Chi hương như tô - Chương 09

Chương 9: THÊM DẦU
VÀO LỬA

Trở lại cung Tử
Vi, Đông Thiên Vân đang dự tiệc trong đình nằm ở giữa hồ, đã sắp hoàng hôn, mặt
hồ dập dờn làn sóng phản chiếu sắc cam rực rỡ, xa hơn chút nữa là biển rộng
mênh mông, cảnh sắc tuyệt đẹp. Tuy rằng tâm trạng Hương Tô đang buồn bực, nhìn
thấy cảnh đẹp như vậy, tâm trạng đã thoải mái hơn, Tân Quân Thượng cùng Long Nữ
vẫn rất biết hưởng thụ. Trước đình, Hương Tô vô ý lướt nhìn qua Tân Quân
Thượng, tuy rằng hắn rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nàng vẫn dễ dàng phát hiện hắn
chẳng hề vui vẻ. Hôm nay nàng có nhiều chuyện không vui, không có tâm tư để ý
đến suy nghĩ của Tân Quân Thượng, chỉ trầm mặt mắt liếc nhìn Côn Bằng đang phục
mệnh.

Đông Thiên Vân
nhìn nàng, cũng không nói chuyện với nàng, sau khi nghe Côn Bằng kể lại vắn tắt
những việc đã làm, thì chỉ tùy ý nâng tay cho rui ra sau.

Hương Tô còn
quyết định giương mắt nhìn trời tiếp tục tức giận Côn Bằng, lại bị hắn không
khách khí đẩy một cái, ra hiệu cùng nhau đứng hầu phía sau Quân Thượng. Tuy
rằng Hương Tô không cam lòng, không nguyện ý, nhưng trước nhiều người như vậy,
cũng không phát giận được, sắc mặt càng âm u cùng Côn Bằng một trái một phải
đứng ở sau ghế của Đông Thiên Vân.

Trước hết Hương
Tô liếc trộm thức ăn trên bàn, toàn là rượu tiên quả, tuy rằng tô bính khiến
cho nàng thất vọng, nhưng thức ăn trong cung Tử Vi hình như nhìn còn kém xa so
với tô bính. Nhìn xong đồ ăn rồi, nàng mới nhìn người.

Bàn thiết yến
chẳng hề lớn, ngồi chen chúc không dưới năm sáu vị nữ tử mặc cẩm y, Hương Tô
liền nhận màu áo tím của Tử Ngâm Long Nữ, nàng ấy ngồi gần Quân Thượng nhất, so
ra thì lúc mới gặp đôi mắt quyến rũ cười duyên hơn, lúc này nàng ấy có vẻ rầu
rĩ không vui, trầm mặc ít nói. Ngược lại các vị tiên tử trang điểm xinh đẹp
khác thì say mê hấp dẫn hơn nàng ấy, lúc nhìn Quân Thượng, làn nước trong veo
trong mắt tựa hồ muốn thả móc tới câu hồn.

“Tùy tùng của ta
đã trở lại, hôm nay quấy rầy rồi.” Đông Thiên Vân không nhanh không chậm nói
xong, chậm rãi nâng chén uống cạn.

“Đế Quân, sắc
trời đã tối, không bằng đến núi Sắc Vi của thiếp nghỉ ngơi, giải rượu rồi lại
đi.” Một vị tiên nữ y phục màu hồng phấn tựa hồ rất vội vã, không chú ý đến ánh
mắt chanh chua của các vị nữ tử xung quanh, trắng trợn mời mọc.

Bữa tiệc lập tức
rất yên tĩnh, Hương Tô nhìn thấy tiên nữ áo trắng rất thấp thỏm, có chút ngồi
không vững trên ghế dựa, những người khác giống như đang xem vở kịch hay mà mỉm
cười khinh thường. Quái lạ là, Quân Thượng không tỏ thái độ gì, cũng là Tử Ngâm
Long Nữ cười gượng một tiếng, “Đỗ Quyên muội muội nói thật buồn cười, chẳng lẽ
nào cung Tử Vi này của ta không có nơi cho Đế Quân giải rượu sao?”

