Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Chương 45 - 46

Chương 45: Có Muốn ở Chung Một Chỗ Hay Không

Liêu Bắc Bắc nghe thấy
tiếng động trong phòng không ngừng, rất lo lắng, cho nên cô lần nữa chạy đến
bên cánh cửa, tìm kiếm công tắc bật đèn, nhưng bởi vì chạy quá nhanh, đụng phải
cửa gỗ nên mở nửa ra, cô vừa xoa đầu bị đụng, vừa đẩy cửa phòng ra.

"Răng rắc" một
tiếng vang nhỏ, cửa phòng khóa lại từ bên trong.

Liễu Bắc Bắc cũng không
để ý vấn đề cửa có khóa không, bởi vì cô nghe thấy được tiếng thở dốc trầm thấp
mà rối loạn, nghe như tiếng thở khò khè.

"Đường Diệp
Trạch, rốt cuộc là anh không khỏe ở đâu?"

Liêu Bắc Bắc cẩn thận bò
sát tiến về phía trước, mặc dù như vậy vẫn thỉnh thoảng đụng vào gia cụ, cô xoa
bả vai một chút, một lát lại xoa chân "Anh có phải là ngất rồi
không?" Trong lòng cô thực vội, không nghe được Đường Diệp Trạch đáp lại.

Mà Dường Diệp Trạch thì
thông qua giọng nói xác định vị trí. Anh lặng lẽ di chuyển thân thể, trong lòng
không ngừng cầu nguyện, đừng tới đừng tới nữa.

Liêu Bắc Bắc nào biết
anh cố ý không phát ra tiếng động đây, lúc cô chạy lên tầng vội vàng, quên mất
không mang điện thoại di động rồi, hiện tại sờ không thấy công tắc bật đèn,
bỗng nhiên lúc này, cô gõ đầu một cái, tự nói: "Ai. Mình còn ở chỗ này làm
gì vậy? Nhanh chóng tìm người tới giúp mới đúng chứ."

Vừa nói, cô quay lại
phương hướng trở về . . . .

Lúc này, ngoài cửa
truyền đến tiếng bước chân do giày cao gót phát ra, Liêu Bắc Bắc mừng rỡ, nhưng
mà khi cô đang muốn gọi người cầu cứu, thì một bàn tay to bụm miệng cô lại,
ngay sau đó lôi lôi kéo kéo cô về phía sau ghế salon dài.

Liêu Bắc Bắc hoảng sợ
chớp mắt, vừa duỗi chân vừa giơ tay lên đập loạn xạ "kẻ bắt cóc" kèm
hai bên mình.

Cạnh cửa phát ra tiếng
"răng rắc" tay cầm vặn mở, nhưng rất nhanh Phạm Phỉ phát hiện cửa đã
khóa lại, cho nên cô ta bấm chuông cửa.

"Ưm - ưm -"
Liêu Bắc Bắc giương nanh múa vuốt về phía cửa lớn bên kia, không sai là người
xấu. Ô quai hàm của cô đã đau xót rồi, ô ô, Đường Diệp Trạch nhất định là gặp
phải nguy hiểm.

Cốc - cốc - cốc, tiếng
gõ cửa vang lên.

"Tiểu Trạch, anh
đang ở bên trong sao? Mở cửa đi. Không mở cửa thì trả lời em một tiếng cũng
được." Phạm Phỉ có chút không chờ được, đồng thời cảm thấy lo lắng, là
thuốc quá liều hay không có tác dụng đây?

Đường Diệp Trạch chẳng
những phải khống chế Liêu Bắc Bắc, còn phải dùng giọng điệu bình
thường để trả lời Phạm Phỉ, nhưng trong thân thể giống như có ngàn vạn con kiến
đang bò, muốn hết nóng nhưng không biết nóng nơi nào, chỉ muốn cởi hết
quần áo nhảy vào nước lạnh ngâm.

Đang là mùa hè, áo mỏng,
thân thể cô gái mềm mại mà anh đang khép chặt hai tay ra sức giãy dụa - từng
giọt mồ hôi lớn rơi xuống trên gương mặt anh, loại phản ứng không bình thường
này lại là phản ứng bình thường nhất đối với đàn ông.

Lại một trận tiếng gõ
cửa dồn dập, kèm theo tiếng gọi bất an của Phạm Phỉ, dường như xuyên qua cả
phòng khách.

