Yêu không lối thoát - Chương 12 - Phần 3

Dần dần, gương mặt Từ Tử Thanh đỏ bừng, đôi
môi cô ta trở nên tím tái, sự phản kháng thất bại dưới đôi tay như gọng kìm sắt
của đối phương. Khi Từ Tử Thanh gần rơi vào ranh giới giữa sự sống và chết,
Tưởng Úc Nam
đột nhiên buông tay.

Cả người Từ Tử Thanh bị đẩy xuống đất. Đầu
gối đập xuống mặt đường, xước da, chảy máu nhưng cô ta không bận tâm, chỉ ho
khù khụ và ra sức hít thở.

Một đôi giày da từ từ xuất hiện trong tầm
mắt của Từ Tử Thanh.

Bóng đen của người đàn ông trên mặt đất phủ
kín toàn thân Từ Tử Thanh. Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo: “Bây giờ cô nên
cầu nguyện Viêm Lương là người của Từ gia các cô, bằng không, mục tiêu của tôi
sau này sẽ là Từ tiểu thư, người mang dòng máu Từ gia thật sự.” Tưởng Úc Nam ngồi xuống,
nâng cằm Từ Tử Thanh. “Đến lúc đó, thủ đoạn của tôi sẽ càng tàn nhẫn. Tôi là
người nói được làm được!”

Dứt lời, Tưởng Úc Nam lạnh lùng
hất mặt Từ Tử Thanh về một bên.

Tưởng Úc Nam đứng dậy, rời đi. Không biết
bao lâu sau, tiếng bước chân mới dần biến mất, để lại người phụ nữ hồn bay
phách lạc ngồi bệt dưới ngọn đèn đường và hai chiếc xe con sang trọng bẹp rúm.

Viêm Lương tỉnh lại với cơn đau đầu như búa
bổ vào trưa hôm sau.

Cô đang nằm trên chiếc giường mềm mại, dưới
ánh sáng ấm áp. Cô giơ tay che mắt để thích ứng với ánh sáng đột ngột. Một lúc
lâu sau cô mới ngồi dậy, cúi đầu quan sát mình. Mặc dù đã thay bộ đồ ngủ nhưng
cô vẫn ngửi thấy mùi rượu còn lưu lại trên người.

Tựa hồ đoán chuẩn xác thời gian cô thức
giấc, người giúp việc đẩy cửa đi vào, mang theo khay thức ăn. Viêm Lương không
muốn ăn, chỉ cầm cốc uống nước. Cô xua tay ra hiệu cho người giúp việc mang đồ
ăn ra ngoài.

Người giúp việc vâng dạ một tiếng rồi bê đồ
ăn rời khỏi phòng. Viêm Lương uống nước cũng cảm thấy buồn nôn, cô ngừng hai
giây, cố kìm nén cảm giác khó chịu. Đúng lúc này, như chợt nhớ ra một chuyện,
cô vội vàng gọi người giúp việc. “Đúng rồi...”

Người giúp việc dừng bước, quay lại.

“Đêm qua ai đưa tôi về?”

Người giúp việc nhìn Viêm Lương với vẻ khó
nói, ấp úng một hồi mới lên tiếng: “Là Lộ tiên sinh…”

Viêm Lương ngẩn người, dường như không nghĩ
ra điều gì đó. Cô đưa tay lên môi. Người giúp việc đứng ở đó, khó khăn lắm mới
hạ quyết tâm, hứa với Viêm Lương: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không nói chuyện
này với cậu chủ.”

Viêm Lương mỉm cười, giơ tay ra hiệu người
giúp việc có thể đi xuống nhà.

Sau khi cửa phòng khép lại, Viêm Lương bóp
trán xuống giường. Cô ngẫm nghĩ, tìm điện thoại di động bấm một dãy số.

Đối phương bắt máy chỉ sau một hồi chuông
nhưng Viêm Lương đột nhiên không biết nói gì. Đối phương đợi cô nói nhưng trước
sự trầm mặc của Viêm Lương, đành từ bỏ ý định. “Em tỉnh rồi à?” Là giọng nói
dịu dàng của Lộ Chinh.

