08. Âm nhạc Véc-đi

Âm nhạc Véc-đi

 

Có những cái gì đó thật là đẹp đẽ trong sự giao tiếp của những con người
dũng cảm trong phút hiểm nguy, trong cơn hoạn nạn.

Trên boong tàu bọc thép của chiếc tuần dương hạm, đoàn kịch từ Matxcơva tới
trình diễn vở Traviata ở ngoài trời.

Những bác lái đò râu bạc tụ lại ở bến thuyền lát gỗ trên những chiếc xuồng
cũ kỹ rao lên, giọng khàn khàn thúc giục:

- Ai muốn lên tàu đây? Ai muốn nghe nhạc nào? Chúng tôi sẽ đứng sát mạn tàu
cho tới khi diễn xong nhé! Không chòng chành gì hết – xin cam đoan! Thế này mà
chòng chành à, bà con!

Những chiếc xuồng va vào nhau lủng củng gật gù hối hả chào bờ biển – sóng
nhẹ đung đưa chúng. Những con ngựa thồ già yếu thường có cái lối gật đầu lia
lịa như vậy.

Trên vũng biển trời lặng gió, sương chiều tỏa mờ. Những ngọn đèn tín hiệu
đung đưa nhịp nhàng trên nước cạnh những mỏm đá bên bờ. Đêm mùa thu đến rất
chậm. Mỗi bước đi nó lại dừng lại và mãi không sao dồn hết được những tia nắng
cuối cùng của buổi chiều tà ra khỏi vũng biển sâu.

Nhưng khi ánh sáng trên tuần dương hạm vừa lóe lên, bóng tối ồn ào đã ập
xuống ngay. Nó chứa đầy âm thanh của mặt nước xáo động: tiếng sóng vỗ, tiếng
nước róc rách, réo sôi.

Người ta bắt đầu nghe thấy cái tất bật của hải cảng: tiếng mái chèo vội vã,
tiếng máy nổ, tiếng gọi xa xa của những người lái tàu, tiếng còi rú giận dữ,
tiếng sóng vỗ lớp lớp chạy trên mặt biển về khắp các ngã.

Những âm thanh ấy từ bờ bến đổ về phía tuần dương hạm, nơi tiếng sáo phagốt
bất ngờ vang lên trong dàn nhạc. Những chiếc canô cũng phóng ngay tới đó, bóng
cờ hiệu đằng đuôi phấp phới trong nước.

Tachiana Xônxeva được phân công đóng vai Viôleta.

Cô đang hóa trang trong phòng của hạm trưởng, nơi các chiến sĩ thợ điện hải
quân đỏ đã mắc những bóng đèn một trăm nến. Cô cài lên ngực bông hoa sơn trà và
thoa phấn lên khuôn mặt gầy sút đi. Biểu diễn lúc này thật khó khăn – cô để lại
ở Matxcơva một chú em bé bỏng bị ốm nặng. Chú đang nằm viện chờ một ca mổ.

Xônxeva đang lo lắng nên không thấy gì cả: mặc thành phố xôn xao tiếng lá
khô và gió thổi, mặc vô vàn đốm lửa như đàn ong vàng, vo ve lượn đi lượn lại
trên vũng tàu, mặc cái không khí kỳ lạ tỏa khắp đường phố, mùi đá ẩm ướt và mùi
cỏ đắng.

Cuộc phẫu thuật ấn định tiến hành sáng hôm nay, nhưng đến giờ phút này vẫn
chưa có điện báo từ Matxcơva tới.

Xônxeva bước ra boong tàu hai bên chăng vải bạt. Những chiếc cần viôlôngxen
gác trên tháp pháo màu gio.

Âm nhạc Vecđi rung lên trong sự yên tĩnh của con tàu bọc thép. Hàng trăm
thủy thủ trẻ nín thở lắng nghe tiếng hát buồn thảm của Viôleta. Tiếng nhạc vang
xa đến các bờ biển lân cận.

Những chiếc xuồng nhấp nhô bên mạn tàu. Người xem ngẩng đầu nhìn lên boong.
Những bác lái thuyền cố gắng không làm mái chèo phát ra tiếng động và khi
thuyền và vào nhau, họ chỉ lặng lẽ giơ nắm đấm lên, thay cho những trận đấu
khẩu thường ngày.

Người trợ lý đạo diễn đứng đằng sau tháp súng như ở sau cánh gà có vẻ lo
lắng. Trong túi anh ta có bức điện gửi cho Xônxeva. Anh cũng không biết nên bóc
ra xem hay cứ để vậy đưa cho Xônxeva sau buổi diễn. Anh thì thầm trao đổi với
người quản lý nhà hát.

