Chi hương như tô - Chương 06
Chương 6: TIÊN TRÌ
THANH TRẠCH
Hương Tô rất khẩn trương, nhìn chòng chọc địa hình dưới cánh Côn Bằng,
chuẩn bị nhảy xuống cánh chim để chạy trốn khi có thể. Nàng thật không hiểu
được vì sao Quân Thượng tỷ tỷ có thể thấy chết không cứu! Tuy rằng ngoài mặt
Đông Thiên Vân nói chiêu nàng làm người lo chuyện lặt vặt, làm không được sẽ
dẫn nàng đến một nơi không người mà yên lặng không một tiếng động giết chết
nàng. Cứ cho là bây giờ hắn không muốn sát sinh, nhưng nhìn cái đức hạnh của
hắn đi, không biết chuyện gì sẽ chọc hắn tức giận, vẫn chỉ có đường chết. Điểm
chết người nhất là, hắn còn có cô vợ Xích Lâm như thế, xen vào giữa bọn họ,
nàng còn có thể sống những ngày tốt đẹp sao? Đỉnh núi phía trước có tầng mây
rất dày, Côn Bằng lại giảm tốc độ, Hương Tô cắn chặt răng, tận dụng thời cơ,
nhảy xuống rồi nói sau! Nàng còn chưa thuần thục khẩu quyết đáp mây bay, từ
trên lưng Côn Bằng nhanh chóng rơi xuống lại kinh hồn táng đảm, lúc gần như sắp
rơi nhanh xuống mặt đất mới hoảng loạn gọi được một mảnh mây mỏng manh, căn bản
không thể đỡ được nàng, chỉ miễn cưỡng ngăn cản một chút, nàng xuyên qua mây
rơi tiếp, nhào xuống mặt đất làm dậy lên một mảnh bụi mịt mù.
Chẳng quan tâm đau đớn, nàng cần lập tức ẩn nấp! Thuật biến hóa của nàng
cũng không linh, chỉ có sở trường là biến ra — một thân cây. Cũng may, ngọn núi
này có cây cối xanh um, nàng trốn sau một gốc cây, cảm thấy không có sơ hở gì.
Côn Bằng từ từ hạ xuống đỉnh núi, Đông Thiên Vân vẫn ngồi trên lưng nó
không hề động.
Hương Tô rất khẩn trương, nỗ lực hòa nhập vào mảng xanh biếc xung quanh.
Côn Bằng khinh thường nghiêng đầu qua một bên, nhìn đám mây mù lướt qua
đỉnh núi còn tốt hơn nhìn cái phép thuật biến hóa vụng về kia. Đây là biến hóa
sao? Trong một đám cây dương, cây liễu, lại có một cây sơn chi như vậy, nàng
căn bản là đang hiện nguyên hình! Nó cũng muốn rơi lệ thay cho chủ nhân, một
giọt linh huyết cho nàng, thật là một sai lầm bi thảm cực kỳ nhất Tam Hoàn!
Tiếng kêu của Phượng Hoàng vang lên cách đó không xa, Hương Tô bị dọa không
ít, cành lá run một chút, phát ra tiếng rì rào. Nàng nhanh chóng căng thẳng
nhánh cây, tuyệt đối không thể phát ra tiếng động nữa, chỉ biết Xích Lâm sẽ
không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
Tuy rằng Côn Bằng hận Hương Tô nhổ một cọng lông vũ của nó, nhưng vẫn nhịn
không được mà liếc nhìn nàng, bao nhiêu năm qua chưa từng gặp người nào ngốc
như vậy, bị giết như vậy, hình như trong lòng cũng cảm thấy không chút thú vị.
Không ngờ rằng cây sơn chi căn bản vô cùng chói mắt trốn trong bụi cây, trong
nháy mắt đã bị chủ nhân biến thành một cây nhỏ giống như đúc các cây bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ cứng ngắc đến ngốc nghếch của nàng ta, xem ra chính bản thân nàng ta
cũng chưa phát hiện ra.
Xích Lâm từ trên Phượng Hoàng nhảy xuống, tay áo chầm chậm bay xuống,“Vân
ca ca!” Nàng oán trách gọi một tiếng, còn duyên dáng giậm chân.
