Bá Tước Dracula - Chương 07 phần 1

Chương 7 : (ĐƯỢC DÁN TRONG NHẬT KÝ
CỦA MINA MURRAY)

Theo tin của phóng viên.

Whitby.

Một trong những cơn bảo hung hãn và bất ngờ nhất mà người ta ghi
nhận lại được đã diễn ra ở đây, mà kết quả để lại của nó thật lạ lùng và khó
tin. Thời tiết gần đây có vẻ khá oi bức, nhưng cũng không đến nỗi quá đặc biệt
trong tiết tháng Tám này. Chiều chủ nhật vẫn đẹp trời như thường lệ, và lượng
khách du lịch khổng lồ đổ dồn về hôm qua được dẩn đi thăm Rừng Mulgrave, Vịnh
Robin Hood, Đồi Rig, Runswick, Staithes và những địa danh du lịch khác chung
quanh Whitby.

Những con tàu hơi nước thực hiện những chuyến du hành lên xuống bờ
biển, và số lượng khách du lịch đến và đi Whitby tăng lên một cách bất thường.
Sự bất thường tuyệt diệu đó kéo dài đến tận trưa, cho đến khi một số tin đồn
được lan ra từ Vách đá Phía Đông khu nhà thờ, rằng giáo chủ ra lệnh hãy để
quang bờ biển phía bắc và phía tây, để có thể thuận tiện quan sát sự xuất hiện
của hiện tượng "đuôi ngựa cái" trên bầu trời phương bắc. Gió nam thổi
mơn man, mà nói theo ngôn ngữ khí tượng học là "Gió cấp hai, thổi
nhẹ."

Những người lính tuần duyên làm những bản báo cáo theo đúng chức
năng của mình, và một người đánh cá già, người đã hơn nữa thế kỷ quan sát những
dấu hiệu của thời tiết từ Vách đá Phía Đông, tiên đoán dứt khoát về một cơn bảo
sắp diễn đến thình lình. Hoàng hôn diễn ra đẹp tuyệt vời, với những đám mây
hòa lẫn nhiều sắc màu pha trộn thành một bức tranh hùng vĩ, khiến cho một khối
lượng lớn khách đi dạo trên vách đá nằm trên khu nghĩa địa gần nhà thờ đã tập
trung lại để thưởng thức cảnh đẹp.

Trước khi mặt trời chìm hẳn vào bóng đêm của Kettleness, nó liều
lĩnh đi xuyên qua vùng trời phía tây, khiến quá trình lặn dần của nó tạo nên vô
số những đám mây sặc sỡ với những màu sắc đặc trưng cho buổi hoàng hôn, hồng
lửa, tía, hồng cẩm chưởng, xanh lá cây, tím violet và tất cả các cung bậc khác
nhau của sắc vàng, pha trộn với những mãng đen đây đó với nhiều hình dạng khác
nhau, phác họa lên một hình bóng đêm đen thật ấn tượng. Cảnh đẹp chiều nay
chẳng thể nào phai mờ trong tâm hồn những người nghệ sĩ, và không còn nghi ngờ
gì nữa, những nét phác thảo về bức tranh "Khúc dạo đầu cho Cơn Bảo
Lớn" sẽ làm rạng danh cho những bức tường của R.A và R.I vào tháng Năm
tới.

Nhiều loại tàu khác nhau đã được thuyền trưởng của mình cho cập
vào cảng, với ý định ở lại đây cho đến khi bảo tan. Gió đã tắt hẳn trong suốt
chiều, và đến nữa đêm thì không khí vô cùng oi bức và ngột ngạt do không còn
một chút gió biển nào, và tiếp theo một cách thường lệ là những tiếng sấm vang
dội làm run sợ những người yếu bóng vía.

