Biên niên sử Narnia (Tập 3) - Chương 11

CHƯƠNG 11

Người bạn đường bất đắc dĩ

Vượt ra khỏi cổng, Shasta thấy mình
đang ở trên một triền dốc mọc đầy cỏ non và những bụi thạch nam lúp xúp chạy
đến những hàng cây xanh xa xa. Nó chẳng có một ý nghĩ hay một kế hoạch nào: nó
chỉ cắm đầu, cắm cổ mà chạy và như thế là đủ. Bắp chân nó run rẩy, một cơn đau
kinh khủng bắt đầu ở một nửa thân người, mồ hôi thánh thót nhỏ xuống làm cay xè
cả mắt rồi lại làm cho mắt sáng lên. Đôi chân nó cũng run lẩy bẩy và có hơn một
lần nó suýt ngã khuỵu đầu gối vào một tảng đá.

Nơi đây, cây cối mọc dày hơn, rậm
hơn và càng lúc càng có nhiều khoảng trống mọc đầy dương sỉ diều hâu. Hôm ấy là
một ngày nắng nóng, buồn tẻ và lũ ruồi hình như đông gấp đôi bình thường. Ruồi
vo ve bay quanh mặt Shasta, nhưng nó cũng chẳng xua đi nữa. Nó đã có nhiều việc
để làm.

Chợt nó nghe thấy có tiếng tù và -
không phải là cái âm thanh dồn dập, thúc bách như tiếng tù và ở Tashbaan mà là
tiếng kèn hiệu triệu tươi vui. Chỉ một lúc sau đó đã bước vào một mảng rừng
hoang và thấy mình ở giữa một đám người.

Ít nhất thì với nó đây cũng là một
đám đông. Thực ra chỉ có khoảng 15 hoặc 20 người, tất cả đều là những quý ông
trong những bộ đồ đi săn màu xanh lá cây trông rất lạ mắt, một số ngồi trên yên
ngựa, một số cầm dây cương đứng cạnh ngựa của mình. Ở giữa đám người có một
người đang giữ bàn đạp cho một người khác nhảy lên lưng ngựa. Và người đàn ông
trèo lên lưng ngựa là một ông vua có đôi mắt long lanh, đôi má tròn đỏ ửng như
trái táo và một vẻ vui nhộn nhất mà bạn có thể hình dung ra.

Vừa thoáng thấy Shasta, ông vua này
đã quên luôn chuyện trèo lên mình ngựa. Ông dang rộng vòng tay, khuôn mặt sáng
bừng lên, miệng thốt ra một câu với một giọng trầm, âm vang:

- Corin! - Con trai của ta! Đi bộ, ăn mặc rách rưới như thế này! Chuyện gì…

- Không ạ! - Shasta vừa hổn hển vừa lắc đầu quầy quậy. - Không phải là
hoàng tử Corin ạ. Cháu… biết mình giống hoàng tử… cháu đã gặp hoàng tử ở
Tashbaan. Hoàng tử gửi lời chào.

- Ông vua trong mắt nhìn Shasta với một vẻ bối rối cao độ.

- Ngài… ngài có phải là vua… vua Lune không ạ? -  Shasta vừa thở
vừa nói. Rồi không đợi câu trả lời, - nó nói giọng ngắt quãng. - Xin đứa vua…
chạy ngay về… Anvard… đóng cổng thành… kẻ thù kéo đến… Rabadash với hai trăm kỵ
sĩ.

- Cháu có dám chắc điều đó không, cháu bé? - Một người trong bọn hỏi.

- Chính mắt cháu… cháu đã nhìn thấy họ… Đuổi theo họ từ Tashbaan đến đây.

- Chỉ bằng đôi chân kia ư? - Người đàn ông lúc nãy hỏi tiếp, đôi lông mày
nhướn lên.

- Bằng ngựa… một ẩn sĩ… - Shasta đáp, chẳng ra ngô ra khoai gì cả.

