Thư kiếm ân cừu lục - Hồi XIII - Chương 01

Hồi thứ mười ba

Bôn Lôi Thủ ra tay sấm sét

Tuyết liên hoa sa mạc tỏa hương

Đoàn người Trần Gia Lạc xem
xét quanh sơn động, thấy dầu lửa cháy, nhưng tính mạng của Dư Ngư Đồng ra sao
và chàng đi về hướng nào thì hoàn toàn không có manh mối nào cả. Văn Thái Lai
ruột nóng như lửa đốt, bẻ gãy vụn mấy mũi tên đang nắm trong tay.

Lạc Băng nói: “Thập tứ đệ cảnh
giác vô cùng, nếu đánh không lại thì nhất định tìm cách chạy trốn. Chúng ta nhờ
Thượng Quan đại ca phái anh em tìm kiếm xung quanh, chắc sẽ có manh mối.”

Thượng Quan Nghị Sơn nói:
“Văn tứ phu nhân nói đúng lắm. Chúng ta lập tức trở về đi.”

Mọi người lập tức trở về Mạnh
Tân. Thượng Quan Nghị Sơn phái hầu hết huynh đệ đắc lực của Lương Môn bang ra
ngoài, dặn nếu phát hiện ai lạ mặt khả nghi lập tức trở về báo cáo.

Đến canh một, mọi người đều
khuyên Văn Thái Lai nghỉ ngơi. Từ Thiên Hoằng nói: “Tứ ca! Huynh không ăn không
ngủ, nếu cần đi cứu Thập tứ đệ thì làm sao có đủ tinh thần đối phó với kẻ địch?”

Văn Thái Lai chau mày nói:
“Làm sao ta ngủ được.”

Lát sau, Thượng Quan Nghị
Sơn vào phòng lắc đầu nói: “Không có tin tức gì.”

Từ Thiên Hoằng hỏi: “Mấy
hôm nay trong thành này có chuyện gì đặc biệt không?”

Thượng Quan Nghị Sơn suy
nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ nghe nói Bảo Tướng tự ở tây thành có người tới quấy
rối ồn ào, còn dọa phóng hỏa thiêu đốt chùa chiền. Ta nghĩ chuyện này không
liên quan gì đến Thập tứ gia đâu.”

Mọi người đều nghĩ hòa thượng
gây gổ với lưu manh là chuyện tầm thường, đúng là không liên quan đến Dư Ngư Đồng.
Họ lại bàn chuyện hôm sau chia nhau tìm kiếm.

Văn Thái Lai nằm trằn trọc
trên giường, nghĩ đến Dư Ngư Đồng mấy phen nghĩa khí xả thân cứu mạng mình, máu
nóng nổi lên không sao ngủ được. Thấy Lạc Băng nằm bên đã ngủ rất say, chàng
bèn lẻn ngồi dậy, mở cửa sổ nhảy ra ngoài phòng, nghĩ bụng: “Nằm trong phòng mà
ngủ không được, chỉ tổ nóng ruột. Ta thử xem xét một vòng còn tốt hơn.”

Chàng thi triển khinh công
chạy ngoài đường phố, chưa đến nửa giờ đã dạo hết một vòng đông tây nam bắc thị
trấn Mạnh Tân, thần trí đã có phần thư thái. Đột nhiên chàng thấy bóng đen nháy
động, một người chạy về hướng tây. Văn Thái Lai trấn tĩnh tinh thần, lập tức đề
khí đuổi theo.

Người kia chạy một lúc, rồi
khẽ vỗ tay một cái. Xa xa có mấy người vỗ tay trả lời. Văn Thái Lai thấy đối
phương đông người, cứ âm thầm theo dõi phía sau. Người kia vẫn chạy về hướng
tây, chỉ một lát là ra ngoại thành, địa thế bốn bề trống trải. Văn Thái Lai sợ
bị phát giác nên giữ khoảng cách xa hơn.