Đỗ Quyên tiên nữ
lúng túng mỉm cười, “Long Nữ tỷ tỷ không nên hiểu lầm, Đế Quân tới Đông Hải Nam
Vịnh vài lần, cũng chưa từ đến chỗ của muội. Nhân dịp hoa tường vi nở rộ, cũng
tính là thắng cảnh của Nam Vịnh, muội muội mới mạo muội mời Đế Quân đến thưởng
thức.”

Thì ra nơi này
là Đông Hải, Hương Tô đảo tròn mắt, trách không được cung Tử Vi lại xây trên
một hòn đảo giữa biển. Đông Hải Tây Uyên nàng đương nhiên từng nghe nói, không
nghĩ đến vô ý đã trở thành khách ở đây. Nàng lờ mờ nghĩ đến, hình như Bách Tri
Thảo từng nói qua, Long Nữ Đông Hải có sở trường về dệt vải, ngay cả Chức Nữ
trên trời cũng than thở không bằng được nàng ấy.

“Muội muội à,
hoa tường vi đương nhiên là cảnh đẹp của Đông Hải, đáng tiếc, so ra cũng không
bằng Tịch Hỏa Thần Châu trong cung Tử Vi của ta, sợ chỉ chọc giận Xích Lâm tiên
tử uy phong tám hướng, đến lúc đó……” Lời nói này rõ ràng là nói với Đỗ Quyên
tiên nữ , Hương Tô lại nhìn thấy ánh mắt Tử Ngâm Long Nữ lườm Quân Thượng, đứng
ở góc độ của nàng mà quan sát, gương mặt nghiêng kia vô cùng u oán hờn dỗi.
Trách không được nàng ấy dám chẳng kiêng nể Quân Thượng như vậy, Long Nữ không
sợ lửa, xem ra mọi người đều biết đến sự hung ác của Phượng Hoàng đỏ.

“Tử Ngâm nói đùa
rồi.” Ngữ điệu của Đông Thiên Vân càng lạnh nhạt, Tử Ngâm Long Nữ thức thời mà
ngừng lại. Các tiên nữ khác tựa hồ cũng bị lửa của Xích Lâm làm cho chấn động,
phẫn nộ không dám nói đến chủ đề mời mọc Đông Thiên Vân nữa.

“Dải lụa mỏng đã
hoàn thành, cho tiểu tiên hầu này của ta thử đi.” Đông Thiên Vân quay đầu liếc
mắt nhìn Hương Tô, mọi người cũng nhìn đến nàng.

“Dáng vẻ của
tiểu nha đầu này thật là thanh tú, chỉ chờ thêm mấy trăm năm nữa, mất đi tính
trẻ con, sợ là có thể đứng vào hàng danh vị trong Tam Hoàn.” Một vị tiên nữ áo
trắng dùng ngữ khí khích lệ nói.

Hương Tô hạ mí
mắt, âm thầm ‘hừ’ một tiếng, đừng cho rằng nàng không nghe ra, đây là cố tình
tổn hại nàng! Thì ra nàng còn phải đợi mấy trăm năm nữa mới có thể tính là xinh
đẹp?

“Nhìn xem nhìn
xem, cũng rất xứng với Côn Bằng.” Tiên tử áo lam bên cạnh tiên tử áo trắng cũng
cười tít mắt nói, “Tiểu Côn Bằng, đợi cho cô bé này trưởng thành một chút,
ngươi xin Quân Thượng đem nàng ban cho ngươi làm vợ có được không?” Nói xong
cùng một đám tiên nữ mê đắm nhìn Côn Bằng cười.

Hương Tô cho
rằng Thanh Tuế tỷ tỷ nói chuyện với Kim Trản là trêu đùa, thấy rõ dáng vẻ nháy
mắt ra hiệu của các tiên nữ đối với Côn Bằng, nàng mới giật mình hiểu ra, thì
ra đây mới là trêu chọc! Trước đây nàng còn cảm thấy Quân Thượng bị “chiếm tiện
nghi” thì thật khó tin, nhìn dáng vẻ đám nữ nhân vui vẻ trêu chọc Côn Bằng,
nàng lại nhịn không được đưa cho Quân Thượng ánh mắt đồng tình. Thì ra nàng cho
rằng chỉ có một Long Nữ, không ngờ là còn nhiều nữ tử như vậy, trách không được
khi nàng mới vào đình thì nhìn thấy Quân Thượng buồn bực không vui.

