Liên hoa yêu cốt - Phần V - Chương 07 - 08 - 09

7 An ủi và khuyên can

Sáng sớm hôm sau, Cổ Liên ngồi bên cửa sổ phòng
khách thẫn thờ nhìn cơn bão tuyết cuộn xoáy bên ngoài. Những bông tuyết hình
hoa hồng hết lớp này đến lớp khác rơi xuống dày đến một mét, phủ trĩu nặng những
cây nhỏ trong sân.

“Tỷ”, Lam Úy tàng hình giữa không trung nhẹ nhàng
bay tới trước mặt Cổ Liên, thấy vẻ lặng lẽ thất thần của cô, khẽ thở dài: “Cơn
bão tuyết kia không biết còn rơi đến bao giờ? Qua một đêm mà dày hàng mét, cứ
theo tốc độ này, chẳng mấy chốc cả thành phố sẽ bị tuyết phủ kín cho xem, liệu
có cách gì khiến cô ấy dừng lại không?”.

“Có, có hai cách…”, Cổ Liên đặt hai tay lên thành của
sổ, gối đầu trên cánh tay nhìn về phía Lam Úy đang tàng hình: “Thứ nhất, chỉ cần
ta chết, nộ khí của Tuyết Ly tiêu tan, tuyết sẽ tự động ngừng rơi. Thứ hai, rút
mảnh sứ oán hận trên đầu cô ấy ra, làm suy yếu pháp lực hiện thời của cô ấy.
Nhưng, để làm được như vậy, phải tiêu hủy Yên chi huyết trước, khiến cô ấy
không có chỗ trú ngụ, sau đó sẽ dùng pháp lực phong toả cô ấy. Có điều, dựa vào
sức lực hiện thời của ta, chắc chắn không thể làm được”.

“Còn có muội mà, muội có thể đi tiêu huỷ Yên chi huyết.”
Lam Úy vỗ ngực tự nhận nhiệm vụ: “Sau đó tỷ có thể dùng thần chú phong tỏa cô ấy”.

“Nha đầu ngốc, đâu dễ thế”, Cổ Liên bật cười: “Muội
nghĩ xem tại sao Yên chi huyết lại tồn tại được đến tận bây giờ mà không chút mảy
may sứt mẻ. Vì nó là linh vật song song vừa được chúc phúc vừa bị nguyền rủa.
Có khả năng làm hại đến nó ngoài Tuyết Ly ra, chỉ có nhị hoàng tử thiên triều
năm đó đầu thai mới làm được thôi, nhưng…”.

“Nhưng sao ạ?”, Lam Úy sốt sắng hỏi.

“Liên Liên, ăn sáng thôi!” Vừa lúc đó, cô Tuệ bưng
khay điểm tâm từ trong bếp bước ra: “Mau đi rửa tay, để cô Tuệ lên gọi phu nhân
nào!”.

“Bà nội còn chưa dậy ạ?”, Cổ Liên đứng dậy bước tới
bên bàn: “Sao hôm nay bà dậy muộn thế nhỉ?”.

“Chẳng biết nữa, đêm qua hình như bà ngủ muộn thì phải”,
cô Tuệ quay người bước lên lầu. Đúng lúc cô Tuệ mở cửa thì điện thoại phòng
khách bỗng “renggg…” lên một hồi chuông. Cổ Liên quay người cầm ống nghe, sau
đó ra hiệu cho cô Tuệ tiếp tục công việc của mình.

“A lô, xin chào! Cháu là Hàn Cổ Liên”, Cổ Liên nhìn
chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, bất giác nhíu mày.

“A lô, Cổ Liên phải không? Anh là Lạc Á Phong, em
còn nhớ anh chứ?” Đầu dây bên kia vọng đến giọng đàn ông trầm tĩnh: “Anh muốn gặp
em được không?”.

“Vì việc của Tô Na ạ? Được! Anh đến nhà em đi, em sẽ
nói kỹ với anh.” Không đợi người kia đáp, Cổ Liên đã đặt ống nghe xuống.

“Tỷ, cái người tên Lạc Á Phong đó sao lại muốn gặp tỷ?”,
Lam Úy bay vèo tới, nhìn chiếc điện thoại với vẻ chán ghét: “Nhục Tường Vi trên
người anh ta chắc ăn gần hết phần lưng rồi! Kinh quá!”.

