Liên hoa yêu cốt - Phần V - Chương 01 - 02 - 03

Yên chi huyết

Tựa

Chuyện xưa kể rằng, Tường Vi[1] tiên
nữ trên Thiên giới vì đem lòng yêu kẻ phàm trần mà vi phạm luật trời, tự ý thay
đổi tơ hồng Nguyệt Lão, khiến Vương Mẫu phẫn nộ đày xuống chân núi Tiêu Minh.
Bao ngày bao đêm, nàng tiên thương nhớ tình lang nước mắt lưng tròng. Qua phiến
đá hùng hoàng trong suốt như gương trước mặt, biết được chàng trai mình yêu
thương sâu sắc chẳng lâu sau đã lấy một khuê nữ làm vợ, trái tim nàng vỡ vụn,
dòng lệ cạn khô, máu thay nước mắt rơi xuống.

[1] Tường Vi: là tên gọi khác của hoa hồng

Giọt đỏ tươi màu son đó nhỏ trên từng phiến hùng
hoàng, viên ngọc thạch trong phút chốc hoá thành chiếc vòng ngọc màu trắng như
tuyết, ở giữa có điểm một chấm màu đỏ, người ta gọi đó là Yên chi huyết[2].

[2] Yên chi huyết: Giọt máu màu son

Tương truyền hàng nghìn năm nay, cô gái nào có được
Yên chi huyết, cô gái ấy sẽ nhận được lời chúc phúc của Tường Vi tiên nữ, được
gả cho người tốt, vợ chồng ân ái một đời hoà hợp.

Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà
thôi. Suốt trong dòng thời gian đằng đẵng nào đã có ai nhìn thấy Yên chi huyết
thật, nên tất nhiên cũng chẳng ai biết về bí mật thực sự của Yên chi huyết…

1 Chị
em tương tàn

Một đêm trăng thanh gió mát, tòa biệt thự nhà họ Tô
không ngừng vang lên những tiếng kêu gào khủng khiếp.

Căn phòng khách mờ ảo, chỉ có ánh sáng vàng vọt yếu ớt
tỏa ra từ chiếc đèn duy nhất. Dưới bóng đèn, một cô gái xinh đẹp cầm con dao nhọn
sáng loáng trong tay, cười lạnh lùng nhìn chằm chằm một cô gái khác đang nằm
trong vũng máu. Cô gái toàn thân đẫm máu cố gắng ngẩng đầu lên, phản chiếu
trong đôi đồng tử là khuôn mặt với dung mạo giống mình như đúc.

“Tô Na, vì sao?”, thở hắt ra một hơi, cô thiếu nữ
nhìn người em đã gắn bó với mình bao năm với vẻ không thể tin nổi.

“Đến giờ chị vẫn không hiểu vì sao tôi giết chị ư?”,
cô gái tên Tô Na cúi xuống, ánh mắt tràn đầy oán hận tàn độc: “Tô San, đồ tiện
nhân vô liêm sỉ! Chị biết rõ tôi yêu Á Phong, vậy mà vẫn dùng thủ đoạn hạ lưu để
cướp anh ấy khỏi tay tôi, chị biết tôi hận chị đến mức nào không? Hận chỉ muốn
băm vằm chị ra thành từng mảnh!”.

Với đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng, Tô Na cầm dao đâm
liên tiếp nhiều nhát trên người Tô San, cho đến khi thi thể chị gái tan nát,
không còn ra hình nữa, cô mới thở hổn hển ngồi sụp xuống nền đất.

Bất chợt, một tia sáng lóe lên thu hút sự chú ý của
Tô Na. Đó là chiếc vòng ngọc màu trắng như tuyết, ở giữa điểm một chấm đỏ tựa
son tỏa ánh lấp lánh đến mê người.

“Ha ha ha…” Tô Na cười lớn, nhanh chóng chụp lấy chiếc
vòng, đồng thời tàn độc hất cánh tay Tô San vẫn còn đặt ở trên qua một bên: “Tiện
nhân! Có nằm mơ chị cũng không ngờ rằng chiếc vòng này cuối cùng lại rơi vào
tay tôi đâu”. Vui sướng đeo chiếc vòng vào tay, mắt Tô Na lóe lên ánh chiến thắng
điên cuồng: “Yên chi huyết! Mình có Yên chi huyết rồi! Mình sẽ sống hạnh phúc
suốt đời bên Á Phong, ha ha ha…”.

