Ông chủ quan tâm thêm chút đi - Chương 33 - 34

Chương 33: Thiên nhiên ngốc thật không ngốc.

Đường Diệp Trạch nhận
thấy được sự thay đổi cảm xúc của Liêu Bắc Bắc, anh đi xuống bậc thang,
nhưng bị Phạm Phỉ đối diện ngăn cản, cô ta chưa hề nói gì, dưới
chân vừa trượt, người ngửa ra sau, Đường Diệp Trạch lập tức kéo cánh tay cô ta,
Phạm Phỉ thuận thế nghiêng về phía trước ôm phần eo của anh.

"Em chỉ biết
anh sẽ cứu em, hì hì ——" Phạm Phỉ ranh mãnh lè lưỡi, kéo tay
Đường Diệp Trạch đi xuống bậc thang, "Anh nói sẽ dạy em lái thuyền,
đi thôi, hôm nay em muốn học." Vừa nói, cô ta vừa vẫy vẫy tay với Liêu Bắc
Bắc đang đứng trên bờ: "Bắc Bắc mau lên đây a, sắp phải khởi động thuyền
rồi."

Vương Tuyết Mạn hai tay
khoanh trước ngực, vênh váo liếc về hướng Liêu Bắc Bắc: "Nếu
như sợ tôi đẩy vào biển thì đừng lên nha."

Đường Diệp Trạch nhăn
mặt lại, vừa muốn mở miệng, Phạm Phỉ nhét một quả nho vào miệng
anh: "cô Vương không có ác ý, chẳng qua là thích nói giỡn thôi, giữa
phụ nữ với nhau chính là giao lưu như thế, anh không hiểu."

Liêu Bắc Bắc
hừ nhẹ một tiếng, rầm rầm bước lên trên thuyền. Ai sợ ai? Cô còn
nhớ rõ phao cứu hộ để ở chỗ nào. Hừ.

Cô chân vừa đứng vững,
dưới sự chỉ thị của Đường Diệp Trạch, Phạm
Phỉ mở thiết bị vệ tinh dẫn đường, khởi động động cơ, nhanh
chóng xuất bến.

Đường Diệp Trạch không
nghĩ tới Phạm Phỉ đột ngột như vậy, anh vừa nắm lấy lưng
ghế dựa, giữ cân bằng, vừa kiểm soát tốc độ thuyền, tạm thời
không rảnh chú ý đến chuyện xảy ra trên boong tàu.

Vương Tuyết Mạn và Liêu
Bắc Bắc đưa mắt nhìn nhau, soạt một cái, Vương Tuyết Mạn cởi chiếc khăn quàng
trên vai xuống, nửa người trên mặc bikini, nửa dưới quấn chiếc khăn lụa mỏng
làm váy ngắn, chưng vóc dáng lồi lõm thật đẹp ra trước mắt Liêu Bắc Bắc.

Liêu Bắc Bắc vô thức
nhìn về phía lồng ngực mình, vội ho một tiếng, gắng sức ưỡn thẳng
người.

Vương Tuyết Mạn chẳng
thèm ngó tới, quay người lại ngồi ở ghế nằm, nói: "Phiền cô
lấy giúp tôi một cốc nước trái cây, cám ơn."

Liêu Bắc Bắc không muốn
đối địch với Vương Tuyết Mạn, cho nên cô lập tức đi rót nước trái cây giúp cô
ta, lúc đưa cho cô ta, đồng thời nói rõ: "tôi và Đường Diệp Hoa chẳng qua
chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới."

"Đừng giải thích,
phiền." Vương Tuyết Mạn nhướng đôi mắt đẹp, còn nói, "Anh ấy có
tiền, tôi cũng không ngại trước hôn nhân anh ấy chơi thêm mấy người đàn
bà."

"Nói không phải, có
tin hay không là tùy cô." Liêu Bắc Bắc xoay người muốn đi, Phạm
Phỉ vừa vặn lên boong tàu, cười hỏi: "các cô trò chuyện cái gì mà vui
vẻ thế a?"

"Không có gì, tiểu
tam đang giải thích cho bản thân đây, không đúng, cũng không tính là tiểu tam,
là tiểu mật." Vương Tuyết Mạn vỗ vỗ ghế nằm bên cạnh, ý bảo
Phạm Phỉ ngồi xuống, hai cô đã sớm bàn bạc xong xuôi, một diễn e thẹn, một
đóng vai phản diện, ắt sẽ làm nhục Liêu Bắc Bắc đến cùng.

Liêu Bắc Bắc trầm mặt,
cứ nên đi quét dọn vệ sinh đi.