“Uý Uý, muội yên tâm! Cái thứ đó chẳng những không
thể truyền nhiễm mà người bình thường còn không thể cảm thấy cơ”, Cổ Liên cười
nhẹ, đưa cho Lam Úy miếng bánh mỳ kẹp thịt xông khói: “Nói một cách khác, ngoài
bản thân anh ta và người bị Huyết Tường Vi chiếm cứ thì những người bình thường
khác không nhìn thấy cũng chẳng sờ được”.

“Nhưng muội có phải người bình thường đâu! Muội có
thề nhìn thấy mà”, Lam Úy bĩu môi bay lượn qua lượn lại trong phòng: “Ây da, thật
chẳng muốn chút nào. Cứ nghĩ đến là nổi hết da gà”.

“Ha ha, thực ra ta để anh ấy đến còn vì mục đích
khác”, Cổ Liên cầm cốc thủy tinh lên uống một ngụm sữa: “Ta muốn thuyết phục
anh ấy đập vỡ Yên chi huyết của Tuyết Ly. Chỉ có anh ấy mới làm được việc đó”.

“Ý tỷ nói anh ta chính là chuyển thế của nhị hoàng tử
năm xưa?”, Lam Úy trợn tròn mắt đầy hiếu kỳ.

“Đúng vậy! Mối duyên oán nghiệt của anh ấy và Tuyết
Ly đã kéo dài hơn bốn vạn năm, đến lúc phải kết thúc rồi!”, Cổ Liên thờ dài:
“Chỉ là không biết nên dùng cách gì để kết thúc thôi”.

“Lam Liên tiên tử, hãy mở rộng lòng từ bi, ký lai
chi, tắc an chi[4].” Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, Cổ Liên ngẩng
đầu kinh ngạc nhìn Phương Tĩnh Hương đang chầm chậm bước xuống từ trên lầu.

[4] Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến
cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.

“Ngươi không phải là bà ta, ngươi là ai?”, Hàn Cổ
Liên nhanh chóng lật ngửa bàn tay, một ngọn lửa xanh lam bỗng bừng lên trong
đó: “Mau ra khỏi thân thể bà ta!”.

“Ha ha… Lam Liên tiên tử, ta không phải loài yêu ma
quỷ quái, cô yên tâm!”

Những tia sáng xanh lục bất chợt nháng lên, trên
trán Phương Tĩnh Hương xuất hiện ba chiếc lông công, nơi đó lấp lánh quầng sáng
lung linh sắc màu.

“Khổng Tước Đại Minh Vương!”, Cổ Liên giật mình, vội
vã lùi lại phía sau, tăng thêm khoảng cách đồng thời một tay đẩy Lam Úy vào
không gian hư vô, rồi cúi mình thi lễ: “Lam Liên tiên tử Hàn Cổ Liên kính chào
Đại Minh Vương Bồ Tát!”.

“Cốc Liên, từ lúc nào cô trở nên xa lạ với người
trong Phật giới đến thế?”, Đại Minh Vương nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế sô
pha: “Cô xuất thân từ hồ bảo liên trước ngai Phật Tổ, chúng ta đều nhìn thấy cô
lớn lên, Phật Tổ còn đặc biệt yêu thương cô hơn vài phần, vậy vì lẽ gì sau khi
vào Thiên giới, cô bắt đầu xa lánh Phật giới?”.

“Bồ Tát chắc cũng rõ cái khó của ta?”, Cổ Liên lướt
tới ngồi đối diện Đại Minh Vương: “Bồ Tát nếu biết chắc sẽ không đổ lỗi cho ta.
Nếu là ngài, thử hỏi liệu ngài có chịu đựng nổi những gì ta đã chịu hay
không?”.

“Một tiên nữ giỏi hùng biện, ta nói không lại rồi.
Nhưng Phật giới thì không bỏ mặc cô như vậy. Để tìm kiếm kẻ đứng đằng sau màn kịch
hãm hại cô, ta đã từ bỏ nguyên thân khổng tước mà đầu thai chuyển thế xuống hồng
trần.” Khuôn mặt hiền từ của Đại Minh Vương hướng về phía Hàn Cổ Liên.

“Minh Vương từ bỏ nguyên thân?”, Cổ Liên kinh ngạc.
Từ bỏ nguyên thân đồng nghĩa với việc phải chết đi, đặc biệt với thể dạng linh
thú như Đại Minh Vương, đầu tiên phải thiêu huỷ thân mình trước khi xuất hồn,
quá trình này đau đớn vô kể.

