Đoạn đường để nhớ - Chương 05

Chương 5

Ngày hôm sau tôi nói chuyện với cô Garber, tham gia buổi thử
vai, và nhận được vai diễn. Phải nói rằng, Eddie chẳng hề khó chịu chút nào.
Thật ra, tôi có thể nói nó thực sự thở phào vì toàn bộ sự việc. Khi cô Garber
hỏi liệu nó có sẵn lòng để tôi đóng vai Tom Thornton không, mặt nó gần như giãn
ra ngay lập tức và một mắt nó mở thao láo. “V…v…vâng, ch… chắc… chắn rồi,” nó
lắp bắp. “E…e… em hiêu…hiểu.” Phải mất tới mười giây nó mới nói xong.

Tuy nhiên, nhờ sự rộng lượng này, cô Garber để Eddie đóng
vai người lang thang, và chúng tôi biết rằng nó sẽ đóng rất tốt vai đó. Nhân
vật người lang thang, bạn biết đấy, câm hoàn toàn, nhưng thiên thần luôn biết
anh ta đang nghĩ gì. Trong vở kịch, thiên thần phải nói với người lang thang bị
câm này rằng Chúa sẽ luôn để mắt đến anh ta vì Chúa đặc biết quan tâm tới những
người nghèo và người bị áp bức. Đó là một trong những điểm mấu chốt khiến khán
giả biết rằng nhân vật này được gửi tới từ thiên đường. Như tôi nói trước đó,
Hegbert muốn khán giả hiểu rõ ai là người đưa ra sự chuộc tội và cứu rỗi, chứ
chắc chắn không phải là một vài hồn ma vật vờ chỉ vừa hiện ra không biết từ
đâu.

Tuần tiếp theo, các buổi luyện tập bắt đầu, và chúng tôi tập
diễn trong lớp học, vì nhà hát không mở cửa chừng nào chúng tôi chưa loại bỏ
hết “sạn” ra khỏi phần trình diễn. Nói tới sạn, tôi muốn đề cập đến xu hướng vô
tình làm đổ các đạo cụ. Đạo cụ được làm cách đây mười lăm năm, khi vợ kịch lần
đầu tiên được dàn dựng, bởi Toby Bush, người làm thuê lang thang, từng làm vài
việc cho nhà hát trước đó. Ông là người làm thuê lang thang vì ông uống bia cả
ngày ngay cả khi làm việc, và chỉ đến khoảng hai giờ chiều ông ấy đã ngà ngà
say rồi. Tôi đoán ông còn không nhìn thẳng được nữa, bởi ông nện búa vào tay ít
nhất mỗi ngày một lần. Mỗi lần như thế, ông lại ném búa xuống đất rồi nhảy chồm
chồm lên, vừa túm chặt ngón tay vừa chửi rủa tất cả mọi người từ mẹ ông cho tới
quỷ sứ. Cuối cùng khi bình tĩnh lại, ông bèn uống thêm bia để làm dịu cơn đau
trước khi quay lại công việc. Các khớp ngón tay của ông to như quả óc chó,
thường xuyên sưng tấy từ nhiều năm do va đập, và không ai chịu thuê ông lâu
dài. Lý do duy nhất Hegbert thuê ông vì ông là người có giá công rẻ nhất trong
thị trấn.

Nhưng Hegbert không cho phép uống bia rượu hay chửi bậy, và
Toby thực sự không biết làm thế nào để làm việc trong môi trường nghiêm khắc
như thế. Kết quả là, công việc không được làm đến nơi đến chốn, mặc dù không ai
nhìn ra ngay lập tức. Sau một vài năm, các đạo cụ bắt đầu lung lay, và Hegbert
tự mình giữ gìn mọi thứ. Nhưng Hegbert giỏi diễn giảng Kinh thánh, chứ không hề
thành thạo đóng đinh, thế là các đạo cụ bị cong vênh, những chiếc đinh han gỉ
long ra hết, chọc xuyên qua lớp gỗ dán nhiều đến mức chúng tôi phải rất cẩn
thận bước sao cho vào đúng vị trí cần đặt chân. Nếu động vào chúng không đúng
quy cách, hoặc chúng tôi sẽ làm mình bị thương hoặc các đạo cụ sẽ đổ nhào, tạo
ra những hố đinh nho nhỏ trên khắp sân khấu. Sau một vài năm sân khấu nhà hát
phải được đánh bóng lại, và dù người ta không thể từ chối Hegbert, họ thỏa
thuận với ông để cẩn trọng hơn trong tương lai. Điều đó có nghĩa là chúng tôi
phải luyện tập trong lớp học cho đến khi không còn “sạn” nữa.