Hương Tô lại run một chút, lần này thế nhưng nàng dám mạo nguy hiểm tánh
mạng mà nổi da gà sởn gai ốc nha! Vốn cho rằng “Đông Thiên” đã đủ buồn nôn,
không ngờ còn có “Vân ca ca”! Nhất định phải thoát khỏi hai người này, nếu
không, không bị giết chết cũng sẽ bị chán ngấy mà chết!
Đông Thiên Vân chậm rãi từ trên lưng Côn Bằng xuống, không quan tâm đến
hành động làm nũng của công chúa Hỏa Giới.
“Yêu nghiệt đó đâu? “Xích Lâm thấy mềm không được, lại lộ ra vẻ mặt hung
ác, đôi mắt to tròn xinh đẹp lạnh lẽo quét nhìn bốn phía.
Đông Thiên Vân đi về hướng vách núi, nghe nàng ta nói, vừa đúng lúc dừng
lại trước mặt Hương Tô, “Ta đã đồng ý với Thanh Tuế sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn,
ngươi cần gì phải đuổi sát không chịu buông tha.”
“Vân ca ca, thiếp chỉ muốn tốt cho chàng!” Xích Lâm lại giậm chân, “Sắp đến
lúc chàng đúc kiếm rồi, đừng nói Ma Đế rục rịch ngóc đầu dậy, ta thấy Thiên
Đế…… Dù sao tuyệt đối không thể giữ lại một chút hậu hoạn! “
“Nàng ấy luôn luôn đi theo bên cạnh ta, làm thế nào mà tính là hậu hoạn?”
Mái tóc của Đông Thiên Vân bị gió núi thổi nhẹ nhàng lay động, khoảng cách giữa
Hương Tô và hắn rất gần, lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo của hắn. Chỉ có thể nói,
gương mặt của hắn và ngữ điệu của hắn rất xứng đôi — Kim Trản đã để lại một
bóng ma rất lớn trong lòng của Hương Tô, nàng đã thâm căn cố đế cho rằng nam
nhân càng đẹp thì tính cách càng cổ quái, miệng lưỡi cũng càng độc, giống như
toàn bộ Thần Ma tiên linh trong Tam Hoàn không ai đẹp bằng hắn. Thực không thể
ngờ, một khối bột phấn xương cốt thế nhưng có thể biến ra vẻ bề ngoài mê hoặc
như vậy, hơn nữa đôi mắt của hắn, Hương Tô có chút không dám nhìn kỹ, giống như
có Nhiếp Hồn Thuật, nhìn vào liền bị hấp dẫn, hồn vía cũng mất theo.
“Chàng thật sự muốn giữ nàng ta ở bên cạnh?!” Xích Lâm hoàn toàn mất đi sự
khống chế, giọng bén ngọt quát hỏi. Dáng vẻ này, gần giống như dáng vẻ của
Nghênh Xuân Hoa lúc cãi nhau với nàng, Hương Tô có chút không dám tin đây là
người vừa rồi cưỡi Phượng Hoàng, công chúa Hỏa Linh liếc nhìn chúng tiên chỉ
với nửa con mắt.
“Lúc cứu nàng ấy, xem như ta có chút áy náy đối với núi Linh Trạch, Thanh
Tuế.” Đông Thiên Vân dùng khóe mắt lướt qua cái cây nhỏ có cành lá cứng đơ
không hề nhúc nhích, khác với những cây cối xung quanh đang khẽ lay động theo
gió, kỳ thật nàng vẫn còn rất nổi trội, may mắn là Xích Lâm đang nổi trận lôi
đình, không chú ý đến. “Đương nhiên là muốn…… Giữ lại tính mạng của nàng ấy.”
“Nhưng……” Xích Lâm hoàn toàn bị chọc giận, không chú ý đến sắc mặt đã trở
nên lạnh lùng của Đông Thiên Vân, còn muốn tiếp tục tranh cãi nữa.
“Chuyện của ta, khi nào đến phiên ngươi làm chủ? Vừa rồi trước mặt Thanh
Tuế, cùng lắm là nể mấy phần thể diện của cha ngươi, ngươi nên về Huỳnh Hoặc
phủ đi.” Lúc Đông Thiên Vân nói lời này, khóe miệng thậm chí còn mang theo một
nụ cười nhạt xem thường, Hương Tô nhìn thấy cũng có chút khó chịu thay cho Xích
Lâm, là một đứa con gái yêu quý của Đế Quân, lại tìm được người chồng như vậy,
thật đáng thương, nói chuyện cũng không nể tình như vậy.
