Liên hoa yêu cốt - Phần VIII - Chương 05 - 06 - 07

5
Thánh nữ nhập ma

Trong
ngục tối muôn đời lạnh lẽo ẩm ướt, không bao giờ có ánh sáng ban ngày. Đã tròn
ba ngày ba đêm kể từ khi bị nhốt vào đây, Mị Gia không hề một lần nhìn thấy mặt
trời. Rơm rác trải trên sàn ngục lâu ngày mục nát, bốc lên mùi hôi thối không
sao chịu nổi, cộng thêm nỗi sợ hãi bị đày trong nơi tối tăm, tất cả đang chầm
chậm gặm nhấm trái tim yếu đuối mỏng manh của cô gái trẻ.

“Liệu
mẹ còn chịu đựng được bao lâu nữa mẹ ơi?” Nhìn Mị Gia chìm vào giấc ngủ khi nước
mắt còn vương, Cốc Liên nhẹ nhàng dựa đầu vào người bà: “Tuy tương lai của mẹ
con biết rõ, nhưng lại không cách nào thay đổi được. Đường đường là Thánh nữ của
tộc mà sao số mẹ lại khổ đến vậy? Sao mọi thứ lại dễ dàng bị phá hủy bởi đôi mắt
của chúng ta đến thế.” Cúi đầu khẽ vuốt gương mặt mẹ, nhưng tay Cốc Liên lại
xuyên qua người bà: “Nhìn không thấy, nghe không được, mẹ cũng chẳng thể cảm nhận
được sự tồn tại của con, nhưng mẹ ơi mẹ biết không, giây phút này mẹ không cô
đơn một mình đâu, mẹ vẫn có đứa con gái trong tương lai đang ở bên cạnh, mẹ đừng
khóc nữa mẹ nhé, ít nhất con vẫn ở bên cạnh mẹ”.

Ngồi
thẳng người lên, ánh mắt Cốc Liên hướng xuống chuỗi vòng đeo tay màu xanh đã đi
cùng cô rất lâu. Đó là biểu tượng của Quang Hoa thánh nữ trong Lam Liên tộc.
Còn nhớ lúc đầu chuỗi vòng này do chính Như Lai tận tay trao cho mình. Thật ra,
từ khi tu thành hình người, cô chưa hề rời khỏi Phật giới, càng không nói đến
việc đi tới tộc mình. Mọi việc về tộc đều chỉ nghe từ miệng người khác, vậy mà
lại được toàn tộc tôn xưng vào vị trí Quang Hoa thánh nữ cao quý ấy. Nguyên
nhân hẳn có quan hệ rất lớn với Phật giới.

Đúng
vậy, cha cô chính là người đệ đệ duy nhất của Phật Tổ, còn mẹ là nữ vương thống
trị Ma giới, lại thêm quãng thời gian từ nhỏ lớn lên cạnh Phật Tổ, ha ha… Gia
thế như vậy mấy người dám bảo là kém tôn quý?

Cười
khẩy bay lên không trung, gương mặt Cốc Liên thoáng lộ biểu cảm phức tạp khó hiểu.
Hóa ra thân phận cao sang với địa vị nổi tiếng vô hạn mà cô có được đều được kiến
lập từ một đời bi thương thống khổ của mẹ. Bây giờ, liệu có ai còn nhớ cô thiếu
nữ với những giọt lệ vương đầy khuôn mặt này, mái tóc và y phục dính đầy bụi bẩn
cùng cỏ khô này cũng đã từng giống như cô, là Thánh nữ được mọi người trong tộc
ngưỡng mộ, thờ phụng? Đối với mẹ cô mà nói, mọi thứ mới bất công làm sao…

Đúng
lúc Cốc Liên đang dạt dào tình thương với mẹ, thì từ cửa nhà lao bất chợt vọng
tới giọng nói kiêu căng khó chịu của Lam Nhược Tình. Liền đó, cánh cửa nặng nề
của nhà lao từ từ hé mở và người đàn bà với vẻ xảo quyệt đem theo mấy gã đàn
ông cao to tầm thước đắc ý bước tới.

