Thiên nhai minh nguyệt đao - Hồi 12
Hồi 12
Giữa Sinh Và Tử
Tối đen chết người. Tĩnh lặng
chết người.
Không có ánh sáng, không có
tiếng động, đều không đáng sợ, đáng sợ nhất là không còn hy vọng.
Bọn họ đã hoàn toàn bị hãm
nhập trong hầm tử vong.
Đám trẻ không khóc, đám trẻ
đang bú, chỉ có tiếng bú của bọn chúng, vẫn còn sức sống sinh mệnh vẫy vùng.
Nhưng sinh mệnh của bọn chúng
có thể duy trì bao lâu?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt đao
của hắn, nhưng hiện tại cái hầm tử vong này cả đao của hắn cũng đều vô phương
đột phá.
Hắn vốn muốn an ủi Trác Ngọc
Trinh, lại không biết nói làm sao, tâm của hắn quá bấn loạn.
Giữa sinh và tử, xem ra hắn
một mực không chịu bỏ rơi hai đứa nhỏ đó.
Tuy hắn tịnh không phải là
phụ thân thân sinh của hai đứa nhỏ, nhưng giữa hắn và bọn chúng đã có một mối
liên hệ kỳ diệu, thậm chí mối liên hệ còn thân mật hơn cả tình phụ tử.
Bởi vì hai đứa trẻ đó là do
chính tay hắn nghênh tiếp đến thế giới này, phảng phất đã thành tục duyên sinh
mệnh của chính hắn.
Thứ tình cảm đó vừa phức tạp
vừa vi diệu, bởi vì nhân loại có thứ tình cảm đó cho nên thế giới này mới có
thể tồn tại.
Trác Ngọc Trinh đột nhiên
thốt:
- Tôi có nghe Minh Nguyệt Tâm
nói qua, chừng như lúc trước bọn chàng cũng đã từng bị nhốt tại đây.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ừm.
Trác Ngọc Trinh thốt:
- Chàng trước đây đã có biện
pháp để thoát thân, hiện tại nhất định cũng có thể nghĩ ra cách đi ra.
Mắt nàng phát ngời ánh sáng,
dâng đầy hy vọng.
Phó Hồng Tuyết thật sự bất
nhẫn để hy vọng của nàng bị tiêu hủy, nhưng lại không thể không để nàng biết sự
thật ra sao:
- Lần trước bọn ta thoát thân
chỉ vì lúc đó ở đây lại có một lợi khí phá vách.
Hiện tại nơi đây lại trống
không, trừ bốn người bọn chàng ra, chỉ còn một thi thể.
Thi thể đã lạnh cứng như
băng, bọn họ thế nào cũng biến thành như vậy.
Ánh mắt của Trác Ngọc Trinh
lại vẫn còn tia hy vọng:
- Tôi thường nghe người ta
nói, đao của chàng là lợi khí thiên hạ vô song.
Phó Hồng Tuyết nhìn đao trong
tay, nỗi thống hận tràn đầy giọng nói:
- Đây là lợi khí giết người,
không phải để cứu người.
Nỗi thống hận của chàng không
phải là vì người khác, mà là vì chính chàng, chỉ cần có thể để đám trẻ sống
sót, chàng không do dự làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng chàng hiện giờ đang vô
năng vô lực.
Hy vọng của Trác Ngọc Trinh
chung quy hoàn toàn bị phá diệt, lại miễn cưỡng cười:
- Chúng ta ít ra còn có một
hy vọng.
Nàng an ủi Phó Hồng Tuyết:
- Yến Nam Phi hồi nãy muốn
chàng ở lại, y nhất định sẽ quay trở lại.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Y nếu phải quay lại đây, đã
quay lại từ sớm, hiện tại cho dù có quay lại, cũng nhất định nghĩ bọn ta đã
không còn ở đây.
Trác Ngọc Trinh ngậm miệng.
Nàng đương nhiên cũng biết
lời nói của Phó Hồng Tuyết là sự thật, Yến Nam Phi tuyệt đối nghĩ không ra bọn
họ còn lưu lại đây lâu như vậy, càng nghĩ không ra Phó Hồng Tuyết bị người chôn
sống ở đây.
Bằng vào tai mắt và phản ứng
của Phó Hồng Tuyết, vô luận là ai chỉ cần có một điểm hành động, đều không thể
qua mắt được hắn.
