Thư kiếm ân cừu lục - Hồi VI - Chương 01

Hồi
thứ sáu

Lâm
hoạn nạn nảy sinh tình nghĩa

Cướp
quân lương cứu tế dân nghèo

Chu Ỷ lạc mất mọi người
trong đám loạn quân, thấy xung quanh toàn là lính Thanh. Nàng thuận tay đánh
ngã mấy tên đứng gần, nhưng từ bốn phương tám hướng đều có binh lính ùa tới.
Chu Ỷ bối rối vô cùng, giục ngựa chạy loạn xạ một lúc lại gặp một đội quân khác.
Nàng không dám nghênh chiến, vội quay đầu lại, chỉ muốn mau mau rời khỏi đó.
Trong đêm tối, không biết con ngựa vấp phải vật gì mà đột nhiên quỵ xuống. Lúc
này nàng vừa mệt mỏi, vừa sợ hãi nên té nhào xuống đất, đập gáy vào một vật
cứng nào đó ngất xỉu tại chỗ. May mà trời tối nên quân Thanh không phát hiện ra.

Chu Ỷ mê man không biết
bao lâu, rồi đột nhiên thấy trước mắt lóe sáng. Sau đó tai nàng nghe tiếng sấm
nổ, rồi trên mặt mát lạnh như bị nước dội vào. Nàng mở to đôi mắt thì thấy bầu
trời tối mịt, mây đen bao phủ, mưa to đang ào xuống, bèn kêu lên một tiếng nhảy
chồm dậy. Đột nhiên Chu Ỷ thấy cạnh mình cũng có một người ngồi dậy, bèn kinh
hãi nhặt lấy đơn đao rơi kế bên định chém. Bất giác cả hai đều kinh ngạc la
lên, thì ra người kia chính là Từ Thiên Hoằng.

Từ Thiên Hoằng hỏi lớn:
“Chu cô nương! Tại sao cô cũng có đây?”

Chu Ỷ lạc trong đám loạn
quân, phụ thân cũng không biết ở đâu, bây giờ lại gặp phải oan gia. Trước giờ
nàng vẫn không ưa anh chàng này, hai bên cứ có dịp là khích bác lẫn nhau, nhưng
dù sao cũng là người phe mình. Cô nàng Tiêu Lý Lục vốn gan dạ khí phách không
kém gì nam tử hán đại trượng phu, mà lúc này cũng không nén nổi muốn rơi nước
mắt. Nàng cắn chặt môi lại, ráng nhịn khóc để hỏi: “Gia gia ta đâu?”

Từ Thiên Hoằng bỗng vẫy
tay bảo nàng nằm xuống, nói nhỏ: “Có lính tới.” Chu Ỷ liền phục sát xuống đất.
Hai người từ từ bò đến núp sau một mô đất, thò đầu nhìn ra ngoài.

Trời đã gần sáng. Thấp
thoáng mấy chục tên Thanh binh đang chôn cất bọn tử trận dưới cơn mưa lớn, vừa
đào huyệt vừa luôn miệng cằn nhằn. Hồi lâu, đa số tử thi đã được mai táng sơ
sài. Một tên quan lớn tiếng ra lệnh: “Trương Đắc Tiêu, Vương Thanh! Nhìn quanh
xem còn cái xác nào không?”

Hai tên này vâng lệnh,
trèo lên một cái gò cao nhìn tứ phía. Chúng thấy hai người nằm dưới đất liền
kêu lên: “Đằng kia còn hai xác chết.”

Chu Ỷ nghe chúng gọi
mình là xác chết, tức điên lên chỉ muốn nhảy tới đánh cho một trận. Từ Thiên
Hoằng phải vội kéo nàng lại, bảo: “Đợi chúng tới gần đã.”

