Phía sau nghi can X - Chương 05

5

Bên trên chiếc hộp vuông có một cây gậy
dựng đứng, dài khoảng ba mươi centimet. Một vòng tròn có đường kính chừng vài
centimet lồng vào cây gậy. Tất cả trông giống như trò ném vòng. Chỉ khác ở chỗ
là chiếc hộp vuông này có thêm dây điện và phích cắm.

- Cái gì vậy? - Kusanagi nhìn chằm chằm
vào chiếc hộp.

- Anh không nên động vào. - Kishiya đứng
bên cạnh nhắc nhở.

- Không sao đâu. Động vào mà bị làm sao
thì cậu đã không để bừa bãi thế này đâu.

Kusanagi cắm dây điện, kêu đến “khấc” một
cái. Ngay lập tức chiếc vòng lồng qua cây gậy nhè nhẹ bay lên.

- Ồ! - Kusanagi hơi sững lại. Chiếc vòng
đang bay lơ lửng khẽ rung rung.

- Cậu thử ấn cái vòng xuống đi. - Có tiếng
nói từ đằng sau.

Kusanagi quay người lại. Yugawa Manabu
đang đi vào phòng, tay ôm sách và tập tài liệu.

- Xin chào. Cậu vừa có giờ à? - Vừa nói,
Kusanagi vừa dùng đầu ngón tay ấn chiếc vòng xuống. Nhưng chưa được một giây
anh đã phải vội rụt tay lại. - Ôi nóng quá!

- Đúng là những thứ nguy hiểm thì tôi
không để bừa bãi nhưng cái này có kèm điều kiện. Đó là người động vào nó phải
nắm vững kiến thức khoa học ở mức tối thiểu. - Yugawa đi đến chỗ Kusanagi để
rút dây cắm điện. - Đây là dụng cụ thí nghiệm vật lý ở trường học.

- Hồi đi học, tôi không chọn môn vật lý. -
Kusanagi thổi đầu ngón tay. Kishiya đứng bên cạnh cười khúc khích.

- Ai đây? Tôi chưa gặp cậu này thì phải. -
Yugawa nhìn Kishiya.

- Tôi là Kishiya, làm việc chung với anh
Kusanagi. Tôi đã nghe nhiều về anh. Nghe nói anh đã nhiều lần giúp chúng tôi
hợp tác điều tra. Cái tên Galileo ( Galileo Galilei 1564-1642: nhà vật lý, toán
học, then văn người Ý. Vì trước đây Yugawa đã nhiều lần giúp Kusanagi phá án
nên được bên cảnh sát gọi là “Thám tử Galileo”) rất nổi tiếng ở đội 1 chúng tôi.

Yugawa chau mày, xua
xua tay:

- Làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi
hợp tác không phải vì thích đâu. Chẳng qua là tôi không chịu nổi kiểu lý luận
chẳng logic gì của anh bạn này nên buộc lòng tôi phải nói ra thôi. Cậu mà làm
chung với anh ta thì sẽ bị nhiễm cái “bệnh đông não” của anh ta đấy.

Kusanagi quay sang nhìn chằm chằm Kishiya
đang phá lên cười.

- Cậu cười quá nhiều rồi đấy! Mà Yugawa
này, cậu giải đố cũng có vẻ vui đấy nhỉ?

- Vui chỗ nào? Nhờ cậu mà luận văn của tôi
không nhích thêm được bước nào. Thế nào, đừng nói với tôi là hôm nay cậu lại
mang đến vấn đề rắc rối gì nhé!

- Khỏi lo. Hôm nay tôi không có ý làm
phiền cậu đâu. Tôi chỉ tiện đường ghé qua đây thôi.

- Thế thì tôi yên tâm rồi.

Yugawa đi lại gần bồn rửa để lấy nước vào
ấm. Sau đó anh đặt chiếc ấm lên bếp gas du lịch. Có vẻ anh định pha cà phê hòa
tan như mọi khi.

