Điểm dối lừa - Chương 125 - 126
Chương 125
Thế là hết! Rachel thầm nghĩ…
Cô và Tolland ngồi sát vào nhau, mắt chăm chú nhìn
nòng súng máy của Delta-Một đang chĩa thẳng vào họ. Thật không may, lúc này
Pickering đã biết được địa chỉ mà Rachel fax thông tin tới:
- Văn phòng Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton…
Rachel nghĩ rằng có lẽ cha cô thậm chí sẽ chẳng bao
giờ nhận được những thông tin mà Pickering vừa nhắn vào trong máy văn phòng của
ông. Rất có thể là sáng sớm mai Pickering sẽ về đến văn phòng của Thượng nghị
sĩ Sexton trước khi bất kỳ người nào kịp đặt chân tới đó. Nếu đến trước, ông ta
sẽ thu hết những tài liệu được gửi tới, xoá tin nhắn lưu trong máy, và không
cần phải sát hại Thượng nghị sĩ nữa. Có lẽ William Pickering là một trong số ít
người ở Washington có khả năng vào trong toà văn phòng nghị viện một cách êm
thấm và suôn sẻ. Xưa nay Rachel vẫn luôn bị ngạc nhiên khi thấy chỉ cần nhân
danh "an ninh quốc gia" là người ta có thể làm mọi chuyện.
Dĩ nhiên nếu làm thế vẫn không xong thì Pickering chỉ
cần cho máy bay áp sát vào cửa sổ văn phòng và phóng một quả tên lửa Hellfire
vào là xong, Radiel thầm nghĩ. Nhưng thâm tâm cô mách bảo rằng ông ta sẽ không
phải viện đến hạ sách đó.
Ngồi sát bên Tolland, Rachel ngạc nhiên thấy ông đang
dịu dàng xiết chặt tay cô. Những ngón tay ông đan vào tay cô, dịu dàng, mạnh mẽ
và thân thuộc đến mức tưởng như họ đã từng làm thế rất nhiều lần trong đời. Ước
gì lúc này Rachel được nằm trong vòng tay Mike, được tránh xa những tiếng gầm
gào đầy đe doạ của dòng nước xoáy dưới chân họ.
Sẽ chẳng bao giờ. Rachel hiểu, chuyện ấy là không thể.
Michael Tolland thấy mình đúng là kẻ tìm thấy hi vọng
sống đúng vào lúc bị điệu đến giá treo cỗ.
Số phận thật trớ trêu.
Bao năm sau cái chết của Celia, Tolland đã phải trải
qua những đêm dài đau đớn và cô quạnh, đến nỗi nhiều lúc ông nghĩ tới cái chết
để trốn chạy tất cả. Tuy nhiên, ông đã không làm điều đó, và tự nhủ rằng ông có
thể sống một mình. Hôm nay, lần đầu tiên sau bao năm đằng đẵng, ông bắt đầu
hiểu ra những điều mà bạn bè vẫn thường nói với ông.
Mike, cậu không cần phải sống một mình mãi, cậu sẽ lại
tìm thấy tình yêu.
Xiết tay Rachel thật chặt, ông cảm thấy số phận mình
thật trở trêu. Định mệnh thật độc ác. Tolland thấy những bức tường vô hình bao
kín trái tìm ông từ bao lâu đang rơi rụng lả tả. Trong thoáng chốc, trên boong tàu
Goya này, Tolland lại thấy hồn ma của Celia hiện về như nàng đã từng hiện về
biết bao lần trong quá khứ.
Giọng nói của nàng như hoà lẫn vào tiếng đại dương…
nhắc lại những lời cuối cùng nàng đã nói với ông trước khi ra đi mãi mãi.
"Anh sẽ tiếp tục sống. - Nàng thì thầm. - Hãy hứa
với em là anh sẽ tìm cho mình một tình yêu khác".
"Anh sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người nào khác.
- Tolland trả lời nàng.
Celia mỉm cười, đầy trí tuệ:
"Rồi anh sẽ học cách làm điều đó".
