Yêu không lối thoát - Chương 11 - Phần 3

Tiệc đính hôn có quy mô hơn một trăm bàn,
hoành tráng vô cùng. Đi vào bên trong, Viêm Lương bắt gặp vô số nhân viên phục
vụ mặt mày hớn hở.

Trong thang máy chỉ có hai người, Tưởng Úc
Nam thôi không ép buộc Viêm Lương. Giây phút cửa thang máy khép lại, Viêm Lương
lập tức thu tay, ôm hai vai lùi về một góc.

Tưởng Úc Nam đứng thẳng người, không quay
đầu nhìn Viêm Lương mà dõi mắt về phía trước, cất giọng đầy ngạo mạn: “Em có
cảm giác gì khi người tình cũ kết hôn?”

Viêm Lương không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay
lập tức: “Đau khổ tột cùng.”

Viêm Lương vừa dứt lời, sống lưng Tưởng Úc Nam cứng đờ.
Phát hiện ra điều đó, khóe miệng Viêm Lương cong lên. Đúng lúc này, cửa thang
máy “ding” một tiếng, báo hiệu đến đích. Lần này, Viêm Lương hết sức phối hợp,
thân mật khoác tay Tưởng Úc Nam
rời khỏi thang máy.

Sau khi ký tên vào danh sách khách mời,
nhân viên phục vụ dẫn họ vào hội trường.

Tưởng Úc Nam đứng ở cửa, đảo mắt một lượt,
tìm những nhân vật quan trọng trong buổi tiệc hôm nay.

Nhìn thấy Lộ Minh Đình đang vui vẻ trò
chuyện với nhà thông gia, Tưởng Úc Nam ghé sát tai Viêm Lương nói nhỏ:
“Chúng ta đi chào hỏi.”

Viêm Lương bất giác đưa mắt về phía Lộ Minh
Đình. Dáng vẻ và cách ăn mặc của ông ta thể hiện rõ là một nhà tư bản kỳ cựu.
Thì ra đây là bố của Lộ Chinh, cũng là một trong những người bắt tay với Giang
Thế Quân đánh đổ Từ thị.

Tưởng Úc Nam đưa Viêm Lương tiến vào hội
trường. Trên đường đi, không ít khách mời nhiệt tình chào hỏi anh, Tưởng Úc Nam gật đầu đáp
lại. Khi vợ chồng Tưởng Úc Nam
đi qua, đám khách bắt đầu thì thầm bàn tán, nghi vấn lớn nhất chính là: “Tưởng
phu nhân… chẳng phải là bạn gái cũ của Lộ thiếu gia hay sao?”

“Cô ta trang điểm nổi bật như vậy, không
biết có ý đồ gì?” Viêm Lương sớm đã luyện được bản lĩnh bỏ ngoài tai những lời
bàn tán không hay về mình. Cô bình thản đi theo Tưởng Úc Nam đến bên Lộ
Minh Đình.

Nhìn thấy Tưởng Úc Nam, Lộ Minh
Đình nở nụ cười thân mật. “Úc Nam
đến rồi à?”

“Lộ tiên sinh!”

“Sắc mặt cậu hình như không được tốt lắm.”

“Tôi bị ốm vặt thôi, không có gì đáng lo.”
Tưởng Úc Nam
quay sang Viêm Lương. “Đây là phu nhân của tôi.”

“Tưởng phu nhân?” Lộ Minh Đình lập tức đưa
mắt nhìn Viên Lương, nụ cười của ông ta ẩn chứa sự lạnh lẽo. “Quả nhiên trăm
nghe không bằng một thấy.”

Ở một góc hội trường, Lộ Chinh đang trò
chuyện cùng bạn bè. Được người trợ lý nhắc nhở, anh lập tức quay đầu về phía Lộ
Minh Đình.

Thời gian đột nhiên ngừng lại.

Như thể chợt bừng tỉnh từ trong cơn u mê,
Viêm Lương ngập ngừng ngẩng đầu. Cô đứng ở bên này, Lộ Chinh đứng ở bên kia dù
cách cả hội trường rộng lớn, hai người đều tìm thấy đối phương ngay lập tức.

