Biên niên sử Narnia (Tập 7: Trận chiến cuối cùng) - Chương 15 phần 1

CHƯƠNG 15

Cao hơn và xa hơn

- Thưa các đức vua hùng mạnh, - chàng trai lạ mặt nói, - và
thưa các nữ hoàng mà vẻ đẹp làm rực sáng cả hành tinh này, xin giới thiệu tôi
là Emeth, con trai thứ bảy của Harpha Tarkaan của thành phố Tehishbaan, ở về
hướng tây sa mạc. Tôi vừa đến Narnia cùng với hai mươi người khác dưới sự chỉ
huy của Rishda Tarkaan. Đầu tiên khi nghe nói rằng chúng tôi sẽ hành quân đến
Narnia, tôi lấy làm vui sướng lắm bởi vì tôi đã nghe bao nhiêu chuyện về mảnh
đất của các ông và chỉ ao ước được giao đấu cùng các chiến sĩ dũng cảm ở đây.

Nhưng khi phát hiện ra rằng chúng tôi sẽ ngụy trang như
những tên lái buôn (đó là một điều sỉ nhục cho một chiến binh và một đứa con
trai của một Tarkaan) rồi phải làm những việc không minh bạch, nói những lời
dối trá thì niềm vui cũng rời bỏ tôi mà đi. Nhất là khi chúng tôi biết chúng
tôi phải làm theo lời một con vượn và khi nó bắt đầu nói rằng Tash và Aslan là
một thì lời tuyên bố ấy làm cho thế giới tối sầm lại trước mắt tôi. Bởi vì bao
giờ cũng vậy, từ khi còn là một cậu bé tôi đã tôn thờ và phụng sự Tash, khát
vọng lớn nhất của tôi là được biết rõ hơn về người và nếu có thể thì được diện
kiến vị thần của mình. Cái tên Aslan là một cái gì rất đáng ghét với tôi.

Và nếu như quý vị đều biết, chúng tôi được lệnh triệu tập
bên ngoài cái lều cỏ ấy, hết đêm này đến đêm khác, chứng kiến cảnh con vượn già
mang ra khỏi lều một cái gì đó đi trên bốn chân mà tôi không thể nhìn cho rõ.
Người và thú cúi chào cung kính và tỏ lòng kính trọng nó. Thế rồi tôi nghĩ
Tarkaan đã bị con khỉ này lừa dối bởi vì cái vật được đưa ra khỏi lều ấy chẳng
phải là Tash cũng không phải bất cứ vị thần nào khác. Nhưng khi quan sát nét
mặt Tarkaan, chú ý đến lời lẽ mà ông ta nói với vượn thì tôi thay đổi ý kiến,
bởi vì tôi thấy rõ hơn, chính Tarkaan cũng không mảy may tin tưởng vào chuyện
đó. Thế là tôi hiểu ra rằng Tarkaan không hề tin vào Tash, nếu tin vào vị thần
này sao ông ta dám cả gan đem ngài ra đùa cợt.

Hiều ra điều đó, một cơn giận ngùn ngụt bốc lên trong tôi,
tôi tự hỏi không biết Tash chân chính có phóng lửa từ trên thiên đường xuống
thiêu ra tro cả vượn và Tarkaan không. Dù sao thì tôi cũng cố kiềm chế cơn
giận, giữ mồm giữ miệng và đợi xem mọi việc diễn tiến như thế nào. Vào đêm cuối
cùng, như mọi người đã biết, vượn không mang cái vật vàng vàng ấy ra ngoài mà
nói rằng tất cả những ai muốn được gặp Tashlan - bởi vị bọn chúng đã ghép hai
tên ấy lại làm một, giả vờ rằng đấy chỉ là một người - đều phải đi từng người
một vào trong lều. Thế là tôi thầm nghĩ: “rồi, không có gì phải hoài nghi, đây
lại là một trò lừa bịp mới.” Nhưng khi mèo đi vào, rồi phóng ra ngoài sợ đến
thất điên bát đảo lên thì tôi tự nhủ: “chắc chắn là có một Tash thật sự đã hiển
linh không cần viện đến tri thức hay niềm tin gì hết, người đang ở giữa chúng
ta và sẽ trả thù cho tội báng bổ người.” Mặc dù trái tim tôi tan ra thành nước
trong lồng ngực vì sự vĩ đại và khủng khiếp của Tash, khát vọng của tôi còn
mạnh hơn nỗi sợ, tôi buộc đầu gối của mình phải cứng lên không được mềm nhũn ra
như thế, buộc hàm răng của mình không được đánh vào nhau cầm cập và quyết định
phải diện kiến Tash một lần, dù thần có phanh thân tôi ra cũng được. Tôi đã lên
tiếng xin được tự mình đi vào lều và Tarkaan mặc dù rất miễn cưỡng cũng đã để
cho tôi vào lều.