- À, thế các cậu giải quyết xong vụ xác
chết tìm thấy ở bờ đê sông Edogawa chưa? - Yugawa vừa hỏi vừa đổ cà phê vào cốc.

- Sao cậu biết chúng tôi phụ trách vụ đó?

- Nghĩ một chút thôi là biết. Vào buổi tối
hôm cậu bị gọi đi, ti vi có đưa tin. Trông cái mặt cậu thì hình như việc điều
tra không tiến triển gì.

Kusanagi nhăn mặt, đưa tay gãi gãi mũi.

- Cũng không hẳn là không tiến triển gì.
Chúng tôi đã có một số kẻ tình nghi. Mọi việc mới chỉ bắt đầu thôi.

- Kẻ tình nghi à? - Yugawa hờ hững nghe,
chẳng hề tỏ ra khâm phục.

Kishiya xen ngay vào:

- Bản thân tôi không nghĩ hướng điều tra
hiện tại là đúng.

- Vậy sao? - Yugawa nhìn Kishiya - Nghĩa
là cậu không tán thành với hướng điều tra?

- Cũng không hẳn là không tán thành…

- Đúng có nói những điều không cần thiết. -
Kusanagi nhíu mày.

- Tôi xin lỗi.

- Đâu cần phải xin lỗi. Làm theo mệnh lệnh
nhưng có ý kiến của riêng mình là rất bình thường. Nếu không có những người như
vậy thì công việc làm sao mà hiệu quả được.

- Không phải vì thế mà cậu ta than phiền
về hướng điều tra đâu. - Cuối dùng Kusanagi đành phải nói. - Cậu ta chỉ muốn
bảo vệ người mà chúng tôi đang để mắt tới thôi.

- Ôi không phải thế… - Kishiya ấp úng.

- Không sao, cậu cứ nói thật đi. Cậu đang
rất thương hai mẹ con chị kia đúng không nào? Nói thật, tôi cũng không muốn
nghi ngờ hai người đó đâu.

- Phức tạp đấy nhỉ! - Yugawa nhăn mặt nhìn
Kusanagi rồi quay sang nhìn Kishiya.

- Chẳng có gì phức tạp cả. Người đàn ông
bị giết có một người vợ đã li dị. Ngay trước lúc vụ án xảy ra, anh ta có đi dò
hỏi nơi ở của vợ cũ. Chúng tôi đang xác minh lại chứng cứ ngoại phạm của chị ta.

- Ra là vậy. Như vậy là chị ta có chứng cứ
ngoại phạm?

- À, chính là ở chỗ đó đấy. - Kusanagi gãi
đầu.

- Nào nào, không nói tiếp được nữa à? - Yugawa
cười rồi đứng dậy. Ấm nước ban nãy đã sôi. - Hai cậu uống cà phê nhé.

- Cảm ơn anh.

- Tôi không uống đâu. Mà tôi vẫn cứ băn
khoăn về chứng cứ ngoại phạm đó.

- Tôi không nghĩ là hai mẹ con chị ấy đang
nói dối.

- Cậu đừng nói năng không có căn cứ như
thế. Chúng ta đã kiểm tra đâu.

- Chẳng phải chính anh đã nói với đội
trưởng là không thể kiểm tra được ở rạp chiếu phim và quán mì còn gì.

- Tôi không nói là không thể kiểm tra. Tôi
chỉ nói là khó kiểm tra thôi.

- Nghĩa là người phụ nữ mà các anh nghi
ngờ khai họ ở rạp chiếu phim vào thời điểm xảy ra vụ án? - Yugawa cầm hai cốc
cà phê quay trở lại. Anh đưa một cốc cho Kishiya.

