Biên niên sử Narnia (Tập 7: Trận chiến cuối cùng) - Chương 02

CHƯƠNG 2

Sự liều lĩnh của
nhà vua trẻ

Ba tuần sau, vị vua cuối cùng của Narnia ngồi dưới một gốc
sồi đại thụ mọc gần cửa ra vào ngôi nhà đi săn của hoàng gia, nơi các đời vua
thường đến ở một thời gian khi trời vừa sang xuân.

Đó là một ngôi nhà tranh thấp cách không xa biên giới phía
đông của vùng Cột đèn hoang là bao. Nó tọa lạc ngay phía trên chỗ giao nhau của
hai dòng sông một chút. Ông vua trẻ thích cuộc sống đơn giản, thanh tịnh nơi
này, tránh xa triều đình và cuộc sống náo nhiệt ở kinh thành Cair Paravel. Đó
là vua Tirian và mới chỉ ngoài hai mươi tuổi. Đôi vai rộng, cường tráng, cánh
tay nổi lên những bắp thịt rắn chắc và bộ râu quai nón phớt một đường xanh rì,
chàng có đôi mắt xanh biếc và khuôn mặt trung thực quả cảm.

Không có ai ở bên chàng vào buổi sáng mùa xuân hôm ấy trừ
người bạn thân nhất, con kì lân Jewel. Họ thương yêu nhau như anh em trai, cả
hai đã cứu sống nhau trong những lần vào sinh ra tử ngoài trận mạc. Con vật uy
nghiêm, đường bệ đứng cạnh ghế nhà vua, trên cái đầu tròn trặn đẹp đẽ là một
chiếc sừng màu xanh tao nhã tương phản với cái ức có màu trắng như váng sữa.

- Tôi không thể bắt mình làm bất cứ việc gì hoặc chơi một
trò thể thao nào, Jewel à. – Nhà vua nói. – Tôi không thể nghĩ đến bất cứ
chuyện gì ngoài cái tin tuyệt vời này. Cậu có nghĩ là chúng ta sẽ nghe được
nhiều tin tức hơn trong ngày hôm nay không?

- Sẽ là cái tin tốt lành nhất mà tôi nghe nói đến trong thời
của chúng ta hay cha mẹ của chúng ta hay ông bà chúng ta, thưa bệ hạ, - Jewel
nói, - … nếu đó là sự thật.

- Còn có thể là cái gì nữa nếu không phải là sự thật hả
Jewel? Mới cách đây hơn một tuần…lần đầu tiên những con chim bay qua đầu chúng ta
nói rằng Aslan đang ở đây, rằng Aslan đã trở về Narnia. Sau đó lũ sóc cũng nói
vậy. Họ còn chưa gặp người nhưng họ nói chắc chắn Aslan đang có mặt trong rừng.
Tiếp đến là hươu cao cổ đã khẳng định chính mắt mình nhìn thấy người ở một
khoảng cách khá xa, ở Cột đèn hoang, dưới ánh trăng. Rồi một người da nâu có để
râu, một thương nhân đến từ Calormen, cậu cũng rõ người Calormen không tôn thờ
Aslan như chúng ta, và điều ông ta nói là một cái gì ở ngoài vòng nghi vấn. Còn
một con lửng nữa, đêm qua nó đã trông thấy Aslan.

- Đúng thế thưa bệ hạ. Thần tin tất cả những chuyện đó. Nếu
như thần có vẻ không dám chắc thì chỉ là vì niềm vui của thần quá lớn đã khiến
cho thần không dám tin tưởng quá mà thôi. Điều này gần như là quá tốt đẹp để có
thể là sự thực.

- Phải. – Vua đáp với một tiếng thở dài thật sâu gần như
rung lên nhè nhẹ vì sung sướng. – Nó vượt ra ngoài tất cả những điều tôi hi
vọng trong suốt cuộc đời này.