Giờ đây, trên boong tàu Goya, Tolland biết ông đã học
được điều đó. Một nguồn xúc cảm dạt dào trong trái tim ông.
Hạnh phúc.
Và cùng với nó là ý chí sống mãnh liệt.
Pickering cảm thấy khó tập trung một cách khác thường
khi tiến lại gần hai tù nhân của mình. Ông dừng lại trước mặt Rachel, thầm ngạc
nhiên thấy giây phút này không khó khăn như ông vẫn tưởng.
- Đôi khi vì tình huống bắt buộc nên chúng ta phải làm
những điều mình không hề muốn.
Ánh mắt Rachel nhìn xoáy vào ông, không khoan nhượng:
- Chính ông đã tạo ra tình huống này.
- Có chiến tranh là có tổn thất. - Pickering nói,
giọng tự tin hơn. Hãy thử hỏi Diana Pickering, hay bất cứ ai đã ngã xuống cho
dân tộc nay mà xem. - Điều này cô phải hiểu chứ, Rachel. - Ông nhìn thẳng vào
mắt Rachel - Iactura paucourm serva multos.(1)
(1) Sadomasochsim (tiếng Anh) - ác dâm (N.D).
Nhìn vẻ mặt của Rachel, ông biết cô gái hiểu câu nói
đó - đây là điều mà những nhân viên an ninh vẫn thường nói. Hi sinh một vài
người để cứu rất nhiều người.
Ánh mắt Rachel nhìn Pickering đầy ghê tởm:
- Lúc này tôi và Michael thuộc về cái một vài ấy của
ông có phải không?
Pickering suy tính. Nhưng không còn cách nào khác. Ông
quay lại bảo Delta-Một:
- Giải cứu đồng đội của anh rồi kết thúc phi vụ này
nhanh đi.
Delta-Một gật đầu…
Pickering nhìn Rachel một lần cuối rồi sải bước lại
bên lan can gần cầu thang dẫn xuống boong dưới, quay mặt nhìn ra biển. Ông
không muốn tận mắt chứng kiến cảnh này.
Xiết chặt báng súng, liếc nhìn đồng đội của mình,
Delta-Một cảm thấy mình thật quyền uy. Việc còn lại bây giờ chỉ là đóng cánh
cửa lật dưới chân Delta-Hai, thả cậu ta ra khỏi cánh tay sắt, rồi khử Rachel
Sexton và Michael Tolland.
Rủi thay, Delta-Một đã nhận ra sự rối rắm ở bảng điều
khiển gần cánh cửa giật - một loạt cần gạt và núm vặn chắc chắn để điều khiển
cánh cửa giật, môtơ tời, và hàng loạt chức năng khác nữa.
Anh không có ý định giật nhầm cần và thả con tàu lặn
xuống biển, để doạ mạng sống của bạn mình.
Loại trừ tất cả mọi bất trắc. Không cần phải hấp tấp.
Anh sẽ buộc Tolland phải làm điều đó. Và để đảm bảo
rằng ông ta sẽ không giở bất cứ thủ đoạn nào, Delta-Một sẽ dùng biện pháp bảo
đảm mà đội lính đặc nhiệm vẫn gọi đùa là "vật ký quỹ biết thở".
Chia rẽ đối tượng và bắt chúng chống lại nhau.
Delta-Một quay nòng súng sang chĩa thắng vào mặt
Rachel, mũi súng chỉ cách trán cô có vài inch. Rachel nhắm nghiền mắt lại, và
Delta-Một nhận thấy Tolland giận dữ xiết chặt nắm đấm.
- Cô Sexton, đứng lên. - Delta-Một nói…
Rachel làm theo.
Gì sát súng vào lưng Rachel, Delta-Một bắt cô đến bên
những bậc thang bằng nhôm dẫn lên nóc con tàu lặn Triton. Trèo lên đứng trên
nóc tàu.
Rachel không hiểu, sợ hãi.
- Lên mau. - Delta-Một nói.
