Liên hoa yêu cốt - Phần IV - Chương 01 - 02

Thưởng thức
Tam khiếu

Tựa

Tam
khiếu[1] thịnh hành vào khoảng mười năm trước. Người phương Bắc
có lẽ rất xa lạ với cái tên này, nhưng ở phương Nam nó đã từng nổi sóng một thời.

[1]
Tam khiếu: Ba tiếng kêu

Sở
dĩ món ăn được mang tên Tam khiếu bởi vì cách thưởng thức rất đáng chú ý của
nó: Những con chuột bạch mới sinh chưa mở mắt và vẫn còn sống được bày lên bàn
ăn, trước tiên người ta dùng đũa kẹp, con chuột sẽ phát ra tiếng kêu “chít” thứ
nhất, tiếp đó nhúng cả người nó vào gia vị, con chuột bị nghẹt hở, phát ra tiếng
kêu thứ hai, và cuối cùng bỏ nó vào miệng, cắn thật mạnh, tiếng kêu cuối cùng
thê lương hơn bao giờ hết sẽ phát ra.

Đương
nhiên cũng không ít người cật lực lên án hành vi thưởng thức Tam khiếu ấy. Họ
cho rằng Tam khiếu quá mức tàn nhẫn và đẫm máu, nhưng điều này dường như chẳng ảnh
hưởng gì đến khẩu vị của những ông chủ nhiều tiền lắm quyền cả.

Thưởng
thức Tam khiếu, kiểu ăn uống đắt tiền và mới lạ đã trở thành một trong những
phương pháp chủ yếu để các ông chủ giàu có thể hiện sức mạnh tài chính cũng như
độ lớn gan của mình. Thông thường, một vài kẻ lắm của bạo gan muốn thể hiện bản
thân, họ sẽ hẹn bốn năm người bạn cùng tới địa điểm xác định, chuyên chế biến
Tam khiếu để thưởng thức món ăn đó.

Đối
với chuột dùng để chế biến món ăn, nhà hàng luôn có yêu cầu rất cao: Chúng phải
là chuột bạch được chăm sóc kỹ lưỡng mỗi ngày. Chuột mẹ phải sống trong môi trường
sạch sẽ, ăn những thức ăn tốt nhất, đảm bảo độ tươi ngon cho đời sau của nó.

Trong
tất cả các nhà hàng kinh doanh Tam khiếu, chất lượng Tam khiếu ở Thính Khiếu Cư
được xếp vào vị trí hàng đầu. Hầu như các thực khách đến đây ăn lần đầu đều sẽ
quay lại. Nghe nói họ luôn cho chuột mẹ uống sữa tươi và ăn những đồ ngọt nhất.
Chính vì vậy chuột con ở đây đã tự mang trên mình vị ngọt, khiến ai ăn cũng phải
lưu luyến.

Chập
tối mỗi ngày thường là thời khắc nhà hàng Thính Khiếu Cư náo nhiệt nhất, trong
phòng ăn gần như không có lấy một chỗ trống. Hôm nay đương nhiên cũng chẳng ngoại
lệ, nhà hàng vừa mở cửa đã thấy ba người đàn ông và một phụ nữ bế trên tay cô
bé chừng bốn, năm tuổi từ ngoài bước vào. Họ chọn ngồi bàn kế bên cửa sổ.

“Bà
chủ Trần, con gái bà thật đáng yêu! Cháu muốn dùng món gì cứ gọi thoải mái, hôm
nay chú mời”, người đàn ông trung niên cao gầy đẩy quyển thực đơn về phía cô bé
ngồi đối diện.

“Nghiêm
Ngôn, còn không mau cảm ơn chú”, người phụ nữ trẻ bên cạnh nhìn cô bé với ánh mắt
hiền từ.

“Cảm
ơn chú!”, cô bé vui vẻ đón lấy quyển thực đơn: “Ừm… Cháu thích cá sốt chua ngọt,
thịt thăn chiên mềm và cả cơm hải sản nữa”.