Xem ra đúng là Lộ Chinh đã đưa cô về...
Viêm Lương không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay càng lo lắng. Phân vân một lúc
cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Tối qua tôi uống say quá, thật ra tôi...” Viêm
Lương đột nhiên ý thức được cô càng nói càng sai, thế là cô cắn răng, đề nghị:
“Hy vọng anh quên chuyện xảy ra tối qua.”

“Hả?” Lộ Chinh kéo dài giọng, hỏi lại Viêm
Lương. “Em có thể nói rõ, rốt cuộc tôi nên quên đi chuyện gì xảy ra tối hôm
qua?” Tâm trạng của anh có vẻ không tồi.

Tư duy hỗn loạn của Viêm Lương bất giác
quay về không gian kín mít trong buổi tối hôm qua. Nhưng ngoài nụ hôn mãnh liệt
đó cô không có một chút ấn tượng về những chuyện khác. Đầu cô lại bắt đầu ong
ong...

Viêm Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành
mở miệng: “Bất kể tôi nói với anh chuyện gì, làm điều gì... anh hãy quên hết
đi!”

Ở đầu kia điện thoại, Lộ Chinh mỉm cười.
“Muốn tôi quên cũng được, nhưng tối nay em phải mời tôi ăn cơm, coi như bù đắp,
deal?”

“Tôi...”

Viêm Lương còn đang do dự, Lộ Chinh đã tự
quyết định: “Hết giờ làm, tôi sẽ đến đón em.”

Sự trầm mặc của Viêm Lương bị Lộ Chinh coi
như là nhận lời, anh nói tiếp: “Lát nữa tôi còn có cuộc họp. Em hãy ngủ thêm
một lúc, tối gặp lại em sau!”

Viêm Lương ngẫm nghĩ, cô không từ chối mà
cúp điện thoại.

Lộ Chinh ngồi trong văn phòng của anh ở tòa
nhà Minh Đình. Trợ lý gõ cửa đi vào, nhìn thấy Lộ Chinh đang cầm điện thoại,
trầm tư.

Người trợ lý gõ tay xuống mặt bàn, Lộ Chinh
mới ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Lộ Tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi...”

Lộ Chinh vừa nghe trợ lý nhắc nhở vừa nghe
tiếng “tút tút” truyền ra từ điện thoại. Người trợ lý buộc phải nhắc một lần
nữa: “Lộ Tổng…”

Lúc này, Lộ Chinh mới định thần, giơ tay ra
hiệu cho trợ lý im lặng. Anh tắt điện thoại, bấm một số di động khác.

Tiếng chuông điện thoại tựa như hành hạ
màng nhĩ của Lộ Chinh, may mà đối phương nhanh chóng bắt máy. Nhưng đối phương
không lên tiếng.

Lộ Chinh không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng:
“Nửa đêm hôm qua anh gọi tôi ra ngoài, bảo tôi đưa vợ anh về nhà. Coi như tôi
giúp anh, anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đang tính toán điều gì?”

“Nếu anh muốn giành được thứ anh cần nhất
vậy thì đừng hỏi gì cả, cũng đừng tiết lộ chuyện này.”

Lộ Chinh đợi một lúc lâu cũng chỉ nhận được
câu nói này. Đối phương dứt lời, cúp máy ngay lập tức. Anh ngẩn người nghe
tiếng “tút tút”, thầm suy tính điều gì đó.

Từ Tử Thanh thường xuyên bị cảnh sát gọi
tới thẩm vấn, muốn tìm cô ta không phải việc khó khăn, cứ tới Cục Cảnh sát “cắm
sào chờ nước” là được.

Khi Viêm Lương lê tấm thân mệt mỏi đến Cục
Cảnh sát, cô nhận được tin Từ Tử Thanh đang nằm viện.

“Nằm viện? Chị ta bị thương à?”

Trước câu hỏi của Viêm Lương, người phụ
trách vụ án nói thẳng, “Cô tin à? Tôi cảm thấy cô ta đang viện cớ trốn tránh
chúng tôi.”

Viêm Lương mang theo suy đoán giống người
cảnh sát kia đi bệnh viện, ai ngờ Từ Tử Thanh bị thương thật. Vết thương không
nặng lắm.