Cười vang đắm chìm trong giấc mơ hạnh phúc, cô không
hề chú ý đến bóng hình màu đen đang bồng bềnh trôi giữa không trung bên ngoài cửa
sổ…

Hàn Cảnh Minh – cha của Cổ Liên – thời còn sống có một
người bạn lâu năm, tên Tô Liên Kiệt. Tô Liên Kiệt hơn Cảnh Minh năm tuổi, vừa học
xong trung học đã vội kết hôn với một phụ nữ người Mỹ gốc Hoa từng có một đời
chồng. Nghe nói sau khi cưới, người đàn bà này mang theo về nhà chồng một cặp
chị em song sinh. Cô chị Tô San thông minh ngoan ngoãn, cô em Tô Na trầm tính
ít lời. Về nhà bố dượng, hai cô gái mới đổi sang họ Tô. Hàn Cảnh Minh thường lấy
chuyện này ra pha trò, nói Tô Liên Kiệt có “song hỷ lâm môn”, vừa kết hôn đã được
làm bố. Tô Liên Kiệt vốn tính tình thoải mái, nghe vậy chỉ cười chứ chưa bao giờ
để bụng.

Thế nhưng hai năm trước, cũng chính là một năm sau
tang lễ của hai vợ chồng Hàn Cảnh Minh, cô con gái thứ hai Tô Na của hai vợ chồng
họ Tô bỗng mất tích một cách bí ẩn. Cảnh sát điều tra một thời gian nhưng không
có kết quả, cuối cùng đành bỏ cuộc, cho dừng tìm kiếm, hồ sơ được xếp vào chồng
những vụ án tồn đọng. Cũng chính từ đó, cô con gái thứ nhất nhà họ Tô bắt đầu
trở nên trầm tính u ám, chỉ trước mặt người bạn trai Lạc Á Phong mới hé nụ cười,
khôi phục lại dáng vẻ thuở trước.

Đối với sự biến đổi của Tô San, vợ chồng Tô Liên Kiệt
cũng chẳng chú ý lắm. Dù sao trước giờ, là một người chị, Tô San vẫn luôn chăm
chút cho cô em vốn sống nội tâm của mình, nên khi Tô Na mất tích, tâm tư của Tô
San sa sút cũng là chuyện đương nhiên.

Trong hai năm không ngừng tìm kiếm Tô Na, tình cảm của
Tô San và Lạc Á Phong ngày càng nồng thắm. Qua thời gian dài yêu thương tìm hiểu
nhau, cuối cùng họ cũng nhận sự đồng ý của cha mẹ hai bên, cùng nắm tay nhau bước
vào lễ đường.

Phương Tĩnh Hương có phần bất ngờ khi nhận được thiệp
mời của Tô San bởi sau khi Hàn Cảnh Minh qua đời, hai nhà ít qua lại hơn. Nhưng
dù sao cũng là người trên, bà vẫn vui mừng kéo cô Tuệ đi mua sắm chuẩn bị quà
cưới cho đôi trẻ.

Vào hôm tiến hành hôn lễ, Phương Tĩnh Hương đưa Cổ
Liên đến ngôi biệt thự nơi gia đình họ Tô tổ chức tiệc cưới. Vừa bước vào cửa,
đôi mày Cổ Liên bỗng nhíu lại. Cô bé vốn thích yên tĩnh, trước giờ rất ghét những
nơi tiệc tùng huyên náo. Trong căn phòng lớn bày la liệt hoa tươi, các nam
thanh nữ tú ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp, đứng tụm năm tụm ba tán chuyện cười đùa
rôm rả.

“Ồ, đây chẳng phải bác Phương sao?” Đúng lúc đó từ
trong đám đông, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi bước nhanh về phía
Phương Tĩnh Hương.