May mắn thay, vì Hegbert phải thực hiện các công việc của
một mục sư nên không tham gia vào việc dàn dựng vở kịch. Vai trò đó dành cho cô
Garber, và cô bảo chúng tôi việc đầu tiên là học thuộc lời thoại càng nhanh
càng tốt. Chúng tôi không có nhiều thời gian cho việc tập luyện vì lễ Tạ ơn sẽ
đến vào ngày cuối cùng trong tháng Mười một, và Hegbert không muốn vở kịch được
trình diễn quá gần với lễ Giáng sinh, để không ảnh hưởng tới “ý nghĩa thực sự
của nó”. Điều này nghĩa là chúng tôi chỉ còn ba tuần để chuẩn bị, mà mỗi tuần
lại như ngắn hơn bình thường.

Các buổi tập bắt đầu vào lúc ba giờ, và chẳng có gì đáng
ngạc nhiên khi Jamie thuộc tất cả lời thoại của mình vào ngày đầu tiên. Điều
bất ngờ là nó còn thuộc cả lời thoại của tôi, cũng như lời thoại của tôi, cũng
như lời thoại của những đứa khác nữa. Chúng tôi tập thử một cảnh, con bé diễn
mà không cần tới kịch bản, còn tôi thì phải nhìn xuống giấy liên tục, cố gắng
tìm xem lời thoại tiếp theo của mình là gì, và bất cứ khi nào tôi ngước lên,
ánh mắt con bé cũng lấp lánh, như thể đang đợi chờ một bụi cây bốc cháy hay gì
đó vậy. Lời thoại duy nhất tôi thuộc là của người lang thang bị câm, ít nhất là
trong ngày đầu tiên này, và đột nhiên tôi thực sự ghen tị với Eddie, chí ít về
mặt đó. Sẽ còn rất nhiều việc phải làm, và đây không phải là điều tôi mong đợi
khi ghi danh vào lớp kịch.

Thứ xúc cảm cao thượng mà tôi mang theo khi tham gia diễn
tập vở kịch này đã tan thành mây khói ngay ngày tập thứ hai. Dù tôi biết mình
đang làm “một việc đúng đắn”, bọn bạn tôi không ai hiểu gì, và chúng chế nhạo
tôi ngay khi phát hiện ra. “Mày làm cái gì cơ?” Eric hỏi khi biết chuyện. “Tập
kịch với Jamie Sullivan? Mày bị điên hay mắc chứng thiểu năng vậy?” Tôi lầm bầm
rằng tôi có lý do chính đáng, nhưng Eric không cho tôi cơ hội nói thêm, rồi nó
đi loan báo khắp nơi rằng tôi phải lòng con bé. Tôi phản đối chuyện đó, tất
nhiên, điều này chỉ khiến bọn chúng càng cho là thật, bọn chúng cười to hơn và
kể với người tiếp theo chúng gặp. Và câu chuyện cứ liên tiếp bị phóng đại thêm
– đến giờ ăn trưa thì tôi thấy Sally bảo rằng tôi đang tính đến chuyện đính
hôn. Tôi thực sự cho rằng Sally đang ghen. Con bé mê tôi đã nhiều năm nay, và
có khi tôi đã đáp lại nếu nó không có một mắt bằng thủy tinh, thứ tôi không thể
lờ đi được. Con mắt giả của nó nhắc tôi nhớ đến thứ được nhồi trong đầu một con
cú treo trong tiệm đổ cồ tồi tàn, và thú thực, nó phần nào khiến tôi sợ sệt.

