Liên hoa yêu cốt - Phần III - Chương 01

Xác chết quyến rũ

Tựa

Đêm đen như mực!

Trên con đường núi âm u, nhóm người đốn gỗ ra sức chạy
đua với màn đêm. Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông khỏe mạnh cao lớn, vác trên
vai bó củi, thành thạo bước đi trên con đường núi gồ ghề trơn trượt.

“Oa… oa…” Bỗng nhiên từ đâu vọng tới tiếng trẻ sơ
sinh khóc, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đại ca!” Một người đàn ông bé nhỏ khắc khổ liền kéo
tay người đàn ông đi đầu: “Sao chỗ này lại có tiếng trẻ con khóc nhỉ? Hay chúng
ta qua đó xem sao?”.

“Đừng để ý những việc không phải của mình!” Người
đàn ông được gọi là đại ca vẫn tiếp tục bước về phía trước: “Muốn thì tự đi, chứ
muộn thế này rồi để vợ ở nhà một mình không an toàn. Tôi không hứng thú với mấy
chuyện đó. Về nhà thôi!”. Nói xong câu ấy, anh ta cũng đã đi thêm được đến mười
mấy mét.

“Cẩu Tử, Đại Kiều nói đúng đấy! Đừng lo chuyện không
phải của mình.” Những người đốn gỗ khác góp lời và tiếp tục nối bước người dẫn
đầu xuôi xuống núi.

“Hứ! Bọn nhát gan!” Gã đàn ông nhỏ bé tên Cẩu Tử
nhìn theo đám người đang xa dần, nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Tỏ vẻ ta đây trung
thực đường hoàng. Lần trước lúc Kim Trụ cho chơi em gái hắn, chẳng phải chính
gã Đại Kiều cầm thú này ra tay tàn bạo nhất sao? Giờ còn bày đặt nghĩ đến người
đàn bà của mình. Đạo đức giả!”. Cẩu Tử vừa chửi vừa tiến về phía phát ra tiếng
khóc. Trong lúc vô tình, âm thanh đó bất chợt biến mất, hắn cũng đã đến chỗ rậm
rạp nhất của rừng cây: “Kỳ lạ thật, rõ ràng tiếng khóc phát ra từ đây, sao giờ
lại không nghe thấy gì?”. Vào thời khắc ấy, rừng cây âm u cực kỳ yên tĩnh không
một tiếng động, “Mẹ kiếp! Gặp ma rồi!”.

Cẩu Tử thầm rủa, nhanh chóng quay đầu định bỏ đi, bất
chợt há miệng đứng sững tại chỗ. Dưới ánh trăng vằng vặc, một người con gái tuyệt
đẹp lõa thể đang thả mình giữa khoảnh đất trống. Khuôn mặt mỹ miều, bầu ngực đầy
đặn, vòng eo thon thả, lại cả chốn sâu kín quyến rũ nhất của phụ nữ, toàn bộ đều
lộ rõ trước mắt Cẩu Tử, khiến hắn nhìn mà phần dưới cứ cứng lên từng chặp. Chầm
chậm bước về phía người con gái, Cẩu Tử cúi người xuống. Vừa thấy rõ gương mặt ấy,
hắn bỗng giật bắn mình.

“Nhị Nha, sao em lại ở đây!” Cẩu Tử đưa tay lắc lắc
cơ thể người con gái kia.

“Á…” Hắn đột nhiên thét lên rồi bò lăn về phía sau mấy
mét. Da thịt cô gái trên mặt đất đã lạnh ngắt, rõ ràng thi thể ấy đã chết cứng
từ lâu.