“Ha,
các ngươi nhìn xem! Đây chính là thánh nữ cao quý xinh đẹp của chúng ta, giờ đã
xuống cấp đến mức này mà vẫn mang cái dáng vẻ đáng yêu lôi kéo lòng thương cảm
của người khác. Thật vừa nhìn đã thấy giống hệt người đàn bà vô liêm sỉ kia, một
tiện nhân quen thói lẳng lơ.”

Thoải
mái ngồi xuống chiếc ghế vừa được người đưa tới, Lam Nhược Tình nhìn Mị Gia
trong góc với vẻ cay độc.

“Bà
nói gì?” Bị âm thanh ồn ào đánh thức, cô thiếu nữ yếu ớt cất tiếng hỏi: “Chú
Lam đâu? Chú ấy hứa sẽ cứu ta ra khỏi đây mà”.

“Đừng
nằm mơ nữa đi, đồ tiện nhân! Ta sao có thể để Lam Nhược Tịch cứu ngươi ra chứ?”
Lam Nhược Tình cười độc ác, ánh mắt chất chứa hận thù: “Nói thực cho ngươi biết,
Lam Nhược Tịch đã lên Thiên đình rồi, nhất thời chưa về ngay được, đợi huynh ấy
quay về, ngươi đã chết không toàn thây từ lâu rồi”.

“Bà muốn bức tử ta? Không! Bà không có quyền làm thế!”
Mị Gia hét lên, muốn nhân cơ hội gây sự chú ý của lính gác.

“Đừng phí công nữa, ta đã thay đổi toàn bộ người ở
đây rồi.” Người đàn bà cười u tối, đưa tay đón tách trà thủ hạ vừa bưng tới:
“Hôm nay chính là ngày tận số của ngươi, nhưng trước đó ta rất muốn thưởng thức
tuyệt kỹ mê hoặc đàn ông đáng khinh bỉ của ngươi. Ra tay đi!”.

Theo mệnh lệnh tàn bạo của Lam Nhược Tình, mười mấy
gã đàn ông to lớn trần trụi với những tràng cười dâm tục cùng tiến về phía cô
thiếu nữ mặt cắt không còn giọt máu.

“Đừng! Không được chạm vào mẹ ta!” Lơ lửng giữa
không trung, Cốc Liên thét lên thất thanh. Cô bất giác quên mất không gian mình
đang ở, đồng thời quên luôn rằng lúc này dù pháp lực có cao cường hơn nữa thì
cũng hoàn toàn vô ích trong cái thế giới không hề thuộc về mình.

Thời khắc đó, thái độ thờ ơ cố hữu của cô đã hoàn
toàn sụp đổ, Cốc Liên sợ hãi và bất lực nhìn bàn tay mình cứ thế xuyên qua những
thân người kia mà chẳng thể ngăn nổi chúng dù chỉ một chút.

“Sao bà phải làm thế? Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với
bà?” Giọng nói bình tĩnh đến ngạc nhiên, Mị Gia lạnh lùng nhìn thẳng vào sợi
dây thừng trong tay mấy gã đàn ông.

