Liên hoa yêu cốt - Phần VII - Chương 01 - 02

Ngũ
trùng phong ấn – Đôi dực điểu không thể bay

Tựa

Thời
tiết tháng Tám nắng như đổ lửa. Nằm tiếp giáp về phía Đông dãy Đại Hưng An Lĩnh
có một khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Người dân nơi đây trân trọng giữ gìn từng
thân cây cổ thụ cao vút tựa muôn vàn tán ô xanh che khuất bầu trời, bao phủ kín
mít vạn vật trên nền đất bên dưới.

“Khải
Dương, còn bao xa nữa? Em không đi nổi rồi!” Từ đằng xa, một đôi trai gái dìu
nhau bước về phía trước. Chàng trai với ánh mắt đào hoa, trông rất anh tuấn và
phong độ, cô gái bên cạnh thì trang điểm khá đậm, chiếc váy siêu ngắn chỉ đủ
che khu tam giác mật: “Đều do anh cả đấy! Tự nhiên lại đến cái chỗ khỉ ho cò
gáy này, nếu nghe em đi Singapore, Malaysia hay Thái Lan có phải hay hơn bao
nhiêu không!”.

“Em
thì biết gì, đi mấy nơi đó không mất tiền sao? Đừng coi thường chỗ này, ít nhất
ăn ở mình cũng không phải tự móc hầu bao!” Chàng trai nhếch môi, kéo cô gái vào
lòng: “Mệt rồi thì nghỉ một lát. Khoảnh rừng kia có vẻ mát mẻ, chúng ta vào đó
tránh nắng đi!”.

“Được!”
Nở nụ cười vui vẻ, cô gái chạy ngay về khoảnh rừng tươi tốt trước mặt.

Bất
chợt cô đứng sững lại, nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ không dám tin vào mắt
mình. Khoảng rừng trống cạnh đó lộ rõ một đôi chim vừa đẹp vừa lạ, toàn thân lấp
lánh ánh bạc, màu xanh xen lẫn màu đỏ nổi bật trên đôi cánh. Điều khiến người
ta kinh ngạc hơn cả chính là trên thân môi con chim đều chỉ có một cái cánh và
một con mắt.

“Đôi
dực điểu! Đôi dực điểu trong truyền thuyết!” Cô gái phấn khích reo lên, quay
người túm chặt cánh tay người yêu: “Khải Dương! Chúng ta phát tài rồi! Chúng ta
phát tài rồi!”.

“Thật
không? Em chắc chứ?” Ánh mắt chàng trai tên Khải Dương trong thoáng chốc lộ vẻ
tham lam.

“Thật
mà! Bác em chuyên nghiên cứu các loài chim. Em đã từng giúp ông ấy tra trên mạng,
theo lời đồn đại thì hình dáng loài chim dực đúng như thế này.”

“Được!
Cứ bắt chúng lại rồi tính tiếp!” Chàng trai giơ tay nhào tới chụp mạnh một
trong hai con chim: “Đừng đứng ngẩn ra như thế! Mau đến giúp anh bắt nó đi!”.

Túm
chặt được chân của một con chim, chàng trai đón sợi dây thừng cô gái đưa cho,
trói thật chặt rồi treo lên cành cây bất chấp tiếng kêu inh ỏi của nó.

“Còn
một con nữa. Em bên trái, anh bên phải, nhất định phải bắt cho được!” Chàng
trai đang chỉ dẫn bạn gái chuẩn bị ra tay với con chim còn lại, thình lình con
chim bị treo trên cây bất chợt phát ra tiếng hót rợn người nghe như lời than
khóc, tiếp đó nó thả lỏng cơ thể đột ngột du cả thân mình húc thẳng vào thân
cây rắn như đá sau lưng.

“Ôi!
Sao lại tự va vào cây chết thế này!” Cô gái hét lên, nhanh chóng chạy về phía
cái cây: “Xong rồi, óc phọt ra ngoài rồi! Tiền của tôi ơi…”.