Ông này giằng bức điện khỏi tay anh và bóc ra:

- Không có gì đặc biệt, - ông ta vừa nhai nhai cái tẩu vừa nói, - cuộc phẫu
thuật phải đình lại vì bệnh nhân mệt nặng. Giờ nghỉ anh có thể nói với cô ấy.

Người trợ lý đạo diễn nhăn nét mặt rồi gật đầu.

Anh thợ lò Vaxia Tsukhốp mang cái biệt hiệu như mọi anh thợ đốt lò khác là
“đồ quỷ sứ” được giao việc kéo chiếc màn làm bằng những cờ hiệu khâu lại.

Vaxia nhỏ bé, chắc nịch, mặt đỏ gay vì gắng sức, không rời mắt nhìn người
trợ lý đạo diễn. Cái anh chàng nhanh nhảu nôn nóng này phải giơ tay ra hiệu cho
Vaxia khi cần kéo màn.

Vaxia đã nghe hết câu chuyện ở bên tháp pháo. Nụ cười rạng rỡ từ từ tắt
trên môi anh.

Sang màn hai Xônxeva bước ra sân khấu rất luống cuống. Cô vừa đọc bức điện
lúc giải lao. Cô thấy choáng váng chóng mặt.

Khi Anfrết quỳ phục dưới chân cô, cô cúi xuống hôn vào thái dương non trẻ
của anh. Một đường ven xanh mảnh nổi lên chỗ thái dương giống hệt như ở đứa em
cô.

Xônxeva nuốt ực không khí rồi khóc. Nước mắt trào ra, nhưng cô vẫn hát.
Giọng cô run run. Cô nhìn thấy những đốm sáng mờ ướt át và không nhận ra đó là
ánh đèn sân khấu, ánh sao dưới nước, hay gương mặt xanh xao của các chiến sĩ
hải quân.

Lúc đó Vaxia Tsukhốp hạ màn, bất chấp tiếng kêu giận dữ ở phía sau tháp
pháo. Anh đã không nghe lời. Mặt anh đanh lại. Đáp lại tiếng thì thào phẫn nộ
của người trợ lý đạo diễn, anh trả lời hằn học và cộc lốc:

- Anh sẽ phải tiếp chuyện vị chỉ huy con tàu đấy, tôi sẽ báo cáo mọi việc
với đồng chí ấy.

Boong tàu vang lên tiếng vỗ tay. Những khán giả chất phác cho vở kịch dừng
lại là hoàn toàn hợp lý, sau cái cảnh căng thẳng đầy đau khổ như lúc Viôleta
đầm đìa nước mắt. Không ai biết là vở kịch bị “đồ quỷ sứ” cắt ngang lúc mới bắt
đầu.

Tsukhốp lại gần vị chỉ huy con tàu ngồi ở hàng đầu và báo cáo với ông về sự
việc xảy ra.

Chỉ huy trưởng đứng dậy. Đó là một người tóc bạc, ít nói. Trong đời mình,
ông đã nhiều lần nhìn thấy cái chết trong những trận chiến cách mạng, nhiều
phong ba và sự hy sinh của bao đồng đội. Ông đã từng biết sự tàn khốc trong
chiến đầu, sự nghiêm ngặt của mệnh lệnh. Ông cô đơn. Tấc cả những gì ông có
trước cách mạng đều đã tan biến trong màn sương ảm đạm - cả xóm thợ mỏ Đônét,
cái trường làng bẩn thỉu, cả những con người của thời ấy mà chỉ để lại cái ấn
tượng của một đám đông hoang mang mệt mỏi. Cách mạng đã xóa bỏ quá khứ bằng bàn
tay cứng rắn, gieo vào ý thức sự giản dị và rõ ràng. Ông trung thành với cách
mạng như một người lính, một thợ mỏ và một người có trí tuệ trong sáng và chính
xác.

Vị chỉ huy đứng dậy đi lên sân khấu. Boong tàu vẫn vang dậy tiếng gót giày
và vỗ tay của các thủy thủ.

Ở hậu trường, người phụ trách nhà hát, mặt tái đi vì tức giận, đón chỉ huy
trưởng.

- Xin đồng chí yên tâm, - ông ta nói vội vã, - chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa
ngay bây giờ. Chuyện vớ vẩn, sự yếu đuối thường tình của phụ nữ đó thôi. Cô ấy
sẽ hát.

- Cô ấy sẽ không hát nữa, - chỉ huy trưởng khoan thai nói. – Các đồng chí
cho ngừng buổi diễn lại!

