm mộ.

Cô cũng thấy cả Damon nữa. Anh ta nằm trên sàn, dây
trói bị cắt đứt cùng với quần ào. Giờ đã có đủ ánh sáng để nhìn thấy toàn bộ
thương tích của anh, và Elena tự hỏi không biết Damon có còn sống nổi không.
Nhìn anh ta nằm im lìm như chết rồi.

Damon ơi? Cô nghĩ thầm. Nghĩ xong Elena mới nhận ra
những lời đó không thốt lên thành tiếng. Có lẽ bằng cách nào đó, tiếng rít của Katherine
đã kết nối một mạch điện trong óc cô, hoặc đánh thức thứ gì đó đang say ngủ. Và
máu của Matt rõ ràng đã giúp ích, cho cô sức mạnh để cuối cùng cũng tìm ra
giọng nói tinh thần của mình.

Elena quay đầu sang bên phía kia. Stefan?

Khuôn mặt anh hốc hác vì đau khổ, nhưng vẫn còn
nhận thức được. Nhận thức được quá nhiều nữa là khác. Elena ước phải chi
anh cũng mê man bất tỉnh như Damon, không hề biết được chuyện gì sắp xảy ra cho
họ thì tốt.

Elena, Stefan đáp lời.

Ả đâu rồi? Elena hỏi, chầm chậm đưa mắt nhìn
khắp phòng.

Stefan nhìn về phía lối ra hầm mộ. Cô ta
lên trên đó được một lúc rồi. Chắc để kiểm tra xem lũ chó làm ăn ra sao.

Elena cứ tưởng mình đã đạt tới giới hạn cuối cùng
của sợ hãi và kinh hoàng, nhưng hóa ra không phải. Lúc đó, cô đã không nghĩ tới
người khác.

Elena, anh xin lỗi. Khuôn mặt Stefan ngập tràn một cảm xúc
không lời nào diễn tả được.

Không phải tại anh mà, Stefan. Anh đâu có làm ả trở
nên như thế này. Co ả tự gây ra cho mình thôi. Hoặc là moi chuyện thành ra như
thế với Katherine là do bản chất của ả. Do bản chất của loài chúng ta. 
Đầu Elena nghĩ tới
chuyện cô đã tấn công Stefan trong rừng, tới cảm giác của cô lúc đang phóng về
phía ông Smallwood và tính kế báo thù ông ta. Chuyện đó đã có thể xảy
ta với em lắm chứ.

Không đúng! Không thể nào em trở nên như vậy được
đâu.

Elena không trả lời. Nếu bây giờ có Quyền năng
trong tay, cô sẽ làm gì Katherine nhỉ? Có chuyện gì mà cô không làm với
ả đây? Nhưng Elena biết nói ra chuyện đó chỉ khiến cho Stefan thêm khổ sở hơn
mà thôi.

Em cứ tưởng Damon sẽ phản bội chúng ta chứ, cô nói.

Anh cũng vậy, Stefan
đáp. Anh nhìn sang người anh trai với nét mặt rất lạ.

Anh có còn ghét anh ấy nữa không?

Ánh mắt Stefan tối sầm lại. Không, anh khẽ đáp. Không,
anh không còn ghét anh ấy nữa.

 Elena gật đầu. Chẳng hiểu sao điều này rất quan trọng với cô. Rồi
cô giật mình, thần kinh căng như dây đàn, khi một thứ gì đó hắt bóng xuống lối
ra vào hầm mộ, Stefan cũng cứng người.

Cô ta đang trở lại, Elena.

Em yêu anh, Stefan, Elena tuyệt vong nói, kho cái bóng
trắng sương khói ầm ầm đáp xuống.

Katherine hiện hình ngay trước mắt họ.

“Chả biết chuyện gì đang xảy ra nữa,” Ả bực bội nói. “Ngươi ngồi chắn
mất đường hầm của ta rồi.” Ả nhìn lại sau lưng Elena về phía ngôi mộ vỡ và lỗ
hổng trên tường. “Đó là cái ta dùng để di chuyển khắp nơi.” Katherine nói tiếp,
dường như chẳng mảy may chú ý đến thân hình của Damon dưới chân mình. “Đường
hầm chui bên dưới con sông. Cho nên ta không phải vượt qua bên trên dòng nước
chảy, các người hiểu không. Thay vì vậy, ta lại vượt qua bên dưới.
Ả nhìn họ như thể chờ đợi một lời tán thưởng cho câu nói đùa của mình.