“Đừng
ở đó mà tru tréo nữa! Mau qua đây giúp anh bắt con này!” Bực bội trách móc người
yêu, ánh mắt chàng trai hoàn toàn tập trung vào con chim còn lại.

Tức
tốc nhảy vọt về phía trước, nhưng chàng trai chỉ chụp được không khí. Một tiếng
hót bi thảm nữa bỗng vang lên, con chim còn lại lao vụt về phía bạn tình đã chết,
rồi nhanh như chớp lao mạnh vào đó, đầu vỡ toác ra.

“A!
Đáng ghét thật!” Vội vã cúi xuống, cô gái lật con chim đầm đìa máu lên: “Lại chết
rồi! Thật phí công loay hoay nãy giờ!”.

“Mẹ
kiếp! Không ngờ tính tình loài chim này lại quyết liệt đến thế. Chúng ta cũng
không thể để mất công chuyến này được!” Vừa làu bàu, chàng trai vừa lấy con dao
gọt trái cây mang theo ra, tóm lấy con chim bé nhỏ đã chết, đâm sâu vào đầu nó.

“Anh
làm gì vậy? Tay đầy máu rồi kìa.” Cô gái ghê sợ lùi lại phía sau, như sợ rằng
dòng máu đang dần chuyển thành màu đen kia sẽ dây sang người mình.

“Hừ,
dù có là chim chết thì lông của nó vẫn là vô giá. Rốt cuộc thì mấy ai từng thấy
đôi dực điểu thật sự nào?” Cầm bộ lông của hai con chim xinh đẹp trên tay,
chàng trai đắc ý ném những phần còn lại xuống đất.

“Đúng
đấy! Quay về ta đưa chúng đến chỗ bác em, ông ấy nhất định sẽ mua nó với khoản
tiền lớn cho xem!” Vui mừng cùng bạn trai rảo bước ra khỏi rừng, cô gái tươi cười
nhìn ngắm hai bộ lông hiếm có.

Sau
lưng họ, hai xác chim mất lông trợn trừng đôi mắt đầy chết chóc thù hận, oán độc
nhìn theo hai bóng người đang dần khuất xa…

1
Man Man

Đêm
khuya, mấy người đang nóng lòng chờ đợi trước cửa phòng sản của bệnh viện tốt
nhất thành phố. Bà cụ tóc bạc trắng đứng đầu không ngừng chắp hai tay vào nhau
liên tục cầu nguyện. Trái với thái độ mong đợi của bà, chàng trai trẻ bên cạnh
lại hoàn toàn chú tâm vào chiếc điện thoại đời mới trên tay với vẻ sống chết mặc
ai, chẳng liên quan gì tới mình.

“Khải
Dương, cháu đích tôn của bà! Cháu không thể làm bà nội bớt lo hơn một chút
sao?” Nhìn dáng vẻ thờ ơ của đứa cháu, bà cụ tức giận gõ mạnh cây gậy trên tay
xuống đất: “Cháu sắp thành bố đến nơi rồi, sao vẫn chẳng thay đổi thế? Còn
không chịu tu tâm dưỡng tính, sống với Tĩnh Vũ cho tốt một chút!”.

“Bà
nội, bà lằng nhằng quá đi! Lúc đầu nếu không phải bà sống chết đòi có chắt bế,
cháu đã chơi thêm được hai năm nữa rồi.” Lăng Khải Dương cau mày bực bội nhìn
bà: “Hơn nữa Hà Tĩnh Vũ sinh trai hay gái đều do ông Trời quyết định, cháu cuống
làm gì chứ?”.