Tôi nghĩ đó chính là khi tôi bắt đầu cảm thấy bực mình với
Jamie. Tôi biết đây không phải lỗi của con bé nhưng chính tôi là người chịu
hứng lấy vụ này giúp Hegbert, người đàn ông đã không thèm thay đổi cách cư xử
vào đêm vũ hội đầu năm học để tôi thấy được chào đón. Những ngày tiếp theo, tôi
bắt đầu đọc qua loa lời thoại trong lớp, thậm chí không thực sự có ý định học
thuộc chúng, và thỉnh thoảng tôi biến chúng thành trò cười, khiến mọi người đều
cười ồ lên, ngoại trừ Jamie và cô Garber. Sau khi buổi tập kết thúc, tôi về
nhà, gạt vở kịch ra khỏi đầu, thậm chí chẳng buồn sờ đến kịch bản. Thay vào đó,
tôi pha trò với bọn bạn về những việc kỳ cục mà Jamie làm và bịa ra chuyện cô
Garber đã buộc tôi phải tham gia vào vụ này như thế nào.

Tuy nhiên, Jamie không để tôi thoát dễ dàng đến thế. Không,
con bé tóm được ngay điểm yếu nhất của tôi, đánh ngay vào lòng tự trọng của
tôi.

Tôi đi chơi với Eric vào tối ngày thứ Bảy sau giải vô địch
bóng đá tiểu bang lần thứ ba, chừng khoảng một tuần sau khi các buổi tập kịch
bắt đầu. Bọn tôi đang tụ tập ở khu cảng bên ngoài quán Cecil’s, ăn bánh bột ngô
viên và ngắm mọi người đi dạo trên xe thì tôi nhìn thấy Jamie đi bộ xuống phố.
Mặc chiếc áo lên nâu và mang theo cuốn Kinh thánh, con bé vẫn còn cách bọn tôi
khoảng một trăm mét, quay đầu hết bên này tới bên kia. Lúc đó đã khoảng chín
giờ tối rồi, cũng đã là muộn để nó có thể ra ngoài, và còn lạ lùng hơn khi nhìn
thấy nó ở khu này của thị trấn. Tôi quay lưng về phía con bé và kéo cổ áo khoác
lên, nhưng ngay cả Margaret – đứa có bánh pút đinh chuối thay vì bộ não – cũng
đủ thông minh để đoán ra ai là người con bé đang tìm.

“Landon, bạn gái cậu kìa.”

“Nó không phải là bạn gái của tớ,” tôi nói. “Tớ không có bạn
gái.”

“Vợ chưa cưới của cậu vậy.”

Tôi đoán con bé cũng đã nói chuyện với Sally.

“Tớ chưa đính hôn,” tôi nói. “Giờ thì thôi đi.”

Tôi liếc qua vai để xem liệu con bé đã trông thấy tôi chưa,
và tôi đoán là rồi. Nó đang đi về phía bọn tôi. Tôi giả vờ như không thấy.

“Con bé đến đây kìa,” Margaret nói, và cười khúc khích.

“Tớ biết rồi,” tôi nói.

Hai mươi giây sau, Margaret nói lại một lần nữa.

“Con bé vẫn đang đi tới.” Tôi đã kể với bạn là con bé rất
nhanh rồi đấy.

“Biết rồi,” tôi nói qua hàm răng nghiến chặt. Nếu không tính
đến đôi chân của nó, thì Margaret gần như khiến bạn phát điên lên giống như
Jamie vậy.

Tôi liếc quanh một lần nữa, và lần này Jamie biết tôi đã
thấy nó, con bé mỉm cười và vẫy tay với tôi. Tôi quay đi chỗ khác, và chỉ một
phút sau đã thấy con bé đứng ngay bên cạnh mình.

“Chào Landon,” con bé nói, không chú ý đến sự khinh khỉnh
của tôi. “Chào Eric, Margaret…” Con bé đi quanh nhóm. Mọi người cũng lầm bầm
“chào” và cố gắng không nhìn chằm chằm vào cuốn Kinh thánh.