Người phụ trách nhà hát nhún vai, cười khẩy:

- Không thể được. Nhà hát chúng tôi làm việc theo kiểu tiên tiến, không thể
vì tâm trạng diễn viên mà đình vở diễn được. Hơn nữa, có gì cần phải nói? Cô ấy
đã trấn tĩnh và hoàn toàn có thể diễn tiếp.

Vị chỉ huy quay sang Xônxeva. Cô không nhìn ông, gật đầu.

- Đồng chí thấy là cô ấy đồng ý đấy, - người phụ trách nhà hát nói và vứt
mẩu thuốc xuống boong tàu.

Câu chuyện này bắt đầu làm ông khó chịu. Vừa khó xử, vừa xấu hổ.

Vị chỉ huy thoáng nhìn mẩu thuốc, và Vaxia Tsukhốp tức khắc gạt khẽ nó
xuống biển.

- Các đồng chí đang ở trên hạm đội của hải quân đỏ. - Chỉ huy trưởng nói,
bên má có vết sẹo của ông khẽ giật giật. – Xin lỗi đồng chí, nhưng ở đây tôi là
người thừa hành quyền lực nên tôi cho phép mình can thiệp vào việc quản lý của
đồng chí. Về công việc theo kiểu tiên tiến đồng chí quan niệm hoàn toàn sai
lầm. Sự đồng ý của diễn viên không có ý nghĩa. Tôi ra lệnh hoãn buổi diễn này
lại. Thế thôi. Không bàn cãi gì nữa.

Vị chỉ huy giơ tay và Vaxia Tsukhốp kéo màn. Khán giả im bặt.

- Các chiến sĩ hải quân đỏ! - Vị chỉ huy điềm đạm nói, - nữ diễn viên
Xônxeva có chuyện không may trong gia đình, khó mà diễn tiếp được…

Tiếng xì xào truyền lan trong hàng
thủy thủ. Mọi người đứng cả dậy. Vị chỉ huy không kịp nói vở kịch hoãn lại đến
một ngày tốt đẹp hơn. Điều đó thì không cần lời giải thích của chỉ huy các
chiến sĩ cũng hiểu.

- Cho ca nô lại gần tàu! - Chỉ huy
khẽ ra lệnh.

- Rõ, cho ca nô lại gần tàu! Ca nô
lại gần tàu! - Mệnh lệnh được truyền dần cho đến khi tắt ở boong dưới.

Mấy phút sau vị chỉ huy cùng
Xônxeva xuống thang tàu. Anh thượng sĩ cao lớn vạm vỡ trân trọng đặt lên cạnh
chỗ Xônxeva ngồi một bó hoa, mặt đỏ lựng và khẽ hô lên:

- Hết tốc lực, tiến!

Ca nô đẩy lùi về phía sau thác
nước đầy ánh lửa và bọt trắng, phóng về bến tàu. Vị chỉ huy ngồi trên ca nô nói:

- Tôi đã liên lạc với tư lệnh hạm
đội. Cô được dành một chỗ trong tàu tốc hành đi Matxcơva. Chưa muộn đâu. Còn
bốn mươi phút nữa.

Xônxeva cúi đầu. Cô lần lần những
bông hoa mà không nói lên lời.

- Thưa đồng chí chỉ huy, - anh
thượng sĩ cao lớn nói khẽ nhưng đủ cho Xônxeva nghe thấy, - báo chí viết là ở
Matxcơva có một giáo sư mổ tim dễ như mổ gà ấy. Giá mà được ông ta…

- Im đi, Kuzmenkô! - Vị chỉ huy
nói.

Khoảng một giờ sau tàu tốc hành
nhả khói ầm ầm lao ra khỏi đoạn đường hầm cuối cùng. Ánh lửa thành phố và bến
tàu lùi lại sau những mỏm đá dựng đứng

 

Xônxeva ngồi trong phòng toa xe,
không bỏ áo rét và khăn quàng. Cô loáng thoáng nhớ lại ánh đèn nhà ga, tuyết
trên các nóc toa chở hàng, Maxcơva chìm trong bóng đêm cực đới, chiếc xe tắcxi
cọc cạch, ánh sáng trắng đục trong hành lang bệnh viện.

Cô cũng nhớ loáng thoáng khuôn mặt
của cậu em mỉm cười với cô trên giường bệnh.

- Mọi sự đã hoàn tất trót lọt. -
Vị giáo sư có bộ râu nhọn dữ tướng nói với Xônxeva. – Trót lọt hiếm có đấy.

Xônxeva khẽ hôn lên thái dương non
trẻ ươn ướt của em, nơi có một đường ven xanh mảnh nổi lên lờ mờ.

