Nhật ký ma cà rồng (Tập 1) - Chương 14 phần 1

Chương 14

Elena cảm thấy cơn
rùng mình bùng lên với những từ đó.

“Em không có ý đó,”
cô lên tiếng một cách yếu ớt. Cô nhớ đến những gì cô đã thấy trên mái nhà, máu
làm bẩn đôi môi Stefan, và cô buộc bản thân lùi lại trước anh. “Stefan, em hiểu
anh. Anh không thể làm thế…” Anh lờ đi lời quả quyết của cô ấy, chỉ tiếp tục
nhìn chằm chằm với đôi mắt cháy lên như băng đá màu xanh lá trong đáy tảng
băng. Anh đang nhìn xuyên qua cô, đến một khoảng cách không thể hiểu nổi. “Tối
đó anh đang nằm trên giường, anh hy vọng chống lại cái hy vọng rằng cô ấy sẽ
đến. Rồi anh chú ý đến vài thay đổi trong bản thân. Anh có thể quan sát tốt hơn
trong bóng tối; có vẻ như anh có thể nghe tốt hơn. Anh cảm thấy khỏe hơn bao
giờ hết, tràn đầy sức mạnh cơ bản. Và anh đói.”

“Đó là một cơn đói
anh chưa từng tưởng tượng đến. Vào bữa tối anh nhận ra thức ăn và thức uống
thông thường không thể làm thỏa mãn nó. Anh đã không thể hiểu được điều đó. Và
rồi anh nhìn thấy cái cổ trắng muốt của một trong những cô hầu gái, và anh hiểu
ra tại sao.” Anh hít một hơi dài, đôi mắt anh tối sẫm và khổ sở. “Tối hôm đó,
anh kháng cự lại nhu cầu, mặc dù nó chiếm lấy mọi mong muốn của anh. Anh đang
nghĩ về Katherine, và cầu nguyện cô ấy đến với anh. Cầu nguyện!” Anh bật cười.
“Nếu một sinh vật như anh có thể cầu nguyện.” Những ngón tay Elena tê đi vì anh
đang nắm chặt, nhưng cô cố siết chặt chúng, để anh an tâm. “Tiếp tục đi,
Stefan.” Giờ đây anh không gặp rắc rối nào khi nói cả. Anh có vẻ gần như quên
mất sự hiện diện của cô, như thể anh đang kể chuyện cho chính bản thân mình
vậy.

“Sáng hôm sau nhu
cầu trở nên mạnh hơn. Nó giống như là những mạch máu của anh khô rang và rạn
nứt, tuyệt nhiên không có hơi ẩm nào. Anh biết anh không thể chịu đựng được
nữa.”

“Anh đi đến buồng
ngủ của Katherine. Anh định hỏi cô ấy, van xin cô ấy—” Giọng anh rạn vỡ. Anh
dừng lại một chút và rồi tiếp tục. “Nhưng Damon đã ở đó rồi, đang đợi bên ngoài
phòng cô ấy. Anh có thể thấy rằng anh ta đã không kháng cự lại nhu cầu. Nét ửng
đỏ của làn da anh ấy, sự nhún nhảy trong bước chân của anh ấy, đã nói anh biết
điều đó. Anh ấy nhìn bảnh như một con mèo được vuốt kem vậy.”

“Nhưng anh ấy không
gặp được Katherine. ‘Cứ gõ thoải mái đi,’ anh ấy nói với anh, ‘nhưng cô rồng
trong đó sẽ không để mày qua đâu. Tao thử rồi. Chúng ta sẽ áp đảo cô ta nhé,
mày và tao?’”

“Anh không trả lời
anh ta. Cái nhìn trên mặt anh ta, cái nhìn tự mãn, ranh mãnh đó, làm anh kinh
tởm. Anh nện thình thịch vào cửa để đánh thức…” Anh ấp úng, và sau đó cười một
nụ cười không hề hài hước. “Anh đang định nói là, ‘đánh thức người chết.’ Nhưng
sau cùng thì cũng không quá khó để đánh thức người chết, phải không?” Sau một
lúc, anh ấy lại tiếp tục.

