Thiên nhai minh nguyệt đao - Hồi 21 chương 1
Hồi 21
Thoát Khỏi Lồng Chim
Đao quang lóe lên một cái,
chém không phải là đầu, mà là dây đàn.
Hắn vì sao phải huy đao chém
đứt dây đàn?
Chung đại sư ngẩng đầu, kinh
ngạc nhìn hắn, không những kinh ngạc, lại còn phẫn nộ.
Đao đã chui vào vỏ. Phó Hồng
Tuyết đã ngồi xuống, khuôn mặt trắng nhợt trong bóng tối, xem chừng như tượng
đá điêu khắc thành, kiên cường, lãnh khốc, cao quý.
Chung đại sư hỏi:
- Cho dù tiếng đàn của ta
không đủ để chui vào lỗ tai ngươi, nhưng dây đàn vô tội, tại sao các hạ không
chém đầu ta?
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Dây đàn tuy vô tội, nếu kỳ
nhân chết, không như dây đàn đứt.
Chung đại sư thốt:
- Ta không hiểu.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi nên hiểu, nhưng ngươi
quả thật có nhiều chuyện không hiểu.
Hắn lạnh lùng nói tiếp:
- Ngươi nói cho người ta biết
là nhân sinh ngắn ngủi, khó tránh chết chóc, lại không biết chết cũng có rất
nhiều dạng.
Chết có nhẹ như lông hồng,
cũng có nặng tợ Thái Sơn, đạo lý đó Chung đại sư làm sao không hiểu được.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Một người từ khi sinh hạ,
cho dù muốn chết, cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, chết mới an tâm.
Một người khi sống không thể
làm chuyện mình nên làm, làm sao có thể chết an tâm?
Ý nghĩa của sinh mệnh, vốn là
tiếp tục phấn đấu không ngừng, chỉ cần con người hiểu được một điểm đó, sinh
mệnh của con người sẽ không còn không có ý nghĩa. Nhân sinh bi khổ, bên trong
đang đợi cho nhân loại tự mình khắc phục.
- Nhưng ta sống chỉ có sỉ
nhục.
- Vậy thì ngươi nên nghĩ ra
một phương pháp có ý nghĩa để tẩy sạch mối sỉ nhục của ngươi, nếu không cho dù
ngươi có chết, cũng là một thứ sỉ nhục đồng dạng.
Chết tịnh không thể giải
quyết vấn đề gì, chỉ có kẻ hèn hạ mới không chịu đương đầu đả kích, mới dùng
cái chết làm đường giải thoát.
- Cái giá ta phải trả cho
thanh đao này, tuyệt không thua gì ngươi, nhưng ta tịnh không có cái vinh dự
lẫn cái an nhàn mà ngươi có, cái ta đạt được chỉ có cừu thù và khinh miệt, xem
ra trong ánh mắt của người ta, ngươi là Cầm Trung Chi Thánh, ta lại chỉ bất quá
là đao phủ thủ.
- Nhưng ngươi lại còn muốn
sống?
- Một khi còn có thể sống, ta
nhất định sống, người khác càng muốn ta chết, ta càng muốn sống. Sống tịnh
không phải là sỉ nhục, chết mới là sỉ nhục.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của
hắn phát sáng, xem càng trang nghiêm, càng cao quý. Một thứ cao quý cơ hồ đã
tiếp cận thần linh, hắn đã không còn là đao phủ thủ buồn thảm ố máu đầy mình.
Hắn đã tìm ra chân ý của sinh mệnh, từ khổ nạn và đả kích mà người ta vô phương
chịu đựng mà tìm ra, bởi vì người ta đã tống cho hắn đả kích quá lớn, lực lượng
phản kháng của hắn cũng càng lớn hơn. Thứ lực lượng phản kháng đó, không ngờ
giúp cho hắn chung quy thoát thân khỏi cái lồng mà hắn tự tạo thành. Điểm đó
đương nhiên Công tử Vũ tuyệt đối không nghĩ tới.
Chung đại sư cũng nghĩ không
ra. Nhưng lúc gã nhìn Phó Hồng Tuyết, ánh mắt đã không còn vẻ kinh ngạc hay
phẫn nộ, chỉ có tôn kính.