Dĩ nhiên rồi, Elena nghĩ bụng. Sao mình ngu thế không biết? Damon đã
cũng đi với bọn mình trong xe của Alaric băng qua cây cầu bắc ngang sông. Anh
ta đã vượt qua dòng nước chảy lần đó, và có lẽ nhiều lần khác nữa. Damon không
thể nào là Quyền Năng Khác được.

Thật kì lạ khi cô còn có thể suy nghĩ được ngay cả khi đang sợ hãi đến
mức đó. Giống như một phần tâm trí cô đang đứng quan sát từ đằng xa vậy.

“Giờ ta sẽ giết ngươi,” Katherine nói tỉnh rụi, “Rồi ta sẽ băng qua bên
dưới đáy sông để giết bạn bè ngươi. Ta không nghĩ bọn chó đã làm xong chuyện
đó. Nhưng thôi để ta tự tay làm vậy.”

“Thả Elena ra!” Stefan nói. Giọng anh nghèn nghẹn nhưng vẫn đầy cương
quyết.

“Ta vẫn chưa quyết định được nên dùng cách nào,” Katherine chả thèm bận
tâm đến Stefan. “Hay là nướng cháy các ngươi nhỉ. Trời sắp sáng đủ cho việc đó
ròi. Mà ta thì lại đang giữ mấy vật này,” Ả thọc tay vào phía trước ngực áo và
nắm tay lại khi rút ra. “Một – hai – ba!” Katherine đếm, thả xuống đất hai
chiếc nhẫn bạc và một chiếc nhẫn vàng. Những viên đã đính trên đó xanh biếc như
chính đôi mắt ả, như chính hạt ngọc trên sợi dây chuyền Katherine đang đeo trên
cổ.

Bàn tay Elena vặn vẹo điên cuồng, cô cảm thấy ngón tay đeo nhẫn của mình
trống trơn. Đúng là như thế thật. Elena chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc mình lại
thấy trần trụi thế này khi không có cái vòng kim loại bé xíu đó. Nó vô cùng cần
thiết cho sinh mạng của cô, cho sự sống còn của cô. Không có nó...

“Không có mấy thứ này thì các ngươi chết chắc,” Katherine nói, lấy bàn
chân di di những chiếc nhẫn trên mặt đất. “Nhưng ta không biết cách đó có
đủ chậm không nữa.” Ả quay bước, đi đến gần chạm bức tường tít
phía đầu kia của hầm mộ, chiếc váy bạc lóng lánh trong ánh sáng mờ mờ.

Đó là lúc Elena nảy ra một ý tưởng.

Cô có thể động đậy được hai bàn tay, đủ để chạm tay này vào tay kia, đủ
để nhận ra chúng không còn tê cứng nữa. Dây thừng đã lỏng ra.

Nhưng Katherine rất mạnh. Mạnh khủng khiếp. Và cũng nhanh nhẹn hơn Elena
nữa. Ngay cả khi Elena có thoát ra được, cô cũng chỉ có đủ thời gian để hành
động thật nhanh.

Cô xoay xoay một bên cổ tay, cảm giác được sợi dây  thừng bung
ra.

“Còn những cách khác nữa,” Katherine nói. “Ta có thể cứa cho các ngươi
vài phát và xem các ngươi chảy máu. Ta thích xem cảnh này làm.”

Nghiến chặt răng, Elena trì sợi dây thừng xuống. Tay bị bẻ oặt lại đau
đớn, nhưng cô vẫn tiếp tục ấn và thấy sợi dây tuột ra bên đau rát.

“Hay là dùng chuột,” Katherine đang trầm tư ngẫm nghĩ. “Cách này vui
đây. Ta có thể ra lệnh cho chúng khi nào thì bắt đầu, khi nào thì ngưng lại.”