Sắc mặt Xích Lâm trắng bệch, làm nổi bật bộ áo màu đỏ, càng làm cho người
ta thương tiếc, đáng tiếc Đông Thiên Vân cũng chẳng thèm nhìn đến. “Được lắm……
được lắm, Đông Thiên Vân! Cứ cho là thiếp không giết nàng ta, Thần Ma trong Tam
Hoàn cũng sẽ không buông tha cho nàng ta, tới lúc đó chàng đừng đổ tội lên đầu
thiếp!” Suy cho cùng Xích Lâm là bị nuông chiều đến thành thói quen, bị Đông
Thiên Vân nói mấy lời lạnh nhạt như vậy, tức giận dâng tràn, ném lại một câu
tàn nhẫn, gọi Phượng Hoàng, biến mất trong kim quang lấp lánh hoa lệ.
Hương Tô thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi nàng nghe rõ ràng nhất là câu Đông Thiên
Vân nói muốn giữ lại mạng của nàng. Đông Thiên Vân cướp được bảo bối tốt, ai
cũng muốn có, mà nàng đây, lại là “người cảm nhận” gặp xui xẻo nhất, thay vì bị
bại hoại các giới đuổi giết, làm chó săn tìm kiếm Đông Thiên Vân, thôi thì chịu
đựng tính tình kỳ quái của hắn, làm việc vặt cho hắn vậy. Bên này hạt châu bàn tính
vừa mới gẩy ra kết quả rõ ràng, bên kia đã nhìn thấy Đông Thiên Vân phong thái
thanh nhã cưỡi Côn Bằng.
“Đợi một chút, đợi một chút!” Nàng quát to một tiếng, thất tha thất thểu
khôi phục hình người, sợ không kịp, Côn Bằng bay rất nhanh, nàng cũng đã từng
thấy qua.
Đông Thiên Vân lại giả vờ điếc tai, chẳng thèm ngoảnh đầu lại, hai cánh Côn
Bằng khẽ vỗ, móng sắc đã cách mặt đất. “Chờ ta một chút! Đông Thiên……” Nếu lần
này không kịp, nàng đến chỗ nào tìm hắn đây?
Hình như Đông Thiên Vân không thích việc nàng gọi thẳng ra tên của hắn, lúc
này lỗ tai lại dùng được rồi, đầu quay sang một bên, đôi mắt đen láy u ám lạnh
lùng nhìn lướt qua, im hơi lặng tiếng liền khiến cho Hương Tô hồn vía lên mây.
Nàng cũng thấy mình và Tiểu Hòa rất giống nhau, cả hai đều không có chút khí
khái nào, rất giống kẻ nịnh bợ mà gọi, “Quân Thượng, chờ ta một chút.”
Đông Thiên Vân không để ý tới nàng, cũng không bảo Côn Bằng bay đi, Hương
Tô tay chân lanh lẹ bò trên lưng Côn Bằng, nàng rõ ràng cảm thấy Côn Bằng run
rẩy một chút. Là bởi vì lần trước nàng trượt tay nhổ lông của nó sao? Lông chim
của Côn Bằng tỉ mỉ chỉnh tề, rõ ràng thấy thiếu một cọng lông, Hương Tô mang
theo áy náy trong lòng mà sờ sờ, trong lòng nói tiếng xin lỗi. Có lẽ Côn Bằng
cảm ứng được, đột nhiên vỗ cánh bay nhanh, phát ra tiếng kêu giống như than
khóc, Hương Tô giật nảy mình, thiếu chút lăn xuống, lúc này không dám nắm chặt
lông chim của Côn Bằng nữa, không chắc chắn à. Thuận tay bắt lấy, một sơi dây lưng kim quang lấp
lánh rất thuận tay, Tân Quân Thượng của nàng cũng rất nể tình, nhanh chóng kéo
lấy một đầu còn lại của sơi dây lưng, nàng liền vững vàng biến nguy thành an.