Nhân cách cao quý độc lập,
vốn cũng như nghệ thuật cao thượng độc đáo, đáng để con người tôn kính.
Gã nhịn không được, hỏi:
- Ngươi cũng muốn làm một
chuyện có ý nghĩa để tẩy sạch sỉ nhục của mình sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đang tận lực mà làm.
Chung đại sư hỏi:
- Trừ giết người ra, ngươi
còn có thể làm chuyện gì?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta ít ra đã chứng minh cho
ngươi thấy, ta tịnh không bị y đánh gục.
Chung đại sư hỏi:
- Y là người nào?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Công tử Vũ.
Chung đại sư thở dài:
- Một người có thể có một cầm
đồng như vậy, nhất định là một đại vĩ nhân.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Y là vậy.
Chung đại sư hỏi:
- Nhưng ngươi lại muốn giết
y?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Phải.
Chung đại sư hỏi:
- Giết người cũng là chuyện
có ý nghĩa?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Nếu quả con người đó còn
sống, người khác phải chịu đựng khổ nạn, chịu đựng bạo lực, chịu đựng ô nhục,
vậy thì ta giết y có phải là chuyện có ý nghĩa hay không?
Chung đại sư hỏi:
- Ngươi tại sao còn không đi
làm chuyện đó?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ta tìm không ra y.
Chung đại sư thốt:
- Y là đại vĩ nhân, tất nhất
định có đại danh vang vọng, ngươi làm sao mà lại tìm không ra cho được?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì y tuy danh chấn
thiên hạ, lại rất ít người có thể thấy được chân diện của y.
- Đó cũng là chuyện rất kỳ
quái, người có thể thấy được người y lại càng ít hơn.
Một điểm đó Chung đại sư đáng
lẽ nên hiểu, chính gã cũng danh chấn thiên hạ, người có thể gặp gã cũng rất ít.
Nhưng gã tịnh không nói gì, Phó Hồng Tuyết cũng không muốn nói gì, những gì nên
nói, đều đã nói hết.
Phó Hồng Tuyết đứng dậy:
- Ta chỉ muốn để ngươi biết,
nơi đây tuy là địa phương tốt, lại không phải là nơi bọn ta nên ở lại lâu.
Cho nên bên ngoài tuy đã hoàn
toàn tối tăm, hắn cũng không chịu ở lại.
Chỉ cần tâm địa quang minh,
sao lại sợ hắc ám?
Hắn từ từ đi ra, bộ dạng bước
đi tuy vẫn kỳ dị vụng về, lưng lại ưỡn thẳng như ngọn bút.
Chung đại sư nhìn bóng lưng
hắn, đột nhiên gọi:
- Đợi một chút.
Phó Hồng Tuyết dừng chân.
Chung đại sư thốt:
- Vậy thì ngươi nên ở lại
đây, ta đi.
Phó Hồng Tuyết động dung:
- Tại sao? Ngươi biết y sẽ
tới đây?
Chung đại sư không hồi đáp,
lại đứng dậy đi ra.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi làm sao lại biết
được? Ngươi thật ra là ai?
Chung đại sư đột nhiên quay
đầu mỉm cười:
- Ngươi nghĩ ta là ai?
Nụ cười của gã thần bí kỳ
quái, người của gã đột nhiên đã biến mất trong bóng đêm, hòa mình vào bóng tối.
Chỉ nghe thanh âm của gã từ
xa truyền đến:
- Chỉ cần ngươi nhẫn nại đợi
ở đó, y nhất định đến tìm ngươi.
- Ngươi nghĩ ta là ai?
Có lẽ nào gã tịnh không phải
là Chung đại sư thật? Có lẽ nào gã là Du Cầm? Nếu không gã làm sao biết được
tin tức hành tung của Công tử Vũ?
Phó Hồng Tuyết không thể xác
định. Hắn cũng chưa từng thấy qua diện mục của Chung đại sư, càng chưa từng gặp
qua Du Cầm.
Công tử Vũ có thật sẽ đến
đây?