Hai tên lính đó cầm xẻng
đi tới, Chu Ỷ và Từ Thiên Hoằng cứ nằm bất động giả chết. Khi chúng đến gần thò
tay định kéo, hai người mới đột ngột vung đao đâm vào bụng. Hai gã không kịp
kêu một tiếng, chết ngay tại chỗ.

Tên võ quan kia đợi mất
nửa ngày vẫn không thấy hai tên lính quay về, mà mưa lại to thêm. Hắn nóng ruột
tức giận thóa mạ lung tung, cưỡi ngựa chạy tới xem xét. Từ Thiên Hoằng khẽ nói:
“Đừng lên tiếng, phải đoạt lấy được ngựa của hắn.”

Tên quan đến gần, thấy
hai tên thuộc hạ nằm chết duới đất thì giật mình kinh hãi, há mồm toan kêu lính
tới. Từ Thiên Hoằng bật dậy nhanh như chớp, chạy tới vung đao chém ngay. Hắn
không cầm binh khí, đành giơ roi ngựa lên cản. Nhát đao của Từ Thiên Hoằng chém
đứt cả roi lẫn cổ, đầu tên kia rơi từ trên ngựa xuống đất. Từ Thiên Hoằng túm
lấy dây cương, kêu lớn: “Lên ngựa mau.” Chu Ỷ nhảy lên lưng ngựa, Từ Thiên
Hoằng sải bước chạy theo.

Quân Thanh phát hiện
tung tích hai người, lớn tiếng kêu vang, cả bọn cầm vũ khí đuổi theo. Từ Thiên
Hoằng chạy được mấy chục bước thì chỗ vai trái trúng Phù Dung kim châm càng lúc
càng đau không chịu nổi, choáng váng mặt mày ngã khuỵu xuống đất. Chu Ỷ quay
đầu lại thấy Từ Thiên Hoằng té xuống, vội dừng ngựa lui lại, khom người đưa tay
nhấc chàng đặt lên lưng ngựa. Nàng trở chuôi đao thúc vào lưng ngựa, nó liền
chạy như bay. Quân Thanh la ó ỏm tỏi nhưng không sao đuổi kịp.

Chu Ỷ thấy đã bỏ xa bọn
Thanh binh mới cất đao vào lưng. Nàng thấy Từ Thiên Hoằng hai mắt nhắm nghiền,
mặt mày trắng bệch, hơi thở rất yếu thì sợ hãi không biết phải làm sao, chỉ còn
cách dựng chàng ngồi thẳng trên yên ngựa, tay trái vòng ôm qua hông để chàng
khỏi ngã, cố gắng chọn những con đường mòn hoang vắng mà đi. Chạy được một lúc,
Chu Ỷ thấy phía trước là một khu rừng rậm bèn thúc ngựa chạy vào. Nàng nhìn
xung quanh thấy cây cối um tùm rậm rạp, lúc này mới tạm yên tâm.

Mưa đã tạnh, Chu Ỷ nhảy
xuống dắt ngựa đi tìm một chỗ tương đối rộng rãi thoáng mát. Thấy Từ Thiên
Hoằng thần trí vẫn còn mơ hồ, nàng suy nghĩ một lúc rồi ôm chàng đặt xuống một
bãi cỏ, mình thì ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, thả cho ngựa ăn cỏ. Một cô nương chưa
tới hai mươi tuổi, cô đơn ngồi trong rừng hoang, trước mắt chỉ có một người
chưa biết sống chết ra sao. Nàng hoàn toàn không biết phải làm gì, bất giác đau
lòng ôm đầu khóc, nước mắt nhỏ xuống mặt Từ Thiên Hoằng.

Từ Thiên Hoằng nằm dưới
đất một lúc, thần trí đã tỉnh táo trở lại. Chàng tưởng trời lại mưa nên khẽ mở
mắt nhìn, bỗng thấy một khuôn mặt đẹp đẽ, một đôi mắt to tròn khóc đến sưng
lên, nước mắt từng giọt rơi vào mặt mình. Rồi chàng lại thấy vai trái đau không
chịu nổi, khẽ rên lên.