Lúc Viêm Lương tới phòng bệnh, Từ Tử Thanh
đang nằm ngủ, cũng không rõ cô ta ngủ thật hay giả vờ. Viêm Lương đành lặng lẽ
rời khỏi phòng bệnh. Châu Trình đang ngồi bên giường bệnh thấy Viêm Lương, anh
liền đứng dậy, theo cô ra ngoài.

“Sao chị ta bị thương?”

Châu Trình cũng không rõ. “Cô ấy nói bị
ngã.”

Nghe Châu Trình nói vậy, Viêm Lương bất
giác ngoảnh đầu nhìn qua ô kính, thấy Từ Tử Thanh vẫn nằm quay lưng về phía cửa
ra vào. Chỉ là vết thương nhỏ nhưng cô ta vẫn được người đàn ông này đến chăm
sóc, Từ Tử Thanh luôn may mắn như vậy. Viêm Lương đã quen với điều đó. Châu
Trình tiếp tục nói: “Nghe nói hôm qua cô ấy xông vào văn phòng cãi nhau với em?
Anh thay cô ấy xin lỗi em!” Viêm Lương không kìm được, cười nhạt một tiếng.
Châu Trình ngượng ngập chuyển sang chủ đề khác: “Em tìm cô ấy có việc gấp à? Để
anh đánh thức cô ấy để em nói chuyện.”

Lúc này, Viêm Lương mới rời ánh mắt khỏi ô
kính. Cô nhìn Châu Trình, nói: “Không cần đâu, ngày mai em lại đến, anh hãy chăm
sóc chị ta chu đáo!”

Tuy là câu dặn dò nhưng ngữ khí vô cùng
lạnh nhat, Viêm Lương nói xong quay người rời đi. Ra khỏi bệnh viện, cô đứng ở
cầu thang. Lúc này, ánh nắng chói chang, xung quanh không có bóng râm, Viêm
Lương đứng ở đó hồi lâu mới rút điện thoại.

Không biết nắng ở New Zealand có rực rỡ như
ở đây không? Viêm Lương đang nghĩ vậy thì điện thoại kết nối. Đầu máy bên kia
vọng đến giọng nói đầy vẻ xúc động: “Nhị tiểu thư!”

Đúng là khá lâu rồi Viêm Lương không liên
lạc với mẹ. Bây giờ nghe thấy giọng nói thân thiết của dì Lương, cô cảm thấy
rất xa lạ. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đáng lẽ cô nên thấy ấm áp nhưng đột nhiên
cô rét run, bởi bên tai lại vang lên giọng nói đầy vẻ chế nhạo của Từ Tử Thanh:
“Cô không cảm thấy nực cười sao? Người mang dòng máu chính thống của Từ gia là
tôi còn không muốn trả thù, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày. Vậy mà cô... Cô đánh
cược cả hạnh phúc đời mình, báo thù cho Từ gia…”

Viêm Lương gượng cười, cố giữ giọng bình
tĩnh. “Cô chú Châu ở bên đó chơi có vui không ạ?”

“Vui lắm! Tuần trước mọi người bay đi
Sydney xem ca kịch, bây giờ họ và phu nhân đi uống trà chiều.”

“Thế thì tốt!”

“Nhị tiểu thư đừng có chỉ lo hỏi thăm ông
bà Châu. Nhị tiểu thư thì sao? Bao nhiêu lâu mới thấy nhị tiểu thư gọi điện, có
phải công việc bận rộn lắm không?”

“Dì Lương...” Viêm Lương cắn răng, cuối
cùng vẫn không thể nói ra thắc mắc của cô.

Dì Lương nhận ra điều khác thường. “Sao
thế, nhị tiểu thư muốn hỏi gì?”

Viêm Lương cố gắng điều hòa hơi thở để
giọng nói của cô trở nên vui vẻ. “Không có gì ạ, dì Lương, dì đừng lo cho cháu,
cháu ở bên này sống rất tốt. Dì ở bên đó cũng nhớ chăm sóc bản thân.”

“Nhị tiểu thư! Sao chỉ quan tâm đến tôi,
cũng nên quan tâm tới phu nhân nữa chứ! Lần trước đi xem triển lãm giày, phu
nhân còn nhắc đến cô, nói chắc cô sẽ rất thích.”