- Không hỏi nữa Darrin. - Nhà vua phán. - Ta đã nhìn thấy sự thật trên mặt
cậu bé. Chúng ta phóng ngựa đi thôi các ngài. Con ngựa phóng dự phòng kia hãy
để cho cậu bé cưỡi. Cháu có thể phóng ngựa thật nhanh không cháu bé?

Để trả lời, Shasta đặt một chân lên bàn đạp của con ngựa mà người ta dẫn
đến trước mặt nó và một giây sau nó đã ngồi chĩnh chện trên lưng ngựa. Nó đã
làm điều này hàng trăm lần với con Bree, hàng trăm lần trong mấy tuần vừa rồi
nên bây giờ phong thái của nó rất khác so với lần đầu nó lên ngựa, để cho Bree
phải nhận xét là nó trèo lên một con ngựa mà như trèo lên một đống rơm.

Nó rất vui lòng khi nghe nhà quý tộc Darrin nói:

- Tâu bệ hạ, cậu bé này là một kỵ sĩ thực thụ. Thần cam đoan là có dòng máu
quý tộc trong cậu bé này.

- Dòng máu của nó, đó là một điều… - Nhà vua tư lự nói. Ông lại quay sang
nhìn Shasta chăm chú một lần nữa, có một vẻ gì kì lạ gần như là háo hức trong
đôi mắt sáng, điềm tĩnh của ông. Vào lúc này cả nhóm đã chuyển sang phóng nước
kiệu đều đều. Yên ngựa của Shasta rất êm ái nhưng nó rất lóng ngóng khi sử dụng
dây cương bởi vì nó chưa bao giờ dùng đến cái món này khi ngồi trên lưng con
Bree cao ngạo. Thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn xem những người khác làm gì (cũng
như việc một số người chúng ta vẫn làm ở những bữa tiệc khi không dám chắc dao
và nĩa được dùng vào việc gì) và cố điều khiển những ngón tay của mình cho đúng
cách. Nhưng nó không dám thử điều khiển con ngựa, nó tin là con ngựa phải đi
theo cả đoàn. Con ngựa Shastan cưỡi chỉ là một con ngựa bình thường không thuộc
giống ngựa biết nói nhưng nó cũng đủ thông minh để nhận ra là cậu bé ngồi trên
lưng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì: không có roi, không có đinh thúc ngựa
và không thật sự làm chủ được tình thế. Đó là lý do chẳng bao lâu sau, Shasta
thấy mình tụt lại sau cùng.

Dù sao thì thằng bé cũng cảm thấy mình cưỡi ngựa như thế là ổn. Không có
ruồi vo ve chung quanh, chỉ có làn không khí ngát hương rừng ve vuốt trên mặt,
nó cũng đã lấy lại được nhịp thở của mình. Nhiệm vụ của nó đã được hoàn thành.
Lần đầu tiên kể từ khi đến Tashbaan (có vẻ như dài đằng đẵng) nó mới có được
cảm giác thơ thới trong lòng.

Nó ngước nhìn lên xem những rặng núi cao cao đã tiến gần hơn chưa. Nhưng
chỉ thấy thất vọng, nó chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có một màu xám mơ hồ, mông
lung đổ cuộn về phía trước mặt. Nó chưa bao giờ ở một đất nước có địa hình đồi
núi nên lấy làm ngạc nhiên.” Đó là một đám mây, - nó tự nhủ, - một đám mây đang
sà thấp xuống. Mình thấy rồi. Cao cao trên những quả đồi kia đúng là bầu trời.
Mình sẽ thấy bên trong một đám mây có cái gì. Vui thật! Mình phải thường xuyên
ngạc nhiên đây.”

Ở bên tay trái nó và hơi chếch về phía sau một chút mặt trời đã sẵn sàng đi
ngủ. Bây giờ họ đã đi đến một nơi giống như là một con đường rừng khó đi, đoàn
người ngựa phía trước vẫn phóng nhanh, ngựa của Shasta tụt lại sau cùng, bị bỏ
lại một đoạn khá xa. Một hoặc hai lần con đường có những khúc cua rất gấp (hai
bên đường cánh rừng vẫn trải dài) và nó mất dấu những người trong đoàn khoảng
một hoặc hai giây.