Eric đang cầm chai bia, và nó vòng tay ra sau lưng để con bé
không trông thấy. Thậm chí Jamie có thể khiến Eric cảm thấy tội lỗi nếu con bé
đủ gần nó. Hai đứa trước đây là hàng xóm, và Eric từng là nạn nhân cho các cuộc
chuyện trò của Jamie. Sau lưng, nó gọi con bé là “Quý bà Cứu rỗi,” rõ ràng liên
tưởng tới Lực lượng Cứu rỗi. “Con bé nên làm sĩ quan mới phải,” nó muốn nói.
Nhưng khi con bé đứng ngay trước mặt nó thì lại là chuyện khác. Trong đầu nó,
con bé có mối giao cảm với Chúa trời, và nó không muốn bị Jamie ghét bỏ.

“Cậu thế nào Eric? Dạo này mình không gặp cậu mấy nhỉ.” Con
bé nói điều này như thể nó vẫn nói chuyện với Eric hàng ngày vậy.

Eric đổi hết chân nọ tới chân kia rồi nhìn xuống giày, thể
hiện cái vẻ tội lỗi đúng như nó đáng thế.

“Ừ thì, gần đây mình không đi nhà thờ,” nó nói.

Jamie cười rạng rỡ. “Chà, cũng không sao đâu, mình nghĩ vậy,
miễn sao điều đó không trở thành thói quen là được.”

“Không đâu.”

Bấy giờ tôi đã từng nghe về xưng tội – tức là những người
Thiên Chúa giáo ngồi phía sau tấm màn để kể với linh mục về những tội lỗi của
mình – và đó là cách Eric thể hiện khi nó ở cạnh Jamie. Trong một giây, tôi
nghĩ nó sắp xưng hô với con bé là “thưa bà” cũng nên.

“Cậu có muốn uống bia không?” Margaret hỏi. Tôi nghĩ con bé
đang cố gắng làm trò, nhưng chẳng ai cười cả.

Jamie đặt tay lên tóc, khẽ kéo búi tóc của nó. “Ồ… không,
không đâu… dù sao cũng cám ơn cậu.”

Con bé nhìn thẳng vào tôi với một vẻ thẹn thùng ngọt ngào,
và ngay lập tức tôi biết có chuyện rắc rối. Tôi nghĩ con bé sẽ kéo tôi sang một
bên mà hỏi chuyện, nếu được như vậy tôi nghĩ chắc đã đỡ hơn, nhưng việc này lại
không nằm trong kế hoạch của con bé.

“À, các buổi tập kịch tuần này cậu diễn tốt lắm,” con bé nói
với tôi. “Mình biết cậu sẽ phải học rất nhiều lời thoại, nhưng chắc cậu sẽ
thuộc nhanh thôi. Và mình chỉ muốn cám ơn vì cậu đã tình nguyện làm việc này.
Cậu thật tốt bụng.”

“Cám ơn,” tôi nói, bụng thắt lại. Tôi cố tỏ ra thật ngầu,
nhưng tất cả bọn bạn đều nhìn tôi, chợt tự hỏi liệu chuyện cô Garber buộc tôi
tham gia vở kịch mà tôi kể với chúng có phải sự thật không. Tôi hi vọng bọn nó
đã quên điều đó.

“Các bạn cậu nên tự hào về cậu,” Jamie thêm vào, kết thúc
ngon lành.

“Ồ, có chứ,” Eric nói, chộp ngay lấy cơ hội. “Rất hãnh diện
là đằng khác. Landon là một chàng trai tốt, việc tình nguyện của cậu ấy và mọi
thứ.”

Ôi không.

Jamie mỉm cười với Eric, rồi quay lại với tôi lần nữa, với
sự vui vẻ hàng ngày của mình. “Mình định nói thêm là nếu cậu cần giúp gì, cậu
có thể ghé qua bất cứ lúc nào. Nếu cần bọn mình có thể ngồi ngoài hiên giống
như lần trước và tập qua một lượt lời thoại của cậu.”