Liêu Bắc Bắc nào có thể
để cho cứu tinh chạy, cô há mồm cắn một cái lên ngón tay "hung phạm",
đồng thời cảm thấy thân thể "hung phạm" đã bị mồ hôi thấm ướt, sợ mới
ra mồ hôi, đây chính là biểu hiện chột dạ.

Một cái cắn này của cô
hạ xuống, quả nhiên kéo lại một chút lý trí cho Đường Diệp Trạch, anh cắn chặt
hàm răng, hít một hơi thật sâu, khó khăn nói ra mấy chữ đáp lại Phạm Phỉ ở
ngoài cửa lo lắng.

"Tôi.... đã....
ngủ..."

Giọng nói vang lên ở
trên đầu Liêu Bắc Bắc. Là Đường Diệp Trạch?

Ngoài cửa, Phạm Phỉ mơ
hồ nghe thấy Đường Diệp Trạch trả lời, vỗ vỗ bộ ngực, loại thuốc này là cô ta
đặt hàng từ website của nước ngoài, đến cùng có hiệu quả hay không cô ta cũng
không có thí nghiệm, nhưng trên hướng dẫn sử dụng giới thiệu: Dùng nước pha một
chút thuốc bột là khiến cho dục tính của đàn ông nổi lên, muốn ngừng mà không
được. Thuốc này thần kỳ là ở chỗ, chỉ nhằm vào đàn ông.

Cô ta vì đảm bảo thành
công, đã thả 2g thuốc bột ở trong chai rượu Whiskey, hoặc là cô ta bị lừa, hoặc
là Đường Diệp Trạch còn chưa kịp uống rượu đã ngủ thiêm thiếp trong chốc lát,
chỉ cần đối với cơ thể người vô hại là tốt rồi, tối nay không thành công còn có
tối mai, chắc chắn sẽ có được cơ hội như ý.

"Vậy anh sớm nghỉ
ngơi một chút. A, đúng rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm có được không?"

"Được. " Giọng
nói của Đường Diệp Trạch trở nên run run.

Mặc dù Đường Diệp Trạch
vẫn che miệng Liêu Bắc Bắc như cũ, nhưng cô quả thực đã dừng phản
kháng, cho đến khi tiếng bước chân xa dần, Đường Diệp Trạch lúc này mới buông
lỏng tay ra, anh không rảnh giải thích, che bụng, lảo đảo đi về phía trước ở
trong bóng tối: "Mau đi ra, chớ lại đây..."

Liêu Bắc Bắc hoàn toàn
có thể cảm nhận được thân thể của anh không thoải mái, là đau dạ dày sao?

Thử hỏi, cô làm sao có
thể bỏ sự sinh tử của Đường Diệp Trạch ra khỏi suy nghĩ đây? Cô còn không
kịp lo lắng đó.

Ánh trăng vừa lúc chiếu
sáng lối đi vào phòng ngủ, cho nên, cô nhanh chóng bò dậy, đuổi theo bước chân
Đường Diệp Trạch vào phòng ngủ.

Đường Diệp Trạch đứng ở
bên cạnh cửa lục lọi, mới vừa rồi hệ thống điện vẫn còn tốt, chẳng lẽ là đứt
cầu dao rồi?

Cầu dao đứt quả thật
không phải là do Phạm Phỉ thiết kế, mà là bởi vì lúc anh uống xong nửa chén
rượu cảm thấy đầu váng mắt hoa, chưa từng nghĩ đến chén rượu rơi ra, rượu rót
vào mạch điện nên bị chập mạch rồi.

"Ôi." Cái trán
Liêu Bắc Bắc một lần nữa "thân mật" cùng cánh cửa, cứ như vậy dùng ót
đẩy cửa phòng ngủ ra.

Đường Diệp Trạch một tay
đỡ lấy thân thể của cô, ngón tay chạm phải da thịt mịn màng của cô, không khoa
trương khi nói..., anh cảm giác giờ phút này công suất điện có thể kéo cả hệ
thống chiếu sáng của phòng ngủ.

Liêu Bắc Bắc thì từ
trong bóng tối tóm được hai vai Đường Diệp Trạch, sờ sờ, một đường mò tới gương
mặt của anh, - một mảnh mồ hôi ướt thấm vào lòng bàn tay của cô, kinh hô một
tiếng, lo lắng hỏi thăm: "Anh nơi nào không thoải mái, mau nói cho em biết
đi."