Hắn cũng không thể xác định,
lại đã quyết định ở lại đây, đó là manh mối duy nhất của hắn, không cần biết ra
sao, hắn đều không thể bỏ qua.
Đêm càng khuya, không gian
núi non nghe không thấy tiếng động nào.
Tuyệt đối không có tiếng động
là thứ đàn đáng sợ, ánh sao le lói cô độc chiếu trên khung đàn.
Dây đàn lại vang tiếng,
"tang, tinh, tang" liên tục nhiều tiếng vọng ra.
Ai đang khua dây đàn? Có phải
là tinh linh trong đàn? Có phải là hồn quỷ trong núi hoang?
Phó Hồng Tuyết đột nhiên nhảy
lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, có một bóng đen mờ nhạt.
Đó có phải là bóng người? Hay
là u linh?
Người ở bên ngoài cửa, làm
sao có thể khua đàn?
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Được.
Bóng đen bên ngoài cửa phảng
phất giật mình, lui ra sau rất nhanh.
Phó Hồng Tuyết càng nhanh
hơn. Cơ hồ không cần chuẩn bị động tác, người của hắn đã vụt xông ra ngoài.
Bóng đen bên ngoài lăng không
phi thân, đã tản nhập vào màn hắc ám.
Không sơn yên ắng, bóng tối
thanh linh. Phó Hồng Tuyết đi tới, không nhìn thấy người. Quay đầu lại, lại
nhìn thấy một lồng đèn.
Ánh đèn quỷ hỏa lóe lên, ai
đã thắp đèn trong phòng?
Phó Hồng Tuyết không còn thi
triển khinh công, từ từ quay trở lại. Ánh đèn đã tắt, đèn còn ở trên bàn. Đàn
trên bàn lại đã đứt dây, đứt đoạn chỉnh chỉnh tề tề, giống như bị lưỡi đao bén
cắt gọn.
Trong phòng vẫn không có
người, dưới đàn lại có dằn một tờ giấy.
"Đêm nay nếu không đi,
người đứt như đàn".
Chữ viết rất đẹp, rất thanh
tú, chữ viết trên tấm đoản tiên và trên tờ giấy dằn dưới đàn hiển nhiên phát
xuất do cùng một người thủ bút.
Người đó ở đâu?
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống,
ngồi đối diện ngọn cô đăng, ánh mắt đột nhiên phát sáng. Chỉ có hồn quỷ mới có
thể hoành hành lúc ẩn lúc hiện như vậy, hắn từ đó tới giờ không tin trên thế
gian quả thật có hồn quỷ. Trên thế gian nếu không có hồn quỷ, trong căn phòng
này nhất định có địa đạo trong tường vách, rất có thể bên dưới bàn. Về phương
diện này, hắn tịnh không thể tính là chuyên gia. Nhưng hắn cũng thông hiểu.
Tất cả những quỷ kế trong
giang hồ, hắn ít nhiều đều có hiểu qua, học vấn về "cơ quan địa đạo"
tuy rất phức tạp, muốn tìm kiếm địa đạo giữa phòng trong bóng tối, lại tịnh
không quá khó.
Công tử Vũ có phải đã đến?
Đến từ trong địa đạo?
Phó Hồng Tuyết nhắm mắt, bình
tức tĩnh khí, để cho tâm hồn trầm lắng trước, mới có thể có cảm giác linh mẫn.
Hắn không tìm.
- Đêm nay nếu không đi, người
đứt như đàn.
- Ta tìm không ra ngươi,
ngươi lại đi tìm ta, ta tại sao không ngồi đây đợi ngươi?
Để xem coi ngươi làm sao làm
cho ta đứt như đàn?
Phó Hồng Tuyết tư từ ngồi
xuống, thắp đèn.
Ánh sáng có thể giúp cho con
người thanh tỉnh phấn chấn, ngủ không có duyên với hắn.
Có lúc hắn muốn ngủ lại ngủ
không được, có lúc hắn phải ngủ lại không thể ngủ.
Nguời chém đứt dây đàn lúc
nào cũng có thể xuất hiện từ trong bí đạo, chém đứt người hắn cũng như chém đứt
dây đàn.