- Nghe kìa, nghe kìa! – Jewel nói, nghiêng đầu sang một bên
và dỏng tai về phía đó.

- Có gì vậy?

- Tiếng vó ngựa, tâu bệ hạ. – Jewel nói. – Có tiếng vó ngựa
đang phi nước đại. Một con ngựa rất lớn. Chắc phải là một con nhân mã. Và kia,
ông ấy đã đến.

Nhân mã với một chòm râu lớn, vàng óng, những giọt mồ hôi
của con người rịn ra trên trán, những giọt mồ hôi ngựa sủi bọt hai bên lườn màu
hạt dẻ. Nhân mã lao tới chỗ nhà vua ngồi, dừng lại và cúi đầu chào:

- Thánh thượng vạn tuế! – Nhân mã kêu lên với cái giọng âm
âm trong lồng ngực nghe như giọng của một con bò mộng.

- Xin chào! – Vua đáp, quay lại phía cánh cửa ngôi nhà đi
săn và nói vọng vào. – Chuẩn bị một tô rượu ngon cho nhân mã ưu tú. Rất mừng là
ông đã đến đây. Khi ông đã tìm lại được nhịp thở của mình rồi hãy nói cho chúng
tôi hay, ông đến đây có việc gì.

Một thị đồng bước ra khỏi cửa, hai tay bưng một chiếc tô lớn
bằng gỗ có chạm những hình thù kì lạ và trao cho nhân mã. Vị khách giơ chiếc tô
lớn lên trịnh trọng nói:

- Thần uống trước là vì Aslan và sự thật, sau đó là vì sức
khỏe của bệ hạ.

Ông uống một hơi hết chỗ rượu (đủ cho 6 người đàn ông khỏe
mạnh) rồi trả lại cái tô không cho thị đồng.

- Nào, ông mang tin tức về Aslan cho chúng tôi phải không? –
Vua hỏi nhân mã giọng lộ vẻ bồn chồn, đôi lông mày cau lại.

- Tâu bệ hạ! Người biết rõ lão thần đã sống và nghiên cứu
thuật chiêm tinh trong một thời gian dài bởi vì loài nhân mã sống thọ hơn loài
người, thậm chí còn có tuổi thọ cao hơn kì lân nữa anh bạn Jewel ạ. Từ hồi nào
đến giờ chưa bao giờ thần thấy những điều kinh khủng như thế được viết trên bầu
trời mà những điều này lại xuất hiện từ đầu năm nay. Những vì sao chẳng nói gì
về việc Aslan đến đây cho hòa bình và hạnh phúc của người dân. Với khả năng của
mình, lão thần biết trong vòng 500 năm qua chưa hề có một cuộc giao hội thảm
khốc như thế giữa các hành tinh. Vì thế thần quyết định tìm đến đây để thông
báo trước với bệ hạ rằng có một tai họa khôn lường đang treo trên đầu Narnia.
Đêm qua có một tin đồn đến tai lão thần rằng Aslan đang có mặt ở Narnia. Muôn
tâu bệ hạ, người đừng tin vào lời đồn đại đó. Chuyện này không thể xảy ra. Các
vì tinh tú trên trời không bao giờ nói dối, trong khi con người và muông thú
thì lại có thể làm chuyện đó. Nếu Aslan thật sự đang ở Narnia thì nhất định
trên bầu trời sẽ có thông báo trước. Nếu Aslan có mặt ở đây thì tất cả những
ngôi sao sáng nhất sẽ hội lại để chào đón người. Không, những lời đồn đại kia
đều không có cơ sở.

- Một sự bịa đặt à? – Vua kêu lên giọng dữ dội. – Loài vật ở
Narnia hay cả thế giới này lại dám nói dối về một vấn đề như thế sao?

Rồi không ý thức được việc mình đang làm, vua bất giác đặt
tay lên chuôi kiếm.