“Thằng
súc sinh! Mày dám nói với bà nội thế à?” Hai tay giữ chặt đầu gậy, bà cụ tức đến
run lẩy bẩy: “Đều tại ta! Cứ nghĩ bố mẹ mày mất sớm, thân già này không nỡ xử tệ
với mày. Nhưng… nhưng sao mày lại đáng thất vọng đến thế, cả ngày có nhà không
về, chỉ tụ tập với lũ bạn lêu lổng phá làng phá xóm. Bây giờ vợ mày nằm trong
sinh con cho mày… mà nhìn mày kìa! Bà mà không ép, chắc mày cũng chẳng thèm đến
đâu phải không?”.

“Thôi
bà nội… Cháu sai rồi được chưa? Bà đừng tức giận nữa đi!” Thấy bà cụ nổi cơn
tam bành, Lăng Khải Dương không thể không nở nụ cười nịnh bợ: “Cháu hứa sau này
sẽ sống tử tế, không ra ngoài chơi bời nữa, được chưa bà?”.

“Ừ,
nếu thật sự biết sai thì thề độc đi: Sau này mà còn không chịu an phận thủ thường
thì sẽ bị Trời đánh tan xác!”

“Ôi!
Bà nội, không phải chứ? Cháu là cháu ruột của bà, thề độc như vậy…” Cố ý trưng
ra bộ mặt đau khổ, Khải Dương đã thành công trong việc khuất phục bà nội: “Được
rồi, được rồi, bà cười đi cho cháu yên tâm nào! Sau này cháu nhất định sẽ tốt
hơn được chưa?”.

“Aizzz…
Thôi được rồi, chỉ cần cháu biết sống cho tử tế là được…” Bà cụ nói, ánh mắt lại
hướng về phòng sản. Đúng lúc đó, bên trong bỗng vang lên tiếng khóc trẻ con to
rõ ràng, rồi một y tá chạy ra.

“Chúc
mừng bà, cháu dâu bà sinh được một bé trai khỏe mạnh, ba cân hai. Bà lên chức cụ
nội rồi nhé.”

“A
di đà Phật… đại từ đại bi ban phúc cho con cháu đầy đàn!” Quá vui mừng, bà cụ
quỳ rạp xuống đất: “Vậy là nhà họ Lăng ta có người nối dõi rồi! Cuối cùng cũng
có người nối dõi rồi!”.

“Bà
nội mau đứng dậy, nền đất lạnh cẩn thận ốm đó.” Lăng Khải Dương cố giấu nụ cười
đỡ bà cụ dậy, tiện tay lấy gói kẹo trong cặp sách ra đưa cho cô y tá: “Mọi người
vất vả rồi, ăn chút kẹo mừng đi!”.

“Cảm
ơn.” Đáp lại một tiếng, cô y tá quay người rời khỏi phòng sản.

“Bà
nội, tên của nó, dành bà đặt đó.” Khải Dương cúi xuống sốt ruột nhìn bà cụ đang
đắm chìm trong phấn khích không sao thoát ra được.

“Bà
nói cho cháu biết nhé, cái tên không được đặt bừa đâu. Đợi khoảng hai ngày nữa,
bà nội đến chùa tìm thầy tướng số bói một quẻ rồi tính. Bây giờ bà phải đi thăm
chắt yêu của bà đã.” Quyết định xong mọi chuyện, dưới sự đỡ dìu của đứa cháu,
bà cụ hấp tấp bước về phía phòng trẻ sơ sinh…

Nhà
họ Lăng có người nối dõi! Đây vốn là chuyện vui thấu trời xanh, nhưng chẳng hiểu
sao suốt mấy ngày, bà cụ Lăng cứ ủ ê mặt mày. Lý do duy nhất chính là sau khi
chào đời, đứa bé bắt đầu khóc không ngừng nghỉ, bất kể dỗ dành thế nào đi nữa.
Cuối cùng bệnh viện cũng bó tay, đành để gia đình họ xuất viện sớm, phòng trường
hợp cậu bé không quen với không khí trong bệnh viện nên mới như vậy, nhưng ai
ngờ vừa bước đến cửa nhà, đứa bé càng khóc dữ hơn. Mọi người trong nhà hết sức
bối rối, không biết xử lý ra sao. Cuối cùng, bác Ngô hàng xóm học rộng hiểu nhiều
khuyên bà cụ nên đi chùa thắp hương, xem có phải đã phạm điều gì hay không.