Người đó có phải là Công tử
Vũ? Công tử Vũ thật ra là dạng người nào?
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt
đao của hắn, đao đen sì, hắn cúi đầu nhìn đao trong tay mình, có cảm giác người
chìm dần, chìm trong vỏ đao đen sì. Hắn đột nhiên đã ngủ.
Bóng đêm thâm trầm, đèn mờ
mờ, đất trời một phiến hòa bình tĩnh lặng, không có tai họa, không có mùi máu,
cũng không có tiếng động.
Lúc Phó Hồng Tuyết tỉnh dậy,
vẫn còn ngồi ngay trên ghế.
Hắn cũng không biết mình đã
ngủ bao lâu. Vật đầu tiên hắn thấy là đao của hắn.
Đao còn nằm trong tay, vỏ đao
đen sì, lấp lóe dưới ánh đèn.
Có lẽ hắn chỉ bất quá mới
chợp mắt. Hắn thật sự quá mệt mỏi, hắn càng không phải là người sắt, thứ chuyện
đó không tránh khỏi phát sinh. Chỉ cần đao của hắn còn trong tay, hắn không sợ
gì hết.
Nhưng đợi đến lúc hắn ngẩng
đầu dậy, người của hắn lập tức chùn xuống, như chìm xuống đáy hồ lạnh như băng.
Người của hắn vẫn ngồi trên
ghế, đao của hắn vẫn ở trong tay, nhưng địa phương đó không còn là căn nhà gỗ
thô sơ giữa hoang sơn.
Cái đầu tiên hắn thấy là bức
họa, bức hoành rộng bốn trượng bảy thước, treo trên bức tường đối diện.
Căn phòng đó đương nhiên
không chỉ rộng bốn trượng bảy thước, ngoài bức họa đó ra, trên bức tường trắng
như tuyết còn treo đủ thức đủ dạng vũ khí, kỳ trung có một cây búa đá to lớn
dùng để săn thú thời thượng cổ khi đồng thiết còn chưa được phát hiện, có
trường mâu và phương lương các tướng sĩ thời Chiến Quốc dùng giao phong nơi sa
trường, có Thanh Long Đao của mà Võ Thánh Quan Vũ sử trong truyền thuyết, cũng
có khóa hổ lam và hồ hình kiếm những món ngoại môn binh khí hiếm thấy trong
giang hồ.
Kỳ trung đao vẫn là nhiều
nhất.
Đơn đao, song đao, nhạn linh
đao, quỷ đầu đao, kim bối khảm sơn đao, thành đao, cửu hoàn đao, ngư lân tử kim
đao... thậm chí còn có Thiên Vương Trảm Quỷ Đao dài gần một trượng.
Nhưng vật lọt vào mắt Phó
Hồng Tuyết làm cho hắn kinh tâm, lại là một thanh đao đen sì, hoàn toàn giống
hệt thanh đao nằm trong tay hắn.
Treo cả trăm thứ binh khí,
không ngờ còn chưa lấp hết tường, căn phòng đó khoan khoát tới cỡ nào cũng có
thể tưởng tượng được. Nhưng trên sàn lại phô trương thảm Ba Tư từ đầu tới cuối
phòng, làm cho căn phòng lộ vẻ ôn hòa ấm cúng không nói được.
Mỗi thứ đồ vật treo trong
phòng đều trải qua quá trình chọn lọc tinh tế, Phó Hồng Tuyết cả đời này chưa
bao giờ đi qua một địa phương cao quý hoa lệ như vậy.
Hiện tại hắn cũng không biết
mình đang ở đâu? Đây không phải là một giấc mộng, lại còn hoang đường ly kỳ hơn
hết bất cứ giấc mộng nào. Tay cầm đao của hắn đã lạnh như băng, cán đao đã thấm
đẫm mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của hắn.
Nhưng hắn không thất kinh hô
hoán, cũng không bôn đào. Hắn ngồi tĩnh tại trên ghế, cả động cũng không động.
Con người này có thể đem hắn thần bất tri quỷ bất giác đến đây, muốn giết hắn
đương nhiên càng dễ dàng. Hiện tại hắn lại còn sống, hà tất phải bỏ chạy? Hà
tất phải động?
