Cuộc đời chín ngày - Chương 08

Chương 8

- Ông Delègue,
dậy đi! Hôm nay là một ngày trọng đại đấy!

Jeremy không
nhúc nhích. Hắn nằm im, mắt nhắm nghiền trong niềm hy vọng nhanh chóng ngủ thiếp
lại và đẩy nhanh diễn tiến của những miếng ghép phi lý này của cuộc đời.

- Nào ông
Delègue! Sao ông lười thế không biết! Được rồi, tôi sẽ rửa ráy cho ông, người
phụ nữ nói tiếp.

Jeremy tự hỏi
không biết những lời nói ấy có nghĩa gì. Hắn mở mắt ra và thấy mình đang nằm
trên giường, không một mảnh vải che thân. Một nữ y tá cúi xuống hắn, luồn bàn
tay đeo găng xuống dưới đùi hắn.

Hắn muốn kéo tấm
ga trải giường để che thân mình. Nhưng bàn tay hắn không cử động được. Và khi
hắn định phản đối thì một âm thanh rời rạc phát ra từ cổ họng hắn. Hắn không
thể cử động được dù là chút xíu. Cơ thể hắn trơ ì và nặng trĩu giống như một
khúc gỗ già cỗi.

Hoảng sợ, hắn cố
gắng thêm gấp hai lần nhưng chỉ một cánh tay có thể nhúc nhích được. Hắn trố
mắt nhìn nữ y tá đang điều khiển hắn như một đồ vật.

- Ô! Bình tĩnh
nào ông Delègue. Tôi chỉ tắm cho ông thôi mà! Thôi đừng làm xiếc nữa
đi! Mà cũng không phải nhìn tôi thế làm gì. Ông này thật lạ! Có lúc rất bình
tĩnh và đáng yêu, rồi bỗng nhiên chị lại thề là ông ấy muốn giết chị.

Jeremy tìm xem
cô ta đang nói với ai và nhìn thấy một nữ y tá khác đang tắm cho một ông già
đang ngoan ngoãn để cho người ta điều khiển mình.

- Được rồi, ông
sạch sẽ rồi. Tôi sẽ mặc cho ông bộ pyjama và một chiếc áo choàng. Hôm nay thể
nào ông cũng có người tới thăm.

Hiểu được tình
thế này, Jeremy liền thấy hoảng sợ. Việc hắn thức giấc một lần nữa lại mang đến
cho hắn cơn ác mộng còn khủng khiếp hơn cả những lần trước.

Mặc quần áo xong
cho hắn, cô y tá cạo râu nhanh chóng rồi chải đầu cho hắn.

- Giờ trông ông
đẹp lắm rồi ông Delègue ạ. Để tôi cho ông xem.

Cô đặt một chiếc
gương nhỏ trước mặt hắn.

Jeremy gần như
theo bản năng nhắm mắt lại. Hắn sẽ thấy gì đây? Liệu hắn có phải đối diện với
sự thật mà hắn linh cảm thấy là thật tàn ác này không?

Nhưng sự tò mò
trong hắn vẫn mạnh hơn cả, hắn nhìn vào gương. Rồi ngay lập tức hắn lấy làm
tiếc. Trước mặt hắn là một người đàn ông luống tuổi. Một ông già.
Da nhăn nheo, má hóp, tóc gần như đã bạc trắng hết. Và trên trán hắn là
một vết sẹo lồi hình tròn.

Hình ảnh này là
một nỗi ghê sợ không gì sánh bằng. Nó cho hắn thấy những năm tháng bị mất đi
cũng như một tương lai trống vắng. Hắn còn có thể hy vọng điều gì khi bị liệt
và vĩnh viễn phải nằm trên giường như thế này?

Bị chính cơ thể
mình trói buộc, hắn muốn dằn lòng và suy luận. Tình hình của hắn hiện nay có
đánh dấu việc hắn đã chiến thắng hoàn toàn trước Jeremy kia? Hắn đã chiến thắng
đối thủ của mình. Hắn sẽ phải chịu đựng những hệ lụy của nó.

Cô y tá tiến lại gần.

- Nào chúng ta đi ăn thôi, cô ta vừa thông báo vừa
quàng quanh cổ hắn một chiếc yếm.