“Con
mèo tham lam này, gọi nhiều thế có ăn hết được không?”, người phụ nữ trìu mến vỗ
nhẹ lên đầu cô bé.

“Cho
thêm một Tam khiếu.” Thấy phục vụ chuẩn bị rời đi, người đàn ông cao gầy nói với
theo.

“Vâng.
Sẽ có ngay thưa quý khách.” Người phục vụ khẽ cúi mình rồi quay người đi.

“Lão
Vương, từ lâu đã nghe món Tam khiếu ở đây rất ngon nhưng chưa từng được nếm
qua, hôm nay tôi phải ăn cho đã mới được.” Người phụ nữ cười vui vẻ.

“Được,
bà cứ ăn thoải mái!” Người đàn ông cao gầy họ Vương sảng khoái vỗ ngực: “Chỉ
là… Bà chủ Trần, bà xem hợp đồng của chúng ta liệu có…”.

“Hợp
đồng tôi xem qua rồi, không vấn đề gì. Ăn xong chúng ta sẽ ký!” Người phụ nữ
hưng phấn vỗ lên bàn.

“Được!
Xong nay! Hợp tác với bà chủ Trần thật thoải mái!” Vừa lúc đó người phục vụ đem
tới một đĩa chuột con đặt lên bàn, “Nào, nào, nào! Mời bà chủ Trần khai mạc!”.

“Được
rồi!”, người phụ nữ không ngần ngại cầm đũa đưa về phía con chuột đỏ hỏn đang
run rẩy trong đĩa: “Ưm… thật ngon! Vừa tươi vừa mềm, khẩu vị tuyệt hảo…”.

“Mẹ!”
Mọi người đang ăn hăng hái, bỗng bé gái bên cạnh vội vàng kéo áo mẹ, chỉ con
chuột cuối cùng trên đĩa: “Mọi người đừng ăn nó được không ạ? Nó đáng yêu quá,
con muốn đem nó về nuôi”.

“Ha
ha ha… Bà chủ Trần, con gái bà thật tốt bụng, sau này sẽ gặp thiện báo đó.” Người
đàn ông trung niên họ Vương gói con chuột còn lại vào chiếc khăn giấy đưa cho
cô bé.

“Thật
dễ thương…” Cô bé thích thú, vuốt ve con chuột mới sinh nằm gọn trong khăn giấy…

1
Nàng công chúa mất lâu đài

Những
nàng công chúa mất lâu đài trong các câu truyện cổ tích sẽ thế nào nhỉ? Hẳn là
nàng sẽ phải lưu lạc trên đường phố chịu đủ mọi khổ cực, nhưng cuối cùng nàng sẽ
gặp được một chàng hoàng tử yêu nàng thực lòng. Chàng sẽ cưỡi bạch mã cao lớn đến
cứu nàng khỏi bể khổ… Những câu truyện cổ tích mới đẹp làm sao! Tuy nhiên, cổ
tích vẫn mãi là cổ tích mà thôi, nó vĩnh viễn chẳng bao giờ thành hiện thực. Chỉ
sau khi chiếc gương giấc mơ kia vỡ vụn, người ta mới thật sự nhìn rõ thế giời
này vốn tàn nhẫn đến mức nào.

Vốn
là con gái duy nhất của Trần Yên Mỹ - thương gia giàu có ở Hồng Kông, Nghiêm Ngôn
giống như cô công chúa bé bỏng luôn được mọi người nâng niu trên tay. Thế giới
của cô rất đỗi hạnh phúc và hoàn mỹ. Tuy sống trong gia đình thiếu vắng bàn tay
chăm sóc của người cha, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy thiếu hụt thứ gì. Nghiêm
Ngôn có một người mẹ hết mực yêu thương con, có cô và chú hiền từ dịu dàng, có
cô em họ nghịch ngợm đáng yêu và một người bạn trai tuấn tú phong độ, còn có cả
chú chuột bạch cô đã nuôi hơn mười năm nay nữa. Dường như mọi thứ tốt đẹp trên
thế gian đều hội tụ trên người cô, khiến cô cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn cả
nàng công chúa trong các câu truyện cổ tích xa xưa.