Chu Ỷ thấy Từ Thiên
Hoằng tỉnh dậy cả mừng, nhìn lại thấy nước mắt mình rơi ngay khóe miệng chàng
liền lấy khăn tay định lau, nhưng vừa giơ tay lên đã hổ thẹn rụt lại, lên tiếng
trách: “Sao huynh lại nằm trước mặt ta, không chịu tránh đi chỗ khác?”

Từ Thiên Hoằng thở dài
một tiếng, gắng gượng định ngồi dậy thật. Chu Ỷ vội nói: “Thôi được, cứ nằm đây
đi. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Huynh tự xưng là Gia Cát Lượng kia mà, gia
gia vẫn khen huynh đa mưu túc trí.”

Từ Thiên Hoằng nói: “Vai
ta đang đau dữ dội, không suy nghĩ được chuyện gì khác. Cô nương! Nhờ cô xem
vết thương giùm ta.”

Chu Ỷ bĩu môi nói: “Ta
không muốn xem!” Miệng thì nói vậy, nhưng nàng vẫn cúi người xem xét, nhìn một
lúc rồi nói: “Đâu có sao đâu? Hoàn toàn không chảy máu, da thịt vẫn nguyên mà.”

Từ Thiên Hoằng ráng ngồi
dậy, tay phải dùng mũi đơn đao khều một chỗ rách trên vai áo, nghiêng mắt nhìn
rồi nói: “Chỗ này trúng phải ba mũi kim châm.” Ba mũi châm tuy nhỏ nhưng ghim
sâu vào thịt, tới sát tận xương, khiến chàng đau đớn chẳng khác gì bị chém ba đao.

Chu Ỷ hỏi: “Làm sao bây
giờ? Hay chúng ta vào thị trấn tìm đại phu?”

Từ Thiên Hoằng đáp:
“Chuyện đó không được. Trận đánh đêm qua, cả vùng không ai không biết. Chúng ta
ăn mặc thế này đi tìm đại phu trị thương thì chẳng khác gì tự chui vào lưới. Ba
mũi kim đó đáng lẽ phải dùng nam châm để hút ra, nhưng lúc này không sao tìm
được nam châm. Phiền cô lấy dao xẻ thịt để rút chúng ra vậy.”

Chu Ỷ vừa ác chiến quá
nửa đêm, giết không ít quan quân mà sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng bây giờ
nghĩ tới chuyện cầm dao xẻ vào da thịt Từ Thiên Hoằng thì không khỏi chần chừ.

Từ Thiên Hoằng nói: “Ta
chịu được mà, cô cứ ra tay đi... Khoan đã, chờ một lát.” Chàng xé một miếng vải
áo mình ra, đưa cho nàng rồi hỏi: “Cô có mang theo mồi lửa không?”

Chu Ỷ sờ vào bọc rồi
nói: “Có! Huynh làm gì vậy?”

Từ Thiên Hoằng nói:
“Phiền cô đi lượm một ít cành cây và cỏ khô đốt lên thành tro. Sau khi rút kim
châm ra, lấy tro phủ lên vết thương rồi dùng mảnh vải này buộc chặt lại.”

Chu Ỷ theo lời, đốt một
đống tro lớn rồi hỏi đủ chưa. Từ Thiên Hoằng mỉm cười đáp: “Chừng đó đủ để bó
một trăm vết thương.”

Chu Ỷ giận dữ nói: “Ta
chỉ là thứ nha đầu ngu ngốc. Huynh tự mình làm đi.”

Từ Thiên Hoằng mỉm cười:
“Ta lỡ lời, mong cô nương đừng giận.”