Có vài ánh chớp lóe lên trên biển, chiếu sáng những con tàu chạy
hơi nước được neo chắc gần cột chống trên bờ biển, và vài chiếc thuyền đánh cá
khác. Chiếc tàu duy nhất ngoài khơi là một chiếc thuyền buồm ngoại quốc với
tất cả các cánh buồm được giương lên, hình như định đi về phía tây. Sự liều
lĩnh hoặc ngây thơ của những kẻ điều khiển chiếc tàu buồm này làm dội lên những
tiếng bình luận không ngớt trong khi nó còn được nhìn thấy, trong lúc mọi người
cố gắng ra hiệu cho nó biết sự nguy hiểm đang ập đến với chuyến đi của nó.

Trước khi đêm xuống hẳn chiếc thuyền buồm còn được trông thấy bềnh
bồng giữa những cơn sóng chập chờn của biển cả một cách bình thản.

"Nó bình thản như một con tàu được vẽ trên một bức tranh về
biển."

Gần đến mười giờ, thời tiết vẫn oi bức, và sự im lặng bao trùm
làm nổi bật lên những tiếng kêu của bầy cừu, những tiếng sủa xa xăm của lũ chó
bên trong thị trấn, khiến cho giữa hai đầu bờ đê như chìm trong một buổi hòa âm
lặng lẽ của thiên nhiên mang đầy đặc trưng của nước Pháp. Sau nữa một chút thì
một một tiếng động lạ vọng lại từ bờ biển, và một vang trong không khí là một
tiếng nổ lớn vọng về từ xa vắng.

Rồi thình lình cơn bảo ập đến mà chẳng có gì báo trước. Với một
tốc độ nhanh đến mức không tưởng, mà sau đó người ta không thể hình dung lại
được, toàn bộ thiên nhiên như bùng lên một cơn chấn động khôn cùng.

Những cơn sóng hung hãn dâng cao, đợt này nối tiếp đợt khác, làm
cho biển cả chỉ đang êm ả mới đây nay trở nên hung hăng và cuồng nộ như một con
quái vật. Những cơn sóng điên cuồng tràn lên bãi cát và cuốn đi mọi thứ trên
vách đá. Những cơn sóng khác công phá vào bến tàu, bọt sóng tung tóe đến tận
những ngọn đèn hải đăng treo ở hai đầu Cảng Whitby.

Gió biển gầm vang như cơn sấm sét, và thổi mạnh đến nỗi ngay cả
một người khỏe mạnh cũng khó có thể đứng vững trên đôi chân của mình nếu như
không được móc chặt vào một cây cột thép. Người ta thấy rõ là cần phải giải tán ngay
cái đám đông khổng lồ đang tập trung ở chỗ móng đê, nếu không thì sự thiệt hại
do cơn bảo gây ra trong đêm nay sẽ càng gia tăng lớn hơn. Thêm vào cho những
sự khó khăn và nguy hiểm của tình thế, một bầy lớn những con hải cẩu tràn vào
bờ. Cái đám đông trắng và ẩm ướt kia lập tức bị quét đi một cách ma quái bởi
bầy thú nhám nhúa, đen đúa và lạnh giá này. Có thể tưởng tượng rằng linh hồn của những con
hải cẩu đã bị chết ngày xưa trong biển cả đã chạm những bàn tay lạnh giá của
cái chết vào những đồng loại của chúng, và nhiều người chợt rùng mình khi màn
sương cuồn cuộn của biển cả tan ra.

Ngay khi sương tan ra, trên mặt biển chớp lên một vầng hào quang
sáng chói, rực rỡ và mau chóng, tiếp theo là hàng loạt những tiếng gầm của sấm
sét khiến cho cả bầu trời cao như run rẩy dưới những bước chân hung hãn của bảo
tố.

Quang cảnh đang diễn ra có một dáng vẻ hùng vĩ khôn tả và thu hút
hết thần trí của con người. Biển cả cuộn lên những cơn sóng cao như những ngọn
núi, tung lên trời những đám bọt trắng xóa, giống như thiên nhiên đang muốn vồ
lấy mọi thứ và ném chúng vào giữa khoảng không vô tận. Thấp thoáng những chiếc
thuyền đánh cá, buồm rách tả tơi, đang cuống cuồng tìm kiếm một chỗ ẩn nấp giữa
thiên nhiên hung dữ, là những đôi cánh trắng của những con hải âu đang bị dập
vùi giữa các đợt sóng khổng lồ. Trên đỉnh của Vách Đá Phía Đông có một cây đèn
pha lớn đang vừa được đưa ra thử nghiệm, nhưng chưa được sử dụng lần nào.