Cô đi tới phòng bếp sửa
sang lại tủ lạnh, hai người phụ nữ lại cùng tiến vào, vừa tán
gẫu vừa bóc một túi đồ ăn vặt ra, ầm một tiếng. gói bim bim trong tay
Vương Tuyết Mạn rơi tung tóe xuống đất.

Thấy thế, Phạm
Phỉ cầm cây lau nhà muốn dọn sạch, Liêu Bắc Bắc đi tới giúp đỡ, Phạm
Phỉ lại thuận theo mà đưa cái chổi cho cô, hai người ngồi ở trên
ghế sô pha tiếp tục trò chuyện như không có gì.

Mà Liêu Bắc Bắc đang kì
kì cọ cọ trước mắt bọn họ, bên tai không ngừng truyền đến tên
đồ trang điểm và thẩm mĩ tâm đắc.

Đồ trang điểm những
nhãn hiệu đó là Liêu Bắc Bắc có tiêu tốn một tháng lương cũng không mua nổi, mà
trang phục mới nhất của những nhãn hiệu kia là cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thật ra cô không hề ghen tị, chẳng qua chỉ là chứng minh sự cách
biệt về vật chất, các cô tuyệt đối không phải cùng loại người.

"Bắc Bắc, cái này
cho cô." Đường Diệp Trạch tay cầm một túi giấy, nếu như không phải là
Vương Tuyết Mạn và Phạm Phỉ thảo luận đồ trang điểm, suýt nữa anh đã
quên có một dưỡng da còn chưa đưa cho Liêu Bắc Bắc.

Liêu Bắc Bắc vốn đang
không muốn trả lời Đường Diệp Trạch, bởi vì cô cực kỳ nghi ngờ Thiên
nhiên ngốc Đường Diệp Trạch vô tình nói chuyện cô quét dọn du thuyền gán
nợ cho Vương Tuyết Mạn xấu bụng, nhưng khi cô vừa nghiêng đầu nhìn sang,
dương như cô không còn lý do tức giận nữa.

"Lancôme?"

(Lancôme Pari: một
thương hiệu sản phẩm trang điểm xa xỉ nổi tiếng)

Phạm Phỉ nghe tiếng
nhìn lại, sắc mặt biến đổi, bộ dưỡng da này là Đường Diệp Trạch
nhờ cô ta mua hộ, lúc ấy cô ta cũng không biết sẽ đưa cho ai,
cho nên mua nhãn hiệu tương đối có tiếng.

Đường Diệp Trạch
đặt ở bên cạnh bồn rửa tay: "Xem xem cô dùng có thích hợp
không?" Vừa nói, anh vừa lấy khăn lau từ trong tay Liêu Bắc Bắc, lau
chùi cánh cửa tủ bát bị anh cố tình làm bẩn.

Liêu Bắc Bắc đáp một
tiếng, rửa tay, cẩn cẩn thận thận mở cái hộp ngoài, từ sữa rửa mặt
đến kem chống nắng, to nhỏ tất cả mười mấy lọ, cô thở hắt ra một
hơi lạnh: "Bộ này ít nhất năm sáu trăm nghìn đi?"

"Không biết, là
Phạm Phỉ đưa cho." Đường Diệp Trạch cười cười. Anh đưa tiền cho Phạm
Phỉ, nhưng Phạm Phỉ sống chết cũng không chịu nhận, còn oán giận anh khách
khí, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là nhận.

Hành động lần này khiến
cho Vương Tuyết Mạn chú ý, trước khi cô đuổi theo Đường Diệp Hoa tới vùng này,
mẹ đã căn dặn cô đừng chọc vào cậu hai nhà họ Đường, bởi vì tính nết
Đường Diệp Trạch gàn dở, tiếp xúc mấy ngày rồi, quả thật cô cũng phát hiện
Đường Diệp Trạch không dễ ở chung, đương nhiên không phải nói với ai
anh ta cũng nói lời châm chọc, chỉ là vô cùng có khoảng cách.

Chẳng lẽ Đường Diệp
Trạch cũng nhận định Liêu Bắc Bắc là người phụ nữ của anh trai anh
ta?

Liêu Bắc Bắc cũng không
biết Phạm Phỉ coi mình như kẻ thù, mà ấn tượng của cô với
Phạm Phỉ vẫn không tệ, cô cúi người gửi lời cảm ơn: "quà
tặng đắt tiền như vậy tôi không thể nhận."

Mặc dù Phạm
Phỉ giận đến nghiến răng ngứa, nhưng trong nháy mắt đã đổi thành
nụ cười: "còn khách khí với tôi nữa? Không nhận chính là không cho
tôi mặt mũi đấy."