“Ha ha… Phật viết ‘Ta không vào địa ngục, ai sẽ vào
địa ngục?’. Nếu như hy sinh một mình ta mà có thể đổi lấy sự bình an trong
thiên hạ thì dẫu phải xuống đến mười tám tầng địa ngục ta cũng cam lòng.” Đại
Minh Vương đứng dậy nâng khuôn mặt hơi tái của Cổ Liên lên, nhẹ nhàng ôm cô vào
lòng vỗ về: “Con à, chúng ta đều biết con bị hàm oan, nhưng vì dân chúng trong
thiên hạ, ta vẫn mong con hãy nhẫn nhịn thêm một thời gian. Nước chảy mãi đá
cũng phải lộ ra, ta tin chẳng bao lâu nữa mọi sự sẽ được sáng tỏ”…

8 Viếng thăm

Mười hai rưỡi trưa, Lạc Á Phong đến trước cửa ngôi
biệt thự nhà họ Hàn. Do bão tuyết suốt đêm nên giao thông trên mọi tuyến đường
trong thành phố đều tắc nghẽn khủng khiếp, xe lớn xe nhỏ tầng tầng lớp lớp chen
chúc nhau kẹt cứng không thể di chuyển.

Bị mắc kẹt trong khúc quanh cách khu biệt thự nhà họ
Hàn năm mươi mét, Lạc Á Phong cuối cùng mất hết kiên nhẫn, đành xuống taxi, đi
bộ đến địa điểm đã hẹn.

Tiếng chuông “kính coong” vừa vang lên, anh liền nhấn
nút liên lạc bên ngoài cổng: “A lô, xin chào! Cho hỏi Hàn Cổ Liên có nhà không ạ?”.

“Xin đợi một lát”. Đầu dây bên kia vọng đến giọng nhỏ
nhẹ, một lúc sau cánh cửa bật mở, một chàng thanh niên tuấn tú bước ra từ trong
phòng, mở cổng mời Lạc Á Phong vào.

“Anh Lạc, mời vào trong!”, chàng trai lịch sự nhường
đường cho khách: “Cổ Liên đang đợi anh trong phòng khách, mời đi theo tôi!”.

“Cảm ơn!”, Lạc Á Phong lên tiếng, ánh mắt không sao
rời khỏi gương mặt chàng trai kia. Chưa bao giờ anh gặp một người đàn ông đẹp đến
thế. Vốn anh cũng được xếp vào dạng đẹp trai ưa nhìn, nhưng so với chàng trai
này, rõ ràng là một trời một vực: “Xin hỏi quý tính của anh là…?”.

“Ha ha, tôi họ Bạch”, chàng thanh niên mỉm cười có vẻ
đã khá quen với phản ứng tương tự, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, hai người bước vào
phòng khách.

“Chào anh Lạc, mời ngồi”, Cổ Liên đang ngồi trên ghế
sô pha lên tiếng chào hỏi giọng khô khan.

“Cổ Liên, thứ lỗi cho sự mạo muội của anh, nhưng mọi
việc xảy ra quá bất ngờ khiến anh trở tay không kịp. Anh nghĩ em đã biết lai lịch
của cái thứ đó, chắc chắn cũng biết cách giải quyết nó”, Lạc Á Phong nhìn Cổ
Liên vẻ trông chờ.

“Tô Na điên rồi phải không?”, Cổ Liên bình tĩnh cầm
chiếc cốc trên bàn nhấp một ngụm trà Long Tĩnh: “Nếu như hiện giờ còn tỉnh táo,
chắc hẳn cô ấy đã nói với anh. Anh đến tìm em cũng chẳng mấy tác dụng. Tuyết Ly
sẽ không bỏ qua cho cả hai người đâu”.

“Sao em biết cô ấy điên rồi?”, Lạc Á Phong bất giác
run rẩy, lặng lẽ cúi đầu: “Đúng vậy, sáng nay khi tỉnh dậy, anh phát hiện bông
hoa kỳ quái kia chỉ trong một đêm đã lan ra khắp phần lưng, lổn nhổn đến mức
anh chẳng dám sờ vào. Vốn định nói chuyện tử tế với Tô Na, nhưng vừa vào phòng
ngủ thì anh thấy cô ấy đang bò xoài trên đất cười điên dại. Lúc đầu anh tưởng
cô ấy giả vờ, nhưng về sau bất kể đánh thế nào, mắng ra sao cô ấy vẫn chẳng có
phản ứng nào khác. Khi đó anh mới biết cô ấy đã điên thật”.