Đường Diệp Trạch né
tránh "ma chưởng" của cô, đúng vậy, hiện tại trong đầu anh Liêu Bắc
Bắc thực đã biến thành yêu tinh thiên kiều bá mị, mỗi lần chạm đến làn da nhạy
cảm của anh, lòng của anh cũng sẽ không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ.

Liêm Bắc Bắc cảm thấy
anh đang tựa trên vách tường, thân thể từ từ trượt xuống, hai tay của cô lập
tức vươn ra, xuyên qua dưới nách của anh, gót chân vững vàng đỡ lấy Đường Diệp
Trạch cao hơn 20cm so với mình.

Áo sơ mi ướt đãm giống
như không mặc, bộ ngực của cô dán chặt trên lồng ngực của anh thật là muốn mạng
anh mà.

"Bắc Bắc... Anh
không sao... Em trước có thể rời đi không?" Đường Diệp Trạch hai tay đỡ
trên vách tường, hoàn toàn không dám đụng vào da thịt của cô.

"Làm sao em có thể
thấy chết mà không cứu đây? Anh coi Liêu Bắc Bắc là người nào?" Liêu Bắc
Bắc vô cùng tức giận, đây là lần thứ ba anh xua đuổi mình, chẳng lẽ anh cho dù
khó chịu muốn chết cũng không cần trợ giúp của cô sao?

"Không phải vậy....
Ngày mai anh sẽ giải thích.... A------" Anh còn chưa dứt lời, Liêu Bắc Bắc
đã kéo cánh tay của anh về phía bên giường, Đường Diệp Trạch dĩ nhiên biết vị
trí phía trước chính là giường, là giường đấy.

Phút chốc, anh tránh
thoát khỏi sự giúp đỡ của Liêu Bắc Bắc, xoay người chạy về ra phía ngoài cửa,
nhưng Liêu Bắc Bắc một mực ôm hông của anh: "Anh đây là làm sao vậy, nếu
anh ngã bệnh không muốn đi bệnh viện vậy hiện tại nằm trên giường một lát, em
sẽ tìm công tắc điện bật đèn trước. A, em hiểu rồi, anh nhất định sợ tiêm có
đúng không? Hắc hắc. Vậy hai chúng ta sẽ không đi bệnh viện a..." Cô phối
hợp phân tích, đàn ông chịu đau kém hơn phụ nữ, ở nhà trẻ bọn nhỏ tiêm vắc-xin
phòng bệnh, các bé nam gào khóc chiếm đa số.

"...." Đường
Diệp Trạch vừa nghe cô muốn tìm công tắc điện, lòng lại càng khó khăn, anh
không cách nào đoán được mình có thể nhẫn bao lâu nữa.

Vì tránh khỏi mất hết
mặt mũi ở dưới ánh đèn, cuối cùng Đường Diệp Trạch cũng leo lên giường, Liêu
Bắc Bắc có thể nói là "quan tâm chu đáo", lần mò, giúp anh cởi giảy
xuống, lại lần mò đến bên giường, ngồi xuống, giúp hắn cởi tùng cúc từng cúc
nút áo sơ mi.

"Anh tự mình làm....."

"Ba" một
tiếng, Liêu Bắc Bắc gạt tay của anh, "Mỗi lần cũng là anh chiếu cố em, anh
để cho em chiếu cố một lần không được sao? Hay vì anh có tính sạch sẽ chê tay
em bẩn?"

"Dĩ nhiên không
phải vậy." Đường Diệp Trạch nằm ngang ở trên giường, thở dài một hơi nhẹ
nhõm, nhắm hai mát, cố hết sức để cho đầu óc thả lỏng.

"Dạ dày đau hay là
đau bụng? Em giúp anh xoa bóp..." Liêu Bắc Bắc nói chuyện đồng thời một
đôi tay đã chạm lên vùng bụng của anh, nhưng bởi vì bên trong phòng quá tối, cô
hình như sờ nhầm chỗ.

Đường Diệp Trạch lập tức
mở mắt ra, bật dậy.

"Này......"
Hai tay Liêu Bắc Bắc chống ở sau lưng.