“Ha ha, Liên Kiệt phải không, lâu quá rồi không gặp”,
Phương Tĩnh Hương mỉm cười chào hỏi người đàn ông vừa tiến tới: “Lệ Dung vẫn
khoẻ chứ? Hồi hai cháu kết hôn, bác vì vấn đề sức khoẻ nên không tham dự được,
giờ đến đám cưới của Tiểu San, bác chắc chắn không thể bỏ qua rồi!”.

“Bác khách sáo quá, bác đến dự chính là đã coi trọng
cháu rồi. Nào, nào, mời bác vào!”, người đàn ông vừa nói vừa đưa Phương Tĩnh
Hương và Cổ Liên vào phòng chờ: “Bác ngồi nghỉ ngơi chút ạ, hôn lễ lát nữa mới
bắt đầu”.

“Được rồi, cảm ơn! Liên Liên đến đây nào, chào bác
đi!”, Phương Tĩnh Hương cúi xuống bế cô cháu gái.

“Cháu đây là con gái Cảnh Minh ạ? Trông giống bố y hệt”,
Tô Liên Kiệt nhẹ nhàng xoa đầu Cổ Liên: “Bác à, sau khi Cảnh Minh ra đi, cháu
vì bận việc nhà nên cũng ít qua thăm bác được, bác không trách cháu chứ ạ?”.

“Trách cứ gì! Thằng bé này lại nghĩ lung tung”,
Phương Tĩnh Hương nhìn Tô Liên Kiệt cười khẽ: “Bác biết hai năm nay cháu vì việc
của Tô Na mà hao tâm tổn trí không ít. Thế nào, vẫn chưa có tin tức gì sao?”.

“Haizzz… Chẳng biết con bé Tiểu Na bỏ đi đâu, hai
năm rồi mà một chút tăm tích cũng không có, Lệ Dung và Tiểu San sắp lo đến phát
điên rồi”, Tô Liên Kiệt bất lực lắc đầu.

“Thật khó cho cháu quá, chẳng phải là con ruột của
mình lại phải tận tâm đến thế. Hai đứa trẻ có người bố tốt như cháu quả là phúc
phận của chúng nó”, Phương Tĩnh Hương nhẹ nhàng an ủi người đàn ông.

“Bố, mẹ đang tìm bố đấy!” Cánh cửa bỗng bật mở, cô
thiếu nữ chừng mười tám, mười chín tuổi trang điểm lộng lẫy bước vào.

“Ồ,
Tiểu San, mau đến đây! Còn nhớ bà Phương không?” Thấy con gái, Tô Liên Kiệt mừng
rỡ kéo đến trước mặt Phương Tĩnh Hương.

“Có
chứ ạ, bà Phương là mẹ chú Hàn mà!”, cô gái cười dịu dàng nắm lấy tay Phương
Tĩnh Hương, trên cổ tay bất chợt trượt xuống một chiếc vòng.

“Yên
chi huyết!” Cổ Liên vẫn im lặng từ đầu tới cuối, vào phút giây nhìn thấy chiếc
vòng đột nhiên mặt tái mét, ngã xuống ngất xỉu trong vòng tay bà nội.

2
Tuyết Ly

“Cô
là Hàn Cốc Liên phải không? Ta tên Tuyết Ly, là Tường Vi tiên nữ đây!”, cô gái
xinh đẹp trong bộ váy màu đỏ mỉm cười.

“Cốc
Liên, ta chỉ nói với một mình cô thôi, ta đang yêu một người đàn ông…”, tiên nữ
cúi đầu ngượng nghịu đỏ mặt.

“Hàn
Cốc Liên, ta hận cô!”, cô gái bị đày ải dưới chân núi oán hận trừng mắt nhìn Cốc
Liên: “Sao cô lại làm lộ bí mật, cô đã hủy hoại hạnh phúc của ta, ta sẽ không bỏ
qua cho cô đâu!”…

“Tuyết
Ly!”, Cổ Liên hét lớn rồi choàng tỉnh, bịt chặt mắt không ngừng thở dốc.

“Tỷ,
tỷ không sao chứ?”, Lam Úy tàng hình giữa không trung lo lắng bay vèo tới: “Sao
bỗng dưng tỷ lại ngất đi thế? Làm muội sợ chết đi được, bà tỷ cũng lo lắng lắm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Ta
không sao, khiến mọi người phải lo lắng rồi”, Cổ Liên đưa tay gạt mồ hôi lạnh
trên trán, đưa mắt nhìn quanh: “Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?”