Bước chân qua ngưỡng cửa, điều đầu tiên làm tôi vô cùng ngạc
nhiên sửng sốt là tôi thấy mình đứng trong một vùng rực rỡ ánh mặt trời (như
chúng ta đang chứng kiến vào lúc này) mặc dù nhìn từ bên ngoài vào thì thấy túp
lều tối om. Nhưng tôi không có thời gian ngạc nhiên nhiều về chuyện đó bởi vì
ngay lập tức tôi đã phải so gươm với một trong những đồng đội của mình để giữ
lấy mạng sống. Vừa nhìn thấy hắn tôi đã hiểu, thì ra vượn già và Tarkaan đã bố
trí hắn ở đây để giết chết bất cứ ai bước vào nếu người ấy không phải là người
của chúng. Như thế tên này cũng lại là một kẻ dối trá, báng bổ thần linh và
không phải là một tên đầy tớ trung thành của Tash. Tôi có một lý do chính đáng
để so gươm với hắn, băm vằm tên khốn kiếp này và ném xác hắn ra khỏi cửa.

Sau đó tôi nhìn quanh mình, trông thấy bầu trời, mảnh đất
rộng mênh mông này, ngửi thấy tất cả những mùi hương ngào ngạt. Tôi tự nhủ, lạy
các vị thánh thần, đây là một nơi thật đẹp và có thể cuối cùng tôi đã đến được
mảnh đất của Tash. Thế là tôi bắt đầu đi vào mảnh đất kì lạ này để tìm kiếm
người.

Tôi cứ thế đi qua cánh đồng cỏ điểm nhiều loài hoa cùng với
những loài cây có những trái chín ngon lành cho đến lúc tôi thấy từ một con
đường hẹp bị kẹp giữa hai vách đá một con sư tử to lớn hiện ra, đi đến chỗ tôi.
Sư tử đi nhanh như một con đà điểu, thân hình to như một con voi, bộ lông như
một thứ vàng ròng còn đôi mắt thì tỏa ánh hào quang như vàng nung chảy trong lò
luyện. Sư tử trông còn khủng khiếp hơn cả một núi lửa ở Lagour, vẻ đẹp của ông
vượt xa tất cả những gì đẹp đẽ trên đời này cũng giống như một bông hồng rực rỡ
so với cát bụi trên sa mạc vậy. Tôi sụp xuống chân ông, bụng bảo dạ: “Tiêu rồi,
giờ chết của mình đã điểm bởi vì sư tử (người xứng với mọi hình thức tôn thờ)
sẽ biết mình thờ phụng Tash từ hồi nào đến giờ chứ không phải sư tử. Dù sao thì
được gặp mặt sư tử một lần và nhận lấy cái chết cũng còn tốt hơn là trở thành
Chúa tể thế giới mà kéo dài cuộc sống vô nghĩa và không được biết đến sự hiện
diện này.” Nhưng sư tử chói sáng đã cúi cái đầu vàng rực xuống, chạm nhẹ cái
bờm lên trán tôi mà nói:

- Con trai, rất mừng khi được gặp con.

Thế là tôi kêu lên:

- Trời ơi, ngài cũng biết rằng tôi không phải là con ngài mà
lại là một kẻ làm tôi tớ cho Tash.

- Con trai ạ. - Aslan đáp. - Tất cả những điều con làm cho
Tash ta coi như con đã làm cho ta.

Cũng bởi vì lúc nào tôi cũng có khát khao vượt qua được
khiếp đảm nên có đủ sức mạnh mà hỏi sư tử Chói Sáng rằng:

- Thưa ngài, nếu vậy điều mà vượn nói rằng ngài và Tash là
một là đúng ư?

