Vật chủ - Chương 16 - Phần 1
Chương 16
Phân công
Viền của cửa hang đã
được bào mòn, nhưng nó quẹt vào lòng bàn tay và cẳng tay tôi khi tôi lảo đảo
chui qua. Tôi đau và cứng người lại để nâng mình đứng thẳng lên, và tôi phải
ngưng thở. Đầu tôi bồng bềnh khi máu chảy xuống.
Tôi chỉ kiếm một thứ
- nơi Jared đang đứng, để tôi có thể đặt mình giữa anh và những kẻ tấn công
anh.
Tất cả bọn họ đều chết
đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tôi. Jared quay lưng vào tường, hai bàn tay nắm
chặt thành nắm đấm và thõng xuống. Trước mặt anh, Kyle gập người xuống, ôm lấy
bụng. Ian và một người lạ kéo anh ta ra sau vài feet, miệng há hốc kinh ngạc.
Tôi lợi dụng sự ngạc nhiên của họ. Bằng hai bước dài, run rẩy, tôi chen vào giữa
Kyle và Jared.
Kyle là người đầu
tiên phản ứng. Tôi chỉ cách anh ta không đến một foot, và bản năng nguyên thủy
của anh ta là gạt tôi ra xa. Bàn tay anh ta đánh vào vai tôi và đẩy tôi ngã xuống
sàn. Trước khi tôi ngã, cái gì đó nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đứng dậy.
Ngay khi nhận ra điều
anh vừa làm, Jared thả cổ tay tôi ra như thể da tôi đang rỉ axit.
“Vào trong ngay,”
anh rống lên với tôi. Anh cũng đẩy vai tôi, nhưng không mạnh như cú đẩy của
Kyle. Nó khiến tôi loạng choạng hai bước quay lại chỗ cửa hang.
Cái hang là một vòng
tròn tối thui trong hành lang hẹp. Bên ngoài nhà tù bé nhỏ, cái hang to hơn
trông y như thế, chỉ dài hơn và cao hơn, một cái ống thay vì một cái hố. Một ngọn
đèn nhỏ - chạy bằng cái gì, tôi không thể nào đoán được – chiếu sáng mờ mờ hành
lang từ mặt đất. Nó tạo ra những cái bóng kì lạ trên khuôn mặt những người đàn
ông, biến chúng thành những khuôn mặt quái vật gầm ghè.
Tôi lại bước một bước
về phía họ, quay lưng lại với Jared.
“Tôi là thứ anh muốn,”
tôi nói trực tiếp với Kyle. “Để anh ấy yên.”
Không ai nói bất kì
điều gì trong một giây dài.
“Kẻ lừa đảo khốn kiếp,”
Ian cuối cùng cũng lầm rầm, mắt mở to kinh hoàng.
“Tôi bảo vào trong
ngay,” Jared rít đằng sau tôi.
Tôi quay nửa người,
không muốn Kyle ra khỏi tầm nhìn. “Anh không có nghĩa vụ phải hi sinh thân mình
để bảo vệ tôi.”
Jared nhăn nhó, một
tay giơ lên để đẩy tôi trở lại cái hang lần nữa.
Tôi tránh ra; hành động
đó đẩy tôi về gần với người muốn giết tôi hơn.
Ian tóm lấy cánh tay
tôi và vặn nó ra sau. Tôi chống lại một cách bản năng, nhưng anh ta rất khỏe.
Anh ta vòng tay tôi ra sau quá xa và tôi phải rên lên.
“Bỏ tay ra khỏi người
cô ấy!” Jared thét lên, lao tới.
Kyle bắt lấy anh và
xoay anh một vòng trong thế vật lộn, đẩy cổ anh ra phía trước. Người đàn ông
kia tóm lấy một cánh tay còn lại của Jared.
“Đừng làm anh ấy
đau!” tôi la lên thất thanh. Tôi vặn vẹo trong bàn tay đang bắt giữ tôi.
Khuỷu tay tự do của
Jared thụi vào bụng Kyle. Kyle hổn hển và bị lỏng tay. Jared xoay khỏi kẻ tấn
công anh rồi lao trở lại, đấm trúng vào mũi Kyle. Dòng máu đỏ sẫm bắn lên tường
và ngọn đèn.
“Kết liễu nó đi,
Ian!” Kyle kêu lên. Anh ta cúi đầu xuống và nhắm vào Jared, lao mình vào người
anh.
“Không!” Jared và
tôi cùng gào lên một lúc.