Jeremy được đi dạo. Rồi đến cuối bữa ăn, một hộ lý
đưa hắn đến nhà ăn tập thể. Sau đó cô ta mang đến một chiếc bánh có một cây nến
đang cháy.

- Chúc mừng sinh nhật ông Delègue! Cô ta nói vẻ tự
hào về sự chu đáo của mình. Không có đủ chỗ cho cả sáu mươi lăm cây nến nên tôi
chỉ cắm một cây thôi, tượng trưng cũng được.

Jeremy thu nhận thông tin này với một thái độ thờ
ơ tuyệt đối. Sáu mươi lăm tuổi, hắn nghĩ. Vậy mà trông hắn già hơn thế nhiều.
Hắn vừa làm một cú nhảy tương đương hai mươi hai năm trong đời mình. Hai mươi
hai năm không hề tỉnh dậy một lần. Quan trọng gì đâu: hắn đang tiến dần đến cái
chết.

Cô y tá kêu gọi sự chú ý của các thành viên khu
nhà đang có mặt ở nhà ăn.

- Chúng ta cùng hát chúc mừng ông Delègue nào. Tất
cả mọi người hát với tôi nhé!

Vậy là tất cả các ông bà già ở đó, dù tỉnh táo hay
mất trí, dù vui hay buồn, dù què cụt hay liệt bại đều đồng thanh hát mừng sinh
nhật hắn. Jeremy kinh hãi nhìn họ. Cuộc đời đang chế giễu hắn. Hắn muốn quên nó
đi, quyết tâm thờ ơ với nó cho đến khi nhắm mắt, nhưng nó lại quấy nhiễu hắn
một cách thông minh và tàn ác. Hắn là một chàng trai mới hai mươi tuổi bị giam
hãm trong cơ thể của một ông già bại liệt. Quanh hắn là những gương mặt trống
rỗng, hào hiệp hoặc bị ảo giác đang hát cho hắn về thời gian trôi đi. Thế là
hắn bắt đầu cười, một tiếng cười hoảng loạn, nghèn nghẹt vì hắn không thể mở to
cổ họng, một tiếng cười điên khùng, một tiếng cười bệnh hoạn không thể giải
thích nổi.

“Ta đang ở giữa những kẻ chết vẫn còn sống. Ta đang
ở vị trí của mình. Ta không còn gia đình. Chỉ có một mình. Cầu cho kẻ phá hủy
cuộc sống của ta sẽ phải chịu bất hạnh! Hắn sẽ bị trói buộc trong chiếc xe lăn,
để người ta phải bón cho ăn và hát hò với những kẻ điên!”

Giờ thì hắn đã trấn tĩnh lại được. Ánh nắng mặt
trời vuốt ve làn da hắn. Y tá đưa hắn đến thềm nhà và hắn thấy thích thú giây
phút cô đơn đó trong làn ó nhẹ.

Hắn muốn được chết luôn vào lúc này, thanh thản
trong cảm giác khoan khoái ấy. hắn nhắm mắt định ngủ đi, mong sao chóng đến hồi
kết.

- Chúc mừng sinh nhật! Một giọng nói cất lên, hắn
ngay lập tức nhận ra.

Simon đứng trước mặt hắn, tay cầm một gói quà.

Cảm giác ngạc nhiên, sung sướng được gặp lại con
trộn lẫn với sự ngại ngùng trong bộ dạng tàn phế của mình khiến hắn lo lắng.
Con trai hắn muốn gì ở hắn. Sao trông nó lại độ lượng thế? Nó đã nhìn thấy hắn
trong bộ dạng tồi tàn thế này chưa nhỉ?

Simon ngồi đối diện với hắn. Trông nó bối rối, cắn
môi như thể không muốn nói ra một điều không chắc chắn.

Jeremy định nói chuyện với con, nhưng hắn chỉ thốt
qua miệng được một âm thanh như bị chặn lại.

Không biết phải nói gì hay làm gì, Simon mỉm cười
đưa cho bố món quà rồi đặt nó lên đầu gối của Jeremy.

- Nếu bố muốn con sẽ mở giúp bố.