Chợt họ rơi vào một đám sương mù, hoặc chính là sương mù buông xuống trùm
lên người họ. Thế giới có một màu xám đục. Shasta không có đủ kinh nghiệm để
biết rơi vào trong một đám mây mù thì lạnh và ẩm ướt như thế nào, lại như bị
bưng kín đôi mắt.

Màu xám đã trở thành màu đen với một tốc độ nhanh kinh khủng. Một ai đó
trong tốp người dẫn đầu chốc chốc lại thổi tù và, mỗi một lần như vậy âm thanh
của nó lại có vẻ vọng đến từ một nơi xa xôi hơn. Bây giờ Shasta không thể nhìn
thấy bất cứ ai trong bọn nữa, nhưng tất nhiên nó lại có thể nhìn thấy họ ngay
khi nó quẹo vào một con đường mới, ấy là nó nghĩ thế. Nhưng khi nó đã đánh một
vòng cua rồi, nó vẫn không trông thấy họ. Thực ra nó chẳng nhìn thấy cái gì
hết. Ngựa của nó bây giờ chuyển sang đi bước một.

- Nhanh lên ngựa ơi, nhanh lên! - Nó năn nỉ. Có tiếng tù và vọng đến nhưng
nghe hết sức mơ hồ. Bree bao giờ cũng bảo nó rằng nó phải chĩa gót chân quay ra
ngoài thế là Shasta hiểu rằng chẳng có con ngựa nào muốn người cưỡi ngựa thúc
gót chân vào hông nó.

Có vẻ như đây là lúc Shasta nên làm ngược lại lời khuyên của Bree:

- Nghe đây mày, - nó nói, - nếu mày không bước lên trước, mày biết tao sẽ
làm gì không?Tao sẽ thúc gót vào lườn mày đó. Tao sẽ làm thế thật đấy! - Tuy
vậy con ngựa không để tâm đến lời đe dọa đó. Thế là Shasta sửa lại tư thế ngồi
trên yên ngựa, khép hai đầu gối lại và nghiến răng nghiến lợi thúc thật mạnh
gót chân vào hai bên lườn ngựa.

Kết quả duy nhất là con ngựa giả bộ phóng nước kiệu được dăm bảy bước rồi
lại trở về với những bước đi đủng đỉnh. Trời đã tối hẳn và xem ra họ đã
thôi không thổi tù và nữa. Âm thanh duy nhất là tiếng vặn răng rắc của các cành
cây.

“Thôi được, mình cho là dù có đi chậm như thế này thì đến một lúc nào đó
mình cũng sẽ đến một chỗ nào đó chứ. - Shasta bụng bảo dạ. - Chỉ mong sao mình
không rơi vào giữa đội quân của Rabadash thôi.”

Nó cứ đi tiếp như thế hồi lâu, bao giờ con ngựa cũng đủng đỉnh đi như trêu
ngươi. Nó bắt đầu cảm thấy ghét con ngựa cùng với cảm giác cồn cào như có kiến
bò bụng.

Bây giờ nó đó đến một nơi mà con đường chia ra là hai ngả. Nó đang băn
khoăn tự hỏi con đường nào dẫn đến Anvard thì một tiếng động vang lên phía sau
lưng làm nó giật mình. Đó là tiếng vó ngựa chạy nước kiệu.” Rabadash đấy, - nó
nghĩ, hoàn toàn không thể đoán ra được là Rabadash sẽ chọn con đường nào. -
Nhưng nếu mình chọn lối này, - Shasta suy tính, - hắn có thể chọn lối kia, còn
nếu mình ở lại chỗ rẽ này hắn sẽ tóm được mình.”Nó bèn nhảy xuống ngựa, lôi con
ngựa đi nhanh hết sức theo con đường bên tay phải.