Tôi nhìn thấy Eric làm khẩu hình mấy từ “giống như lần
trước” với Margaret. Thế này thì không hay chút nào. Lúc này thì cục tức trong
bụng tôi đã to bằng quả bóng bowling của Paul Bunyan rồi.

“Được rồi,” tôi lẩm bẩm, tự hỏi làm sao tôi có thể thoát ra
khỏi chuyện này. “Mình có thể học thoại ở nhà.”

“Có khi có người đọc cùng sẽ tốt hơn đấy Landon,” Eric đề
nghị.

Tôi đã nói với bạn nó sẽ chọc ghẹo tôi mà, ngay cả khi nó là
bạn tôi.

“Không, không cần,” tôi nói với Eric, “tao tự học được.”

“Có lẽ,” Eric nói, mỉm cười, “khi việc luyện tập đã khá hơn,
hai cậu nên diễn thử ở trại trẻ mồ côi xem sao. Cậu biết đấy, kiểu như một buổi
diễn tập với phục trang và đạo cụ vậy. Bọn chúng sẽ thích xem lắm đấy.”

Có thể thấy não bộ Jamie bắt đầu hoạt động lách cách khi
nghe đề cập đến từ trại trẻ mồ côi. Ai cũng biết đó chính là điểm
nóng của con bé. “Cậu nghĩ vậy thật sao?” con bé hỏi.

Eric nghiêm túc gật đầu. “Mình chắc mà. Landon là người nghĩ
ra điều đó trước tiên, nhưng mình biết nếu là một đứa trẻ mồ côi, mình cũng sẽ
thích cái gì đó giống như thế, thậm chí cả khi đó thực sự không phải là điều có
thật.”

“Mình cũng vậy,” Margaret chêm vào.

Lúc hai đứa nó nói, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là
cảnh trong vở Julius Caesar khi Brutus đâm vào lưng ông ta. Et
tu, Eric? (Tiếng Latinh trong nguyên bản, nghĩa là: Cả mày nữa sao, Eric?)

“Đó là ý của Lanton à?” con bé cau mày hỏi.

Con bé nhìn tôi, và tôi chắc nó vẫn còn suy nghĩ về điều đó.

Nhưng Eric đã không để tôi thoát khỏi cái bẫy đó dễ dàng như
vậy. Giờ thì nó đặt tôi lên thớt và điều duy nhất còn lại là làm thịt tôi. “Mày
thích làm vậy mà, đúng không Landon?” nó nói. “Giúp đỡ trẻ mồ côi ấy.”

Đó là điều mà bạn không thể trả lời có hoặc không, đúng
không?

“Có lẽ vậy,” tôi lầm bầm, nhìn chằm chằm vào đứa bạn thân
nhất của tôi. Eric, dù học hành không giỏi giang gì, vẫn là một tay chơi cờ lão
luyện.

“Tốt, vậy coi như sắp xếp xong xuôi. Nếu cậu thấy ổn,
Jamie.” Điệu cười của nó ngọt đến mức hắn đã phải gia giảm tới nửa số nước ngọt
RC trong vùng.

“À…ừ, mình sẽ phải nói chuyện với cô Garber và giám đốc của
trại trẻ, nhưng nếu họ nói không vấn đề gì, mình nghĩ đó là một ý hay.”

Vấn đề là, ai cũng có thể thấy con bé thực sự rất vui vì
chuyện này.

Chiếu tướng.

Ngày hôm sau, tôi mất mười bốn tiếng đồng hồ học thuộc lời
thoại, nguyền rủa bọn bạn, và tự hỏi làm sao cuộc sống của tôi lại ra khỏi tầm
kiểm soát đến mức này. Năm học cuối cấp của tôi chắc chắn sẽ không giống những
gì tôi tưởng tượng lúc đầu, nhưng nếu phải trình diễn cho đám trẻ mồ côi, chắc
chắn tôi không muốn mình giống một thằng ngốc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3