Sống chung với mẹ chồng - Chương 16
Chương 16: Niềm vui bất ngờ
1.
- Gái yêu, cậu lợi hại thật đấy, dám phản bác họ ngay trước mặt,
tớ cũng còn chẳng dám nữa là. Tớ có thể tưởng tượng được cảnh đó, thật là đã
lắm! Tớ hâm mộ cậu quá đi! - Mai Lạc nghe Hy Lôi nước mắt ròng ròng kể lại
chuyện vừa xảy ra thì vỗ tay khen ngợi.
Hy Lôi cười khổ, nước mắt nơi khóe mắt vẫn chưa khô:
- Tớ đã buồn lắm rồi mà cậu còn cười nhạo tớ. Thật đáng ghét.
- Haiz, nghĩ lại cũng thật là, họ thật là biến thái, đã lớn thế
rồi mà còn đọc trộm nhật ký của con dâu. Cậu cũng thật là, ngốc quá đi, lớn
ngần này rồi còn viết nhật ký, cậu tưởng là cậu vẫn đang học tiểu học, viết
những câu như kiểu hôm nay tớ dìu một bà lão qua đường, hôm nay tớ nhặt được ví
tiền à. Có chuyện gì buồn thì cứ coi tớ như cái gốc cây, tớ đảm bảo là sẽ chôn
thật kín những lời cậu nói.
- Quyển nhật ký đó của tớ có khóa mà.
Mai Lạc bực mình dí ngón tay vào trán Hy Lôi:
- Đầu cậu có vấn đề à, cái loại nhật ký có khóa ấy cậu tưởng tớ
chưa nhìn thấy bao giờ à, dùng một que diêm cũng có thể mở ra mà cậu tin nó.
- Nhưng ngăn kéo cũng có khóa.
- Xì, người ta đã vào được phòng của cậu thì sao lại không mở được
ngăn kéo của cậu? Đồ dùng là nhà người ta mua, người ta không giữ lại một bộ
chìa khóa chắc. Được rồi, bây giờ không nói những việc này nữa, vấn đề bây giờ
là cậu trở mặt với họ rồi, làm thế nào để giải quyết bây giờ.
- Cùng lắm thì ly hôn! - Hy Lôi chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng nói
luôn. Gần đây, mỗi khi nảy sinh va chạm với Hứa Bân là chữ “ly hôn” lại xuất
hiện trong đầu cô, hình như chỉ có cách đó mới giải quyết được vấn đề.
Mai Lạc thản nhiên cười:
- Thôi cho xin, cậu với Hứa Bân dính nhau như keo, lúc hòa thuận,
lúc lại cãi nhau, ly hôn thì ai mà tin, nói không chừng giây sau hai người lại
làm hòa với nhau rồi. Do đó bây giờ cứ nghĩ kỹ đi, sau này hai cậu định thế
nào?
- Còn thế nào được nữa, viết thì cũng viết rồi.
- Lát nữa chắc chắn hắn sẽ đến tìm cậu, nếu hắn bắt cậu xin lỗi bố
mẹ hắn thì làm thế nào?
Mai Lạc còn chưa kịp nói xong, Hy Lôi đã nói ngay:
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Đang nói câu đó thì điện thoại Mai Lạc đổ chuông, là Hứa Bân gọi
tới.
- Hứa Bân à, các người làm gì thế, để Hy Lôi đang khóc rất đau
lòng đây này!
Hứa Bân lạnh nhạt nói:
- Cô ấy ở chỗ em à, thế thì anh yên tâm rồi. Thế nhé. - Sau đó cúp
điện thoại. Hy Lôi và Mai Lạc nhìn nhau. Thì ra Hứa Bân chỉ gọi điện thoại để
xác nhận lại xem có phải Hy Lôi ở chỗ Mai Lạc hay không, chứ không hề có ý tới
tìm cô để giải quyết vấn đề. Anh ta vẫn chưa hết giận.
Hy Lôi bật cười chua chát:
- Nhìn xem, đó chính là chồng của tớ! Giờ trong mắt anh ta, tớ
giống như một tờ giấy, không chút trọng lượng.