Ian thả cánh tay tôi
ra, và bàn tay anh tay siết quanh cổ họng tôi, chặn hơi thở của tôi. Tôi cào
vào hai tay anh ta với những móng tay vô dụng, cùn xỉn của tôi. Anh ta siết tôi
chặt hơn, nhấc bổng tôi lên khỏi mặt sàn.
Đau đớn – đôi bàn
tay đang thiết chặt, nỗi sợ hãi đột ngột của phổi tôi. Cực kì đau đớn. Tôi quằn
quại, để thoát khỏi nỗi đau nhiều hơn là thoát khỏi bàn tay sát nhân.
Clích, clích.
Tôi mới chỉ nghe thấy
âm thanh đó một lần trước đây, nhưng tôi nhận ra nó. Tất cả những người khác
cũng vậy. Tất cả bọn họ đều đông cứng, Ian với bàn tay vẫn khóa chặt trên cổ
tôi.
“Kyle, Ian, Brandt –
lùi lại!” Jeb quát.
Không ai di chuyển –
chỉ có tay tôi, vẫn cào cấu, và chân tôi, khươ khươ trên không.
Jared đột nhiên thụp
xuống bên dưới cánh tay không cử động của Kyle và lao vào tôi. Tôi nhìn thấy nắm
đấm của anh bay về phía mặt tôi, và nhắm chặt mắt lại.
Một tiếng thịch vang
lên cách đầu tôi vài inch. Ian hự lên, và tôi rơi xuống sàn. Tôi lồm cồm bò dưới
chân anh ta, hổn hển. Jared rút lui sau khi liếc ánh mắt giận dữ về phía tôi và
tới đứng bên cạnh cánh tay Jeb.
“Các cậu là khách ở
đây, mấy nhóc, và đừng có quên chuyện đó,” Jeb gầm ghè. “Ta đã bảo các cậu
không đi lùng tìm cô gái. Trong lúc này, cô ta cũng là khách, và ta không đồng
ý để bất kì vị khách nào của ta giết bất kì người nào khác.”
“Jeb,” Ian rên lên
phía trên tôi, giọng anh ta bị nén vì bàn tay đặt lên miệng. “Jeb. Chuyện này
thật điên rồ.”
“Kế hoạch của ông là
gì?” Kyle hỏi. Mặt anh ta đầy những máu, một hình ảnh bạo lực, ghê rợn. Nhưng
chẳng có dấu hiệu đau đớn nào trong giọng anh ta hết, chỉ có sự giẫn dữ bị kiềm
chế và sôi sùng sục. “Chúng tôi có quyền được biết. Chúng tôi phải quyết định
liệu chỗ này có còn an toàn không hay đã đến lúc phải đi. Vì thế… ông còn định
giữ thứ này làm chó cảnh đến bao giờ? Ông sẽ làm gì với nó khi đã thôi trò đóng
vai Chúa Trời? Tất cả chúng tôi đáng được biết những câu trả lời đó.”
Những lời lẽ khác
thường đó của Kyle vang mãi trong mạch đập phía sau đầu tôi. Giữ tôi làm chó cảnh?
Jeb đã gọi tôi là khách của ông… Đó có phải là một từ khác để
chỉ tù nhân không? Liệu có thể tồn tại hai con người không đòi
hỏi hoặc cái chết của tôi hoặc lời thú tội bị bức cung của tôi không? Nếu thế,
nó chẳng khác nào một điều kì diệu.
“Không có câu trả lời
cho cậu đâu, Kyle,” Jeb nói. “Nó không phụ thuộc vào ta.”
Tôi không nghĩ có bất
kì một phản ứng nào khác của Jeb có thể làm họ bối rối hơn được. Cả bốn người
đàn ông, Kyle, Ian, người lạ tôi không biết, và thậm chí cả Jared, đều nhìn đăm
đăm vào ông ngạc nhiên. Tôi vẫn gập người thở hổn hển dưới chân Ian, ước gì có
cách nào đó để tôi có thể trèo trở lại cái hốc của tôi mà không ai biết.
“Không phụ thuộc vào
ông ư?” cuối cùng Kyle cũng nhắc lại, vẫn không tin được. “Vậy thì ai? Nếu ông
đang nghĩ đến việc đưa ra bỏ phiếu, thì đã xong rồi. Ian, Brandt, và tôi là những
người được chỉ định thực thi kết quả.”
Jeb lắc đầu – một cử
động rất ít để mắt ông không hề rời khỏi người đàn ông ở trước mặt ông. “Nó
cũng không phụ thuộc vào cuộc bỏ phiếu. Đây vẫn là nhà tôi.”
“Vậy thì ai?” Kyle
hét.
Đôi mắt Jeb cuối
cùng cũng chuyển hướng – tới một khuôn mặt khác rồi trở về với Kyle. “Đó là quyết
định của Jared.”