“Muốn
biết lý do hả? Ta cho ngươi biết.” Kinh ngạc vì vẻ điềm tĩnh của cô thiếu nữ, nỗi
oán độc trong mắt Lam Nhược Tình từ từ tăng lên: “Hai trăm năm trước ta và Mị
Nguyệt Thiên từng là đôi uyên ương tình nồng thắm thiết. Ông ấy đã thề ngoài ta
ra sẽ không cưới ai khác, ta cũng thề ngoài ông ấy sẽ chẳng nhận lời bất cứ ai.
Lúc đó chúng ta đối với chuyện ái tình luôn chung thủy sắt son như thế, là một
cặp bất cứ ai trong tộc đều phải ngưỡng mộ”. Người đàn bà nở nụ cười ai oán,
đôi mắt dán chặt lên Mị Gia, kẻ khiến bà ta hận đến thấu xương: “Nhưng sau đó,
con yêu tinh hạ tiện Lâm Mị Nương xuất hiện. Ả đã giằng mất hạnh phúc của ta,
cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về ta. Nguyệt Thiên bất chấp sự phản đối của
mọi người trong tộc, nhất định đòi cưới ả, rồi có với ả có một đứa con nghiệt
chủng. Còn ta vì nhất thời giận dỗi mà đồng ý gả cho một người đàn ông mình
không yêu. Bây giờ tuy bọn họ đều chết cả rồi, nhưng những việc đó cũng đã hủy
hoại cả đời ta. Ta hận bọn chúng! Cho nên ta phải báo thù lên ngươi là đứa con
gái của bọn chúng. Ta phải hủy hoại cả đời ngươi! Ra tay đi! Chơi đồ tiện nhân
này đến chết cho ta!”.

“Mẹ!”
Giọt lệ màu xanh từ khóe mắt lăn xuống, Cốc Liên khép mắt không nỡ nhìn cảnh cô
thiếu nữ đau khổ sắp bị người ta làm hại.

“Hừ!
Ngươi sẽ không đạt được mục đích đâu, Lam Nhược Tình.” Đột nhiên, từ trong bóng
tối đại lao lóe lên một luồng sáng bạc mạnh mẽ, những gã đàn ông hung thần ác độc
bỗng dừng cả lại, ánh mắt vốn tinh anh mất đi sắc màu vốn có, từng gã một đứng
sững như tượng cách cô thiếu nữ không xa.

“Mê
hoặc nhãn!” Như thể vừa trải qua cuộc hành trình đầy sợ hãi bỗng nhìn thấy ánh
sáng cuối đường hầm, Hàn Cốc Liên vừa cười vừa khóc, niềm kích động khó xóa
nhòa trong tim cô bất chợt vỡ òa.

“Cái
gì thế này?” Lam Nhược Tình hoảng hốt nhìn cảnh tượng vượt quá trí tưởng tượng
của mình đang diễn ra trước mắt: “Sao các ngươi lại dừng cả lại thế? Tiến lên
đi chứ! Mau!”.

“Lam
Nhược Tình, bà ngây thơ quá đấy! Bà nghĩ xem sao họ phải nhốt riêng ta chứ?”
Như thể vừa biến thành một người khác, Mị Gia từ từ tiến đến trước mặt người
đàn bà với vẻ nhạo báng ác độc: “Chính vì đôi mắt của ta đấy! Bà tưởng ta thật
sự không biết Mê hoặc nhãn là gì? Ha ha… Bà nhầm rồi. Năm đó, vào đêm trước khi
nương ta bị các người bức tử, bà đã nói cho ta mọi chuyện. Ta rất lấy làm mừng
bởi năm xưa cha ta không lấy một người độc ác như bà. Bao năm nay mối thù các
ngươi hại chết mẹ ta, không phải ta không muốn báo mà vì phong ấn của cha khiến
ta tạm thời quên mất phương pháp sử dụng đôi mắt mình. Nhưng bây giờ phong ấn
đã được giải, một nửa Ma huyết trong thân thể ta đã được phục hồi. Từ giờ trở
đi ta không còn là Quang Hoa thánh nữ dịu dàng nhút nhát nữa. Cùng lúc với việc
sử dụng Mê hoặc nhãn, ta đã nhập ma rồi. Và bây giờ chính là lúc ta báo thù cho
nương. Tất cả những kẻ hãm hại nương ta sẽ không được chết tử tế! Bà chính là kẻ
đầu tiên”.