Thế
nhưng, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ mười tám, cô gái sống trong nhung lụa từ
nhỏ ấy đã hoàn toàn mất đi những thứ thuộc về mình.

Ngày
đó, vì một vụ trộm mà Trần Yên Mỹ đã nợ đối tác một khoản tiền rất lớn, cùng đường
phải nhảy lầu tự tử, thậm chí không hề để lại cho con gái một lời nào. Với áp lực
quá lớn, Nghiêm Ngôn buộc phải đối mặt với bài toán khó làm thế nào để bồi thường
món nợ lớn của mẹ. Cô bèn bán đi mọi tài sản mẹ để lại, bao gồm nhà cửa, xe cộ
và cả bộ đồ trang sức tuyền kim cương – món quà mà mẹ dành làm của hồi môn cho
mình sau này.

Từ
hôm ấy, Nghiêm Ngôn thành kẻ tay trắng, bạn trai cũng bỏ cô mà đi với lý do
tính cách không hợp nhau. Hàng lệ lăn dài trên khoé mắt nhưng cô vẫn cười điên
dại, cay nghiệt phơi bày lời giả dối của gã đàn ông kia, cái gì mà tính cách
không hợp, chẳng phải vì bây giờ cô chẳng còn một xu dính túi sao? Quay người
xé tan tấm ảnh của kẻ bạc tình, tung lên không trung từng mảnh lả tả, cô liền sải
bước đi. Những bước chân thoải mái, vui vẻ, song không biết tự bao giờ nước mặt
đã thấm ướt vai áo người con gái bé nhỏ.

Không
còn gia đình cũng chẳng còn nhà để về nữa, Nghiêm Ngôn đành mang theo con chuột
bạch đến ở tạm nhà họ hàng. Cô chú trước kia hiền hậu là thế, giờ bỗng nhiên
khác hẳn, ghẻ lạnh hắt hủi cháu gái, coi cô như người giúp việc miễn phí, mặc sức
đánh chửi. Đến cả cô em họ ngày xưa ngoan ngoãn khéo léo, giờ cũng mắng cô là đồ
sao chổi xui xẻo.

Đối
với cô bé lớn lên trong nhung lụa như Nghiêm Ngôn, chuỗi ngày như vậy thật chẳng
khác gì địa ngục nơi trần gian. Mỗi ngày, cô làm việc từ sáng đến tối, mệt tới
chẳng còn sức mà ăn cơm, lại phải chú ý đến cảm xúc của bà cô, thấy sắc mặt bà
ta sầm xuống thì cần cẩn thận gấp đôi, tránh bị trút giận lên người. Chỉ khi mọi
người chìm vào giấc nồng, cô mới dám bò dậy vào bếp kiếm mẩu bánh mì khô cho
chú chuột bạch của mình. Cũng chỉ lúc đó, cô mới có thể tâm sự với người bạn
duy nhất về tất cả những tủi hờn đau đớn của bản thân. Cô không biết những ngày
tháng thế này còn kéo dài bao lâu, càng không biết chàng hoàng tử dành riêng
cho mình bao giờ mới xuất hiện, bao giờ mới cưỡi bạch mã đến cứu mình giống như
trong truyện cổ tích…

Nghiêm
Ngôn cứ chờ đợi như thế ngày này qua ngày khác, cho đến hôm sinh nhật lần thứ
mười chín của mình. Điều khiến cô thấy kỳ lạ hơn cả chính là: Hôm ấy, cô chú vốn
luôn khó chịu với cô đột nhiên tốt bụng một cách đáng ngạc nhiên. Họ không những
không bắt cháu gái làm việc mà còn mua quần áo đẹp cho cô, thậm chí hứa buổi tối
sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ở nhà hàng lớn.