Đông Thiên Vân
lạnh lẽo nhìn nàng một cái, rõ ràng không vui, là do hình người của nàng, hay
là lần đầu tiên nhìn thấy nàng biểu lộ ra ánh mắt phức tạp như vậy, hắn thế
nhưng không thể lý giải được.

Tử Ngâm Long Nữ
mỉm cười, ngăn cản nói: “Đừng nói đùa nữa.” Nói xong từ trong tay áo đưa ra một
chiếc hộp tinh xảo kích thước bằng lòng bàn tay, mọi người đều tha thiết mong
chờ nhìn chằm chằm, cái hộp vừa mở ra ánh sáng bảo vật tỏa ra bốn phía, tuy
rằng còn chưa thấy đó là gì, đám tiên nữ đều kinh ngạc tán thán. Tử Ngâm Long
Nữ từ trong hộp lấy ra một dải lụa mỏng trong suốt lại tràn đầy ánh sáng trắng
như màu ngọc trai, nhẹ nhàng lay động, dải lụa mỏng ấy không gió mà bay, vô
cùng đẹp mắt.

“Tới đây, tiểu
cô nương.” Tử Ngâm Long Nữ đã thay đổi địch ý lúc mới gặp nàng, ôn hòa gọi
Hương Tô.

Cái này thật sự
là cho nàng? Tuy rằng Quân Thượng đã nói hai lần, nàng cũng không dám tin là
thật, nghe ý tứ Long Nữ, vảy trên người Minh Ngư là vật khó có được. Lén liếc
nhìn Quân Thượng, thấy hắn nhẹ gật đầu, nàng mới vui mừng đi đến, khi Tử Ngâm
Long Nữ đem dải lụa mỏng khoác vào hai tay áo của nàng, nhìn rất đẹp, lần đầu
tiên nàng có được thứ xinh đẹp như vậy, còn tinh mỹ hơn so với chiếc gương mà
Thanh Tuế tỷ tỷ cho Kim Trản. “Đây là ta cùng Đế Quân dùng Minh Ngư thánh vảy
tạo ra, khi ngươi gặp kẻ địch nó có thể làm roi làm dây để bảo vệ ngươi. Càng
quan trọng hơn là …… Chỉ cần không phải Tư Hỏa Đế Quân dùng Hạo Thiên Tháp
thiêu ngươi, dải lụa mỏng này không sợ bất kỳ ngọn lửa nào trong Tam Hoàn.”

“Cám ơn Long Nữ
tỷ tỷ!” Hương Tô ngọt ngào cảm tạ, bởi vì rất vui mừng, nàng cũng không thấy
sắc mặt của Long Nữ trở nên kỳ lạ, thậm chí nàng ấy chiếm tiện nghi của Quân
Thượng cũng có thể tha thứ được, dù sao nàng ấy làm ra pháp khí tuyệt như vậy
cho nàng, tính ra, Quân Thượng chịu chút thiệt thòi cũng đáng.

Tử Ngâm được
nàng ngọt ngào gọi “tỷ tỷ” khiến cho vui mừng như mở cờ trong bụng, nhìn Đông
Thiên Vân, trên môi hắn cũng gợi lên ý cười. Trong Tam Hoàn, Đông Thiên Vân là
người nổi danh bao che thuộc hạ, cho nên Côn Bằng, một tọa kỵ mới có thể kiêu
ngạo ngang ngược như vậy, xem ra tiểu nha đầu trẻ con này, cũng hợp lòng hắn.
Long Nữ cười ôn hòa, hào phóng nói: “Ta lại tặng cho ngươi một bộ y phục làm
bằng gấm Bích Ba(*) của Đông Hải, ngươi thích màu nào?”

