Bá Tước Dracula - Chương 26 phần 3

Chương 26b: NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ
SEWARD

NHẬT KÝ CỦA MINA HARKER

Ngày 1 tháng Mười Một. - Chúng tôi đi suốt cả ngày dài, và với tốc
độ rất nhanh. Lũ ngựa có vẻ biết rằng chúng đang được đối xử tốt, nên chúng sẵn
lòng phónng nước đại suốt. Chúng tôi đã có biết bao thay đổi, và cùng có một
mục tiêu bất biến khiến chúng tôi như được khuyến khích để nghĩ rằng cuộc hành
trình chỉ là một công việc dễ dàng. Bác sĩ Van Helsing rất ngắn gọn với những
người tá điền rằng ông ta đang vội đến Bistriz, và trả hậu cho họ để thay đổi
ngựa. Chúng tôi ăn súp nóng, hoặc cà phê, hoặc trà, và rồi chúng tôi lại đi
tiếp. Đây thật là một đất nước dễ thương.

Tất cả như được phủ đầy bởi những bức tranh tuyệt đẹp, và mọi
người thì can đảm, khoẻ mạnh, đơn giản, và có vẻ như toàn là những đức tính tốt
đẹp. Họ rất, rất mê tín. Tại căn nhà đầu tiên chúng tôi dừng chân, khi người
phụ nữ phục vụ chúng tôi thấy vết sẹo trên trán tôi, bà ấy làm dấu thánh và đưa
hai ngón tay về phía tôi, để giữ tôi tránh xa khỏi mắt quỷ dữ. Tôi tin rằng họ
gặp vấn đề vì đã cho quá nhiều tỏi vào trong thức ăn, và tôi thì không thể chịu
đựng tỏi được. Mỗi lần như vậy tôi đều tập trung vào việc không giở nón và mạng
che ra, và nhờ đó tránh được sự nghi ngờ của họ. Chúng tôi đi rất nhanh, và
chúng tôi không mang theo tài xế để khỏi phải chuyên chở theo những giai thoại,
chúng tôi đã vượt lên các scandal.

Nhưng tôi dám nói rằng nỗi sợ hãi về con mắt quỷ dữ vẫn theo chúng
tôi suốt trên cả đoạn đường. Giáo sư hình như là không hề biết mệt. Cả ngày ông
ấy chẳng hề nghỉ ngơi, dù ông ấy đã làm cho tôi ngủ suốt. Vào lúc hoàng hôn ông
ấy thôi miên tôi, và ông ấy nói rằng tôi đã trả lời như thường lệ, "bóng
đêm, nước vỗ và tiếng gỗ khua." Như vậy là kẻ thù của chúng tôi vẫn đang
ở trên sông. Tôi sợ nghĩ về Jonathan, nhưng lúc này tôi có phần nào không lo
cho anh ấy, hay là cho tôi. Tôi viết những điều này trong khi chúng tôi đợi tại
một ngôi nhà nông dân chờ khi ngựa được chuẩn bị xong.

Bác sĩ Van Helsing đang ngủ. Con người tội nghiệp thân yêu, ông ấy
trông rất mệt, già và xanh xao, nhưng môi ông ấy mím chặt như một người chinh
phục. Thậm chí trong giấc ngủ ông ấy cũng đang tập trung tìm giải pháp. Khi
chúng tôi khởi hành tôi để ông ấy ngủ trong khi tôi đánh xe. Tôi sẽ nói với ông
ấy rằng chúng tôi còn phải đi nhiều ngày, và ông ấy phải không được ngã quỵ vì
sức khoẻ của ông ấy là rất cần thiết... Tất cả đã sẵn sàng. Chúng tôi nhẹ
nhàng lên đường.

Ngày 2 tháng Mười Một, buổi sáng. - Tôi đã thành công, và chúng
tôi đã thay nhau lái xe suốt đêm. Bây giờ thì ban ngày đã đến với chúng tôi,
rực rỡ dù lạnh băng. Không khí có vẻ nặng nề một cách lạ lùng. Tôi nói nặng nề
để muốn nói về một từ khác tốt hơn. Tôi muốn nói đến áp lực đang đè nặng hai
chúng tôi. Trời rất lạnh, và chỉ có những chiếc áo lông ấm áp mới có thể giữ
cho chúng tôi dễ chịu. Đến bình minh thì Van Helsing thôi miên tôi. Ông ta nói
tôi trả lời "tối tăm, tiếng gỗ khua và nước réo," vì con sông đang
chảy đến đoạn đổ thác. Tôi hy vọng rằng người yêu của tôi không rơi vào một
trường hợp nguy hiểm hơn, nhưng chúng tôi đang ở trong tay của Chúa.

