Thiên nhai minh nguyệt đao - Hồi 16
Hồi 16
Chuông Tang
Tiếng chuông đã ngừng, dư âm
vẫn còn vang vọng. Phó Hồng Tuyết đã đến bên ngoài cửa lớn của Thiên Long cổ
tự.
Kiến trúc cũ kỹ xám xịt tuy
đã lỗi thời, lại vẫn có thể tưởng tượng mơ hồ đến quá khứ hoành đại trang
nghiêm. Trong viện có một một cái đỉnh đồng ố rỉ to lớn nặng ngàn cân, trên bậc
thang đá cũng phủ đầy rêu xanh, tuy hiển lộ nhiều phần suy đồi, nhưng đại điện
hùng vĩ vẫn cao ngất như núi, đình trụ quanh viện cũng tráng kiện to lớn như
hông cọp.
Ngôi chùa đã trải qua bao
thăng trầm đó, làm sao có thể đột nhiên sụp đổ?
"Lời nói của hòa thượng
điên đương nhiên là lời nói điên khùng".
Trong đại điện cung phụng
thần thánh, đã lâu không còn hương hỏa rượu thịt của nhân gian, lại vẫn còn cao
cao tại thượng, trông coi sự ngu muội và bi thống của nhân loại.
Góc điện đã kết đầy mạng
nhện, tấm thần mạn bạc màu đong đưa trong gió, không nghe thấy tiếng người,
cũng không nhìn thấy bóng người.
Người nào đã đánh chuông?
Phó Hồng Tuyết im lặng đứng
trước thần mạn, tâm lý đột nhiên có một thứ cảm giác kỳ quái, đột nhiên muốn
quỳ xuống, quỳ trước tượng Phật dát vàng đã bạc màu, cầu khấn bình an cho Trác
Ngọc Trinh cùng đám trẻ.
Đó là lần thứ nhất trong đời
hắn biến thành tôn kính như vậy, nhưng hắn tịnh không quỳ xuống, bởi vì ngay
lúc đó, ngoài đại điện đột nhiên vọng vào một tiếng "coong".
Hắn quay đầu nhìn ra, thấy
bên ngoài có một đạo đao quang như cầu vồng múa lượn lóe chớp.
Đao quang bay qua, trụ đình
to dày như hông cọp lập tức bị chém đứt, chỉ nghe "coong coong" đinh
tai, đại điện cao ngất như núi đột nhiên bắt đầu dao động.
Hắn vừa ngẩng đầu, lập tức
phát hiện trên nóc điện có một xà gỗ cực to đã bị chém tạt đứt làm đôi. Hòa
thượng điên đó tịnh không nói chuyện điên khùng. Đao quang múa lượn quấy phá
chớp lóe qua đại điện, tòa cổ tự thiên niên cao ngất đó không ngờ đã gần muốn
sập.
Đó là loại đao gì? Sao lại có
uy lực đáng sợ như vậy?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt cán
đao của hắn.
Thanh đao của hắn vốn là lợi
khí thiên hạ vô song, nhưng thanh đao của hắn tuyệt không có uy lực đáng sợ như
vậy.
"Ầm" một tiếng chấn
động, đại điện đã sập mất một góc.
Nhưng Phó Hồng Tuyết tịnh
không ngã gục.
Núi có thể lở, đất có thể
nứt, có những người lại vĩnh viễn không ngã gục!
Một góc đại điện vừa sập
xuống, đất đá bụi bặm bay tán loạn bao phủ không gian.
Phó Hồng Tuyết lại vẫn đứng
yên bất động.
Bên ngoài không những có
Thiên Vương Trảm Quỷ Đao đủ để làm cho thần nộ quỷ oán, hơn nữa không biết còn
có bao nhiêu sát cơ làm cho người vô phương dự đoán.
Chàng đột nhiên cười lạnh.
- Miêu Trảm Quỷ, đao của
ngươi là một thanh đao tốt, người của ngươi lại nhỏ mọn tầm thường, sao ngươi
không dám cùng ta chính diện đối đầu, lại chỉ dám lộng quỷ sau lưng?
Đao quang biến mất, ngoài đại
điện lại có người cũng cười lạnh:
- Chỉ cần ngươi không chết,
đến hậu viện gặp lại.
Tiếng cười Thiên Vương trảm
quỷ đó như quỷ khốc, gằn từng tiếng nói tiếp:
- Ta nhất định đợi ngươi.
"Ta nhất định đợi
ngươi".