(*)Bích
Ba: sóng xanh

Với tính cách
của Xích Lâm ấy, tuyệt đối sẽ không hạ mình lấy lòng bọn hạ nhân, Tử Ngâm mỉm
cười, với sự nhu thuận hiền thục của nàng nhất định sẽ thắng.

“Thật sao?”
Hương Tô vui mừng đến độ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, vận khí tốt thế nào
đột nhiên liền tới hết vậy? Nàng nghiêm túc suy nghĩ, y phục màu vàng của Quân
Thượng nhìn đẹp như vậy, rất chói mắt, nếu không phải đánh không lại Quân
Thượng, nàng thấy ăn mặc huênh hoang như vậy mọi người đều muốn đánh vào mặt,
nàng mặc vào thì xong đời, pháp lực thấp kém, vẫn không nên để mỗi ngày bị
người ta đánh đến mắt bầm xanh đen? Kế tiếp là sắc áo xanh lục xinh đẹp của
Thanh Tuế tỷ tỷ, nàng cảm thấy không thể mặc y phục giống màu với Thanh Tuế Tỷ
Tỷ, như vậy rất bất kính. “Ta muốn màu xanh nhạt, chính là màu xanh Mẫu Đơn
ấy.” Trước đây từng có một vị tiên nhân đến núi Linh Trạch, cấy ghép một cây
Lục Mẫu Đơn ở bên bờ Linh Trì, kết quả vẫn không sống được, sắc hoa tựa trắng
nhưng không phải trắng, tựa xanh nhưng không phải xanh, nàng cực kỳ hâm mộ, Lục
Mẫu Đơn chết đi, nàng buồn rất lâu.

Tử Ngâm nghe
xong thì cười một tiếng, khích lệ nói: “Tiểu cô nương rất biết lựa chọn.” Lập
tức gọi tiên tử, dâng lên một bộ y phục nữ, Hương Tô muốn chủ động đi đến, lại
bị Côn Bằng kéo lại, trừng mắt xem thường. Tử Ngâm Long Nữ nhắm mắt, niệm chú
với bộ y phục, có ánh sáng dần dần tỏa ra từ bộ y phục, chờ đến khi hào quang
nhạt dần, quần áo biến thành màu xanh Mẫu Đơn mỹ lệ, thấy Hương Tô trợn mắt há
mồm.“Chân thân của ngươi là hoa sơn chi, làn váy, cổ tay áo ta chọn hoa sơn chi
để vẽ cho ngươi.” Long Nữ tranh công nhìn Đông Thiên Vân, quả nhiên được một
cái nhìn chăm chú sâu sắc của hắn, nhất thời cảm thấy thỏa mãn thẹn thùng mỉm
cười.

Hương Tô nhìn
quần áo hoa lệ trong khay cũng có chút không dám đưa tay chạm vào, tiên tử sai
sử nói: “Mặc gấm”, bộ y phục ấy tự động bao lấy Hương Tô, điều chỉnh béo gầy
cao ngắn. Hương Tô há miệng, lại bị ánh mắt xem thường của Côn Bằng nhìn nàng
mấy lần. Nàng bất chấp đang giằng co với hắn, chỉ không thể nào tin mà sờ vào y
phục của mình, lờ mờ nghe thấy tiên tử sai sử giới thiệu nói bộ y phục này sẽ
không bẩn sẽ không bị hư gì, Hương Tô càng vừa lòng.

Lúc này nàng mới
biết phân biệt hàng tốt xấu, thì ra Quân Thượng mặc chính là loại gấm Bích Ba
này, trách không được nhìn qua còn tốt hơn y phục của Thanh Tuế tỷ tỷ.

“Ô, Long Nữ tỷ
tỷ thật là hào phóng.” Tiên nữ áo lam mỉm cười, Hương Tô có chút đề phòng nhìn
nàng ta, người này còn xấu tính hơn những người khác, người vừa rồi đề nghị
muốn đem nàng đính hôn cho Côn Bằng chính là nàng ta! “Gấm Bích Ba này ngay cả Thiên
cung cũng chỉ có thể một trăm năm được một cuộn, là chí bảo của Đông Hải chúng
ta, tỷ liền như vậy tặng cho người ngoài? Cũng đúng, nhìn quần áo của Đế Quân,
đều là gấm Bích Ba do tỷ tự tay dệt.”