Kishiya nói “cảm ơn” và mở to mắt ngạc
nhiên khi đỡ lấy cái cốc. Chắc anh chàng giật mình vì chiếc cốc bẩn quá.
Kusanagi nén cười

- Đi xem phim à… cũng khó chứng minh đây. -
Yugawa ngồi xuống ghế

- Sau đó hai mẹ con đi hát karaoke. Người
của quán karaoke đã xác nhận điều này. - Kishiya nhấn mạnh từng lời

- Chính vì thế mới không thể bỏ qua rạp
chiếu phim. Vẫn có khả năng gây án xong rồi đi hát karaoke. - Kusanagi nói.

- Hai mẹ con Hanaoka đi xem phim lúc bảy
hoặc tám giờ tối gì đấy. Cho dù là một rạp vắng khách đi nữa thì đó cũng không
phải khoảng thời gian có thể giết người. Mà đâu chỉ bị giết, quần áo của nạn
nhân cũng đã bị lột sạch.

- Tôi cũng biết thế nhưng phải nghĩ tới
mọi khả năng có thể. Không khẳng định là họ vô tội ngay được. - “Nhất là không
thể thuyết phục một người ngoan cố như Mamiya” Kusanagi nghĩ.

- Tôi không hiểu lắm. Nghe hai cậu nói thì
có vẻ đoán được thời gian thủ phạm gây án. - Yugawa cắt ngang.

- Bên giải phẫu có nói là nạn nhân chết
khoảng sau sáu giờ tối ngày mồng mười.

- Cậu không cần nói hết với người ngoài
thế đâu. Kusanagi nhắc nhở.

- Chẳng phải là anh Yugawa đã hợp tác với
chúng ta rất nhiều sao?

- Chỉ trong trường hợp có những điều tưởng
như là siêu nhiên khó hiểu thôi. Còn lần này chẳng cần hỏi người ngoài đâu.

- Tôi đúng là người ngoài thật. Nhưng các
cậu đừng quên là tôi cho các cậu chỗ để ngồi tán chuyện đấy nhé. - Yugawa bình
thản nhâm nhi cà phê.

- Tôi biết rồi. Bọn tôi về là được chứ gì!
- Kusanagi nhấc người ra khỏi ghế.

- Hai mẹ con đó thế nào? Họ không có gì để
chứng minh là đã đi xem phim à? - Vẫn cầm cốc cà phê, Yugawa hỏi.

- Chị ta vẫn nhớ nội dung bộ phim. Nhưng
tôi không biết là họ đã xem lúc nào.

- Chị ta còn giữ vé
không?

Bất giác Kusanagi quay sang nhìn Yugawa
khi nghe câu hỏi. Hai mắt họ gặp nhau.

- Vẫn giữ.

- Chị ta lấy vé ra ở chỗ nào? - Mắt kính
của Yugawa lấp lánh.

Kusanagi phá lên cười.

- Tôi hiểu cậu muốn nói gì. Bình thường
chẳng ai giữ vé xem phim cẩn thận cả. Nếu thấy Hanaoka Yasuko lấy ra từ trong
tủ, tôi cũng buộc phải nghĩ là không bình thường.

- Nghĩa là không phải lấy ra từ chỗ đó à?

- Đầu tiên tôi cũng nghĩ là chị ta đã vứt
đi rồi. Nhưng khi tôi hỏi thì chị ta mở tờ quảng cáo phim ra, tấm vé kẹp trong
đó.

- Trong tờ quảng cáo? Cũng không có gì là
lạ. - Yugawa khoanh tay. - Ngày ghi trên vé là ngày xảy ra vụ án đúng không?

- Tất nhiên. Nhưng điều đó không chứng tỏ
là đã đi xem phim. Có thể họ nhặt từ thùng rác hoặc họ mua vé nhưng không vào
xem.

- Nhưng dù thế nào thì nghi can cũng đã
đến rạp chiếu phim hoặc quanh đó.

- Chúng tôi cũng nghĩ thế nên đã đi dò hỏi
từ sáng để xem có ai nhìn thấy họ không. Nhưng cô nhân viên soát vé ngày hôm đó
lại không đi làm hôm nay. Chúng tôi lại phải đến tận nhà cô ấy. Trên đường về
nhân tiện chúng tôi rẽ qua đây.