Âm thanh của đoàn kỵ binh mỗi lúc một đến gần và chỉ vài phút sau Shasta
nhận thấy đoàn người đã đi đến ngã rẽ. Nó nín thở, đợi xem họ đi theo con đường
nào.

Chợt một giọng nói trầm trầm ra lệnh:

- Đứng lại!

Một vài giây sau vang lên tiếng bầy ngựa, tiếng thở phì phò, tiếng khua
móng guốc, tiếng nhai rào rào, tiếng vỗ vỗ lên cổ ngựa. Rồi một giọng nói cất
lên:

- Tất cả bọn bay hãy nghe đây. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách lâu đài Anvard
chỉ vài dặm. Hãy nhớ các mệnh lệnh. Một khi chúng ta đã đặt chân đến Narnia, có
khả năng chúng ta sẽ đến đây vào lúc rạng sáng, thì các ngươi phải hạn chế việc
chém giết trong khả năng có thể. Trong cuộc phiêu lưu này, các ngươi phải nhớ
một giọt máu Narnia còn quý giá hơn một ga lông[1] máu trong người các ngươi. Trong
cuộc phiêu lưu này, ta nhắc lại một lần nữa, các thánh thần sẽ đem đến cho
chúng ta những giờ vui vẻ hơn và các ngươi không được để bất cứ cái gì còn sống
sót ở giữa Cair Paravel và miền tây hoang dã. Nhưng bây giờ chúng ta còn chưa ở
Narina. Ở Archenland lại là một chuyện khác. Trong cuộc tấn công vào thành trì
của vua Lune không gì quan trọng bằng tốc độ. Hãy chứng tỏ hào khí của bọn bay.
Nó cũng là nhuệ khí của ta trong vòng một giờ nữa. Nếu chiến thắng, tất cả sẽ
là của bọn ngươi. Ta không cần một chiến lợi phẩm nào hết. Hãy thẳng tay chém
giết bất cứ một thằng đàn ông nào trong thành, giết cả những đứa trẻ mới ra đời
ngày hôm qua. Tất cả những thứ khác là của bọn bay, cứ việc chia chác như bọn
ngươi muốn - đàn bà, vàng bạc, châu báu, vũ khí và rượu. Nếu ta thấy kẻ nào
chùn bước khi chúng ta đến cổng thành, kẻ ấy sẽ bị thiêu sống. Nhân danh thần
Tash không gì chống lại được và không bao giờ nhân nhượng - Tiến lên!

[1] Ga lông (gallon) đơn vị đo lường
chất lỏng bằng 4,54 lít ở Anh và 3,78 lít ở Mỹ

Khi đoàn kỵ binh phóng ngựa đi và tiếng vó ngựa nhỏ dần, Shasta mới thấy
mình lại có thể thở ra được. Bọn chúng chọn con đường còn lại.

Shasta nghĩ bọn chúng phải mất một khoảng thời gian để đi qua chỗ nó bởi vì
mặc dầu nó đã nói và nghĩ đến chuyện hai trăm con ngựa suốt cả ngày hôm ấy, nó
thật sự không hiểu con số ấy có ý nghĩ gì. Cuối cùng những âm thanh của đoàn kỵ
binh đã tắt hẳn và chỉ còn một mình nó đứng giữa tiếng kêu răng rắc của các
cành cây.

Bây giờ thì nó đã biết đường đến Anvard nhưng tất nhiên nó sẽ không tự đến
nộp mạng bởi vì điều đó chỉ có nghĩa là nó sẽ lọt vào giữa đội quân của
Rabadash.” Nhưng mình biết làm cái gì bây giờ?” Shasta tự hỏi. Nó lại leo lên
mình ngựa, tiếp tục con đường mà nó đã chọn với một hy vọng le lói là có thể
tìm được một túp lều nào đó xin một bữa ăn và một chỗ tá túc. Tất nhiên nó cũng
có ý nghĩ quay lại lều ẩn sĩ để gặp Bree, Hwin và Aravis nhưng nó không thể làm
thế vì nó không biết đường quay về.