“Nhị… Nhị Nha!” Cẩu Tử bò lê trên mặt đất lắp bắp một
hồi. Cũng chẳng biết bao lâu sau, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Thi thể cô gái tuy đã cứng lạnh nhưng không hiểu vì sao nhìn bề ngoài lại tựa
như đang ngủ, đồng thời trên thân phát tỏa mùi hương thanh tao đến mê người.
Mùi hương ấy hít vào mũi giống như một thứ bùa yêu mạnh mẽ, khiến Cẩu Tử trong
thoáng chốc bùng lên một dục vọng cuồng bạo: “Nhị Nha, lúc sinh thời em là một
đóa hoa trong thôn, là niềm khao khát của bao nhiêu trai làng”. Cẩu Tử lần lần
quay về bên cạnh xác chết, đôi tay dâm dục chụp lấy khuôn ngực căng đầy kia:
“Anh biết mình không xứng với em, nhưng giờ đằng nào em cũng chết rồi, cho phép
anh được thưởng thức em chút đi…”. Bầu ngực trong bàn tay tuy đã lạnh ngắt
nhưng cảm giác vẫn mềm mại khiến Cẩu Tử hoàn toàn tiêu tan toàn bộ lý trí chỉ
trong thoáng chốc, điên cuồng đè lên thi thể…

Từ sau đêm đó, người trong thôn chẳng ai còn thấy lại
cái dáng người nhỏ con ngắn ngủn của Cẩu Tử nữa…

1 Mộng

“Tỷ tỷ!” Cô bé có mái tóc màu lam nhạt khóc rưng rức:
“Muội chưa bao giờ muốn lên cái Thiên đình gì đó, muội muốn vĩnh viễn ở bên tỷ”.

“Đi đi, Úy Úy, bất kể trốn tới đâu, đều không được để
người trên Thiên giới phát hiện.” Cô bé tóc đen phất tay tạo ra một kết giới
bao chặt lấy cô bé tóc xanh mà biến mất.

“Tỷ…” Trong khoảng sân trống vẫn còn vọng lại tiếng
kêu cuối cùng của cô bé tóc xanh.

“Tạm biệt, Úy Úy.” Những giọt lệ trong veo thánh
thót rơi xuống từ khóe mắt, nơi khoảnh sân tối đen chỉ còn lại một mình bóng
dáng cô độc của cô bé tóc đen…

“Úy Úy!” Cổ Liên bỗng mở choàng mắt. Cô bé với mái
tóc màu lam nhạt trong giấc mộng vừa rồi rốt cuộc là ai? Sao mình lại biết tên
cô bé ấy? Và sao mình lại rơi nước mắt?

Lam Úy, cái tên này và con người đó, mỗi lần xuất hiện
trong giấc mơ, Cổ Liên đều cảm thấy nỗi đau thương sâu sắc, như thể bản thân
đang bị ảnh hưởng bởi nỗi bi thương của cô bé ấy. Lần nào Cổ Liên cũng giật
mình tỉnh giấc trong nước mắt, nhưng khi dậy lại không sao nhớ nổi dáng vẻ của
cô bé kia, chỉ mơ hồ nhớ được mái tóc tơ xanh mướt như màu trời.

Giơ tay lau khô giọt lệ nơi khóe mắt, Cổ Liên khẽ
khàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng bảy rưỡi sáng.

“Liên Liên, mau dậy thôi!” Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng
vào tiếng Phương Tĩnh Hương: “Nào con mèo lười của bà, mau dậy thôi! Chỉ lát nữa
là thầy giáo Bạch đến rồi!”. Cửa bật mở, Phương Tĩnh Hương cầm chiếc váy màu
xanh bước tới.

“Bà nội, hôm qua gia đình cô Tuệ gửi thư đến.” Cổ
Liên giơ cao cánh tay để bà mặc váy cho.

“Bà biết rồi, gia đình cô Tuệ muốn cô ấy về một chuyến,
hình như cháu gái cô ấy bị mất tích.” Cầm sợi dây buộc tóc, Phương Tĩnh Hương
chải đầu cho cháu gái.

“Bà nội”, Cổ Liên nắm lấy gấu áo của Phương Tĩnh
Hương lắc lắc: “Bà nội, Liên Liên cũng muốn đi”.

“Không được, gia đình cô Tuệ ở tận miền núi trong đại
lục, rất nguy hiểm!” Phương Tĩnh Hương nói nghiêm túc.

“Nhưng mà người ta chưa bao giờ được tới đại lục đây
này!” Cổ Liên tiếp tục nài nỉ.