Cũng cùng một câu, cũng năm
chữ, phát ra từ miệng người khác, có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Lúc đó, Phó Hồng Tuyết không
ngờ lại đột nhiên nhớ đến ả đàn bà sặc mùi hoa lài, nhớ đến ả ngã xuống đất,
ánh mắt dâng đầy một thứ thống khổ, bi thương, và tuyệt vọng đó.
Ả cũng là người. Vô luận là
loại người nào, đều không thể tự nguyện chịu nhận thứ vũ nhục một đời của ả như
vậy, vĩnh viễn đều giống như bị giam cầm trong căn phòng rung rinh dục vọng sắp
đổ sập xuống, trước mặt cũng không có đường tiến ra, sau lưng cũng không có lối
thoái lui, chỉ còn đợi gạch đá bụi bặm rớt xuống, đè trên thân ngườ i ả.
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt,
đột nhiên bắt đầu đi ra ngoài, hắn đi rất chậm, phong thái bước đi xem ra còn
vương vấn nỗi thống khổ xấu xa đó. Nhưng hắn một khi đã bắt đầu bước ra, tuyệt
không dừng chân.
Cửa đã đổ sập. Cát bụi bốc mù
mịt, che kín mắt hắn, hắn từ trong đám gạch gỗ vỡ vụn đó từ từ bước ra.
Lại có một tiếng
"ầm" chấn động như trời lở đất nứt, chính giữa đại điện đã sụp xuống.
Gỗ gạch vụn như những mũi tên
bắn ra đằng sau lưng hắn.
Hắn không quay đầu, hắn thậm
chí cả chớp mắt cũng không chớp. Đó không những cần phải có lực trấn định kinh
người, còn phải có dũng khí gặp tai biến vẫn tuyệt đối bất biến, bởi vì hắn có
thể trấn định.
Bởi vì hắn có dũng khí, cho
nên hắn tránh được sát cơ thứ nhất.
Hắn vừa bước ra cửa đại điện,
bên ngoài ít nhiều có năm chục mũi ám khí lóe lên bắn tới.
Nếu quả hồi nãy hắn thất kinh
quay đầu, nếu quả tinh thần hắn sụp đổ, hắn đã phải trúng ám khí ngã gục.
Ngã gục giống như tòa điện
đường sau lưng.
- Dũng khí và lòng tin, là
rường cột của con người, chi trì nhân loại trường tồn.
- Chỉ cần hai rường cột đó
không đứt đoạn, nhân loại vĩnh viễn không diệt vong.
Ám khí vừa đánh hụt, lại có
hai đạo hàn quang như cầu vồng hợp nhau bay tới, là một thanh kiếm, một lưỡi
câu.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã rút
ra khỏi vỏ, đao quang lan rộng, người của hắn đã ùa tới.
Hắn không dám ngừng lại quan
sát, hắn không biết còn có bao nhiêu mai phục trí mệnh.
Cái đỉnh đồng giữa viện vẫn
còn đó. Thân hình gầy còm của hắn vụt phóng lên như ngọn tiêu thương, rơi trên
đỉnh đồng.
Một cơn gió phất qua, hắn có
cảm giác lạnh như đao cắt, cắt trên vai hắn, cắt một đường dài bốn phân. Một
kiếm một câu đó hợp lực tấn công hung hiểm cỡ nào, nếu không phải bản thân lọt
vào tình huống đó, tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Trên vai hắn đã lưu huyết,
mũi đao cũng lưu huyết. Máu trên mũi đao là của ai?
Thanh câu đó, đương nhiên là
binh khí của Công Tôn Đồ, kiếm lại tuyệt không phải là Tùng Văn cổ kiếm của
Dương Vô Kỵ.
Thanh kiếm đó còn nhanh hơn
so với Dương Vô Kỵ, càng khó đỡ hơn, càng đáng sợ hơn, hà huống tay cầm kiếm
của Dương Vô Kỵ đã bị chém đứt.
Vết thương trên vai của Phó
Hồng Tuyết là vết kiếm thương, ai đã trúng đao thương?
Đại điện cơ hồ đã hoàn toàn
sụp đổ, lúc hắn quay đầu nhìn lại, đã không còn thấy bóng người.
Nhất kích không trúng, toàn
thân thoái lui, đó không những là quy củ của Tinh Tú Hải, cũng là nguyên tắc mà
đám lão luyện giang hồ tuân thủ.
Nhưng Thiên Vương Trảm Quỷ
Đao vì sao lại không xuất hiện? Lần thứ nhất chém đứt làm đôi con ngựa đang
phi, lần thứ nhì chém hủy đại điện, vì sao lại không nhắm Phó Hồng Tuyết mà
xuất thủ? Gã có quả thật đang đợi Phó Hồng Tuyết ở hậu viện không?