Đi được bảy tám dặm, người
kia chạy lên một ngọn đồi. Văn Thái Lai cũng theo lên. Chàng thấy trên đỉnh đồi
có một tòa nhà, đoán rằng người kia nhất định đi đến đó, nên không đuổi theo nữa
mà rút mình vào nấp trong lùm cây. Khi ngẩng đầu lên nhìn, chàng không nén nổi
thất vọng. Thì ra căn nhà đó là một ngôi miếu cổ. Dưới mái ngói có một tấm biển
ghi ba chữ rất lớn, trời sáng mờ mờ vẫn có thể đọc được: “Bảo Tướng tự.”

Văn Thái Lai kêu thầm: “Xúi
quẩy thật! Theo dõi mất nửa ngày trời, thì ra bọn lưu manh làm khó dễ đám hòa
thượng trong chùa này.” Chàng lại nghĩ: “Mình đã đến đây rồi thì cứ vào xem thử
ai phải ai trái. Nếu có bên nào cậy sức ăn hiếp kẻ yếu, ta sẽ ra tay xử lý một
phen để trút bớt bực dọc mấy hôm nay.”

Chàng bèn đi đến ngôi chùa,
vượt tường nhảy vào bên trong. Từ cửa sổ phía đông nhìn vào đại điện, thấy một
hòa thượng đang quỳ trên bồ đoàn lạy phật. Lát sau, hòa thượng đó từ từ đứng dậy,
quay đầu lại. Văn Thái Lai vừa nhìn thấy mặt, bất giác vừa kinh hãi vừa mừng rỡ.

* * *

Nhắc lại hôm đó bọn Tất Nhất
Lôi thấy một người che mặt khoác trường bào từ trong ánh lửa bước ra, liền chạy
đến ngăn cản. Người ấy hét lên: “Kim Địch Tú Tài đây, các ngươi dám đuổi theo
không?”

Cả ba người họ Tất, họ Cố,
họ Ngôn đều muốn bắt được chàng mới cam lòng, nên bỏ mặc người áo đen còn trong
động mà gấp rút đuổi theo. Bộ pháp của Tất Nhất Lôi nhanh nhất, chớp nhoáng đã
phóng đến sau lưng người bịt mặt, vung độc cước đồng nhân xuất chiêu Độc Long
Xuất Động đánh tới. Người kia nhảy tới một bước, quay đầu lại, đưa tay lên. Tất
Nhất Lôi vội vã lùi ra, sợ kim châm lợi hại.

Thật ra đó là Lý Nguyên Chỉ.
Nàng mặc trường bào của Dư Ngư Đồng, cố ý dụ địch rời khỏi để họ Dư thoát hiểm.
Trong tay nàng nắm sẵn kim châm, đợi địch thủ đến gần liền phát châm cản trở. Họ
Tất và họ Cố đã biết Tiêu Văn Kỳ võ công không tệ mà cũng bỏ mạng dưới loại kim
châm này, nên trong đêm không dám áp tới gần, chỉ xa xa mà đuổi.

Đuổi nhau về thị trấn Mạnh
Tân thì trời đã hơi sáng. Lý Nguyên Chỉ nhìn thấy một khách điếm đang mở cửa,
liền chạy vào trong. Tiểu nhị giật mình hoảng sợ, vừa mở miệng muốn hỏi thì Lý
Nguyên Chỉ nhét ngay một thỏi bạc vào tay, bảo: “Tìm cho ta một căn phòng.”

Tiểu nhị thấy thỏi bạc
trong tay mình phải tới ba bốn lạng nên không hỏi nhiều nữa, dẫn nàng vào một
căn phòng trống ở phía đông. Lý Nguyên Chỉ lại nói: “Ngoài kia có mấy tên chủ nợ
đang đuổi theo ta đòi nợ, ngươi đừng nói ta ở đây. Ta chỉ trú một đêm, chỗ tiền
thừa tặng hết cho ngươi.”