“Không được là không được! Liên Liên phải luyện
dương cầm, nhất định không được đi!” Phương Tĩnh Hương cau mặt: “Mau đi đánh
răng rửa mặt đi, chỉ lát nữa là thầy Bạch tới rồi”.

“Vâng…” Cổ Liên mím môi, giận dỗi bước xuống lầu…

“Ngôn ngữ âm nhạc thông dụng trên thế giới đều sử dụng
những ký hiệu trên năm đường kẻ song song đều đặn, là một phương pháp ghi chép
nhạc bằng các nốt nhạc khác nhau và những ký hiệu khác…” Trong phòng khách sáng
trưng, Bạch Hạo Đan ngồi bên cửa sổ, giảng cho Cổ Liên kiến thức cơ bản về
dương cầm, còn cô bé ngồi cạnh với ánh mắt mơ màng như thể tâm trí đang lang
thang tới tận phương nào: “Nói một cách đơn giản thì là… Liên Liên!”.

“Dạ!” Bị gọi bất ngờ một tiếng, Cổ Liên giật mình
quay về thực tế: “Thầy Bạch, thầy bảo gì ạ?”.

“Haizzz…” Bạch Hạo Đan khẽ thở dài, bước tới ngồi
trước mặt Cổ Liên: “Liên Liên, có phải thầy giảng rất chán không?”.

“Không ạ.” Cổ Liên cười to: “Thầy Bạch giảng rất
hay!”.

“Vậy
sao con không tập trung?” Hạo Đan xoa đầu cô học trò nhỏ.

“Bởi
vì…” Cổ Liên buồn bã nhìn Bạch Hạo Đan: “Vì cô Tuệ phải về quê, Liên Liên cũng
muốn đi cùng nhưng bà nội không cho”.

“Vậy
thầy Bạch đưa Liên Liên đi nhé?” Hạo Đan cười nhẹ, nụ cười rạng rỡ đẹp tựa mẫu
đơn.

“Vâng!”
Cổ Liên lập tức đổi buồn thành vui, nhào tới ôm chầm lấy cổ Hạo Đan, hôn đánh
“chụt” một cái lên má anh.

“Liên
Liên…” Hạo Đan đờ người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

“Thầy
Bạch, thầy sẽ thuyết phục bà nội phải không?”, Cổ Liên vừa lắc tay Hạo Đan vừa
nhõng nhẽo.

“Liên
Liên.” Hạo Đan nhẹ nhàng nhấc Cổ Liên lên đùi: “Đưa Liên Liên đi chẳng vấn đề
gì, nhưng thầy có một điều kiện”.

“Điều
kiện gì ạ?” Cổ Liên sốt sắng hỏi.

“Liên
Liên phải nhớ, sau này không được tùy tiện hôn đàn ông, rõ chưa?” Hạo Đan chăm
chú nhìn Cổ Liên.

“Liên
Liên biết rồi!” Cổ Liên vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ của mình trong không khí.

“Ha
ha, Liên Liên thật ngoan!” Hạo Đan mỉm cười véo mũi học trò một cái.

“A
ha… Mình được đến nhà cô Tuệ rồi, được đến nhà cô Tuệ rồi…” Cổ Liên vui mừng
reo hò nhảy nhót khắp phòng.

Bạch
Hạo Đan ngoại truyện

Nguyên
thân ta là một bông mẫu đơn trắng. Điểm khác biệt với những đóa mẫu đơn khác
chính là nhụy hoa của ta có màu đỏ tươi rực rỡ - thắm như màu máu. Lúc vừa chào
đời, cha mẹ liền kết luận ta là đóa hoa nghìn năm hiếm gặp trong Mẫu Đơn tộc, rất
vô tình nhưng một khi đã động lòng thì sẽ như con tằm rút hết ruột mà yêu đến
chết.