Tất cả mọi người, kể
cả tôi, chuyển ánh mắt nhìn về Jared.
Anh há hốc mồm nhìn
vào Jeb, cũng ngạc nhiên như những người khác, rồi hàm răng anh nghiến chặt lại
với nhau phát ra tiếng. Anh ném một ánh mắt đầy căm hận về phía tôi.
“Jared á?” Kyle hỏi,
đối mặt với Jeb lần nữa. “Vô lý hết sức!” Bây giờ anh ta không còn kiểm soát được
mình nữa, gần như phun phì phì giận dữ. “Anh ta thiên vị hơn bất kì ai khác! Tại
sao? Làm sao anh ta khách quan trong chuyện này được?”
“Jeb, cháu không…”
Jared lẩm bẩm.
“Cô ấy là trách nhiệm
của cậu, Jared,” Jeb nói bằng một giọng cả quyết. “Tất nhiên, ta sẽ giúp cậu, nếu
có thêm bất kì rắc rối nào kiểu như thế này, và sẽ giúp trông coi cô ấy và những
chuyện tương tự. Nhưng khi phải ra quyết định, thì đó là việc của cậu.” Ông giơ
một tay lên khi Kyle cố phản đối lần nữa. “Hãy nhìn sự việc theo cách này, Kyle.
Nếu ai đó tìm thấy Jodi trong một chuyến đi trộm và mang cô ấy trở về đây, liệu
cậu có muốn ta hay Doc hay một cuộc bỏ phiếu quyết định chúng ta sẽ làm gì với
cô ấy không?”
“Jodi đã chết rồi,”
Kyle phun ra, máu phun phì phì từ miệng anh ta. Anh ta lườm tôi với biểu hiện y
hệt như Jared vừa mới có.
“À, nếu cơ thể của
cô ấy lang thang tới đây, thì cậu vẫn là người quyết định. Cậu có muốn làm theo
bất kì cách gì khác không?”
“Đa số -“
“Nhà ta, luật của
ta,” Jeb gay gắt chen ngang. “Không bàn cãi gì nữa. Không bỏ phiếu gì hết.
Không cố gắng trừ khử nào nữa. Ba cậu truyền lại lời ta – kể từ nay đây là qui
định. Quy định mới.”
“Lại một cái
nữa?” Ian khẽ lẩm bẩm.
Jeb lờ anh ta đi. “Nếu,
không chắc là có hay không, bằng cách nào đó việc thế này lại xảy ra, thân thể
đó thuộc về ai thì người đó quyết định.” Jeb chọc chọc nòng súng về phía Kyle,
rồi lắc nó vài inch về hướng hành lang đằng sau lưng anh ta. “Ra khỏi đây đi.
Ta không muốn nhìn thấy cậu ở bất cứ chỗ nào gần đây lần nữa. Cậu bảo cho mọi
người biết hành lang này đã bị cấm. Không ai có bất kì lý do gì để ở đây trừ
Jared, và nếu ta bắt được ai đang lén lút xung quanh, ta sẽ không thèm hỏi trước
đâu đấy. Hiểu chưa? Đi. Ngay.” Ông lại chọc khẩu súng vào Kyle.
Tôi kinh ngạc thấy
ba sát thủ ngay lập tức đi trở lên hành lang, thậm chí còn không dừng lại để
dành cho tôi hay Jeb một cái nhăn mặt từ biệt.
Tôi thực sự muốn tin
rằng khẩu súng trên tay Jeb chỉ để dọa nạt.
Kể từ lần đầu tiên
tôi nhìn thấy ông, Jeb đã thể hiện mọi điều vượt xa sự tử tế. Ông chưa từng một
lần thô bạo với tôi; chưa từng nhìn tôi với biểu hiện ác nghiệt dễ nhận thấy.
Giờ đây có vẻ như ông là một trong số hai người duy nhất ở đây không muốn làm hại
tôi. Jared có thể đã chiến đấu để giữ mạng cho tôi, nhưng rõ ràng là anh cực kì
mâu thuẫn về quyết định đó. Tôi cảm thấy anh có thể thay đổi ý kiến bất kì lúc
nào. Từ biểu hiện của anh, có thể thấy rõ rằng một phần trong anh muốn kết thúc
chuyện này cho xong – đặc biệt bây giờ khi Jeb đã đặt quyền quyết định lên vai
anh. Trong khi tôi phân tích chuyện này, Jared lừ lừ nhìn tôi với vẻ căm ghét
khắc trên mỗi đường nét của khuôn mặt anh.