Viêm Lương sốt ruột muốn cúp điện thoại.
“Lần sau cháu lại gọi cho dì, bây giờ cháu hơi bận, không thể nói chuyện lâu.”

Sau khi cúp máy, Viêm Lương đi xuống cầu
thang, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Sau một ô cửa sổ của phòng bệnh, Từ Tử
Thanh đứng bất động, quan sát người phụ nữ bên dưới, từ lúc cô gọi điện thoại
tới khi cô vội vã bỏ đi.

Từ Tử Thanh còn chưa kịp buông rèm cửa sổ,
phía sau đã vang lên giọng nói của Châu Trình: “Hôm qua, hai chị em em cãi
chuyện gì mà cả hai đều không bình thường như vậy?”

Từ Tử Thanh quay đầu nhìn Châu Trình nhưng
không lên tiếng. Cô ta lặng lẽ quay về giường nằm, Châu Trình đứng ở cửa ra vào
dõi theo nhất cử nhất động của cô ta, lắc đầu bất lực.

Viêm Lương cố tình chọn lúc không có Châu
Trình mới đến bệnh viện. Rõ ràng cô cũng giống Từ Tử Thanh, không muốn lôi Châu
Trình vào vụ này. Vừa vào cửa phòng bệnh, Viêm Lương thấy Từ Tử Thanh đã thay
bộ đồ bệnh nhân, đang đứng bên cạnh giường, thu dọn túi xách.

Viêm Lương không gõ cửa, cứ thế đi thẳng
vào. Khi cô tới sau lưng Từ Tử Thanh, cô ta mới nhận ra. Nhìn thấy Viêm Lương,
Từ Tử Thanh lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

“Sao thế? Nghe Châu Trình nói hôm nay tôi
lại đến nên chị định xuất viện luôn à?”

Bị nói trúng tâm tư nhưng Từ Tử Thanh vẫn
giả bộ không nghe thấy, cúi đầu, lặng lẽ thu dọn đồ.

Viêm Lương đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn
xem bức thư bố để lại cho chị!”

Từ Tử Thanh dừng động tác. Viêm Lương chờ
đợi câu trả lời của Từ Tử Thanh nhưng không ngờ cô ta đột nhiên phủ nhận điều
cô ta tiết lộ trước đó: “Buồn cười thật, tôi nói gì cô cũng tin à? Đó chỉ là
lời nói trong lúc tôi tức giận, bố có để lại cho tôi thư từ gì đâu!”

Người phụ nữ này nói dối mà mặt không biến
sắc. Từ Tử Thanh nói xong liền kéo khóa túi xách, xách túi đi ra ngoài. Viêm
Lương định xông lên ngăn cô ta nhưng bỗng nhìn thấy thứ gì đó trên tủ đầu
giường, cô lập tức dừng lại.

Từ Tử Thanh nhanh chóng biến mất ngoài cửa
phòng bệnh. Viêm Lương đi đến tủ đầu giường, cầm chiếc lược Từ Tử Thanh bỏ
quên...

Viêm Lương mang sợi tóc của cô và Từ Tử
Thanh đi giám định ADN.

Trong thời gian đợi kết quả giám định, cô
cũng chờ đón buổi tiệc kỷ niệm hai năm ngày cưới của mình và lễ ký kết giữa Lệ
Bạc và Unique.

Không biết là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay
do Tưởng Úc Nam cố ý sắp đặt, bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới được tổ chức vào lúc
bảy giờ tối, trong khi lễ ký kết giữa Lệ Bạc và Unique diễn ra lúc mười một giờ
buổi sáng cùng ngày.

Buổi lễ ký kết được tổ chức tại tập đoàn Lệ
Bạc. Tập đoàn Lệ Bạc đồng ý bán hơn mười nhãn hiệu sản phẩm thuộc Từ thị trước
kia, gồm Nhã Nhan, Secret, Chìa khóa của làn da... với giá hai tỷ đô la cho
Unique.

Một đế quốc mỹ phẩm hoàn toàn mới sắp ra
đời.

Bên ngoài có tin đồn, sở dĩ Lương Thụy
Cường đột nhiên nhảy vào ngành mỹ phẩm, ngành nghề từ trước đến nay ông ta chưa
bao giờ động tới là vì chiều theo ý thích của người vợ thứ ba. Unique chính là
tài sản mà triệu phú họ Lương tặng cho cho người vợ kém ông ta gần ba mươi
tuổi.