Đường Diệp Trạch hỏi ông
trời, phản ứng kỳ quái này tạm thời không thể nào kiểm chứng, giờ phút này như
"Tôi ăn cô cũng được", anh còn có thể mở miệng giải thích loại phản
ứng xấu hổ này đây?

Liêu Bắc Bắc sững sờ tại
chỗ, thật ra thì đã học qua chương trình sức khỏe giới tính, đối với phản ứng
thân thể người theo bản năng cũng không nên ngạc nhiên, nhưng mà người này
không phải ai khác, mà là Đường Diệp Trạch thuộc "hệ cấm dục".

"Anh có ổn
không?" Cô vừa mở miệng đã thấy mình hỏi ngu.

Đường Diệp Trạch thở hổn
hển, cảm thấy tứ chi càng không thể khống chế, biết rõ không thể chạm tới thân
thể phụ nữ, ngón tay chạm đến đầu gối Liêu Bắc Bắc, chờ phản ứng lại lập tức
rút tay về, thực đã chậm, giống như bị cường lực ép chặt lại.

Liêu Bắc Bắc hôm nay mặc
quần sooc, nói cách khác anh đang sờ thịt của cô...

Lòng của cô co lại một
đoạn, vội vàng che hai tay, nhưng mà cô không có né trách, ai kêu cô thích anh
cơ chứ, ngay cả bị thiệt thòi cũng cho.

Nhưng mà, trước hôn nhân
phát sinh quan hệ vẫn là không tốt lắm.

Cô im lặng không nói,
Đường Diệp Trạch cũng không lên tiếng, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có thể nghe
thấy tiếng hít thở thay đổi không giống nhau trong không khí .

Thời gian cứ từng giây
từng phút trôi qua, sau khi đấu tranh tư tưởng, Liêu Bắc Bắc cuối cùng quyết
định "siêu việt".

"Nếu như anh
muốn... Em, em sẽ ở chỗ này....."

Nghĩ kỹ nếu muốn theo
đuổi anh, ít nhất cũng phải tỏ ra chút thành ý? Mặc dù cuối cùng không thể đến
với nhau, cô cũng đem lần đầu tin dành cho người đàn ông mình yêu nhất, mặc dù
tiền đồ là một mảnh xa vời, coi như cô đi theo cảm giác.

Đây là lời mời gọi thẳng
thắn, Đường Diệp Trạch như hỏng mất giờ phút này không chịu nổi sự hấp dẫn nào,
anh chỉ có im lặng mâu thuẫn, chỉ mong Liêu Bắc Bắc không nhận được câu trả lời
lập tức rời đi.

Đầu óc Liêu Bắc Bắc cũng
không nhàn rỗi, cô biết Đường Diệp Trạch vẫn thuộc tuýp người bị động, có phải
đang đợi cô chủ động phát ra tín hiệu không? Nhưng mà chuyện này cô phải nói
Đường Diệp Trạch một chút, cô gái người ta da mặt rất mỏng mà.

Im lặng trong phòng kéo
dài đã qua mười phút đồng hồ.

Đường Diệp Trạch vốn
tưởng rằng thời gian có thể hòa tan dục vọng, sao biết càng ngày càng nghiêm
trọng. Anh nhìn về phía cửa sổ - ánh trăng sáng ngời, anh nhất định là bị sắc
ma ám vào người.

Một lúc sau, một cỗ hơi
thở ấm áp thổi tới bên tai Đường Diệp Trạch, hai mắt anh nhắm chặt kêu rên lên
một tiếng, tay chân luống cuống kéo chăn kẹp ở giữa hai chân, trời ạ, Liêu Bắc
bắc có biết là mình đang đùa với lửa hay không?

Anh vừa nghĩ đến, cách
xa luồng khí ấm áp một chút, thân thể Liêu Bắc Bắc ngồi thẳng, đưa lưng về phía
anh, từng chút từng chút cởi nút áo, mỗi một chiếc cúc được cởi là không quên
khích lệ mình, thân thể này là chỉ do mình chi phối, Đường Diệp Trạch là người
đàn ông gần như hoàn mỹ, thứ mình có thể đưa cho anh, lễ vật quý trọng nhất
cũng chỉ có mình

Áo theo đầu vai tuột
xuống, lưng trần mảnh mai xinh đẹp hiện ra trước mắt Đường Diệp Trạch.