Họ trầm mặc, mắt đôi mắt.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp hội
trường. Lộ Chinh gật đầu, mỉm cười với Viêm Lương. Điều duy nhất Viêm Lương có
thể làm lúc này là cúi thấp đầu.

Người đàn ông ở phía đối diện trao cho cô
tình yêu mà cô khao khát từ nhỏ. Nhưng đáng tiếc, số phận đã định anh chỉ có
thể là khách qua đường.

Còn người đàn ông ở bên cạnh cô... là người
mượn danh nghĩa tình yêu khiến cô thương tích đầy mình. Có điều, người đàn ông
này là sự lựa chọn của cô nên cô phải gánh chịu mọi hậu quả. Tưởng Úc Nam vui
vẻ trò chuyện với Lộ Minh Đình, Viêm Lương cười cắt ngang: “Thật ngại quá, tôi
vào nhà vệ sinh một lát!”

Sau đó, Viêm Lương ngồi một mình ở khu vực
hút thuốc lá làm một điếu thuốc. Khi hút đến nửa điếu thuốc, Viêm Lương chợt
nghe thấy tiếng mở cửa. Có tiếng bước chân lại gần, rồi dừng lại trước cái ghế
ở bên cạnh cô.

Người đó lặng lẽ ngồi xuống. Viêm Lương vẫn
cúi đầu, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Có thể cho tôi xin
ít lửa không?”

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Viêm Lương cứng
đờ trong giây lát.

Người đàn ông lại nói: “Lâu rồi không gặp!”

Lúc này, Viêm Lương mới ngẩng đầu nhìn Lộ
Chinh. “Lâu rồi không gặp!”

Cô nở nụ cười xã giao giả tạo. Nhìn cô như
vậy, Lộ Chinh cũng mỉm cười. “Bộ váy của em rất đẹp!”

“Chồng tôi giúp tôi chọn.”

Nụ cười trên môi Lộ Chinh cứng đờ.

Đây mới là biểu hiện Viêm Lương muốn thấy.
Cô không xứng với người đàn ông này nên không thể độc chiếm tình cảm quyến
luyến của anh. Tình cảm đó nên thuộc về người vợ tương lai của anh.

Lộ Chinh rút bật lửa từ túi quần, châm một
điếu thuốc. Viêm Lương bất giác cười cười. “Anh cũng có bật lửa, sao còn xin
lửa tôi?”

Cô chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện cho tự
nhiên hơn, ai ngờ đạt hiệu quả ngược lại.

“Nếu không viện cớ, tôi làm sao có dũng khí
đi tìm em?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng giọng
nói thản nhiên đó đã khơi gợi một ký ức trong lòng Viêm Lương khiến cô không
kiềm chế ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh trầm tĩnh như hồ nước nhưng có
sức mạnh cuốn người đối diện vào trong đó.

Thuốc lá đã cháy hết, đốt nóng đầu ngón tay
Viêm Lương, buộc cô tỉnh táo. Viêm Lương vội vàng thả tay, mẩu thuốc lá rơi
xuống đất, đốm lửa lóe lên lần cuối rồi tắt hẳn.

Viêm Lương đứng dậy. “Xin lỗi, tôi đi ra
ngoài trước đây!”

Lộ Chinh không níu kéo. Anh biết không thể
níu kéo, cũng không có tư cách giữ cô ở lại. Anh chỉ có thể lặng lẽ dõi theo hình
bóng cô.

Viêm Lương bỏ mặc ánh mắt của người đàn ông
sau lưng cô, mở cửa đi nhanh ra ngoài, vẫn chưa đi đến góc rẽ, cô đột ngột dừng
bước.

Tưởng Úc Nam đang đứng bên bức tường cách
đó không xa

Viêm Lương định thần, rồi lạnh lùng đi lướt
qua Tưởng Úc Nam. Trong lòng Viêm Lương biết rõ, Tưởng Úc Nam đời nào dễ dàng
bỏ qua cho cô. Lúc cổ tay Viêm Lương bị anh giữ chặt cô đã chuẩn bị tâm lý.
Viêm Lương chỉ không ngờ Tưởng Úc Nam nói: “Tình yêu đầu tiên của em dành cho
Châu Trình, tình yêu cuối trao cho Lộ Chinh. Tôi thì sao? Tôi có được điều gì ở
em?”