“Đây
là phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, bà tỷ thấy tỷ ngất nên bỏ luôn cả hôn
lễ, đưa thẳng tỷ tới đây đấy”, Lam Úy quay người rót một cốc nước đưa cho Cổ
Liên: “Rốt cuộc tỷ đã thấy những gì? Muội chưa bao giờ gặp tỷ hốt hoảng đến thế?”.

“Không phải ta hốt hoảng. Dù sao cũng đã chết bao
nhiêu lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng đáng gì”, Cổ Liên ngồi ngả lưng vào chiếc
gối vừa được Lam Uý dựng cao lên, đôi mắt tràn đầy mệt mỏi: “Ta chỉ ngạc nhiên
thôi, bao nhiêu năm như vậy, cô ấy cuối cùng cũng quay lại.

“Ai? Ai quay lại?”, Lam Úy nghi hoặc nhìn Cổ Liên.

“Tuyết Ly, Tường Vi tiên nữ năm xưa”, Cổ Liên khẽ thở
dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô ấy từng nói sẽ không bỏ qua cho ta, e rằng lần
này cô ấy sẽ đến tìm ta báo thù”.

“Rốt cuộc là…” Đang định nói gì, thì tiếng cửa mở
lách cách vọng đến cắt ngang câu nói của Lam Úy.

“Liên Liên, cháu tỉnh rồi, làm bà lo quá đi mất.” Từ
ngoài cửa, Phương Tĩnh Hương hấp tấp chạy vào, ôm chặt Cổ Liên: “Con bé này chỉ
giỏi dọa bà, sao sáng nay không chịu ăn sáng hả? Bác sĩ nói con bị thiếu dinh
dưỡng, chắc lúc bà nội không có nhà lại bỏ ăn chứ gì?”.

“Bà nội”, Cổ Liên dụi vào lòng Phương Tĩnh Hương,
hơi ấm đầy sẻ chia tỏa ra từ bà khiến cô bé không thể cầm lòng mà bật khóc thổn
thức: “Sau này con sẽ ăn uống đầy đủ, không bỏ bữa nữa đâu”.

“Sao vậy, sao lại khóc thế?”, Phương Tĩnh Hương hoảng
hốt lau nước mắt trên mặt cháu gái: “Có phải thấy khó chịu chỗ nào không? Để bà
nội đi gọi bác sĩ nhé!”.

“Con không sao, con muốn về nhà”, Cổ Liên rúc vào
lòng Phương Tĩnh Hương tận hưởng cảm giác thoải mái an lành hiếm có…

Đúng lúc đó, bên ngoài cánh cửa khép hờ vọng đến những
tiếng gõ nhè nhẹ, Bạch Hạo Đan ôm bó hoa bước vào.

“Bác Phương, Liên Liên đã khoẻ hơn chưa ạ?”, Hạo Đan
tiến tới đưa bó hoa cho Phương Tĩnh Hương.

“Thầy Bạch, cậu đến thì cứ đến, còn mua hoa làm
gì!”, Phương Tĩnh Hương lịch sự đứng dậy đón bó hoa, hài lòng mỉm cười.

“Có gì đâu ạ! Hoa này là người khác tặng, cháu nhớ đến
chiếc lọ lần trước ở nhà bác, nghĩ rằng cắm vào nhất định sẽ rất hợp nên đem tới
thôi ạ”, Hạo Đan vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Nhưng lúc đến nhà
bác, nghe cô Tuệ nói Liên Liên bệnh, cháu lo quá bèn chạy tới ngay xem sao,
nhân tiện mang hoa theo luôn. Liên Liên khỏe rồi chứ ạ?”.

“À, không sao, chỉ là thiếu chất thôi. Con bé này
toàn bỏ bữa”, Phương Tĩnh Hương dịu dàng xoa đầu Cổ Liên: “Liên Liên, bà nội đi
làm thủ tục xuất viện, con ngồi chơi với thầy Bạch một lát. Nhớ phải nghe lời
biết chưa!”