Một trăm năm mới
tiến cống cho Thiên cung một cuộn? Hương Tô ngay cả sờ vào y phục của mình cũng
không dám sờ, rất trân quý đó? May mắn là nó sẽ không bị rách, bằng không nàng
cũng luyến tiếc không nỡ mặc.

“Ta cũng không
có quà tặng tốt như vậy, chỉ có cây Hạc Vũ Trâm này, nhìn thấy tiểu oa nhi này
đầu bù tóc rối tự mình cũng không biết chải chuốt. Tới đây, cầm lấy đi.” Nói
xong từ trên đầu rút xuống một cây trâm không thu hút lắm, không giao cho Hương
Tô, lại đưa vào tay Côn Bằng.“Có cây trâm này, trong lòng muốn vấn kiểu tóc
nào, cài trâm vào liền thành kiểu tóc ấy.”

Sắc mặt Côn Bằng
rất lạnh, khiêm tốn chắp tay nói, “Cảm tạ, biểu cô.” Hương Tô bị dọa đến thiếu
chút nữa té ngã, Côn Bằng cư nhiên cũng có thân thích? Nhưng mà…… Người trong
nhà này còn có chút giống nhau, giống nhau là không xem ai ra gì!

Chúng tiên nữ
thấy Long Nữ và Thanh Hạc ra tay đều hào phóng như vậy, cũng nhao nhao đưa chút
quà tặng cho Hương Tô, Hương Tô đều được Đông Thiên Vân ngầm đồng ý mới thản
nhiên thu nhận.

NV: giống như đi
vơ vét quá TT: NV nàng ko thấy ah, đến nước hồ Thanh Trạch mà HT muốn là lấy hồ
lô ra múc về có kiêng dè ai đâu, cái này gọi là sủng vô pháp vô thiên đó

Lúc từ biệt, Tử
Ngâm cùng chúng tiên nữ đều tiễn đến tận cửa cung, cộng thêm đám cung nữ trong
cung Tử Vi, thanh thế rất oai nghiêm. Tử Ngâm Long Nữ trước mặt mọi người lại
chảy nước mắt, yên lặng nhìn Đông Thiên Vân, Hương Tô cảm thấy nàng ấy tuy rằng
không nói gì, lại động lòng người hơn nói ngàn câu trăm câu. Lại nhìn Quân
Thượng, vẫn cái đức hạnh đó, đôi mắt lạnh lùng như không có chuyện gì, đầu cũng
không quay lại mà ngồi trên chân thân của Côn Bằng.

Hương Tô im lặng
cũng cùng ngồi trên lưng Côn Bằng, hiểu biết đối với Tân Quân Thượng lại nhiều
hơn một tầng. Hắn trừ việc thích đi khắp nơi cướp đồ ra, còn cần người thì đến,
không cần thì đi chẳng thèm nhìn lại.

“Quân Thượng,
sau khi thánh kiếm đúc thành, phải đến……” Tử Ngâm nước mắt lưng tròng nói,
Hương Tô nhìn dáng vẻ sầu muộn triền miên của nàng ấy, cho rằng nàng ấy muốn
nói, phải đến cưới thiếp nha, kết quả Long Nữ chỉ là nói, “Phải đến thăm
thiếp!”

“Ừ. “Đông Thiên
Vân ‘ừ’ có lệ một tiếng, lông mi dài nửa rủ, giống như buồn ngủ rồi, Côn Bằng
vỗ cánh bay lên, lúc Hương Tô quay đầu nhìn lại, cung Tử Vi đã biến thành một
chấm đen đơn độc trên đảo.

Đông Thiên Vân
cảm thấy Hương Tô rất bất an, ngồi ở bên cạnh một hồi thì nhíu mày, một hồi thì
thở dài, còn liên tục xoa tay.

“Quá mót sao?”
Hắn hỏi thẳng nàng, xem nàng là loại tiểu tinh linh, còn không thể khống chế
gánh nặng của bản thân.