Đã từ lâu Tưởng Úc Nam không nhìn thấy Viêm
Lương hốt hoảng, bối rối như vừa rồi... Nhưng vì một người đàn ông khác.

Mặc dù trong lòng anh đã biết trước, có lúc
ép bản thân vui vẻ chấp nhận sự thật, thế nhưng...

Giọng nói của Tưởng Úc Nam thể hiện sự bất
lực. Đây là sự ngụy trang rất quen thuộc với Viêm Lương. Cô nhướng mắt nhìn
anh, khóe miệng nhếch lên, giơ tay vỗ nhẹ mặt anh, nói rành rọt từng từ một:
“Anh giành được mọi sự thù hận của tôi.”

Viêm Lương định giật tay khỏi sự khống chế
của Tưởng Úc Nam nhưng lại bị anh giữ chặt cả hai tay.

Tưởng Úc Nam dùng sức đẩy Viêm Lương vào
tường. “Em đã hận đến mức muốn tôi chết đi, thế thì tại sao việc tôi chỉ bị ốm
qua loa lại khiến em căng thẳng như vậy?”

Viêm Lương hỉ mũi giễu cợt. “Tưởng tiên
sinh, anh học được thói tự đa tình ở đâu thế?”

Ánh mắt anh cứng đờ.

Viêm Lương cười. “Anh lạ thật đấy! Chẳng
phải anh mong tôi thù anh hay sao? Bây giờ anh cứ như một người sắp chết, bắt
đầu khao khát được người khác tha thứ ấy nhỉ?”

Tưởng Úc Nam đột nhiên nhìn thấu sự thật.
Anh im lặng một giây rồi bật cười. “Đúng vậy, là tôi nhất thời hồ đồ...”

Tưởng Úc Nam cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô.
Viêm Lương chau mày định ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tưởng Úc Nam bất thình lình
giữ mặt cô, phủ môi xuống môi cô.

Một nụ hôn đến bất ngờ mang theo hơi thở đã
trở nên xa lạ với Viêm Lương từ lâu...

Viêm Lương không kịp cắn răng, đầu lưỡi của
anh đã tiến sâu vào.

Toàn bộ sợi dây thần kinh của Viêm Lương
đều tập trung cảm nhận sự giày vò mạnh mẽ của Tưởng Úc Nam trong giây lát. Hai
năm qua anh không động đến cô. Ngày hôm nay, anh như con dã thú đói khát từ
lâu, đầu lưỡi cô bị anh mút đến đau rát, sự phản kháng của cô bị anh làm tan
rã, đến hơi thở cũng bị anh cướp đoạt.

Cho tới khi Tưởng Úc Nam hài lòng buông
Viêm Lương, cô mới thoát khỏi sự khống chế của anh. Viêm Lương lập tức vung tay
tát Tưởng Úc Nam nhưng bị anh dễ dàng túm được.

Lồng ngực Viêm Lương phập phồng, môi cô
sưng đỏ. Tưởng Úc Nam nắm cổ tay cô, bình tĩnh quan sát cô.

Đám nhân viên phục vụ đi ngang qua đều
ngoảnh về bên này. Viêm Lương nghiến răng, rút tay bỏ đi mất. Dõi theo bóng
lưng Viêm Lương cho đến khi cô khuất dạng, Tưởng Úc Nam mới quay đầu.

Lộ Chinh vừa rồi vẫn đứng bên ngoài cửa khu
vực hút thuốc, bây giờ đã không thấy bóng dáng.

Anh đi về căn phòng nghỉ của khách sạn. Cô
dâu tương lai vẫn đang chải đầu, trang điểm ở bên trong. Anh vừa định gõ cửa,
trong đầu chợt vụt qua hình ảnh đôi nam nữ hôn nhau nồng nàn, cô rất không tình
nguyện...

Lộ Chinh lập tức thu tay về. Còn chưa kịp
quay người bỏ đi, có người đã chạy đến tìm anh. “Lộ thiếu, Chủ tịch đang tìm
anh.”