Lúc này nàng đã có lòng dạ thanh thản, nhìn kỹ dây lưng cứu mạng kia, thủ
công rất đẹp, đường hoa văn thêu trên bề mặt đều dùng loại chỉ óng ánh mà nàng
không biết. Nàng vuốt thuận theo sợi dây lưng mà từ từ đi lên, nét mặt Tân Quân
Thượng của nàng vẫn không đổi giống như lúc bình thường, nhưng gân xanh ở huyệt
Thái Dương lại đập mạnh, mắt nhìn về phía trước, tay tiêu sái vung lên, sợi dây
lưng ấy liền từ trong tay nàng đón gió bay đi, quấn lại dưới lớp áo choàng của
hắn. Hương Tô nhìn rõ, sợi dây lưng ấy từ đường xẻ bên hông áo choàng của hắn
lộ ra mà bay ra, mà chiếc áo choàng này của hắn…… còn lộng lẫy hơn sợi dây
lưng, xinh đẹp hơn, cẩm váy của Thanh Tuế tỷ tỷ đã rất xinh đẹp, không ngờ y
phục của nam nhân cũng có thể quyến rũ như vậy. Lực chú ý của nàng hoàn bay đến
nơi khác.
Đột nhiên Côn Bằng bay đến rất vui sướng, nó bị nhổ lông, chủ nhân thiếu
chút nữa bị tuột quần, so sánh, thì rất công bằng.
Nó đột nhiên lý giải được lý do thật sự mà lúc trước chủ nhân nàng ta, mấy
trăm năm qua, đi đến đâu cũng là những khuôn mặt kính ngưỡng nhạt nhẽo, cuối
cùng có kẻ đã phá vỡ sự ngột ngạt này.
Hương Tô nghe thấy một tiếng “òng ọc” kỳ lạ, hình như là từ trong cơ thể
nàng vọng ra. Nàng nghiêng tai lắng nghe, lại hình như không có.
“Quân…… Quân Thượng……” Nàng vâng vâng dạ dạ mở miệng, đột nhiên nghĩ đến
một vấn đề, nàng là Mộc Linh lại nhận Tư Kim Đế Quân làm chủ tử, cuối cùng tính
ra thì nàng là người của giới nào?
Đông Thiên Vân lành lạnh nhìn nàng, nàng là gọi hắn nhìn dáng vẻ ngây ngẩn
của nàng sao?
“Ừ…… Chúng ta khi nào đến a?” Nàng hồi hồn, rất thành thật nói, “Từ khi
tiểu tiên biến thành hình người còn chưa uống một ngụm nước đó.”
Lông mày Đông Thiên Vân hơi nhướng lên, vừa rồi bụng nàng kêu, hắn nghe rất
rành mạch rõ ràng, cho nên nàng oán hận nói chưa uống một ngụm nước, chẳng lẽ
là ý khát nước giống như con người sao.
Hắn liếc nhìn vùng đất phía dưới, ung dung căn dặn Côn Bằng: “Đi phủ Thanh
Trạch.”
Côn Bằng nghe lệnh, nhanh chóng bay xuống, phủ Thanh Trạch ở phía trước
không xa. Hương Tô lại ngồi không vững, Đông Thiên Vân có bài học thất bại lúc
nãy, đề phòng nàng lại kéo dây lưng của hắn lần nữa, dứt khoát duỗi tay nắm lấy
cánh tay của nàng.
Hương Tô cảm kích cười một cái với hắn, Tân Quân Thượng thỉnh thoảng cũng
có lòng tốt. Thật bội phục hắn a, giống như dính trên lưng Côn Bằng, bất kể bay
như thế nào, hắn cũng không động đậy…… Có lẽ nàng mới có hình người, kiến thức
rất ít, nàng cũng phát hiện, suy nghĩ của nàng đều đi theo những hướng quái lạ.
Lúc Côn Bằng hạ xuống, Hương Tô cảm thấy nó lộ ra uy phong nhất, tư thái
của Tân Quân Thượng trên lưng chim cũng kiêu ngạo nhất, cuốn hút nhất. Nàng học
dáng vẻ của Đông Thiên Vân, giữ cằm luôn ngang thẳng, nhìn đời bằng nửa con mắt
từ trên lưng Côn Bằng nhảy xuống. Không có cách nào, so với tư thái tuyệt mỹ
của Quân Thượng khi nhấc chân xuống con chim, chiều cao của nàng không đủ để
thể hiện động tác khí thế như vậy a.
Đông Thiên Vân bàng quan trước hành vi như con khỉ của nàng.
Thái độ của thủ tướng phủ Thanh Trạch cung kính chào đón, cung tay thi lễ.
Xin lỗi nói: “Thắng Hoàn Đế Quân thứ lỗi, Quân Thượng chúng tôi vân
du (dạo chơi) bên ngoài, không ở trong phủ.”