Ngày 2 tháng Mười Một, đêm. - Cả một ngày dài đánh xe. Đất nước
này nhìn càng hoang dại hơn khi chúng tôi đi, và mũi núi lớn của dãy
Carpathians đã hiện ra, làm cho Veresti càng có vẻ như xa khỏi chúng tôi và nằm
thấp dưới đường chân trời, bây giờ chúng tôi có vẻ như đang bị vây quanh bởi
một ngọn tháp trước mặt. Cả hai chúng tôi đều phấn chấn. Tôi nghĩ chúng tôi mỗi
người đang cố vực tinh thần người kia, và làm như vậy chúng tôi đang cỗ vũ
chính mình. Bác sĩ Van Helsing nói vào buổi sáng rằng chúng tôi sẽ đến Borgo
Pass. Những ngôi nhà bây giờ đã ít thấy, nên chúng tôi không thể thay đổi ngựa.

Ông ấy mang thêm hai con vào hai con chúng tôi đã đổi, nên bâu giờ
chúng tôi có trong tay bốn con ngựa một cách khá lạ. Những chú ngựa thân yêu
khá kiên nhẫn và tốt bụng, và chúng chẳng gây cho chúng tôi rắc rối gì. Chúng
tôi chẳng phải lo gì về những khách du hành khác, vì vậy thậm chí tôi có thể
đánh xe. Chúng tôi sẽ vượt qua Pass vào buổi sáng ngày. Chúng tôi không muốn
đến đấy trước lúc đó. Vì vậy chúng tôi thong thả, và thay nhau nghỉ ngơi một
lúc lâu. Ôi, ngày mai sẽ mang lại cho chúng tôi điều gì? Chúng tôi đang đến
vùng đất mà người yêu tội nghiệp đã chịu nhiều đau khổ.

Chúa muốn rằng chúng tôi có thể được chỉ dẩn bởi những điều phải,
và Người sẽ rủ lòng thương để trông xuống chồng tôi và những người thân của cả
hai chúng tôi, và cho những ai đang ở trong vòng nguy hiểm ghê gớm. Còn cho
tôi, tôi không đáng cho Người quan tâm. Than ôi! Tôi không còn trong sạch trong
mắt Người, và sẽ còn như thế cho đến khi có thể Người động lòng để cho tôi có
thể đứng trước Người như một người không phải gánh chịu những thịnh nộ của
Người.

NHỮNG BẲN GHI CỦA ABRAHAM VAN HELSING

Ngày 4 tháng Mười Một. - Những điều ghi này dành cho người bạn cũ
và chân thật John Seward, M.D, ở Purefleet, London, trong trường hợp tôi không
còn gặp anh ấy nữa. Điều này có thể giải thích được. Đây đang lúc buổi sáng,
tôi đang viết bên đống lửa mà tôi đã giữ cho cháy suốt đêm, bà Mina giúp tôi.
Trời rất lạnh, lạnh lắm. Lại đến nỗi bầu trời nặng nề màu xám đầy những tuyết,
và khi nó rơi nó làm cho mặt đất mùa đông trở nên cứng rắn để đón nhận nó.

Điều này có vẻ đã ảnh hưởng đến bà Mina. Bà ấy trở nên nặng đầu
suốt cả ngày và đâm ra cáu kỉnh với bản thân. Bà ấy ngủ, ngủ và ngủ! Bà ấy
không tỉnh táo như thường lệ, và hầu như chẳng làm gì trong suốt cả ngày. Bà ấy
thậm chí không còn thèm ăn nữa. Bà ấy không ghi thêm một mục nào trong nhật ký,
trong khi ở mỗi lần dừng bà ấy đã viết rất đều đặn. Có cái gì đó mách bảo với
tôi rằng điều đó không tốt. Tuy nhiên, vào đêm thì bà ấy sống động hơn.

Cơn ngủ dài suốt cả ngày đã giúp bà ấy tươi tỉnh và phục hồi lại,
bây giờ bà ấy lại càng dịu dàng và tươi sáng hơn bao giờ. Vào lúc hoàng hôn tôi
cố thôi miên bà ấy, nhưng than ôi! không hiệu lực gì. Năng lực đang mất dần đi
mỗi ngày, đến đêm nay thì tôi hoàn toàn thất bại. Tốt, Chúa sẽ làm tất cả những
gì có thể làm và dẩn mọi chuyện đến bất kỳ nơi đâu Người muốn.