Trong hậu viện thanh nhã u
tĩnh, lại không thấy bóng người, trong một mảnh rừng dâu xanh ngắt, có tiếng
người hát nho nhỏ, ca khúc ôn nhu uyển chuyển, làm cho người ta cảm thấy thê
lương tiêu hồn.
Trong rừng có một mái hiên ba
gian, cửa lớn cửa sổ đều mở toang.
Đi vào rừng cây, đã có thể
nhìn thấy một người khổng lồ như thiên thần, chân thõng xuống, ngồi trên tấm
chiếu trải trên một cái giường gỗ, đầu tóc bù xù, chít một vòng khăn vàng quanh
đầu, trên người khoác một vuông vải vàng không có ống tay, bên dưới mặc một cái
váy da hổ rằn rện, đôi mắt lóe sáng như mắt báo, da dẻ toàn thân màu đồng bóng
nhoáng cũng chiếu ngời lấp lóe, nhìn giống như một người khổng lồ khai thiên
tích địa thuở thái cổ hồng hoang, lại giống như một chiến thần bất bại trong
thần thoại Ba Tư.
Bốn nữ nhân vận áo mỏng bao
xung quanh người gã, một người tay nâng chén vàng, ngồi trên đầu gối gã, một
người chảy tóc cho gã, một người cởi giày cho gã, còn có một người ngồi xa xa
sau lưng, hát nho nhỏ.
Bọn họ chính là những người
ngồi cùng xe với Quỷ Ngoại Bà hôm đó, bọn họ tuy còn trẻ, lại đặc biệt có một
thứ phong vận của một người vợ thành thục.
Nếu không phải là người vợ
thành thục, làm sao có thể chịu đựng gã khổng lồ tráng kiện này?
Góc nhà có một cái lư hương,
bên trên có treo một thanh đao, cán đao uốn khúc dài một thước ba tấc, lưỡi đao
dài bảy thước chín tấc, vỏ đao làm bằng da cá mập hoa lệ, khảm châu bảo mát
mắt.
Thanh đao đó có phải là Thiên
Vương Trảm Quỷ Đao? Người đó có phải là Miêu Thiên Vương?
Phó Hồng Tuyết đạp chân trên
lá, từ từ đi tới. Chàng đã thấy con người đó, trên mặt chàng tuy hoàn toàn chưa
có biểu tình gì, nhưng toàn thân mỗi một sợi dây thần kinh đều đã căng thẳng.
Lực có thể đánh sập cả điện
đường, đao có thể chém ngựa đang phi đứt làm đôi, tài năng đó vốn chỉ tìm ra
trong thần thoại, nhưng hiện tại lại đã xuất hiện trước mặt chàng.
Nữ nhân ngồi dưới cửa sổ hát
nhỏ, quay đầu nhìn vào mắt chàng, tiếng hát vẫn như trước, nghe lại càng thê
lương hơn.
Nữ nhân đang bưng kim bôi đột
nhiên thở dài một tiếng:
- Một con người tốt, vì sao
lại cúi mình chịu chết như vậy?
Nữ nhân đang chải đầu lạnh
lùng đáp:
- Bởi vì hắn cho dù có sống,
nhất định cũng không cảm thấy tốt hơn.
Nữ nhân cởi giày lại mỉm
cười:
- Tôi thích coi giết người.
Nữ nhân chải đầu thốt:
- Giết người đó lại vị tất đã
hấp dẫn.
Nữ nhân cởi giày hỏi:
- Sao vậy?
Nữ nhân chải đầu đáp:
- Nhìn sắc mặt của hắn, con
người đó có thể cả một giọt máu cũng không có.
Nữ nhân bưng chén nói:
- Cho dù là có, cũng nhất
định là máu lạnh.
Nữ nhân tháo giày lại cười:
- Máu lạnh vẫn tốt hơn so với
không có máu, tôi chỉ hy vọng hắn còn một chút máu là đủ rồi, tôi luôn là một
nữ nhân rất dễ thỏa mãn.
Phó Hồng Tuyết dừng lại bên
cửa sổ, bọn họ nói cái gì, hắn chừng như cả một chữ cũng không nghe thấy.
Hắn quả thật cả người cũng
không thèm để ý.
Bởi vì toàn bộ tinh thần của
hắn đều đã tập trung trên thân con người giống như thiên thần cổ đại kia.
Hắn đột nhiên hỏi:
- Miêu Thiên Vương?
Miêu Thiên Vương đã giơ bàn
tay không lồ ra, nắm lấy cán đao cong cong.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Đó là Thiên Vương Trảm Quỷ
Đao?