- Đó là câu hỏi mà lão thần chưa tìm được lời giải thưa bệ
hạ! – Nhân mã nói. – Nhưng thần biết chắc một điều, chỉ có những kẻ dối trá
dưới mặt đất, còn trên trời thì không.

- Tôi tự hỏi việc Aslan đến hay không đến Narnia có tùy
thuộc vào sự bắt chước của các vì sao không. Ngài đâu có phải là nô lệ của các
vì sao mà là người sáng tạo ra chúng. Chẳng phải có một điều được nói đến trong
tất cả các câu chuyện kể rằng ngài không phải là một sư tử được thuần hóa đấy
ư? – Kì lân lên tiếng.

- Đúng, nói giỏi lắm Jewel. – Vua kêu lên. – Có những lời
như thế, không phải là một sư tử thuần hóa. Tất cả các truyền thuyết đều nói
như thế.

Nhân mã Roonwit giơ một tay lên, cúi người về phía trước
toan nói một điều gì đó rất khẩn thiết với nhà vua thì cả ba giật mình quay đầu
lại khi nghe tiếng một âm thanh não lòng. Ở phía Tây cách nơi họ đứng không xa
là một rừng cây rậm rạp, san sát những cây đại thụ vì thế họ chưa phát hiện nơi
nào phát ra tiếng kêu có âm điệu ai oán như thế. Nhưng chẳng bao lâu họ đã nghe
rõ từng lời:

- Tai họa, tai họa, tai họa! – Giọng nói ấy cất cao lên. –
Tai họa bổ xuống đầu các anh chị em tôi! Tai họa cho những cái cây thiêng! Cây
cối đang bị chặt phá vô tội vạ. Búa rìu phóng vào chúng tôi. Đau thương quá!
Chúng tôi đã bị đốn sạch. Những cây đại cổ thụ đang ngã xuống, ngã xuống, ngã
xuống!

Với từ “ngã xuống” cuối cùng người nói hiện ra trong tầm
nhìn. Giống một người đàn bà nhưng có chiều cao tương đương với nhân mã, đồng
thời người này cũng giống một cái cây. Thật khó giải thích cho bạn rõ nếu bạn
chưa từng gặp một nữ mộc tinh nhưng bạn sẽ không nhầm nếu bạn đã từng gặp qua
một lần – có một cái gì rất khác biệt trong thần thái, giọng nói và mái tóc của
người ấy. Vua Tirian và hai người thú biết ngay rằng đó là tinh của một cây sồi
lớn.

- Xin bệ hạ mở lượng từ ân! – Mộc tinh kêu lên. – Xin người
hãy đến giúp đỡ thần dân của người. Bảo vệ thần dân của người. Người ta đang
hủy diệt chúng tôi ở Cột đèn hoang. Bốn mươi cây đại thụ là anh chị tôi chỉ còn
trơ gốc.

- Cái gì, quý bà nói gì! Đốn cây ở Cột đèn hoang ư? Giết hại
những cái cây biết nói ư? – Vua kêu lên, nhảy phắt khỏi ghế ngồi và rút kiếm ra
– Sao chúng dám làm điều đó? Kẻ nào dám làm thế? Bây giờ nhân danh Bờm sư tử…

- A-a-a! – Mộc tinh kêu lên, toàn thân rung chuyển trong một
cơn đau khôn tả, giống như một thân cây lớn run bần bật từng cơn trong một trận
cuồng phong mỗi lúc một cuồng bạo. Rồi bất thình lình người đàn bà đổ sang một
bên tựa hồ hai bàn chân bị cắt lìa khỏi cơ thể. Trong vòng một giây họ còn thấy
người đàn bà nằm sõng soài trên bãi cỏ, nhưng chớp mắt một cái đã biến mất
không để lại dấu vết gì. Thế là họ biết chuyện gì đã xảy ra, đồng loại của mộc
tinh ở cách đấy hàng dặm cũng bị đốn xuống như vậy.