Tiểu nhị cả mừng đáp: “Đại
gia cứ yên tâm, tiểu nhân là chuyên gia về môn đuổi chủ nợ đi.” Hắn dẫn nàng
vào phòng rồi lại chạy ra cửa.

Bọn Tất Nhất Lôi xông vào
khách điếm mà hỏi: “Người tú tài vừa vào đây đi đâu rồi? Bọn ta tìm hắn có việc.”

Tiểu nhị hỏi: “Tú tài nào?”

Ngôn Bá Càn nói: “Người mới
vào trong này đó.”

Tiểu nhị cười đáp: “Mới
sáng sớm làm gì có ai vào đây? Hay là
lão gia hoa mắt rồi? Vương gia tể tướng thì ở đây có mấy người, còn tú tài thì
không có.”

Cố Kim Tiêu giận dữ đưa
tay muốn đánh. Tất Nhất Lôi kéo hắn lại, khẽ bảo: “Đêm qua chúng ta vừa cướp ngục,
bây giờ nhất định đang bị truy lùng, đừng gây chuyện nữa.”

Ngôn Bá Càn gằn giọng
quát tên tiểu nhị: “Được. Chúng ta đi lục từng căn phòng một, nếu tìm ra thì
ngươi sẽ biết tay.”

Tiểu nhị nói: “Úi chà!
Lão gia hung hăng thế này, chẳng lẽ là vương thân quốc thích hay sao?”

Lúc này chưởng quỹ cũng
tới hỏi han. Tất Nhất Lôi mặc kệ hắn, gạt tên tiểu nhị qua một bên rồi chạy lên
dãy phòng phía bắc. “Binh” một tiếng, hắn đá một cánh cửa tung ra. Trong phòng
có một gã mập giật mình kinh hãi, trần truồng từ trong chăn nhảy ra. Gã mập kia
buông ra một tràng những câu thô lỗ tục tĩu, cả mười tám đời tổ tông của Tất Nhất
Lôi đều bị thóa mạ thậm tệ.

Khách điếm đang đại loạn,
đột nhiên một cửa phòng ở phía đông xịch mở, một nữ nhân đẹp đẽ bước ra ngoài.
Ngôn Bá Càn quay lại nhìn một cái, thấy cô gái này xinh đẹp phi thường nhưng
không phải người mình muốn tìm, lại tiếp tục tìm từng phòng một.

Lý Nguyên Chỉ đã đổi lại
y phục nữ nhân, mỉm cười ung dung ra khỏi khách điếm. Nàng vừa ra ngoài đường
đã thấy một đoàn bộ khoái, quan nha ào ào chạy tới. Thì ra chưởng quỹ của khách
điếm đã đi báo cho công sai đến đây bắt người.

* * *

Dư Ngư Đồng thấy kình địch
đã bị dụ đi, bèn cầm kiếm đi ra khỏi động. Ba tên Bành Tam Xuân, Tống Thiên Bảo,
Đàm Thiên Thừa xông tới hợp công, nhưng Dư Ngư Đồng thi triển Nhu Vân kiếm thuật.
Chỉ ba bốn chiêu đã đâm trúng cánh tay trái của Đàm Thiên Thừa vốn đã bị
thương, rồi nhân chỗ trống chạy ào ra ngoài.

Tam tiết côn của Bành
Tam Xuân quét sát dưới đất. Dư Ngư Đồng tung người lên cho côn lướt qua dưới
chân. Đột nhiên chàng “úi chà” một tiếng, ngã nhào ra trước. Bành Tam Xuân và Tống
Thiên Bảo cả mừng phóng tới, tin rằng đã bắt được địch thủ. Không ngờ họ Dư đột
nhiên quay người lại, tay trái vung lên, ném một nắm tro vào mặt chúng.

Hai tên Tống, Bành lập tức
dính đầy mặt cát bụi và tro than, chính là tro do chúng vừa đốt cỏ. Bành Tam
Xuân lăn dưới đất mấy vòng. Tống Thiên Bảo đứng yên đó, quơ hai tay loạn xạ lên
mặt. Dư Ngư Đồng phóng kiếm đâm vào chân trái của hắn một nhát, rồi quay người
chạy đi ngay.