Mọi
thức quá dị thường khiến Nghiêm Ngôn bỗng gióng lên hồi chuông cảnh giác trong
lòng. Nhân lúc đi vệ sinh, cô lén lút nghe trộm đoạn hội thoại giữa cô mình và
đứa em họ.

“Mẹ!
Đầu mẹ có vấn đề hay sao mà tự nhiên lại đối tốt với con sao chổi ấy thế!” Giọng
bực bội của đứa em họ vang lên, mang theo nỗi hằn học không lẫn đi đâu được:
“Nào là bánh kem, nào là quần áo, lại còn tổ chức tiệc nữa. Hồi sinh nhật con,
có thấy bố mẹ tử tế thế đâu!”.

“Bé
mồm thôi, con thì hiểu gì!”, bà cô thì thầm thổ lộ với con: “Ông chủ Lâm bỏ ra
một trăm vạn để mua đêm đầu tiên của nó, vụ làm ăn tuyệt vời thế này không làm
là đồ ngốc, biết chưa hả?!”

Lời
nói chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, Nghiêm Ngôn bất giác đứng chôn
chân tại chỗ. Có đánh chết, cô cũng không ngờ đến việc cô chú lại lừa mình đi
làm gái. Ngẩng đầu nhìn trời xanh, cô cảm thấy lòng như tứa máu, nước mắt tuôn
trào tựa những hạt ngọc thánh thót rớt rơi xuống đất. Mẹ ơi! Mẹ đã nhìn rõ bộ mặt
thật của họ chưa? Thực phí công khi còn sống, mẹ thương yêu đứa em họ đến thế,
để rồi bây giờ bố mẹ nó đem con gái mẹ đi bán dâm! Quay người lại, Nghiêm Ngôn
rón rén rời khỏi phòng, ôm theo con chuột bạch trong lồng, nhanh chân chạy thẳng
ra cổng.

Đúng
vậy! Cô phải trốn, bởi thà chết đói chết rét bên ngoài chứ cô nhất định không
chịu làm những việc hổ thẹn với bản thân. Nghĩ vậy, bước chân vô thức càng
nhanh hơn, chẳng bao lâu cô đã ra khỏi khu nhà có những con người tàn độc kia.
Lúc này, cô bắt đầu hoang mang không biết nên đi đâu, nhưng cũng chẳng dám dừng
lại, sợ rằng một khi để bà cô mất nhân tính ấy bắt được, bà ta sẽ đẩy cô vào cuộc
sống bi thảm khổ đau không lối thoát.

Chạy
mau, chạy mau, tuyệt đối không được dừng lại, dừng lại là chết! Không ngừng lẩm
nhẩm câu nói đó, Nghiêm Ngôn chạy thục mạng về phía Tây. Trời đã chập tối, vầng
mặt trời đỏ rực nhuộm ráng mây thành sắc hồng rực rỡ. Thế nhưng, cảnh đẹp ấy chẳng
có giá trị thưởng thức nào đối với Nghiêm Ngôn đang bụng đói cồn cào. Chạy suốt
quãng đường dài, giờ dạ dày cô đã bắt đầu biểu tình. Lúc này, cô cũng không biết
mình đang ở đâu. Nghiêm Ngôn lục tìm trong các túi quần túi áo, may sao vì muốn
lừa cháu gái, hôm nay bà cô đã ấn vào túi cô hai trăm tệ, số tiền đó giờ đã
phát huy tác dụng.

Nghiêm
Ngôn lấy tiền ra, ghé vào sạp hàng ven đường mua cái bánh bao rồi ngồi trên chiếc
ghế nhỏ cạnh đó ăn ngấu nghiến. Ăn hết mới chợt nhớ đến con chuột của mình hôm
nay vẫn chưa có gì vào bụng, cô liền nhìn nó cười vẻ hối lỗi, lại mua thêm chiếc
nữa, sau đó xách lồng chầm chậm rời đi.