Lộ Chinh ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Cứ nói
không tìm thấy tôi.”

Nói xong, anh lập tức bỏ đi nhưng mới đi
hai bước, cánh cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra. Lộ Minh Đình từ phòng nghỉ đi
ra. “Anh định đi đâu vậy?”

Lộ Chinh thở dài, trong lòng không muốn
nhưng cũng chỉ còn cách quay đầu. “Bố!”

“Hôm nay Tử Nam rất xinh đẹp, anh không vào
ngắm con bé một chút sao?”

“Hả? Vậy à?” Lộ Chinh chau mày nhưng không
có ý định đi vào phòng nghỉ.

Thấy con trai tỏ ra lơ đễnh, Lộ Minh Đình
nhíu mày. “Tôi thay anh mời vợ chồng họ đến đây là vì muốn anh hoàn toàn dập
tắt hy vọng.”

Lộ Chinh ngẩn người.

Lộ Minh Đình thất vọng lắc đầu. “Đàn bà
trên thế giới nhiều vô kể, tôi thấy con bé Viêm Lương đó cũng chỉ có hai mắt,
một mũi như bất cứ người nào. Dù nó đặc biệt trong mắt anh thì cũng là vợ của
người khác, có gì đáng để anh quyến luyến đến tận bây giờ?”

Đến bố anh cũng nhận ra tâm trạng quyến
luyến của anh? Sự ngụy trang của anh trong hai năm qua quá thất bại rồi...

Lộ Chinh nở nụ cười thê lương.

Lộ Minh Đình trầm mặc trong giây lát, sau
đó ông ta mở miệng, giọng ôn hòa hẳn: “Con trai, từ nhỏ đến lớn anh đều biết rõ
bản thân muốn gì, cũng biết làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình. Anh nên
biết điều gì mới là tốt nhất đối với anh. Anh đừng vì một người đàn bà mà đánh
mất lý trí anh đã rèn luyện suốt bao năm qua.”

Lời nói của Lộ Minh Đình hoàn toàn có lý,
Lộ Chinh nhún vai vẻ bất lực. “Có lẽ con chỉ muốn trải nghiệm một lần cảm giác
hoàn toàn không thể khống chế, hoặc là...”

Hoặc là… anh bất chấp tất cả một lần, quên
mình phấn đấu vì thứ anh thật sự mong muốn, chứ không phải liên quan đến trách
nhiệm và thể diện của anh.

Thư ký của Lộ Minh Đình đi vào. Thấy Lộ
Chinh đứng ở đó, vẻ mặt vô cảm, anh ta nhất thời không biết có nên quấy rầy hay
không. Do dự một lát, anh ta mới nhắc nhở Lộ Minh Đình: “Chủ tịch, Bộ trưởng Lý
đến rồi.“

Lộ Minh Đình gật đầu, nói với Lộ Chinh:
“Tôi đi chào hỏi khách khứa, anh hãy vào trong xem Tử Nam thế nào!” Nói xong,
ông ta không lập tức rời đi mà đưa mắt ra hiệu thư ký mở cửa phòng nghỉ. Nhìn
theo bóng Lộ Chinh cho đến khi anh đi vào, Lộ Minh Đình mới cùng người thư ký
đi ra hội trường.

Trong phòng nghỉ rộng lớn, nhân viên trang
điểm đang thu dọn đồ. Đám bạn thân của cô dâu đang vây quanh bàn trang điểm.
Một người tình cờ ngẩng đầu, lập tức mỉm cười nói với cô gái trẻ tuổi đang ngồi
trước bàn trang điểm. “Trang Tử Nam, người đàn ông của cậu đến rồi kìa.”

Tất cả quay về phía cửa ra vào, nhân viên
trang điểm cúi đầu chào hỏi: “Lộ tiên sinh!”

Lộ Chinh mỉm cười với họ, sau đó tiến lại
gần bàn trang điểm. Người phụ nữ tên Trang Tử Nam lập tức nở nụ cười với Lộ
Chinh nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Ở một góc độ nào đó, trông cô rất giống một
người.