Bành Tam Xuân chùi hết đất
trong mắt, chỉ còn thấy hai tên sư điệt đau đớn nhào lăn dưới đất, đứa gọi ông
bà đứa kêu cha mẹ, còn địch thủ thì không biết đã biến đâu rồi. Họ Bành vừa tức
giận vừa hổ thẹn, băng bó lại vết thương cho chúng, bảo chúng tạm thời nghỉ
ngơi trong sơn động, còn mình thì đi truy tìm tiếp.

Bành Tam Xuân theo đường
núi đi được bảy tám dặm thì gặp Ngôn Bá Càn, Tất Nhất Lôi, Cố Kim Tiêu, Kha Hợp
Đài (đã cùng đi), lại còn một người không quen biết. Người này khoảng bốn mươi
tuổi, sau lưng cài một cây Thiết tì bà, bước chân rất nhanh nhẹn, xem ra võ
công không thấp.

Ngôn Bá Càn thấy sư đệ
nhìn ngang liếc dọc thần sắc bối rối, liền tới hỏi chuyện. Bành Tam Xuân hổ thẹn
kể lại. May mà bọn Tất Nhất Lôi cũng không được tích sự gì, nên hai bên hòa
nhau, quả là nửa cân tám lạng.

Trở về sơn động, Ngôn Bá
Càn giới thiệu với Bành Tam Xuân người đeo thiết tì bà chính là Hàn Văn Xung. Ở
Hàn Châu hắn bị Hồng Hoa Hội trêu ghẹo đến mức khóc cười đều không được, mất hết
ý chí. Vương Duy Dương gọi hắn trở về Trấn Viễn tiêu cục làm việc, nhưng nói
sao thì nói hắn cũng không chịu, lại khuyên tổng tiêu đầu về hưu cho sớm.

Vương Duy Dương tỉ đấu với
Trương Triệu Trọng trên Sư Tử phong, đúng là từ cõi chết trở về. Từ giờ trở đi,
lão giúp cho Hồng Hoa Hội thì không dám, mà chống đối Hồng Hoa Hội cũng không
được, tiến thoái lưỡng nan. Nghe Hàn Văn Xung khuyên bảo, lão bèn khen “Đúng thế,
đúng thế!” rồi đi về phương bắc, thu dọn đóng cửa tiêu cục.

Hàn Văn Xung trở về Lạc
Dương, tưởng là rút khỏi giang hồ, phong đao quy ẩn, nào ngờ dọc đường lại gặp
Kha Hợp Đài đang trên đường đến Hàng Châu tìm hắn. Hắn không muốn gặp bằng hữu
võ lâm nữa, bèn cúi đầu giả lơ không thấy. Nhưng cây thiết tì bà trên lưng hắn
lại đập vào mắt người ta nên không thể tránh né được, bị Kha Hợp Đài nhận ra.

Hai người tìm chỗ trò
chuyện. Hàn Văn Xung kể tỉ mỉ về Tiêu Văn Kỳ và Diêm thị song ma. Kha Hợp Đài mới
biết Kim Địch Tú Tài và Hồng Hoa Hội không phải là kẻ thù. Kha Hợp Đài có thiện
cảm với Dư Ngư Đồng, bèn rủ Hàn Văn Xung đi cứu chàng. Họ Hàn không muốn quay lại
vòng luẩn quẩn thị phi của giang hồ nữa, nhưng Kha Hợp Đài nói là hắn phải đi
giải thích thì hai người họ Tất và Cố mới thôi làm khó dễ Dư Ngư Đồng. Lỡ họ Dư
mất mạng thì Hồng Hoa Hội sẽ truy cứu trả thì, khi ấy Hàn Văn Xung cũng khó
lòng tránh khỏi trách nhiệm.