Trèo lên những bậc thang bằng nhôm sau lưng con tàu
Triton, Rachel tưởng mình đang trong cơn ác mộng. Lên đến đỉnh, thì cô dừng
lại, không muốn bước qua khe hở sâu để sang nóc tàu Triton.
- Bước sang nóc tàu lặn. - Người lính đặc nhiệm nói.
Anh ta quay về phía Tolland và gì mũi súng vào đầu ông.
Ngay trước mặt Rachel, tên lính đặc nhiệm bị treo lủng
lẳng nhìn Rachel chòng chọc, quằn quại đau đớn, nôn nóng muốn được giải thoát.
Rachel nhìn họng súng chĩa vào đầu Tolland. Trèo lên nóc tàu. Cô không còn lựa
chọn nào khác.
Rachel bước sang bệ máy, khoảng hẹp bằng phẳng sau mái
vòm của tàu Triton, chẳng khác gì vừa bước qua vực thẳm sâu hun hút giữa hẻm
núi. Chiếc tàu lặn mini treo lủng lẳng ngay bên trên cánh cửa giật như quả dọi
khổng lồ Dù dây tời đã bị khoá chặt, con tàu nặng chín tấn vẫn lắc lư khi
Rachel đặt chân lên, và khi Rachel lấy thăng bằng, con tàu lại một lần nữa dao
động vài milimét.
- Được rồi, đi. - Người lính đặc nhiệm quát bảo
Tolland – Đến bảng điều khiển và đóng cửa giật lại.
Bị chĩa súng thẳng vào đầu, Tolland buộc phải bước tới
chỗ bảng điều khiển, Delta-Một theo sát gót ông, Rachel bước chậm rãi và cô
thấy mắt Tolland nhìn cô chăm chú như muốn nói điều gì đó.
Ông nhìn thẳng vào Rachel, rồi nhìn xuống cánh cửa vòm
đã mở sẵn trên nóc tàu Triton.
Rachel liếc xuống. Cánh cửa khum khum hình mái vòm
nặng nề đã mở sẵn, cô có thể nhìn xuyên vào trong buồng lái dành cho một người
của con tàu. Mike muốn bảo mình vào trong đó sao? Sợ mình hiểu nhầm ý của ông,
Rachel ngước nhìn lên lần nữa. Ông đã ở gần bảng điều khiển lắm rồi. Tolland
vẫn đang nhìn cô chăm chú. Ánh mắt lúc này càng khẩn thiết hơn.
Ông mấp máy môi nói thầm: Nhảy xuống đi! Nhanh lên!
Thoáng thấy hành động của Rachel. Delta-Một lập tức
quay phắt lại và nã đạn đúng lúc Rachel vừa kịp nhảy vào trong con tàu. Đạn va
vào cửa tàu rồi nảy bật trở lại, lửa đạn loé sáng loè; cửa tàu đóng sập lại. Ngay khi
thấy họng súng không còn chạm vào lưng nữa, Tonand hành động ngay. Ông nhảy
sang bên trái, tránh xa cánh cửa giật, rồi lăn người đúng lúc chân chạm mặt
boong, cùng lúc ấy Delta-Một quay sang Tolland xả đạn không thương tiếc.
Tolland đã kịp nấp vào sau trục dây tời - một cái trục lớn gắn mô tơ, quấn
quanh nó là hàng ngàn mét dây cáp bằng thép nối với mỏ neo, đạn găm vào mặt
boong ngay sau lưng ông, lửa loé lên chíu chíu.
Tolland đã có một kế hoạch trong đầu và phải hành động
thật nhanh. Trong khi người lính đặc nhiệm lao thẳng về phía ông, Tolland vươn cả hai tay lên,
với lấy khoá neo, kéo mạnh xuống.