Bây giờ thì những nhân viên phụ trách của nó đang bắt đầu điều
khiển, và ánh sáng của nó xua tan đi bóng tối rọi sáng bề mặt của biển cả. Sự
nỗ lực của nó cũng có tác dụng được một hai lần, khi mà chiếc thuyền đánh cá đã
bị nước tràn qua mép đã có thể tìm về cảng một cách an toàn dưới sự điều khiển
của ánh đèn pha, tránh được mối nguy hiểm va vào các chân đê. Khi mỗi chiếc
thuyền đánh cá an toàn về đến cảng thì đám đông đứng bên bờ biển lại kêu lên
những tiếng vui mừng, những tiếng kêu như muốn xua tan cơn bảo và tống khứ
chúng đi.

Chẳng mấy chốc chiếc đèn pha đã phát hiện ra từ phía xa một con
thuyền buồm nhỏ với những cánh buồm giương cao, rõ ràng nó chính là chiếc
thuyền đã gây nên sự chú ý ban chiều. Gió bây giờ đã thổi ngược về phía Đông,
và một cái rùng mình lan đi giữa đám đông khi họ nhận thức rõ mối nguy hiểm mà
chiếc thuyền đang phải đương đầu.

Giữa con tàu này và cảng là một dãi đá ngầm lớn đã mà qua nhiều
thế hệ đã làm bao con thuyền phải khốn khổ, và với hướng gió hung hãn như thế
này, khó mà con thuyền kia có thể về đến cảng.

Thủy triều càng lúc càng dâng cao, các cơn sóng càng lúc càng
mạnh, chúng gần như đã nuốt chửng bờ biển, và chiếc tàu buồm kia, với tất cả
các cánh buồm vẫn giương cao, vẫn lướt đi băng băng. Người ta nghe thấy tiếng
của một thủy thủ lảo luyện vang lên "nó chỉ có thể dừng lại ở một nơi gọi
là địa ngục mà thôi." Rồi một màn sương biển khác ập đến, dày đặc hơn lúc
nào hết. Cái khối sương ẩm ướt kia đã phủ một tấm vải xám lên mọi vật, và bây
giờ người ta chỉ còn nghe thấy những giọng nói, tiếng gầm của thời tiết, tiếng
vang của sấm sét, và rồi một tiếng động khủng khiếp truyền đi mơ hồ giữa các
cơn sóng, lớn hơn tất cả các tiếng động trước đây. Hướng rọi sáng của đèn pha
được giữ từ phía cổng hải cảng xuyên qua Vách Đá Phía Đông, và mọi người đều
chờ đợi một cú sốc, tất cả đều nín thở.

Gió biển thình lình thổi dạt sang hướng bắc, và khối sương còn
đọng lại cũng tan đi trong gió. Và, điều kỳ diệu đã xảy ra, giữa những nhịp đê,
trườn mình lên những ngọn sóng, xông pha một cách liều lĩnh, con tàu buồm lạ
lùng kia vẫn lướt đi cùng gió, tất cả các cánh buồm giương cao, và cập bến an
toàn vào cảng. Ánh đèn pha vẫn dõi theo nó, và tất cả mọi người khi trông rõ
nó đều rùng mình bởi họ nhìn thấy một thi hài được buộc chặt nơi bánh lái con
tàu, đầu gục xuống, lắc lư một cách kinh khiếp theo từng nhịp sóng. Không còn
ai khác ở trên tàu.