Tuy nhiên, cũng nhiều
như tôi muốn tin rằng Jeb chỉ dọa nạt, trong khi tôi nhìn ba người đàn ông biến
mất vào đêm tối đi xa khỏi tôi, tôi thấy rõ ràng là không đời nào ông lại chỉ
có thế. Bên dưới cái vẻ bề ngoài ông đã trình ra, Jeb chắc hẳn phải là người
đáng sợ và độc ác như những người còn lại. Nếu ông chưa từng sử dụng khẩu súng
đó trong quá khứ - dùng nó để giết người, chứ không phải chỉ là dọa nạt – thì
không ai lại nghe lời ông đến vậy.
Những thời điểm
tuyệt vọng, Melanie thì
thầm. Chúng tôi chẳng thể nào tử tế trong cái thế giới các người tạo
ra. Chúng tôi là những kẻ trốn chạy, một giống loài đang có nguy cơ tuyệt diệt.
Mọi lựa chọn đều là lựa chọn sống – chết.
Xuỵt. Tôi không
có thì giờ tranh cãi. Tôi cần tập trung.
Jared giờ đang đối mặt
với Jeb, một bàn tay giơ ra trước mặt anh, lòng bàn tay ngửa lên, những ngón
tay khẽ cụp vào. Bây giờ khi những người khác đã đi, cơ thể hai người trùng xuống
trong tư thế thả lỏng hơn. Jeb thậm chí còn cười bên dưới bộ râu dày, cứ như thể
là ông thích thú cuộc đối đầu trước họng súng. Con người kì lạ.
“Xin đừng đặt chuyện
này lên cháu, Jeb,” Jared nói. “Kyle nói đúng một chuyện – cháu không
thể ra một quyết định công tâm.”
“Không ai bảo cậu phải
ra quyết định ngay lúc này. Cô ấy sẽ không đi đâu cả.” Jeb nhìn xuống tôi, vẫn
cười. Con mắt gần nhất với tôi – con mắt Jared không thể thấy – nhắm lại nhanh
chóng và mở ra ngay. Một cái nháy mắt. “Không phải sau tất cả những rắc rối cô ấy
gặp phải để tới được đây. Cậu có ối thời gian để suy nghĩ thông suốt.”
“Chẳng có gì để suy
nghĩ thông suốt hết. Melanie đã chết rồi. Nhưng cháu không thể
- không thể - Jeb, cháu không thể chỉ…” Jared dường như không thể nói hết câu.
Nói với anh ấy
đi.
Tôi vẫn chưa sẵn
sàng để chết ngay lập tức đâu.
“Vậy thì đừng nghĩ về
nó nữa,” Jeb bảo anh. “Có lẽ sau này cậu sẽ nghĩ ra cái gì đó. Hãy cho nó ít thời
gian.”
“Bác sẽ làm gì
với nó đây? Chúng ta không thể trông coi nó suốt ngày đêm được?”
Jeb lắc đầu.
“Đó chính xác là việc chúng ta sẽ phải làm trong một khoảng thời
gian nữa. Mọi chuyện sẽ dịu đi thôi. Thậm chí cả Kyle cũng không thể cứ ôm mối
giận dữ muốn giết người suốt vài tuần lễ được.”
“Một vài tuần ư?
Chúng ta không có thời gian để chơi trò vệ sĩ dưới này trong vài tuần được.
Chúng ta có những việc khác –“
“Ta biết, ta biết.”
Jeb thở dài. “Ta sẽ nghĩ ra cái gì đó.”
“Và đó chỉ là một nửa
vấn đề thôi.” Jared nhìn vào tôi lần nữa; một mạch máu trên trán anh co giật.
“Chúng ta giữ nó ở
đâu đây? Không có vẻ như chúng ta có một cái hầm kín.”
Jeb cười với tôi.
“Bây giờ cô sẽ không gây rắc rối gì cho chúng ta, phải không?”
Tôi nhìn đăm đăm vào
ông không nói.
“Jeb,” Jared lẩm bẩm,
chán nản.
“Ồ, đừng lo về cô ấy.
Thứ nhất, chúng ta sẽ để mắt đến cô ấy. Thứ hai, cô ấy sẽ không bao giờ có thể
tìm đường ra khỏi đây được – cô ấy sẽ đi lòng vòng lạc lối cho đến khi đâm sầm
vào ai đó. Từ đây dẫn đến điều thứ ba: cô ấy không ngu ngốc đến thế.” Ông nhướn
một bên lông mày trắng rậm rạp vào tôi. “Cô sẽ không đi kiếm Kyle hay mấy người
còn lại, phải không? Tôi không nghĩ có ai trong bọn họ lại thích cô đâu.”