Sư tử bèn gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả đất trời
(nhưng cơn giận của ngài không phải nhằm vào tôi) và nói:

- Sai rồi. Không phải bởi vì ta và Tash là một, mà vì ta và
hắn hoàn toàn đối lập nhau mà ta nhận cho mình sự phụng sự của con đối với hắn.
Bởi vì ta và hắn khác nhau đến thế nên không có một việc làm độc ác nào được
thực hiện nhân danh ta và không một cái gì tốt đẹp làm cho hắn. Vì thế bất cứ
người nào đem Tash ra mà thề và giữ lời thề ấy với một niềm tin trong trẻo thì với
ta người ấy là một tín đồ chân chính, dù kẻ đó không biết đến điều ấy và ta sẽ
quý trọng người này. Và ngược lại bất cứ kẻ nào làm một điều ác nhân danh ta
thì mặc dù hắn gọi tên ta nhưng Tash mới là kẻ mà hắn thờ phụng và việc làm của
hắn chỉ được Tash chấp nhận. Con đã hiểu rõ chưa, con trai?”

Và tôi đáp:

- Ngài cũng biết là tôi hiểu điều đó như thế nào. Nhưng tôi
cũng nói thêm (vì sự thực làm tôi nghẹt thở): “tôi đã tìm kiếm Tash cả đời.”

- Con thân yêu, - đấng Chói Sáng nói, - khát vọng hướng đến
sự toàn thiện toàn mĩ là khôn cùng. Cuối cùng ai cũng sẽ tìm ra cái mà họ thật
sự phải tìm kiếm.

Rồi sư tử phà hơi thở lên người tôi, cuốn đi tất cả nỗi sợ
hãi nãy giờ làm tôi run rẩy cả tứ chi, hơi thở giúp tôi đứng thẳng lên. Sư tử
không nói gì nhiều, chỉ bảo rằng chúng tôi còn gặp nhau và tôi phải đi cao hơn,
xa hơn. Sau đó sư tử xoay người trong một cơn lốc vàng chói lọi và đột ngột
biến mất.

- Và từ lúc đó thưa các nhà vua và nữ hoàng, tôi đã đi lang
thang tìm Aslan. Hạnh phúc của tôi lớn đến nỗi nó làm tôi yếu đi như một người
bị một vết thương chí mạng. Điều kì diệu nhất trong những điều kì diệu là người
lại gọi tôi là “con thân yêu” cứ như thể tôi không phải là một con chó...

- Ê nói cái gì vậy? - Một chú khuyển lên tiếng.

- Thưa ngài, - Emeth nói, - đó là cách chúng tôi thường nói
ở Calormen.

- À, tôi không thể nói là tôi thích điều ấy lắm đâu. - Chó
nói.

- Anh ta không có ý gì xấu, - một con chó già nói, - với lại
chúng ta chả gọi mấy cún con là “thằng cu” khi chúng không ngoan là gì.

- Đúng thế! - Con chó khác thừa nhận. - Hoặc ta gọi là “cái
đĩ”.

- Suỵt! - Con chó già nhắc. - Đó không phải là một từ hay ho
để dùng. Hãy nhớ cậu đang ở đâu chứ.

- Nhìn kìa. - Jill thình lình kêu lên.

Một con vật đang đi đến gần họ với dáng rụt rè, bẽn lẽn. Một
con vật xinh xắn bốn chân, toàn thân nó phủ một màu trắng bạc. Mọi người tròn
mắt nhìn nó trong vòng mười giây, rồi năm sáu giọng cùng bật lên:

- Ôi đây là anh bạn già Puzzle!

Họ chưa thấy chú lừa dưới ánh sáng ban ngày kể từ lúc bỏ bộ
da sư tử ra và bây giờ trông thấy chú ta hoàn toàn khác. Giờ đây chú còn đẹp
hơn chính mình - một con lừa thật bảnh với bộ lông mềm màu xám bạc, khuôn mặt
dịu dàng, thật như đếm và nếu bạn trông thấy chú, bạn sẽ làm cái điều mà Jill
và Lucy lúc này đang làm - chạy lên trước quàng tay ôm cổ chú, hôn lên mũi chú
và vuốt ve đôi tai dài.