Chu Ỷ hừ một tiếng:
“Người như huynh mà cũng biết mình sai hay sao?” Tay phải nàng xách đơn đao
lên, tay trái ấn lên vai Từ Thiên Hoằng gần chỗ vết thương. Khi ngón tay chạm
vào da thịt chàng, nàng bất giác xấu hổ rụt tay lại, mặt mũi nóng bừng.

Thấy nàng đột nhiên đỏ
mặt, Từ Thiên Hoằng tuy mang ngoại hiệu Võ Gia Cát mà cũng không hiểu chuyện
gì, phải hỏi: “Cô nương sợ hay sao?”

Chu Ỷ khẽ đáp: “Ta mà sợ
gì? Chính huynh mới sợ đó. Quay đầu chỗ khác đi, đừng nhìn.” Từ Thiên Hoằng
nghe lời quay đi. Chu Ỷ bóp chặt chỗ trúng kim châm, đưa đao chích vào thịt rồi
nhẹ xoay mũi đao một chút, máu tươi lập tức trào ra. Từ Thiên Hoằng cắn chặt
răng không để bật lên tiếng kêu nào, nhưng những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đã
tuôn ướt đẫm đầu. Chu Ỷ phanh vết thương ra để lộ đuôi kim châm, kéo áo Từ
Thiên Hoằng lau bớt máu tươi cho dễ nhìn, rồi đưa hai ngón tay kẹp chặt, dùng
sức rút ra.

Sắc mặt Từ Thiên Hoằng
trắng bệch, nhưng vẫn cố mỉm cười: “Tiếc là loại kim này không có lỗ xâu chỉ,
không thì có thể tặng cho cô nương thêu thùa.”

Chu Ỷ đáp: “Ta không
biết thêu thùa gì cả. Mấy năm trước mẹ có bắt thử ta thêu, nhưng mới được mấy
đường ta đã làm gãy kim, hỏng luôn cả khung thêu. Mẹ mắng, ta bèn nói: “Mẹ! Con
thêu không được. Mẹ dạy cho con đi.” Huynh đoán xem mẹ ta nói gì?”

Từ Thiên Hoằng đáp:
“Chắc phu nhân gọi cô nương tới để dạy.”

Chu Ỷ nói: “Sai rồi! Bà
nói lúc này không rảnh. Sau này ta mới nghĩ ra, thì ra bà cũng không biết thêu
thùa.” Từ Thiên Hoằng cười ha hả. Trong lúc nói chuyện, nàng lại rút một cây
kim châm nữa ra.

Chu Ỷ mỉm cười nói tiếp:
“Ta vốn cũng không thích học thêu, nhưng khi biết mẹ cũng không hiểu chuyện
thêu thùa thì ta lại một mực đòi bà dạy ta. Bà bị quấy rầy không sao chịu nổi
bèn nói: “Thôi thôi! Nếu con làm phiền ta nữa, thì ta sẽ mách cha mắng con đấy.”
Bà lại nói: “Nếu con không chịu học thêu thùa thì sau này...” Nói đến đây, nàng
đột nhiên dừng lại. Rõ ràng lúc đó Chu phu nhân nói là: “Sau này thử xem con có
lấy được chồng hay không.”

Từ Thiên Hoằng hỏi kĩ:
“Sau này thì sao?”

Chu Ỷ gắt: “Ta không muốn
nói chuyện đó nữa, huynh đừng lải nhải.”

Miệng nói chuyện nhưng
tay nàng vẫn không dừng, mũi kim châm thứ ba đã được rút ra. Sau đó nàng lấy
tro đắp lên vết thương, rồi lấy vải buộc chặt lại.

Chu Ỷ thấy Từ Thiên
Hoằng máu me đầy mình mà vẫn nói chuyện vui vẻ, không khỏi phục thầm: “Tên này
tuy thấp lùn, nhưng xem ra cũng là một nhân vật anh hùng. Nếu người ta xẻo vào
thịt mình, chắc mình phải la hét ầm ĩ, kêu cha gọi mẹ.” Nghĩ đến song thân,
nàng không khỏi chạnh lòng. Lúc này nàng thấy tay mình đầy máu, bèn nói: “Huynh
nằm đây đừng nhúc nhích, để ta đi tìm một ít nước uống.”