“Cô
gì ơi, dừng lại đã”, từ phía sau bỗng vọng đến giọng nam xa lạ.

“Có
việc gì vậy?”, Nghiêm Ngôn quay lại cảnh giác nhìn người con trai trước mặt.

“Cô
đừng sợ, tôi không phải người xấu”, chàng trai cười hiền lành, đôi mắt chăm chăm
nhìn con chuột bạch trong lồng: “Tôi muốn mua con chuột này, cô xem…”.

“Tôi
không bán!”, Nghiêm Ngôn tiếp tục bước đi.

“Tôi
sẽ mua nó với giá hai trăm tệ, cô cân nhắc xem.” Chàng trai gọi với sau lưng,
thấy cô không có phản ứng gì bèn tiếp tục tăng giá: “Ba trăm nhé, ba trăm rưỡi
cũng được, cô xem thế nào!”.

“…”
Nghiêm Ngôn chợt dừng lại, nhìn con chuột trong lồng vẻ hơi dao động. Hồi lâu
sau cô cúi xuống, lấy con chuột ra đặt vào lòng bàn tay, ngắm nghía con vật nhỏ
bé đang ngọ nguậy, đôi mắt đỏ dần lên: “Đa Đa, đừng trách chị nhé! Chị không có
cách nào khác, giờ chị chẳng còn nhà, thậm chí nơi ở cũng không nốt, em đi với
chị rồi cũng chết đói thôi. Bây giờ có người muốn nhận nuôi em, em đi với người
ta sẽ tốt hơn đi với chị nhiều. Xin lỗi nhé Đa Đa!”. Nói rồi cô bỏ lại con chuột
vào lồng, sau đó đứng dậy, đưa chiếc lồng cho chàng trai: “Xin anh đối tốt với
nó một chút, đừng ngược đãi nó!”.

“Cô
yên tâm, Thính Khiếu Cư chúng tôi trước giờ đều dùng loại bánh ngọt nhất để
nuôi chuột, bất kể là đực hay cái.”

“Vậy
là tốt.” Nghiêm Ngôn nhận tiền, gương mặt đẫm nước mắt nhìn con vật cưng gắn bó
với mình bao năm từ từ rời khỏi tay, rồi dần khuất trong bóng tối mịt mùng.

Vậy
là, cô đã làm trái lương tâm, đã bán đi người bạn duy nhất bao năm của mình. Cứ
ngỡ từ đây sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa, thế nhưng cô không ngờ rằng hôm đó
mới chính là ngày bắt đầu cơn ác mộng.

2
Vụ án ly kỳ

Một
cô gái trẻ đẹp mới tới giúp việc trong ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn. Điểm
khác biệt của người con gái ấy là cô vừa tròn hai mươi tuổi, nhưng không hề
thích ăn mặc, trang điểm như những cô gái trẻ cùng tuổi khác. Cô thường mặc chiếc
áo sơ mi đơn giản mà sạch sẽ cùng quần jean đã giặt nhiều đến bạc phếch, đôi
khi cũng thấy cả cái váy dài màu hồng phấn hơi bạc màu, đó là toàn bộ đồ đạc của
cô. Nhưng dù khoác trên người những thứ đồ lỗi thời cũ kỹ đó, thì với khuôn mặt
xinh đẹp như được tạc nên từ đôi tay nghệ sĩ tài hoa, cô vẫn khiến người xung
quanh cảm nhận được một khí chất cao quý tự nhiên, gợi cho họ cảm giác như đang
đứng trước cô công chúa hoàng tộc hết thời.