Miêu Thiên Vương lạnh lùng
đáp:
- Có lúc trảm quỷ, có lúc
giết người, chỉ cần đao rút ra khỏi vỏ, vô luận là người hay quỷ đều phải chết
dưới đao.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Rất tốt.
Cặp mắt báo của Miêu Thiên
Vương lộ vẻ kinh ngạc:
- Rất tốt?
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Đao của ngươi đã ở trong
tay, người của ta đã ở dưới đao, không phải là tốt sao?
Miêu Thiên Vương mỉm cười:
- Rất tốt, đích xác rất tốt.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Chỉ tiếc ta còn chưa chết.
Miêu Thiên Vương nói:
- Sinh tử vốn là chuyện trong
chốc lát, ta không gấp, ngươi sao lại gấp vậy?
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Vuông lụa quấn trên cán đao
tím thẫm, giống như màu máu đã ngưng kết.
Tay của Miêu Thiên Vương vuốt
ve cán đao nhè nhẹ, hỏi:
- Ngươi đang đợi ta bạt đao?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Miêu Thiên Vương hỏi:
- Lời đồn trong giang hồ đều
nói đao của ngươi nhanh thiên hạ vô song?
Phó Hồng Tuyết không phủ
nhận.
Miêu Thiên Vương hỏi:
- Ngươi tại sao lại không bạt
đao trước?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ta muốn thấy đao của
ngươi.
- Ta nếu bạt đao trước, đao
của ngươi chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội rút ra khỏi vỏ.
Câu nói đó tuy hắn không nói
ra, nhưng ý tứ tàn độc đó của hắn rất rõ ràng minh bạch.
Miêu Thiên Vương đột nhiên
cười lớn, chợt đứng dậy, nữ nhân ngồi trên đầu gối lập tức té lăn xuống sàn.
Người gã cao ngoài chín
thước, ôm một vòng tay cũng chưa đủ, càng lộ vẻ oai phong lẫm liệt.
Cũng có thứ người như gã mới
có thể dùng thanh đao đó.
Phó Hồng Tuyết đứng trước mặt
gã, không khác gì một con hắc báo trước mặt hùng sư.
Hùng sư tuy oai phong đáng
sợ, hắc báo tuyệt không thoái lui.
Miêu Thiên Vương cười không
ngừng:
- Ngươi nhất định muốn nhượng
ta bạt đao trước?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Miêu Thiên Vương hỏi:
- Ngươi không dùng khiên chắn
đỡ?
Phó Hồng Tuyết cười lạnh.
Ngay lúc đó, một đao đao
quang như chớp đã lăng không nhắm hướng hắn đứng chém xuống.
Tay của Miêu Thiên Vương vẫn
còn nắm cán đao, lưỡi đao còn nằm trong vỏ nạm đầy châu ngọc. Gã chưa bạt đao.
Đao quang từ phía sau Phó Hồng Tuyết bay tới, giống như một tia chớp từ trên
bầu trời trong lành phóng hạ.
Tâm thần Phó Hồng Tuyết toàn
bộ chú ý vào người khổng lồ đứng trước mặt, làm sao nghĩ ra nỗi đao quang lại
từ đằng sau chém xuống.
Nữ nhân ngồi bên của sổ hát
ca, tiếng hát tuy chưa dừng hẳn, lại đã lẳng lặng nhắm mắt.
Nàng đã thấy qua uy lực của
đao quang như chớp đó - đao quang phất qua, máu thịt tung bay. Nàng đã thấy qua
nhiều lần, bất nhẫn nhìn thấy nữa, nàng hiển nhiên thật sự không thích nhìn
đánh giết.
Nhưng lúc đao quang đó lóe
lên, tịnh không có máu thịt bắn tung tóe.
Thân người Phó Hồng Tuyết đột
nhiên tà tà bay lên, xảo diệu lướt sát vòng đao quang, đao của hắn đã rút ra
khỏi vỏ, phản thủ một đao, chém ngược ra sau.
Hắn đã tính chính xác bộ vị,
đao đó tất quét trúng từ hai đầu gối lên bụng dưới của người vung đao đằng sau,
sự tính toán của hắn chưa bao giờ sai lầm. Đao của hắn chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng một đao của hắn đã chặt
xuống, cũng không thấy máu, chỉ nghe “rắc” một tiếng. Đó không phải là thanh âm
xương cốt bị chém gãy, lại giống như tiếng thân tre bị chém đứt.
Thiên Vương Trảm Quỷ Đao dài
chín thước, một đao chém hụt, mũi đao chạm mặt đất, như cầu vồng bay ngược trở
lại, trong cầu vồng đao quang, phảng phất có một bóng người ngắn ngủn phát ra
tiếng cười thê lệ bay thẳng vào bìa rừng.