Ngay lập tức, cuộn dây neo bắt đầu quay, nhả cáp ra,
tàu Goya tròng trành giữa dòng hải lưu chảy xiết. Chuyển động bất ngờ của con
tàu khiến tất cả mọi người cũng như mọi vật trên boong nghiêng ngả. Do con tàu
tiếp tục bị dòng hải lưu đẩy đi, cuộn dây neo mỗi lúc một quay nhanh hơn,
nhả nhiều cáp hơn.
Nhanh lên chút nữa nào, bé yêu. Tolland thầm giục con
tàu của mình.
Delta-Một lúc này đã lấy lại thăng bằng, tiến lại chỗ
Tolland.
Đợi cho con tàu thôi không lắc lư nữa, Tolland cố hết
sức gạt khoá neo lên, khoá chặt cuộn dây tời. Sợi cáp bất thần bị kìm chặt lại,
làm cho con tàu giật mạnh. Tất cả mọi thứ trên boong đều bị xô dạt.
Người lính đặc nhiệm ngã khuỵu xuống ngay cạnh
Tolland.
Pickering bị hất ra khỏi lan can thành boong. Chiếc
tàu lặn Triton được treo bằng dây cáp cũng lắc lư dữ dội.
Từ bên dưới thân tàu, tiếng thép gãy vang lên nhức óc,
con tàu rung lắc dữ dội, một thanh giằng gãy rời ra. Mũi tàu Goya bắt đầu sụp
xuống vì sức nặng của chính nó. Cả con tàu lớn chao đảo, nghiêng hẳn về một
bên, y như chiếc bàn lớn vừa bị gãy mất một chân. Từ bên dưới vọng lên những âm
thanh chói tai lọng óc - tiếng những thanh thép lớn bị vặn xoắn, tiếng thép
nghiến vào nhau, tiếng sóng đập ầm ầm.
Mặt tái mét, ngồi trong khoang lái của tàu Triton,
Rachel cố giữ thăng bằng khi cỗ máy nặng chín tấn lắc qua lắc lại bên trên cánh cửa
giật lúc này cũng nghiêng hẳn về một bên. Nhìn qua đáy tàu bằng kính, cô thấy
biển cả đang nổi cơn cuồng nộ. Ngước nhìn lên, Rachel lia mắt khắp boong tàu để
tìm Tolland, cô sững sờ chứng kiến cảnh tượng đang bày ra trước mắt.
Cách tàu Triton chỉ một mét, bị kẹp chặt trong cánh
tay máy, anh chàng đội viên Delta đang rú lên vì đau đớn, anh ta cũng bị hất
qua hất lại như con rối bị gắn chặt vào cần điều khiển. William Pickering bị
hất trượt đi một đoạn dài trên boong cho đến khi ông ta túm được cái cọc. Ở bên
cần khoá neo, Tolland cũng đang bám thật chặt vào sợi dây cáp để khỏi bị văng
xuống biển. Khi thấy người lính đặc nhiệm cầm súng máy cạnh Tolland đã lấy lại
được thăng bằng, cô gào thật to:
- Mike, cẩn thận!
Nhưng Delta-Một không hề để ý đến Tolland. Người lính
này đang há hốc miệng vì kinh hãi, mắt đờ đẫn nhìn chiếc trực thăng.
Rachel quay lại, nhìn về phía đó. Chiếc máy bay chiến
đấu Kiowa, vẫn đang nổ máy, bắt đầu chầm chậm trượt về phía mũi tàu.
Những thanh trượt kim loại rất dài gắn dưới thân máy
bay lúc này chẳng khác gì những thanh trượt tuyết trên dốc tuyết trơn nhẵn.
Đến lúc này Rachel mới nhận ra rằng cỗ máy khổng lồ đó
đang lao thẳng tới tàu lặn Triton.
Leo ngược lên qua mặt boong dốc nghiêng, Delta-Một
trèo lên khoang lái. Anh không định để cho phương tiện thoát thân duy nhất của
họ lao xuống biển. Anh vồ lấy bảng điều khiển của máy bay và kéo vội cần gạt.