- Được rồi, người ta chẳng phải gọi điện thoại tới hỏi thăm cậu
rồi sao? Chứng tỏ vẫn còn quan tâm tới cậu lắm. Chắc tại vì bây giờ anh ấy vẫn
chưa hết giận. Dù sao thì mẹ chồng tớ cũng không ở đây, lát nữa Tùng Phi về bảo
anh ấy sang ngủ phòng nhỏ, hai đứa mình lâu lắm không nói chuyện với nhau rồi.
2.
Chiều ngày hôm sau Hứa Bân tới. Hy Lôi đang ngồi xem tivi, thấy
Hứa Bân tới giả vờ như không nhìn thấy. Mai Lạc thì cười thầm, đánh mắt ra hiệu
cho Hứa Bân:
- Nói chuyện tử tế nhé, đừng cãi nhau nữa! Em xuống lầu đi dạo
đây!
Hứa Bân ngồi xuống, một lúc lâu vẫn không nói gì. Hy Lôi vẫn đang
xem tivi, chuyển kênh liên tục. Anh nắm tay Hy Lôi:
- Được rồi, đừng xem nữa, chúng ta nói chuyện đi!
- Nói cái gì, chúng ta chẳng có gì để nói cả. - Hy Lôi rút tay
mình ra, tiếp tục chuyển kênh.
- Em có thái độ gì thế, anh còn chưa nói gì em mà em đã có thái độ
như thế. Em nhìn lại mình xem, bây giờ thành ra thế nào rồi, một cô gái ngày
trước ngây thơ, nho nhã biết bao nhiêu, bây giờ thì sao, không thể tưởng tượng
nổi, những lời lẽ độc ác đó lại từ bút của em mà ra.
- Em biến thành thế nào, em biến thành cái gì đều là do anh ban
cho hết. Một người đàn ông độc ác mới khiến một người đàn bà thể hiện sự xấu xa
của mình ra.
Hứa Bân bị Hy Lôi nói tới mức chẳng phản bác được lời nào, chỉ
ngược vào mình:
- Anh là người đàn ông độc ác? Em cũng tự nhận là mình xấu xa à?
Hy Lôi tủi thân quay lại, đấm lên ngực Hứa Bân, bao nhiêu giận dữ
và oán hận đều phát tiết ra hết:
- Tại anh, tại anh, chính tại anh nên em mới thành ra như thế này,
một mụ đàn bà đanh đá, hay oán thán, em cũng không thích mình như thế này, vô
cùng không thích! - Hy Lôi giống như một đứa trẻ quậy khóc vô lý, bao nhiêu
nước mắt rơi cả xuống áo của Hứa Bân. Anh ôm cô vào lòng:
- Tại anh, đúng, đều tại anh, Hy Lôi, chúng ta đừng cãi nhau nữa.
Chúng ta sống hòa bình, được không?
Hy Lôi bị sự dịu dàng bất ngờ của Hứa Bân làm cho tan chảy, yếu
đuối dựa vào vai anh, khàn giọng nói:
- Nhưng bây giờ thế này rồi thì làm thế nào để sống hòa bình được,
em mệt lắm rồi.
Hứa Bân im lặng rất lâu, dường như đã hạ quyết tâm, nói:
- Chuyện cuốn nhật ký, cho dù ai đúng ai sai thì cũng đừng nhắc
tới nữa. Chúng ta chuyển ra ngoài sống, ngày mai đi tìm nhà luôn. - Lời nói của
anh giống như một ánh mặt trời le lói sau những đám mây đen, chiếu thẳng xuống
mặt đất, chiếu thẳng vào trái tim u tối của Hy Lôi. Cô nghe thấy thế, dường như
không tin vào tai mình, nghi ngờ ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi:
- Anh nói gì?
- Anh nói chúng ta chuyển ra ngoài! Em không chịu à!
Hy Lôi ra sức gật đầu, xác định là mình không nghe nhầm, cô không
che giấu được niềm vui của mình:
- Chịu chứ, chịu chứ, chỉ cần chuyển ra ngoài, sống ở đâu em cũng
chịu.
Hứa Bân bật cười trước vẻ trẻ con của Hy Lôi:
- Sống ở ổ chó cũng chịu à?
- Được chứ, anh là chó đực, còn em là phu nhân chó!