Giải thoát bàn tay còn lại dễ hơn nhiều. Elena ráng không để lộ sau lưng
mình đang làm gì. Cô cũng muốn dùng tâm trí gọi Stefan nhưng không dám, sợ
chẳng may bằng cách nào đó Katherine nghe thấy thì khốn.

Katherine đã bước tới trước mặt Stefan. “Ta nghĩ ta sẽ bắt đầu từ ngươi
trước,” ả nói, dí sát mặt vào anh. “Ta lại thấy đói rồi. Mà ngươi thì quá đỗi
ngọt ngào, Stefan ạ. Ta đã quên mất ngươi ngọt ngào như thế nào rồi.”

Có một vệt sáng hình chữ nhật trên sàn nhà. Ánh sáng của bình minh, đang
rọi xuống từ cửa ra vào hầm mộ, Katherine đã bước vào vùng sáng đó. Nhưng...

Katherine bất chợt mỉm cười, đôi mắt xanh lấp lánh. “Ta biết rôi! Ta sẽ
uống gần cạn máu ngươi rồi bắt ngươi nhìn ta giết ! Ta sẽ để lại
cho người chỉ vừa đủ sức để nhìn con bé chết trước khi tới lượt mình. Kế hoạch
đó chẳng phải rất hay ho sao?”

Ả vô tư vỗ hai tay vào nhau và lại xoay một vòng, nhún nhảy bước đi.

Một bước nữa thôi, Elena nghĩ thầm. Cô nhìn thấy Katherine tiến đến gần
vạt nắng hình chữ nhật. Chỉ một bước nữa thôi...

Katherine bước thêm một bước. “Cứ vậy đi!” Ả bắt đầu quay người lại.
“Đúng là một kế hoạch...”

Đến lúc rồi!

Giật hai cánh tay gò bó ra khỏi vòng dây thừng cuối cùng, Elena xông về
phía ả. Giống như cú vồ mồi của loài mèo. Một bước phóng tuyệt vọng để tới được
chỗ con mồi. Một cơ hội duy nhất. Một hi vọng duy nhất.

Cô lao cả thân mình vào Katherine. Cú va chạm xô cả hai ngã lăn vào ô
sáng chữ nhật. Elena nghe thấy tiếng đầu Katherine nện xuống mặt sàn đá.

Và cảm thấy cơn đau rát bỏng như thể toàn thân cô bị đem nhúng vào nước
sôi vậy. Cảm giác đó giống như một cơn khát cháy cổ, chỉ có điều còn mạnh hơn
thế. Một ngàn lần mạnh hơn thế. Không thể nào chịu nổi.

“Elena!” Stefan hét lên, bằng cả miệng và tâm trí.

Stefan, Elena nghĩ thầm. Bên dưới cô, Quyền năng trào lên khi Katherine
định thần trở lại. Miệng ả méo mó đi vì giận dữ, răng nanh vụt dài ra đến nỗi
cắm vào cả môi dưới. Ả rú lên một tiếng.

Bàn tay lóng ngóng của Elena quờ quạng chụp lấy cổ Katherine. Những ngón
tay cô siết quanh sợi dây chuyền kim loại lạnh ngắt của ả. Lấy hết sức bình
sinh, Elena giật một phát và thấy sợi dây tuột ra. Cô cố gắng nắm chặt lấy lo,
nhưng ngón tay cứ cứng đơ vụng về, lại thêm bàn tay Katherine quơ quào điên
cuồng. Thế là sợi dây văng vào trong xó tối.

‘Elena!” Stefan lại kêu lên thất thanh.

Elena cảm thấy cơ thể mình như đang ngập tràn ánh sáng. Giống như người
cô trong suốt nhìn xuyên qua được vậy. Chỉ có điều, ánh sáng ở đây chính là cơn
đau. Bên dưới cô, khuôn mặt nhăn nhúm của Katherine đang nhìn thẳng lên bầu
trời mùa đông. Thay vì gầm rú, chỉ có một tiếng thét chói tai cứ càng lúc càng
tăng cường độ.

Elena ráng nhấc mình lên, nhưng không đủ sức. Khuôn mặt Katherine rạn
nứt và toác thành những khe lửa. Tiếng thét đã lên tới đỉnh điểm. Mái tóc ả bốc
cháy, làn da sạm đen đi. Elena thấy như có lửa từ cả phía trên lẫn phía dưới
mình.