Hàn Văn Xung thấy chuyện
đó có lí, nên hai người cùng đến Mạnh Tân, rồi gặp bọn Tất Nhất Lôi đang chạy
trốn sau khi đánh đuổi quan sai ra khỏi nhà trọ. Năm người hợp lại, quay về tìm
người áo đen còn trong sơn động.

* * *

Sau khi Dư Ngư Đồng
thoát hiểm, chàng cứ nghĩ ba địch thủ võ công khá nhất đều đuổi theo Lý Nguyên
Chỉ, nàng là phận nữ nhi thì làm sao chống đỡ nổi, vô cùng lo lắng. Dọc đường
chàng không ngừng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng Lý Nguyên Chỉ ở đâu. Đến
ngoài thành Mạnh Tân, chàng cũng biết rất nhiều người trong nha môn có thể nhận
ra mình, bèn đợi đến nửa đêm mới tìm một khách điếm nhỏ tá túc.

Đêm đó chàng không ngủ
được, trong lòng mãi tự trách mình vô tình. Lý Nguyên Chỉ đã hai lần cứu mình,
thế mà cả trước mắt lẫn trong lòng mình hoàn toàn chỉ có hình bóng, thanh âm, nụ
cười của Lạc Băng. Từ xa vang đến tiếng mõ lóc cóc đổi canh, thì ra đã đến canh
hai rồi.

Đang định trùm mền nhắm
mắt mà ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng “tinh tang,” phòng bên có người khẽ gãy
tì bà. Dư Ngư Đồng cũng hiểu âm luật, bèn lắng tai nghe. Tiếng đàn tì bà dịu
dàng uyển chuyển làm động lòng người, rồi sau đó lại có giọng nữ nhân nhẹ nhàng
ca hát: “Đa tình chỉ tổ đa sầu, đa tình chỉ tổ đa ưu, ưu sầu cam tâm nhận lấy,
ai bảo mình phong lưu.”

Chàng nghe câu “đa tình
thì tổ đa ưu” mà động lòng, không khỏi ngẩn ngơ một lúc. Lát sau tiếng ca ở
phòng bên nhỏ lại nghe không rõ nữa, chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ: “Mĩ
nhân như hoa như ngọc, một mai cát bụi mà thôi.” Dư Ngư Đồng bất giác rơi nước
mắt, rồi đột nhiên la lớn một tiếng, nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

Chàng chạy như điên như
cuồng trong vùng hoang dã, rồi bước chân từ từ chậm lại. Câu hát: “Mĩ nhân như
hoa như ngọc, một mai cát bụi mà thôi.” vẫn còn văng vẳng bên tai không chịu
tan đi. Chàng nghĩ đến Lạc Băng, Lý Nguyên Chỉ, bây giờ vẫn lá ánh mắt trong
veo lay động lòng người, răng trắng như ngọc kiều mị vô song, nhưng trăm năm
sau chẳng lẽ không trở thành một đống xương? Bây giờ mình vì hai nữ nhân ấy mà
lo âu thương cảm, một trăm năm sau nghĩ lại có tức cười không?

Nghĩ đến đó, chàng không
khỏi mơ hồ, cúi đầu mà đi bừa bãi. Nhìn thấy dưới chân núi có một gốc cây lớn,
tán cây rất rộng, chàng liền tới ngồi nghĩ dưới gốc cây. Mấy ngày trời bôn ba
khắp chốn, vừa mệt mỏi vừa kinh hãi, bây giờ chàng kiệt lực rồi, bèn dựa vào
thân cây, chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ, Dư Ngư Đồng
bỗng nghe thấy tiếng chuông “binh boong,” lập tức giật mình thức dậy. Chàng đưa
tay định rút cây kim địch bên mình mà không được, nhớ lại đã bị Cố Kim Tiêu cướp
mất lâu rồi, bất giác ngẩn ngơ một lúc. Bây giờ trời đã sáng, tiếng chuông
thánh thót ngân dài từ xa vọng đến. Chàng nghĩ được khá lâu, tinh thần đã hồi
phục, thầm nghĩ: “Tiếng chuông triệu mộ thật sự khiến cho người ta sảng khoái,”
bèn cất bước đi về hướng phát ra tiếng chuông. Thì ra đó là một ngôi chùa trên
đỉnh đồi.