Cất cánh đi nào! Động cơ rú ầm lên, cánh quạt bắt đầu quay, tạo lực phản lại để
nâng chiếc máy bay nặng lên không trung. Lên đi! Chết tiệt thật! Chiếc máy bay
vẫn trượt thẳng về phía tàu Triton và Delta-Hai đang bị treo lơ lửng trên cánh
tay máy.
Vì mũi máy bay chúc xuống, nên cánh quạt nó cũng bị
nghiêng. Vậy là khi chiếc máy bay rời boong tàu, nó lao thẳng về phía trước
thay vì lên cao rồi tăng tốc lao thẳng vào tàu Triton chẳng khác gì một cái cưa
máy có tốc độ cực lớn. Lên đi nào! Delta-Một kéo mạnh cần gạt, thầm ước có thể
thả ngay tức thì nửa tấn đầu đạn Hellfire khỏi khoang máy bay. Cánh quạt sượt
sát qua đầu Delta-Hai và mái vòm của tàu Triton, nhưng vận tốc của chiếc trực
thăng quá lớn. Và nó không thể tránh được dây cáp treo tàu Triton.
Khi những cánh quạt thép dày và cứng của chiếc Kiowa
quệt vào sợi tời bằng thép chịu trọng tải mười lăm tấn của chiếc tàu lặn mini,
đêm đen dậy lên tiếng thép nghiến vào nhau nghe lộng óc.
Những âm thanh chát chúa khiến người ta nghĩ tới những
trận huyết chiến thời Trung cổ. Ngồi trong cabin máy bay, Delta-Một thấy cánh
quạt máy bay nghiến vào sợi tời thép y như cái cưa máy cực lớn đang nghiến phải
sợi xích sắt. Lửa toé ra sáng loè, và cánh quạt máy bay rách tan tành.
Delta-Một thấy máy bay rơi xuống, thanh đế của nó va mạnh vào boong tàu. Anh
vẫn cố sức kéo mạnh cần gạt, nhưng máy bay không thể cất cánh lên được nữa.
Chiếc máy bay đồ sộ nảy lên hai lần, rồi trượt dọc boong tàu dốc đứng, trượt về
phía tay vịn bằng sắt ở mũi tàu.
Trong một tích tắc. Delta-Một tưởng tay vịn sắt kia sẽ
giữ chiếc máy bay lại.
Rồi anh nghe thấy tiếng răng rắc. Chiếc máy bay to lớn
nặng nề nghiêng lệch hẳn đi trên mép boong, rồi lộn nhào xuống biển.
Trong tàu Triton, Rachel Sexton ngồi sững sờ, toàn
thân bị ép chặt vào thành ghế. Chiếc tàu mini bị chao đảo dữ dội khi cánh quạt
máy bay quệt vào dây cáp, nhưng cô đã giữ được thăng bằng. Dù phần thân tàu
không bị va vào cánh quạt, Rachel biết rằng sợi dây cáp đã bị phá huỷ trầm
trọng. Trong giây phút này, ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong tâm trí cô là phải
thoát ra ngoài ngay lập tức.
Người lính đặc nhiệm bị kẹp trong cánh tay máy đang
trân trối nhìn cô ánh mắt đờ dại, máu chảy ròng ròng, thân thể đầy vết bỏng do
những mảnh kim loại nóng văng vào. Rachel thấy William Pickering vẫn đứng trên
boong, tay bấu chặt vào cọc sắt.
Michael đâu nhỉ. Rachel không thấy ông đâu cả. Nhưng
nỗi sợ hãi này chỉ kéo dài có một tích tắc rồi ngay lập tức bị thay thế bằng
nỗi kinh hoàng khác. Trên đầu Rachel, sợi cáp bị cứa nát của con tàu phát ra
những tiếng răng rắc khi những sợi thép nhỏ vốn được bện chặt vào nhau bắt đầu
rời ra. Rồi một tiếng rắc lớn vang lên, sợi cáp đứt rời ra.