Rồi có người chụp lấy vai Elena, lôi cô ra khỏi chỗ đó. Sự mát mẻ
của bóng râm có cảm giác như nước đá vậy. Ai đó đang xoay người Elena lại và ôm
cô trong tay.

Cô nhìn thấy đôi cánh tay Stefan, chỗ thì đỏ ứng lên vì tiếp xúc với ánh
nắng mặt trời, chỗ thì chảy máu vì giật tung mớ dậy thừng để thoát ra. Cô nhìn
thấy khuôn mặt anh, lúc này đang choáng váng vì kinh hoàng và đau khổ. Rồi mắt
Elena nhòe đi và cô không nhìn thấy gì nữa.

---------------

Meredith và chú Robert, nãy giờ đang đánh vào mấy chiếc mõm rướm máu đã
chọc xuyên qua lỗ hổng trên cánh cửa, chợt dừng tay bối rồi. Những chiếc răng
đã thôi không đớp táp và cắn xé nữa. Một chiếc mõm giật bắn lên và rút ra mất
dạng. Rón rén nép sang bên để nhìn con còn lại, Meredith thấy mắt nó đờ đẫn và
trắng đục. Hai tròng mắt không hề nhúc nhích. Cô quay ra nhìn chú Robert, chú
đang đứng thở dốc.

Không có tiếng động nào trong tầng hầm. Mọi thứ đều im phăng phắc.

Nhưng họ không dám hi vọng gì.

Tiếng thét kinh hoàng của Vickie ngưng bặt như bị cắt ngang bởi một lưỡi
dao. Con chó đang cắn ngập răng vào đùi Matt chợt đông cứng người, rùng mình có
giật rồi nhả cậu ta ra. Bonnie hổn hển quay ngoắt người lại nhìn sang phía bên
kia vòng lửa đã gần tàn. Trời vừa đủ sáng để nhìn thấy xác những con chó khác
nằm rải rác bên ngoài, ngay tại nơi chúng ngã xuống.

Cô và Matt tựa người vào nhau, nhìn quanh ngỡ ngàng.

Cuối cùng rồi tuyết cũng ngừng rơi.

----------------

Elena từ từ mở mắt ra.

Mọi thứ đều rất sáng sủa và yên tĩnh.

Cô thấy mừng vì tiếng thét đã ngưng. Tiếng động đó thật khó chịu, nó
khiến cô đau đớn. Giờ thì không còn đau đớn gì nữa. Elena lại thấy như cơ thể
mình ngập tràn ánh sáng, nhưng lần này không có cơn đau đi kèm. Giống như cô
đang trôi nổi nhẹ nhàng trên chín tầng mây vậy. Elena gần như cảm thấy mình
không có cả cơ thể.

Cô mỉm cười.

Xoay đầu sang bên không đau tí nào, mặc dù nó làm cho cảm giác trôi nổi
bềnh bồng càng rõ hơn. Trong mảng ánh sáng nhợt nhạt hình chữ nhật trên sàn,
Elena nhìn thấy tàn tích còn sót lại của một chiếc váy màu bạc đang cháy âm ỉ.
Trò lừa gạt năm trăm năm trước của Katherine đã trở thành sự thật.

Vậy là xong. Elena nhìn đi chỗ khác. Giờ cô chẳng mong muốn gây tổn hại
gì cho ai hết, và không muốn tốn thời gian nghĩ tời Katherine nữa. Còn quá
nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều.

“Stefan ơi,” Elena thốt lên, thở dai. Rồi cô mỉm cười. Dễ chịu thật.
Chắc hẳn một chú chim cũng cảm thấy như thế này đây.

“Em không định làm cho mọi chuyện thành ra thế này đâu,” cô khẽ nói,
giọng thoáng rầu rĩ. Đôi mắt anh ươn ướt. Nước mắt lại chực trào ra, nhưng
Stefan vẫn cười đáp lại cô.