- Trông cậu có vẻ như không thu được thông
tin gì có ích từ cô soát vé đó nhỉ. - Yugawa cười vẻ chế giễu

- Hôm đó cách đây mấy ngày rồi. Mà làm sao
có thể nhớ được từng người đến rạp được. Ngay từ đầu tôi chẳng hy vọng gì nên
không có gì là thất vọng. Mà thôi. Có vè như bọn tôi đang làm phiền phó giáo
sư. Chúng tôi đi đây. - Kusanagi vỗ vào lưng Kishiya lúc này vẫn còn đang uống
cà phê.

- Cố lê nhé, anh chàng điều tra viên! Nếu
chị ta đúng là thủ phạm thì cậu sẽ vất vả đấy.

Kusanagi quay lại “Ý cậu là sao?”

- Như tôi vừa nói đấy thôi. Để tạo ra bằng
chứng ngoại phạm, người bình thường sẽ không tính đến cả nơi cất vé xem phim.
Nếu chị ta tính đến việc cảnh sát sẽ tới hỏi nên kẹp sẵn vé vào tờ quảng cáo
thì chứng tỏ chị ta là một đối thủ nặng ký đấy. - Ánh mắt Yugawa lúc này không
còn vẻ bông đùa nữa.

Sau khi suy nghĩ về lời của người bạn.
Kusanagi gật đầu “ Tôi sẽ lưu ý lời cậu. Tôi về đây” nói rồi, anh bước ra cửa,
nhưng khi chuẩn bị mở cửa, như chợt nhớ ra điều gì, anh quay lại: “Người sống
bên cạnh nhà chị ta trước đây học trên cậu đấy”.

- Học trên tôi? - Yagawa nghiêng đầu
tỏ ý nghi hoặc.

- Một thầy giáo dạy toán cấp III, tên là
Ishigami gì đó. Anh ta bảo trước đây học ở Đại học Teito nên tôi nghĩ chắc là
bên khoa tự nhiên.

- Ishigami? - Yugawa lẩm bẩm nhắc lại cái
tên. Đôi mắt sau cặp kính trắng mở to. - Daruma Ishigami à?

- Daruma?

Yagawa bảo đợi anh sang phòng bên cạnh một
chút. Kusanagi quay sang nhìn Kishiya.

Yagawa quay trở lại ngay, trên tay là một
tập tài liệu bìa màu đen. Yugawa mở ra cho Kusanagi xem.

- Có phải người này không?

Trang Yugawa giở ra có rất nhiều ảnh chân
dung. Có vẻ như chụp từ thời sinh viên. Phần trên cùng của trang có in dòng chữ
“Những sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ khóa 38”.

Yugawa chỉ tay vào một sinh viên có khuôn
mặt tròn, nét mặt vô cảm và đôi mắt nhỏ như sợi chỉ đang nhìn thẳng về phía
trước. Tên anh ta là Ishigami Tetsuya.

- Đúng người này đấy. - Kishiya nói. - Trong
ảnh trông còn trẻ nhưng chắc chắn là anh ta.

Kusanagi dùng ngón tay che từ phần trán
trở lên, gật đầu đồng tình.

- Đúng vậy. Bây giờ tóc anh ta mỏng hơn
hồi xưa nhiều nên không nhận ra ngay, nhưng đúng là anh giáo đó. Người quen học
trên cậu à?

- Không phải học trên tôi mà cùng khóa với
tôi. Thời đó sinh viên khoa tự nhiên bọn tôi lên năm thứ ba là chia theo chuyên
ngành. Tôi theo ngành vật lý còn Ishigami chọn ngành toán. - Yugawa đóng tập
ảnh lại.

- Thế nghĩa là anh ta bằng tuổi tôi?