Hứa Bân vuốt tóc Hy Lôi, lại một lần nữa ôm cô vào lòng, trong
lòng thấy chua xót, dù sao thì cô cũng là một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng,
giống như một dòng suối trong vắt nhìn thấy cả đáy, chỉ có điều dụng cụ đựng
nước đã thay đổi rồi. Cuộc hôn nhân này giống như cái cốc đựng nước khiến tất
cả mọi người đều thay đổi hình dạng.
Mai Lạc đứng ở cửa nhìn hai người giảng hòa với nhau, mỉm cười an
ủi.
3.
Việc thuê nhà được tiến hành rất thuận lợi. Mai Lạc giúp họ liên
lạc với người chủ của căn nhà mà trước khi cưới cô và Hy Lôi thuê chung. Căn
nhà đó từ sau khi Hy Lôi và Mai Lạc chuyển ra lại cho một cặp tình nhân học
sinh thuê, gần đây họ đã tốt nghiệp và chuyển đi nên bỏ trống. Chỉ có điều tiền
thuê nhà đắt hơn trước 100 tệ, điều này cũng là hợp lý vì hiện nay vật giá leo
thang, tiền thuê nhà đương nhiên cũng phải tăng.
Quét dọn sạch sẽ, hai người chỉ mang quần áo và chăn mền của mình
đến, khi chuyển nhà, mẹ chồng ở lỳ trong phòng không chịu ra, trước khi đi, Hứa
Bân vào phòng tạm biệt mẹ, nói:
- Mẹ, con đi đây! - Không nghe thấy tiếng mẹ chồng trả lời. Hứa
Bân đi ra, nhìn Hy Lôi bằng con mắt có vẻ oán hận, xua tay. - Đi thôi.
Hy Lôi tới chợ mua một tấm vải màu hồng làm rèm cửa, ánh mặt trời
mùa thu rọi vào, sự dịu dàng, ấp ám lan tỏa khắp căn phòng, trên giường trải
một tấm ga vải hoa nhí mới, mang theo mùi thơm của nắng, cô còn mua một chậu
cây nhỏ ở chợ hoa, lá nhỏ và dày, người bán hoa nói, nó tên là cỏ hạnh phúc, Hy
Lôi cảm thấy ý nghĩa của nó rất may mắn, cát tường nên vui vẻ mua về, để ở bệ
cửa sổ, dường như hạnh phúc sẽ từ nơi đây và phủ kín căn nhà.
Suốt cả ngày Hy Lôi đều quét dọn vệ sinh, trong MP3 đang vang lên
một bài hát:
Căn nhà yêu mến.
Cái cửa sổ nhỏ.
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Nói với tôi về cái cây ở ngoài cửa khi mặt trời lặn.
Là món quà của tình yêu.
Anh chọn tấm vải hoa
Để trang trí cho cửa sổ của chúng ta
Căn nhà yêu mến của tôi
Có anh tôi sẽ bớt cô đơn
Cuộc sống đó tuy gian khổ
Tình yêu là tài sản duy nhất của tôi
Căn nhà có thể mất điện
Nhưng tôi sẽ thắp nến
Nghe những bài hát cũ
Thời gian sẽ dừng lại
Căn nhà có gió lùa
Có bước chân vui vẻ
Thi thoảng chúng tôi cãi nhau
Tha thứ cho em nhé
Căn nhà yêu mến của tôi
Có anh tôi sẽ bớt cô đơn
Cuộc sống khi đó tuy gian khổ
Tình yêu là tài sản duy nhất của tôi.
Hy Lôi vừa nghe vừa ngân nga theo giai điệu của bài hát, cái tình
cảm ngây thơ, trong sáng này thật giống với họ trước kia. Cái nhà vệ sinh nhỏ,
trên lớp gạch lát tường đã ố vàng, cô nhìn thấy một tờ giấy dán trên đó, tờ
giấy viết: “Không có gì có thể chia rẽ tình cảm của chúng ta!”. Những lời nói
tình cảm đó có lẽ là của đôi tình nhân học sinh để lại, chỉ có những con người
trẻ tuổi như vậy mới có đủ dũng khí để bảo vệ tình yêu! Hy Lôi đọc xong tờ
giấy, không nỡ xé ra. Cô thầm nói với bản thân mình: Đúng, không gì có thể chia
rẽ tình cảm của đôi ta.