"Bắc Bắc...... Đừng......"

Anh nghĩ một đằng, nói
một nẻo, cử tuyệt Liêu Bắc dâng lên nụ hôn, trong khí mùi thơm, thấm vào ruột
gan.

Chương 46: Em vẫn luôn ở đây.

"Em nói rõ với anh
của anh, anh ấy không trách em, đúng là một nam nhân vô cùng rộng lượng."
Liêu Bắc Bắc mổ nhẹ vào môi anh: "Anh ấy hiểu được chuyện tình cảm không
thể miễn cưỡng, cũng như không phải ai cũng có thể trói lại với nhau, anh hiểu
chưa?"

Không hiểu sao, Liêu Bắc
Bắc cảm thấy dường như đây không phải là lần đầu tiên cô hôn Đường Diệp Trạch,
lại giống như trong một đêm hồn bay trong mộng, bốn phía tối đen, không thể
nhìn thấy, bọn họ đã từng hôn nhau như vậy.

Đường Diệp Trạch ngu ngơ
đáp một tiếng, đầu như kẹt trong bông, càng cố sắp xếp, càng hỗn loạn.

"Ừm...."

Liêu Bắc Bắc đột ngột bị
anh kéo vào lồng ngực, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể thấy trong
ánh mắt anh ánh lên một luồng sáng rực rỡ, đôi con ngươi đen nhánh lại như lạc
trong sương mù, nhấp nháy nhấp nháy, phóng thích ra sự hấp dẫn.

Anh nâng mặt cô lên, rất
muốn làm chút chuyện để xác định rõ, thân thể như chịu tác dụng của thuốc, bàn
tay nóng hổi mơn trớn cổ của cô.

Nâng lưng cô lên, cúi
đầu xuống, đôi môi chạy dọc theo ngực cô, hôn nhè nhẹ.

Dù sao cũng là lần đầu
tiên, Liêu Bắc Bắc rất khẩn trương, cô cắn cắn đôi môi, cố nén tiếng kêu khác
thường dưới tác động của nụ hôn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cô tin Đường Diệp
Trạch sẽ không lỗ mãng thương tổn mình, bởi vì cho tới bây giờ, anh vẫn luôn là
một "quí ông".

Tay của anh dừng trên
vùng bụng bằng phẳng của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng quay tròn chung quanh rốn cô,
hơi thở ấm áp phả lên trên thân thể nhạy cảm kia, cái loại cảm giác ngứa lại
không ngứa này chọc Liêu Bắc Bắc thở gấp liên tục.

Cô kìm lòng không đậu
cong chân lên, ngón chân co rút, khép lại, may mà ở trong bóng tối, nếu không
tư thế khẩn trương quá độ này nhất định sẽ phá hư không khí.

Anh hôn thẳng dọc một
đường theo thân thể cô, ngậm vành tai mềm mại của cô, Liêu Bắc Bắc theo bản
năng rụt bả vai lại, anh như biết trước được nơi cô sẽ né, một tay anh chặn lại
vai cô, đồng thời hôn lên cái cổ thon dài của cô.

Hiện tại muốn tránh, đã
quá muộn.

Liêu Bắc Bắc nheo mắt,
môi anh quấn quít trên tai cô hồi lâu, lại chuyển xuống hôn đôi môi khô khốc
của cô, cảm giác ẩm ướt khiến đôi môi nhỏ nhắn ấy không ngừng mấp máy, cạy mở
hàm răng, dễ dàng lướt vào.

Liêu Bắc Bắc ngượng
ngùng đáp lại, cảm giác khí lực toàn thân đều bị anh hút đi hết rồi, tùy ý để
anh kéo tay mình đặt lên vai anh, đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào da thịt bóng
loáng, rắn chắc trên lưng anh.

Nụ hôn của anh chính là
liều thuốc tốt nhất để tiến hành ân ái, hừng hực như lửa, thiêu đốt thân thể
cô, khiến cô hoàn toàn bị mê hoặc, lạc phương hướng khi triền miên với anh, rất
nhanh, cô mềm ra như nước, ngã xuống dưới gối.

Anh nâng thân thể xụi lơ
của cô lên, ôm thân thể dưới người mình, dùng nụ hôn đánh thức cơ thể cô, đầu
lưỡi vòng quanh nơi tuyết trắng, ngậm.