“Cô ấy bị Tuyết Ly bóp vỡ phần giác hồn trong tam hồn
nên bất kể luân hồi thêm bao nhiêu lần, cô ấy đều sẽ mãi mãi là kẻ ngẩn ngơ. Đó
là báo ứng vì tội sát nhân của cô ấy, không ai có thể cứu được”, Cổ Liên nhìn
chằm chằm người đàn ông đang câm lặng trước mặt.

“Cổ Liên, anh phải làm thế nào? Từ đầu tới cuối anh
bị Tô Na lừa mọi chuyện”, Lạc Á Phong đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói pha cả tiếng
khóc càng hiện rõ vẻ oan ức quá đỗi.

“Anh đâu phải hoàn toàn bất hạnh.” Cổ Liên huơ tay,
bộ ấm chém trên bàn bỗng bay vụt lên không, ấm trà tự động rót vào chén rồi
chén trà từ từ hạ xuống trước khuôn mặt đầy kinh ngạc của Á Phong: “Anh Lạc, mời
uống chén trà, để em từ từ nói với anh lai lịch về Yên chi huyết và mối lương
duyên oan nghiệt kéo dài suốt bốn vạn năm của anh và Tuyết Ly”.

“Một khả năng phi thường lợi hại! Chắc em không phải
người phàm”, Lạc Á Phong run lẩy bẩy cầm chén trà lên xem đi xem lại: “Em nói
anh và Tuyết Ly? Tuyết Ly mà em nói có phải Tô San không?”.

“Đúng vậy! Tuyết Ly chính là kiếp trước của Tô San,
vốn là Tường Vi tiên nữ trên Thiên giới. Vì đem lòng yêu kiếp trước của anh mà
phạm phải luật trời, bị Vương Mẫu đày xuống chân núi Tiêu Minh. Yên chi huyết
chính là chiếc vòng thần kỳ vô tình tạo thành từ giọt lệ máu của cô ấy”, Cổ
Liên khẽ thở dài: “Sau khi tiền thân của cô ấy qua đời, Yên chi huyết luôn theo
cô ấy chuyển thế ba kiếp, đến nay là kiếp thứ tư”.

“Vậy… cô ấy trước kia có hạnh phúc không? Anh nghe
Tô Na nói, Yên chi huyết có thể đem đến vận may cho người đeo nó”, Lạc Á Phong
nhìn chén trà, mắt bỗng đỏ lên: “Ba lần chuyển thế trước cô ấy có hạnh phúc
không?”.

“Hạnh phúc hay không, em cũng không nói chắc được,
do anh tự đoán thôi.” Đôi mắt tối thăm thẳm của Cổ Liên hướng ra ngoài cửa sổ,
nơi cả bầu trời vẫn đang giăng mắc hàng ngàn bông tuyết hoa hồng trắng xóa, trầm
mặc tiếp lời: “Kiếp thứ nhất, anh là con trai của một tướng quân, cô ấy là công
chúa nước đối địch, tuy hai người yêu thương nhau nhưng không có cách nào ở bên
nhau, cuối cùng thì sinh không cùng ngày nhưng chết cùng một mộ. Kiếp thứ hai,
anh là Trạng nguyên, cô ấy là con gái Tể tướng, vốn là một cuộc hôn nhân đẹp,
nhưng cô ấy qua đời vì tai nạn khi mang thai tháng thứ sáu. Kiếp thứ ba anh là
vua một nước, cô ấy là Cáo tuyết nghìn năm, tuy ‘ba nghìn sủng ái tại một thân’[5] nhưng
bởi con người và yêu quái chẳng thể chung đường, cuối cùng cô ấy vì anh mà bị
Thiên lôi đánh chết. Trong ba lần chuyển kiếp cô ấy, quả thật đều có được tình
yêu của anh, nhưng chỉ là phù du mây khói trong thoáng chốc, mối duyên oan nghiệt
của hai người cứ thế kéo dài đến hiện tại”.