“Các
ngươi nghe đây.” Nhanh chóng túm chặt Lam Nhược Tình đang ngây ra không chút đề
phòng, Mị Gia ném thẳng bà ta vào giữa đám đàn ông đang đứng sững: “Hãy hầu hạ
Nhược Tình trưởng lão của chúng ta cho tốt, cố gắng làm thỏa mãn trái tim đói
khát dục tình này nhé”.

“Vâng!”
Đám đàn ông như thể đã mất toàn bộ lý trí, trong tiếng kêu thét kinh hoàng của
Lam Nhược Tình, từng gã một xông tới bà ta.

Sau
lưng họ, Cốc Liên giữ mình lơ lửng trên không trung, nhìn theo cô gái đang nở nụ
cười u tối từ từ lướt ra phía ngoài đại lao rạng rỡ ánh mặt trời.

6
Trùng phùng - Khởi đầu của thảm kịch

Chẳng
có quy định nào là chắc chắn và tuyệt đối với mọi điều trên thế gian. Nhiều việc
tưởng như đã an bài nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại nảy sinh những bất
ngờ làm đảo lộn hoàn toàn tình huống. Đương nhiên vẫn có một số chuyển biến vượt
ra ngoài dự liệu của chúng ta song hầu hết nó luôn hợp tình hợp lý.

Giống
như cái chết của trưởng lão Lam Liên tộc Lam Nhược Tình vậy, mọi thứ đều là sự
trùng hợp của cơ duyên ngoài dự liệu. Nếu không phải trong lòng bà ta có ý xấu,
muốn bức người vô tội phải chết, nếu không phải vô cớ nghĩ ra cái phương pháp
tra tấn người tàn nhẫn, thậm chí nếu trước khi hành động bà ta chịu tìm hiểu về
sự nguy hiểm và xuất xứ của Mê hoặc nhãn, thì chắc hẳn vận mệnh của bà ta hôm
nay đã khác. Thế nhưng buồn một nỗi thế giới này lại chẳng mấy chữ “nếu” có thể
trở thành hiện thực.

Đứng
trước bài vị của cha mẹ, hai người duy nhất yêu thương cô, Mị Gia ngẩng đầu ngắm
bầu trời sao. Ở chốn không người, giọt nước mắt màu máu lặng lẽ lăn xuống, đồng
thời đôi đồng tử màu lam ánh kim trong thoáng chốc lóe lên sắc đỏ ma quái.

“Cha,
nương! Con gái bất hiếu, cuối cùng vẫn phải quay về Ma đạo. Trên cùng trời cuối
đất đều không có chỗ cho Mị Gia trú thân.” Run rẩy quỳ xuống đất, cô thiếu nữ
nghẹn ngào dập đầu ba cái trước hai ngôi mộ: “Con gái đã quyết tâm về Ma vực. Nếu
cha nương dưới suối vàng có nghe thấy, xin phù hộ cho con chuyến này thuận buồm
xuôi gió, lánh xa Lam Liên tộc và Thiên giới, không bao giờ bị họ tìm thấy nữa”.
Đứng dậy gạt nước mắt, cô gái cuối cùng không còn do dự, sải những bước dài tiến
thẳng về hướng Hàn Thiên cốc - cửa vào Ma giới…

Cùng
lúc đó, trước mặt Phật Tổ ở Tây Thiên.

“Khởi
bẩm Phật Tổ Như Lai, Thiên chí liên nữ Mị Gia đã sa vào Ma giới.” Hai tay chắp
vào nhau, Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật khẽ nhíu mày: “Đã đến lúc để Y La tới Ma vực
trước rồi”.

“A
di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!” Thích Ca Mâu Ni khép mi, giấu nỗi lo lắng vô tận
trong tim: “Truyền chí thượng tôn giả tấn kiến”.