Liêu Bắc Bắc không nhịn
được khẽ run, cô theo bản năng đẩy trán của anh, nhưng lại đến sức lực giãy dụa
cũng chẳng có, rất nhanh, sau một lần lại một lần bị anh trêu chọc, từng lỗ
chân lông trên người cô đều thả lỏng một cách kì diệu, thân thể phản chủ, bắt
đầu phản ứng.

Cô hơi ngẩng đầu lên,
khó khăn hô hấp, không tự chủ được mà cong nửa người trên, đón nhận môi anh,
phía trên cọ lên lồng ngực của anh, dùng phương thức nguyên thủy nhấy, phát ra
lời mời.

Thắt lưng ầm một tiếng
rơi xuống đất, sự nhẫn nại của anh đã sớm vượt xa cực hạn, một khi chạm đến
thân thể cô, anh nghĩ mình cũng chỉ có thể ôn nhu đến đây thôi, cho nên anh hít
sâu một hơi, nhẹ giọng đến mức đến hắn cũng chẳng nghe thấy mà nói lời tán tỉnh
bên tai cô.

"Anh đang nói gì
vậy?"

Liêu Bắc Bắc chỉ cảm
thấy bờ môi của anh hôn lên mọi giác quan của mình, tê tê, khó chịu, không thể
nhịn nổi.

Đường Diệp Trạch hô hấp
càng thêm dồn dập, anh lắc đầu, một tay chống trên giường, ngón tay trượt xuống
dưới, quanh co vài lần, mới khó khăn xâm nhập được thân thể của cô.

Phút chốc, Liêu Bắc Bắc
nhẹ hô một tiếng, đau đến trợn mắt.

Thân thể của cô quá mức
thắt chặt, không chỉ cô thấy đau đớn, Đường Diệp Trạch cũng bị giữ chặt đến hơi
đau.

"Thả lỏng."
Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, nơi kia điên cuồng hút sâu vào khiến anh không
thể di chuyển được.

"A..."

Liêu Bắc Bắc hô một
tiếng, nhưng không biết làm cách nào để mình thả lỏng ra. Cô cảm thấy thân thể
sắp bị xé ra, nhưng dù đã được bổ đầy rồi lại không hiểu sao mà thấy trống
rỗng.

Cô cắn chặt hàm răng,
tận lực không phát ra một chút âm thanh.

Thời gian dần qua, chất
bôi trơn không ngừng chảy ra bên ngoài cơ thể, dục vọng nguyên thủy không ngừng
bành trướng.

"Thật xin
lỗi...."

"Ừ? A!"

Không đợi Liêu Bắc Bắc
kịp phản ứng, Đường Diệp Trạch đã chính thức khởi xướng một lần tấn công mạnh
mẽ.

Anh cúi người ôn nhu hôn
môi cô, hạ thân không chút lưu tình đẩy sâu vào thân thể cô, mỗi một lần đều
chạm đến nơi sâu nhất, mạnh mẽ va chạm khiến cô đau đớn đến khó nhịn, nhưng
càng đau lại càng chặt, càng khiến dục vọng dâng trào, khiến kẻ đã phải nhẫn
nại đến cực điểm phát ra tiếng than trầm thấp.

Anh bao lấy cơ thể cô,
thắt lưng nâng lên hạ xuống liên tục. Đột nhiên xuất hiện biến hóa, vài giọt
máu chậm rãi chảy xuống hai đùi trắng nõn của cô, cô ôm chặt lưng anh,
thân thể kịch liệt run rẩy phập phồng, cô nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay hãm
vào da thịt anh, để lại một vết cào màu đỏ sậm.

"Đau..." Rốt
cuộc cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

Đường Diệp Trạch đáp một
tiếng, hôn lên nước mắt trên khóe mắt cô.

Đầu Liêu Bắc Bắc được
thả lại xuống gối, anh cố kìm nén loại xao động mãnh liệt, mênh mông, thả chậm
tốc độ, cho cô thời gian thích ứng, nhưng cô lại không thể nào giảm bớt được
cảm xúc khẩn trương, theo bản năng kẹp chặt hai chân, khiến cho không gian vốn
hẹp lại càng hẹp hơn.