Liêu Bắc Bắc thấy thái
độ Phạm Phỉ cứng rắn, lần nữa gật đầu
cảm ơn: "Cám ơn, chỗ nào cần tôi giúp
đỡ cứ nói."

"Ừ, tôi
sẽ không khách khí với cô, ha ha." Phạm Phỉ nghiêng đầu cười một
tiếng, cố gắng nén lửa giận xuống, Đường Diệp Trạch a Đường Diệp Trạch,
anh thật đúng là biết làm người.

Đường Diệp Trạch đẩy một
cốc nước dưa hấu tự làm đến trước mặt Liêu Bắc Bắc, không nhìn hai
vị mỹ nữ phía sau, nói: "ở đây không khí không tốt, cô
lên phía trước hóng chút gió biển đi."

Liêu Bắc Bắc hút một
ngụm dưa hấu mát lạnh, lắc đầu: "tôi là tới làm việc ......"

Đường Diệp Trạch mấp máy
môi, mở cửa tủ ra, lấy chiếc máy chụp ảnh giao cho cô, sau đó
bố trí một loại công việc không tốn sức khỏe nhất, "Giúp tôi chụp mấy
tấm ảnh cảnh đêm trên biển."

Liêu Bắc Bắc thích chụp
này chụp nọ nhất, cô dứt khoát đáp một tiếng, vui vẻ rời đi.

Vương Tuyết Mạn nhìn
về phía bóng lưng Liêu Bắc Bắc, lúc quay đầu phát hiện sắc mặt Phạm Phỉ rất
khó nhìn.

Phạm Phỉ nhìn chằm
chằm bóng lưng Đường Diệp Trạch, nhìn anh chà chà lau lau cái
ghế như một nhân viên vệ sinh.

Vương Tuyết Mạn nhướng
mày, cô ta chỉ biết là Phạm Phỉ và Đường Diệp Trạch là bạn học đại
học, hiện nay là nhà thiết kế nội thất của Địa ốc Đường thị, không biết
Phạm Phỉ thì ra có ý với Đường Diệp Trạch. Cô ta âm thầm cười một tiếng,
Đường Diệp Trạch rất biết làm mất lòng phụ nữ nha.

Trên bong thuyền, Liêu
Bắc Bắc rất chuyên nghiệp chụp ảnh chung quanh, khi cô đi tới trước mũi thuyền,
tâm tình rộng mở trong sáng.

Trong tầm mắt cô là sóng
biển cuồn cuộn, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cô nhớ tới
hình ảnh kinh điển《 Titanic》, cho nên, trước tiên cô đặt
máy ảnh ở nơi an toàn, trở lại mũi thuyền, suy nghĩ một
chút, vẫn không dám bước lên lan can. Cô giang hai cánh tay, cố gắng cảm
nhận cảm giác đang bay một lần.

"Jack, Jack, ôm
chặt em." Cô hướng mặt về phía trước, tự ôm lấy mình.

Xuyên qua cửa
sổ thủy tinh ở trước vị trí điều khiển, chính là mũi
thuyền, cô cũng không biết hành động trẻ con của mình đã lọt vào mắt Đường
Diệp Trạch.

Đường Diệp Trạch một
ngón tay đặt bên môi, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt … thật là đáng yêu.

Bất giác, anh đi lên
boong tàu, hai tay đặt hai bên người Liêu Bắc Bắc: "Muốn tôi đỡ cô đi
lên không? "

"A?" Liêu Bắc
Bắc không nghe được tiếng bước chân của anh, may là Đường Diệp Trạch đã sớm
đoán được khép chặt hai cánh tay, nếu không cô thật có thể sợ hãi mà
rơi tự do.

Cô quay đầu, ngắm nhìn
hai mắt Đường Diệp Trạch, ánh mắt anh vừa đen vừa sáng, lộ ra sự thuần
khiết mà người thành phố ít có. Liêu Bắc Bắc giật mình hiểu ra, rốt cục
hiểu tại sao Đường Diệp Trạch có thể vẽ ra những tác phẩm màu sắc
phong phú mà giàu trí tưởng tượng như vậy, chính vì đáy lòng anh thấu
hiểu, người đơn gian, cho nên mới có thể giống như một đứa
trẻ phác họa ra thế giới đồng thoại ngũ sắc lộng lẫy như thế.

Đường Diệp Trạch lại
không biết cô đang cười khúc khích cái gì, nhưng mà nụ cười của cô bao
giờ cũng có thể dễ dàng cảm hóa anh.