Bây giờ thì trở về lịch sử một chút, vì khi bà Mina không viết
bằng phương pháp tốc ký của bà ấy, tôi phải cáng đáng cái công chuyện nặng nề
này, vì mỗi ngày trôi qua của chúng tôi không thể không ghi lại được.

Chúng tôi đến Borgo Pass chỉ sau khi mặt trời lên vào sáng hôm
qua. Khi tôi thấy dấu hiệu của bình minh tôi đã sẵn sàngđể thôi miên. Chúng
tôi dừng xe lại, xuống xe để không gây nên một sự xáo trộn nào. Tôi làm một
giường bằng lông thú, và bà Mina nằm lên, tự bản thân mình tuân theo như thường
lệ, nhưng chậm chạp và trong thời gian ngắn hơn bao giờ hết vào giấc ngủ thôi
miên. Như trước đây, câu trả lời đến là, "tối tăm và tiếng nước
cuốn." Rồi bà ấy tỉnh giấc, tươi tỉnh và hớn hở, và chúng tôi tiếp tục đi
và nhanh chóng đến Pass. Đến lúc này và ở nơi này, nàng trở nên hừng hực với
tất cả nhiệt tình. Có một năng lực mới rõ ràng xuất hiện ở bà ấy, vì bà ấy chỉ
vào con đường và nói, "Chính là đường này."

"Làm sao bà biết được?" tôi hỏi.

"Tất nhiên là tôi biết bà ấy trả lời, với một cái ngừng, thêm
vào, "Chẳng phải là Jonathan của tôi đã đi qua và viết lại chuyến đi của
anh ấy đó sao?"

Đầu tiên tôi nghĩ rằng điều này có phần lạ lùng, nhưng tôi sớm
thấy rằng chỉ có một con đường như vậy. Nhưng nó rất ít khi được dùng, và rất
khác với con đường xe khách từ Bukoniva đến Bistriz, rộng và chắc chắn hơn, và
thường được dùng hơn.

Do đó chúng tôi đi xuống con đường này. Khi chúng tôi thấy những con
đường khác, không phải lúc nào chúng tôi cũng chắc chắn chúng là những con
đường, vì chúng có vẻ hoang phế và đóng đầy tuyết trắng, lũ ngựa biết và chúng
chỉ đi theo con đường đúng. Tôi thả dây cương cho chúng, và chúng tiếp tục kiên
nhẫn phóng đi. Chúng tôi lần lần được thấy những điều Jonathan đã mô tả trong
cuốn nhật ký tuyệt diệu của anh ta. Và chúng tôi đã đi rất lâu, những giờ dài
nối tiếp nhau.

Đầu tiên tôi nói bà Mina đi ngủ. Bà ấy thử và thành công. Bà ấy
ngủ suốt, ngủ đến nỗi cuối cùng tôi thấy nỗi nghi ngờ của mình tăng lên, và cố
đánh thức bà ấy. Nhưng bà ta tiếp tục ngủ, và tôi không thể đánh thức được dù
tôi đã cố. Tôi không muốn thử mạnh tay để không làm bà ấy đau. Bây giờ thì tôi
biết là bà ấy rất mệt, và giấc ngủ lúc này là tất -cả - của - tất - cả đối với
bà. Tôi nghỉ là bản thân tôi cũng ngủ lơ mơ, vì thình lình tôi cảm thấy sai
quấy, như thể tôi đã làm cái gì đó. Tôi thấy tự bản thân mình giật bắn lên, với
cương vẫn trong tay, và lũ ngựa khoẻ vẫn đều đều gióng bước, gióng bước như
thường lệ.

Tôi nhìn xuống và thấy bà Mina vẫn ngủ. Từ lúc này đến hoàng hôn
không còn lâu nữa, và trên nền tuyết trắng sáng rực lên ánh mặt trời làm vàng
rực cả một vùng. vì chúng tôi đang đi vào một vùng bóng đen dài của những ngọn
núi đang nối nhau vươn cao. Khi chúng tôi đi lên, đi lên, và tất cả thì ôi, đầy
hoang dã và toàn là đá, giống như đây là nơi tận cùng của thế giới.