- Từ xưa trông anh ấy đã già rồi. - Yugawa
cười đầy ẩn ý nhưng ngay sau đó tỏ vẻ rất ngạc nhiên. - Giáo viên? Cậu bảo
Ishigami là giáo viên cấp III à?

- Ừ, anh ta có nói là dạy toán tại một
trường cấp III ở khu vực đó. Anh ta còn làm cố vấn cho câu lạc bộ Judo nữa

- Tôi có nghe anh ấy học Judo từ nhỏ. Hình
như chú anh ấy có lớp dạy Judo. Mà thôi, thế có đúng anh ấy là giáo viên cấp
III không?

- Chính xác.

- Vậy à. Cậu đã nói thế thì đúng rồi. Tôi
cũng không nghe gì về anh ấy nên cứ nghĩ anh ấy đang nghiên cứu tại một trường
đại học tư nào đó. Không thể tin được Ishigami lại làm giáo viên cấp III. - Yugawa
nhìn lơ đãng.

- Anh ta giỏi vậy cơ à? - Kishiya hỏi.

- Tôi không muốn dùng từ “thiên tài” một
cách bừa bãi, nhưng có lẽ từ đó thích hợp với Ishigami. Có giáo sư từng nói
rằng anh ấy là một tài năng mà năm mươi năm hay một trăm năm mới có được một
người. Mặc dù học khác ngành nhưng bên lý bọn tôi vẫn nghe đồn về sự xuất sắc
của anh ấy. Anh ấy là kiểu người không thích dùng máy tính mà thường giam mình
trong phòng nghiên cứu đến nửa đêm, giải những bài toán khó chỉ bằng giấy và
bút chì. Trông cái dáng ngồi tròn tròn của anh ấy khi giải bài toán rất ấn
tượng nên chẳng biết từ khi nào mọi người gọi anh ấy là Daruma. Tất nhiên là
hoàn toàn với ý khâm phục.

Nghe Yugawa kể, Kusanagi thầm nghĩ: “Giỏi
rồi nhưng vẫn có người giỏi hơn” Kusanagi từng nghĩ chính người bạn đang đứng
trước mặt anh đây mới là thiên tài.

- Có chuyện người giỏi như vậy không thể
trở thành giáo sư đại học sao? - Kishiya hỏi thêm.

- À… thì đại học cũng có nhiều kiểu mà…-
Hiếm lắm mới thấy Yugaws nói kiểu lấp lửng như vậy.

Kusanagi hình dung có lẽ bản thân Yugawa
cũng phải chịu nhiều áp lực trước những mối quan hệ chẳng hay ho gì.

- Trông Ishigami vẫn khỏe chứ? - Yugaws
nhìn Kusanagi.

- Nói thế nào nhỉ. Anh ta trông không có
vẻ gì là ốm nhưng nói chuyện thì thấy hơi khó gần, hoặc đại loại lạnh lùng kiểu
gì đó.

- Một người khó đoán phải không? - Yugawa
mỉm cười.

- Đúng thế. Bình thường, khi cảnh sát đến
nhà, hầu như ai cũng có phản ứng nào đó, chẳng hạn ngạc nhiên hoặc hơi bối rối,
nhưng anh ta hoàn toàn không có biểu hiện gì. Như thể anh ta chỉ quan tâm tới
mỗi bản thân mình ấy.

- Anh ta chẳng quan tâm tới điều gì khác
ngoài toán đâu. Nhưng dù sao anh ta vẫn là một người có sức lôi cuốn đấy. Cậu
cho tôi địa chỉ nhé. Có thời gian tôi sẽ đến thăm anh ấy.

- Thật lạ khi nghe cậu nói thế.

Kusanagi mở sổ tay, đọc cho Yugawa địa chỉ
khu nhà Hanaoka Yasuko đang sống. Nhà vật lý học ghi lại địa chỉ. Có vẻ như anh
hoàn toàn chẳng bận tâm tới vụ giết người ban nãy nữa.