Tiếng cười và nhân ảnh đều
biến mất, trên đất chỉ còn lại hai đoạn mộc côn bị chém đứt.
Đó có phải là hai chân của
người đó?
Người đó có phải chống nạng
mà tới?
Phó Hồng Tuyết quay mình, đao
đã chui vào vỏ.
Người khổng lồ như thiên thần
đã té xuống, ngã người trên giường, uy phong và thần khí hồi nãy đều không còn
thấy nữa, chiến thần bất bại đó chỉ bất quá là một bù nhìn bị giật dây sao?
Phó Hồng Tuyết nhìn gã chằm
chằm, hỏi:
- Người đó là ai?
Tên khổng lồ đáp:
- Miêu Thiên Vương, gã mới là
Miêu Thiên Vương thật sự.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Còn ngươi?
Tên khổng lồ đáp:
- Ta bất quá chỉ là bù nhìn
của gã, bù nhìn xuất đầu lộ dạng để người ta chú ý, cũng như thanh đao này.
Gã rút thanh đao của gã ra.
Trong vỏ đao hoa lệ khảm đầy
châu ngọc, thanh đao giấu trong đó không ngờ lại là một thanh đao đất sơn phấn
bạc, đó thật sự là một chuyện rất hoang đường, chỉ có kẻ điên mới làm được
chuyện như vậy.
Phó Hồng Tuyết nhịn không
được:
- Gã là người nào? Vì sao lại
làm như vậy?
Tên khổng lồ cúi đầu.
Nữ nhân bưng chén không ngừng
rót rượu, tự rót cho mình, tự uống.
Tiếng hát của nữ nhân ngồi
bên song cửa đột nhiên dừng hẳn, nói lớn:
- Bọn họ không dám nói cho
ông biết, tôi nói cho ông biết.
Giọng hát của nàng trong vắt
êm tai, nhưng, thanh âm nàng nói hiện tại lại tràn đầy bi phẫn tê dại:
- Gã căn bản vốn không phải
là nam nhân, lại nuôi ảo tưởng làm một đại trượng phu đồng thời có thể làm cho
bốn bà vợ thỏa mãn. Gã chỉ cao ba thước tám tấc, lại nuôi ảo tưởng mình là
người khổng lồ thần thánh, gã làm chuyện đó, chỉ bởi vì gã căn bản là tên điên.
Nữ nhân bưng chén đột nhiên
vỗ tay cười lớn:
- Hay, chưởi rất hay, chưởi
cực kỳ hay.
Ả cười, nhưng mặt ả cũng đã
méo mó đau khổ:
- Tại sao ngươi không để cho
người họ Phó thấy trượng phu vĩ đại của bọn ta làm sao để làm cho bọn ta thỏa
mãn?
Nữ nhân cởi giày đột nhiên xé
toạc ngực áo, trên bộ ngực trắng như tuyết đâu đâu cũng đều có vết roi quất.
“Gã dùng cách này để làm bọn
tôi thỏa mãn”. Ả cười so với khóc còn thê lương hơn:
“Tôi luôn luôn là người rất
dễ thỏa mãn, tôi đơn giản thỏa mãn muốn chết”.
Phó Hồng Tuyết lẳng lặng quay
người, lẳng lặng bước đi.
Hắn bất nhẫn nhìn nữa, cũng
bất nhẫn nghe nữa.
Hắn đột nhiên nhớ tới ả đàn
bà sực mùi hoa lài đó, bọn họ đều như nhau, đều bị vùi dập, bị hủy hoại.
Trong mắt của đám đàn ông,
bọn họ đều là những nữ nhân không cần mặt mũi.
Bọn họ không cần mặt mũi, có
phải chỉ vì bọn họ phải chịu đựng sự vùi dập của nam nhân?
Vô luận là không có cách nào
chịu đựng nỗi sự vùi dập cuồng điên, vì bọn họ căn bản vốn không thể phản
kháng, cũng vô phương trốn tránh, thì còn cần mặt mũi làm gì?
Có phải là vô sỉ?
Đám nữ nhân hô hoán:
- Ông sao không cứu bọn tôi?
Sao không đem bọn tôi đi?
Phó Hồng Tuyết không quay
đầu.
Hắn tịnh không phải không
nghĩ tới cứu bọn họ, nhưng hắn hoàn toàn vô năng vô lực, vấn đề của bọn họ, ai
ai cũng không có cách giải quyết.