Tôi bèn đánh thức bà Mina. Lần này bà ấy thức dậy mà chẳng gặp rắc
rối gì, và tôi cố thôi miên cho bà ấy ngủ. Nhưng bà ấy không ngủ, giống như là
tôi chẳng làm gì cả. Tôi vẫn cố thêm, cho đến khi tôi thấy cả tôi và bà ấy đều
chìm vào bóng đêm, và tôi nhìn quanh, thấy rằng mặt trời đã lặn mất rồi. Bà
Mina phá lên cười, và tôi quay lại nhìn bà ấy. Bà ấy bây giờ trông rất tỉnh
táo, và tôi chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy khỏe mạnh như vậy kể từ lúc chúng tôi
lần đầu đột nhập vào nhà bá tước.

Tôi kinh ngạc và cảm thấy không thoải mái với chuyện này. Nhưng bà
ấy trông tươi tỉnh,dịu dàng và trầm lắng với tôi đến nỗi tôi quên đi nỗi sợ.
Tôi khơi một ngọn lửa, để chúng tôi đi tìm củi chung quanh, và bà ấy chuẩn bị
thức ăn trong khi tôi tháo ngựa và cho chúng ăn trong phạm vi chuồng trại. Sau
đó tôi quay về với đống lửa, bà ấy đã chuẩn bị sẵn sàng bữa tối. Tôi
giúp bà ấy, nhưng bà ấy mỉm cười, và nói với tôi rằng bà ấy đã ăn rồi. Rằng bà
ấy rất đói và bà ấy không đợi được. Tôi không thích chuyện này, và tôi rất nghi
ngờ. Nhưng tôi sợ làm bà ấy kinh hoảng, nên tôi giữ im lặng.

Bà ấy giúp tôi và tôi ăn một mình, sau đó chúng tôi cuộn trong
những tấm lông thú và nằm cạnh đống lửa, và tôi nói bà ấy ngủ trong khi tôi
trông chừng. Nhưng liền đó tôi quên sạch ngay chuyện trông chừng. Và khi tôi
chợt nhớ ra chuyện trông chừng, tôi thấy bà ấy nằm lặng lẽ, nhưng tỉnh táo, và
nhìn tôi bằng đôi mắt sáng rực. Một, hai lần như vậy, và tôi ngủ thẳng giấc đến
tận lúc trời sáng. Lúc tôi tỉnh giấc tôi cố thôi miên bà ấy, nhưng than ôi! Dù
bà ấy tuân theo lệnh tôi nhắm mắt lại, bà ấy vẫn không thể ngủ được. Mặt trời
mọc lên, và lên cao, cao nữa, và rồi giấc ngủ đến với bà ấy một cách muộn màng,
nhưng nặng nề đến nỗi bà ấy chẳng hề thức giấc.

Tôi phải nâng bà ấy lên, và đặt bà ấy vẫn còn ngủ vào xe khi tôi
thắng yên cương cho lũ ngựa và chuẩn bị sẵn sàng. Bà ấy vẫn ngủ, và trông
giấc ngủ bà ấy trông càng khoẻ mạnh và hồng hào hơn bao giờ hết. Và tôi không
thích như vậy. Và tôi sợ, sợ, sợ! Tôi sợ tất cả mọi điều, thậm chí nghĩ đến
việc tôi phải tiếp tục công việc của mình. Tiền đặt cọc cho cuộc chơi của chúng
tôi là cuộc sống và cái chết, hoặc còn hơn thế nữa, và chúng tôi không được nản
chí.

Ngày 5 tháng Mười Một, buổi sáng. - Hãy để cho tôi tường thuật
chính xác mọi chuyện, cho dù anh và tôi đã cùng nhau thấy nhiều chuyện lạ, anh
có thể lần đầu tiên nghĩ rằng tôi, Van Helsing, đang điên. Có rất nhiều chuyện
kinh dị và trạng thái căng thẳng kéo dài trong thần kinh cuối cùng đã đến trong
nảo tôi.

Cả ngày hôm qua chúng tôi đi, luôn luôn tiến gần các ngọn núi, và
đi vào một vùng đất càng lúc càng hoang dã và vắng vẻ. Những vách núi khắc
nghiệt với những thác nước tuôn chảy, và Thiên Nhiên có vẻ như đang giữ lại cho
mình những ngày hội xa xưa. Bà Mina vẫn chỉ ngủ và ngủ. Và dù tôi đã đói và
sau đó là tạm lót lòng, tôi vẫn không thể đánh thức bà, thậm chí để ăn. Tôi
bắt đầu sợ rằng lời nguyền tiền định của vùng đất này đã tác động lên bà, làm
băng hoại bà với lễ đặt tên của Ma cà rồng. "Tốt," tôi nói với chính
mình, " nếu như bà ấy ngủ suốt cả ngày, thì tôi cũng sẽ không ngủ về
đêm." Và khi chúng tôi đi đến một đoạn đường xấu, suốt cả con đường toàn những
thứ cổ xưa và dở dang, tôi gục đầu xuống và ngủ.