[5] Ba nghìn sủng ái tại một thân: Lấy ý
từ hai câu thơ cổ: “Hậu cung giai lệ tam thiên nhân. Tam thiên sủng ái tại nhất
thân” (Ba nghìn người đẹp hậu cung. Ba nghìn ân sủng dành riêng một người. – Bản
dịch của Ngô Linh Ngọc) nói về Dương Quý Phi. Trong hậu cung của Đường Huyền
Tông có cả ngàn cung tần mỹ nữ, ấy vậy mà phần sủng ái đáng ra phải chia cho biết
bao con người ấy đều được dồn cả lên một mình Dương Quý Phi.

“Vậy sao? Hóa ra anh và Tiểu San đã trải qua bao
thăng trầm vậy mà trước sau vẫn không thể thật sự ở bên nhau.” Đôi mắt Lạc Á
Phong ánh lên những tia bi thương, hối lỗi: “Cổ Liên, em có cách nào hóa giải mối
duyên nghiệt ngã giữa bọn anh không. Anh hy vọng kiếp sau cô ấy được hạnh phúc
thực sự. Dù người cô ấy yêu không còn là anh, dù giữa biển người đông đúc, bọn
anh không còn cơ hội gặp gỡ, anh cũng sẽ ở một nơi nào đó chúc phúc cho cô ấy”.

“Anh muốn cứu cô ấy không phải không có cách, chỉ
là…” Cổ Liên ngừng lời, quay đầu nhìn Bạch Hạo Đan bên cạnh.

“Chỉ là anh phải trả giá bằng sinh mạng của mình.”
Dường như đọc được nỗi do dự của Cổ Liên lúc này, Hạo Đan tiếp lời: “Cô ấy bây
giờ bị oán khí khống chế, đã tạo ra cơn bão tuyết này, nếu không dừng lại cô ấy
sẽ vĩnh viễn bị đày dưới địa ngục, không còn cơ hội đầu thai”.

“Cơn… cơn bão tuyết này là… là cô ấy làm?”, Lạc Á
Phong kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn trần tuyết cuồng bạo không ngớt bên ngoài. Hồi
lâu sau anh máy móc quay đầu lại, đôi mắt có phần trống rỗng: “Tôi muốn cứu cô ấy,
các người hãy nói tôi phải làm gì đi!”.

“Hủy diệt Yên chi huyết của cô ấy, điều này chỉ có
anh mới làm được”, Cổ Liên đứng dậy tới bên cửa sổ, ngắm nhìn những cành cây
trĩu nặng bởi tuyết bám, đôi mắt thoáng nét đau thương: “Tuyết Ly liệu có thể
quay về Thiên giới hay không, phải dựa vào may mắn của cô ấy”.

9 Đón chờ bão táp

Vào lúc hoàng hôn, tuyết ngớt đi một chút. Cổ Liên đứng
trong sân, ngẩng mặt ngắm nhìn đám mây xám xịt trên bầu trời. Cô đưa bàn tay nhỏ
xinh hứng mãi những bông tuyết nối đuôi nhau rơi xuống, bóng hình nhỏ bé đơn độc
giữa màn tuyết trắng xóa đất trời.

“Cốc Liên, đêm nay chính là lúc mọi việc trần ai sẽ
được giải quyết. Trước khi mặt trời mọc, Ngọc Hoàng đã lệnh cho ta đưa cô về
Linh Tiêu bảo điện, vì vậy…”, Hạo Đan ngừng lời, khẽ khàng khoác chiếc áo dày
lên người Cổ Liên: “Vì vậy cô nhất định phải còn sống quay về”.

“Cung chủ, từ hôm rời khỏi miếu Quan Âm, ngài liền mất
tăm mất tích cho đến tận hôm nay, có phải đã gặp chuyện gì không?”, Cổ Liên
quay người từ từ bay lên không trung rồi ngừng lại ở vị trí ngang bằng với Hạo
Đan.

“Chắc cô đã biết bà cô là Khổng Tước Đại Minh Vương
rồi”, Hạo Đan đưa tay kéo Cổ Liên vào lòng: “Đừng tùy tiện sử dụng phép thuật ở
đây, người qua đường sẽ nhìn thấy đấy”.

“Không sao đâu! Bà nội đã dùng bùa chú khiến cô Tuệ
và tất cả mọi người ngủ say rồi, ngài không cần lo.” Trong khoảnh khắc, thân thể
Cổ Liên bất giác cứng lại, song rất nhanh chóng thả lỏng ra: “Chúng ta vào
phòng đi, Cốc Liên mệt rồi”.