Chu Ỷ quan sát địa thế
một lúc rồi chạy ra khỏi khu rừng, được vài trăm bước thì thấy một con suối
nhỏ. Mưa to mới dứt, nước suối còn chảy rất mạnh. Nàng rửa sạch máu trên tay
rồi cúi người xuống suối, đột nhiên thấy bóng mình dưới nước, đầu tóc bù xù, y
phục ẩm ướt nhăn nheo, mặt đầy bùn đất, nhìn không ra con người nữa. Nàng bất
giác nghĩ: “Hỏng bét! Hắn đã thấy bộ dạng tiều tụy của mình rồi.”

Chu Ỷ lập tức soi mình
dưới suối để rửa mặt sạch sẽ, dùng mười ngón tay làm lược cào sơ lại mái tóc,
thắt bím đàng hoàng. Sau đó nàng vốc ít nước uống, tự nhủ: “Chắc hắn cũng đang
khát nước.” Nhưng không có gì để đựng, nàng chần chừ một chút rồi nghĩ ra, lấy
trong bao lưng ra một cái áo, giặt giũ sạch sẽ rồi thấm ướt sũng, xách chạy về.

Lúc nãy Từ Thiên Hoằng
ráng chịu đau để làm bộ tươi cười trò chuyện với Chu Ỷ, bây giờ thì không sao
chống đỡ nổi nữa. Lúc nàng quay lại, chàng đang đau đến chết đi sống lại. Chu Ỷ
thấy chàng như vậy mà vẫn cố giả vờ không sao, không khỏi thương xót trong
lòng. Nàng kêu chàng há mồm, vắt nước trong áo vào cho, rồi hỏi: “Huynh đau lắm
phải không?”

Xưa nay Từ Thiên Hoằng
vẫn coi cô nương này là một đối thủ đấu trí, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ
gì. Không ngờ khi chàng bị thương, nàng lại là bằng hữu duy nhất chăm sóc cho
mình, nên những nghi kị trước đây hoàn toàn quên hết. Lúc này Chu Ỷ lại lộ vẻ
quan tâm chàng tha thiết. Cả đời chàng lăn lộn giang hồ không màng sống chết,
đối mặt với biết bao âm mưu quỷ kế, chưa bao giờ được nghe những lời dịu dàng
như vậy. Họ Từ không nén nổi cảm động, ngẩn ra nhìn nàng không biết nói gì.

Chu Ỷ thấy chàng ngơ
ngác, tưởng thần trí chàng vẫn còn mơ hồ liền hỏi: “Sao rồi? Huynh thấy sao
rồi?”

Từ Thiên Hoằng định thần
đáp lại: “Đỡ hơn rồi, cảm ơn cô!”

Chu Ỷ hừ một tiếng: “Ta
không cần huynh cảm ơn.”

Từ Thiên Hoằng nói:
“Chúng ta ở đây không tiện, nhưng cũng không thể vào thành, chắc phải tìm một
nông gia ở chỗ tương đối hoang vắng. Chúng ta cứ nói mình là huynh muội...”

Chu Ỷ tán đồng: “Ta sẽ
gọi huynh là Từ ca ca.”

Từ Thiên Hoằng nói: “Lúc
nào cô cũng thấy ta lớn tuổi, vậy gọi ta là thúc thúc đi.”

Chu Ỷ cãi: “Huynh đâu có
già quá, kêu huynh là ca ca được rồi. Nhưng chỉ trước mặt người khác thôi, lúc
không có ai thì ta không gọi như vậy đâu.”