“Vâng ạ, thưa bà nội”, Cổ Liên ngoan ngoãn gật đầu,
rồi nhìn theo bóng Phương Tĩnh Hương khuất khỏi phòng bệnh: “Chẳng phải Cung chủ
đã về Thiên giới rồi à? Sao quay lại nhanh như vậy?”, chắc chắn bà nội đã đi
xa, Cổ Liên mới đưa ánh mắt tối thẫm về phía Bạch Hạo Đan.

“Sắc mặt cô không tốt, có phải gặp chuyện gì rồi
không?”, Hạo Đan chăm chú quan sát kỹ cô bé trước mặt.

“Đừng đổi chủ đề được không? Ngài ở trên Thiên giới
đã điều tra thêm được đầu mối gì rồi?”, Cổ Liên có chút bực bội nhìn Hạo Đan.

“Aizzz… Thực ra cũng chẳng có đầu mối gì”, kể từ kiếp
trước Cổ Liên luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi với anh, nhất định không chịu
nhận chút ý tốt nào của anh: “Ta đã hỏi bảy vị tiên nữ chuyên cai quản loài bướm
trên thế gian, nhưng họ nói thế giới này không có loại bướm nào toả hương cả.
Thêm nữa ta cũng xin chỉ thị của Ngọc Hoàng và Phật Tổ, hai vị đã tra xem ký ức
của Dương Tiễn nhưng chẳng thấy lưu lại gì khả nghi, Địa Tạng Vương kiểm tra tấm
gương Miễu Vân Huyễn cũng không hề thấy bất cứ sai sót nào.”

“Không thể thế được! Nhất định phải có đầu mối, Cốc
Liên không tin kẻ đó lại có thể không phạm một sai sót nào!”, Cổ Liên tâm trí rối
loạn hét lên.

“Cô sao vậy? Bình tĩnh chút đi!”, Hạo Đan siết chặt
Cổ Liên đang mấp mé bên bờ hoảng loạn vào lòng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì
không? Tâm trạng của cô rất không ổn, nói cho ta biết cô sao vậy?”.

“Hôm nay tỷ ấy tới dự một lễ cưới, sau đó chẳng biết
đã nhìn thấy thứ gì mà ngã ngất đi”, Lam Uý bay lượn trên không trung giải
thích với Hạo Đan.

“Cô đã nhìn thấy gì? Nói cho ta biết”, Hạo Đan vỗ nhẹ
vào lưng Cổ Liên an ủi.

“Yên chi huyết, là Yên chi huyết của Tuyết Ly”, Cổ
Liên ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên nhìn Hạo Đan: “Cung chủ, Tuyết Ly trở lại rồi,
cô ấy trở lại tìm Cốc Liên. Tiểu tiên chẳng sợ chết, nhưng chỉ lo bản thân bị
cô ấy giết trong khi vẫn chưa biết ai đã làm hại mình. Như vậy tiểu tiên không
cam tâm, thật sự không cam tâm!”.

“Tường Vi tiên nữ Tuyết Ly ư?”, gương mặt Hạo Đan
thoáng biến sắc nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình thường: “Ân oán của cô
với cô ấy ta đã nghe qua, nhưng hình như đó là việc trước khi ta đến Dao Hoa
cung. Cô có thể nói rõ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào không?”.

“… Được, Cốc Liên sẽ nói với ngài”, Cổ Liên hít sâu
một hơi, từ từ chìm vào ký ức xa xôi: “Tiểu tiên và Tuyết Ly tiên nữ được Ngọc
Hoàng phong làm tiên nữ trên Thiên giới cùng một ngày. Hồi đó trong các tiên nữ
thì quan hệ của hai người tiểu tiên là tốt nhất. Cô ấy thường chăm chút cho Cốc
Liên như chị gái, không giấu tiểu tiên điều gì. Tiểu tiên cứ ngỡ hai người sẽ
vĩnh viễn là bạn, ai ngờ… Không lâu sau người đàn ông đó xuất hiện”.

“Người đàn ông mà Tuyết Ly yêu đến điên cuồng đấy
ư?” Hạo Đan nhíu mày đỡ Cốc Liên mặt mày trắng bệch nằm xuống giường.