Jeremy sung
sướng nghe thấy Simon xưng hô như vậy.

Simon xé hộp quà
, lấy ra chiếc mũ lưỡi chai và chiếc khăn quàng cổ. Nó lưỡng lự giây lát rồi
quàng chiếc khăn quanh cổ bố. Sau đó nó đội chiếc mũ lên đầu rồi đứng lùi lại
để ngắm.

- Hợp đấy bố ạ.

Jeremy gật đầu
nhẹ đến mức khó nhận ra để cảm ơn nó và khẽ đưa tay lên. Hắn vui sướng vì thấy
Simon chu đáo với hắn đến thế.

Hắn định hít một
hơi nhẹ nhàng để nói vài lời. Nhưng, một lần nữa, hắn chỉ phát ra một chuỗi
những âm thanh kỳ quái.

- Bố muốn nói với con à? Các y tá bảo bố có thể
viết bằng tay phải. Họ đưa cho con bút và giấy đây.

Hắn cầm tờ giấy và cây bút rồi viết.

Tại sao con đến thăm bố?

Simon cầm tờ giấy và đọc câu hỏi. Nó không ngẩng
đầu lên ngay. Vẻ suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười buồn buồn nơi khóe môi.

- Vì hôm nay là sinh nhật bố. Và chỉ có hôm nay bố
mới có thể là bố của con.

Những lời nói ấy khiến Jeremy xúc động sâu sắc.

Hắn phác một cử chỉ đòi tờ giấy.

Con có đến đây lần nào từ lần chúng ta gặp
nhau không?

Simon gật đầu.

- Có, thường xuyên vào mỗi dịp sinh nhật bố. Nhưng
bố chưa bao giờ hỏi con như thế.

Hai người đàn ông trao cho nhau ánh mắt sâu thẳm
trong đó là biết bao lời nói, biết bao cử chỉ âu yếm, biết bao nỗi nuối tiếc và
biết bao niềm vui sướng.

- Mỗi lần đến thăm bố, con đều mong một cử chỉ,
một ánh mắt cho phép con hiểu rằng trước mặt con là người đàn ông con đã bỏ mặc
trong căn phòng khách sạn đó. Năm năm đầu bố từ chối gặp con. Sau đó con buộc
bố phải chấp nhận việc con có mặt , nhưng bố vẫn lạnh lùng và vô cảm. Con thấy
mắt bố hoạt động để tìm hiểu xem con làm gì ở đây. Và lần nào con cũng biết
rằng bố không ở trạng thái bình thường. Rằng bên trong cơ thể bất động ấy bố là
một người khác. Không giống như hôm nay. Thật lạ, con gần như hiểu ngay ra điều
ấy.

Mắt Jeremy nhòe lệ. Con trai hắn đã đến tìm hắn,
chờ đợi hắn. Simon cầm lấy tay hắn.

- Bố làm thế nào
để trở lại tình trạng này vậy? nói hỏi giọng âu yếm. Không có cách nào khác ạ?

Có thể có,
nhưng bố không có sự lựa chọn nào khác. Kể với bố về con, về cuộc sống của con,
về anh trai con. Về mẹ con đi.

- Bố có
nghĩ đó là một ý hay không? Simon dướn mày hỏi.

Jeremy đồng ý.

- Mẹ và anh
Thomas không biết bố thế nào. Con chưa khi nào kể cho họ về lần hai bố con mình
gặp nhau vào hôm bố ra tù, cũng không nói gì về vụ bố bị hành hung khi hôm sau
con quay trở lại khách sạn. Với mẹ và anh, bố bị giam trên một chiếc xe lăn và
sống ở đâu đó tận Florida.
Con phải đưa bố ra xa khỏi mẹ và anh, để mẹ và anh tưởng tượng ra bố ở một nơi
khác, vô hại và đang tận hưởng cuộc sống theo một cách nào đó. Nếu con nói ra
sự thật thì mẹ sẽ luôn luôn tự trách bản thân mình. Mẹ sẽ nghĩ bố tự đặt mình
vào tình trạng này để cứu mẹ. Và mẹ sẽ không thể sống một cách thanh thản nếu
biết bố vẫn ở thật gần và đang chịu đau khổ như thế.