Buổi sáng hôm đó, Viêm Lương nhận được điện
thoại từ bệnh viện gọi tới khi cô đang ở văn phòng. “Viêm tiểu thư, đã có kết
quả giám định, xin cô hãy mau chóng đến lấy kết quả!”

Viêm Lương cúp điện thoại, định tới bệnh
viện một chuyến, nhưng cô vừa cầm túi xách, thư ký đã gõ cửa, đi vào. “Giang
Tổng mời chị lát nữa cùng tham dự buổi lễ ký kết.”

Ông ta muốn cô chứng kiến buổi lễ có thể
nói là sỉ nhục Từ gia? Viêm Lương vừa đi vừa lên tiếng: “Cô hãy nói tôi có việc
gấp cần ra ngoài. Nếu về kịp, tôi sẽ tới thẳng phòng hội nghị.”

Không đầy nửa tiếng sau, Viêm Lương đã lái
xe đến bệnh viện. Sau khi nhận kết quả giám định, cô nhanh chóng quay về bãi đỗ
xe. Vừa ngồi vào xe, Viêm Lương lập tức đóng cửa. Trong không gian kín mít, cô
nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Trước đó, cô không có bất cứ suy nghĩ
gì, còn bây giờ, cô cảm thấy một nỗi lo sợ bao trùm toàn thân.

Viêm Lương nắm chặt vô lăng, đến mức các
khớp ngón tay trắng bệch. Một lúc lâu sau, cô vẫn không nổ máy mà chậm rãi cầm
túi tài liệu đang đặt ở ghế lái phụ. Lúc mở túi tài liệu, bàn tay cô run run.
Rút tờ kết quả giám định, lướt qua những con số phức tạp, ánh mắt cô di chuyển
tới ô cuối cùng. Kết quả hiển thị: Không có quan hệ huyết thống...

Viêm Lương thẫn thờ quay về văn phòng. Nhìn
thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, cô thư ký không khỏi lo lắng. “Viêm
Tổng…”

Viêm Lương dừng bước, nhìn cô thư ký. Vào
giây phút đó, cô như nghĩ thông suốt tất cả, thần trí tỉnh táo trở lại. Cô bình
thản hỏi thư ký: “Lễ ký kết đã kết thúc chưa?”

“Chắc vẫn chưa ạ!”

Viêm Lương gật đầu, lại quay ra thang máy.
Không bao lâu sau cô đã tới phòng hội nghị. Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức gõ
cửa rồi đi vào. Mọi người ở trong phòng đều ngẩng đầu nhìn cô. Giang Thế Quân
cất giọng mỉa mai: “Cô đến đúng lúc thật đấy!”

Viêm Lương lặng lẽ đảo mắt một lượt quanh
phòng hội nghị. Tưởng Úc Nam ngồi bên cạnh Giang Thế Quân là người duy nhất
không nhìn cô. Trong khi đó, người cùng Giang Thế Quân ngồi ở vị trí trang
trọng nhất là Lương Thụy Cường hơi gật đầu với cô. Viêm Lương phóng tầm mắt qua
đầu Tưởng Úc Nam, dừng lại ở vị trí còn trống cách đó không xa rồi đi lại chỗ
chiếc ghế trống đó.

Câu “đến đúng lúc” của Giang Thế Quân có
nghĩa bây giờ là thời khắc quan trọng nhất trong quá trình ký kết hợp đồng giữa
hai bên. Viêm Lương ngồi chưa ấm chỗ, Lương Thụy Cường và Giang Thế Quân bắt
đầu ký hợp đồng, đứng dậy, bắt tay... Cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay
rào rào.

Lễ ký kết nhanh chóng kết thúc. Những người
không liên quan rời đi trước, Lương Thụy Cường và Giang Thế Quân vẫn ở lại hàn
huyên. Viêm Lương cũng đứng dậy, chuẩn bị rời đi như những người không liên
quan. Giang Thế Quân liếc cô một cái rồi tiếp tục mỉm cười, trò chuyện với
Lương Thụy Cường.