“Đúng, anh ta là nhị hoàng tử thiên triều ở trần
gian thời đó, vì yêu hoa hồng mà tình cờ quen biết Tuyết Ly”, Cổ Liên quay đầu
lặng lẽ nhìn những đoá hồng bạch trong bó hoa cắm trên bàn bên cạnh: “Cũng từ
lúc ấy, Tuyết Ly thường xuyên lén trốn xuống trần gian. Tiểu tiên khuyên rất
nhiều lần nhưng cô ấy nhất định không nghe nên dần dần tiểu tiên cũng nản,
không lo chuyện bao đồng nữa. Cho đến một ngày Tuyết Ly chạy tới tìm Cốc Liên
nói rằng cô ấy phải xuống trần gian một chuyến, có lẽ rất lâu mới quay lại. Tiểu
tiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại sợ cô ấy xảy ra chuyện, liền chạy tới báo
với Vương Mẫu, nhưng thật sự tiểu tiên không thể ngờ rằng cô ấy… cô ấy lại lén
lút đi sửa tơ hồng Nguyệt Lão. Ngài cũng biết đấy, làm loạn nhân duyên trần
gian là tội lớn không thể dung tha, nên Vương Mẫu cho bắt cô ấy về và đày xuống
chân núi Tiêu Minh”.

“Lúc đó cô cũng có ý tốt, do cô ấy làm sai, không thể
trách cô được”, Hạo Đan dịu dàng nhìn Cổ Liên: “Dù cô không nói với Vương Mẫu
thì chắc chắn hôm sau Nguyệt Lão sẽ phát hiện ra điều dị thường ngay. Đến lúc
đó có khi tình cảnh của cô ấy còn tệ hơn nhiều. Cho nên vô tình chính là cô đã
cứu cô ấy, cô không cần tự trách mình”.

“Nhưng cô ấy hận Cốc Liên, sống chết cho rằng chính
tiểu tiên đã hủy hoại mối lương duyên của cô ấy nên sẽ không bỏ qua cho tiểu
tiên đâu”, Cổ Liên lặng lẽ khóc, đôi mắt ánh lên vẻ tủi thân.

“Tỷ, đừng khóc vội!”, Lam Úy bỗng nhiên bay tới, đưa
tay quệt nước mắt trên má Cổ Liên: “Muội không hiểu, chuện này với cái vòng Yên
chi huyết kia có gì liên quan?”.

“Chiếc vòng ngọc đó chính là giọt lệ máu của Tuyết
Ly tạo thành. Sau khi Tuyết Ly chết, chiếc vòng vẫn luôn đi theo cô ấy cùng từng
lần chuyển kiếp, bảo đảm cho cô ấy một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn”, Cổ Liên nhận
lấy khăn giấy Hạo Đan đưa, lau khô nước mắt: “Nhưng hơn năm vạn năm nay, Yên
chi huyết tổng cộng xuất hiện ba lần. Từ hai vạn năm trước, nó đã hoàn toàn mất
tích khỏi thế gian, cho nên hôm nay nhìn thấy nó, ta mới ngạc nhiên đến vậy”.

“Tỷ định nói Tô San là chuyển kiếp của Tuyết Ly?”,
Lam Uý thốt lên.

“Đúng, nhưng người đó không phải là Tô San thật sự.”
Đôi mắt tối thẫm của Cổ Liên lóe lên ánh dị thường: “Xem ra kẻ ấy lại tiếp tục
hành động rồi”…

3 Huyết Nhục Tường Vi[3]

[3] Huyết Nhục Tường Vi: Hoa hồng máu thịt

Màn đêm yên tĩnh! Tô San nằm trong vòng tay Lạc Á
Phong, sung sướng cảm hưởng thụ cảm giác da thịt người yêu động chạm trên cơ thể.
Cô cảm thấy giờ đây cuộc sống thật quá mức hạnh phúc, một cảm giác ngọt ngào
khó tả ngập tràn trong tim, khiến cô không sao kìm được mơ màng theo dòng suy
tưởng về ngày tháng sau này ở bên Á Phong: Cô sẽ sinh con cho anh, sẽ lo việc
nhà, sẽ chăm sóc và dạy dỗ những đứa con của họ. Khi về già, họ sẽ cùng nắm tay
nhau trong ánh hoàng hôn lộng lẫy và mỉm cười ngắm nhìn lũ trẻ chơi đùa thích
thú, một cuộc sống hoàn mỹ biết bao! Cứ mơ mộng như thế, cô chìm dần vào giấc
ngủ, bàn tay vô thức quệt qua lưng Á Phong.