Trên thế gian này chỉ cần có
những nam nhân “rất cần đến mặt mũi” tồn tại, nhất định còn những nữ nhân
“không cần mặt mũi” như bọn họ.
Đó căn bản vốn là vấn đề, vấn
đề đó vĩnh viễn vô phương giải quyết.
Phó Hồng Tuyết không quay
đầu, chỉ vì hắn cơ hồ nhịn không được muốn ói mửa.
Hắn biết phương pháp duy nhất
để giải cứu bọn họ, tịnh không phải là dẫn bọn họ đi, chỉ cần giết Miêu Thiên
Vương, bọn họ mới chân chính được giải thoát.
Trên đất có những chiếc lá
mới bị chém rụng, là bị lưỡi đao chém đứt, là Thiên Vương Trảm Quỷ Đao.
Hắn lần theo những dấu tích
đó truy lùng.
Cũng có lẽ Miêu Thiên Vương
đã chạy xa, cái hắn truy tịnh không phải là người Miêu Thiên Vương, mà là một
mục tiêu. Hắn biết mình một khi còn một hơi thở, vĩnh viễn không bỏ qua mục
tiêu đó.
Hiện tại hắn đã minh bạch Yến
Nam Phi vì sao nhất định phải giết Công tử Vũ.
Người bọn họ muốn giết tịnh
không phải là một người, mà là một đám người đại biểu cho tội ác và bạo lực.
Xuyên qua mảnh rừng dâu, ra
tới hậu viện, một người đứng giữa đại điện đổ nát, nhìn hắn cười si dại.
- Tại sao cả tòa thiên niên
cổ tự đã đổ sập mà ngươi còn chưa chết? Ngươi còn đợi gì nữa?
Mực trên tăng y của lão còn
nhỏ giọt, trong tay lại cầm một đóa hoa tươi chớm nở.
Một đóa hoa thuần khiết tươi
tắn.
Một đóa huỳnh hoa nho nhỏ.
- Ngôi lều dưới chân núi có
hàng rào trúc bao quanh, còn có nhiều đóa huỳnh hoa.
- Hình như do một cô bé
trồng, cô bé mắt to to, tóc thắt bím dài dài.
Tâm Phó Hồng Tuyết chùn
xuống, đồng tử đột nhiên co thắt, tay nắm cán đao càng bóp chặt.
- Đóa hoa đó đến từ đâu?
- Người đến từ đâu, hoa đương
nhiên cũng đến từ đó.
Hòa thượng điên vẫn cười si
dại, đột nhiên quăng đóa hoa về phía Phó Hồng Tuyết.
- Trước hết ngươi nhìn coi
đóa hoa này là gì.
- Ta nhìn không ra.
- Đây là đóa thương tâm biệt
ly hoa.
- Trên thế gian có loại hoa
đó sao?
Phó Hồng Tuyết nhặt đóa hoa,
tay lạnh như băng.
- Có, trên thế gian một khi
có người thương tâm, có người biệt ly, làm sao không có thương tâm biệt ly hoa
được!
Hòa thượng điên không cười
nữa, nhãn tình dâng đầy một thứ ai thương vô hình dung:
- Trên thế gian một khi có
thương tâm biệt ly hoa, người mua hoa đương nhiên khó tránh khỏi thương tâm
biệt ly.
Phó Hồng Tuyết dùng hai ngón
tay cầm đóa hoa, tay hắn không động, nơi đây cũng không có gió.
Nhưng cánh hoa lại đột nhiên
rơi rụng từng cánh từng cánh, cuống hoa cũng khô héo.
Cánh tay đó vốn là cánh tay
phù trợ bạt đao, khí lực của cánh tay đó, đã đủ để tiêu hủy cả sinh mệnh.
Hòa thượng điên càng bi
thương hơn:
- Hoa từ đâu đến, đã lại về
đó, còn người? Vì sao còn chưa về?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Về đâu?
Hòa thượng điên đáp:
- Đến từ đâu, nên về đó, hiện
tại đi về, có lẽ còn kịp thời.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Kịp thời làm gì?
Hòa thượng điên hỏi:
- Ngươi muốn làm gì, ta làm
sao biết?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi thật ra là ai?
Hòa thượng điên đáp:
- Ta chỉ bất quá là hòa
thượng điên, chỉ bất quá ngẫu nhiên lượm được đóa hoa nho nhỏ này.
Lão đột nhiên phất tay, hét
lớn:
- Đi, đi làm chuyện của ngươi
cho nhanh, đừng đến làm phiền hòa thượng, hòa thượng phải thanh tĩnh.
Hòa thượng đã ngồi xuống,
ngồi giữa đống gạch gỗ vụn nhắm mắt nhập định.