“Người hầu gái,
Gudren, mở cửa. Bà ta có gương mặt như một cái dĩa trắng phẳng, và đôi mắt như
thủy tinh đen. Anh hỏi bà ta anh có thể gặp cô chủ của bà ta không. Anh đành
chấp nhận được bảo rằng Katherine đang ngủ, nhưng thay vì Gudren chỉ nhìn anh,
cô ta nhìn Damon qua vai anh.”

“‘Tôi không nói với
cậu ấy,’ cuối cùng bà ta nói, ‘nhưng tôi sẽ nói với cậu. Cô chủ của tôi không
có trong phòng. Cô ấy ra ngoài vào sáng sớm nay rồi, để đi dạo trong vườn. Cô
ấy nói cô ấy có nhiều điều cần phải nghĩ.’”

“Anh đã ngạc nhiên.
‘Sáng sớm nay ư?’ anh nói.”

“‘Vâng,’ bà ta trả lời. Bà
ta nhìn anh và Damon không thiện cảm. ‘Cô chủ của tôi đã không vui vào tối
qua.’ bà ta nói đầy ẩn ý. ‘Cả đêm, cô ấy đã khóc.’”

“Khi bà ta nói thế,
một cảm giác kỳ lạ đến với anh. Đó không chỉ là sự xấu hổ và nỗi đau buồn vì
Katherine đã rất buồn rầu. Đó là nỗi sợ hãi. Anh đã quên đi cơn đói và sự yếu
đuối của mình. Thậm chí anh đã quên mất sự thù hằn đối với Damon. Anh đã bị đầy
ắp với sự hấp tấp và một sự cấp bách lùng sục. Anh quay qua Damon và nói với
anh ta là bọn anh cần phải tìm Katherine, và ngạc nhiên là anh ấy gật đầu.”

“Bọn anh bắt đầu
tìm kiếm trong vườn, gọi tên Katherine. Anh còn nhớ rõ mọi thứ trông như thế
nào vào ngày hôm đó. Ánh nắng chiếu sáng trên những cây bách cao và những cây
thông trong khu vườn. Damon và anh vội vàng đi qua giữa chúng, di chuyển càng
lúc càng nhanh hơn, và gọi to. Bọn anh cứ tiếp tục gọi cô ấy…” Elena có thể cảm
thấy một cơn chấn động trên cơ thể Stefan, truyền đạt đến cô bằng những ngón
tay nắm chặt của anh. Anh đang thở nhanh nhưng cạn.

“Bọn anh gần đến
cuối vườn khi anh nhớ ra đó là nơi mà Katherine rất thích. Đó là một con đường nhỏ
dẫn ra khỏi những khu đất, một bức tường thấp bên cạnh một cây chanh. Anh bắt
đầu ở đó, hét gọi cô ấy. Nhưng ngay khi anh đến gần hơn, anh ngừng la hét. Anh
cảm thấy… một nỗi sợ hãi—một linh cảm kinh khủng. Và anh biết anh không
phải—không phải đi tiếp—”

“Stefan!” Elena
nói. Anh đang làm cô đau, những ngón tay đang bấu chặt lấy cô, làm chúng tan
nát. Những cơn run đang chạy khắp người anh đang tăng lên, trở thành những cơn
rùng mình. “Stefan, làm ơn!” Nhưng không có vẻ gì là anh nghe thấy cô cả. “Nó
giống như—một cơn ác mộng—mọi thứ diễn ra rất chậm chạp. Anh không thể di
chuyển—và anh phải làm thế. Anh phải tiếp tục bước đi. Với từng bước chân, nỗi
sợ hãi lại mạnh hơn. Anh có thể ngửi thấy nó. Một cái mùi giống như đốt cháy
mỡ. Anh không phải đến đó—anh không muốn nhìn thấy nó” Giọng anh trở nên cao và
gấp gáp, hơi thở anh thì trở nên hổn hển. Mắt anh mở to và giãn ra, như một đứa
trẻ đang hoảng sợ. Elena nắm lấy những ngón tay chặt như đinh của anh bằng tay
kia, hoàn toàn ôm ghì lấy chúng. “Stefan. ổn rồi mà. Anh không ở đó. Anh ở đây
với em mà.”