Từ Thiên Hoằng cười nói:
“Được rồi, không gọi thì không gọi. Chúng ta nói với họ là dọc đường gặp phải
đại quân, hành lí bị người ta cướp hết, lại còn bị đánh một trận nữa.”

Hai người bàn bạc xong
xuôi, Chu Ỷ bèn dìu chàng dậy. Từ Thiên Hoằng bảo nàng: “Cô cưỡi ngựa đi. Chân
ta không bị thương, đi lại chẳng trở ngại gì.”

Chu Ỷ quát: “Mau lên
ngựa đi! Huynh quá coi thường nữ nhân rồi đó.” Từ Thiên Hoằng không còn cách
nào khác, đành phải nghe lời. Hai người ra khỏi rừng, tìm một con đường nhỏ nhắn
hướng mặt trời mà đi.

Tây bắc là vùng hoang
vu, không giống miền nam Trung Quốc chỗ nào cũng đông dân nhiều ruộng. Hai
người đi hơn một canh giờ, vừa đói vừa mệt, khó khăn lắm mới nhìn thấy một làn
khói mỏng manh, đến gần mới biết đó là một căn nhà vách đất. Từ Thiên Hoằng
xuống ngựa gõ cửa, hồi lâu mới có một bà lão bước ra. Bà cụ thấy trang phục hai
người lôi thôi lếch thếch, không khỏi tần ngần. Từ Thiên Hoằng đem những chuyện
đã bàn tính trước nói qua, rồi hỏi xin bà cụ chút gì ăn lót dạ.

Bà lão kia than thở:
“Quan quân chỉ giỏi tàn hại dân chúng. Xin hỏi khách quan họ gì?”

Từ Thiên Hoằng đáp:
“Cháu họ Chu.” Chu Ỷ liếc chàng một cái, nhưng im lặng không nói. Từ Thiên
Hoằng nhìn lại nàng, cũng không nói.

Bà lão dẫn họ vào nhà,
lấy cho mấy cái bánh. Hai người đói bụng đã lâu, tuy bánh làm bằng lúa mạch vừa
đen vừa xấu, rất thô kệch, nhưng vẫn cảm thấy hương vị ngọt ngào.

Bà lão nói mình họ
Đường, chỉ có một đứa con trai. Một hôm con bà vào thị trấn bán củi bị chó cắn,
giận dữ lấy đòn gánh phang chết con chó, không may đó là chó nhà giàu. Con trai
bà bị tên nhà giàu đó kêu gia đinh đánh cho một trận, về nhà vừa đau vừa tức,
chẳng bao lâu thì qua đời. Cô con dâu còn trẻ tuổi, nhất thời suy nghĩ nông
cạn, giữa đêm thắt cổ chết theo chồng, để lại một mình bà lão cô đơn.

Bà lão vừa kể vừa chảy
nước mắt, Chu Ỷ nghe xong nổi giận, hỏi ngay tên nhà giàu tên là gì, ở đâu. Bà
lão nói: “Tên sát nhân đó cũng họ Đường. Trước mặt thì người ta gọi là Đường
Lão Gia, Đường Tú Tài, còn sau lưng thì gọi là Đường Thạch Tín. Lão ở trong thị
trấn, tòa nhà lớn nhất thị trấn này chính là nhà lão.”

Chu Ỷ hỏi: “Không hiểu
đó là thị trấn gì, ở hướng nào?”

Bà lão trả lời: “Từ đây
đi về hướng bắc khoảng năm dặm đường, qua khỏi ngọn đồi là ra đường cái, đi
thêm về hướng đông hai mươi dặm nữa là tới. Thị trấn đó tên là Văn Quang trấn.”

Chu Ỷ đứng dậy, cầm đơn
đao lên nói với Từ Thiên Hoằng: “Ca ca! Muội phải ra ngoài một chút. Ca ca cứ ở
đây nghỉ ngơi.”