Khi họ hỏi chú nãy giờ đã ở đâu thì chú kể là mình đã đi qua
cánh cửa cùng với những con vật khác nhưng thật thà mà nói chú giữ một khoảng
cách đối với chúng và nhất là luôn tìm cách lánh mặt Aslan. Bởi vì chỉ cần nhìn
thấy Aslan bằng xương bằng thịt là chú đã cảm thấy đau đớn về việc làm ngu xuẩn
của mình, ai lại đi nghe lời vượn mà khoác một tấm da sư tử lên người và chính
vì thế chú không dám nhìn vào mặt ai. Nhưng khi thấy tất cả những người bạn tốt
của mình đều đi về hướng tây và sau khi đã ăn no một bụng cỏ (Tôi chưa bao giờ
được thưởng thức một loại cỏ ngon đến thế trong đời. - Lừa nói), chú đã thu hết
cả can đảm đi theo họ.

- Nhưng tôi biết làm gì nếu tôi gặp Aslan. Quả tình tôi
không hiểu phải làm thế nào nữa. - Puzzle nói thêm.

- Bạn sẽ thấy mọi chuyện đều ổn khi được gặp người. - Nữ
hoàng Lucy nói.

Cả đoàn người lại tiếp tục đi, bao giờ cũng nhắm thẳng hướng
tây bởi vì hình như đó là hướng mà Aslan muốn nói khi ông kêu lên, “Cao hơn, xa
hơn!” Nhiều con thú cũng từ từ đi theo hướng này, vùng cỏ này quá rộng và đủ
chỗ cho tất cả.

Trời vẫn còn rất sớm và cái mát lạnh của sớm mai bàng bạc
trong không gian. Họ luôn dừng lại nhìn quanh, ngoái đầu về phía sau, một phần
vì phong cảnh nơi đây quá đẹp, một phần bởi vì có một cái gì đó về nó mà họ
chưa thật hiểu.

- Anh Peter, - Lucy hỏi, - đây là đâu, anh có ý niệm gì về
nó không?

- Anh không biết. - Peter đáp. - Nó nhắc anh nhớ đến một nơi
nào đó nhưng anh không thể gọi tên ra được. Có thể là một nơi chúng ta đã đến
nghỉ khi chúng ta còn rất rất nhỏ.

- Nếu bậy thì đó là một kỳ nghỉ tuyệt vời. - Eustace nói. -
Em đoán không có một đất nước nào như thế này, ở bất kỳ đâu trong thế giới của
chúng ta. Nhìn cái gam màu kia. Anh không thể có được một màu xanh như cái màu
xanh trên các rặng núi kia trong thế giới của chúng ta.

- Đó không phải là đất nước của Aslan ư? - Tirian hỏi.

- Không giống như đất nước của người ở trên đỉnh núi bên
ngoài cực đông thế giới này đâu, - Jill đáp, - em đã từng ở đó, em biết.

- Nếu em hỏi anh, - Edmund nói, - thì theo anh, nó giống một
nơi nào đó trong thế giới Narnia. Nhìn rặng núi trước mặt kia kìa - và những
ngọn núi băng khổng lồ nằm xa hơn nữa. Chắc chắn chúng giống những ngọn núi
chúng ta thường ngắm nhìn từ Narnia, có phải là rặng núi ngược lên phía tây ở
bên ngoài thác nước hùng vĩ phải không?

- Phải, trông giống lắm, - Peter nói, - chỉ có điều những
ngọn núi này to hơn.

- Em không nghĩ những ngọn núi này giống với bất cứ cái gì ở
Narnia, - Lucy nói. - nhưng các anh hãy nhìn kìa.

Cô chỉ về hướng Nam, phía bên trái họ, mọi người đứng lại
nhìn theo tay cô.

- Những dải đồi này, - Lucy nói, - những cánh đồng xinh đẹp
kia và những dãy núi xanh biếc phía sau... chẳng phải rất giống biên giới phía
nam Narnia sao?

- Giống lắm! - Edmund kêu lên sau một phút im lặng. Hoàn
toàn chính xác. Coi kìa, chẳng phải là Mount Pire với cái đầu chĩa ra và kia là
cái đèo ngăn cách với Archenland... tất cả đều giống.