Bất chợt toàn thân Tô San cứng lại, dường như cảm nhận
được có gì đó không bình thường. Sự tiếp xúc nơi bàn tay cho cô cảm giác về một
thứ gì đó ram ráp, như thể vừa chạm vào đàn kiến lúc nhúc, khiến ý thức mơ hồ của
cô bỗng chốc bừng tỉnh.

“Á Phong, Á Phong tỉnh dậy mau!”, Tô San vội vã bật
đèn đầu giường rồi lay chồng dậy.

“Gì vậy?”, Lạc Á Phong đang ngủ say, mắt nhắm mắt mở
choàng dậy.

“Anh bị dị ứng à? Cho em xem lưng anh nào”, Tô San
bước xuống giường bảo Á Phong quay lưng lại. Trong khoảnh khắc, ánh đèn soi rõ
tấm lưng trần của người đàn ông: “Đây... đây là cái gì vậy?”.

Vừa nhìn rõ những thứ mọc trên lưng chồng, cả người
Tô San bỗng chốc nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà. Dười ánh đèn sáng trưng, giữa
lưng Á Phong rõ ràng hiện hình một đóa hồng to bằng bàn tay tạo thành từ trăm
nghìn mụn cóc nhỏ li ti như phát ban, chúng mọc chồng chéo lên nhau khiến người
nhìn thấy phải rợn tóc gáy.

“Á... Á Phong, trên người anh từ lúc nào lại mọc lên
cái thứ này?”, Tô San run rẩy, không ngừng lùi về phía sau, muốn tránh càng xa
cái giường càng tốt.

“Sao vậy? Sau lưng anh mọc lên cái gì kỳ quái lắm
à?”, Lạc Á Phong tò mò đưa tay sờ ra sau lưng: “Cái gì mà ráp thế? Không phải
phát ban chứ?”. Nhanh chóng tụt xuống giường, anh hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh.

“Tô San, cái quái gì thế này?” Chỉ lát sau, trong
phòng vệ sinh vang lên tiếng thét kinh hoàng của người đàn ông. Tô San do dự ở
ngưỡng cửa, bối rối nhìn chồng gương mặt trắng bệch đang cố cậy bông hoa hồng
thịt gớm ghiếc trên lưng.

“Đừng cậy nữa, chảy máu rồi!”, Tô San kêu to, nhưng
không dám bước tới ngăn cản, dường như sợ cái thứ khủng khiếp kia sẽ truyền nhiễm
sang người mình.

“Tiểu San, làm thế nào bây giờ? Thế này ngày mai làm
sao anh dám gặp mọi người!” Người đàn ông bất lực sụp xuống đất, ánh mắt không
còn chút sức sống nào của hôm qua.

“Á Phong, ngày mai chúng ta đến bệnh viện tốt nhất,
vào phòng chuyên khoa, nhất định sẽ chữa khỏi!”, Tô San tiến về phía trước hai
bước, cố gắng an ủi Á Phong.

“Em đừng đến gần! Nhỡ nó lây sang em”, Lạc Á Phong vội
vã lùi về phía sau: “Phải rồi, Tiểu San, em mau xem trên người có gì lạ
không?”.

“Ồ, vâng!”, Tô San lặng người, nhanh chóng cởi bỏ quần
áo kiểm tra thân thể mình: “Không có, đằng trước không có gì, đằng sau... cũng
không có”. Cô cẩn thận sờ kỹ phần lưng, xác định không thấy cảm giác ram ráp
nào mới khẽ thở phào một hơi.

“Đợi đã!” Song, vào đúng lúc cô quay người nhặt quần
áo, Á Phong bỗng chặn lại: “Tiểu... Tiểu San, trên lưng em có... có một bông
hoa màu đỏ!”.