Nỗi đau đớn và giận dữ của nhà vua lớn đến nỗi trong một lúc
chàng không sao nói nên lời. Cuối cùng, Tirian nói:

- Đi thôi, các bạn. Chúng ta phải ngược lên dòng sông tìm
cho được những tên côn đồ ác bá đã làm chuyện đó, nhanh nhanh lên không được
lãng phí một giây. Tôi quyết không để cho một tên nào sống sót.

- Tâu bệ hạ, đó là một quyết định đúng đắn, - Jewel nói.

Nhưng Roonwit lại có ý kiến khác:

- Thưa bệ hạ, hãy thận trọng, nhất là trong cơn phẫn nộ của
người. Có những việc hết sức kì lạ đang xảy ra chung quanh đây. Nếu có cả một
lực lượng bạo loạn ở trong vùng này thì ba chúng ta quá yếu nếu phải đương đầu
với chúng. Nếu có thể được xin bệ hạ hãy nán lòng chờ đợi một lúc…

- Tôi không thể đợi được dù chỉ một phần mười giây. Trong
khi Jewel và tôi tiến lên phía trước, ông hãy phi như bay về Cair Paravel. Đây,
hãy cầm chiếc nhẫn của tôi làm tín vật. Triệu tập lính mã, kị binh, những người
lính tinh nhuệ nhất, chó biết nói, mười người lùn (họ đều là những tay thiện
xạ), một hai con báo và người khổng lồ chân đá. Hãy mang họ đến chỗ chúng tôi
ngay khi có thể.

- Xin tuân lệnh, thưa bệ hạ. – Roonwit nói. Ngay lập tức ông
quay đầu phi nước đại về hướng đông, xuống thung lũng phía dưới.

Nhà Vua sải những bước chân dài nhanh thoăn thoắt, có lúc
chàng lẩm bẩm nói một mình có lúc nắm chặt hai bàn tay lại. Jewel đi bên cạnh
chẳng nói gì, cứ như vậy không hề có một tiếng động nào giữa đôi bạn trừ tiếng
rung nhè nhẹ của sợi dây xích vàng đeo trên cổ kì lân, tiếng chân người và
tiếng móng vuốt của loài vật này đi trên thảm cỏ.

Chẳng bao lâu sau họ đã tới bờ sông và đến một con đường mòn
cỏ mọc tốt um, bên tay trái là dòng sông còn bên tay phải là khu rừng. Thêm một
đoạn đường nữa thì đến một nơi mặt đất trở nên gồ ghề hơn và rừng cây mọc tràn
ra tận bờ sông. Con đường mòn, hoặc một cái gì như thế, bây giờ chạy qua bờ bên
kia và họ phải lội qua một khúc sông cạn để sang bên kia sông. Nước sông dâng
lên đến vai Tirian. Jewel đi ở bên phải, cố không để cho dòng nước cuốn trôi
còn Tirian quàng đôi tay cường tráng quanh cái cổ mạnh mẽ của kì lân, thế là
hai người qua sông an toàn. Vua vẫn còn giận nóng cả người nên không cảm thấy
là nước rất lạnh. Nhưng tất nhiên chàng cẩn thận lau thanh kiếm vào vai áo, chỗ
duy nhất trên người chàng còn khô ráo khi họ bước lên bờ.

Họ cứ thẳng hướng tây mà tiến, con sông bây giờ ở bên tay
trái, vùng Cột đèn hoang thì ở trước mặt. Đi chưa đầy một dặm cả hai dừng lại
và cùng kêu lên một tiếng.

Vua bật lên:

- Trước mặt có cái gì vậy?

Còn Jewel thì nói:

- Nhìn kìa!

- Đó là một cái bè. – Tirian nói.

- Đúng thế. Có khoảng sáu hoặc bảy thân cây gỗ lớn, vết chặt
cành lá vẫn còn tươi nguyên. Chúng được ghép lại với nhau thành một mảng và lúc
này nó đang băng băng trôi trên dòng sông. Đứng ở trước, cầm một cái sào dài
đang điều khiển bè là một con chuột nước cỡ lớn.