“Anh không muốn
nhìn thấy nó—nhưng anh không thể ngăn được nó. Có thứ gì đó trăng trắng. Thứ gì
đó màu trắng dưới gốc cây. Đừng khiến anh nhìn vào nó!”

“Stefan, Stefan,
nhìn em này!” Anh ấy không nghe thấy. Những từ ngữ của anh ấy đến trong những
cơn co thắt nặng nhọc, như thể anh không thể điều khiển được chúng, không thể
đế chúng thoát ra đủ nhanh. “Anh không thể đến gần thêm nữa—nhưng anh đã bước
đến. Và rồi anh biết, anh biết, và anh di chuyển về phía nó vì nó là váy của cô
ấy. Chiếc váy trắng của Katherine. Anh đi quanh gốc cây và anh thấy nó trên mặt
đất và đó là sự thật. Đó là váy của Katherine,”—giọng anh ấy cao lên và vỡ nát
trong sự ghê rợn không thể tưởng tượng được— “nhưng Katherine không ở đó.” Elena
cảm thấy một cơn rùng mình, như là cơ thể cô vừa nhúng vào làn nước lạnh giá.
Cô đang sở gai ốc, và cô cố nói chuyện với anh nhưng không thể. Anh đang nói
liến thoắng như là anh có thể đuổi sự khiếp sợ đi nếu anh tiếp tục nói.

“Katherine không ở
đó, nên đó có lẽ chỉ là một trò đùa, nhưng váy của cô ấy đang nằm trên mặt đất
và nó phủ đầy tro tàn. Giống như tro trong lò sưởi, giống như thế, chỉ có mùi
của thịt bị đốt cháy. Chúng hôi thối. Cái mùi khiến anh muốn bệnh và ngất xỉu.
Bên cạnh tay áo là một mảnh giấy da. Và trên tảng đá, một tảng đá không xa đó
là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn với viên đá xanh, nhẫn của Katherine. Nhẫn của
Katherine…” Bất thình lình, anh gọi to với giọng khiếp đảm, “Katherine, em đã
làm gì vậy?” Rồi anh khụy xuống đầu gối, cuối cùng cũng thả tay Elena ra, để
bưng lấy mặt mình với đôi tay mình.

Elena ôm chầm lấy
anh khi anh bị những tiếng nức nở vỡ nát kẹp chặt lấy. Cô ôm lấy vai anh, kéo
anh vào lòng cô. “Katherine đã tháo chiếc nhẫn ra,” cô thì thầm. Đó không phải
là một câu hỏi. “Cô ấy phơi bản thân ra ngoài mặt trời.” Những tiếng khóc thổn
thức gay gắt của anh cứ tiếp tục tiếp tục mãi, khi cô ôm lấy anh vào chiếc áo
choàng xanh, vuốt ve đôi vai run rẩy của anh. Cô thầm thì những lời vô nghĩa để
an ủi anh, để đẩy lùi nỗi sợ của riêng cô. Và, chẳng mấy chốc, anh im lặng và
nhấc đầu lên. Anh nói nhanh, nhưng có vẻ như anh đã quay lại với hiện tại, đã
trở lại rồi.

“Mảnh giấy da là
một mẩu nhắn, cho anh và Damon. Nó nói cô ấy ích kỷ, ham muốn cả hai bọn anh.
Nó nói—cô ấy không thể chịu đựng là nguyên nhân của sự xung đột giữa hai bọn
anh. Cô ấy hy vọng rằng khi cô ấy đi rồi bọn anh sẽ không còn ghét nhau nữa. Cô
ấy làm thế để đưa bọn anh đến bên nhau.”

“Oh, Stefan,” Elena
thì thầm. Cô cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi tràn đầy trong mắt cô với sự
thương cảm. “Oh, Stefan, em rất tiếc. Nhưng anh không thấy sao, sau tất cả mọi
việc, rằng những gì Katherine làm là sai trái? Đó là ích kỷ, kể cả khi, đó là
sự lựa chọn của cô ấy. Nói thế tức là, không có gì liên quan đến anh cả, hay
với Damon.” Stefan lắc đầu như muốn lắc đi sự thật của những từ ngữ đó. “Cô ấy
hy sinh cuộc sống của mình… vì điều đó. Bọn anh đã giết chết cô ấy.” Bây giờ
thì anh đang ngồi dậy. Nhưng mắt anh vẫn còn giãn rộng, tròng mắt đen, và anh
ấy có cái nhìn như một cậu bé nhỏ đang lúng túng.