"Bảo vệ tôi
nha." Hai tay cô nắm chặt lan can, có Đường Diệp Trạch bảo vệ, cô có
thể leo cao lên trên tầng rồi.

Đường Diệp Trạch đáp một
tiếng, hai tay lại di chuyển về thắt lưng cô, nhưng mà khoảng cái hai bên
giữ nguyên mấy cm.

Liêu Bắc Bắc cẩn thận bò
trèo lên trên lan can, thân thuyền vô cùng tròng trành, nhưng cô không
hề sợ hãi, sau khi cố gắng đứng vững, quay đầu lại nhìn Đường
Diệp Trạch cười, tiếp đó, nhắm nghiền hai mắt, chậm rãi mởrộng hai tay, gió
biển thổi loạn mái tóc dài của cô, cô cong cong khóe miệng, từ trong đất
nước đẹp tươi trong tưởng tượng, từ từ mở mắt ra.

Nhưng mà, khi cô thấy
cảnh tượng trước mắt, không hề có sự bay lên nhìn xuống
như trong tưởng tượng của cô

"Không có bay lên......"
Cô bĩu môi.

Đường Diệp Trạch thấy cô
thất vọng, nụ cười phai nhạt đi, độ cao của thuyền buồm không
thể so sách với du thuyền, quả thật rất khó cảm nhận được loại cảm
giác này.

"Khụ khụ ——
coi như bay lượn dưới tầng thấp đi." Anh an ủi.

Liêu Bắc Bắc không cam
lòng gật đầu, vừa định xuống tới, thân thể lại thoáng chốc được nâng lên
cao, cô kinh hô một tiếng, cả người dưới lực nâng của người nào đó đã bay
lên cao nửa mét.

Đường Diệp Trạch hai
chân giẫm trên lan can, hai tay đỡ nách cô, cố sức nói: "tôi
không kiên trì được lâu nữa, thử lại lần nữa......"

Liêu Bắc Bắc hơi ngoảnh
đầu lại, anh híp mắt, đôi môi mím lại thành một đường, hiển nhiên chân giẫm lên
lan can khiến anh không còn hơi sức, nói đơn giản một chút, dưới sự va đập
dữ dội của nước biển vào thân tàu, anh không những phải chịu trọng lượng
của bản thân cố gắng đứng vững, còn phải chịu đựng thể trọng của Liêu
Bắc Bắc. Vì thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của cô, anh thà mệt đến
đỏ mặt tía tai.

"Trời sinh đã ngốc......anh
thật là trời sinh đã ngốc......" Hốc mắt Liêu Bắc Bắc không
khỏi ẩm ướt, không có ai còn ngốc hơn anh rồi.

Gió biển quá lớn, Đường Diệp
Trạch không nghe rõ cô đang nói cái gì, chỉ chờ cô phát ra tiếng cười
vui vẻ.

"Bắc Bắc, bay lên
chưa? " Mí mắt anh từ từ nhắm nghiền, sắp không còn sức lực
rồi.

"Ừ, bay rất cao,
thật đẹp." Liêu Bắc Bắc căn bản không nhìn phía trước, mà đang đắm chìm trong
sự xúc động kỳ diệu không có cách nào tự thoát ra.

Nghe được câu
trả lời của cô, anh khẽ cong khóe miệng lên, lúc này, một sóng lớn
dồn lên boong tàu, Đường Diệp Trạch hoàn toàn mất thăng bằng, nhưng mà
phản ứng đầu tiên của anh không phải là tóm lấy lan can, mà là nâng lên
một cánh tay lên ôm chặt cơ thể Liêu Bắc Bắc, nhưng không ngờ, lần
này ôm hơi cao, cánh tay vừa vặn đặt trước ngực Liêu Bắc Bắc.

Ngay sau đó, nước biển
xô vào, Liêu Bắc Bắc chẳng buồn bận tâm đến đụng chạm thân thể, nắm chặt lấy
lan can, nhưng mà nước biển cuộn trào mãnh liệt đẩy cả hai người bọn
họ ngã nhoài xuống sàn tàu.

Trừ cả người ướt
đẫm ra, coi như là hạ cánh an toàn rồi.

"Xin lỗi, nhất thời
gấp gáp......" Anh nói xin lỗi vì mình ôm sai chỗ.

Liêu Bắc Bắc nhìn Đường
Diệp Trạch ướt sũng như chuột lột, phì cười một tiếng, vò rối mái
tóc ướt nhẹp của anh, cười ngọt ngào: "Nói xin lỗi cái gì a, tôi phải
cám ơn anh."

Đây là buổi tối vui
vẻ nhất từ khi cô đến Vạn Điệp thành tới nay.