- Tuy vậy, nó lại không thật giống. - Lucy tư lự nói, - có
cái gì rất khác. Nhiều màu sắc hơn, nom như xa xôi hơn những gì em còn nhớ
được... và nó... có cái gì đó... ôi... em cũng không rõ nữa...

- Có một cái gì đó còn giống hơn thật. - Ngài Digory nói nhẹ
nhàng.

Bất thình lình đại bàng Thiên lý nhãn sải rộng đôi cánh sà
xuống từ độ cao mười, mười lăm mét, lượn một vòng rồi đậu xuống trước mặt họ.

- Thưa các vua và các nữ hoàng, - nó kêu lên, - tất cả chúng
ta hồ đồ mất rồi. Chúng ta chỉ mới bắt đầu biết chúng ta đang ở đâu. Từ trên
cao tôi đã trông thấy tất cả, Ettinsmoor, đập Hải Ly, sông Vĩ Đại, Cair
Paravel... tất cả vẫn còn sáng lên ở bên bờ biển Đông. Narnia không chết. Đó
chính là Narnia.

- Nhưng sao chuyện này có thể xảy ra? - Peter hỏi. - Bởi vì
Aslan đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi quá lớn để quay về Narnia, thế mà bây
giờ chúng tôi đang ở đây.

- Đúng. - Eustace nói. - Chúng ta đã thấy cảnh tất cả bị phá
hủy và mặt trời cũng đã tắt.

- Và tất cả mọi vật mới khác biệt làm sao! - Lucy nói.

- Đại bàng nói đúng, - giáo sư Digory lên tiếng, - hãy nghe
đây Peter. Khi Aslan nói các cháu không thể quay lại Narnia là người muốn nói
đến một Narnia trong suy nghĩ của cháu. Nhưng đó không phải là một Narnia thật
sự. Nó có một sự khởi đầu và đã có một kết thúc. Đó chỉ là cái bóng hoặc một
bản copy của một Narnia thật sự bao giờ cũng ở đây và sẽ luôn luôn ở đây. Cũng
như trong thế giới của chúng ta, nước Anh và tất cả những nơi khác chỉ là cái
bóng hoặc bản copy của cái gì đó trong thế giới thật của Aslan. Cháu không cần
phải khóc thương cho Narnia nữa Lucy. Tất cả những gì gắn bó với một Narnia cũ,
tất cả những con thú thân yêu đều đã được hút vào một Narnia thật sự qua cánh
cửa kia. Và tất nhiên đã có sự khác biệt, cũng giống như một vật thật khác với
cái bóng của nó hoặc một cuộc đời thực khác với một giấc mộng.

Giọng nói của ông sang sảng trầm hùng như tiếng kèn trumpet
làm cho ai cũng cảm thấy máu chảy cuồn cuộn trong người và ông nói thêm với
giọng thâm trầm:

- Tất cả những điều này đều có trong triết học Plato, tất cả
đều trong Plato. Lạy Chúa tôi, không hiểu họ dạy dỗ cho bọn trẻ trong trường
cái gì nữa.

Mấy anh em nhà Pavensie cười vang. Đó đúng là những lời họ
nghe ông nói, đã lâu lắm rồi ở một thế giới khác vào lúc râu ông có màu xám bạc
thay cho màu vàng óng như bây giờ. Giáo sư biết vì sao họ cười và bản thân cũng
hòa vào tiếng cười trẻ trung của họ. Nhưng chẳng bao lâu tất cả mọi người đều
im trở lại, bởi vì như bạn cũng biết niềm vui tuyệt đỉnh và những điều kỳ diệu
đến như vậy bao giờ cũng làm cho bạn trở nên nghiêm túc. Nó quá tốt đẹp để có
thể đem ra cười đùa.