Đường Diệp Trạch rên một
tiếng đau đớn, nếu thật không hoàn toàn thả lỏng, anh cảm thấy nơi đó sắp bị cô
bẻ gãy rồi.

Liêu Bắc Bắc lau nước
mắt trên khóe mắt, mặc dù không thể cùng cảm nhận, nhưng nếu như vậy thì sẽ có
thể giải thoát Đường Diệp Trạch - người tựa hồ chỉ có cô, nghĩ như vậy, cô
dùng cùi chỏ chống người dậy, ôm chầm lấy cổ Đường Diệp Trạch, dán lên môi anh,
đầu lưỡi chủ động thăm dò miệng anh, nụ hôn mãnh liệt này, mang theo ý tương
liên chặt chẽ, ra hiệu cho anh- tùy theo ý anh đi.

Nhận được sự cho phép,
một tia lí trí cuối cùng của anh cũng tiêu tán, lạc trong ý loạn tình mê, tận
tình ngao du.

Hai gò má Liêu Bắc Bắc
đỏ hồng, ngắm khuôn mặt của người mình thích hiện lên dưới ánh trăng, âm thầm
thở một hơi, má lúm đồng tiền tươi như hoa.

...

Sáng sớm hôm sau, Liêu
Bắc Bắc tỉnh lại trước, cô chui ra khỏi vòng tay của Đường Diệp Trạch, ngượng
ngùng nhìn thân thể trần truồng của anh, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường,
nhưng hai chân lại mềm nhũn, ầm một tiếng ngã ngồi trên sàn gỗ.

Cô xoa xoa cái mông,
nhặt quần áo lên, luống cuống mặc vào, dùng "tứ chi" rời khỏi phòng
ngủ, đừng hỏi cô vì sao lại như trộm như thế, cô đây chỉ thẹn thùng.

Lúc cô lén lén lút lút
chuẩn bị đóng cửa phòng, Đường Diệp Trạch vừa vặn trở mình, phô trọn tấm lưng
hoàn mỹ ra trước mắt cô, Liêu Bắc Bắc che miệng lại, a! Phía sau lưng Đường
Diệp Trạch tại sao toàn là vết máu a? Là cô làm đấy sao?

Thấy một màn như vậy, cô
càng muốn chuồn lẹ, cho nên, không có ý định đối mặt giải thích, cô lảo đảo
chạy đi, nhưng vừa ra khỏi cửa, lại chạm mặt với một người.

"Sao lại là
em?" Đường Diệp Hoa đỡ lấy thân thể cô, dò xét đầu tóc rối bời, bộ dáng
chật vật của cô, không nhịn được nhíu mày.

Liêu Bắc Bắc nhanh chóng
làm một động tác ý im lặng: "Em đói bụng, trễ chút nữa sẽ không ăn điểm
tâm được...." Vừa nói, cô vừa xoay người chuẩn bị chạy, lại bị Đường Diệp
Hoa kéo lại, kéo vào nhà anh.

"Em soi gương một
chút trước khi đi ăn được không?" Đường Diệp Hoa thật không biết nha đầu
này nghĩ cái gì, trên cổ toàn là dấu hôn, quần áo xốc xếch, còn dám ăn điểm tâm
ở trước mặt bao người? Liêu Bắc Bắc mất tư nhiên vuốt vuốt đầu tóc, vừa muốn
nói chút gì, cửa phòng ngủ nhẹ mở ra, Vương Tuyết Mạn đang mặc một bộ đồ ngủ
mỏng chậm rãi bước ra, nàng ta duỗi người, kinh ngạc khi thấy Liêu Bắc Bắc đứng
trong phòng khách.

"Hơ! Cô đây
là bảo người nào đến cho cưỡng gian hả?" Vương Tuyết Mạn căm tức nhìn
Đường Diệp Hoa: "Chẳng lẽ là anh làm?"

"Chẳng với chả lẽ,
anh đây từ khi rời phòng đến khi trở về vẫn chưa tới năm phút đồng hồ, không có
thời gian gây án." Đường Diệp Hoa đốt một điếu thuốc, chỉ huy Vương Tuyết
Mạn kéo Liêu Bắc Bắc đi sửa sang lại ngoại hình chút đỉnh.