Điện đường cổ tự tuy đã đổ
sập, tâm lý của lão là điện đường vô hình còn hoàn hảo, giống như một cái vỏ
ốc, lúc mưa gió ào đến, lão có thể lập tức ẩn mình.
Có phải lão đã có thể thấy
được mưa gió đã đến gần không?
Tịch dương đầy trời, không có
mưa gió. Mưa gió trong tâm lý con người, trong tâm lý Phó Hồng Tuyết.
- Đóa huỳnh hoa đó có phải là
hái nơi bụi trúc? Vì sao phải gọi là thương tâm biệt ly hoa?
- Ai thương tâm? Ai biệt ly?
Phó Hồng Tuyết không thể hỏi,
không dám hỏi, cho dù có hỏi cũng nhất định không thể trả lời.
Muốn biết câu trả lời đó chỉ
có một phương pháp.
Hắn tận dụng toàn lực quay
trở về.
- Hiện tại quay về, có lẽ còn
kịp thời.
Nhưng lúc hắn về tới, đã
không còn kịp.
Bụi huỳnh hoa dưới hàng rào
trúc đã hoàn toàn biến mất, cả một đóa cũng không còn, người cũng không thấy.
Trên bàn còn ba cái chén, một
cái ấm trà, hai cái muỗng, trà còn nóng, trên giường còn chưa khô nước tiểu con
nít.
Người đâu?
- Trác Ngọc Trinh, Đỗ Thập
Thất.
Phó Hồng Tuyết kêu lớn, không
ai hồi đáp.
Trác Ngọc Trinh đã quay lưng?
Hay Đỗ Thập Thất đã bán đứng bọn họ?
Phó Hồng Tuyết ngẩng mặt nhìn
trời, hỏi trời, trời không đáp, hỏi sao, sao không nói, hỏi minh nguyệt, minh
nguyệt lặn chìm.
Hắn phải đi đâu để tìm ra bọn
họ? Phải đi đâu để tránh một trường mưa gió này?
Bóng đêm càng dày đặc, trong
hắc ám đột nhiên truyền lại “cộc, cộc, cộc” mấy tiếng, đột nhiên có một làn
chớp lóe lên.
Không phải là sấm chớp, là
đao quang. Trong ánh lóe của đao quang, ẩn ước có thể thấy một bóng người cao
như cây cổ thụ.
Bóng người cùng đao quang
đồng thời bay tới, người ngắn ngủn lạ thường, bước trên hai thân trúc cao một
trượng, tay huy thanh đao dài chín thước.
Thiên Vương Trảm Quỷ Đao.
Đao quang lóe lên, chém ngang
hàng rào trúc, chém vội tới đầu Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết thoái lui tám
thước.
Đao quang vừa phất qua, hàng
rào trúc liền bị phá hủy. Uy lực của Thiên Vương Trảm Quỷ Đao như phích lịch
lôi đình, lại hoành đao chém Phó Hồng Tuyết, trong chớp mắt đã chém ra bảy đao.
Phó Hồng Tuyết lại thoái lui,
hắn chỉ có thoái lui, bởi vì hắn không thể chống đỡ, cũng vô phương phản kích,
hắn nhất định phải nhảy lên một trượng thì đao của hắn mới có thể đụng đến
người Miêu Thiên Vương trên thân trúc.
Nhưng cả người hắn đều đang
bị uy lực của Thiên Vương Trảm Quỷ Đao bao trùm.
Song thủ của Miêu Thiên Vương
nắm chặt đao, đao sau tiếp đao trước, căn bản không cho hắn cơ hội thở.
Chỉ bất quá nếu là phích lịch
lôi đình thật, cho dù cũng là chiến thần thiên tướng thật, cũng phải có lúc
ngưng nghỉ, lực lượng cũng có lúc dụng kiệt.
Phó Hồng Tuyết tránh tổng
cộng bảy bảy bốn mươi chín đao, thân người đột nhiên từ vòng đao quang bay
thoát ra.
Đao của hắn đã rút ra khỏi
vỏ.
Thiên Vương Trảm Quỷ Đao quá
dài. Một tấc dài, một tấc mạnh. Nhưng lưỡi đao chỉ có thể tấn công từ xa, đợi
đến lúc đối phương tiến đến gần, vô pháp tự cứu.
Hắn thấy được nhược điểm trí
mệnh của Miêu Thiên Vương, đao của hắn đã công vào tâm tạng của Miêu Thiên
Vương.
Ai biết được ngay lúc đó, hai
cây trúc Miêu Thiên Vương đang đứng đột nhiên gãy thành mười khúc.