Đôi mắt của Đông Thiên Vân lướt nhìn bọn họ, rồi lại rõ ràng không để bọn
họ vào trong mắt, chỉ lạnh nhạt lười nhác nói: “Chẳng qua là muốn dùng hồ Thanh
Trạch của các ngươi, hắn có nhà hay không cũng chẳng liên quan gì?”
Hai vị thủ tướng còn đang khó xử, một vị tiên quan quản lý sự vụ từ trong
phủ đi ra, mặt mày tươi cười đưa tay chỉ vào trong phủ, ý mời khách. Thủ tướng
còn muốn nói: “Tiên trì này, Quân Thượng căn dặn……” Tiên quan trợn mắt nhìn
hắn, thủ tướng cũng không lên tiếng nữa, yên lặng thối lui, nhìn Đông Thiên Vân
dẫn một người một chim của hắn kiêu ngạo đi vào trong phủ.
Hồ Thanh Trạch là thánh trì của Thủy Linh, trước khi đi Quân Thượng dặn dò
trông coi cẩn thận, tiên ma trong Tam Hoàn mơ tưởng đến một giọt Thánh Thủy
cũng khó, nhưng vị Thắng Hoàn Đế Quân này…… Tuyệt đối là ngoại lệ. Thủ tướng âm
thầm thở dài, với tính cách của vị Đế Quân này, không chặn hắn, thì thuận lợi
trôi chảy vào trong, chặn hắn, thì đánh thành một cảnh hỗn loạn rồi hắn mới vào
trong, lần này lại tính ăn mà không trả tiền, thậm chí Thiên Đế cũng tuyệt đối
sẽ không vì chuyện nhỏ này mà chất vấn Thắng Hoàn Đế Quân nửa câu.
Hương Tô cùng Đông Thiên Vân đi một hồi, vòng qua sơn cốc nho nhỏ, thấp
thoáng trong đám hoa, cây có một tiên trì hơi nước mờ mịt, Hương Tô hít hít lỗ
mũi, nước này có mùi hương thơm ngát còn thơm hơn nước ở núi Linh Trạch, phỏng
chừng là cực phẩm trên thế gian. Nàng cảm thấy rất khó chịu rồi, cũng chẳng
quan tâm đến tiên quan dẫn đường và Đông Thiên Vân, tăng bước chân chạy đến bờ
hồ, vốc một ngụm nước lên uống.
“Ấy……” Sắc mặt tiên quan rất kỳ lạ, Đông Thiên Vân giương mắt lườm hắn một
cái, hắn lại không lên tiếng.
Hương Tô uống no, nhưng cảm giác trống rỗng trong bụng cũng không biến mất.
Trước đây khi nàng còn là cây sơn chi, mỗi lần khát khô, uống một ngụm nước
linh trì thì thoải mái, nhưng hôm nay tiên thủy tốt như vậy lại không giải được
khó chịu của nàng?
Đông Thiên Vân cũng đã bước thông thả đến bên bờ hồ, nhìn xuống vẻ mặt kì
lạ của Hương Tô đang ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất,.
“Hóa thành hình người, tự có cái khổ của hình người. Bây giờ ngươi đã không
phải một thân cây, chỉ uống nước, cũng không thể giảm bớt những nổi khổ của
hình người. Ví dụ như đói, khát, ba gấp.”
Hương Tô sững sờ gật đầu, thì ra là như vậy……
“Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, tự nhiên từ từ có thể thoát khỏi gánh nặng
này.” Đông Thiên Vân nhìn nàng một cái, Hương Tô cảm thấy đây là sự uy hiếp, rõ
ràng có ý bảo nàng không được có ý nghĩ làm biếng. Nàng chột dạ cúi đầu, nhìn
tay mình, ồ, tay của nàng trở nên mềm mại mịn trơn hơn so với trước kia, trên
da thịt tựa hồ còn có ánh sáng nhàn nhạt.
Tiên quan thấy biểu hiện ngạc nhiên nghi ngờ của nàng, có chút đắc ý nói:
“Thánh Thủy Thanh Trạch còn gọi là hoán tiên thủy, có thể làm cho da thịt người
ta mềm mịn, biết bao nhiêu tiên cô…… “
Hương Tô đã ‘bùm’ nhảy vào trong nước, nước tốt như vậy, sao có thể lãng
phí? Đừng nói một bàn tay trơn mịn, toàn thân đều tắm một lần mới có lợi nhất
chứ.