Có một tích tắc không trọng lượng, thân thể Rachel như
bồng bềnh trong khoang lái khi chiếc tàu lặn rơi xuống. Boong tàu biến mất
nhanh chóng, những cầu thang hẹp bên hông tàu Goya sượt qua trước mắt cô. Người
lính bị khoá chặt trong cánh tay máy đờ người vì sợ hãi, anh ta chằm chằm nhìn
Rachel khi con tàu tiếp tục lao thẳng xuống đại dương.
Thời gian như ngừng lại.
Khi chiếc tàu lặn nhỏ đập mạnh xuống mặt nước dưới gầm
tàu Goyal nó nẩy bật lên rất mạnh, khiến cho Rachel bị ấn chặt xuống ghế. Xương
sống của cô như bị chùn lại khi mặt nước nhanh chóng trùm lên nóc chiếc tàu lặn
cỡ nhỏ Rachel như ngộp thở khi con tàu giảm dần tốc độ rồi từ từ nổi lên mặt
nước, bập bềnh như cái nút chai.
Lũ cá mập tức thì lao xốc vào. Ngồi sau lớp kính bao
quanh khoang lái. Rachel chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng bày ra trước mắt.
Delta-Hai thấy những cái đầu hình búa của lũ cá lao
vào anh với sức mạnh của những hung thần. Một cái kẹp lớn sắc như dao khợp vào
cánh tay anh, cắt vào đến tận xương, khoá cứng anh lại. Cảm giác đau đớn tột
cùng xuyên suốt cơ thể khi con vật hung dữ lắc mạnh đầu, xé toạc cánh tay anh;
xé rời ra khỏi cơ thể. Những con cá khác ùa vào. Vô vàn mũi dao nhọn đâm vào
khắp hai cẳng chân. Thân mình. Cổ. Khi lũ cá đói xé toạc những phần thân thể
anh và lôi đi, Delta-Hai không còn sức để thét lên, dù đau đớn đến tột độ.
Hình ảnh cuối cùng lọt vào mắt anh là một cái mồm lớn
hình lưỡi hái, nghiêng về một bên, hai hàng răng nhọn hoắt lởm chởm trùm qua
mặt anh.
Chỉ còn lại tăm tối…
Bên trong tàu Triton, tiếng những cái đầu cứng va thùm thụp vào
kính cuối cùng cũng không còn. Rachel mở mắt. Người lính ấy đã hoàn toàn biến
mất. Những đợt sóng đỏ lòm vẫn đang tấp vào còn tàu trong suốt.
Rã rời, Rachel co người trên chiếc ghế, hai đầu gối
thu trước ngực. Hình như con tàu đang di chuyển. Nó bị dòng hải lưu chảy xiết
đẩy đi lúc lúc lại va vào thành boong dưới của tàu Goya. Rachel còn cảm nhận
được một hướng nữa trong sự chuyển động này. Xuống dưới.
Bên ngoài, tiếng nước òng ọc chảy vào khoang đồ dùng
vang lên rất rõ. Mặt nước đang dần dần nhích lên bên ngoài lớp kính bảo vệ bao
kín lấy Rachel.
Mình đang chìm!
Luồng cảm giác kinh hoàng xuyên suốt toàn thân Rachel,
cô đứng bật dậy. Với tay lên, cô túm lấy giàn khung thép trên đầu.
Nếu ra được ngoài nóc tàu, Rachel sẽ kịp nhảy lên
boong dưới cùng của tàu Goya. Boong này giờ chỉ cách cô vài chục xăng ti mét.
Mình phải ra ngoài!
Trên khung nóc có những hàng chữ và mũi tên rõ ràng
chỉ cách mở nắp tàu. Rachel thu hết sức mình. Nắp tàu không nhúc nhích.
Cô thử lại lần nữa. Không thấy dấu hiệu gì. Trục cửa
đã bị kẹt cứng. Cong oằn hẳn xuống. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, y như
mặt biển đang dần dâng lên bên ngoài con tàu, Rachel thử đẩy mạnh lần cuối
cùng.
Nắp tàu không nhúc nhích.