Chàng cứ theo đường mòn
trèo lên đồi, thấy ngôi chùa này cũ kĩ xiêu vẹo, trên biển viết ba chữ rất lớn:
“Bảo Tướng tự.” Vào trong đại điện, thấy trên điện có một pho tượng phật cúi đầu,
hình như đang thương xót cho nỗi sầu bi khổ não vô tận của loài người. Trong
lòng chàng vô cùng cảm khái, lại xem những bức họa treo đầy bốn bức tường. Đang
xem thì một lão hòa thượng bước ra, chấp tay vấn an rồi hỏi: “Cư sĩ đến tiểu tự
này có việc gì không?”

Dư Ngư Đồng đáp: “Tại hạ
du ngoạn khắp nơi, thấy bảo tháp này thanh nhã nên muốn ở tạm mấy ngày, xin gởi
chút tiền nhang khói. Không biết có quấy rầy hay không?”

Lão tăng nói: “Tiểu tự vốn
do thập phương bố thí mà dựng lên, thập phương cần ở thì cứ ở. Xin mời cư sĩ
vào.” Rồi lão lệnh cho tri khách tăng dẫn Dư Ngư Đồng vào phòng khách, dọn bát
mì chay.

Dư Ngư Đồng ăn mì rồi ngủ
thêm hai giờ nữa, khi tỉnh dậy thì nằng chói chang khung cửa sổ, đã là giờ ngọ.
Trong điện phật vọng đến tiếng gõ mõ. Chàng ra khỏi phòng, định xuống núi đi
tìm Lý Nguyên Chỉ. Đi ngang chánh điện, chàng nhìn thấy bích họa bèn dừng lại để
xem. Trong tranh có vẽ sự tích xuất gia của tám vị cao tăng. Một bức có đề từ,
kể rằng một vị đại giác đại ngộ nhờ nghe một câu ca trên tửu lầu. Dư Ngư Đồng
không nhìn tiếp nữa, nhắm mắt lại suy nghĩ: “Đó là câu ca nào? Sao lại có sức lực
đến thế?” Chàng mở mắt ra xem tiếp, thấy trong tranh ghi bảy chữ: “Nhĩ kí vô
tâm ngã tiện hưu,” người đã vô tâm ta phải thôi. Bảy chữ này như một cái búa gõ
trúng đỉnh đầu, trong tai chàng vang lên tiếng “ù ù,” lập tức ngẩn ra đứng đó.

Chàng cứ ngẩn ngơ mà bước
vào phòng, trong miệng nhẩm đi nhẩm lại: “Nhĩ kí vô tâm ngã tiện hưu.” Đầu óc
lúc như ngộ đạo, lúc lại mơ hồ mù mịt, cả ngày hôm đó điên khùng không ăn không
uống. Tri khách tăng đến thăm mấy lần, nghĩ rằng chàng bị bệnh nên khuyên đi
nghỉ sớm.

Dư Ngư Đồng nằm trên giường
nghe tiếng gió vi vu như tiếng sóng trong rừng thông, trong lòng cũng như có tiếng
sóng nổi dậy không ngừng. Quá khứ hai mươi ba năm trời hiện lại trong lòng từng
màn một. Thi đậu tú tài, hành thích kẻ thù, bôn tẩu giang hồ, hành hiệp trượng
nghĩa, trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm mà lúc nào cũng vô tư lự, tiêu
diêu tự tại. Nào ngờ một hôm ở tổng đà bên Thái Hồ gặp phải oan gia kiếp trước,
từ đó không sao buông bỏ được, khổ não vô cùng. Lạc Băng đối với mình đã có
chút xíu tình ý gì đâu? Người đã vô tâm thì ta phải thôi, nhưng làm sao mà
thôi, làm sao mà bỏ được? Trong lòng cực kì phiền não, chàng ngồi dậy thắp đèn,
thấy trên bàn có một cuốn kinh sách. Đó là Tứ Thập Nhị Chương Kinh, quyển kinh
đầu tiên từ Thiên Trúc truyền sang Trung Quốc.