- Rốt cuộc, - Shasta nói, - con đường này cũng phải dẫn đến một nơi nào đó
chứ?

Nhưng vấn đề phụ thuộc vào điều mà bạn muốn nói về cái “nơi nào ấy”. Con
đường tiếp tục dẫn đến một nơi theo cái nghĩa là cây cối ở đây mọc rậm rạp hơn,
tất cả tối om và ẩm thấp nên không khí mỗi lúc một lạnh hơn, ẩm hơn. Những làn
gió buốt giá, lạ lùng một mực thổi sương mù bay qua chỗ nó dù gió không bao giờ
thổi át sương mù đi. Nếu Shasta từng sống ở một vùng rừng núi nó hẳn nhận ra
điều này có nghĩa là càng lúc nó càng lên cao hơn, rất có thể nó đã lên đến
đỉnh đèo. Nhưng Shasta chẳng biết tí gì về núi đồi hết.

“Quả thật, mình có lẽ chính là thằng nhóc hẩm hiu nhất trên đời này. Mọi
thứ đều đâu vào đấy với tất cả những người khác, chỉ trừ mình. Những ông hoàng
bà chúa Narnia rời khỏi Tashbaan an lành, mình thì bị bỏ lại phía sau. Aravis,
Bree và Hwin bây giờ đang yên ấm như bất cứ một ai khác trong nhà ẩn sĩ già;
chỉ có mình là bị phái đi. Vua Lune và người của ông đã an toàn ở trong cung,
đóng cổng thành lại thật lâu trước khi Rabadash kéo quân đến, riêng mình bị bỏ
lại ở cái chốn khỉ ho cò gáy này.”

Mệt mỏi rã rời và chẳng còn lại chút hi vọng gì, thằng bé cảm thấy thương
thân đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng xuống má.

Đặt dấu chấm hết cho cảnh bi lụy này là một nỗi sợ hãi ập đến bất thần.
Shasta phát hiện ra là có một ai đó đang đi phía sau nó. Bóng đêm dày đặc như
bưng lấy mắt nó. Con vật (hay người đó) đi khẽ  khàng đến nỗi nó khó
lòng mà nghe thấy tiếng bước chân. Chỉ nghe thấy tiếng hơi thở. Người bạn đồng
hành vô hình của nó thở phì phà phì phò rất to và Shasta có cảm giác đó là một
sinh vật rất lớn. Khi nó nhận ra tiếng thở ấy mỗi lúc một dồn dập hơn thì nó
cũng phát hiện ra là mình không biết vật ấy đi cạnh nó đã bao lâu rồi. Thật là
một cú sốc kinh hoàng.

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó, đó là điều nó đã nghe được từ lâu
rằng có rất nhiều người khổng lồ ở các đất nước phương bắc. Nó cắn chặt môi
trong nỗi hoảng loạn. Nhưng bây giờ nó lại có một chuyện để lo lắng và nó thôi
không khóc thương thân nữa.

Con vật (trừ khi đó là một người) đi bên cạnh nó lặng lẽ đến nỗi Shasta bắt
đầu hy vọng là nó chỉ tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng đến lúc nó tưởng như đã
chắc chắn về điều đó thì nó lại nghe vang lên tiếng thở dài sâu xa của bóng đêm
ngay bên cạnh nó. Không thể là sản phẩm của trí tưởng tượng! Dù sao thì nó cũng
cảm thấy một hơi thở nóng hổi của tiếng thở dài ấy phủ lên bàn tay trái lạnh
cóng của nó.

Nếu con ngựa này có bất cứ một điểm gì tốt hoặc nếu nó biết cách làm một
điều gì đó khiến con ngựa này trở nên hữu dụng, nó hẳn sẽ liều mạng hy sinh tất
cả mọi thứ để bỏ chạy và thúc ngựa phi nước đại một cách man dại. Nhưng nó lại
không biết cách điều khiển con ngựa theo ý mình. Thế là nó cứ tiếp tục để con
ngựa đi thủng thỉnh như thế và người bạn đồng hành vô hình vô ảnh đi theo, thở
phì phò bên cạnh nó. Cuối cùng nó không thể chịu đựng lâu hơn nữa.