“Được”, Hạo Đan quay người, bế Cổ Liên vào phòng
khách: “Minh Vương lúc này chắc đã theo Cổ Phật về Tây Thiên rồi”.

“Đúng vậy, sáng nay lúc đi, bà nội có nói Như Lai muốn
triệu kiến bà, không biết đã xảy ra chuyện gì”. Vào phòng khách, người Cổ Liên
đã bị đặt trên sô pha nhưng ánh nhìn thì trước sau vẫn chẳng rời đôi mắt Hạo
Đan: “Cung chủ, Thiên giới đã xảy ra chuyện gì? Đến bà nội cũng bị triệu hồi về
Tây Thiên”.

“Đúng vậy, phát hiện ra con rối mà kể đứng sau màn kịch
đã sử dụng trên Thiên đình nhiều năm nay, Minh Vương liền thông báo cho Cổ Phật.
Phật Tổ và Ngọc Hoàng nhận thấy việc này liên quan rất lớn, bèn đặc biệt lệnh
cho Minh Vương và cô quay về Thiên Giới”.

“Hắn là ai?” Ánh mắt Cổ Liên thoắt cái trở nên sắc lẹm:
“Hắn đã giết Nhạc Mai Song phải không?”.

“Cổ Liên, cô đừng quá xúc động! Hiện giờ vẫn không
rõ cô ta tự nguyện hay bị ép buộc. Mọi việc đều phải đợi đến khi chúng ta trở về
Thiên đình mới biết được chân tướng.” Hạo Đan giơ tay chặn lại câu hỏi đang chực
trào ra từ miệng Cổ Liên, vẻ mặt kiên định, dứt khoát: “Bây giờ ta chưa thể nói
người đó là ai, nếu muốn biết rõ sự việc, cô hãy cố sống để theo ta về Linh
Tiêu bảo điện”.

“Cốc Liên hiểu ý Cung chủ. Ngài yên tâm, tiểu tiên sẽ
không dễ dàng bỏ cuộc đâu.” Cổ Liên đứng dậy lướt qua Hạo Đan lên tầng hai,
trong thoáng chốc đã mất dạng nơi cuối hành lang tối tăm…

Cùng lúc đó, ở đầu bên kia của thành phố, Lạc Á
Phong đang đi bộ trên con đường trở về nhà. Làn gió mạnh thổi những bông tuyết
bay tán loạn, không ngừng táp vào người đi đường.

Đến cuối đường rẽ trái, anh nhận ra mình trong lúc
vô thức đã tới cổng khu nhà bố vợ Tô Liên Kiệt. Đứng ngoài do dự hồi lâu, cuối
cùng anh vẫn quyết định bỏ qua cơ hội nói sự thật với bố mẹ vợ, mà quay người
bước về nhà mình.

Lòng đầy phiền muộn, anh đẩy cánh cửa, từng tràng cười
vui vẻ ngắt quãng nhanh chóng vọng ra. Trong phòng ngủ, Tô Na điên điên khùng
khùng chạy loạn, đưa tay tóm gọn quả táo trên bàn ném thẳng về phía bàn trang
điểm. “Choang” một tiếng lớn, chiếc gương trên đó vỡ tan tành. Cô gái tóc tai rối
bù lúc này chẳng khác nào đứa trẻ vừa phạm lỗi, vội vã vỗ hai tay vào nhau rồi
bỏ chạy nhanh như cắt.

Đứng ngoài phòng khách, Lạc Á Phong bần thần nhìn tất
cả mọi việc diễn ra trước mắt, không nén nổi nỗi buồn trào dâng trong lòng. Nhớ
ngày nào Tô Na dịu dàng chu đáo đã quan tâm anh từng miếng ăn giấc ngủ, chăm
sóc anh từng li từng tí. Tuy lừa anh chuyện tày trời, nhưng tình cảm của cô
dành cho anh chắc chắn rất sâu đậm. Bây giờ cô đã bị báo ứng, một mình rơi vào
tình cảnh điên loạn, anh còn muốn điều tra làm gì nữa? Nghĩ đến đây, Á Phong lặng
lẽ cúi mình cầm cái chổi đặt sau cửa, bắt đầu quét dọn cẩn thận những mảnh
gương bị Tô Na ném vỡ.