“Anh biết,” Stefan nói, “Anh biết, Elena à”

Anh đã hiểu. Vậy là tốt, chuyện đó rất quan trọng. Lúc này nhìn ra
chuyện gì là quan trọng thật dễ dàng. Và chuyện Stefan hiểu được đối với cô có
ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối Elena thực sự nhìn kĩ anh. Kể từ
cái hồi cô còn bỏ thời gian ra ngắm nghía để công nhận anh đẹp trai biết chừng
nào với mái tóc đen và đôi mắt xanh màu lá sồi. Nhưng giờ Elena đã thấy rồi, và
cô còn thấy cả tâm hồn anh ánh lên trong đôi mắt đó nữa. Kể ra cũng hoàn toàn
xứng đáng, cô tự nhủ. Mình không muốn chết; mình không muốn chết lúc này đâu.
Nhưng nếu cần thì mình vẫn sẵn sàng làm lại một lần nữa.

“Em yêu anh,” Elena thì thầm.

“Anh cũng yêu em,” Stefan đáp, siết lấy bàn tay cô.

Cảm giác nhẹ hẫng, uể oải kì lạ dịu dàng bao bọc lấy Elena. Cô gần như
không cảm giác được Stefan đang ôm mình.

Cô cứ tưởng mình sẽ sợ chết đi được chứ. Nhưng không phải thế, miễn là
có Stefan ở đây.

“Mọi người ở vũ hội – họ sẽ không sao, đúng không anh?” Elena hỏi.

“Giờ thì họ không sao rồi,” Stefan thì thầm. “Em đã cứu họ.”

“Em chẳng kịp chào từ biệt Bonnie và Meredith. Cả dì Judith nữa. Anh
phải nhắn lại là em yêu quí họ lắm nhé.”

“Anh sẽ nhắn,” Stefan đáp.

“Em có thể tự đi nói với họ điều đó được mà,” một giọng khàn khàn khác
hổn hển cất lên, có vẻ như còn chưa quen với cách ăn nói đo. Damon đã lê mình
trên sàn đến sau lưng Stefan. Khuôn mặt anh ta sứt sẹo nhỏ máu, nhưng đôi mắt
đen như có lửa nhìn xoáy vào Elena. “ Dùng ý chí của em đi, Elena. Cố gắng lên.
Em là người mạnh mẽ mà.”

Elena mỉm cười yếu ớt nhìn Damon. Cô biết sự thật rồi mà. Những chuyện
xảy ra chỉ là kết thúc cho quá trình đã bắt đầu cách đây hai tuần mà thôi.
Elena đã có mười ba ngày để dàn xếp mọi thứ, để sửa sai với Matt và nói lời tạm
biệt với bé Margaret. Để nói với Stefan rằng cô yêu anh. Nhưng giờ thì khoảng
thời gian ân huệ đã hết rồi.

Tuy vậy, chẳng có lí do gì để làm cho Damon đau lòng cả. Cô cũng yêu Damon mà.
“Tôi sẽ cố,” Elena hứa.

“Bọn ta sẽ mang em về nhà,” anh ta bảo.

“Chưa được đâu,” cô dịu dàng bào “Anh ráng đợi thêm
chút nữa đi.”

Có cái gì đó diễn ra trong đôi mắt đen sâu thăm
thẳm, và ánh lửa cháy rực đó không tắt đi. Elena nhận ra rằng Damon cũng đã
biết.

“Tôi không sợ đâu mà,” cô nói. ‘Ừ thì... cũng có,
nhưng chút xíu thôi.” Cảm giác ngầy ngật đã bắt đầu và Elena thấy rất dễ chịu,
nhưng cô có cảm giác như mình sắp thiếp đi. Mọi thứ đang trôi dạt ra càng lúc càng
xa.

Ngực Elena chợt nhói buốt. Cô không sợ nhiều, nhưng
lại thấy hối tiếc. Có quá nhiều thứ cô sẽ bỏ lỡ, quá nhiều thứ cô ước gì mình
đã làm được.

“Buồn cười thật.” Elena khẽ nói.

Những bức tường hầm mộ dường như tan biến. Chúng
trở nên xám xịt, mờ mịt và có cái gì đó như một cánh cửa xuất hiện, giống như ô
cửa dẫn vào căn phòng ngầm dưới đất vậy. Tuy nhiên cánh cửa này dẫn tới một thứ
ánh sáng khác.