“Vâng!”
Kim Tra lĩnh mệnh rời đi, bước chân gian nan vô kể. Nếu như để cứu vớt nhân loại
mà cần đến một sinh mệnh vô tội, thì liệu ai sẽ đồng ý trở thành kẻ đạo đức cao
vời ấy? Theo hầu Phật Tổ đã lâu, Kim Tra biết rõ nếu chẳng phải vì bất đắc dĩ,
Như Lai quyết không để Nạp Y La tôn giả phải chịu tổn hại, nhưng lần này thật sự
không còn cách nào khác!

“Bần
tăng Nạp Y La bái kiến Phật Tổ.” Chỉ lát sau, giọng nói sang sảng từ cửa vọng tới.
Tất cả ánh mắt của chư Phật trong Đại Lôi Âm tự đều tập trung trên vị chí thượng
tôn giả đang chầm chậm bước vào: “Sư huynh cho gọi đệ có việc gì cần chăng?”.

“Mấy
hôm trước, lão nạp nghe nói tôn giả lĩnh hội Phật pháp có rất nhiều tiến triển,
nên muốn ủy thác cho tôn giả một việc. Mục đích là để khảo nghiệm định lực[6] của
Y La thế nào.” Không đợi Như Lai lên tiếng, Nhiên Đăng Cổ Phật mỉm cười bước tới,
khẽ vỗ vai Nạp Y La: “Nếu Y La vượt qua được ải này, để bảy bảy bốn chín kiếp
tu hành thành viên mãn, ngày quay về sẽ là lúc phong Phật của ngài”.

[6]
Trong Phật giáo, định lực dùng để chỉ khả năng loại bỏ sự chi phối của phiền
não, vọng tưởng, nhìn mà như không nhìn, nghe mà như không nghe, không bị lay
chuyển bởi bất cứ thứ gì.

“Đa
tạ ý tốt của Cổ Phật! Không biết số kiếp lần này sẽ thế nào đây?” Đưa ánh mắt
thắc mắc nhìn sư huynh Thích Ca Mâu Ni, vẻ mặt Nạp Y La tràn đầy hiếu kỳ.

“Ha ha… Y La có nhớ cô ấy không?” Bàn tay Nhiên Đăng
lật nhẹ, một tấm gương bát bảo lung linh bỗng hiện ra trong lòng bàn tay, mặt
gương hiển hiện cô thiếu nữ ăn vận rách rưới đang giơ tay khua thanh bảo kiếm
màu đỏ rực, ra sức chém xả con quái thú hung dữ bạo tàn, đôi mắt tuyệt đẹp tỏa
rạng tia sáng lạnh lẽo.

“Là cô ấy?” Chí thượng tôn giả ngạc nhiên. Đây chẳng
phải cô bé năm xưa mình tặng chuỗi hạt cầu nguyện đó ư? Sao giờ lại xuất hiện
trong chiếc gương này?

“Xem ra tôn giả vẫn nhớ cô ấy.” Chằm chằm nhìn vẻ mặt
biến đổi của Nạp Y La, ánh mắt Nhiên Đăng lóe lên một luồng sáng dị thường: “Cô
ấy tên Mị Gia, vốn là Quang Hoa thánh nữ của Lam Liên tộc, vì nhầm đường lạc lối
mà lạc vào Ma đạo. Nhưng, Phật ta từ bi không thể khoanh tay ngồi nhìn, nên muốn
phái tôn giả đến độ hóa và dẫn dắt cô ấy biết từ bỏ lối đi sai trái quay về đường
chính đạo”.

“Vâng, bần tăng nhất định không phụ sự trông đợi của
Cổ Phật và sư huynh. Bần tăng sẽ cố gắng nhanh chóng dẫn dắt nữ thí chủ đó vứt
bỏ tà ý trong lòng. Y La xin cáo từ tại đây, lập tức lên đường tới Ma giới”.
Chí thượng tôn giả quay người, từ từ lướt xuống hạ giới, dưới chân muôn vàn đóa
tường vân nở rộ.