Sáu giờ hai mươi tám phút, Hanaoka Yasuko
về nhà bằng xe đạp. Từ cửa sổ nhà mình, Ishigami đã nhìn thấy Yasuko đi về.
Trên chiếc bàn trước mặt anh có một đống giấy ghi các công thức toán. Vật lộn
với những công thức toán là nhiệm vụ hàng ngày của anh sau khi đi dạy về. Nhưng
hôm nay, dù đã phải nghỉ cả buổi tập Judo nhưng việc giải toán không hề tiến
triển. Không chỉ riêng hôm nay mà đã vài hôm rồi. Việc lặng lẽ quan sát phòng
bên cạnh từ phòng mình đã trở thành thói quen của anh. Anh muốn kiểm tra xem
điều tra viên có tới hay không.

Có vẻ như tối qua điều tra viên cũng đến.
Chính là hai người hôm nọ đã đến nhà Ishigami. Anh vẫn nhớ họ của một người ghi
trong thẻ là Kusanagi.

Theo lời Yasuko, họ tới để kiểm tra bằng
chứng ngoại phạm tại rạp chiếu phim. Đúng như Ishigami dự đoán. Họ hỏi Yasuko
xem hôm đó tại rạp chiếu phim có chuyện gì đặc biệt không, trước và sau khi xem
hoặc trong lúc đang xem chị có gặp ai không, còn giữ vé không, có mua gì ở rạp
không, nếu mua thì còn giữ hóa đơn không, nội dung phim là gì, diễn viên chính
là ai,…v.v…

Không thấy điều tra viên hỏi gì về quán
karaoke. Chắc họ đã kiểm tra ở đó rồi. Việc họ kiểm tra được là điều đương
nhiên. Ishigami chọn chỗ đó là có chủ ý.

Yasuko nói đã đưa cho nhân viên điều tra
vé xem phim và tờ quảng cáo đúng như lời Ishigami dặn. Đối với những câu hỏi
khác ngoài nội dung bộ phim, chị đều trả lời ngay là không biết. Điều này cũng
là do Ishigami đã dặn trước.

Hỏi đến đó xong thì họ ra về nhưng không
thể cho rằng với họ thế là xong. Cần phải nhìn nhận việc điều tra viên đến xác
nhận chứng cứ ngoại phạm đi xem phim của Yasuko là do họ có đủ dữ kiện để nghi
ngờ chị. Và dữ kiện đó là gì?

Ishigami đứng dậy, cầm lấy áo khoác, thẻ
điện thoại, ví tiền, chìa khóa rồi ra khỏi phòng.

Đi đến chỗ cầu thang, anh nghe thấy tiếng
chân đi lên. Anh đi chậm lại, đầu hơi cúi xuống.

Người đang đi lên là Yasuko. Có vẻ chị
không nhận ra ngay người trước mặt là Ishigami. Khi đi ngang qua anh, chị đứng
sững lại. Dù không hề ngẩng lên Ishigami hiểu là chị muốn nói điều gì đó.

Ishigami lên tiếng trước khi Yasuko kịp
chào: “Chào chị”.

Anh cố gắng hạ thấp giọng và nói đúng ngữ
điệu như khi gặp người khác. Anh cũng không định nhìn vào mắt chị mà giữ nguyên
nhịp chân. Anh lặng lẽ xuống cầu thang.

Không biết có điều tra viên nào theo dõi
quanh đây không nhưng một trong những lời dặn dò của Ishigami với Yasuko là dù
có gặp nhau cũng phải cư xử như hàng xóm bình thường. Như chợt nhớ ra điều đó,
Yasuko khẽ chào đáp lại rồi lẳng lặng đi lên gác.

Ishigami đi tới bốt điện thoại mọi khi.
Anh nhấc ống nghe lên, đút thẻ vào máy. Cách đó khoảng ba mươi mét là một cửa
hàng tạp hóa. Một người đàn ông có vẻ như là chủ đang dọn hàng. Ngoài ông ta,
không thấy có ai xung quanh.