Người của gã chợt từ trên
không rơi xuống, Thiên Vương Trảm Quỷ Đao cũng đã rời khỏi tay, lại phản thủ
rút ra một lưỡi đao khác, một đoản đao lấp loáng hàn quang, thuận thế rơi xuống
chém ngang ngực và bụng của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết lần này tưởng
thắng một chiêu, phản diện lại tạo thành một lỗ hổng trí mệnh cho chính mình.
Lúc hổ báo phóng mình lên vồ
lấy người, thợ săn có kinh nghiệm thường lòn mình dưới bụng chúng, cử đao chém
vào ngực bụng của chúng.
Tình huống của Phó Hồng Tuyết
hiện tại giống hệt hổ báo đang phóng trên không, đao của thợ săn đã chém đến
bụng dưới của hắn.
Hắn thậm chí đã có thể cảm
thấy đao phong lạnh như băng rọc tét y phục của hắn.
Miêu Thiên Vương cũng đã tính
toán hắn tuyệt đối tránh không được một đao đó, đó không phải là Thiên Vương
Trảm Quỷ Đao, lại là sát nhân đao.
Khí lực toàn thân gã đều đã
tập trung vào trên một đao đó. Nhưng khí lực của gã lại đột nhiên biến mất, bao
nhiêu lực lượng cũng đều tản mác, giống như không khí trong túi da đột nhiên bị
xì hơi. Đao của gã rõ rõ có thể đâm vào ngực Phó Hồng Tuyết, lại ràng ràng vô
lực chém vào.
Chuyện này là sao? Gã nghĩ
không ra, chết cũng nghĩ không ra.
Gã nhìn thấy máu, lại không
phải là máu của Phó Hồng Tuyết. Máu từ đâu bắn ra?
Gã cũng nghĩ không ra.
Đến lúc đó, gã mới đột nhiên
có cảm giác trên yết hầu có một luồng hơi lạnh vô phương hình dung, chừng như
yết hầu đã bị cắt lìa.
Nhưng gã không tin. Gã tuyệt
không tin đao quang lóe lên một cái hồi nãy lại đã cắt đứt yết hầu của gã, gã
chết cũng không tin trên thế gian có thứ đao nhanh như vậy.
Gã thậm chí cả thấy cũng
không thấy được thanh đao đó.
Phó Hồng Tuyết cũng đã hạ
mình xuống, hạ dưới hàng rào trúc. Trời đất lại phục hồi không khí hòa bình
tĩnh mịch nguyên lai.
Hắn đột nhiên có cảm giác mệt
mỏi không thể tả. Chuyện hồi nãy, tuy chớp qua trong một phút giây, nhưng trong
phút giây đó, hắn đã dùng toàn lực trên mình.
Cự ly giữa sinh và tử, vốn
như một sợi tơ.
Đến bây giờ, hắn mới có thể
hoàn toàn minh bạch ý tứ câu nói đó. Hồi nãy, khoảng cách giữa hắn và tử vong
thật sự quá gần, trận chiến đó thật sự là trận ác chiến hắn bình sinh chưa từng
kinh qua.
Sao lấp lóe đầy trời, máu đã
đổ, máu của Miêu Thiên Vương, không phải của hắn.
Nhưng hắn phảng phất cũng có
cảm giác máu hắn đã chảy cạn kiệt, hiện tại Miêu Thiên Vương nếu còn có thể huy
đao, hắn nhất định vô phương đề kháng.
Hắn thậm chí có cảm giác cho
dù là một đứa trẻ vung đao chém tới, cũng đã có thể giết chết hắn.
May mắn là người chết không
thể huy đao, đêm khuya tăm tối như vầy, nơi sơn dã u tịch này cũng không có
người qua lại.
Hắn nhắm mắt, hy vọng có thể
nghỉ ngơi một chút để đầu óc thanh tỉnh, để tư tưởng có thể hoạt động.
Ai biết được ngay lúc đó lại
có người đến.
Trong bóng tối đột nhiên
truyền đến tiếng chân người, cước bộ vừa ổn định vừa hòa hoãn, phảng phất có
một nhịp điệu kỳ dị.
Người đó là ai? Vì sao gã lại
đến đây? Đến đây làm gì?
Phó Hồng Tuyết yên lặng lắng
nghe, tâm lý đột nhiên cũng có thứ cảm giác kỳ dị.
Nhịu điệu của tiếng bước chân
đó, không ngờ lại hoàn toàn đồng dạng với tiếng chuông nơi cổ tự thâm sơn.
Đó là chuông tang.
Trong nhịp điệu của tiếng
bước chân đó, không ngờ càng phảng phất dâng đầy sát cơ