“Cổ Phật, lão nạp thấy rất ăn năn. Rõ ràng những điều
Y La sẽ phải chịu trong tương lai vốn là gánh nặng của ta. Mối nghiệt duyên ấy
là kiếp nạn thuộc về lão nạp. Vậy mà ta lại để sư đệ gánh chịu cái danh tội
nghiệt nặng nề này.” Mệt mỏi đưa tay đỡ trán, đôi mắt tinh anh của Như Lai ẩn
hiện một vết sẹo chẳng rõ hình.

“A di đà Phật, thiên mệnh bất khả vi[7].
Ngay từ khi Y La xuất hiện ở Phật giới, số mệnh của ngài ấy đã được định rồi, bất
kỳ người nào cũng không thể thay đổi được. Liên nữ thống trị tam giới kế tiếp sắp
được sinh ra, Phật giới chúng ta phải nhanh chân hơn Ma vực, thanh lọc hơi thở
độc ác ra khỏi cơ thể cô ấy, từ đó đảm bảo sự an nguy của tam giới.” Nhiên Đăng
khua tay, chiếc gương lung linh kia lập tức bay vụt lên không trung rồi dần
phình to, mặt gương tựa mặt nước từ từ hiện rõ một dáng người tuyệt sắc khuynh
thành.

[7] Thiên mệnh bất khả vi: Mệnh trời
không thể thay đổi

Gương mặt tươi tắn của Lam Liên tiên tử Hàn Cốc
Liên…

Thời kỳ thượng cổ, ở Ma giới quái vật tung hoành,
trùng độc khắp nơi. Trong Ma vực, tầng tầng lớp lớp rừng nguyên sinh ken dày
che khuất gần hết ánh sáng mặt trời, đồng thời che chở cho sự ẩn náu của hàng
ngàn con quái thú nguy hiểm khát máu cực kỳ khủng khiếp, muốn sinh tồn được ở
nơi đây quả thật khó khăn chồng chất.

Chính tại chốn ấy, Cốc Liên được tận mắt chứng kiến
những trải nghiệm kinh hoàng mà mẹ mình phải trải qua. Trong sinh mệnh tràn đầy
sắc màu truyền thuyết, Mị Gia từ một cô thiếu nữ yếu đuối không biết chút gì về
Ma vực đã từng bước trở thành nữ vương thống trị Ma giới. Thế nhưng vận mệnh cuối
cùng vẫn không chịu dừng những bước chân độc ác của nó. Vào một buổi chiều oi bức,
đám mây trắng mang theo Nạp Y La với danh nghĩa Thiên giới tôn giả bất chợt sà
xuống bên cô.

Đó là một tình huống Mị Gia không hề có sự chuẩn bị
trước. Hết sức đột ngột, cô bị con quái thú tấn công điên cuồng. Tình hình gay
go đến mức Cốc Liên cũng cảm thấy tuyệt vọng. Song, đúng vào thời khắc quan trọng
nhất, từ trên cao bỗng vút xuống một luồng sáng vàng kim đánh trúng vào con
quái, cứu cô thiếu nữ thoát khỏi nguy cơ mất mạng.

Khi ánh mắt Hàn Cốc Liên đối diện với vị Phật Đà[8] vừa
từ từ hạ xuống, cơn ớn lạnh bỗng nhiên phát tỏa từ đáy tim lan tới toàn cơ thể.
Cô đã nhìn thấy, nhìn thấy ngọn lửa dục tình mơ hồ tràn ngập trong đôi mắt tối
thẫm của người đàn ông, rất lâu vẫn không sao giấu được…

[8] Phật Đà: “Phật” chính là chữ viết tắt
của “Phật Đà”, danh hiệu phiên âm từ tiếng Phạn hoặc Pali sang Hán Việt.