“Damon đến phía sau
anh. Anh ấy cầm lấy mẩu nhắn và đọc nó. Và rồi—anh nghĩ là anh ấy nổi điên lên.
Cả hai bọn anh đều trở nên điên loạn. Anh nhặt lấy nhẫn của Katherine và anh ấy
cố giành lấy nó. Anh ấy lẽ ra không nên thế. Bọn anh vật lộn với nhau. Bọn anh
nói những điều kinh khủng với đối phương. Bọn anh đổ lỗi cho nhau vì những gì
đã xảy ra. Anh không nhớ làm thế nào mà bọn anh quay lại ngôi nhà, và bất thình
lình anh cầm lấy kiếm của anh. Bọn anh đánh nhau. Anh muốn hủy hoại cái gương mặt
kiêu ngạo đó mãi mãi, muốn giết chết anh ta. Anh nhớ cha anh la hét từ phía
ngôi nhà. Bọn anh đánh dữ dội hơn, để kết thúc nó trước khi ông ấy chạm đến bọn
anh.”“Và bọn anh rất ăn ý với nhau. Nhưng Damon luôn mạnh hơn, và ngày đó có vẻ
anh ấy cũng nhanh hơn nữa, như là anh ấy biến đổi nhanh hơn anh. Và thế nên
trong khi cha anh vẫn còn la hét từ cửa sổ ngôi nhà, anh cảm thấy lưỡi kiếm của
Damon xuyên qua hàng rào phòng thủ của anh. Rồi anh cảm nhận nó găm vào tim
mình.”Elena nhìn chòng chọc, thất kinh, nhưng anh vẫn tiếp tục mà không ngừng
lại. “Anh cảm thấy cơn đau đớn của lưỡi sắt, anh cảm thấy găm xuyên qua anh,
sâu, sâu tận vào trong. Xuyên suốt quá, và cứng. Và sau đó mọi sức mạnh tuôn ra
khỏi anh và anh ngã xuống. Anh nằm đó nền đất lát gạch.”Anh ngước lên nhìn
Elena và kết thúc đơn giản, “Và đó là cái cách… anh chết.”Elena ngồi đông cứng
lại, như thể là thứ băng mà cô cảm thấy trong lồng ngực vào lúc mới tối đang
trào ra và nhốt cô lại.

“Damon bước đến và
đứng trên anh và cúi xuống. Anh có thể nghe tiếng khóc của cha anh từng đằng
xa, và tiếng thét của người hầu, nhưng tất cả những gì anh ta có thể nhìn thấy
là gương mặt của Damon. Đôi mắt đen đó như là đêm không trăng. Anh muốn làm anh
ta bị thương vì những gì anh ta đã làm với anh. Vì mọi việc anh ta làm với anh,
với Katherine.” Stefan dừng lại một lát, rồi anh nói, hầu như trong giấc mơ,
“Và vậy nên anh nhấc thanh kiếm của mình lên và giết anh ta. Với sức lực cuối
cùng, anh đã đâm xuyên tim anh trai mình.”Cơn bão đã qua, và qua cửa sổ bị vỡ
Elena có thể nghe thấy những tiếng ồn ào của đêm nhẹ nhàng, tiếng kêu của những
con dế, gió thổi răng rắc qua những cái cây. Trong phòng của Stefan, mọi thứ
vẫn còn tĩnh lặng.

“Anh không còn biết
gì nữa cho đến khi anh tỉnh dậy trong hầm mộ,” Stefan nói. Anh dựa người lại,
tránh xa cô, và nhắm mắt lại. Gương mặt anh thì bị dày vò và mệt mỏi rã rời,
nhưng trạng thái mơ màng trẻ con tồi tệ đó đã qua đi.