Một lần nữa tôi bị đánh thức bởi một cảm giác tội lỗi khi thời
gian trôi qua, và thấy rằng bà Mina vẫn đang ngủ, và mặt trời đã lặn. Nhưng
tất cả thật sự đang đổi thay. Những vách núi khắc nghiệt như đã xa ơn, và chúng
tôi đang lên đến đỉnh của ngọn đồi bậc thang, và trên đỉnh của nó là toà lâu
đài như Jonathan đã mô tả trong nhật ký của anh ta. Ngay lập tức tôi cảm thấy
hân hoan và lo sợ. Vì bây giờ, dù tốt hay xấu. cái kết cục đã đến.

Tôi đánh thức bà Mina, và một lần nữa thử thôi miên bà ấy. nhưng
than ôi, công việc này bất khả cho đến lúc quá trễ. Và tiếp đó, trước khi bóng
đêm bao la phủ xuống chúng tôi, và thậm chí sau khi mặt trời lặn bầu trời còn
phản chiếu ánh dương quang trên nền tuyết, tất cả tạo nên một quang cảnh nữa
sáng nữa tối thật tuyệt vời. Tôi thả ngựa và để cho chúng ăn trong một cái
chuồng mà tôi có thể tạo ra. Sau đó tôi dựng một đống lửa, và gần bên nó tôi để
cho bà Mina, lúc này đã tỉnh táo và càng hấp dẩn hơn bao giờ, ngồi thật thoải
mái giữa những tấm thảm của bà.

Tôi chuẩn bị thức ăn sẵn sàng, nhưng bà ấy không ăn, bà ấy nói
đơn giản rằng bà ấy không đói. Nhưng bản thân tôi vẫn ăn, vì tôi tôi cần phải
khoẻ mạnh để đương đầu cùng tất cả. Sau đó, với sự sợ hãi về cái có thể xảy ra,
tôi vẽ một vòng tròn quanh chỗ bà Mina ngồi, đủ lớn để cho bà ấy vẫn có thể
thoải mái. Và trên cái vòng ấy rôi rắc một số bánh thánh, tôi nghiền nó ra để
nó có thể bảo vệ tốt. Bà ấy vẫn ngồi suốt thời gian đó, vẫn ngồi lặng như một
người đã chết.

Và bà ấy trông càng lúc càng trắng hơn đến nỗi tuyết cũng không
thể trắng hơn được nữa, và bà vẫn không nói một lời. Nhưng khi tôi lại gần, bà
ấy bám vào tôi, và tôi có thể biết được rằng linh hồn tội nghiệp ấy đang run
rẩy từ đầu đến chân với một nỗi sợ hãi thật đau đớn khi phải gánh chịu.

Tôi nói với bà ấy ngay sau đó, khi bà ấy càng lặng lẽ hơn,
"Bà có muốn lại bên đống lửa không?" vì tôi muốn kiểm tra những gì bà
ấy có thể làm. Bà ấy đứng dậy tuân theo, nhưng khi bà ấy bước được một bước bà
ấy đứng lại, và đứng sững lại như đang bị một tác động nào đó.

"Vì sao lại không tiếp tục?" tôi hỏi. Bà ấy lắc đầu, và
quay trở lại, ngồi vào chỗ cũ. Rồi, nhìn tôi với đôi mắt mở to, nhưng một người
vừa thức dậy sau khi ngủ, bà nói một cách đơn giản, "Tôi không thể!"
và trở lại im lặng. Tôi vui mừng, vì tôi biết rằng bà ấy không thể, không thể
làm những điều mà chúng tôi đều kinh sợ.

Điều đó có thể nguy hiểm cho thân xác bà ấy, nhưng tâm hồn bà ấy
được an toàn.

Sau đó lũ ngựa bắt đầu rên lên, và giật mạnh những sợi dây buộc
cho đến khi tôi đến bên chúng và làm chúng im lặng. Khi chúng cảm thấy tay tôi
đặt trên chúng, chúng hí trầm trầm trong sự vui mừng, liếm tay tôi và im lặng
một thoáng. Nhiều lần như vậy trong đêm tôi đến bên chúng, cho đến cái giờ phút
lạnh lẽo và mà cả thiên nhiên đều nghỉ ngơi, vào cái lúc bước chân của tôi cũng
trở nên yên lặng trong chúng. Trong cái giờ lạnh lẽo khi ngọn lửa sắp tàn, và
tôi đi về phía nó và khơi lại, vì lúc này tuyết đã rơi dày và một đám sương
lạnh lẽo.