7 Ảo mộng tan vỡ

Có người nói tình yêu là thứ kẹo ngọt ngon nhất thế
giới, chỉ cần lỡ ăn một cái, bạn sẽ vĩnh viễn không thể quên được dư vị của nó.
Có người lại bảo tình yêu tựa độc dược, một khi uống vào thì sẽ bị hành hạ đau
đớn đến không muốn sống nữa. Thậm chí còn có người cho rằng tình yêu chẳng khác
nào con dao hai lưỡi, cùng với việc làm tổn thương người khác thì chính bản
thân mình cũng sẽ mang sẹo.

Thế nhưng trong mắt Cốc Liên, ái tình chỉ như một thứ
tự làm tự chịu mà vạn vật trên thế gian tình nguyện rước lấy, nên chỉ có triệt
để tránh xa sự khống chế của nó, con người mới không phải chịu cái chết khổ sở
kéo dài từ chất độc chẳng kém cạnh hoàng liên đó. Nhưng, những con người phàm tục
thế gian, mấy ai xem nhẹ hồng trần và từ bỏ sự trói buộc của chữ “tình”?

Trong biển người vô tận, Cốc Liên đã thấy bao nhiêu
ví dụ của ân ái mặn nồng, hợp rồi tan, cứ tưởng rằng mình sớm đã trở nên chai
lì, nhưng không ngờ lần này nó vẫn thật sự làm cô đau đớn.

Đó là tình cảm thuộc về cha mẹ thân sinh ra cô, ai
oán thê lương muôn phần. Tận mắt nhìn thấy mẹ ở trên đại điện Ma vực không chút
do dự cắt phăng mái tóc tuyên bố thoái vị, tận tai nghe thấy cha chẳng oán hận
mà to tiếng ầm ĩ với Như Lai Phật Tổ trên Thiên giới, thậm chí còn mở to mắt
nhìn các vị tiên gia và Ma thần vì lợi ích từng bên mà không ngừng chia rẽ mối
duyên tình vốn đã rất khó khăn của cha mẹ. Chứng kiến quá khứ ấy, Cốc Liên thầm
gạt nước mắt thương xót cho hai người.

Khi lời thề non hẹn biển bắt đầu lung lay, khi tất cả
lòng trung thành cũng không thể tránh được sự pha tạp của mưu đồ tính toán, thì
những gì Cốc Liên nhìn thấy là nụ cười ngày càng gượng gạo của Mị Gia và cả vẻ
dịu dàng ấm áp tràn đầy tâm sự của Nạp Y La. Kể từ đó Phật giới trở thành chủ đề
cấm kỵ đối với cha mẹ cô, cuộc sống bình lặng của họ dần để hở những yếu điểm
trí mạng.

Hôm ấy là ngày cô chào đời. Đưa mắt nhìn về phía xa,
lập tức thấy ngay đóa sen nghìn cánh to lớn đang từ từ lộ ra khỏi mặt nước giữa
những lá sen xanh ngát trong đầm. Dưới ánh mặt trời, nhụy hoa sắc xanh pha kim
tỏa màu rực rỡ.

“Mị Nhi, nguyên thân của nàng thật xinh đẹp, nhưng
khi sinh con liệu có phải rất đau đớn không?”, chí thượng tôn giả ngồi bên đầm
nhíu mày bất an.

“Ha ha… Chàng trai ngốc này, cần gì phải lo lắng như
vậy.” Khẽ rung thân cành, Mị Gia cười trêu Y La: “Thiếp chẳng phải loài người,
không đau đớn lắm đâu”.

“Ồ, nhưng ta vẫn không yên tâm, để ta ở đây phụ giúp
nàng.” Nạp Y La mặt mày nhăn nhó, bắt đầu tiến về phía trước dưới ánh mắt tò mò
của người vợ: “Lát nữa nàng cứ yên tâm mà ngủ, ta sẽ luôn ở cạnh nàng”.

“Được thôi.” Hết sức vui mừng, ánh sáng tỏa ra nơi
nhụy sen càng nồng đượm hơn, Mị Gia khẽ khàng khép cánh lại, từ từ chìm vào giấc
ngủ.