Đột nhiên bên ngoài có người
cười lớn:
- Phó công tử quả thật dằn
lòng rất giỏi.
Cửa mở rộng, người cười lớn
tiến vào chính là Chung đại sư.
Chỉ bất quá bộ dạng của Chung
đại sư đã biến đổi, bộ y phục xanh đậm đã được thay bằng cẩm bào, tóc bạc đã
hóa đen, những nếp nhăn cũng ít đi, nhìn ít ra cũng trẻ ra tới một hai chục
tuổi.
Phó Hồng Tuyết chỉ lạnh lùng
nhìn gã, trong mắt cả một biểu tình kinh ngạc cũng không có, xem chừng đã tính
trước sẽ gặp lại con người đó ở đây.
Chung đại sư chấp tay cúi
đầu, thốt:
- Tại hạ Du Cầm, bái kiến Phó
công tử.
Nguyên lai gã chính là Du
Cầm, nguyên lai gã mới là cầm đồng của Công tử Vũ.
Gã cầm đồng gần hàng thịt bất
quá chỉ là một tiểu tốt phụ gã diễn xuất. Vở kịch đó chỉ bất qua diễn cho một
mình Phó Hồng Tuyết xem, Du Cầm chân chính bộ dạng ra sao, Phó Hồng Tuyết chưa
hề thấy qua, vở kịch đó đương nhiên diễn xuất rất tỉ mỉ cẩn thận, rất giống như
thật. Chỉ bất quá vì muốn Phó Hồng Tuyết nghe khúc bi thanh đó, muốn hắn tự có
cảm giác thất vọng chán chường, tự bạt đao chém vào yết hầu mình. Hiện tại nếu
thanh đao đó lại rút ra lần nữa, mục tiêu phải chém đương nhiên không còn là cổ
của chính hắn.
Nhìn thanh đao trong tay hắn,
Du Cầm dừng chân ở đằng xa, đột nhiên hỏi:
- Đây là đâu? Sao ta lại đến
đây?
Gã cười cười, lại nói tiếp:
- Hai câu đó vốn nên để Phó
công tử hỏi ta, Phó công tử không hỏi, chỉ có cách ta phải hỏi.
Gã đã tự hỏi, vốn cũng chỉ
còn tự mình hồi đáp.
Ai biết được Phó Hồng Tuyết
lại lạnh lùng thốt:
- Đây là địa phương tốt, ta
một khi đã đến, hà tất phải hỏi sao lại đến đây?
Du Cầm ngẩn người:
- Phó công tử quả thật không
muốn hỏi?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không muốn.
Du Cầm nhìn quanh, do dự hỏi:
- Phó công tử không phải muốn
một đao giết ta? Xông ra khỏi cửa?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không muốn.
Du Cầm hỏi:
- Phó công tử cũng không muốn
đi?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đến tịnh không phải dễ,
tại sao lại phải đi?
Du Cầm ngẩn người. Lúc gã
tiến vào, vốn đã nghĩ Phó Hồng Tuyết nhất định không tránh khỏi kinh hoàng thất
thố, nghĩ không ra hiện tại kẻ kinh hoàng thất thố chính là mình.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngồi xuống.
Du Cầm không ngờ lại ngồi
xuống. Trên bạch ngọc án điêu khắc hoa hòe, có một cây đàn, chính là thiên hạ
vô song, danh cầm khoáng tuyệt cổ kim "tiêu vĩ".
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Mời tấu một khúc để ta
nghe.
Du Cầm thốt:
- Được.
"Tang" một tiếng,
tiếng đàn đã vang lên, bản nhạc đương nhiên đã không còn là thứ tiếng đàn bi ai
làm cho người nghe buồn chán thất vọng, trong tiếng đàn dâng đầy niềm hân hoan
khoái trá, phú quý vinh hoa, cho dù quả thật có người không muốn sống, nghe
được cũng tuyệt không còn muốn chết. Chính gã đương nhiên càng không muốn chết.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi:
- Công tử Vũ cũng có ở đây?
Du Cầm tuy không hồi đáp,
nhưng tiếng đàn hòa thuận, phảng phát đã trả lời:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Y cũng muốn gặp ta?