“Chính con đưa
bố vào đây. Con đã hỏi ý kiến các bác sĩ chuyên khoa. Con đã tìm hiểu xem liệu
có trương hợp nào bị mất trí nhớ giống như của bố không, nhưng con không tìm
thấy. Các bác sĩ cho con rất ít hy vọng thấy bố tìm lại được tính cách của mình
mãi mãi. Nhưng con không từ bỏ...”

Jeremy nắm lấy
tay Simon. Hắn, một người cha không xứng đáng thật may mắn có được đứa con trai
đặc biệt. Một người con trai vẫn luôn giữ hy vọng tìm lại được bố mình, ngay cả
khi ông ta bị liệt toàn thân.

- À, Simon nói
tiếp, con quên không nói với bố rằng cả anh Thomas và con đều đã lấy vợ và có
con. Con có một trai một gái. Con
trai con mười hai tuổi. Nó tên là Martin, giống ...ông nội. Julie lên sáu. Con
có ảnh đây.

Nó ví rồi mở ra. Jeremy nhìn thấy hai đứa trả đáng
yêu đang quấn quít bên nhau trên một bãi biển.

- Trông chúng buồn cười nhỉ? Simon tiếp tục. Anh
Thomas có một đứa con trai lên năm, tên là Sacha. Anh ấy sống ở Lyon. Anh ấy là
giám đốc hành chính cho một chi nhánh tại Pháp của một công ty lớn của Mỹ. Còn
con là nghệ sĩ. Con vẽ tranh. Tranh của con bán chạy ra phết. Vậy đấy bố ạ, còn
gì nữa không nhỉ? Bố biết đấy, tóm tắt ngần ấy năm trong một vài lời như thế
quả là không dễ dàng.

Những bức ảnh này, những lời nhận xét của Simon,
niềm vui hiển hiện của nó khi được tâm sự với bố khiến Jeremy ngập tràn hạnh
phúc. Hắn có một gia đình, có những đứa cháu! Chiến thắng được kẻ khác trong
mình, hắn đã góp phần làm cho hạnh phúc này trở thành hiện thực.

Bố rất mừng
cho các con.

Con chưa kể
với bố mẹ ra sao rồi. Con nói với bố đi. Bố hy vọng mẹ con hạnh phúc.

Simon ngập
ngừng, bối rối.

- Mẹ không lấy
chồng, nhưng từ mười lăm năm nay mẹ sống cùng một người đàn ông. Chú ấy tên là Jacques, là luật sư. Mẹ không làm
việc nữa. Mẹ muốn chăm sóc bọn trẻ. Mẹ là một người bà tuyệt vời.

Jeremy nhìn xuống. Victoria không thuộc về hắn nữa
rồi. Hắn mới chỉ sống được có vài giờ, vài ngày với nàng thôi.

Bố thấy mệt. Đưa bố về phòng đi con.

Simon lấy làm tiếc vì bố bị mệt bất ngờ như thế.

Nó đẩy xe lăn đến tận giường bố. Ở đó, nó cởi quần
áo, bế bố lên rồi đặt ông xuống giường. Ngoài kia, các hộ lý bắt đầu phục vụ
bữa tối.

Simon vuốt ve người bố. Nó đưa tay lên, ngập
ngừng, rồi vuốt trán bố.

- Con sẽ trở lại thăm bố thường xuyên. Và con sẽ ở
đây vào mỗi dịp sinh nhật bố.

Jeremy nắm tay lạ và giơ nắm đấm ra. Simon nhìn
một lát rồi khẽ chạm nắm tay mình vào nắm tay bố.

- Con vẫn rất nhớ hành động này. Hôm đó, con là
người nằm trên giường trong bệnh viện còn bố đứng cạnh con. Suốt những năm
tháng ấy con luôn cần đến bố. Con muốn được có bố và thấy bố hạnh phúc bên mẹ.
Có một gia đình thực sự!

Nó kìm nén tiếng nức nở sắp làm nghẹn giọng rồi
cúi xuống hôn bố.

- Con xin bố, đừng để quá lâu mới trở lại nhé, nó
thì thầm.

Rồi nó đi ra, để lại Jeremy chìm vào giấc ngủ đang
đợi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3