- Này, chuột nước! Nhà ngươi đang làm cái gì đấy? – Vua kêu
to.

- Đưa những súc gỗ này xuôi xuống hạ lưu bán cho người
Calormen thưa bệ hạ. – Chuột đáp và chạm vào một tai theo cái kiểu của nó cũng
tựa như chạm tay vào mũ nếu nó có một cái mũ đội trên đầu.

- Người Calormen! – Tirian gầm lên như sấm động. – Ngươi nói
cái gì vậy? Ai ra lệnh chặt phá những cái cây này?

Đến khúc này, con sông trở thành một dòng lũ đầu xuân, chớp
mắt một cái bè đã vùn vụt trôi qua vua và Jewel. Chuột nước ngoái đầu lại ráng
hết sức kêu to:

- Lệnh của sư tử. Của chính Aslan…- Nó còn nói thêm một cái
gì đó nhưng họ không nghe ra được.

Vua và kì lân đứng chết trân, đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều
lộ ra một vẻ hoảng sợ hoang mang mà ngay trong những giờ phút sinh tử nơi trận
mạc họ cũng chưa để lộ ra bao giờ.

- Aslan! – Cuối cùng vua nói với một giọng trầm trầm. –
Aslan. Có lẽ nào đó lại là sự thật? Chẳng lẽ người lại muốn đốn cây thiêng và
giết hại các mộc tinh?

- Trừ phi các mộc tinh này đã gây nên một tội lỗi trời không
dung, đất không tha! – Jewel lẩm bẩm.

- Và lại đem bán cho bọn Calormen! – Vua thẫn thờ nói. – Có
lẽ nào?

- Tôi không biết. – Jewel đáp với giọng đau khổ. – Ông ấy
không phải là một con sư tử được thuần hóa mà.

- Phải, - cuối cùng vua nói, - chúng ta hãy tiếp tục dấn
bước và sẽ đón nhận cuộc phiêu lưu đang chờ phía trước.

- Đó là việc duy nhất còn lại để chúng ta thực hiện thưa bệ
hạ. – Kì lân đáp. Nó không thấy là vào lúc ấy cả hai đã hồ đồ như thế nào trong
những hành động bột phát. Vua cũng không nhận điều đó. Họ quá giận dữ để có thể
suy nghĩ một cách hợp lí. Cuối cùng thì bao nhiêu hệ quả xấu đã xảy ra chỉ vì
sự liều lĩnh của họ.

Bất thình lình vua tựa người vào cổ bạn, mái đầu gục xuống:

- Jewel, cái gì đang đợi chúng ta ở phía trước đây! Những ý
nghĩ kinh khủng đang lồng lộn trong trái tim tôi. Nếu chúng ta chết vào ngày
hôm qua có phải chúng ta đã là những kẻ hạnh phúc rồi không?

- Phải. Chúng ta đã sống quá lâu. Điều tệ hại nhất trên đời
sắp giáng xuống đầu chúng ta.

Hai người bạn cứ đứng như thế trong vòng một, hai phút rồi
lại tiếp tục đi. Được một đoạn họ nghe tiếng chan chát của những cái rìu bổ vào
thân cây còn tươi mặc dù họ chẳng nhìn thấy gì bởi vì mặt đất trước mắt họ cao
dần lên thành một ngọn đồi. Khi lên đến đỉnh, họ có thể nhìn thấy toàn bộ khu
vực Cột đèn hoang.

Khuôn mặt nhà vua trẻ trắng bệch đi khi nhìn thấy quang cảnh
trước mắt.