Tàu Triton đã chìm thêm vài inch nữa; nó xô vào thành
tàu Goya lần cuối cùng trước khi chìm xuống dưới đáy con tàu méo mó tả tơi.
Chìm xuống vùng biển sâu thăm thẳm.
Chương 126
- Đừng làm thế. - Thấy Sexton đã photocopy xong xấp
tài liệu, Gabrielle lại tiếp tục nài nỉ. - Thượng nghị sĩ đang hại chính con
gái mình đấy!
Sexton tảng lờ như không nghe thấy gì, ông mang mười
xấp tài liệu vừa photocopy lại bên bàn làm việc. Xấp nào cũng có những trang
tài liệu mà Rachel gửi về, cả trang giấy viết tay với nội dung rằng tảng thiên
thạch là giả và Nhà Trắng hoặc NASA đang tìm cách sát hại cô.
Cuộc họp báo tai tiếng nhất trong lịch sử, Sexton thầm
nghĩ, bắt đầu xếp những xấp tài liệu vào mười chiếc phong bì lanh màu trắng.
Trên mỗi phong bì đều có tên, địa chỉ văn phòng cũng như con dấu Thượng nghị sĩ
của ông. Vụ tai tiếng chính trị của thế kỷ, Sexton thầm nghĩ, và mình sẽ là
người đưa sự việc ra ánh sáng!
Gabrielle vẫn tiếp tục cầu xin cho sự an toàn của
Rachel, nhưng Sexton không nghe thấy gì hết. Tay xếp tập phong bì, tâm trí vị
Thượng nghị sĩ này đã lui vào trong một thế giới riêng nào đó sâu kín xa xăm.
Sự nghiệp chính trị nào cũng bao gồm những giây phút có tính quyết định. Đây là
thời điểm của chính mình.
Trong lời nhắn ghi trên máy, William Pickering đã nói
rằng nếu công khai những thông tin này thì mạng sống của Rachel sẽ bị đe doạ.
Không may cho Rachel, ngài Thượng nghị sĩ biết rõ rằng một khi ông đã công bố
những tài liệu này, bất kỳ hành động liều lĩnh nào của Nhà Trắng hay NASA sẽ
chỉ làm cho thắng lợi chính trị của ông trở nên vang dội hơn mà thôi, vang dội
đến mức chưa từng có trên chính trường Hoa Kỳ.
Trong cuộc sống đôi khi phải đưa ra những quyết định
khó khăn, ông thầm nghĩ. Và những người biết đưa ra những quyết định như thế sẽ
là người chiến thắng.
Gabrielle Ashe đã từng thấy ánh mắt này của Sexton một
lần.
Tham vọng mù quáng. Cô thấy sợ. Và Gabrielle đã nhận
ra. Rõ ràng là Sexton đã chủ định phó mặc mạng sống của con gái mình để trở
thành người đầu tiên công bố trò lừa đảo này của NASA.
- Chẳng lẽ Thượng nghị sĩ không thấy là ông đã nắm
chắc phần thắng rồi hay sao? - Gabrielle hỏi. - Zach Herney và NASA không cách
gì gượng dậy được sau vụ bê bối này. Bất kế ai là người công bố tin này! Bất kể
khi nào nó được công bố! Hãy đợi đến khi biết chắc Rachel được an toàn đã. Đợi
đến khi ông nói chuyện rõ ràng với Pickering đã chứ!
Nhưng Sexton không còn nghe nữa, ông ta mở ngăn kéo,
lôi ra một tờ giấy nền có những con dấu bằng sáp mạ kền một mặt có keo khắc nổi
tên mình. Gabrielle biết Thượng nghị sĩ thường dùng những con dấu này cho những
lời mời chính thức, nhưng hiển nhiên là ông ta muốn màu đỏ của con dấu trên nền
phong bì trắng sẽ tạo ấn tượng về một kịch bản chính trị mùi mẫn. Gỡ những con
dấu sáp từ tờ giấy nến ra, ông ta lần lượt gắn những con dấu lên từng chiếc
phong bì.