“Vậy thì em sẽ không sợ.”

Có gì đó lấp lánh trên khuôn mặt Damon. Elena với
tay chạm vào đó, và ngỡ ngàng rụt lại.

“Đừng buồn mà,” cô bảo anh ta khi thấy những đầu
ngón tay mình ươn ướt. Nhưng rồi một nỗi lo lắng chợt nhói lên day dứt trong
cô. Giờ thì lấy ai mà hiểu Damon đây? Lấy ai dồn ép Damon để thấy được con
người thực sự bên trong anh ta đây? “Hai anh phải quan tâm lẫn nhau thôi,”
Elena chợt nhận ra. Chút sức lực quay trở lại với cô như ngọn nến lóe lên trong
gió. “Stefan, anh có hứa với em không? Hứa rằng hai anh em sẽ lo lắng cho nhau
ấy?”

“Anh hứa,” Stefan đáp. “Ôi, Elena ...”

Những đợt sóng buồn ngủ tràn qua người Elena. “Vậy
thì tốt,” cô nói. “Vậy thì rất tốt, Stefan à.”

Cánh cửa càng lúc càng gần hơn, gần đến nỗi cô đã
có thể chạm vào nó. Elena tự hỏi không biết cha mẹ mình có ở đâu đó phía bên
kia không.

“Đến lúc về nhà rồi,” cô thì thầm.

Rồi bóng tối nhạt nhòa đi, và chung quanh chẳng còn
lại gì ngoài ánh sáng.

---------------

Stefan ôm cô trong tay khi mắt Elena khép lại. Rồi
hắn cứ ôm cô thế thôi, những giọt nước mắt kiềm nén này giờ bắt đầu tuôn xuống.
Nỗi đau này không hề giống như lúc hắn vớt Elena lên khỏi đáy sông. Không hề có
sự giận dữ, hay thù ghét nào ở đây cả, chỉ một cảm giác yêu thương dường như
kéo dài cho đến vô tận mà thôi.

Điều đó khiến cho Stefan càng đau đớn hơn nhiều.

Hắn nhìn ra ô sáng hình chữ nhật cách mình chỉ vài
bước chân. Elena đã đi về phía ánh sáng rồi. Cô đã bỏ Stefan lại đây một mình.

Không lâu nữa đâu, hắn nghĩ thầm.

Chiếc nhẫn của hắn nằm lăn lóc trên sàn, Stefan
thậm chí chẳng thèm liếc đến nó khi hắn đứng thẳng người dậy mắt vẫn không rời
vạt nắng hắt xuống từ trên cao.

Một bàn tay chụp lấy cánh tay hắn, kéo lại.

Stefan quay lại nhìn anh trai mình.

Đôi mắt Damon đen kịt như màn đêm, anh ta đang cầm
trên tay chiếc nhẫn của hắn. Stefan chỉ biết trơ mắt ra nhìn, không nhúc nhích
gì được khi Damon ấn chiếc nhẫn vào ngón tay hắn rồi buông ra.

“Rồi đó,” anh ta nói, nặng nhọc ngồi trở xuống vì
đau, “giờ muốn đi đâu thì đi.” Damon nhặt chiếc nhẫn Stefan đã tặng Elena lên
khỏi mặt đất và chìa nó ra. “Cái này cũng của mày nốt. Cầm lấy. Cầm lấy rồi đi
đi.” Anh ta quay mặt đi chỗ khác.

Stefan nhìn cái vòng tròn vàng nhỏ xíu trong lòng
bàn tay mình một lúc lâu.

Rôi hắn nắm tay lại và nhìn sang Damon. Đôi mắt
người anh nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc. Trông anh ta có vẻ kiệt sức và đau
đớn lắm.

Mà Stefan đã hứa với Elena rồi.

“Đi thôi,” hắn khẽ nói khi nhét chiếc nhẫn vào
trong túi. “Để tôi dìu anh tới chỗ nào đó nghỉ ngơi nhé.”

Stefan choàng tay qua người anh trai để giúp anh ta
đứng dậy. Và rồi, trong một thoáng, hắn cứ ôm lấy Damon như thế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3