Ngay ở giữa khu rừng nguyên sinh – chính nơi cái cây vàng
cây bạc đã mọc lên và nơi một đứa trẻ trong thế giới của chúng ta đã trồng một
cây thiêng để bảo vệ - cả một vạt rừng rậm đã bị phát quang. Một lối đi mới mở
trông như một vết thương dài toác miệng, cày lên trên mặt đất với những vết lún
đầy bùn là nơi những thân cây mới đốn bị kéo ra bờ sông. Có cả một đám đông
đang làm việc, tiếng roi vút răng rắc trong không khí, tiếng những con ngựa thở
hồng hộc trong khi lôi đi các súc gỗ vẫn còn rỉ nhựa tươi.

Điều đầu tiên làm vua và kì lân ngạc nhiên là vào khoảng một
nửa trong số đó không phải là những con thú biết nói mà là người. Điều thứ hai,
đó không phải là những người Narnia tóc vàng mà là những người da nâu, râu tóc
đen đến từ Calormen, một nơi đất rộng, người đông nằm dưới sự cai trị của các
đời vua độc ác, bao giờ cũng đem lòng gây hấn thù địch với các nước láng giềng.
Quốc gia này nằm gần Archenland, cách một sa mạc rộng lớn về phía nam. Tất
nhiên không có lí do gì mà người ta lại không gặp một hoặc hai người Calormen
vào những ngày này – một thương gia hay một nhà ngoại giao – bởi vì hiện Narnia
và Calormen đang có mối quan hệ buôn bán. Nhưng Tirian không hiểu tại sao lại
có quá nhiều người như vậy và tại sao họ lại ở đây, chặt phá rừng của người
Narnia. Chàng xiết chặt đốc kiếm, chiếc áo choàng vắt lên tay trái. Họ đến gần
đám người hơn.

Có hai người Calormen đang điều khiển một con ngựa bị buộc
vào một thân cây lớn. Nhưng khi vua đến gần, cây gỗ đang mắc lại trong một vũng
bùn.

- Kéo đi, con vật lười nhác! Đẩy đi, con heo lười biếng này!
– Hai người hò hét, vung roi vun vút quất lên mình ngựa. Nhưng con ngựa đã ráng
hết sức rồi, đôi mắt nó vằn lên những tia máu, toàn thân nó nổi bọt trắng xóa.

- Làm việc đi, cái đồ thối tha lười nhác! – Một người vừa
gào lên vừa quất cho con ngựa một đòn chí mạng. Và rồi có một việc kinh khủng
đã xảy ra.

Cho đến lúc ấy Tirian vẫn tin chắc là những con ngựa đang
làm việc cho người Calormen kia là ngựa của họ - những con vật đần độn, câm
lặng như loài ngựa trong thế giới chúng ta. Mặc dù chàng ghét phải chứng kiến
cái cảnh một con vật câm lặng bị ngược đãi, nhưng lúc này chàng quan tâm đến
những kẻ đang giết hạ cây cối hơn. Chưa bao giờ chàng có ý nghĩ rằng người ta
có thể thắng cương lên một con ngựa tự do, biết nói ở Narnia chứ đừng nói đến
chuyện lại dám dùng roi quất lên lưng nó. Nhưng khi ngọn roi tàn nhẫn tới tấp
giáng xuống, con ngựa nhảy lùi lại và kêu lên nghe trong đó có lẫn tiếng khóc
đau đớn:

- Quân bạo tàn ngu ngốc! Ông không thấy là tôi đã làm tất cả
những gì có thể à?

Khi Tirian biết rằng con ngựa ấy là một trong những cư dân
Narnia của chàng thì một cơn thịnh nộ như trời long đất lở chụp lên cả chàng
lẫn kì lân và cả hai không còn biết mình đang làm gì nữa. Thanh kiếm của vua
vung lên, cái sừng của kì lân lao tới, cả hai thứ vũ khí cùng phóng ra một lúc.
Hai người Calormen nằm chết thẳng cẳng. Một người nhận một nhát kiếm của
Tirian, một người bị sừng kì lân đâm xuyên qua tim.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3