Từ Thiên Hoằng nhìn mặt
là biết nàng muốn đi giết tên thạch tín bọc đường đó, vội ngăn cản: “Muội muốn
ăn kẹo phải không? Để tối nay hãy ăn.” Chu Ỷ ngẩn ra một chút, hiểu ý chàng
liền gật đầu ngồi xuống.

Từ Thiên Hoằng nói: “Bà
bà! Cháu đang bị thương đi lại không tiện, muốn xin bà bà cho nghỉ lại một đêm.”

Bà lão chậm rãi đáp: “Ở
lại thì không sao, nhưng gia đình nghèo quá chẳng có gì tiếp đãi, khách quan
đừng chê cười.”

Từ Thiên Hoằng nói: “Bà
bà chịu cho chúng cháu nghỉ lại là cảm kích lắm rồi. Muội muội cháu ướt hết, bà
bà có quần áo cũ không? Phiền bà bà cho mượn một bộ để thay.”

Bà lão đáp: “Con dâu lão
còn để lại y phục, nếu cô nương không chê thì mặc thử xem sao, chắc cũng vừa.”
Chu Ỷ liền đi thay quần áo, lúc trở ra đã thấy Từ Thiên Hoằng nằm ngủ trên
giường của con trai bà lão rồi.

Đến xế chiều, Từ Thiên
Hoằng bắt đầu nói năng lảm nhảm. Chu Ỷ sờ trán thấy chàng sốt cao, đoán là vết
thương phát tác. Nàng biết tình trạng nguy hiểm mà không biết phải làm sao,
không khỏi hoảng hốt. Nàng hết giận Từ Thiên Hoằng lại đến giận mình, vung đao
chém loạn xạ xuống đất, một lúc thì bật khóc. Bà lão vừa thương vừa sợ, không
dám khuyên can.

Chu Ỷ khóc một hồi rồi
hỏi: “Trong trấn có đại phu không?”

Bà lão trả lời: “Có! Tào
Tư Bằng là đại phu giỏi nhất vùng này. Nhưng ông ấy rất phách lối, xưa nay
không chịu đến những nơi thôn dã như thế này để khám bệnh. Khi con lão bị
thương nặng, lão đã cùng con dâu lạy ông ấy mười bảy mười tám cái, nhưng năn nỉ
thế nào, van xin thế nào, ông ấy cũng không chịu đến đây...”

Chu Ỷ không đợi bà lão
dứt lời, lau nước mắt mà nói: “Bây giờ cháu đi mời ông ấy. Nhờ bà bà chăm sóc
giùm ca ca của cháu.”

Bà lão nói: “Cô nương cứ
yên tâm mà đi. Chỉ e Tào đại phu không chịu đến đây thôi.”

Chu Ỷ mặc kệ, giấu đơn
đao vào yên ngựa, phi một mạch đến trấn Văn Quang thì trời đã nhá nhem tối. Đi
qua một quán cơm có bán rượu, mùi rượu bay tới khiến nàng không nén nổi cơn
thèm, nhưng lại nghĩ: “Ta phải mời đại phu về trị thương cho huynh ấy trước đã.
Ngày tháng còn dài, lo gì sau này không có rượu uống.” Nàng thấy phía trước có
một người đi tới, liền hỏi rõ nơi ở của Tào Tư Bằng rồi đi thẳng đến đó.

Chu Ỷ tới nhà họ Tào, gõ
cửa mất nửa ngày mới có một gia nhân đi ra. Hắn lớn tiếng hỏi: “Trời tối mịt
rồi còn gõ cửa ầm ĩ như vậy làm gì? Báo tin người chết hay sao?”

Chu Ỷ giận dữ nhưng nghĩ
mình đến đây là để cầu xin người ta, nên không tiện nổi xung ngay. Nàng nhẫn
nhịn nói: “Ta đến mời Tào đại phu đi khám bệnh.”

Hắn nói luôn: “Không có
nhà,” rồi không hỏi han gì nữa, quay lưng đóng cổng.