Nếu như không phải
là con sóng biển kia đúng lúc xô đến đây, suýt chút nữa cô đã quá xúc động mà
muốn ôm anh.

Chương 34: Anh cần một lý do từ bỏ

Công việc gọi thầu của
Địa ốc Đường thị tiến hành khua chiêng gõ trống, mấy ngày nay Liêu Bắc Bắc gần
như không ngủ được một giấc ngon lành. Đáng sợ hơn chính là,
ngày nào Đường Diệp Hoa và Đường Diệp Trạch cũng vì kế hoạch phong tỏa
vùng biển mà không ngừng tranh luận, hai bên bên nào cũng cho mình là đúng, hơn
nữa đều có lý lẽ, quản lý các chi nhánh không có quyền tham gia ý kiến, đến mức
nếu như không có cách nào thống nhất kế hoạch, sẽ ảnh hưởng trực
tiếp đến công tác mời thầu.

Hội nghị kết thúc,
trong văn phòng làm việc của Đường Diệp Hoa không ngừng truyền ra tiếng gào
thét, Liêu Bắc Bắc trốn ở góc phòng ra vẻ bận rộn, mà Đường Diệp
Trạch tựa vào cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh, tùy ý điện thoại di động
la hét. Liêu Bắc Bắc ôm lấy cặp tài liệu chuồn ra phòng làm việc, xem ra lại
muốn khai chiến rồi.

"Hôm nay cậu ký
cũng phải ký, không ký cũng phải ký. Đừng để cấp dưới xem kịch vui nữa
được không?"

Xoẹt một tiếng, tập giấy
tờ bị quăng đến trước người Đường Diệp Trạch, hiện tại chỉ còn
thiếu chứ ký của cậu ta thôi.

"Một người lùi một
bước, bể bơi có thể xây, nhưng mà nhất thiết phải giữ lại vùng
biển, đây sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả bán hàng, là anh nóng
nảy, không phải lỗi của em."

"Nếu như có
người chết đuối thì sao? "

"Em nói lại lần
nữa, bơi trong bể bơi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, anh đừng có vì
mẹ qua đời giận lây sang thiên nhiên."

Rốt cục, vẫn là nói đến.

Phút chốc, Đường Diệp
Hoa tóm cổ áo Đường Diệp Trạch, trong mắt tràn ngập không chỉ là lửa
giận, còn có nỗi nhớ của con trai đối với mẹ.

Đường Diệp Trạch đối mặt
quả đấm của hắn, nói đúng mực: "Anh, em tin tưởng anh có thể xây
dựng một sân chơi trên nước vượt xa tự nhiên, nhưng mà không thể vì Đường
thị mua mảnh đất này liền cướp đoạt quyền lợi yêu thích vùng biển này của
người khác, bãi biển nhân tạo sao có thể sánh ngang với bãi biển thực
sự?"

"Một con sóng
dữ rất có thể chôn vùi vô số mạng người vô tội. Nếu
như từ đầu chúng ta được bảo vệ chu đáo, mẹ có
thể chìm vào nước bỏ mình sao?"

"Anh thật chưa từng
nghĩ tới sao? Nhiều vùng biển có cách thức mở như vậy, vì sao
mẹ muốn đưa chúng ta đi đến khu vực không người?" Ánh mắt Đường Diệp
Trạch có phần rã rời, nhưng không bi phẫn cũng không ưu thương.

Đường Diệp Hoa nắm chặt
đến mức xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc, đã nghĩ tới từ lâu,
mẹ từng dẫn bọn họ đi đến rất nhiều nơi, rừng rậm, thảo nguyên, hồ,
đại dương, lần nào cũng là đi đến khu nguyên sinh người sinh sống rất thưa
thớt, khi còn bé dĩ nhiên không hiểu, có chơi liền chơi như điên, trưởng
thành có điều tỉnh ngộ, mẹ là một người phụ nữ nhiệt tình yêu
thương thiên nhiên.

Chính là bởi vì
mẹ tôn sùng tự do, cha mẹ ân ái ngày nào, càng đi càng xa.

"Mẹ quá tham
chơi, cậu và mẹ giống nhau......" Đường Diệp Hoa dần dần buông cánh
tay xuống, "Nếu như hồi đó mẹ rút ra nhiều thời gian hơn
chút ở bên cạnh cha, cha sẽ không tìm người
phụ nữ khác."

Hồi ức tốt đẹp bao
giờ cũng đi kèm với những tiếng cãi vã, nhưng mà có thể trách ai
được, tình yêu vốn là chuyện không nói rõ được.