Chính
cảm giác ấy đã xuất hiện với Cổ Liên vào lần đầu tiên cô bé nhìn thấy người
giúp việc kia. Sau khi bị Địa Tạng Vương phong ấn ký ức ở thôn Long Sơn, Cổ
Liên trở về với vẻ đáng yêu ngây thơ của một đứa trẻ. Cô bé không còn nhớ gì về
toàn bộ sự việc dị thường xảy ra ở miền sơn cước ấy nữa, chỉ mơ hồ biết rằng
mình đã chơi rất vui. Đối với việc này, Phương Tĩnh Hương cũng chẳng thấy có gì
lạ. Trí nhớ của trẻ con vốn không ổn định, quên chuyện này chuyện kia chẳng phải
là hiếm thấy. Do đó sau khi hỏi kỹ cô Tuệ, xác định rằng lần ra ngoài này Liên
Liên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà cũng yên tâm.

Sáng
sớm hôm đó, giống như mọi ngày, Cổ Liên ngồi ngoài sân dùng bữa sáng. Tuy giờ
đã cuối thu, nhưng những ngọn cỏ trên bãi trong sân vẫn muôn phần xanh mướt lấp
lánh dưới ánh nắng. Đột nhiên, tiếng xe hơi gầm rú ngoài cổng thu hút sự chú ý
của cô bé, tiếp đó tiếng chuông cửa vang lên, Cổ Liên nhìn thấy người giúp việc
mới đến đặt vòi nước tưới cỏ trong tay xuống, tất tả chạy ra cổng.

“Chào
anh, xin hỏi anh tìm ai ạ?”, cô lịch sự chào hỏi người đàn ông ngoài cổng.

“Cô
mới đến phải không? Tôi là Quan Ân, người quen của Hàn Cổ Liên”, Quan Ân nở nụ
cười hiền dịu với cô gái trẻ trước mặt.

“Chú
Quan! Chú đến đấy ạ?” Nghe giọng nói quen thuộc, Cổ Liên nhảy chân sáo bước tới:
“Mở cổng đi chị, chú ấy không phải người xấu, chú ấy là trưởng phòng hình sự
bên Cảnh sát đó”.

“Được
rồi, Liên Liên!” Cô gái mở rộng cánh cổng, Quan Ân chầm chậm bước vào trong.

“Chú
Quan, chú có mua gì ngon cho cháu không?”, Cổ Liên nghiêng đầu nhìn Quan Ân.

“Ha
ha… Heo con này, thật chỉ biết ăn thôi! Còn không chịu giảm béo là thành heo thật
đó!”, Quan Ân cúi xuống, bế bổng Cổ Liên lên, véo mũi cô bé: “Xem này, chú Quan
sắp bế không nổi cháu rồi”.

“Chú
nói dối!”, Cổ Liên trề môi, “Lần này cháu từ nhà cô Tuệ về, bà nội còn bảo cháu
gầy đi ấy!”.

“Ồ…
gầy rồi mà còn nặng thế này, chứng tỏ lúc trước Liên Liên quá béo”, Quan Ân tiếp
tục trêu chọc, thích thú ngắm cô bé dần tức giận.

“Chú
Quan xấu lắm!”, Cổ Liên tức giận quay mặt đi, không thèm nhìn Quan Ân nữa.

“Ha
ha ha… Được rồi, được rồi, không trêu cháu nữa!”, Quan Ân đặt Liên Liên xuống
ghế, tiện tay lấy từ trong cặp ra một hộp bánh tart hoa quả để trước mặt cô bé:
“Này! Đừng bảo chú Quan không mua gì ngon cho cháu nữa nhé”.

“Yeah!
Vạn tuế!”, Cổ Liên vui mừng vỗ tay, cơn giận khi nãy lập tức tan biến: “Này! Chị…
ờ…chị Trần Ngôn phải không ạ, chị pha cho chú Quan cốc trà đi!”, Cổ Liên nói với
cô giúp việc đang định tiếp tục công việc lúc trước.

“Được,
Liên Liên!”, cô gái tên Trần Ngôn quay người bước vào nhà.

“Cô ấy mới đến à? Nếu không, cháu phải nhớ tên rồi
chứ”, Quan Ân quay đầu nhìn theo bóng lưng cô gái.