Vào
cái hôm ta tu thành hình người, các trưởng lão trong tộc đều đến bói số mệnh
cho ta. Họ nói tương lai ta sẽ được ban chức tước trên Thiên đình, được định đoạt
để trở thành niềm tự hào của tộc Mẫu Đơn. Ta chỉ cười, Thiên giới thì có gì hay
ho chứ? Nào là cung vàng điện ngọc, quần là áo lượt, nem công chả phượng… song
thực ra nơi đó còn lạnh lẽo hơn cả chốn nhân gian. Ta vốn chưa từng để tâm đến
mấy thứ thăng tiến thành tiên, lại càng chẳng muốn trở thành cái gì mà niềm tự
hào của tộc. Ta chỉ muốn được một mình sống cuộc đời yên tĩnh mà thôi. Ha ha…
Quả nhiên ta vô tình thật.

Thế
nhưng số phận lại cứ hay trêu người. Năm thứ ba trăm kể từ ngày ta tu thành
hình người, Vương Mẫu trên Thiên đình mở hội bàn đào, Mẫu Đơn tộc cũng vinh dự
nhận được một suất tham gia. Vẫn nhớ lúc ấy, cha mẹ trang điểm cho ta quả thật
còn đẹp hơn cả thần tiên trên trời, khiến ta cực kỳ chán ghét. Vốn đã đẹp, lại
qua quá trình tô điểm kỳ công của họ, nên đứng trước mọi người ta đã thực sự trở
thành chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, đến mức tất cả quần tiên ở đó,
bao gồm cả Quan Âm Nam Hải, đều lặng người ngắm nghía. Mà ta thì ghét cảm giác
đó quá đỗi, thật chẳng khác gì một con thú bị nhốt vào lồng cho người ta mặc sức
chiêm ngưỡng. Có điều, vì tộc Mẫu Đơn, ta vẫn phải nhẫn nhịn cảm giác khó chịu,
tiến về phía trước hành lễ.

“Ồ,
nhân tài Mẫu Đơn tộc thật như lá mùa thu.” Ngọc Hoàng mỉm cười nhìn ta rồi quay
sang Vương Mẫu ngồi kế bên: “Vương Mẫu, Dao Hoa cung xinh đẹp mỹ lệ của khanh
chẳng phải vẫn chưa có cung chủ hay sao? Mẫu đơn dù gì cũng là vua của trăm hoa,
theo trẫm, việc đó giao cho Hạo Đan phụ trách đi!”.

“Thần
thiếp cũng có ý đó!” Vương Mẫu vui mừng ra lệnh: “Hạo Đan, ngươi cảm thấy
sao?”.

Nực
cười, thật vô cùng nực cười! Được thân cận với Vương Mẫu và Ngọc Hoàng là điều
bao người ao ước mà chẳng được, ta lại có thể không đồng ý sao? Mặc dù lòng ta
thật sự không muốn.

“Hạo
Đan tuân mệnh.” Ta đáp như một cái máy, thốt ra lời chẳng hề muốn nói. Lúc đó
ta quả thực không biết mình nên tỏ thái độ như thế nào. Mơ hồ, ta thấy toàn bộ
quần tiên đang tiến tới chúc mừng cha con ta, rồi lại mơ hồ nhìn họ rời đi. Ta
thấy họ ở giữa không trung khinh khỉnh nhìn ta dưới đất với nụ cười giả tạo và
những lời khách sáo…

Các
tiên nữ chốn Thiên giới cũng chẳng hơn gì! Lời đánh giá này ta đưa ra lúc gặp mặt
mọi người vào cái ngày đầu tiên tới Dao Hoa cung. Nhìn đám tiên nữ, cô nào cũng
hành lễ trước mình với vẻ e lệ ngượng nghịu, trong lòng ta bỗng chốc tràn ngập
khinh thường. Hóa ra các tiên nữ thượng giới cũng chẳng hơn gì những cô gái dưới
trần gian, cũng chỉ biết say mê vẻ ngoài quyến rũ của ta. Họ không biết thực ra
bình sinh ta hận nhất chính là dung mạo của bản thân. Rõ ràng là nam tử, sao lại
mang nhan sắc vượt quá các nữ tử trên đời chứ? Lúc còn ở trong tộc, chính khuôn
mặt ấy của ta đã khiến tất cả những cô gái chưa lấy chồng phải đắm say đến cầu
xin tình yêu. Ta cứ từ chối từng người, từng người một, khiến họ bị tổn thương
sâu sắc, nhưng bản thân thì trước sau không hề động lòng. Ha ha… đúng là vô
tình thật, điểm đó cha mẹ ta đã sớm biết từ lâu. Dần dần không còn cô gái nào tỏ
tình nữa, ta nhẹ hết cả người…