Chu Ỷ vừa giận dữ vừa lo
lắng, lập tức túm lấy vai gã xách ra ngoài cửa, rút đơn đao ra hỏi: “Tào đại
phu có nhà không?”

Hắn hoảng sợ đến nỗi hồn
lìa khỏi xác, run rẩy nói: “Thật mà... không có nhà thật mà.”

Chu Ỷ lại hỏi: “Đang ở
đâu? Nói nhanh lên.”

Hắn đáp: “Lão gia đến
chỗ Tiểu Mai Quế rồi.”

Chu Ỷ liếc đao vào mũi
hắn, hét lên: “Tiểu Mai Quế là cái gì, ở đâu?”

Hắn đáp: “Tiểu Mai Quế
là một người...”

Chu Ỷ quát luôn: “Nói
bậy! Làm gì có ai tên là Tiểu Mai Quế?”

Hắn hoảng sợ lắp bắp:
“Đại... đại vương cô nương! Tiểu Mai Quế là một cô gái lầu xanh.”

Chu Ỷ giận dữ hỏi: “Ta
nghe nói lầu xanh là chỗ đê tiện. Lão gia ngươi đến đó làm gì?”

Tên gia nhân kia nghĩ
thầm: “Con nhãi này hung hãn bá đạo, nhưng chẳng hiểu việc đời gì cả.” Hắn muốn
cười nhưng không dám cười, chỉ còn cách im lặng.

Chu Ỷ giận dữ hỏi tiếp:
“Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không nói?”

Hắn đành kiếm cách trả
lời: “Cô ấy là tình nhân của lão gia.”

Chu Ỷ bây giờ mới hiểu,
thở ra một hơi rồi ra lệnh: “Dẫn ta đi ngay, đừng có lảm nhảm nữa.”

Tên kia ấm ức nghĩ: “Ta
lảm nhảm hồi nào, chuyện gì cũng do ngươi hỏi mà!” Nhưng lưỡi đao lạnh ngắt
đang kề cổ, dĩ nhiên hắn không dám không nghe lời.

Hai người đi đến trước
cửa một ngôi nhà nhỏ, tên gia nhân nói: “Đến nơi rồi.”

Chu Ỷ bảo: “Ngươi gõ cửa
đi, kêu đại phu ra đây.”

Tên kia ngoan ngoãn làm
theo. Tú bà bước ra mở cửa, hắn nói: “Có người đến tìm lão gia khám bệnh, tiểu
nhân nói là lão gia không rảnh, nhưng cô ấy không tin, ép tiểu nhân dẫn đến đây
tìm.” Mụ tú bà liếc xéo hắn một cái rồi đóng sầm cửa lại.

Chu Ỷ đứng sau lưng muốn
chạy lên ngăn cản nhưng không kịp. Nàng đập cửa ầm ầm như đánh trống, nhưng bên
trong chẳng có ai trả lời. Nàng giận dữ đá vào lưng tên kia một cước, hét lên:
“Cút mau! Đừng láng cháng trước mặt làm bổn cô nương nổi nóng.” Hắn bị đá nhào
sấp xuống đất như chó ăn phân, lẩm bẩm thóa mạ rồi bò lê bò càng chạy biến.

Chu Ỷ đợi hắn đi xa mới
tung người nhảy vào trong sân, nhìn thấy một căn phòng có ánh đèn hắt qua khung
cửa sổ giấy, liền nhẹ nhàng cúi người đi tới. Nàng nghe bên trong có tiếng hai
nam nhân thì cả mừng, chỉ lo tên đại phu kia đang làm chuyện bậy bạ với ả Tiểu
Mai Quế thì mình không biết phải hành động ra sao. Chu Ỷ thấm nước bọt ướt đầu
ngón tay, chọc thủng giấy dán cửa sổ, ghé mắt nhìn vào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3