“Vâng!”, Cổ Liên cầm chiếc bánh vàng ươm trên tay,
đưa vào miệng thưởng thức: “Bà nội thuê chị ấy trong thời gian cháu về nhà cô
Tuệ, đến bây giờ vẫn chưa tròn một tháng”.

“Ừm”, Quan Ân gật đầu, rồi nhìn ngang ngó dọc: “Bà
cháu đâu?”.

“Bà và cô Tuệ đi mua đồ trang sức rồi. Nghe nói ba
tháng nữa bà phải tới dự lễ đính hôn của con gái một ông chủ nổi danh trong giới
kinh doanh, cụ thể thì cháu cũng không rõ lắm!”, Cổ Liên nhíu mày miễn cưỡng trả
lời.

“Hình như cháu rất ghét hội hè?”, Quan Ân cười xoa đầu
Cổ Liên.

“Vâng, đúng vậy ạ!”, Cổ Liên tỏ vẻ khó chịu, bất chợt
chuyển ánh mắt sang phía Quan Ân: “Phải rồi, chú Quan tìm cháu có việc gì ạ?”.

“Ha ha, bị cháu nhìn thấu rồi!”, Quan Ân ngượng
ngùng gãi đầu: “Lần này đến, chú có việc muốn thỉnh giáo cháu đây”.

“Chú nói đi, việc gì ạ?”, Cổ Liên ra vẻ người lớn
nhìn chú cảnh sát.

“Thật ra chú đang điều tra một vụ án mạng kỳ lạ”,
trong phút chốt vẻ mặt Quan Ân trở nên nghiêm túc: “Tính đến nay, số người chết
đã lên tới bốn người rồi”.

“Án mạng kỳ lạ, ý chú là?”, Cổ Liên khó hiểu hỏi lại.

“Đây là điều mà phía cảnh sát bọn chú khó hiểu nhất”,
Quan Ân nhíu mày: “Trên cơ thể những người chết đều không có lấy một vết thương
nào, nên bên pháp y không thể hiểu vì sao họ chết. Mà dáng vẻ của họ lúc chết
cũng rất kỳ lạ. Cháu có sợ không, chú cho xem ảnh?”.

“Đến cái sọ người khinh khủng như thế cháu còn chẳng
sợ, lại sợ xác chết ạ?”, Cổ Liên chun mũi vẻ không phục: “Chú lấy ra đi, cháu
xem nào!”.

“Ha ha”, Quan Ân cười khẽ rồi lấy trong túi ra mấy tấm
ảnh đưa cho Cổ Liên.

“Những… những người này khi chết biểu hiện rất kỳ quặc…”
Cổ Liên lật giở mấy tấm ảnh: “Sao trông họ giống như vừa gặp ma vậy nhỉ?”.

“Đúng vậy! Đây là kết luận duy nhất của bên pháp y.”
Quan Ân xem xét kỹ từng xác chết trong ảnh: “Toàn bộ bốn người trong ảnh đều do
sợ quá mà chết”.

“Anh Quan, trà của anh đây!”, cô gái với cái tên Trần
Ngôn nhẹ nhàng đặt cốc trà nóng đang bốc khói xuống trước mặt Quan Ân.

“Cảm ơn!”, Quan Ân mỉm cười nhìn cô.

“Chú Quan, những người này tên gì ạ?” Cổ Liên vùi đầu
vào xem đi xem lại những tấm ảnh.

“À, đây là một gia đình ba người, người bố tên là Trần
Yên Hoa, mẹ là Lý Yến, còn cô con gái là Trần Nhiên…”

Đột nhiên, “bịch” một tiếng lớn, Quan Ân và Cổ Liên
giật bắn mình, nhanh chóng nhìn về phía vừa phát ra tiếng động. Họ bất ngờ phát
hiện cô gái trẻ vừa đi được một quãng mặt mày tái mét, ngã lăn xuống đất ngất xỉu…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3