“Lam
Liên tiên tử Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!” Âm thanh trong trẻo tựa tiếng
chuông bạc bất chợt vang lên cắt đứt dòng suy tư của ta. Ngẩng đầu lên, ta thấy
trước mặt một cô gái chừng mười ba, mười bốn tuổi khoác trên mình bộ váy áo màu
thiên thanh, choàng thêm khăn voan trắng, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật đôi mắt to
tròn mang sắc xanh lam của băng giá nghìn năm. Đôi mắt ấy sáng long lanh nhưng
không hề có chút niềm vui, in hằn trong đó là muôn vàn thăng trầm của cuộc sống.

“Cô chính là Lam Liên tiên nữ?” Ta hơi kinh ngạc
nhìn cô gái: “Ta đã xem qua những ghi chép về cô, cô là một trong năm tiên nữ
chấp sự cấp bậc cao nhất, sao hôm nay lại tới trễ?”. Ta nhìn cô ấy với ý định
tìm kiếm nét e lệ ngượng ngùng vẫn thường thấy ở các tiên nữ khác, nhưng tuyệt
nhiên không hề có.

“Khởi bẩm Cung chủ, tiểu tiên hôm nay giáng trần để
dẫn dắt Liên hoa yêu cốt đời thứ hai nên đến muộn, mong Cung chủ thứ lỗi.” Lời
đáp bình tĩnh, giọng điệu nghiêm trang, trong lòng ta thoáng chốc nảy sinh cảm
tình sâu sắc với vị tiên nữ này.

“Không sao, phàm là công việc, đều phải lấy đại cục
làm trọng.” Nhẹ nhàng đứng dậy bước tới trước mặt cô ấy, ta đưa ra một lệnh
bài: “Sau này nếu có việc quan trọng cần tìm ta thì không cần phải đợi lệnh
truyền nữa, cứ cầm theo lệnh bài này mà trực tiếp vào. Năm tiên nữ chấp sự cao
cấp mỗi người một tấm, đây là của cô”.

“Đa tạ Cung chủ!” Cô ấy đón lấy lệnh bài và cúi đầu
hành lễ với ta, trên khuôn mặt vẫn nguyên sắc thái vô cảm khiến ta ngạc nhiên!
Lẽ nào trong mắt cô ấy, dung mạo của ta không đáng giá chút nào? Người này quả
là thú vị, ta nghĩ ngợi rồi trở về chỗ ngồi. Lúc đó ta không hề ý thức được rằng,
chỉ lần gặp đầu tiên, ta đã để cô ấy chiếm giữ một vị trí quan trọng trong trái
tim mình.

Ta đã từng muốn để cô ấy ở bên giúp việc cho mình,
nhưng cô ấy cự tuyệt với lý do phải dẫn dắt Liên hoa yêu cốt, thân mình mang nộ
khí, cô ấy không hy vọng để bất kỳ ai chịu ảnh hưởng của nộ khí, thật thiện
lương làm sao!

Cho nên từ hôm đó, không biết vô tình hay hữu ý ta càng
hay ngắm nhìn cô ấy. Rồi ba vạn năm trôi qua nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ,
quãng thời gian đó, cô ấy tổng cộng dẫn dắt được ba đời Liên hoa yêu cốt. Nhìn
cô ấy mỗi lần trở về đều khổ sở vì nộ khí ngập thân, đứng bên hồ sen với dáng vẻ
đầy nhẫn nại và chịu đựng, lòng ta lại quặn đau như thể vừa bị khoan một lỗ. Ta
bắt đầu nuôi mối hận Ngọc Hoàng, hận ngài đã quá bất công. Nộ khí của ba vạn
đóa hoa sen vì sao chỉ để mình cô ấy gánh chịu?