Một nỗi kinh khiếp lan đi giữa mọi người, khi họ nhận thấy rằng
con tàu kia, bằng một phép màu kỳ diệu, đã tìm về được hải cảng dưới bàn tay
cầm bánh lái của một người đã chết. Tuy nhiên, mọi việc diễn ra còn nhanh hơn
hơn là chúng được ghi lại. Chiếc tàu buồm kia không dừng lại, cứ thế đâm sầm
qua cảng, lao vào khối cát và sỏi được tráng lên bởi những cơn sóng thủy triều
và những cơn bảo thổi về góc phía nam của bến tàu nhô lên dưới Vách Đá Phía
Đông, được gọi là Ngọn Đồi Bến Tàu Tate.

Tất nhiên là con tàu chịu một sự chấn động khủng khiếp khi nó lao
vào khối cát. Tất cả cột trụ, dây thừng, dây néo đều căng lên, rồi sập xuống
như bị một cây búa khổng lồ nện xuống. Nhưng lạ lùng hơn hết thảy là ngay khi
con tàu chạm vào bờ biển, một con chó khổng lồ đã phóng vụt xuống, và giống như
bị kích thích bởi sự chấn động, đã phóng vội đi, nhảy những bước dài trên các
mô cát.

Nó chạy thẳng về phía vách đá cao, nơi có một con đường dẩn từ khu
nghĩa địa vào Bến Tàu Phía Đông, nơi có một ngôi mộ hay những bia đá được gọi
bằng những thứ tiếng địa phương của Whitby. Người ta đã có kế hoạch trùng tu
lại vách đá để nó đừng đổ ập xuống. Con chó biến mất vào bóng tối, điều này
càng gây nên ấn tượng mạnh khi mà ánh đèn pha vẫn dõi chặt theo nó.

Khi điều này xảy ra thì chẳng có ai ở Ngọn Đồi Bến Tàu Tate cả,
bởi vì tất cả ngôi nhà ở đó đều đóng chặt cửa để đi ngủ hoặc leo lên trên đồi
để quan sát. Đoạn người lính tuần duyên đang làm phận sự ở phía tây hải cảng
chạy xuống bến tàu nhỏ, anh ta là người đầu tiên leo lên boong. Những người
điều khiển đèn pha, sau khi sục xạo lối vào hải cảng mà chẳng thấy gì thêm, bèn
chiếu hờ hững ánh đèn lên tàu và giữ nó ở yên đấy.

Người lính tuần duyên chạy xuống đuôi tàu, đến bên bánh lái để
kiểm tra, và thình lình giật lùi lại như gặp phải một biến cố gì đó thình lình.
Điều này càng khêu gợi sự tò mò chung, và một lượng lớn người bắt đầu chạy đến.

Có một con đường vòng từ Vách Đá Phía Tây đi qua cây cầu Draw dẩn
đến Ngọn Đồi Bến Tàu Tate, và người phóng viên trung thành của bạn là một tay
chạy rất tuyệt, anh ta đã dẩn dầu đông. Tuy nhiên, khi tôi đến nơi, tôi thấy
một đám đông đã bao quanh bến tàu, nhưng những người lính tuần duyên và cảnh
sát không cho phép ai vào cả. Nhưng đội trưởng của những người chèo thuyền thuê
đã thật lịch lãm khi cho phép tôi, người phóng viên trung thành của bạn, được
phép leo lên boong. Ở đây có một nhóm nhỏ đang quan sát người thủy thủ chết lúc
này vẫn còn bị buộc chặt vào bánh lái.

Không có gì lạ khi người lính tuần duyên tỏ ra ngạc nhiên, thậm
chí kinh sợ trước những gì được nhìn thấy.

Người chết chỉ bị buộc hai tay vòng qua bánh lái để anh ta được
giữ chặt với nó. Nắm giữa tay anh và lớp gỗ là một cây thánh giá, một chuỗi
tràng hạt được buộc vòng quanh cổ tay anh và bánh lái, và được giữ chặt bằng
một những sợi thừng buộc lại. Người đàn ông khốn khổ đã không bị ngồi xuống bởi
những cánh buồm đã được đặt xuyên qua bánh lái, giữ anh ta lắc lư quật anh ta
lên xuống qua lại, và những sợi thừng trói anh ta đã cắt qua da thịt vào đến
tận xương.