Ngày đầu tiên chuyển ra ngoài, Hy Lôi gọi điện thoại cho mẹ mình ở
tận thành phố B xa xôi, mẹ cô không thể hiểu được niềm vui của cô, chỉ thở dài
trong điện thoại:
- Mẹ thấy con gây ra chuyện không vui như thế cũng buồn lắm, con
thà sống trong một căn nhà đi thuê nhỏ xíu cũng không chịu sống trong nhà to
của họ, không biết có mâu thuẫn thế nào mà không thể giải quyết được, việc gì
mà đến nông nỗi đó?
- Không thể trách con hết được, mẹ không biết mẹ anh ấy...
Hy Lôi còn chưa kịp nói xong đã bị mẹ cô ngắt lời:
- Được rồi, được rồi, mẹ không muốn nghe con gái mẹ nói xấu mẹ
chồng sau lưng. Đã chuyển ra rồi thì nghe lời mẹ, đối xử với Hứa Bân tốt một
chút, nó được chiều chuộng quen, giờ cùng con dọn ra ngoài ở, con cũng phải có
trách nhiệm của một người vợ, đừng như ngày trước quen tự do, bướng bỉnh. Phải
để nó cảm thấy ở cạnh con thật ấm áp và thoải mái, như thế thì chồng mới đứng
về phía con.
Lời nói của mẹ khiến Hy Lôi học được không ít điều, bởi vậy cô im
lặng. Chung quy lại thì nam nữ cũng không thể bình đẳng, bạn xem, từ trước đến
nay làm gì có người đàn ông nào thổ lộ hết tâm tư hay đi khắp nơi để tìm hiểu
về bí quyết để giữ tình yêu và hôn nhân lâu dài.
Buổi tối, nghe lời mẹ, lần đầu tiên Hy Lôi vào bếp, làm món mì sốt
cà, những quả cà gọt vỏ, trứng đánh đều rồi cho thêm ít nước, khi xào lên có
màu vàng và mềm, bản thân cô cũng có thể làm một người chủ gia đình, Hứa Bân ăn
hết hai bát đầy, vừa ăn vừa khen ngon. Hy Lôi nhìn cái tướng ăn như hổ vồ của
Hứa Bân thì trong lòng thấy thật chua xót, rồi lại oán thán: Niềm vui đơn giản
như thế mà sao phải đi qua biết bao đoạn đường vòng?
Tối, trên một chiếc giường gỗ không mấy êm ái, lần đầu tiên hai
người “yêu” nhau thoải mái đến thế, lần đầu tiên có thể thoải mái phát ra âm
thanh mà không sợ người khác nghe thấy. Cơ thể Hy Lôi trắng ngần như ánh trăng,
Hứa Bân nổi hứng, hai người bèn vần cuộc mây mưa với đủ mọi trò mới. Hứa Bân
giống như một tướng quân được xông pha trận mạc, thống lĩnh thiên binh vạn mã
để công phá thành trì đầy mê hoặc của Hy Lôi. Đã lâu lắm rồi không có một lần
nào làm tình sung sướng đến vậy. Hứa Bân lẩm bẩm bên tai Hy Lôi:
- Anh yêu em, Hy Lôi!
Hy Lôi cũng khẽ khàng đáp lời, giống như một ca sĩ tuyệt hảo, cổ
họng cô phát ra những tiếng gọi khe khẽ, gọi mãi, gọi mãi, khoái cảm cũng tuôn
trào, hạnh phúc cũng đến theo.
Thì ra hạnh phúc lại đơn giản như thế!
4.
Sự kiện cuốn nhật ký đó chẳng ai nhắc đến nữa, mỗi tuần Hy Lôi lại
phải cùng Hứa Bân về nhà một lần, đây là điều kiện mà Hứa Bân đưa ra khi đồng ý
với Hy Lôi dọn ra ngoài... Cho dù thế nào thì anh vẫn là con trai của mẹ anh,
cả nhà trông vẫn có vẻ hòa bình, yên ổn. Thế là Hy Lôi dù đã chuyển ra ngoài
nhưng tuần nào cũng phải ăn một bữa cơm với bố mẹ chồng, giả bộ như không có
chuyện gì, thưởng thức những món ăn mẹ chồng nấu, nhìn mẹ chồng xót xa xoa mặt
con trai:
- Con trai, con lại gầy đi rồi!