“Anh nói gì?”, Tô San lặng người, một dự cảm xấu bất
chợt bao trùm, cô lao vội ra khỏi phòng vệ sinh chạy về phía bàn trang điểm.

“Á..” Tiếng thét chói tai vang lên, Tô San trợn tròn
mắt nhìn trừng trừng đóa hoa hồng tuyệt đẹp ánh lên sắc đỏ tươi tắn như màu son
in trên lớp da chính giữa lưng cô như một hình xăm. Điều trùng hợp là vị trí và
kích cỡ của hình này giống hệt như cái hoa thịt trên lưng Á Phong, chỉ khác
nhau ở chỗ một cái là bông chìm, một cái là hình nổi ba chiều mà thôi.

“Tiểu San, đừng khóc! Có lẽ chúng ta đã chạm phải thứ
gì đó không sạch sẽ nên mới thành ra thế này”, Á Phong dịu dàng lau nước mắt
cho Tô San: “Anh nghĩ, ngày mai đừng đến bệnh viện vội. Hai hình hoa trên lưng
chúng ta quá mức dị thường, theo anh ngày mai chúng ta hãy đến lễ ở miếu Quan
Âm ngay gần quê anh. Nghe nói ở đó rất linh, có thể trừ tà. Chúng ta đến đấy
mua bùa hộ mệnh thử xem, em thấy sao?”.

“Vâng! Á Phong, em sợ lắm...”, Tô San run rẩy ôm chầm
lấy chồng: “Chúng ta vừa kết hôn đã gặp phải chuyện gì thế này!”.

“Đừng sợ, Tiểu San, chúng ta không sao đâu!”, Lạc Á Phong
ôm chặt cô vợ mặt mũi trắng bệch vào lòng.

...

“Có lẽ Yên chi huyết chọn công cụ báo thù là Huyết
Nhục Tường Vi hiếm thấy!” Trên ngọn đèn đường phía bên ngoài cửa sổ, Hàn Cổ
Liên nhíu mày ngồi vắt vẻo, đôi mắt lấp lánh nhìn hai người đang ôm nhau trong
phòng.

“Cốc Liên, sao Huyết Nhục Tường Vi mà Thiên giới ghi
chép lại xuất hiện dưới hình thức trái khoáy này trên thân thể con người?”, Hạo
Đan lơ lửng giữa không trung hỏi vẻ không hiểu.

“Tiểu tiên cũng không rõ. Như Cung chủ biết đó, Huyết
Nhục Tường Vi được cất giữ cẩn mật hàng nghìn năm trong Dao Hoa cung, thường mọc
trên thân những thực vật ít nở hoa như tre trúc chẳng hạn. Chúng sẽ không ngừng
hút lấy dinh dưỡng trong thực vật, từ đó cái cây sẽ nhanh chóng chết khô. Nhưng
Huyết Nhục Tường Vi rất hiếm thấy nên người phàm trần không hề biết đến sự tồn
tại của chúng, mà cho dù trước đây Tuyết Ly từng nhìn thấy hai ba lần thì cũng
chẳng thể cho mọc trên thân thể con người được.”

“Tỷ, đừng nhìn nữa! Cả người muội nổi đầy da gà rồi
đây này!”, Lam Úy hai tay che mắt bay tới: “Hình dáng của bông hoa đó kinh
quá!”.

“Ha ha... Vậy chúng ta về đã”, Cổ Liên cười khẽ rồi
đứng dậy, cùng Lam Úy và Hạo Đan từ từ hạ mình xuống đất.

“Tỷ, có vẻ ngày mai bọn họ định đến miếu Quan Âm,
chúng ta có cần đi xem không?”, Lam Úy và Cổ Liên chui vào chiếc xe hơi Hạo Đan
đỗ bên đường.

“Được, ta đang muốn nói chuyện tử tế với cô Tô San
giả này!”, Cổ Liên nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, khuôn mặt lộ
rõ vẻ kiên định: “Trời cao đã sắp xếp để ta và Tuyết Ly trùng phùng, mọi việc của
vạn năm trước cũng nên kết thúc trong kiếp này thôi, chẳng phải sao?”...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3