Và mấy giờ sau lại là đêm, nhà gà,
người khuân vác mặt rỗ khó nhọc mới lấy hộ được chiếc vé, tiếng cầu sắt rầm
rầm, tuyết, hoàng hôn u ám trên thảo nguyên ngoại thành Khracôp và cuối cùng là
màn sương lam trên vũng biển sâu, mặt trời cao và không khí dịu dàng của mùa
thu ven biển.

Xônxeva nhảy lại gần cửa sổ - kia,
tuần dương hạm vẫn đậu đó, chưa rời bến! Xônxeva luống cuống dứt dây chằng cửa
sổ. Cô muốn thò đầu ra ngoài, vươn tay tới con tàu, vẫy nó rối rít bằng chiếc
khăn tay trắng. Nhưng cửa sổ không mở ra và Xônxeva nhớ ra rằng đang là mùa
đông và mặt trời chiếu sáng ở đây, trên các vĩ độ miền cực nam tuyệt đẹp này,
là kỷ niệm cuối cùng của mùa hè. “Mong sao đoàn chưa đi nơi khác, chỉ mong đến
kịp với họ”. – Xônxeva nghĩ thầm.

Cô gặp lại các bạn bè trong thành
phố bên bờ biển.

Một ngày sau trên chiến hạm lại
trình diễn vở kịch bị bỏ dở. Khi “đồ quỷ sứ” kéo màn và Xônxeva bước ra sấn
khấu, các chiến sĩ hải quân đứng cả dậy và tiếng vang của những tràng pháo tay
chưa từng thấy trên vùng biển dội đến vùng bờ lân cận. Những bông hoa đồng nội
giản dị rơi tới tấp xuống chân Xônxeva và hòa lẫn với đám nhưng lụa trang phục
cổ thành Vơnidơ. Vị chỉ huy đứng ở hàng đầu và thân ái mỉm cười.

Xônxeva cúi đầu. Cô cảm thấy mi
mắt nặng trĩu những giọt lệ như lần trước, nhưng đây là những giọt lệ ân tình
hữu ái.

Cô dằn lòng, ngẩng đầu lên mỉm
cười. Ngay lúc đó dàn nhạc nổi lên và âm nhạc da diết của Vecđi át cả tiếng
sóng vỗ.

Xônxeva rút bông sơn trà cài trên
ngực ném xuống sàn. Thay vào đó cô cài bông hoa màu tím nhạt bám đầy bụi và khô
héo. Đó là bông hoa vùng đất ngoại thành mà Vaxia Tsukhốp đã ném lên tặng cô.

Cô hát tuyệt vời - giọng hát lanh
lảnh ai oán trên vùng biển. Những ông già đánh cá ngồi trên bờ sát mạn nước,
lắng nghe và kinh ngạc trước sức mạnh của tuổi trẻ con người. Chỉ huy trưởng lắng
nghe và thầm nghĩ là không có gì làm cho tài năng nảy nở bằng tình bạn và sự
quan tâm bình dị của đồng đội.

Tưởng chừng Viôleta đang hát trên
quê hương Vơnidơ. Ánh sao tỏa mờ trên những mỏm đá ven bờ. Ánh đèn xuyên tới
tận đáy vịnh - nước trong đến như vậy. Không khí rung rinh vì những luồng khí
nóng vô hình. Chân trời trên biển cả tuy đã về đêm, vẫn sáng lên hàng chục hải
lý như đang lúc hoàng hôn.

Sau buổi diễn các chiến sĩ hải
quân vây xung quanh Xônxeva, nhưng họ nhanh chóng kính cẩn giãn ra. Bước lại
gần Xônxeva, là một người thủy thủ cao lớn tay áo có những vòng viền vàng rộng
- vị tư lệnh hạm đội.

- Tôi muốn thay mặt toàn hạm đội
cảm ơn đồng chí. – ông nói - Đồng chí đã đem lại niềm vui cao quý cho chúng
tôi. Thế còn cậu em, đã khỏi rồi chứ?

Xônxeva muốn nói rằng: không phải
cô, mà chính những chiến sĩ trẻ xạm nắng này – khi thì đùa cợt, khi thì nghiêm
trang, nhưng bao giờ cũng bình tĩnh và đầy thiện ý – đã cho cô được huởng một
niềm hạnh phúc thực sự. Cô nghĩ rằng, với những khán giả như thế, thì cả Môda
lẫn Betôven cũng phải ghen tỵ, nhưng cô không nói gì, chỉ ráng sức siết chặt
tay vị tư lệnh. Gió mát thổi vào từ biển, nơi những ngọn hải đăng xa nhấp nháy
trong bóng tối, trong tiếng rì rầm của làn sóng bạc đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3