“A?!” Tiên quan đã trợn mắt há mồm, tắm trong hồ…… Ấy là hậu phi của Thiên
Đế mới có đãi ngộ đó! Hắn vốn còn muốn cầu xin Đông Thiên Vân quan tâm một chút,
nào ngờ vẻ mặt Đông Thiên Vân nhìn như đó là chuyện hợp lẽ thường, cực kỳ tự
nhiên hỏi hắn, “Minh Ngư đi theo Thanh Trạch rời khỏi phủ sao?”
Tiên quan nhìn Hương Tô tắm đến thật vui vẻ, đau tim nhức óc nói: “Minh Ngư
đại nhân không theo Quân Thượng vân du, đang tu luyện trong Hàn Đầm ở sau phủ.”
Minh Ngư là thánh vật thủy linh, lại là tọa kỵ của Thanh Trạch Đế Quân, đám
Thủy Linh tiên quan cũng phải cung cung kính kính gọi nó một tiếng đại nhân.
“Ừ, ta có sự tìm nó.” Đông Thiên Vân xoay người, dùng cằm hất lên một chút,
ra hiệu tiên quan dẫn đường.
“Nhưng…… Nhưng……” Tiên quan khó xử nhìn Hương Tô.
Hương Tô cũng thoáng nhìn thấy Đông Thiên Vân xoay người, “Còn đưa mắt ra
hiệu” bò lên bờ, “Muốn đi à?” Nàng tắm đến hài lòng thoả dạ, cười tít mắt đuổi
theo Tân Quân Thượng.
Đông Thiên Vân quay đầu nhìn dáng vẻ ướt sũng của nàng, khẽ phất tay áo,
Hương Tô cảm thấy một làn gió ấm áp tạt vào mặt, mái tóc ướt đầm đìa cũng bị
gió thổi bung ra, lúc nhẹ bay ra sau lưng nàng thì đã khô ráo, y phục cũng được
thoái thủy quyết làm khô, nhẹ nhàng bay.
Nàng phát hiện tiên quan đang nhìn chằm chằm nàng, lúc nàng quay đầu nhìn
lại, hắn đỏ mặt, giống như dáng vẻ của Tiểu Hòe lúc lần đầu tiên nhìn thấy
nàng.
“Đi.” Đông Thiên Vân lạnh nhạt thúc giục một tiếng, tiên quan xấu hổ hồi
hồn, vừa rồi hắn chỉ lo lòng đau cho nước hồ, ngược lại không phát hiện Đông
Thiên Vân dẫn tới một thiếu nữ tuyệt sắc, chí ít trong các tiên cô cầu Thánh
Thủy mấy trăm năm qua chưa có ai đẹp như vậy.
“Đợi chút đợi chút!” Hương Tô giật mình dường nhớ ra điều gì nên kêu lên
một tiếng, nhìn xung quanh, thực làm khó nàng còn có phải làm ra vẻ mặt ngại
ngùng nói với Đông Thiên Vân, “Quân Thượng, biến ra cái gì đó cho tiểu tiên
đựng nước được không, tiểu tiên mang một ít nước về cho Tiểu Hòe.” Đây không
phải là thứ mà Tiểu Hòe tha thiết ước mơ sao?
“Không được! Không được a!” Tiên quan muốn khóc, Đông Thiên Vân dẫn người
giết tới cửa tới, bọn họ không cách nào ngăn cản, điều này còn có thể giải
thích với Quân Thượng, nhưng mà lần này tắm xong rồi còn mang về, hắn không thể
ăn nói nha!
Đông Thiên Vân nhíu mày, giơ tay lên thì lấy ra một bình ngọc hồ lô, hỏi:
“Có đủ không?”
Hương Tô đi tới, đôi tay nâng hồ lô lên ước lượng, nếu tiết kiệm một chút
thì tắm cũng đủ, thế là vừa lòng gật đầu.
“Thắng Hoàn Đế Quân!” Lúc tiên quan quỳ xuống giọng nói cũng khản đi.
“Có chuyện gì thì bảo Thanh Trạch tìm ta mà nói.” Nét mặt Đông Thiên Vân
trầm xuống, tiên quan muốn nói gì thì cũng không cách nào có gan nói ra miệng
được, đau khổ tột cùng nhìn Hương Tô lấy nước đầy bình hồ lô.