Người ta ghi chép cẩn thận lại mọi chuyện, và một bác sĩ, bác sĩ
giải phẫu J.M.Caffyn, ở 33, Vùng Đông Elliot, người đến ngay sau tôi, sau khi
kiểm tra, đã nói rằng người đàn ông này đã chết được khoảng hai ngày.

Trong túi anh ta là một cái chai, mà sau khi mở nút, người ta cẩn
thận lấy ra một cuộn giấy, những thứ sau này được biết là phần thêm vào của
nhật ký hàng hải.

Người lính tuần duyên nói rằng người đàn ông này đã tự trói mình,
và buộc gút bằng răng. Sự kiện người lính tuần duyên là người đầu tiên lên tàu
đã gây ra những sự rắc rối sau này, vì theo luật hải quân, người lính tuần
duyên không có quyền đòi hỏi quyền lợi mà một thường dân sẽ được hưởng nếu anh
ta đi vào một con tàu bỏ hoang. Tuy nhiên, việc tranh cãi về tính hợp pháp để
sỡ hữu những tài sản này sẽ còn được tranh cãi, một sinh viên luật trẻ đã lớn
tiếng chứng minh rằng dù người chủ nhân có toàn quyền dâng hiến tài sản của
mình, tuy nhiên việc chiếm hữu toàn bộ những tài sản là không hợp pháp, bởi vì
bánh lái vẫn còn được giữ trong tay người chết như là một sự tượng trưng cho
sự sở hữu.

Chẳng cần phải nói thêm là người thủy thủ xấu số đã được mang đi
chôn cất một cách trang trọng từ cái nơi mà anh ta đã dũng cảm gìn giữ danh dự
của mình cho đến chết, với một tinh thần kiên định đầy quả cảm như chàng
Casabianca trẻ tuổi, và đám tang của anh ta sẽ được cử hành sau cuộc điều tra.

Lúc này bảo đã tạnh, thiên nhiên không còn hung dữ nữa. Đám đông
đang giải tán rải rác, và bầu trời lại ửng hồng trên khắp miền Yorkshire.

Trong những kỳ phát hành sắp tới tôi sẽ tiếp tục gửi đến quý vị
những chi tiết về con tàu hoang đã vượt qua cơn bảo một cách kỳ diệu để về đến
bến cảng.

Ngày 9 tháng 8. - Những khám phá về con tàu hoang kỳ lạ đã đến
trong cơn bảo tối hôm qua càng khiến mọi người thêm ngạc nhiên về nó. Chiếc
tàu buồm này được làm rõ là đi từ Nga đến Varna, có tên là Demeter. Nó gần như
chỉ lót đầy những cát mịn, với một số lượng nhỏ hàng hóa, là những cái thùng gỗ
đầy đất.

Những hàng hóa này được gửi cho một cố vấn pháp luật ở Whitby,
ngài S.F.Billington ở số 7, Cresten. Ngay sáng hôm đó ông này đã lên boong và
tiến hành những thủ tục cần thiết để nhận nó.

Lãnh sự Nga cũng đến, và chiếu theo hợp đồng thuê tàu, lấy lại
quyền sở hữu đối với con tàu, cũng như trả cho cảng những khỏan thuế cần thiết
v.v...

Không có gì đặc biệt được đề cập đến trong ngày hôm nay, ngoại trừ
một sự trùng hợp kỳ lạ. Các nhân viên của Ủy ban Thương mại đã xác nhận hoàn
toàn mọi sự việc đã được làm đúng theo luật lệ. Cái điều không thể tin được'đã
xảy ra, ủy ban này đã cho thấy một cách rõ ràng là họ sẽ không đưa ra sự phàn
nàn nào.