Vậy
là, bà cụ chọn ngày lành tháng tốt, vừa sáng sớm đã địu theo đứa chắt hay khóc
trên lưng đến ngôi chùa có tiếng linh thiêng gần đó. Đến lưng chừng núi, bà cụ
đột nhiên trượt chân, cả người nghiêng hẳn về phía sau. May mà bình thường quen
đi đường núi, nên lúc này cái khó ló cái khôn, bà cụ xoay người về bên phải,
tay trái sống chết túm chặt cành cây cạnh đó, cuối cùng cũng tạm giữ được thăng
bằng. Thế nhưng, lúc này đứa bé trên lưng bà bắt đầu bực bội khó chịu, ra sức mở
to cổ họng mà gào khóc inh ỏi.

“Bác
ơi, bác không sao chứ?” Có lẽ bị tiếng khóc của đứa bé thu hút sự chú ý, con đường
núi vốn yên tĩnh bỗng xuất hiện một người đàn ông áo xanh từ từ bước tới, đỡ bà
cụ còn đang sợ hãi trở lại đường chính.

“Cảm
ơn, cậu thật tốt bụng.” Ngồi trên bậc thang đường núi, bà cụ chẳng để ý đến vết
thương ở chân, chỉ vội vã ôm đứa chắt vào lòng, kiểm tra kỹ xem nó có làm sao
không.

“Có
gì đâu bác. Cháu bác đấy ạ? Đáng yêu quá, nhưng sao khóc dữ vậy?” Người đàn ông
đưa tay khẽ xoa đầu đứa bé.

“Aizzz…
là chắt tôi đấy, cũng chẳng biết phạm phải điều gì mà từ khi sinh ra đến giờ,
nó cứ khóc mãi không thôi, cực chẳng đã tôi phải lên chùa trên núi thắp hương,
nhân tiện tìm cho thằng bé cái tên luôn.” Bà cụ thở dài vỗ nhẹ lưng đứa chắt,
đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi.

“Bác!
Cháu cũng có chút thuật bói toán, theo cháu thấy thì đứa trẻ này hay khóc là do
cái tên không thích hợp.” Người đàn ông cười khẽ, đưa tay đỡ lấy đứa bé trong
lòng bà cụ, đôi đồng tử màu vàng kim tỏa ra những tia lấp lánh: “Từ hôm nay trở
đi cháu sẽ mang tên Man Man nhé? Cười lên nào, Tiểu Man Man!”.

“Hi
hi… Hi hi…” Điều kỳ diệu bỗng nhiên xuất hiện, cùng với lời dỗ dành của người
đàn ông, đứa trẻ quả nhiên ngừng khóc, thậm chí còn cất tiếng cười vui vẻ.

“Cậu
là thần tiên giáng trần sao?” Kinh ngạc nhìn mọi việc trước mắt, bà lão bàng
hoàng đón lấy đứa chắt: “Man Man à! Nghe hay lắm, từ nay tên con sẽ là Lăng Man
Man”.

Năm
lần bảy lượt cảm ơn người đàn ông áo xanh, bà cụ vui mừng xuống núi, chỉ thoáng
chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ha
ha… Lăng Man Man ư? Thật thú vị!” Nhàn nhã quay lưng, đôi mắt lạnh lùng của người
đàn ông lúc này đã không còn nét cười nào nữa: “Nếu nhà họ có Sơn Hải
kinh
[1], chắc đã biết Man Man còn có cái ý nghĩa khác: Đôi dực
điểu”…

[1]
Sơn Hải kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, chủ yếu mô tả về các thần
thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng sản, vu thuật, tôn giáo, cổ sử, y dược,
tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại.