Mái tóc màu lam sáng của cô ấy từ từ chuyển sang nâu
nhạt, rồi dần thành nâu sẫm, khiến lòng ta càng thêm đau như cắt. Cho đến cuối
cùng, vào cái ngày Nhẫm Nhiễm - Lan Hoa tiên nữ vẫn ở bên giúp việc cho ta - bảo
rằng Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu sắp được sinh ra, ta đã không còn muốn nhìn
thấy nữa. Vậy là ta tuyên bố bế quan tu luyện, mượn điều đó mà xoa dịu cõi
lòng.

Nhưng rốt cuộc ta vẫn không thể nhịn được phải bói một
quẻ số mệnh cho cô ấy. Quẻ bói khiến ta không thể an lòng: Những ngày ta bế
quan chính là lúc thảm kịch của cô ấy đến gần. Ta vội vã gọi Cốc Liên đến, định
nói cho cô ấy biết đầu đuôi, song lúc gặp cô ấy, ta lại chẳng thể khống chế cảm
xúc mà tiến tới ve vuốt mái tóc dài kia. Nhìn cô ấy lùi lại vẻ ngạc nhiên, ta lập
tức nhận ra mình đã hành động một cách quá ngớ ngẩn. Thở dài một tiếng, ta bèn
lệnh cho cô ấy lui ra. Những bất an vốn kìm chặt trong lòng càng được thể nổi
lên như sóng.

Ngày hôm đó về phòng, ta cho niêm phong cánh cửa sau
lưng, dấu niêm phong hiệu lực trong hai nghìn năm. Ta dành thời gian chuyên tâm
tu luyện, cố gắng không nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến Cốc Liên, vì vậy
trong hai nghìn năm đó ta sống cũng gọi là yên ổn. Cho đến khi niêm phong được
mở, những gì ta nhìn thấy là một Dao Hoa cung vắng lặng chẳng một bóng người.
Mai Hoa tiên nữ đã bị giết, mà hung thủ không ai khác chính là Hàn Cốc Liên. Thật
nực cười, một người chưa từng màng danh lợi như cô ấy, sao có thể là hung thủ
giết người?

Tức giận đùng đùng, ta chạy tới tìm Ngọc Hoàng và nhận
được sự thật mà mình mong đợi: Hóa ra đến cả Ngọc Hoàng và Phật Tổ cũng chẳng
thể bói được kẻ giấu mặt đứng sau toàn bộ sự việc. Rốt cuộc đó là ai?

Qua đầm sen trong cung, ta nhìn thấy bảy lần chuyển
kiếp bi thảm của Cốc Liên mà hối hận đến tứa máu trong lòng. Nếu lúc đó ta
không bế quan, nếu lúc đó ta không chạy trốn lòng mình… biết đâu đã xoay chuyển
được mọi việc? Rồi vào kiếp thứ tám, Cốc Liên đã tìm cách lừa gạt, không uống
bát canh Mạnh Bà và bắt đầu điên cuồng trả thù. Cô ấy dẫn dắt được Liên hoa yêu
cốt đời thứ sáu, lấy thân phận người phàm hấp thu hết một nửa nộ khí, đồng thời
hãm hại chuyển thế của Mai Hoa tiên nữ, cuối cùng khiến Hàn gia suy tàn.

Tuy nhiên, bản thân cô ấy vì hao tổn quá nhiều pháp
lực nên thân thể suy kiệt, không thể chống đỡ nổi với nộ khí trên người. Kết quả
là nộ khí của ba vạn đóa sen phun trào ra ngoài, cả một thành phố bị mây đen
bao phủ đẩy đến mấp mé bờ vực diệt vong.

Ta không ngờ sự thể lại đến nông nỗi này. Nếu biết
trước, lúc đầu khi giúp cô ấy tiêu diệt Dụ Dâm, ta đã truyền cho cô ấy một chút
tiên khí. Đó chính là sơ suất của ta.

Cuối cùng khi cô ấy nhập ma, ta không thể ngồi yên
được nữa, đâm bổ đến Nam Thiên môn, nhưng bị Nhị Lang Thần Dương Tiễn chặn ở
đó.

“Ngọc Hoàng có lệnh, Hạo Đan cung chủ không được
giáng trần!”, Nhị Lang nói.