Thậm chí trong đêm vẫn lấp lánh ánh sáng, vì khắp nơi chỉ toàn là
tuyết, và có vẻ như là những bông hoa tuyết và những luồng sương đang đọng
thành hình những người phụ nữ với những vệt quần áo bên ngoài. Tất cả sự im
lặng chết chóc và u ám này càng chỉ khiến lũ ngựa run rẩy và rên rỉ, nhưng thể
đang khiếp sợ cùng cực. Tôi cũng bắt đầu sợ, một nỗi sợ kinh dị. Nhưng trong
tôi cũng đang dâng lên một cảm giác an toàn từ cái vòng vây quanh nơi tôi đang
đứng. Tôi cũng bắt đầu nghĩ rằng đó là sự tưởng tượng của mình trong đêm đen,
trong sự u mê, trong sự thiếu nghỉ ngơi mà tôi đã trải qua, và tất cả những sự
lo âu khủng khiếp.

Giống như những ký ức khủng khiếp mà Jonahtan trải qua đang hiện
lại trước tâm tưởng tôi. Lúc này những bông tuyết và màn sương bắt đầu cuộn lại
và vây tròn đến mức tôi có thể nhận ra hình bóng lờ mờ của những người phụ nữ
đã muốn hôn anh ta. Và lũ ngựa càng lúc càng sợ hơn, chúng rên lên khủng khiếp
như những con người đang bị thương. Thậm chí một cơn sợ hãi khùng điên đang
trùm lên chúng, khiến chúng có thể vùng trốn ra. Tôi lo sợ cho bà Mina thân yêu
khi những hình bóng man dại kia đang càng lúc càng gần và lượn vòng. Tôi nhìn
bà ấy, nhưng bà ấy vẫn ngồi bình thản, mỉm cười với tôi. Khi tôi bước về phía
đống lửa để khơi lại chúng, bà ấy nắm lấy tôi và giữ tôi lại, rồi thì thầm, với
cái giọng giống như một người đang nói mơ, trầm lắng như thế.

"Không! Không! Đừng đi bất kỳ đâu. Ở đây ông sẽ an
toàn!"

Tôi quay lại phía bà ấy, nhìn vào trong mắt bà ấy và nói,
"Nhưng còn bà? Chính là tôi đang sợ cho bà!"

Câu này làm bà ta phá lên cười, một tiếng cười trầm và phi thực,
rồi nói, "Sợ cho tôi! Vì sao lại sợ cho tôi? Không nơi đâu an toàn hơn
trên thế giới này đối với chúng hơn tôi lúc này," và khi tôi còn đang tư
hỏi về ý nghĩa của những lời nói của bày ấy, một cơn gió thổi đến làm ngọn lửa
bùng lên, và tôi có thể thấy vết sẹo đỏ trên trán bà. Và than ôi! Tôi biết rồi.
Tôi đã không, không biết được sớm để cho những hình bóng lượn vòng kia của
sương và tuyết đến gần hơn, chỉ còn bị giữ lại bởi vòng tròn Linh Thiêng. Và
chúng đang bắt đầu hiện hiện, nếu như Chúa không lấy đi lý trí của tôi, vì tôi
thấy điều đó bằng chính mắt mình.

Đang hiện ra trước mắt tôi bằng da bằng thịt ba người phụ nữ mà
Jonathan đã nhìn thấy trong căn phòng kia, khi chúng muốn hôn lên cổ họng anh
ta. Tôi biết thế lực của những hình dáng đang lắc lư, của đôi mắt sáng cứng
lên, của hàm răng trắng, của những sắc màu hồng hào, của những đôi môi khoái
lạc kia. Chúng mỉm cười với bà Mina tội nghiệp thân yêu. Và khi tiếng cười của
chúng xuyên qua sự im lặng của bóng đêm, chúng chắp tay lại chỉ về phía bà ấy,
và nói bằng một giọng nói dịu dàng với âm sắc náo nức mà Jonathan đã nói là sự
dịu ngọt quá đáng của tiếng gương vỡ vụn, "Đến đây nào, em yêu. Đến với
các chị nào. Đến đây đi em."