- Vâng, tôi đây. - Giọng Yasuko trả lời
ngay lập tức. Chị nói như thể đã biết người gọi là Ishigami. Tự nhiên Ishigami
thấy vui.

- Tôi, Ishigami đây. Không có gì bất
thường chứ?

- À, điều tra viên có đến cửa hàng.

- Quán Mỹ Nhân à?

- Vâng, vẫn là anh điều tra viên hôm nọ.

- Anh ta hỏi gì?

- Anh ta hỏi là Togashi có đến quán Mỹ
Nhân không?

- Chị trả lời sao?

- Tất nhiên tôi nói là không. Anh ta bảo
có thể Togashi có đến lúc tôi không có ở cửa hàng. Xong anh ta đi vào bên
trong, đưa cho chủ quán xem ảnh của Togashi và hỏi Togashi có đến không. Chủ
quán trả lời là không đến. Anh điều tra viên đó đang nghi ngờ tôi.

- Việc chị bị nghi ngờ là đúng như tính
toán. Chị không phải sợ gì cả. Điều tra viên chỉ hỏi vậy thôi à?

- Anh ta còn hỏi tôi nơi làm việc trước
đây nữa. Tôi trả lời là quán bar ở Kinshicho. Anh ta hỏi tôi giờ tôi còn đến đó
không hay có liên lạc với ai ở đó không. Tôi trả lời là không, đúng như anh dặn.
Xong tôi hỏi là sao anh ta lại hỏi tôi chuyện đó. Anh ta bảo gần đây Togashi có
đến đó.

- Ra là vậy. - Ishigami gật gù, tai vẫn áp
chặt vào điện thoại. - Togashi đã đến cửa hàng đó để dò hỏi về chị.

- Có vẻ thế. Hình như anh ta biết quán Mỹ
Nhân cũng là từ đấy. Anh điều tra viên nói là Togashi đang đi tìm tôi nên không
có chuyện hắn không đến quán Mỹ Nhân. Tôi bảo là dẫu vậy thì tôi cũng chỉ có
thể trả lời là không thấy anh ta đến, vậy thôi.

Ishigami nhớ lại viên cảnh sát tên là
Kusanagi. Anh ta trông có vẻ là người dễ chịu. Cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng,
không có gì là cửa quyền. Tuy nhiên, anh ta thuộc đội điều tra số 1, nghĩa là
anh ta rất giỏi trong việc thu thập thông tin. Anh ta không phải kiểu người
khiến đối phương khiếp sợ để phải khai ra mà thuộc kiểu khai thác sự thật một
cách kín đáo. Cũng cần phải chú ý tới khả năng quan sát của anh ta lúc nhìn
thấy phong bì có chữ đại học Teito hôm nọ.

- Chị còn bị hỏi gì nữa không?

- Tôi chỉ bị hỏi như vậy thôi. Nhưng còn
Misato…

Ishigami nắm chặt điện thoại: “Điều tra
viên đến gặp Misato nữa à?”.

- Vâng, tôi vừa nghe cháu nói lại. Ngay
lúc cháu vừa ra khỏi cổng trường thì gặp họ. Tôi nghĩ vẫn là hai người đã đến
nhà tôi.

- Misato có đó không?

- Vâng, tôi sẽ chuyển máy cho cháu.

Chắc Misato đang ngồi ngay cạnh nên có
tiếng cô bé trả lời ngay.

- Điều tra viên hỏi cháu những gì?

- Họ đưa ảnh của ông kia ra và hỏi có đến
nhà cháu không?

Ông kia là Togashi.

- Cháu trả lời là không chứ?

- Vâng.

- Họ còn hỏi gì không?

- Hỏi về chuyện đi xem phim. Họ hỏi cháu
có đúng là đi xem phim ngày mồng mười không? Chẳng may cháu nhớ nhầm thì sao?
Cháu trả lời đúng là ngày mồng mười.