“Hàn Cốc Liên là người của Dao Hoa cung ta, ta có
quyền trừng trị! Mau tránh ra!”, ta trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu điên dại.

“Chặn lại!” Một hiệu lệnh phát ra, cả nghìn thiên
binh bổ nhào vào ta…

Bọn họ đâu phải là đối thủ của ta. Chưa đến nửa tuần
hương đã bị ta dẹp gọn, cả đến Dương Tiễn cũng thúc thủ chịu trói. Tưởng như đã
có thể qua cửa rồi, bỗng từ phía sau một cơn gió vút đến tấn công ta một cách bất
ngờ. Đáng chết! Ta sơ ý quá! Cổ ta đau nhói, cả thân thể đổ ập về phía trước,
ngã vào lòng Dương Tiễn. Trước khi rơi vào hôn mê, ta nhìn thấy một bóng hình
màu đỏ kèm theo tiếng thở dài rất khẽ. Vì sao? Ta không hiểu, Na Tra, vì sao
ngươi lại đánh lén ta? Chúng ta chẳng phải bạn bè thân thiết hay sao? Ta mang
câu hỏi đó chìm vào cõi tối tăm.

Trong màn đêm mịt mùng bất tận, dường như ý thức của
ta chẳng còn nằm ở thân thể mà đã phiêu diêu đến nơi thể xác không thể đến. Ta
nhìn thấy linh thú Đế Thính đưa tay tát thẳng vào mặt Cốc Liên.

“Không!” Ta thét lên, nhưng thân thể lại không sao cử
động, chỉ biết trơ mắt nhìn Cốc Liên dần dần đi vào cõi chết. Một giọt nước mắt
màu xanh lam từ khóe mắt cô ấy rơi xuống, ta thậm chí có thể cảm nhận được nỗi
bi thương và tuyệt vọng cuối cùng của cô ấy…

Không biết bao lâu sau, tỉnh dậy khỏi cơn mê, điều đầu
tiên ta thấy là đôi mắt đỏ hoe của Nhẫm Nhiễm. Aizzz… đàn bà, rõ phiền phức!
Làm thì không làm chỉ biết khóc, có mấy ai được kiên cường như Hàn Cốc Liên?

“Cung
chủ, ngài tỉnh rồi!” Nhẫm Nhiễm lau nước mắt, vội vã đỡ ta ngồi dậy.

“Cốc
Liên sao rồi?”, ta khẩn thiết hỏi, hồi tưởng lại giấc mộng chẳng lành khi nãy.

“Lam
Liên tiên nữ đã…” Nhẫm Nhiễm chưa nói hết câu, ta cũng hiểu: Kiếp thứ tám của Cốc
Liên đã kết thúc.

Khép
hờ đôi mắt, ta lảo đảo đứng lên, quỳ trước điện cầu xin Ngọc Hoàng cho phép
mình giáng trần. Ngọc Hoàng không đồng ý, nên ta cứ quỳ mãi, ròng rã suốt một
trăm ngày. Trong thời gian đó, rất nhiều tiên gia cầu xin giúp ta, đến Vương Mẫu
cũng nói hộ vài lời. Cuối cùng Ngọc Hoàng cũng mềm lòng, đồng ý lời thỉnh cầu của
ta…

Trước
lúc xuống trần, ta có tới Phật giới gặp Phật Tổ. Trò chuyện cùng Như Lai, ta được
biết năm đó những mảnh vỡ từ chiếc bình thuần ngọc pháp khí của Quan Âm sau khi
hút nộ khí trên người Cốc Liên đã hóa thành những mảnh sứ đen oán hận, mà chúng
lại biến mất một cách bí ẩn. Nhất định do kẻ giấu mặt đứng sau đã đạo diễn toàn
bộ, nên Phật Tổ thỉnh cầu ta phải tìm cho ra những mảnh vỡ đó. Ta vui vẻ nhận lời…

Từ
từ hạ phàm, nhìn thấy cô bé bên trong kết giới, ta cảm thấy lòng cảm khái vô hạn.
Lần này ta quyết không để cô ấy phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa đâu…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3