- Ông là ai? - Nó hỏi, tiếng nói không to hơn một tiếng thì thào.

- Một người đợi quá lâu để bạn cất lên tiếng nói. - Vật vô hình trả lời,
giọng không lớn lắm nhưng âm vang và sâu lắng.

- Ông… ông không… không phải là người khổng lồ chứ?

- Có lẽ gọi ta là một người khổng lồ cũng được. Nhưng ta không giống như
cái mà người ta gọi là khổng lồ đâu.

- Cháu chẳng nhìn thấy ông. - Shasta nói sau khi nhìn chằm chằm vào chỗ
phát ra tiếng nói. Rồi nó nói (vì một ý nghĩ khủng khiếp chợt ùa vào đầu nó)
gần như là hét lên: - Ông… không… không… phải là một cái gì đã chết chứ? Làm
ơn… làm ơn… đi khỏi đây đi. Cháu đã làm gì hại đến ông nào? Ôi trời ơi, cháu
chỉ là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời này thôi.

Một lần nữa nó cảm thấy hơi thở ấm áp mà vật ấy phả lên tay và mặt nó.

- Coi đấy… đâu có phải là hơi thở của một con ma. Hãy nói cho ta biết nỗi
buồn của cháu.

Đúng là hơi thở của người bạn đồng hành làm cho Shasta cảm thấy phần nào
bình tâm hơn, thế là nó kể lại chuyện nó không biết một tí gì về cha mẹ ruột và
nó được nuôi dạy một cách hà khắc trong túp lều của một người đánh cá như thế
nào. Tiếp theo, nó kể về việc nó bỏ trốn, người và ngựa bị sư tử đuổi và phải
bơi qua lạch nước để thoát thân ra sao, về mối nguy hiểm của cả bọn khi ở
Tashbaan, về cái đêm hãi hung chỉ có một mình ở khu lăng mộ, về tiếng hú gầm
đuổi theo nó ở sa mạc. Sau đó là câu chuyện về cái nóng và cái khát trong cuộc
hành trình qua sa mạc và về việc chúng sắp đạt đến đích thì một con sư tử đuổi
theo và làm Aravis bị thương như thế nào. Và còn nữa, đã lâu lắm rồi nó chưa có
cái gì bỏ vào miệng.

- Ta không cho đó là những điều xui xẻo. - Cái giọng lạ lại vang lên, chân
thực.

- Thế ông nghĩ một người gặp quá nhiều sư tử như vậy không phải là một
người kém may mắn hay sao?

- Chỉ có duy nhất một con sư tử thôi.

- Ông nói như thế nghĩ là sao? Cháu chẳng vừa bảo ông là có hai con sư tử
vào cái đêm đầu tiền là gì và…

- Chỉ có một mà thôi, nhưng nó di chuyển rất nhanh.

- Sao ông biết?

- Vì ta là con sư tử ấy. - Và trong lúc Shasta há hốc cả miệng ra không nói
được tiếng nào thì giọng nói kia lại tiếp tục: - Ta là con sư tử đã buộc cháu
gặp Aravis. Ta là con mèo lớn đã an ủi cháu trong ngôi nhà của những xác chết.
Ta là con sư tử đã đuổi bầy chó rừng đi trong lúc cháu ngủ. Ta là con sư tử đã
đem đến cho những con ngựa sức mạnh mới mẻ của nỗi sợ trong dặm đường cuối cùng
để cháu có thể gặp vua Lune đúng lúc. Ta cùng là con sư tử mà cháu không thể
nhớ được đã đẩy cái thuyền trên đó, cháu, một đứa trẻ còn thoi thóp thở vào bờ,
nơi có một người đánh cá nghèo khổ thức dậy vào lúc nửa đêm ra bãi biển để đón
nhận cháu.

- Vậy cũng chính là ông đã làm Aravis bị thương?