Dư Ngư Đồng thuận tay lật
ra, đọc một câu chuyện trong kinh. Câu chuyện này kể lại thiên thần phụng hiển
một ngọc nữ diễm lệ vô cùng cho đức phật. Đức phật nói: “Chỉ là một đám máu thịt
ô uế bọc trong túi da” Đọc đến đây, chàng như bị trúng một quyền rất nặng, mất
cả thần trí, hồi lâu mới tỉnh tái lại. Chàng nghĩ: “Tại sao ta có thể chấp trước
mê muội đến thế?”

Chàng không suy tính gì
nữa, lập tức chạy ra ngoài đánh thức lão hòa thượng, cầu xin tế độ cho mình.
Lão tăng khuyên ngăn nhiều lần, nhưng tâm ý của Dư Ngư Đồng đã quyết, không sao
thuyết phục được. Sáng sớm hôm sau, lão bèn tập hợp hết tăng chúng đến trước tượng
phật, xuống tóc cho chàng, dạy về giới luật, đặt pháp danh là Không Sắc.

Dư Ngư Đồng cứ lễ phật tụng
kinh, sống được vài ngày thanh tịnh. Một hôm chàng đang quỳ trước tượng phật
làm công phu khuya, mặc niệm “Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sanh,” trong lòng
thanh thoát sáng suốt như không nhiễm hạt bụi trần nào, thì đột nhiên nghe thấy
sau lưng có người nói tiếng lóng kiểu giang hồ: “Quanh vùng Mạnh Tân ta đã tìm
nát rồi, không còn chỗ nào trốn được. Không hiểu thằng lỏi đó chui vào xó nào?”

Dư Ngư Đồng kinh hãi vì
thanh âm này rất quen thuộc. Lại nghe một người khác âm trầm nói: “Dù phải lật
ngược cả thị trấn Mạnh Tân, ta cũng phải tìm được tên tiểu tặc đó.”

Dư Ngư Đồng nghiến chặt
răng, thầm nghĩ: “Hay lắm! Các ngươi rốt cuộc cũng tìm đến đây rồi.” Thì ra bọn
Tất Nhất Lôi và Ngôn Bá Càn đang đứng sau lưng chàng.

Chàng hoàn toàn không động
đậy, cố gắng lắng nghe Kha Hợp Đài và Tất Nhất Lôi đứng sau lưng mình cãi nhau
kịch liệt. Kha Hợp Đài thì muốn lập tức khởi hành đi đến Hồi Cương tìm Hoắc
Thanh Đồng để trả thù. Tất Nhất Lôi không chịu, đòi tìm cho ra Dư Ngư Đồng trước
đã.

Lát sau Ngôn Bá Càn hỏi
trụ trì: “Có tú tài xấu xí nào đến chùa này hay không?” Trụ trì ngơ ngác ứ à
không rõ. Ngôn Bá Càn nổi dạ nghi ngờ, liền vào hậu viện xem xét từng căn phòng
một. Hắn tìm thấy cái áo đen của Lý Nguyên Chỉ, lập tức thay đổi sắc mặt quay lại
chất vấn.

Trụ trì nói: “Vị tú tài
đó từ lâu không còn ở đây. Các vị vĩnh viễn không thể gặp y nữa.”

Dư Ngư Đồng đứng dậy, vừa
gõ mõ vừa từ từ đi vào hậu viện. Ngôn Bá Càn nghi ngờ, hất đầu với Tống Thiên Bảo
một cái. Tống Thiên Bảo hiểu ý, bèn đi theo sau mà gọi: “Này! Hòa thượng kia,
ta có chuyện muốn hỏi.”