Đường Diệp Trạch
vỗ vỗ bả vai anh trai, bao nhiêu năm rồi, mỗi khi nhắc tới mẹ,
Đường Diệp Hoa luôn bị loại cảm xúc như dời sông lấp biển quấy nhiễu,
Đường Diệp Trạch biết anh trai còn ỷ lại vào mẹ nhiều hơn mình, khó
tránh khỏi nghĩ một lần đau một lần.

"Làm một người lãnh
đạo, anh thừa nhận anh không nên mất đi sức phán đoán đúng đắn, nhưng mà anh
nhìn thấy biển sẽ nghĩ đến mẹ, nghĩ đến hình ảnh lúc
mẹ bị nước biển nuốt lấy … anh không hi vọng còn thấy chuyện
như thế xảy ra." Đường Diệp Hoa kéo kéo cà vạt, "Thiên
nhiên quá tàn khốc, tai nạn không thể kháng cự bất cứ lúc nào
cũng có thể bộc phát, loài người nhiệt tình yêu thương nó, nó thật nhiệt
tình yêu thương loài người sao?"

"Khai thác và bòn
rút không ngừng khiến nó căm phẫn, hơn nữa trái đất lại không chỉ thuộc
về loài người. Chúng ta là người phá hoại nguyên sinh thái, không có
tư cách chỉ trích cơ thể mẹ đầy rẫy những vết
thương." Đường Diệp Trạch đưa một ly cà phê cho anh, "Em không phải
là muốn chống đối lại anh, chỉ là hi vọng cố gắng hết sức
giữ gìn từng tấc từng tấc trong khả năng em có thể bảo vệ. Anh,
sân chơi cỡ lớn thực sự không cần thiết, mọi người đi tới
bờ biển là để nghịch nước."

Đường Diệp Hoa nhấp một
ngụm cà phê, vừa muốn phản bác, Liêu Bắc Bắc gõ cửa mà vào: "sân bãi mời
thầu đã xây dựng xong, tổ thi công mời vai vị tổng giám nghiệm
thu."

Sau khi nghe xong, hai
anh em tạm thời kết thúc đề tài thảo luận, một trước một sau đi ra khỏi
phòng làm việc, Liêu Bắc Bắc thì xách cặp công văn theo sát phía sau.

Triệu Diệu thấy hai
vị lãnh đạo đi tới, mở cửa mời lên chỗ ngồi phía sau, Liêu Bắc
Bắc thì ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cô cơ bản đã
thích ứng với công việc thư ký, mệt đúng là mệt mỏi một chút, nhưng mà làm
thuận tay rồi cũng không khó.

Trên đường, Đường Diệp
Hoa thấy trên xe không có người ngoài, liền tiếp tục thảo luận
chủ đề trước đó với Đường Diệp Trạch. Đường Diệp Trạch mới đầu không
thèm đáp lại, về sau có thể là có chút không nhịn được, đột nhiên
hỏi: "Thư ký Liêu, cô cảm thấy thế nào về chuyện này?
"

"Tôi?" Liêu
Bắc Bắc xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc
của Đường Diệp Hoa, cô nuốt nuốt nước miếng, khúm núm nói, "Tôi......
Tôi ủng hộ mở cửa vùng biển......"

"Liêu Bắc Bắc. Là
ai phát tiền lương cho em a?" Đường Diệp Hoa nổi giận.

Cô rụt bả vai lại,
nhỏ giọng thầm nói: "Phòng tài vụ."

Đường Diệp Trạch cười
khẽ một tiếng, giơ ngón tay cái với Liêu Bắc Bắc.

"Em phản rồi.
Đừng ỷ vào anh thích em liền phát biểu vô trách nhiệm." Đường
Diệp Hoa nổi giận với cô, nhưng mà anh đúng là không nỡ trách mắng Liêu
Bắc Bắc, hơn nữa sau khi chung sống một thời gian, anh phát hiện cô bé này thật
đúng là có tiềm chất vợ hiền mẹ tốt. Chẳng những quét dọn sạch
sẽ căn nhà, bình thường dưới sự uy hiếp của anh còn giúp anh nấu bữa
khuya.

Liêu Bắc Bắc không dám
lên tiếng, ở chung càng lâu cô càng hiểu rõ cá tính Đường Diệp Hoa,
tính tình anh ta kém một chút, nhưng công tư rõ ràng, thông minh tài giỏi,
từ phương án sân chơi cỡ lớn ven biển, các chuyện khác anh ta đều
giải quyết ổn thỏa.