2
Vị khách bất ngờ

Trong
thung lũng rực rỡ hoa nở có một cái hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn, trên mặt nước,
những lá sen lớn tựa như muôn vàn mảng xanh lững lờ trôi quanh nhịp cầu trúc.
Giữa không gian màu xanh vô tận ấy, nổi bật hai đóa lam liên nở rộ, cực kỳ lộng
lẫy.

“Liên
Liên, con lại bắt nạt Thiên Thiên rồi.” Cùng với lời trách yêu vừa vang lên,
người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ từ trên trời sà xuống bên một lá sen, tiện tay
nâng đóa sen xanh nhụy vàng óng đang cúi rạp xuống do bị đóa sen nhụy xanh nhạt
đè lên: “Xem kìa, con sắp làm Thiên Thiên bị chìm xuống nước rồi đó”.

“Ê…”
Đóa sen vừa làm việc xấu đung đưa thân mình hết bên trái rồi lại bên phải, như
thể đang thích thú vì trò đùa tinh ranh đã thành công.

“Mị
tỷ tỷ, bình thường tỷ cứ hay cưng chiều Liên Liên nên tiểu thư mới luôn bắt nạt
Thiên Thiên đó.” Bỗng nhiên, con rắn màu xanh ngọc bích trên cây cầu trúc trước
mặt thò cái đầu ra cất tiếng.

“Diệp
Thanh Lệ!” Tức giận trừng mắt nhìn con rắn xanh, đóa lam liên vừa chơi trò bắt
nạt kẻ khác vội gạt mạnh lá sen của mình đánh “tùm” một cái, hàng trăm giọt nước
tức thì bay thẳng về phía con rắn.

“Cứu
với!” Con rắn nhỏ kêu lên thê thảm, nhanh chóng rụt cổ lại, nhưng vẫn bị té cho
ướt nhèm cả người: “Đáng ghét! Liên Liên xấu xa, người ta vừa phơi nắng xong,
bây giờ toàn thân ướt hết cả rồi”.

“Được
rồi, Liên Liên không được nghịch nữa, còn bắt nạt người khác là ta đánh đòn đấy!”
Khẽ vẫy tay một cái, nước trên thân thể con rắn lập tức bốc hơi hết, người phụ
nữ nghiêm mặt cảnh cáo con gái.

“Nương
dữ quá đi mất! Thiên Thiên, muội sợ.” Khép cánh lại, cô bé lam liên núp mình
sau lưng đóa sen nhụy vàng.

“Thôi
được rồi, sau này phải nhớ không được bắt nạt Thiên Thiên nữa!” Người phụ nữ khẽ
thở dài, bất lực nhìn đóa sen nhụy vàng dần khép lá, ôm lấy đóa lam liên bé nhỏ
vào lòng che chở…

Gần
đây, Hàn Cổ Liên thường vô cớ cảm thấy bất an, đặc biệt là về buổi đêm, như thể
trong bóng tối luôn có đôi mắt vô hình nào đó đang dõi theo nhất cử nhất động của
mình. Mỗi lần thức tỉnh khỏi giấc mộng giữa đêm, cô thường bật dậy không ngừng
đảo mắt tìm kiếm, bởi chỉ lúc này cô mới cảm nhận được ánh nhìn thù hận đau buồn
đang hướng về mình đầy tủi hờn.

Tháng
Mười hai âm lịch, học sinh được nghỉ đông nên bà nội đến trường đón Cổ Liên về.
Dưới sự giúp đỡ của Lam Úy, cô đã giải quyết xong toàn bộ chỗ bài tập về nhà phải
làm trong kỳ nghỉ.

Hôm
nay, bên ngoài lất phất mưa bụi, bầu trời âm u khác thường. Từ sáng sớm, Phương
Tĩnh Hương đã nhận được điện thoại nói công ty đã kết thúc đợt tuyển dụng nhân
viên, mời bà về làm đợt kiểm tra chốt hạ. Khi bà nội lái xe ra đến cổng, Cổ
Liên đang dùng bữa sáng bỗng cảm thấy một khí lạnh quen thuộc từ phía sau thổi
tới, cô bèn quay phắt đầu lại, nhưng chẳng thấy gì.