Vương Tuyết Mạn vốn là
người thích trêu đùa, nàng ta ngoắc ngoắc tay với Liêu Bắc Bắc: "Cục cưng,
mau mau nói cho chị đây biết rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì."

Giờ này phút này, Liêu
Bắc Bắc thật muốn biến mất, cô không có mặt mũi nào để đối mặt với cha mẹ một
nắng hai sương, dầm mưa dãi nắng dưỡng dục ra mình mà.

Trong phòng tắm, Vương
Tuyết Mạn tựa cạnh cửa gặm táo, Liêu Bắc Bắc dưới ánh nhìn của nàng ấy mà chà
chà rửa rửa.

"Cô đi ra ngoài
trước được không?"

"Không được,
tôi đang hóng chuyện à nha, không nói tôi liền không
cho cô mặc quần áo." Vương Tuyết Mạn ở trước mặt cô, cầm quần áo
của cô ném đi thật xa.

Liêu Bắc Bắc đưa lưng về
phía cô, tắm vòi sen, thấy trên đùi có lưu lại mấy vết máu, liền vội vàng
rửa.

"Này, Đường Diệp
Trạch ở trên giường có cuồng dã không? Chia sẻ một chút đi a."

"Nếu cô không
trả lời, tôi đây liền gọi Phạm Phỉ đến cùng thẩm vấn cô." Vương
Tuyết Mạn ôm bụng cười to, cô không có ác ý, chỉ thích hù họa Liêu
Bắc Bắc nhát gan.

"Đừng! Ừ, có thể
"làm" đi." Liêu Bắc Bắc xấu hổ đỏ mặt.

Vương Tuyết Mạn thu lại
cái điện thoại căn bản chưa kết nối, đi tới bên cạnh Liêu Bắc Bắc, tiện tay tắt
vòi hoa sen đang chảy, nghiêm mặt nói: "Cô nên biết chuyện Phạm Phỉ
yêu Đường Diệp Trạch. Hiện tại hai người đã xảy ra quan hệ, phải tự mình cẩn
thận một chút."

"Có ý gì?"

Vương Tuyết Mạn thổi
thổi đầu ngón tay: "Tôi có một loại dự cảm, cô ắt không thể
ở Đường Thị này lâu được, nếu như trong vòng một tháng không có chuyện gì, vậy
là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, cô hiểu
không?"

Lòng Liêu Bắc Bắc trầm
xuống: "Cảm ơn."

Vào lúc các nàng đang
nói chuyện với nhau, Đường Diệp Trạch đã bị Đường Diệp Hoa đánh thức từ trong
mộng. Đường Diệp Trạch vuốt vuốt huyệt thái dương, đi đến trước cửa phòng ngủ,
lịch sự gõ, ung dung nói: "Bắc Bắc, anh ở phòng khách chờ em."

"À ? Anh đã
tỉnh?" Liêu Bắc Bắc quay người lại trốn phía sau Vương Tuyết Mạn, Vương
Tuyết Mạn liếc xéo một cái: "Cô có thể thành thục lên chút hay
không?"

"Lát nữa
tôi ra, câu đầu tiên, nên nói gì?" Cô vẫn chìm trong kinh
hoảng.

Vương Tuyết Mạn nhún
nhún vai: "Nghĩ gì nói nấy, tỷ như, anh giỏi quá a..."

"..." Liêu Bắc
Bắc lần đầu tiên không để ý phép tắc, đẩy Vương Tuyết Mạn ra, Vương Tuyết Mạn
cười lớn khoa trương, chậm rãi rời khỏi phòng tắm.

Ngồi ngoài cửa, hai anh
em nghe nhất thanh nhị sở*, hai mặt nhìn nhau. (*rõ rõ ràng ràng)

"Anh, hôn thê của
anh rất cởi mở." Đường Diệp Trạch bưng ly cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm.

Đường Diệp Hoa hắc tuyến
đầy mặt*, hai nữ nhân này hẳn nên bù trừ cho nhau một chút, một người quá
nghịch ngợm, một kẻ quá ngại ngùng.

Tỉnh sau một giấc, đại
ca không tức giận trách mắn anh, Liêu Bắc Bắc thế nhưng thành nữ nhân của anh,
đây hết thảy,  tốt đẹp đến mức anh có chút không dám tin tưởng.

Nếu như hôm nay cầu hôn
Liêu Bắc Bắc, có quá vội không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3