“Không…… Không
gấp.” Hương Tô cũng rất thản nhiên trả lời, sắc mặt vẫn lo lắng như cũ, thấy
mắt lạnh mười phần uy lực của Quân Thượng đang nhìn nàng, nói rõ đã nhìn thấu
chuyện trong lòng nàng. Chuyện này…… hay là thành thật nói với Quân Thượng,
bằng không Côn Bằng lại giở trò vu cáo, nàng thực sự không có biện pháp. “Quân
Thượng……” Nàng lắp ba lắp bắp nhìn Đông Thiên Vân,“ Có thể bảo Côn Bằng đem cây
trâm cho tiểu tiên không, tuy rằng ấy là của biểu cô hắn, nhưng nói là cho ta
mà.”

Đông Thiên Vân
liếc mắt nhìn nàng cảm thấy rất bực bội, xoay mặt đi, mắt nhìn về phía trước.

NV: Ghen ghen
đó!!!!

Đây…… Đây là mặc
kệ đúng không? Hương Tô lâm vào bi phẫn, Côn Bằng ở cùng hắn nhiều năm, một
người một chim tình cảm đương nhiên sâu đậm hơn nàng. “Ta rất cần cây trâm
này!” Nàng quyết định nói rõ lý do, “Trước kia còn có Kim Trản chải đầu cho ta,
hiện tại không thể ở chung một chỗ với hắn, ai chải đầu cho ta a?” Vừa nói
xong, mình lại cảm động trước, mũi cay cay.“Vả lại…… Côn Bằng hắn là một con
chim muốn cây trâm thì dùng để làm gì? Biến thành hình người cũng không cần
chải đầu !”

Côn Bằng đột nhiên
bay vuông góc xuống hàng mấy trượng, Hương Tô không đề phòng, bị dọa đến gan
mật đều vỡ, có ý muốn nắm chặt một cọng lông vũ của hắn nữa, cuối cùng lại
không dám.

“Hắn vô dụng thế
sao?” Đông Thiên Vân đợi Côn Bằng bay ổn mới ảm đạm mở miệng, “Hắn có thể đưa
cho vợ tương lai.”

Côn Bằng cảm
thấy Quân Thượng nhắc tới lời này tuyệt đối là có ý đồ riêng, chẳng lẽ thực sự
quyết định đem Hương Tô đính hôn cho hắn? Hắn không cần! Hắn sẽ bị tức chết !
Ngàn năm tu hành hủy hoại trong chốc lát!

NV: Dễ gì, chỉ
là xác định cho rõ nàng có thích ngươi hay ko thôi, tưởng bở à!

Hương Tô kinh sợ
nhìn Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân cũng liếc nhìn nàng, làm cho Côn Bằng cảm
thấy lòng xoắn lại, chính là hoàn toàn không biết nàng định như thế nào.

“Quên đi. …..”
Hương Tô suy nghĩ nửa ngày từ từ nói ra, Quân Thượng vẫn rất thiên vị, đây là
ép nàng sau này gả cho Côn Bằng có phải hay không? “Tiểu tiên không cần cây
trâm ấy!” Nàng là thà chết cũng không theo! Vì để biểu lộ rõ cõi lòng, nàng dứt
khoát kiên quyết nói, “Muốn ta gả cho Côn Bằng, không bằng bây giờ dùng một
chưởng đánh chết ta đi, điều đó còn tốt hơn việc gả cho một con chim tính tình
quái gở!”

Đông Thiên Vân
tựa hồ không nghe thấy lời nàng, âu yếm vuốt ve lông vũ trên lưng Côn Bằng, Côn
Bằng cố nhịn ý muốn xoay người hất nàng xuống. Một lát sau, Đông Thiên Vân cười
như không cười hỏi: “Côn Bằng…… Kỳ quái thế nào?”

Côn Bằng cảm
giác cổ họng bốc lên một trận lửa cháy dữ dội, Quân Thượng đang đổ dầu vào lửa
sao?

Hương Tô suy
nghĩ, thật là một cơ hội trả thù tuyệt hảo! Học cách nói của Côn Bằng nói với
nàng lúc ở phủ Thanh Tuế, ngẩng cằm chanh chua cười lạnh một tiếng, “Hắn? Hừ!”