Nhưng vào khoảnh khắc Mị Gia bắt đầu mơ màng, bất chợt
một luồng sáng chói lòa từ trên trời rọi thẳng xuống, nhanh chóng bao trùm bốn
phía đầm sen.

“Sư huynh! Đừng làm tổn thương cô ấy, cô ấy sắp sinh
rồi!” Kinh hoàng đứng vụt dậy, người đàn ông sợ hãi nhìn người đứng đầu Phật giới
vừa hạ xuống ngay cạnh mình.

“Y La yên tâm, ánh sáng đó không làm hại cô ấy đâu,
lão nạp chỉ muốn nói với đệ mấy câu thôi”, Như Lai mỉm cười, quay đầu nhìn đóa
sen trong đầm: “Con gái đệ sắp chào đời, và đệ cũng đến lúc trở về Thiên giới rồi”.

“Sư huynh, cho đệ thêm chút thời gian được không? Ít
nhất hãy để đệ nhìn thấy mặt con, đệ xin huynh đó!”, ánh mắt tràn ngập hy vọng
và lưu luyến, giọng Nạp Y La chất chứa bi thương khẩn cầu.

“Đệ nên biết, đệ và con gái không có duyên gặp gỡ, đệ
lưu lại đây thì hậu quả không gì khác ngoài cái chết đâu.” Một tay túm lấy vai
sư đệ, giọng nói Phật Tổ bỗng trở nên nghiêm túc: “Đừng quên đệ không thể rời
xa ta quá lâu, nếu không hậu quả thế nào, bản thân đệ rõ nhất!”.

“Đệ hiểu, xin… sư huynh yên tâm, bần tăng sẽ quay về
Tây Thiên đúng giờ.” Đau đớn nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt vị chí thượng tôn
giả đã chẳng còn thần sắc nữa.

“Y La, không phải ta vô tình. Nếu ngày đó có bất kỳ
cách nào khả thi, sư huynh quyết không để đệ thay huynh gánh chịu kiếp nạn này,
nhưng quả thực tất cả đều là bất đắc dĩ”, Phật Tổ cúi đầu, một giọt lệ rơi xuống
mặt đất, nơi đó lập tức nở ra đóa quỳnh ngát thơm.

“Bần tăng hiểu nỗi khổ của sư huynh, thân là người đứng
đầu trong vạn Phật, Như Lai huynh không thể có tình cảm phàm trần. Nhưng đệ
không phải huynh, dù có tưởng tượng, đệ cũng không thể trở thành huynh, vì có
thất tình lục dục, nên đệ mới đem lòng yêu Mị Gia!”. Tôn giả đưa tay khẽ vuốt
đóa sen đang ngủ say trong đầm: “Đệ biết, Phật giới vẫn luôn chờ đợi Liên Liên
ra đời, đệ cũng biết con gái mình là nhân vật quan trọng của tam giới trong
tương lai. Nhưng sư huynh à, huynh có hiểu, là một người cha, trước sau đệ vẫn
hy vọng con gái mình được sống một cuộc đời đơn giản vui vẻ, dù vinh hoa chẳng
có, phú quý cũng không, song chỉ cần nó hạnh phúc đã là nguyện vọng lớn nhất đời
đệ rồi”.

“Đó là… điều tuyệt đối không thể.” Mở miệng nói ra sự
thực tàn khốc, Như Lai dễ dàng làm vỡ giấc mộng của Nạp Y La: “Dù sao đệ đã biết
việc Cốc Liên là cốt lõi quan trọng trong tam giới, vậy đệ cũng nên hiểu cô bé
không có con đường lựa chọn giống như người thường. Từ bỏ đi! Đệ không thể cứu
được Mị Gia, lại càng không thể cho Cốc Liên cơ hội chọn lựa, đệ chỉ có thể giữ
im lặng hoặc để ta giúp đệ thoát ra mà thôi”…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3