Lộ Chinh cuối cùng cũng quyết định đối mặt
với hành động lừa mình dối người nực cười này.

“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy một
lúc không?”

Lộ Chinh vừa dứt lời, mọi người đưa mắt
nhìn nhau rồi quay sang Trang Tử Nam. Sau đó, cả đám người lần lượt rời đi, để
lại không gian riêng cho đôi tình nhân.

Anh và cô cũng có thể gọi là đôi tình nhân?
Mỗi tuần đi xem phim vào thứ Bảy, ngày Chủ nhật cùng cô tới viện dưỡng lão hoặc
trại trẻ mồ côi, tham gia hoạt động công ích. Mỗi tuần cùng ăn hai bữa, nếu có
việc đột xuất sẽ gọi điện thông báo cho đối phương… Trong một năm hẹn hò,
khoảng thời gian hai người ở bên nhau rất có trật tự nhưng thiếu cảm xúc.

Anh tán thưởng tham vọng kinh doanh của cô.
Còn cô khao khát có chỗ dựa vững chắc như Minh Đình để phát triển sự nghiệp.
Cuộc hôn nhân kiểu này, vốn dĩ ai nấy đều đạt mục đích của mình mà thôi.

Trầm mặc một lúc, Lộ Chinh đột nhiên nói:
“Em còn nhớ em từng hỏi anh, tại sao anh lại sưu tầm nhiều giày cao gót như
vậy?”

“Sao bỗng dưng anh nhắc tới chuyện đó?”

Lộ Chinh cười cười. “Đó là tác phẩm của một
nhà thiết kế độc lập ở New York. Mỗi đôi giày đều khắc tên của nhà thiết kế là
Elaine. Thực ra tên tiếng Trung của cô ấy là Viêm Lương.”

Mặt Trang Tử Nam hơi biến sắc. Cô nhớ
tên người phụ nữ này Viêm Lương... là bạn gái tin đồn duy nhất của Lộ Chinh.

“New York...” Ký ức xa xôi biết bao, nhưng
trong lòng anh tựa hồ nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhất. “Sau này anh mới biết, lúc
bấy giờ cô ấy bị người nhà bắt ra nước ngoài học ngành tài chính tiền tệ, nhưng
cô ấy không thích ngành đó nên đổi sang học ngành thiết kế. Chắc em cũng biết
khoảng thời gian đó, mẹ anh định cư ở New York.”

Trang Tử Nam gật đầu, sắc mặt có vẻ khó
coi.

“Vì nguyên nhân này, anh thường bay đi bay
về giữa hai nơi. Lúc bấy giờ, cô ấy chắc mới học thiết kế khoảng một năm. Cô ấy
cùng bạn mở một cửa hàng bán giày nhưng đứng trước nguy cơ đóng cửa. Anh tình
cờ gặp cô ấy, khi cô ấy đang thương lượng với người chủ cho thuê nhà ở bên
ngoài cửa hàng. Cô ấy vừa dùng tiếng Anh khẩn cầu người ta vừa dùng tiếng Trung
chửi rủa, trông rất thú vị. Đáng tiếc là lúc đó anh không dừng lại thưởng thức.
Sau khi về nước, anh tình cờ nhớ đến cô ấy, thế là anh nhờ người giúp việc của
mẹ anh đến cửa hàng đó mua giày, rồi anh tặng đôi giày cho mẹ anh.”

Rốt cuộc là hồi ức thú vị đến mức nào mà
khóe mắt anh tràn ngập ý cười?

Trang Tử Nam cụp mi mắt. Cô không biết nên
làm gì để đối diện với người đàn ông có bộ dạng ấm áp chưa từng thấy trước mặt.

“Đáng tiếc, mẹ anh chưa từng xỏ chân vào
đôi giày đó. Có thể thấy trình độ thiết kế của cô ấy không cao.”

“Hóa ra hai người đã sớm quen biết…” Giọng
nói của Trang Tử Nam như tiếng thở dài.

Lộ Chinh cười cười. “Kể từ lần đó, mỗi
tháng anh đều nhờ người giúp việc của mẹ anh đến cửa hàng cô ấy mua giày. Mỗi
đôi giày đều tặng kèm thư viết tay của cô ấy. Ngoài lời cám ơn thông thường, cô
ấy thỉnh thoảng kể về ước mơ của mình. Tuy chỉ gặp cô ấy một lần nhưng thực ra
anh đã biết cô ấy từ lâu.”