Ai ngờ Viêm Lương không bỏ ra ngoài mà đi
thẳng về phía Lương Thụy Cường. Giang Thế Quân đang uống trà, ông ta ngẩn người
khi chứng kiến hành động này của Viêm Lương. Viêm Lương chào Lương Thụy Cường
một câu, sau đó cúi sát tai ông ta thì thầm điều gì đó.

Lương Thụy Cưòng đột nhiên bật cười thành
tiếng. “Tốt! Tốt!”, sau đó, quay sang Giang Thế Quân. “GiangTổng! Vị này là...”
Lương Thụy Cường đưa mắt qua Viêm Lương: “... bà chủ của Unique.”

Tách trà trong tay Giang Thế Quân rơi xuống
đất, vỡ tan. Nước trà bắn tung tóe.

Viêm Lương bình tĩnh mỉm cười với Giang Thế
Quân. Tựa như đây là lần đầu tiên gặp ông ta, cô lịch sự giơ tay. “Chào Giang
Tổng!”

Tưởng Úc Nam vẫn ngồi yên một chỗ. Lúc này,
anh mới nhướng mắt nhìn người phụ nữ đang nở nụ cười chiến thắng ở trước mặt.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Chỉ trong một ngày, nội bộ Lệ Bạc “long
trời lở đất”, dư luận xôn xao. Người phụ nữ ở trung tâm “cơn bão” là Viêm Lương
chính thức đệ đơn từ chức lên hội đồng quản trị. Cô từ bỏ mọi chức vụ, rời khỏi
tập đoàn Lệ Bạc với hai bàn tay trắng.

Bên ngoài tòa cao ốc Lệ Bạc tụ tập rất đông
phóng viên. Viêm Lương đi ra ngoài bằng cửa sau, cô lái xe tới con đường trước
tòa nhà Lệ Bạc, nhìn đám phóng viên đang vây kín cửa lớn cùa tòa nhà.

Viêm Lương chỉ giảm tốc độ, liếc qua rồi
lại tăng tốc rời đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh,
chớp mắt đã đến bảy giờ tối. Bây giờ là lúc tổ chức tiệc kỷ niệm hai năm ngày
cưới, nhưng do sự “tạo phản” của cô, buổi tiệc quy mô lớn đương nhiên bị hủy
bỏ.

Tám giờ...

Chín giờ...

Viêm Lương lặng lẽ ngồi trong thư phòng của
ngôi nhà của Từ gia chờ một người. Trên bàn làm việc có một tờ giấy và một cây
bút, nhưng đến mười giờ tối, vẫn không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam.

Viêm Lương suy tư hồi lâu, đột nhiên nghĩ
tới một khả năng, sau đó cô rời khỏi nhà, lái xe thẳng đến khách sạn định tổ
chức tiệc kỷ niệm tối hôm nay.

Hội trường ở tầng trên cùng trống không,
chẳng có bóng dáng của khách khứa. Đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Viêm
Lương. Nhưng khi bước vào hội trường, cô chợt nghe thấy tiếng nhạc du dương,
một cô gái đang biểu diễn cello.

Trên mấy chục chiếc bàn ăn đều bày ly thủy
linh lóng lánh và bát đĩa bằng sứ trắng ngần. Tuy nhiên, cả hội trường rộng lớn
không có lấy một người khách, trừ hình bóng cô độc ngồi ở chiếc bàn chính giữa.

Luồng ánh sáng trong hội trường không chiếu
vào người đàn ông đó nhưng ngay từ cửa, Viêm Lương đã như nhìn thấy vẻ hiu
quạnh trên gương mặt anh.

Viêm Lương lặng lẽ tiến lại gần. Nghe tiếng
bước chân, Tưởng Úc Nam lập tức ngẩng đầu. Viêm Lương ở trước mặt anh không
trang điểm đẹp đẽ, không diện váy áo lộng lẫy, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm. “Đây
là đơn xin ly hôn. Tôi đã ký tên rồi, chỉ thiếu chữ ký của anh.”

Tưởng Úc Nam mỉm cười, cúi đầu nhìn tờ đơn
ly hôn vừa được đưa đến trước mặt anh. Đây là món quà cô tặng anh nhân dịp kỷ
niệm hai năm ngày cưới...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3