Hương Tô nhìn
thấy Quân Thượng lại vuốt ve lông chim trên lưng Côn Bằng, thiên vị! Rất thiên
vị! Sợ con chim này đau lòng sao? Lúc Côn bằng nói với nàng như vậy, sao chẳng
thấy ai ra mặt chủ trì công đạo! Nàng cũng nảy sinh bất mãn mãnh liệt đối với
Quân Thượng, nghiêng đầu đi, lại ‘hừ’ một tiếng.

Lúc sự bất mãn
đối với Quân Thượng mà nàng tích góp từng tí từng tí dâng đến đỉnh điểm, nàng
nghe thấy hắn từ từ nói: “Đã là Thanh Hạc đưa cho Hương Tô, vậy ngươi lấy ra
đưa cho nàng ấy đi.”

Côn Bằng không
rên một tiếng, Hương Tô cảm thấy nếu không có Quân Thượng, sợ là con chim đen
này sẽ lấy miệng mổ nàng chết, ánh mắt rất hung dữ a. Nhưng mà hắn vẫn há miệng
thở ra, đặt cây trâm trên tay Đông Thiên Vân.

Quân Thượng rất
phong độ đưa cây trâm cho nàng, khiến cho Hương Tô nghĩ đến dáng vẻ người ta
thưởng cho người ăn xin ở trước cổng thành nhỏ.

Nàng không nhận,
cũng không phải bởi vì dáng vẻ đức hạnh cao cao tại thượng này của Quân Thượng,
từ ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy hắn, chính là diện mạo này của hắn, nàng
thật sự cảm thấy trong lòng có gì đó không yên.

Đông Thiên Vân
nheo mắt, nghiêng mặt qua, nhíu mày nhìn nàng, lúc trước mang theo nàng, một là
phòng ngừa có người truy ra tung tích, hai là cảm thấy có chút thú vị…… Bây
giờ, hắn đã cảm thấy nhức đầu. Mộc Linh khác người, Thanh Tuế đã đến một cảnh
giới nhất định, không ngờ là còn có trò giỏi hơn thầy.

“Thế nào?” Hắn
không bình tĩnh lắm hỏi, “Nhận đi, cây trâm này không phải là tín vật hôn ước
mà Côn Bằng cho ngươi đâu.”

Côn Bằng thực sự
muốn xoay người, đặc biệt muốn!

“Quân Thượng, có
cái gì lau nó một chút không?” Cái này mới từ miệng Côn Bằng nhổ ra!

Côn Bằng phát ra
một tiếng rít, đột nhiên trở mình lật ngược.

Đông Thiên Vân
cũng không tức giận, nháy mắt giẫm lên đầu ngọn gió, tay áo nhẹ nhàng lay động
phong thái tuấn dật ngự gió mà đi, cho dù Hương Tô vừa kêu vừa gọi, đang bám
lấy chân hắn giữa không trung.

Hương Tô khóc
kêu cứu mạng, Quân Thượng Tư Kim chưởng quản gió mây sấm chớp, cho nên cũng có
thể bay lên trên gió, ngay cả một đám mây cũng không có, nàng bám cũng không có
chỗ bám. Tốc độ lại không tính là chậm, đám mây mà nàng có thể gọi thì hoàn
toàn theo không kịp, chỉ có thể tiếp tục kêu cứu mạng. Quân Thượng đại nhân tính
tình quỷ thần khó lường này, mỉm cười nhởn nhơ bay trên không, rốt cục cúi đầu
nhìn nàng một cái, Hương Tô đầy ắp mong đợi nhìn hắn.

Đông Thiên Vân
từ ái gật gật đầu nói: “Đợi ta trở về rửa sạch sẽ đưa lại cho ngươi.”

Bây giờ chuyện
này không phải là chuyện quan trọng! Chuyện khẩn cấp nhất chính là nàng sắp té!
Sắp tan xương nát thịt !

Đột nhiên nàng
hiểu rõ, thiên vị, vẫn là thiên vị! Đây chính là đang giúp Côn Bằng trả thù
nàng mà!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3