Tôi sợ hãi quay sang bà Mina tội nghiệp của tôi, và tim tôi bừng
lên một niềm vui như một ngọn lửa hồng. Vì ôi, sự kinh sợ đang hiện ra trong
đôi mắt bà ấy, sự ghê tởm, sự kinh khiếp, để khiến cho tim tôi lại ngập tràn hy
vọng. Tạ ơn Chúa vì bà ấy vẫn chưa thuộc về chúng. Tôi với lấy một số que củi vẫn
còn bên tôi, và để lên một ít Bánh Thánh, đưa nó hướng về ngọn lửa. Bọn chúng
lùi dần trước mặt tôi, và vẫn cất lên tiếng cười trầm lắng kinh dị của chúng.
Tôi khơi lại lửa, và không sợ chúng nữa. Vì tôi biết rằng chúng tôi an toàn
trong cái vòng ấy, bà ấy không thể đi ra cũng như chúng không thể vào. Những
con ngựa đã chấm dứt rên rỉ, và vẫn nằm trên nền đất. Tuyết đã nhẹ nhàng rơi
đầy trên chúng, và trông chúng còn trắng hơn nữa. Tôi biết rằng những con thú
tội nghiệp ấy không thể sợ hãi hơn được nữa.

Và chúng tôi vẫn để cho lửa đỏ như thế cho đến khi bình minh bắt
đầu rọi ánh sáng xuống màn tuyết ảm đạm. Tôi buồn rầu và sợ hãi, lòng tràn ngập
những điều buồn đau và kinh khiếp. Nhưng khi mặt trời xinh đẹp bắt đầu vươn lên
trên đường chân trời, cuộc sống như trở lại với tôi. Việc đầu tiên khi bình
minh xuất hiện là những hình bóng ấy tan ra thành sương và tuyết. Những vệt
chuyển hoá mờ ảo ấy chuyển đi hướng về phía lâu đài, và biến mất.

Theo bản năng, khi bình minh đến, tôi quay về phía bà Mina, định
thôi miên bà ấy. Nhưng bà nằm vật ra và ngủ thiếp đi bất thình lình, tôi không
thể đánh thức được. Tôi cố thôi miên bà ấy dù bà đang ngủ, nhưng bà ấy
không đáp trả, hoàn toàn không,và ánh sáng ban ngày đã đập tan mọi nỗ lực. Tôi vẫn
sợ chưa dám làm động. Tôi đốt lửa và trông sang lũ ngựa, tất cả chúng đã chết
sạch. Hôm nay tôi có nhiều chuyện phải làm ở đây, tôi phải đợi cho mặt trời lên
cao đã. Có nhiều chỗ tôi phải đi, nơi mà ánh mặt trời xuyên qua sự che phủ của
sương và tuyết để mang đến cho tôi sự an toàn.

Tôi sẽ lo cho sức khoẻ của mình trước với bữa sáng, và rồi tôi sẽ
tiến hành công việc kinh khủng của mình.

Bà Mina vẫn ngủ, và cám ơn Chúa! Bà ấy vẫn bình lặng cùng giấc
ngủ...

NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER

Ngày 4 tháng Mười Một, buổi chiều tối - Tai nạn xảy ra với con tàu
là một chuyện thật tồi tệ đối với chúng tôi. Nếu không có nó thì chúng tôi đã
đưa thuyền đi một quãng xa và bây giờ Mina thân yêu đã được tự do. Tôi sợ để
nghĩ về nàng, đang chập chờn gần bên vùng đất kinh khiếp ấy. Chúng tôi có ngựa,
và chúng tôi lần theo dấu vết. Tôi chú ý trong lúc đó Godalming đã sẵn sàng.
Chúng tôi đã có vũ trang. Bọn Sznagy phải con chừng nếu chúng muốn giao tranh.
Ôi, phải chi có Morris và Seward ở đây với chúng tôi. Chúng tôi phải giữ hy
vọng! Nếu tôi không còn dịp để viết nữa thì xin Tạm biệt Mina! Chúa sẽ ban phúc
và gìn giữ cho em.

NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD

Ngày 5 tháng Mười Một. - Khi bình minh chúng tôi nhìn thấy một
toán người Sznagy phía trước chúng tôi, đang lướt nhanh dọc theo con sông với
một chuyến xe hàng. Họ bao quanh nó thành một toán, và lướt nhanh dù đang bị
bao vây. Tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng và có một chuyển biến lạ trong không khí. Có
thể đó chỉ là cảm giác của riêng chúng tôi, nhưng tình trạng trì trệ này rất
lạ. Từ đằng xa tôi nghe thấy tiếng sói. Tuyết mang nó đi vẳng khắp các ngọn
núi, và có vẻ như nguy hiểm đang đến với tất cả chúng tôi, từ tất cả mọi hướng.
Ngựa đã gần như sẵn sàng, và chúng tôi sẽ đi sớm. chúng tôi đang lao đến với
cái chết đang dành sẵn cho ai đó. Chỉ có Chúa mới biết đó là ai, ở đâu, bởi
cái gì, khi nào, và nó diễn ra như thế nào...