Trang Tử Nam lặng lẽ lắng nghe nhưng cô vô
thức cắn môi dưới. Lộ Chinh luôn là người quan sát rất giỏi, lần này, anh cố
tình không để mắt. “Mặc dù không phải là người trong ngành nhưng anh cũng có
thể nhận ra, thiết kế của cô ấy ngày càng tiến bộ. Nhưng một năm sau, trong lá
thư cám ơn, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy và người bạn định bán cửa hàng. Cho
đến khi cô ấy đi tìm anh vì chuyện đặt quầy Nhã Nhan ở Minh Đình Square, anh
mới biết cô ấy cũng giống anh, buộc phải từ bỏ lý tưởng vì sự nghiệp của gia
đình.”

Trang Tiểu Nam cố mỉm cười. Nhưng khóe
miệng cô cứng đờ.

Lộ Chinh giống như trút bỏ gánh nặng.
“Nhiều khi thương hại và thương yêu chỉ cách nhau một đường thẳng. Thật ra anh
đã sớm không thể phân biệt tình cảm của anh đối với cô ấy là tình yêu hay sự
thương hại. Trang Tử Nam, anh cảm thấy em nên suy nghĩ cho kĩ. Người đàn ông
như vậy có đáng để em gửi gắm cả cuộc đời hay không?”

Buổi tiệc đính hôn bắt đầu, Lộ Chinh mặc
com lê chỉnh tề, đi lên sân khấu theo lời mời của người chủ trì.

Tiếng người chủ trì lại vang lên: “Tiếp
theo, xin mời Trang tiểu thư lên sân khấu!”

Không ai xuất hiện.

Người chủ trì bất giác cất cao giọng: “Mời
Trang tiểu thư!”

Khi người chủ trì lặp lại lần thứ ba, nhân
viên phục vụ trong cả hội trường đưa mắt nhìn nhau, khách dự tiệc thì thầm to
nhỏ, Lộ Minh Đình lập tức đứng dậy.

Cô dâu đã bỏ trốn...

Tin tức vừa lan ra, cả hội trường xôn xao.

Tưởng Úc Nam ngồi yên một chỗ. Hội trường
ồn ào, náo loạn đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Chỗ ngồi bên cạnh anh trống không. Cho đến khi Lộ Minh Đình và bố mẹ cô dâu vội
vàng rời khỏi hội trường, Tưởng Úc Nam mới rời mắt khỏi vị trí bên cạnh, nhìn
người đàn ông trên sân khấu.

Chú rể trên sân khấu không hề tỏ ra ngạc
nhiên trước sự vắng mặt của cô dâu. Ánh mắt anh lại khóa chặt vào chỗ ngồi
trống không bên cạnh Tưởng Úc Nam.

Viêm Lương rời khỏi khách sạn Minh Đình
trước khi buổi tiệc đính hôn bắt đầu, cô lại một lần nữa qua đêm ở bên ngoài.

Nửa đêm, Viêm Lương tắm xong, cuộn khăn tắm
đi ra ngoài. Do cô ở trong phòng tắm quá lâu, người đàn ông ở phòng ngoài đã
ngủ say.

Viêm Lương ngồi xuống cạnh giường, không
khách sáo giơ tay vỗ lên mặt người đàn ông nhưng anh ta vẫn không tỉnh.

Người đàn ông có thân hình màu đồng rắn
chắc là DJ tại một quán bar, ngón tay anh ta rất đẹp, nụ cười vô cùng cuốn hút.
Viêm Lương cho rằng cô có chút cảm tình với anh ta. Nhưng bây giờ ngắm kỹ anh
ta trong giấc ngủ say, Viêm Lương chỉ cảm thấy gương mặt này vô cùng xa lạ.

Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện nỗi sợ
hãi mơ hồ.