Mỗi lần trước khi đi, mẹ chồng đều đưa cho Hứa Bân rất nhiều đồ
ăn, tương thì bà tự làm, đậu phụ bà mua, rồi thịt kho sẵn, bánh bao đã hấp, tất
cả đều cho vào hộp đựng đồ ăn rồi đưa cho Hy Lôi, nói với cô cách cất giữ như
thế nào, món nào để lâu được, món nào thì phải ăn ngay. Mỗi khi như vậy, trong
lòng Hy Lôi vẫn thấy có một chút cảm động, trên đời này làm gì có người mẹ nào
không yêu con của mình? Chỉ có điều bà vẫn coi Hứa Bân như một đứa trẻ chưa
lớn, không thể yên tâm giao anh vào tay người đàn bà khác.
Ăn cơm xong, Hứa Bân và bố mẹ ngồi ngoài phòng khách nói chuyện,
Hy Lôi thì đi vào phòng ngủ. Cô chuẩn bị tìm thêm mấy bộ quần áo để mang đi.
Lúc chuyển ra, Hy Lôi nghĩ bụng chỉ ở tạm nơi đó, sau này còn phải mua một căn
nhà khác, bởi vậy đa số quần áo sách vở cô đều để ở nhà, cách bày trí trong
phòng về cơ bản vẫn không thay đổi.
Mở tủ quần áo ra xem, tất cả đều đã khác, những chiếc váy ngắn mùa
hè tất cả đều bị cất vào một cái túi to, áo len mùa thu và những cái áo khoác
dày mặc mùa đông thì được treo cẩn thận lên móc, trong đó còn treo cả quần áo
của bố mẹ chồng. Hy Lôi bất lực cười, mẹ chồng được điểm này rất tốt, thích
sạch sẽ, quần áo cứ chuyển mùa là sẽ phân loại và cất cẩn thận, nhưng bà vẫn
không bao giờ biết tôn trọng đời tư của người khác, dưới mái nhà của bà, con
trai và con dâu vẫn không phải là những cá thể độc lập, căn nhà và tâm sự của
mọi người trong con mắt của bà, vẫn là sở hữu chung.
Dù sao cũng đã chuyển ra ngoài rồi, bà ở nhà muốn làm gì thì làm!
Hy Lôi tìm kiếm một hồi lâu, tìm được mấy bộ quần áo mùa thu mà mình cần mặc,
nhớ ra ngày trước còn mấy cái hộp bao cao su nhét trong tủ vẫn chưa mang đi,
tìm mãi, hóa ra vẫn còn ở đó. Cô lại nhớ lại cái dây chuyển để trong tủ quần
áo, tìm một hồi lâu không thấy, đành bỏ cuộc.
Thu dọn đồ đạc xong, cô nhét mấy hộp bao cao su vào túi xách, quay
ra phòng khách, Hứa Bân vẫn đang nói chuyện với mẹ, không có ý định muốn về, Hy
Lôi đành phải ngồi xuống.
Mẹ chồng đang tách từng hạt dẻ một, bỏ hạt dẻ đã tách xong vào tay
con trai, dịu dàng nhìn con trai, hỏi han:
- Công việc có bận không, ở bên đó quen không, lạnh không?
Hứa Bân vẫn đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào chỉ có hai
người, không hiểu ý của mẹ bèn đáp:
- Tốt lắm, chẳng có gì là không quen cả.
Mẹ chồng có vẻ hơi thất vọng, ánh mắt thoáng tối đi.
Hy Lôi đẩy cánh tay Hứa Bân, nói nhỏ:
- Về nhà thôi!
Hứa Bân nhìn lại đồng hồ, trời cũng đã tối bèn đứng lên định đi.
Mẹ chồng thấy Hứa Bân chuẩn bị ra về thì có vẻ lưu luyến, tiễn ra đến cửa vẫn
không quên dặn dò:
- Sang thu rồi, trời lạnh lắm, mặc nhiều vào nhé, buổi tối nhớ đắp
chăn dày. Thích ăn gì thì về nhà, mẹ làm cho con.