BẲN GHI CỦA BÁC SĨ VAN HELSING

Ngày 5 tháng Mười Một, buổi chiều. - Ít nhất tôi vẫn còn tỉnh.
Cám ơn Chúa đã ban phúc cho tất cả mọi chuyện, dù chúng có tác dụng khủng
khiếp. Khi tôi để bà Mina nằm ngủ trong vòng tròn Linh Thiêng, tôi lên đường
tiến về lâu đài. Cây búa thợ rèn mà tôi đã mang đi trong chuyến xe từ Veresti
sẽ hữu dụng, dù cho tất cả các cánh cửa đều đã mở toang tôi cũng sẽ đập nó
thành bụi, bởi vì khi bước vào tôi có thể sẽ không đi ra nữa. Những kinh nghiệm
cay đắng của Jonathan có thể có ích cho tôi ở đây.

Trong những điều được ghi lại trong nhật ký của anh ấy,
tôi có thể tìm thấy con đường dẩn đến nhà thờ cổ, tôi biết rằng công việc của
tôi nằm ở đấy. Không khí rất ngột ngạt. Nó giống như một làn hơi lưu huỳnh, làm
cho tôi đôi lúc cảm thấy choáng váng. Vẳng đến bên tai tôi tiếng gầm gừ và tôi
e rằng từ đằng xa có tiếng sói tru. Đoạn tôi nhớ ra bà Mina, và tôi thấy mình
đang ở trong một tình thế khó khăn. Tôi rơi vào một trạng thái tiến thoái lưỡng
nan.

Tôi không dám mang bà ấy vào trong này, mà để nàng nằm an toàn nằm
an toàn khỏi lũ Ma cà rồng trong vòng tròn Linh Thiêng. Nhưng ở đấy thậm chí
còn có sói dữ nữa. Tôi biết rằng công việc của mình đang nằm ở đấy, và ở đấy là
lũ sói mà chúng tôi phải qui phục, nếu như đó là ý Chúa. Dù gì đi nữa chỉ có
cái chết và tự do đằng sau. Và tôi phải lựa cho bà ấy. Nếu như chỉ là cho riêng
tôi thì sự lựa chọn sẽ dễ dàng, dạ dày của lũ sói thì hẳn sẽ nơi yên nghỉ tốt
hơn nấm mộ của Ma cà rồng. Vì vậy tôi quyết định sẽ tiếp tục công việc.

Tôi biết rằng ít nhất có ba ngôi mộ để tìm kiếm, những ngôi mộ còn
sống. Và tôi lùng sục, lùng sục, lùng sục và tôi tìm thấy một cái trong số
chúng. Nàng ta nằm đó, trong giấc ngủ của Ma cà rồng, tràn đầy sự sống và vẻ
đẹp hoan lạc đến nỗi tôi rùng mình khi nghĩ rằng có thể tôi đang phạm tội sát
nhân. A, tôi nghi ngờ không biết trong những thời gian cổ xưa, khi mà công việc
diễn ra như thế này, đã có nhiều lần người đàn ông đứng trước một nhiệm vụ dành
cho mình, để rồi cuối cùng anh ta thất bại trước cảm xúc con tim, trước thần
kinh cảm nhận của chính mình.

Và anh ta ngừng lại, ngừng lại, ngừng lại, đến lúc mà chỉ đơn
thuần là vẻ đẹp và sự quyến rủ dâm đãng của kẻ Chưa Chết kia thôi miên lại anh
ta. Và anh ta tiếp tục, cho đến khi hoàng hôn buông phủ, và giấc ngủ Ma cà rồng
chấm dứt. Rồi đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ yêu kiều kia bừng mở và nhìn
chan chứa yêu thương, và đôi môi hoan lạc kia mang đến một nụ hôn, và con người
quỵ ngã. Và lại thêm một nạn nhân nữa của giới Ma cà rồng. Và hàng ngũ rùng rợn
và tàn nhẫn của bọn Chưa Chết lại có thêm một nhân vật nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3