“Tỷ,
có chuyện gì vậy?” Thấy vẻ mặt đột nhiên căng thẳng của Hàn Cổ Liên, Lam Úy vội
vã cảnh giác.

“Úy
Úy, ta lại cảm thấy hơi thở đó. Lần này không phải ánh nhìn mà là luồng khí.” Cổ
Liên đứng dậy bước về phía cửa sổ, cẩn thận quan sát sự biến đổi của từng cành
cây ngọn cỏ. Khi ánh mắt lướt đến hàng cọc sắt cắm trên tường rào, một bóng người
lơ lửng giữa không trung bỗng đập vào mắt cô, mờ ảo đến gần như không thể nhìn
thấy.

Đó
là cậu bé chừng tám, chín tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu xanh sọc đỏ kỳ quặc. Lúc
này, dáng hình mỏng manh của cậu bé đang dần biến mất, chỉ còn lại đôi đồng tử
đen láy sáng rực những tia tàn nhẫn, lạnh lẽo cứ đăm đăm nhìn cô không chớp mắt.

“Đó
là…” Lam Úy kinh ngạc há miệng: “Muội có biết nó, nhưng sao nó lại lơ lửng như
thế? Chẳng lẽ nó chết rồi?”.

“Muội
quen nó? Ai vậy? Muội đã gặp nó ở đâu?” Một tay chụp lấy Lam Úy không ngừng lắc,
Hàn Cổ Liên nhíu chặt mày.

“Đừng
lắc nữa! Muội nói đây mà!” Lam Úy kêu lên, cố gắng thoát khỏi những ngón tay nắm
chặt của Cổ Liên, rồi ngả mình xuống ghế sô pha: “Nó là con trai của gia đình mới
chuyển tới gần nhà ta. Tỷ vừa về nên không biết, gia đình họ đến đây được hai
tháng rồi”.

“Ồ? Muội nói cậu ta là người? Nhưng ánh mắt cậu ta
chẳng hề giống người chút nào.” Ngồi lại xuống ghế, Hàn Cổ Liên trầm tư: “Thần
sắc lạnh lùng và khát máu đó không thể có ở loài người, kể cả là oan hồn cũng
không có được oán khí mạnh mẽ vô song nhường ấy, lẽ nào là loài yêu ma? Nhưng
sao cậu ta lại không có mùi ma quỷ?”.

“Kính coong…” Trong lúc Cổ Liên đang cố tìm lời giải
đáp cho vấn đề khó hiểu thì chuông cửa bất chợt vang lên.

“Vâng! Xin chào! Xin đợi một lát!”, cô Tuệ từ trong
bếp chạy ra ngoài nói vào máy liên lạc, sau đó báo lại với Cổ Liên: “Liên Liên,
có một người đàn ông nói là bạn của cháu, cháu có muốn gặp người đó không?”.

“Bạn cháu?” Nghi hoặc nhận ống nghe, ánh mắt Hàn Cổ
Liên lướt đến phía cổng: “Tôi là Hàn Cổ Liên, xin hỏi ai vậy?”.

“Ha ha… Liên Liên còn nhớ giọng ta không? Dù sao
cũng lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện.” Một giọng nam trầm ấm vọng qua ống
nghe truyền tới tai Cổ Liên, trong thoáng chốc cả người cô cứng đờ.

“Ông, ông là…” Ngạc nhiên, Cổ Liên quay người ra hiệu
cho cô Tuệ đi mở cửa. Nhìn theo bóng lưng cô Tuệ, cô hít sâu một hơi: “Lâu lắm
rồi không gặp… Thích Ca Mâu Ni – Như Lai!”…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3