- Chính là ta.

- Nhưng tại sao?

- Con trai ạ. Ta nói với con chuyện về con chứ không phải về cô bé đó. Ta
không nói với một người bất cứ cái gì khác ngoài những gì liên quan đến người
ấy.

- Vậy ông là ai ạ?

- Là bản thân ta. - Sư tử đáp với giọng trầm ấm, âm vang đến nỗi mặt đất
như rung lên.

- Là chính bản thân ta! - Lần này tiếng nói lớn hơn, rõ ràng hơn và vui
tươi hơn. - Là bản thân ta thôi! - Lần thứ ba giọng nói vang lên như một tiếng
thì thầm êm dịu mà bạn phải lắng tai mới nghe thấy. Tuy vậy nó như được phát ra
từ bốn phía chung quanh Shasta như thể muôn lá cây cùng thủ thỉ cái lời ấy.

Shasta không còn sợ là cái giọng nói thuộc về một vật đó có thể ăn thịt nó
hay là cái giọng nói của ma quỷ nữa. Nhưng một cái gì đó mới mẻ khác lạ làm nó
run rẩy cả người. Tuy vậy nó cũng cảm thấy sung sướng nữa.

Làn sương mù chuyển từ đen sang xám nhạt rồi từ màu xám sang màu trắng sữa.
Điều này có thể đã xảy ra trước đó nhưng trong lúc nói chuyện với cái vật ấy nó
không nhận ra bất cứ một thứ gì khác. Bây giờ khi làn sương bàng bạc quanh nó
trở thành một màu trắng sáng bừng lên, đôi mắt nó bất giác chớp lia lịa. Nó
biết cái đêm dài đằng đẵng ấy cuối cùng cũng đã trôi qua. Nó đã có thể nhìn
thấy bờm, tai và đầu con ngựa dễ dàng hơn.

Một luồng ánh sáng màu vàng hắt xuống nó từ bên tay trái. Nó nghĩ là mặt
trời đã rơi xuống đấy. Nó quay mặt sang trái và thấy đang sải bước bên cạnh nó,
cao hơn con ngựa nó đang cưỡi là một con sư tử. Con ngựa không tỏ vẻ gì sợ hãi
hoặc giả nó không nhìn thấy gì. Chưa có ai thấy một con vật đáng sợ hơn và đẹp
đẽ hơn.

Cũng may là Shasta sống quá lâu ở miền Nam Calormen nên không được nghe
nhiều những câu chuyện thì thầm ở Tashbaan về một con quỷ dữ tợn Narnia xuất
hiện trong lốt một con sư tử. Và tất nhiên nó biết không chuyện nào trong số ấy
nói đúng về Aslan, sự tử vĩ đại - con trai của Thương Hải Đại Vương, vị chúa tể
tối cao của các ông vua ở Narnia. Chỉ mới liếc nhìn khuôn mặt ấy, nó đã vội tụt khỏi
yên ngựa và ngã lăn xuống đất. Nó không thể nói được bất cứ câu nào và nó cũng
không muốn nói bất cứ điều gì bởi nó biết nó không cần nói bất cứ cái gì hết.

Vị chúa tể tối cao của tất cả những ông vua cúi xuống người nó. Cái bờm vĩ
đại. Một mùi thơm là lạ trang nghiêm phảng phất quanh bờm, ủ lên người nó. Sư
tử cúi đầu chạm lên trán thằng bé bằng đầu lưỡi mềm mềm. Shasta ngẩng đầu lên,
mắt họ gặp nhau. Bất thình lình ánh sáng nhạt màu của lớp sương mù và ánh hào
quang rực rỡ của sư tử quyện vào nhau tạo thành một vầng sáng lan ra xa và
quyện lại như những lớp sóng rồi tất cả biến mất. Shasta chỉ còn lại một mình
bên con ngựa trên một triền đồi cỏ mọc xanh um, dưới một bầu trời xanh thẳm. Và
đó đây tiếng chim lại rộn lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3