“Cả Damon và anh
đều chỉ có đủ máu của Katherine để giữ bọn anh khỏi cái chết thật sự. Thay vào
đó bọn anh biến đổi. Bọn anh cùng thức tỉnh trong hầm mộ, mặc những trang phục
tốt nhất của bọn anh, nằm bên cạnh nhau trên phiến đá mỏng. Bọn anh đã quá yếu
đến nỗi không thể làm hại đối phương được nữa; máu chỉ vừa đủ thôi. Và bọn anh
bối rối. Anh gọi Damon, nhưng anh ấy chạy ra ngoài khuất vào màn đêm.”

“May mắn thay, bọn
anh được chôn với những chiếc nhẫn mà Katherine tặng bọn anh. Và anh tìm thấy
nhẫn của cô ấy trong túi áo của mình. Như là vô thức, anh chạm vào vuốt ve
chiếc nhẫn bằng vàng. “Anh cho rằng họ nghĩ rằng cô ấy đưa nó cho anh.”

“Anh cố gắng về
nhà. Thật là ngu ngốc. Những người hầu thét lên khi nhìn thấy anh và bỏ chạy để
báo cho thầy tế. Anh cũng bỏ chạy luôn. Chạy vào nơi duy nhất mà anh an toàn,
vào trong bóng tối.”

“Và từ đó đó là nơi
anh ở. Đó là nơi anh thuộc về, Elena. Anh đã giết Katherine bằng sự kiêu hãnh
và ghen tuông của mình, và anh giết Damon bằng lòng căm thù của anh. Nhưng anh
đã làm điều mà còn tệ hơn là giết anh trai mình nữa. Anh nguyền rủa anh ta.”

“Nếu anh ấy không
chết sau đó, với máu của Katherine quá mạnh trong các mạch máu của anh ấy, anh
ấy sẽ có một cơ hội. Lúc mà máu sẽ phát triển yếu hơn, và rồi qua đi. Anh ấy
lại có thể trở thành người bình thường một lần nữa. Bằng việc giết chết anh ấy,
anh kết án anh ấy phải sống trong bóng đêm. Anh lấy đi cơ hội duy nhất của anh
ấy được cứu rỗi.” Stefan cười một cách cay đắng. “Em có biết cái tên Savaltore
có nghĩa gì trong tiếng Ý không, Elena? Nó có nghĩa là sự cứu rỗi, đấng cứu
rỗi. Anh được đặt tên như thế, và theo tên của Thánh Stephen, kẻ tử vì đạo đầu
tiên của đạo Cơ đốc. Và anh nguyền rủa anh trai mình xuống địa ngục.”

“Không đâu,” Elena
nói. Và rồi, với một giọng mạnh mẽ hơn, cô nói, “Không, Stefan. Anh ta tự
nguyền rủa chính mình. Anh ta đã giết anh. Nhưng chuyện gì xảy ra với anh ta sau
đó?”

“Khá lâu anh ta
tham gia vào một trong The Free Companies (Những Quân đoàn Tự do),
những tay lính đánh thuê nhẫn tâm với công việc là cướp phá và cưỡng đoạt. Anh
ấy lang thang khắp đất nước với chúng, chiến đấu và uống máu những nạn nhân của
anh ta.”

“Anh đã sống ở
ngoài cổng thành phố lúc đó, nữa như chết đói, săn những con thú, bản thân anh
cũng là một con thú. Trong một khoảng thời gian dài, anh không nghe tin gì về
Damon hết. Rồi một ngày nọ anh nghe thấy tiếng anh ta trong tâm trí mình.”

“Anh ta đã mạnh hơn
anh, bởi vì anh ta uống máu người. Và giết chóc. Con người có tinh chất sống
mạnh nhất, và máu của họ tiếp thêm sức mạnh. Và khi họ bị giết, vì lý do này
hay lý do khác tinh chất sống họ tạo ra sẽ mạnh nhất trong tất cả. Như thể là
trong những giây phút cuối cùng của nỗi khiếp đảm và sự đấu tranh đó linh hồn
họ đầy khí lực nhất. Bởi vì Damon giết người, anh ta có thể tiến gần đến Quyền
năng hơn anh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3