Liêu Bắc Bắc thông qua
trò chuyện, đại khái biết được nguyên nhân cái chết của mẹ hai anh em,
cũng hiểu tâm tình Đường Diệp Hoa, thấy cảnh thương tình chứ sao. Nhưng đã
đến bờ biển chỉ có thể thưởng thức, không đểcho chơi nước cũng
quá phi thực tế rồi.

Xuống xe, Đường Diệp
Trạch và Triệu Diệu đi trước đi vào hội trường, Liêu Bắc Bắc thì gọi lại Đường
Diệp Hoa, cô có chuyện nói với anh, Đường Diệp Hoa tựa vào dưới tàng cây, đốt
một điếu thuốc, biết cô muốn nói cái gì, cho nên hơi lộ vẻ không kiên
nhẫn.

"Tôi không phải là
nói thiên vị ai, chính là … các anh đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa,
tình tĩnh hòa nhã nói chuyện một chút không được sao?" Liêu Bắc Bắc thật
ra thì cũng không biết bản thân mình muốn nói gì, nhưng cô chỉ không muốn
thấy hai anh em bọn họ ngày ngày cãi vã, rất ảnh hưởng đến tâm trạng
a.

"Em dùng thân phận
gì trao đổi với anh? Thư ký? Không chấp nhận; bạn gái? Anh có thể suy
nghĩ một chút." Đường Diệp Hoa nắm chặc từng cơ hội có thể kéo
gần quan hệ với cô, giữa buôn bán và tình yêu dường như có cách làm
khác nhau kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

"Mỗi lần tôi nói
cái gì là anh lại nhắc đến này vấn đề này." Liêu Bắc Bắc vẫn luôn cúi
đầu, hôm nay cô không hề nữa e ngại Đường Diệp Hoa, ngược lại
bị sự quấy rầy cứng rắn của anh khiến cho dở khóc dở cười.

Đường Diệp Hoa phút chốc
vươn một tay ra, chống trên thân cây, cánh tay nhẹ nhàng cọ vào tóc
Liêu Bắc Bắc, cô vô thức né tránh, nhưng một tay khác của anh cũng nâng lên,
giam cô lại trong đó.

"Nói, anh và Diệp
trạch ở trong lòng em, người nào quan trọng hơn?" Đường Diệp Hoa
ăn nói nghiêm túc, anh rất buồn bực, Liêu Bắc Bắc có thể dễ dàng nói
chuyện với em trai, mặc dù nói chuyện cũng là chuyện liên quan đến trẻ em
thất học, nhưng mà đối với mình cũng là có thể trốn liền trốn.

Liêu Bắc Bắc vân vê góc
áo, cúi đầu nói: "Các anh đều là lãnh đạo của tôi, đều quan trọng."

Đường Diệp Hoa nâng cằm
cô lên: "nếu cô đồng ý làm bạn gái của tôi, hiện tại tôi liền hủy
bỏ kế hoạch sân chơi. Làm ra quyết định không tình nguyện cần động
lực, em xem rồi làm đi."

Thật ra thì, anh đã có
chỗ dao động, bởi vì trước đó, Đường Diệp Trạch có một câu chọc trúng tim
anh —— sở dĩ lần đó mẹ đưa chúng ta đi bờ biển là vì anh ầm
ĩ nên mới quyết định.

Câu chuyện cũ này anh
cố tình quên lãng, nhưng mà có thể quên được không? Anh chính là hung
thủ gián tiếp giết chết mẹ, cảm giác chịu tội nặng nề giày vò anh,
thời gian trôi qua, vẫn không thể chối bỏ trách nhiệm của bản thân,
đứa trẻ thực sự mắc bệnh tâm lý là anh.

Mẹ chết, tựa
như một tảng đá lớn đè trong lòng hai anh em, bọn họ một trở nên
ít nói, một trở nên cáu kỉnh, nhưng mà quy sự oán giận cơn ác mộng
này cho ai đều gượng ép.

"Nói đùa gì vậy,
sao tôi có thể so sánh với công trình vài tỷ chứ? Bệnh thần
kinh." Liêu Bắc Bắc chui ra khỏi hai cánh tay anh, cô hi vọng có
thể điều hòa giữa hai anh em, nhưng Đường Diệp Hoa hiển nhiên đang trêu
chọc cô

Đường Diệp Hoa kéo khuỷu
tay cô lại: "Anh nói thật, bây giờ em gật đầu, anh lập tức xé
bỏ phần kế hoạch này." Vừa nói, anh vừa giơ cặp tài liệu
lên, mặc dù cuộc giao dịch này thoạt nhìn vừa hoang đường vừa qua loa, nhưng mà
anh thật cần một lý do triệt để khiến anh hạ quyết định, coi
như cho mình một bậc thang đi xuống cũng tốt.