Hy Lôi nhận ra trong mắt mẹ chồng có giọt nước đang lấp lánh.
Trên đường về nhà, cô chỉ im lặng không nói gì. Không biết những
bà mẹ khác sau khi con trai lấy vợ và ra ở riêng sẽ sống như thế nào, những
giọt nước mắt ban nãy của mẹ chồng khiến Hy Lôi bỗng có cảm giác ăn năn, dường
như mình vừa cướp đi thứ mà bà yêu thương nhất, nhưng cô lại không thể thản
nhiên chấp nhận điều này, thế là cái ánh mắt buồn bã ấy khiến lương tâm của Hy
Lôi trỗi dậy, cảm giác không yên.
Hứa Bân nhận ra vẻ buồn rầu của Hy Lôi, cố tỏ ra vẻ nhẹ nhàng:
- Đừng nghĩ nữa, lâu dần rồi sẽ quen thôi. Hồi đi học đại học, mẹ
anh cũng thế, trong điện thoại cũng khóc, nói là nhớ anh.
- Mẹ anh có phải mắc bệnh yêu con quá đáng không?
- Sao thế, chẳng phải em vẫn cứ đòi dọn ra ngoài sao? Giờ thấy ăn
năn hả, hay chúng mình lại dọn về?
- Câm miệng!
Ngoại trừ cái cảm giác thất vọng và ăn năn mỗi khi về thăm mẹ
chồng ra, cuộc sống của hai người lúc này chẳng còn gì đáng tiếc nữa. Hứa Bân
có thời gian thì tới cơ quan Hy Lôi đón cô tan làm, thi thoảng hai vợ chồng đi
xem phim, có lúc thì tiện đường vào siêu thị mua thức ăn, Hy Lôi về đến nhà là
bắt đầu nấu nấu nướng nướng trong gian bếp nhỏ, vừa nấu vừa ngân nga hát: “Cuộc
sống của chúng ta thật hạnh phúc, cuộc sống của chúng ta thật vui vẻ!”.
Hứa Bân thi thoảng sẽ ôm chầm lấy cô từ phía sau, trêu:
- Sao mà nhà quê thế, bài hát từ thời nào rồi.
Ăn cơm xong, Hứa Bân lại chủ động rửa bát, đẩy Hy Lôi sang một
bên:
- Vợ anh nghỉ ngơi đi, để anh, nước lạnh lắm.
Trong lòng Hy Lôi thấy thật ấm áp, rồi cô sẽ giả bộ trách cứ:
- Toàn giả vờ, ngày trước ở nhà sao anh không tốt với em thế!
- He he, ở nhà trước mặt mẹ, anh là một đứa trẻ chưa lớn, cần được
bảo vệ, trước mặt phụ nữ thì anh là một thằng đàn ông có thể giúp em che mưa
che gió được rồi. Em phải hiểu anh chứ!
Hy Lôi cảm nhận được khoảng thời gian yêu nhau hạnh phúc và ngọt
ngào của hai người đã quay lại, Hứa Bân dịu dàng, chu đáo mà ngày trước cô quen
cũng quay về rồi.
Đêm thu càng lúc càng lạnh, Hy Lôi lên giường từ sớm. Hứa Bân vệ
sinh cá nhân xong, rót một túi nước nóng mang vào đặt dưới chân cô, sự ấm áp đó
từ dưới bàn chân lan dần lên, khiến trái tim Hy Lôi cũng thấy ấm áp, cô ôm cổ
Hứa Bân, tặng anh một nụ hôn thật ngọt ngào:
- Chồng ơi, anh thật là tốt!
- Còn tốt hơn nữa cơ - Hứa Bân leo lên giường, tay đung đưa một
cái túi nhỏ màu xanh. - Con ma nhỏ, em còn nhớ mang cái này về cơ à. Muốn để
anh yêu em à!
- Đồ dê già!
Chậu cây hạnh phúc trên bệ cửa sổ đã mọc lá non, cơn gió cuối thu
khẽ luồn qua khe cửa. Thân thể ấm áp của Hứa Bân đè tới, Hy Lôi nhắm mắt. Người
mà bạn yêu, anh ấy cũng yêu bạn, có một khoảng không gian tự do vừa đủ để thể
hiện tình yêu này, có lẽ đó là hạnh phúc.