Cũng khó giải thích nổi tại sao mảnh đất chói chang ánh mặt
trời này lại khác với một Narnia xưa cũ cũng như khó có thể giải thích với bạn
trái cây ở miền đất này có cái vị như thế nào. Có lẽ bạn sẽ có một ý niệm nào
đó nếu bạn hình dung như thế này: Bạn đang ở trong một căn phòng trong đó, có
một cửa sổ trông ra vịnh hoặc một thảo nguyên xanh tươi uốn lượn dưới núi đồi.
Trên bức tường đối diện với cửa sổ có một tấm gương. Khi bạn quay đầu khỏi cửa
sổ bất chợt bạn bắt gặp cảnh vịnh hoặc thung lũng, một lần nữa hiện trên tấm
gương. Và mặt biển hoặc thung lũng xanh tươi trong tấm gương ấy về một phương
diện nào đó chính là một đối lập với các vật thật. Nhưng cũng lúc đó nó lại là
một cái gì hoàn toàn khác biệt - sâu sắc hơn, tuyệt diệu hơn, giống như những
nơi chốn trong một câu chuyện, một câu chuyện mà bạn chưa hề nghe nói đến nhưng
rất muốn biết về nó. Đấy, sự khác nhau giữa một Narnia cũ và một Narnia mới
cũng giống như vậy đấy. Cái mới là một vùng đất có chiều sâu hơn. Mỗi tảng đá,
bông hoa, cọng cỏ đều trông như thể chúng có một ý nghĩa nhiều hơn chính bản
thân nó. Tôi không có một cách nào miêu tả điều này rõ hơn, thôi thì đành nói
rằng nếu bạn đến đây bạn sẽ hiểu rõ hơn điều mà tôi muốn nói.

Và đây, kì lân đã nói ra được cái điều mà ai cũng cảm thấy
đang trào dâng trong lòng. Nó giậm chân trước bên phải xuống đất, hí vang trời
rồi kêu lên:

- Cuối cùng tôi đã về đến nhà! Đây là đất nước thật sự của
tôi! Tôi thuộc về nơi này! Đây là mảnh đất mà tôi tìm kiếm suốt đời mặc dù tôi
không biết là nó có cho đến lúc này. Lý do tôi yêu Narnia cũ là bởi vì có những
lúc nó có cái gì giống với nơi này. Hu ra! Lên cao hơn, xa hơn!

Nó rung bờm, bật sang phi nước đại - nước phi như vũ bão của
một con kì lân, nếu ở trong thế giới của chúng ta sẽ đưa nó khuất khỏi tầm mắt
chỉ trong vài giây.

Điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Mọi người bắt đầu chạy theo kì
lân và trước sự ngỡ ngàng quá đỗi họ thấy mình có thể theo kịp nó. Không chỉ có
người và bầy chó mà đến cả chú lừa phục phịch nặng nề lẫn chú lùn Poggin với
đôi chân ngắn củn. Không khí tạt vào mặt họ giống như họ đang ngồi trên cỗ xe
phóng hết tốc lực mà không có kính. Miền quê vun vút lao qua như họ có thể nhìn
thấy từ ô cửa sổ một toa tàu cao tốc. Họ chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa nhưng
chẳng có ai cảm thấy nóng, hay mệt hay phải thở gấp cả.

CHƯƠNG 16

Vĩnh biệt Narnia

Nếu người ta chạy mà không có cảm giác mệt thì tôi nghĩ là
không có ai còn muốn làm một điều gì khác. Nhưng ở đây vẫn còn lý do đặc biệt
để dừng lại và có một lý do chính đáng khiến cho Eustace hét toáng lên.

- Bà con ơi! Chú ý! Nhìn coi chúng ta chạy đến đâu!

Cậu bé có lý khi làm thế. Bởi vì bây giờ tất cả mọi người có
thể thấy trước mặt họ là hồ Caldron và xa hơn một chút, từ những vách núi cao
không thể nào vươn tới một dòng thác hung hãn đổ xuống hàng ngàn tấn nước trong
một giây. Lóe sáng như một viên kim cương khổng lồ giữa một vùng cây cỏ xanh
biếc là Thác Lớn, tiếng nước đổ ào ào như sấm dậy vang lên bên tai họ.

- Đừng dừng lại! Lên cao hơn, xa hơn! - Thiên lý nhãn kêu
lên, tiếp tục chạy đường bay của nó ở trên cao.

- Với nó thì dễ ợt! - Eustace nói, nhưng Jewel đã kêu to
hơn:

- Đừng dừng lại! Lên cao hơn, xa hơn!!! Hãy nâng bước cao
hơn... hơn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3