Tiếng đàn lại đại biểu Du Cầm
hồi đáp:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết vốn đang nghe
tiếng đàn, đang chuẩn bị hỏi tiếp, bên ngoài đột nhiên vang lên một thứ thanh
âm kỳ quái, đơn điệu, ngắn gọn, sắc bén, nhưng khủng bố, từng tiếng từng tiếng
nối đuôi, vang vọng không ngừng.
Tay Du Cầm run lên một cái,
dây đàn chợt đứt làm đôi. Trong thanh âm sắc bén ngắn gọn đó, cơ hồ mang theo
một lực lượng nhiếp hồn không nói được. Vô luận là ai nghe thấy thứ âm thanh
đó, cổ họng cũng đều khô cứng, tim đập nhanh hơn, dạ dày co thắt. Thậm chí Phó
Hồng Tuyết cũng không ngoại lệ.
Du Cầm đã biến sắc, đột nhiên
đứng lên, bước dài ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết tịnh không
ngăn gã, hắn không bao giờ làm chuyện không cần thiết, hắn phải tập trung tinh
thần, tận lực bảo trì tâm thần mình trấn định tỉnh táo.
Binh khí trên tường lấp lóe
hàn quang dưới ánh đèn, bức hoành bốn trượng bảy thước đó không còn nghi ngờ gì
nữa cũng là một bức họa tinh phẩm. Hắn lại nhìn cũng không nhìn tới một cái,
hắn tuyệt không thể để mình bị phân tâm. Nhưng hắn vẫn vô phương tập trung tinh
thần, thanh âm bén nhọn ngắn gọn đó một mực vang vọng không ngừng, giống như một
đầu thiết chùy đập vào thần kinh của hắn không ngừng. Đến lúc tiếng động ngừng
vang, hắn mới chú ý sau lưng còn có một phiến cửa, một bạch y nữ nhân mỹ lệ
đứng ngoài cửa ngưng thị nhìn hắn.
Nhìn nàng phảng phất là Trác
Ngọc Trinh. Nhưng nàng lại không phải là Trác Ngọc Trinh.
Nàng so với Trác Ngọc Trinh
còn đẹp hơn xa, đẹp thanh tân cao quý, nụ cười của nàng ôn hòa ưu nhã, phong
thái càng động lòng người, cả Phó Hồng Tuyết cũng nhịn không được, phải nhìn
nàng hai lần.
Nàng đã tiến vào, nhẹ nhàng
lướt qua cửa, đi ngang qua Phó Hồng Tuyết, đi đến giữa đại sảnh, mới quay người
đối diện hắn, mỉm cười thốt:
- Ta biết ngươi là Phó Hồng
Tuyết, ngươi lại nhất định không biết ta là ai.
Thanh âm của nàng cũng giống
như người nàng, vừa cao quý vừa ưu nhã, nhưng lời nói của nàng rất ngay thẳng,
hiển nhiên không phải là dạng nữ nhân yểu điệu nhu nhược.
Phó Hồng Tuyết không biết
nàng là ai.
Nàng lại đã nói tiếp:
- Ta họ Trác, có thể coi là
nữ chủ nhân chỗ này, cho nên ngươi có thể gọi ta là Trác phu nhân, nếu như
ngươi cảm thấy lối xưng hô đó quá tục, cũng có thể gọi ta là Trác Tử.
Nàng mỉm cười, lại nói tiếp:
- Trác Tử là ngoại hiệu của
ta, bằng hữu của ta đều thích gọi ta bằng cái tên đó.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng
thốt:
- Trác phu nhân.
Nàng không phải là bằng hữu
của hắn. Hắn không có bằng hữu.
Trác phu nhân đương nhiên
minh bạch ý tứ của hắn, lại mỉm cười rất tươi tắn:
- Không trách gì người ta đều
nói ngươi là quái nhân, ngươi quả nhiên là vậy.
Phó Hồng Tuyết thừa nhận.
Sóng mắt của Trác phu nhân
chớp chớp, hỏi:
- Ngươi không muốn hỏi ta,
Trác Ngọc Trinh là người gì của ta?