Dư Ngư Đồng mặc kệ, chân
bước càng nhanh hơn. Tống Thiên Bảo đuổi theo, đưa tay túm lấy vai chàng. Dư
Ngư Đồng nghiêng người một chút, hất tay áo bên trái lên che hết mặt mình. Tống
Thiên Bảo vội vã lùi ra, nhưng bỗng cảm thấy dưới nách đau đớn không chịu nổi,
thì ra đã bị cây dùi gõ mõ đánh trúng một đòn rất nặng. Hắn la lên: “Úi chà!
Đau quá!” rồi ngồi phệt xuống đất.

Dư Ngư Đồng vẫn tiếp tục
niệm phật: “A di đà phật! Đau tức thị không đau, không đau tức thị đau.” Chàng tiếp
tục vừa gõ mõ vừa đi vào hậu viện.

Bọn Ngôn Bá Càn nghe tiếng
mõ “cóc cóc” xa dần, lại không thấy Tống Thiên Bảo trở về, liền bỏ sư trụ trì lại
đó, chạy ra sau điện. Thấy họ Tống ngồi dưới đất, vẻ mặt sầu bi khổ não ôm lấy
nách mình, Bành Tam Xuân hét lên: “Ngồi đó làm gì? Hòa thượng kia đâu?”

Tống Thiên Bảo không nói
được tiếng nào, mồ hôi đầy đầu, chỉ tay một cái. Bành Tam Xuân và Cố Kim Tiêu
chạy về phía sau, nhưng chỉ thấy một người đầu bếp chứ hoàn toàn không có ai
khác.

Ngôn Bá Càn kéo Tống
Thiên Bảo dậy, nhìn vết thương dưới nách hắn chỉ thấy một mảng thâm đen, thật sự
không nhẹ. Họ Ngôn liền hỏi: “Hòa thượng kia đả thương ngươi phải không?” Tống
Thiên Bảo gật đầu.

Ngôn Bá Càn lại hỏi:
“Hòa thượng đó mặt mũi thế nào?” Tống Thiên Bảo ấp úng không nói được gì vì hắn
chưa nhìn được mặt đối phương.

Lúc này Tất Nhất Lôi đã
kéo sư trụ trì vào trong, thấy tay chân lão mềm yếu rõ ràng không hiểu võ công.
Hắn quát hỏi: “Hòa thượng vừa rồi từ đâu mà đến?”

Nhà sư đáp: “Ông ấy là một
hòa thượng từ nơi khác đến đây ngoạn cảnh, bần tăng không hiểu lai lịch.”

Tất Nhất Lôi tuy nghi ngờ,
nhưng tra hỏi nửa ngày vẫn không được gì nên đành phải thôi. Ngôn Bá Càn dọa
phóng hỏa đốt chùa, nhưng sư trụ trì rất có chí khí, hoàn toàn không sợ hãi.

Tất Nhất Lôi nháy mắt một
cái, cả đám bỏ ra khỏi chùa. Hắn nói: “Ngôi chùa này có chỗ kì lạ, đêm nay
chúng ta đến dò xét tiếp.”

Chúng đến vùng quê quanh
chùa để mua thức ăn, đợi đến đêm vượt tường vào chùa khám xét. Lục soát hơn một
giờ mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Ngày hôm sau Hàn Văn Xung cố hết sức khuyên
mọi người đừng gây thù oán với Hồng Hoa Hội. Kha Hợp Đài cũng la lên: “Phải đến
Hồi Cương để tìm Hoắc Thanh Đồng.”

Cố Kim Tiêu thì nhớ đến
mối hận bị tạt tô canh sôi vào mặt, nên lại vào chùa cãi nhau với trụ trì một hồi,
rồi nói với Kha Hợp Đài: “Nếu đêm nay không tìm được tên hòa thượng ác ôn kia,
sáng mai ta sẽ đi theo ngươi.”

Mấy bóng đen mà Văn Thái
Lai nhìn thấy đêm đó chính là bọn Tất Nhất Lôi, Ngôn Bá Càn.

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3