“Không ngờ anh lại động lòng với kẻ giả mạo đó!” Tiếng
cười lạnh lùng bất chợt vang lên, Lạc Á Phong quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Na với
gương mặt băng giá đang tựa người bên khung cửa.

“Cô … chẳng phải cô đã hóa điên rồi sao?”, anh nhíu
mày không hiểu.

“Ha ha… Xem ra anh đã thật sự quên em rồi. Em đâu phải
cái đồ mạo danh người khác kia!” Đôi tay Tô Na khoanh chéo trước ngực, ánh mắt
lóe lên tia sắc lẹm lạnh lẽo.

“Em… em là Tiểu San!”, Lạc Á Phong toàn thân lạnh
toát, cái chổi trong tay bất giác rơi đánh “bịch” một tiếng xuống sàn: “Tiểu…
Tiểu San, có phải em đấy không?”.

“Đúng, em là Tô San”, Tô San, người đang chiếm hữu
hình hài của Tô Na, khẽ cười rồi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, lạnh
lùng soi mói người đàn ông trước mặt: “Á Phong, Nhục Tường Vi sau lưng anh sắp
xuyên đến tim rồi. Nể tình mối quan hệ của chúng ta từ trước đến giờ, em có thể
mở cho anh một con đường thoát: Chỉ cần anh chịu giết Tô Na và đứa con trong bụng
cô ta, em sẽ để anh được sống!”.

“Con? Con nào?”, Lạc Á Phong mở tròn mắt: “Tô… Tô Na
mang thai rồi?”.

“Đúng, cô ta có thai hai tháng rồi, nhưng em không để
đứa con này ra đời đâu”, Tô San thét lên, tay đấm mạnh vào bụng: “Đồ nghiệt chủng!
Ta không cho phép ngươi được sinh ra!”

“Đừng! Dừng tay! Đó là con anh!”, Lạc Á Phong kêu
lên kinh ngạc, lao tới cố gắng giữ tay Tô San: “Tiểu San anh xin em! Dù Tô Na
không phải với em, nhưng cô ta đã bị báo ứng rồi! Trẻ con không có tội, em tha
cho nó đi!”.

“Không có tội! Sao nó lại không có tội? Đứa trẻ vốn
không nên đến thế gian này, vợ anh đáng lẽ là em, cho nên nghiệt chủng của anh
và Tô Na nhất định phải chết!” Tay Tô San vung lên đẩy Lạc Á Phong ngã nhào xuống
đất. Ngay tức khắc, Huyết Tường Vi màu đỏ quấn quanh thân Tô Na như đang mọc
thêm mắt, bắt đầu vương ra những cành nhánh màu xanh lục hướng thẳng về phía bụng
Tô Na.

“Tuyết Ly! Đến một đứa trẻ chưa sinh, cô cũng định
ra tay giết hại sao?” Giữa không trung, một dải sáng màu xanh bỗng vút đến đánh
thẳng vào Yên chi huyết trên tay Tô Na. Bề mặt Yên chi huyết rạn vài vết nứt, từ
các vết nứt máu đỏ tươi tứa ra, cùng lúc đó mắt Tô Na đảo tròn rồi ngã ngất ra
đất.

“Cốc Liên, cô sốt ruột được chết đến mức phải xông đến
đây trước sao?” Đám sương đỏ từ thân thể Tô Na phụt ra, Tuyết Ly tiên nữ áo đỏ
lơ lửng giữa không trung, gương mặt lộ nụ cười lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hàn Cốc
Liên đang đứng giữa màn tuyết trắng xóa.

“Tuyết Ly, ân oán giữa chúng ta hãy kết thúc ở đây
đi! Nó đã kéo dài quá lâu rồi. Hôm nay không phải cô chết, ta sẽ chết, nhưng ta
vẫn hy vọng cô từ bỏ con đường sát nhân tội lỗi, chỉ như vậy cô mới có thể quay
về Thiên giới.” Đôi mắt u tối của Cốc Liên ánh lên sự chân thành.

“Ha ha… Hàn Cốc Liên, lúc này trên thân chẳng còn
oán khí, cô đảm nhiệm vai trò của Bồ Tát cũng thích hợp đấy nhỉ. Chỉ là bây giờ
nói gì cũng đã muộn, chịu chết đi!” Tuyết Ly dang hay tay, hàng vạn tia sáng
màu đỏ kèm theo cơn gió mạnh kinh hồn chiếu thẳng tới Hàn Cốc Liên…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3