Liêu Bắc Bắc thật không
rõanh ta tìm bạn gái đến tột cùng có ý nghĩa gì, bởi vì anh ta ngày nào
trừ ngủ chính là công việc, ngay cả thỉnh thoảng xem TV một
chút, nghe nhạc một chút cũng không có. Liêu Bắc Bắc vô cùng nghi ngờ, anh ta
có biết bạn gái không chỉ là cái danh, còn phải hẹn hò, nói chuyện yêu
đương gì đó hay không.

"Bạn gái là dùng
để quan tâm bảo vệ, nhưng anh không có thời gian …."

"Vấn đề này
đủ ngốc, có bạn gái tất nhiên có thời gian, không có công việc
như thế." Đường Diệp Hoa bất đắc dĩ nói.

"Tôi chỉ là
giả dụ, anh đừng suy nghĩ nhiều, nếu như anh có thời gian, anh có
thể đưa tôi đi tản bộ trên bờ biển sao? Anh sẽ đắp pháo đài
trên bờ cát cùng tôi sao? Anh sẽ nhìn ánh chiều tà bày tỏ tình
cảm sao?"

"Trừ biển,
chỗ nào anh cũng có thể dẫn em đi."

"Nhưng mà tôi thích
biển. Anh xem, chúng ta không có cùng chung sở thích."

Sắc mặt Đường Diệp Hoa
từ từ trở nên tối tăm, anh thở phào một hơi, thật cũng
không muốn nói ra, nhưng vẫn là bật thốt lên: "Vậy không bằng em nói thẳng
em thích em trai anh là được rồi."

Liêu Bắc Bắc ngây ngẩn
cả người, cô thật không có ý kia, đơn giản là Đường Diệp Hoa không thích
biển mới tìm ra lý do sứt sẹo như thế xoa dịu không khí, lại bất giác
đem những cảnh tượng vừa những nơi mình và Đường Diệp Trạch từng du lịch hóa
thành tiếng nói.

Đang vào lúc cô thất
thần, Đường Diệp Hoa đã bước nhanh rời đi, cô thở hắt ra, vội vàng đuổi
theo bước chân anh: "Anh đừng hiểu lầm a, tôi nói tất cả là
giả dụ." Cô thấy anh không thèm để ý tới, bước nhanh lên ngăn
cản đường đi của anh: "tôi và Đường Diệp Trạch là bạn bè, anh ấy thấy
tôi chân tay vụng về mới vô ý chăm sóc tôi, nếu như anh không phân
biệt được đen trắng đi hỏi em trai anh, có phải là quá đáng rồi không? "

"Em cho rằng anh
sẽ đi hỏi em trai anh có phải cũng thích em không ư?" Đường Diệp
Hoa cười phì một tiếng: "Diệp Trạch chẳng qua là coi em là em gái, anh đã
sớm đã hỏi rồi."

Liêu Bắc Bắc thở ra
một hơi, cô vỗ vỗ ngực, rốt cục yên lòng.

"Nhưng mà, nó không
thích em, không có nghĩa là em không thích nó. Xem biểu hiện của em đi ......
Không chột dạ." Anh vuốt nhẹ tóc Liêu Bắc Bắc, tiếp đó đi vào sân thi
công.

Liêu Bắc Bắc đứng nghiêm
tại nguyên chỗ, đây có liên quan gì đến chột dạ với không chột dạ? Vừa rồi
cô chính là sợ, chỉ sợ Đường Diệp Hoa chỉ vào lỗ mũi Đường
Diệp Trạch, vặn hỏi anh có phải thích mình hay không, như thế quá xấu
hổ rồi.

Cô lấy điện thoại di
động ra, nhắn một tin cho Đường Diệp Trạch: Đường Diệp Hoa có ý định
từ bỏ kế hoạch công viên trò chơi, nhưng mà tôi có cảm giác,
anh ấy ngại sĩ diện không muốn tỏ thái độ, anh suy nghĩ biện pháp.

Đường Diệp Trạch: ha ha,
cám ơn.

Liêu Bắc Bắc: khách khí
cái gì a, nói thật, thấy các anh vì công việc mà khiến nhau tổn thương, lòng
tôi không vui.

Đường Diệp Trạch: biết
rồi.

Liêu Bắc Bắc: đúng rồi,
anh của anh nói, anh coi tôi làm em gái, sao tôi chưa từng nghe anh nói qua?

Hiện tại cô mới có thời
gian hiểu câu nói kia, tâm trạng có chút kỳ lạ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3