Lúc này, tim Gabrielle lồng lên vì phẫn nộ. Cô nghĩ
đến những tờ séc bất hợp pháp được quét ảnh số hoá lưu trong máy tính của ông
ta. Nếu Gabrielle nói hở ra thì lập tức ông ta sẽ xoá sạch.
- Ông đừng làm thế, - cô nói - nếu không tôi sẽ công
bố mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Sexton cười phá lên, tay vẫn không ngừng gắn những con
dấu lên phong bì.
- Thật thế à? Và cô nghĩ rằng thiên hạ sẽ tin à? Một
cộng sự máu mê quyền lực khước từ một chỗ làm trong chính quyền mới của tôi và
tìm cách báo thù à? Tôi đã từng một lần phủ nhận sự dính líu đó, và cả thế giới
đã tin. Tôi sẽ phủ nhận một lần nữa.
- Nhà Trắng có ảnh đấy. - Gabrielle tuyên bố.
Sexton không thèm ngẩng lên.
- Họ không có ảnh. Mà nếu có đi chăng nữa thì cũng
hoàn toàn vô nghĩa. - Ông ta gắn con dấu cuối cùng. - Tôi đã có lá bùa hộ mệnh.
Những phong bì này sẽ vô hiệu hoá bất kỳ đòn tấn công nào nhằm vào tôi.
Gabrielle biết ông ta nói đúng. Nhìn Sexton ngắm nghía
công trình của mình, cô cảm thấy thật bất lực. Trên bàn lúc này là mười phong
bì lanh màu trắng, trên mỗi phong bì đều đề tên, địa chỉ và gắn một con dấu sáp
đỏ chói khắc lồng những chữ cái đầu tên của ông ta. Trông như những lá thư của
Hoàng gia. Và chắc chắn nhiều người đã từng được phong vương vì những vấn đề
còn lâu mới quan trọng đến thế này.
Sexton cầm xấp phong bì và chuẩn bị ra khỏi phòng.
Gabrielle đứng lên chặn đường.
- Thượng nghị sĩ đang làm một việc sai lầm. Việc này
có thể hoãn lại được mà.
Sexton nhìn xoáy vào Gabrielle:
- Này, chính tôi đã gây dựng cho cô, và giờ tôi trả cô
về với con số không.
- Những giấy tờ Rachel fax về sẽ mang lại cho Thượng
nghị sĩ chiếc ghế Tổng thống. Ông mắc nợ chị ấy.
- Tôi đã cho nợ rất nhiều thứ khác.
- Nhỡ có chuyện gì xảy đến với chị ấy thì sao!
- Thì chắc chắn tôi sẽ giành được nhiều lá phiếu vì
thông cảm.
Gabrielle không thể ngờ những ý nghĩ ấy có thể xuất
hiện trong đầu ông ta, càng không thể tin ông ta dám nói thẳng ra như thế. Kinh
tởm, cô với điện thoại:
- Tôi sẽ điện cho Nhà..
Sexton quay phắt lại và tát mạnh vào mặt Gabrielle.
Gabrielle loạng choạng cảm thấy môi bị rách toạc. Cô
lấy lại thăng bằng, bám lấy mép bàn, kinh ngạc nhìn người đàn ông mà cô đã từng
ngưỡng mộ…
Sexton hằn học nhìn cô hồi lâu.
- Nếu cô tin là có thể cản bước được tôi nói cho mà
biết, tôi sẽ khiến cô phải ân hận suốt quãng đời còn lại.
Ông ta đứng đó, kẹp xấp phong bì trong tay, mắt vằn
lên tức tối.
Đến lúc Gabrielle ra khỏi toà cao ốc, ra ngoài trời
đêm giá lạnh, môi cô vẫn tiếp tục chảy máu. Cô vẫy một chiếc taxi và lên xe.
Lần đầu tiên từ ngày đặt chân đến Washington, Gabrielle đổ sụp xuống, khóc nức
nở.