Sự chú ý bây giờ đổ dồn về phía con chó đã nhảy xuống khi chiếc
tàu đâm vào bờ, và một vài thành viên của S.P.C.A vốn rất có thế lực trên
Whitby đã nhận nuôi chú chó này. Nhưng ai nấy đều thất vọng vì không thể tìm ra
chú chó. Cả thị trấn hình như đều thất vọng về điều này.Có lẽ do quá hoảng sợ,
con chó đã trốn ra những cánh đồng hoang, nơi mà vẫn là những vùng bí ẩn trên
lãnh thổ.

Một số người đã sợ hãi điều này, vì rằng con vật kia có thể trở
nên rất nguy hiểm, bởi vì rõ ràng nó đã là một sinh vật hung tợn. Sáng sớm nay
người ta thấy một con chó lớn, thuộc một giống chó lớn tai cụp lai của một
thương gia buôn bán than đang nằm chết trên con đường đối diện với vùng đất của
chủ nó. Đã có một trận chiến diễn ra, và rõ ràng là con chó đã có một đối thủ
hung bạo, vì cổ họng nó bị xé toạc, và bụng nó thì bị rạch tung bởi những móng
vuốt dã man.

Đêm khuya. - Do sự tử tế của ngài thanh tra của Ủy ban Thương mại,
tôi được phép nhìn vào cuốn nhật trình hàng hải của Demeter, vẫn còn được ghi
chép lại cho đến ba ngày trước, nhưng chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ sự kiện
một số người mất tích. Tuy nhiên, điều thú vị nhất nằm trong cuộn giấy được tìm
thấy trong cái chai, ngày hôm nay được đưa ra để điều tra. Khi trải chúng ra,
người ta tìm thấy một câu chuyện lạ lùng được tường thuật lại, tôi chưa từng
gặp phải chuyện gì lạ lùng như thế.

Do không có điều gì phải che giấu, tôi được phép sử dụng tài liệu
này, và được chấp thuận để gửi cho các bạn một bản sao của nó, chỉ đơn giản
loại bỏ bớt những phần chi tiết kỹ thuật về công việc của những người thủy thủ
và chuyên chở hàng hóa. Có lẽ là người thuyền trưởng đã bị một cơn điên xâm
chiếm khiến ông ta buộc phải nhảy xuống làn nước xanh, căn bệnh đã tồn tại và
lan rộng suốt cuộc hành trình. Tất nhiên lời kể lại của tôi vẫn chưa phải hoàn
toàn chính xác, vì tôi được một thư ký của lãnh sự Nga đã tốt bụng dịch lại bản
tài liệu này và đọc lại cho tôi chép.

NHẬT KÝ HẢI TRÌNH CỦA "DEMETER" VARNA ĐI WHITBY

Được viết vào ngày 18 tháng 7, đã có nhiều chuyện lạ xảy ra, và
tôi sẽ ghi chép lại thật chính xác cho đến khi chúng tôi cập bến.

Vào ngày 6 tháng 7 chúng tôi chất hàng lên tàu, cát mịn và những
cái thùng đất. Đến trưa thì giương buồm. Gió đông, vừa mới nổi. Thủy thủ đoàn,
năm... hai thuyền phó, đầu bếp, và tôi (thuyền trưởng).

Đến bình minh 11 tháng 7, cập bến Bosphorus. Đón thêm những viên
chức Thuế quan Thổ Nhĩ Kỳ lên boong.

Lại chuẩn bị lên đường. Tất cả đều ổn. Tiếp tục chuyến đi lúc 4
giờ chiều.

Đến 12 tháng 7 thì đi ngang Daradnelles. Thêm một số viên chức
Thuế quan và nhân viên cứu hộ lên tàu. Lại tiếp tục lên đường. Công việc của
các viên chức diễn ra tỉ mỉ nhưng nhanh chóng. Họ muốn chúng tôi đi sớm. Đến
tối thì vào Archipelago.

Đến 13 tháng 7 thì đi ngang Mũi Matapan. Thủy thủ đoàn hình như
không hài lòng về một chuyện gì đó. Một số sợ hãi, nhưng không nói ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3