Đây là phòng khách sạn xa hoa, chiếc giường
hình bầu dục cỡ lớn, quần áo bừa bộn dưới đất. Viêm Lương đứng dậy, tìm quần áo
của cô, mặc vào người. Sau đó cô lục túi xách lấy ví tiền, rút tập tiền đặt lên
tủ đầu giường.

Mua hàng trả tiền, sau đêm nay, họ trở
thành người xa lạ. Trong lúc đi ra cửa phòng khách sạn, Viêm Lương vô tình nhìn
thấy bóng dáng của mình trong chiếc gương cỡ lớn ở bức tường đối diện, bất giác
dừng bước.

Người phụ nữ trong gương xinh đẹp nhưng
không có linh hồn. Đôi mắt cô trống rỗng, vô cảm.

Viêm Lương về đến nhà là lúc nửa đêm. Vừa
lái ô tô vào nhà để xe, một người giúp việc xông đến trước đầu xe của viêm
Lương: “Cô chủ, cậu chủ đang đợi cô ở phòng khách.”

“Tôi biết rồi!”

Miệng nói vậy nhưng thực ra Viêm Lương
chẳng hề bận tâm. Cô xuống xe, đi cầu thang ở nhà để xe lên thẳng tầng trên, về
phòng ngủ liền đặt mình xuống giường.

Trong lúc mơ màng, điện thoại của Viêm
Lương rung lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ một số lạ.

“Tôi là đàn ông, dù thế nào cũng không thể
nhận tiền của đàn bà, hơn nữa chúng ta vẫn chưa làm gì cả.”

Viêm Lương cố nhớ xem cô đưa số điện thoại
cho đối phương từ lúc nào nhưng nghĩ mãi không ra. Đúng lúc này, cô đột nhiên
nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng chuyển động. Theo phản xạ, Viêm Lương ném
điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm nghiền hai mắt.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Tấm chăn mỏng bị kéo ra, một bên giường hơi
lún xuống, Viêm Lương rất phiền não, cô quay người sang một bên giả vờ ngủ say.

Người đàn ông vừa ngồi xuống giường đưa mắt
nhìn chỗ lõm trên đệm, nơi Viêm Lương vừa nằm ngủ. Anh giơ tay chạm vào, vẫn có
thể cảm thấy hơi ấm cơ thể cô để lại.

Người đàn ông ngoảnh đầu về phía chiếc đồng
hồ cổ ở góc phòng, bây giờ là hai giờ sáng. Cách bữa tiệc đính hôn lộn xộn gần
mười tiếng đồng hồ.

Tưởng Úc Nam cúi xuống, kéo tấm chăn mỏng
đắp lên người Viêm Lương. Đúng lúc này, anh nhìn thấy những dấu hôn còn rõ nét
trên chiếc cổ trắng ngần của cô.

Viêm Lương bị người đàn ông nổi giận kéo
tóc. Cô đau đến mức giật mình tỉnh giấc, túm chặt tay người đàn ông nhưng bị
anh gạt ra. Cả người cô đổ về đằng sau, đè vào chiếc đèn ngủ trên tủ đầu
giường, căn phòng đột nhiên tối hẳn.

Dưới ánh sáng mờ mờ, Viêm Lương nhìn thấy
người đàn ông giơ tay định tát cô, nhưng bàn tay anh dừng lại trong không
trung, dường như anh đã khôi phục lý trí vào giây phút đó. Vài giây sau người
đàn ông nhấc cằm Viêm Lương. “Hôm nay em lại chơi bời ở đâu? Cũng không biết
tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà!”

Động tác của anh khá nhẹ nhàng, giọng kiềm
chế. Sự thay đổi thái độ nhanh như tia chớp của anh khiến Viêm Lương ngây
người, sau đó cô nở nụ cười thách thức. “Tôi rất mệt, mời anh ra ngoài!”

“Ra ngoài?” Người đàn ông lạnh lùng “hừ”
một tiếng. Trong lúc nhìn cô chằm chằm, bàn tay anh lần đến trước ngực cô.

Tiếng loạt xoạt vang lên, cổ áo của Viêm
Lương bị kéo ra.

Viêm Lương cố hết sức giật tay anh nhưng
tốn công vô ích. Người đàn ông dễ dàng túm cô về giường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3