- Thế họ bảo sao?

- Họ hỏi cháu có kể hay nhắn tin cho ai về
chuyện đi xem phim không?

- Cháu trả lời thế nào?

- Cháu bảo không nhắn tin nhưng có kể với
bạn. Họ bảo cháu cho tên người bạn đó.

- Cháu có cho không?

- Cháu chỉ cho tên của Mika thôi.

- Hôm mười hai cháu kể cho bạn Mika ấy về
chuyện đi xem phim đúng không?

- Vâng.

- Chú hiểu rồi. Tốt rồi. Điều tra viên còn
hỏi thêm gì không?

- Cũng không có gì quan trọng đâu ạ. Chỉ
là đi học có vui không, tập cầu lông có vất vả không. Không biết sao chú điều
tra viên đó lại biết cháu tập cầu lông nhỉ? Lúc đấy cháu không cầm vợt theo mà.

Ishigami đoán có lẽ tay điều tra viên đã
nhìn thấy vợt ở trong nhà Yasuko. Đúng là không thể coi thường khả năng quan
sát của anh ta.

- Sao hả anh? - Tiếng của Yasuko trên điện
thoại.

- Không sao. - Ishigami nói dõng dạc. Mục
đích là để Yasuko yên tâm. - Mọi chuyện đang đúng như tôi dự tính. Có lẽ điều
tra viên sẽ còn đến nữa, chị cứ làm như tôi đã dặn. Mọi việc sẽ ổn.

- Cảm ơn anh. Tôi chỉ trông cậy vào mỗi
anh Ishigami thôi.

- Chị hãy cố gắng. chỉ còn vất vả thêm
chút nữa thôi. Thôi xin phép, hẹn chị ngày mai.

Ishigami dập máy, lấy lại thẻ điện thoại.
Anh cảm thấy hơi hối hận vì câu nói cuối cùng của mình. “Vất vả thêm chút nữa” -
thật là vô trách nhiệm. “Chút nữa” là bao lâu? Anh không nên nói những điều
không thể xác định được như vậy.

Nhưng dù mọi việc vẫn đang tiến triển đúng
như dự đoán, việc cảnh sát phát hiện ra Togashi đi tìm Yasuko chỉ là vấn đề
thời gian nên cần phải có chứng cứ ngoại phạm. Chứng cứ ngoại phạm ấy sẽ khiến
cảnh sát nghi ngờ cũng là điều nằm trong dự tính của anh.

Việc điều tra viên tới hỏi Misato cũng là
điều Ishigami đã tính trước. Có lẽ mấy tay điều tra viên cho rằng hỏi cô con
gái sẽ dễ dàng và nhanh chóng lật tẩy được chứng cứ ngoại phạm hơn. Anh đoán
trước được điều này nên đã chuẩn bị những phương án cần thiết. Tuy nhiên vẫn
nên kiểm tra lại xem có sơ suất nào không.

Ishigami cứ nghĩ như vậy suốt trên đường
về nhà. Khi về đến nhà, anh thấy có một người đàn ông đang đứng trước cửa phòng
mình. Anh ta mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, dáng người cao. Có vẻ như nghe
thấy tiếng chân của Ishigami nên người đàn ông ngoảnh lại.

Đầu tiên, Ishigami nghĩ đó là điều tra
viên, nhưng ngay lập tức anh nhận ra là không phải. Đôi giày của anh ta bóng đẹp như mới.

Khi Ishigami cảnh giác tiến lại gần thì
người đàn ông lên tiếng:”Ishigami à?”.

Ishigami ngẩng lên nhìn người đàn ông. Anh
ta đang mỉm cười. Ishigami đã từng nhìn thấy nụ cười này.

Ishigami hít thở thật nhanh, mắt mở to: “Yugawa
Manabu?”.

Ký ức của hơn hai mươi năm về trước bỗng
nhiên sống lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3