Ai lại có thể tưởng được lúc
đó chính là lúc hắn đỡ đẽ? Ai lại có thể tưởng được đến lúc đó lại có đứa bé
khóc lớn?
Trên thế gian vốn có rất
nhiều chuyện ai ai cũng vô phương dự liệu, chuyện chân thật có khi thậm chí còn
ly kỳ hơn so với chuyện thần thoại.
Đám trẻ lại bắt đầu khóc.
Lòng bàn tay của Phó Hồng
Tuyết xuất mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên nhớ hắn còn có thể làm một chuyện cho bọn
chúng.
Hắn vốn thà chết cũng không
nguyện làm chuyện này.
Nhưng hiện tại hắn nhất định
phải làm.
Triệu Bình cũng là một tay
lão luyện giang hồ, trên người của kẻ lão luyện giang hồ luôn luôn mang theo
những vật ứng biến cần kíp.
Lục lọi lấy đồ của một người
chết, chuyện đó hắn vốn vừa nghĩ đến đã cảm thấy kinh tởm.
Nhưng hiện tại hắn lại đã
đang làm chuyện đó.
Hắn tìm ra một vật dẫn lửa,
một cuộn dây dài, một khối hùng hoàng tinh đuổi rắn tránh tà, một bình thuốc
cầm máu, một củ nhân sâm đã dùng qua còn phân nửa, một chùm chìa khóa, một cái
trâm cài tóc trân châu, một đống bạc vụn, nhiều ngân phiếu và một phong thư.
Trân châu và hoàng kim vốn là
những thứ trân bảo thế nhân bất chấp thủ đoạn để đoạt vào tay, thậm chí không
do dự đánh đổi bằng cả nhân cách của chính mình, nhưng hiện tại đã biến thành
những thứ vô giá trị.
Đó không phải là một sự trào
phúng sao?
Sau khi sinh con, còn yếu ớt,
đám trẻ lại cần sữa mẹ.
Vô luận là ai cũng biết Trác
Ngọc Trinh hiện tại cần nhân sâm đó nhất.
Phó Hồng Tuyết lẳng lặng xuất
đao, cắt bỏ phần đầu nơi đã bị gặm qua. Đây là lần đầu tiên hắn không phải vì
muốn lấy một sinh mệnh mà bạt đao, lại đã là lần thứ hai Trác Ngọc Trinh thấy
được đao của hắn, hắn không thèm để ý.
Sự cách ly giữa hắn và Trác
Ngọc Trinh cũng đã bị đả phá trong quá trình sinh đẻ.
Hiện tại giữa hai người bọn
họ, cũng đã có một mối liên hệ kỳ dị.
Trác Ngọc Trinh cũng không
nói đến chuyện đó, lẳng lặng đón nhận nhân sâm, mắt lại nhìn đăm đăm trên cái
trâm cài tóc châu hoa đó.
Đó là một đóa mẫu đơn, mỗi
một hạt trân châu đều không có tì vết.
Chiếu sáng nhu hòa, dát khảm
tinh xảo, nhìn trong bóng tối lại càng hiển lộ nét mỹ lệ phi phàm.
Mắt của nàng cũng phát sáng.
Nàng cũng vẫn là nữ nhân.
Mỵ lực của châu bảo, vốn
không có nữ nhân nào có thể đề kháng.
Phó Hồng Tuyết do dự, chung
quy cũng đưa cho nàng.
Có lẽ hắn vốn không nên làm
vậy, nhưng ngay lúc này, hắn bận tâm gì mà không để cho nàng hưởng thụ một chút
lạc thú? Một chút hoan hỉ?
Trác Ngọc Trinh mỉm cười,
cười như đứa bé.
Đứa bé đang khóc đột nhiên đã
ngủ.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Nàng cũng nên ngủ đi.
Trác Ngọc Trinh nói:
- Tôi ngủ không được.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Chỉ cần nhắm mắt lại, tự
nhiên là ngủ được.
Hắn thấy nàng đã quá mệt mỏi
mất máu quá nhiều, đã kinh qua quá nhiều khổ nạn hãi hùng.
Mắt nàng chung quy cũng nhắm
lại, đột nhiên đã chìm vào bóng tối tĩnh lặng điềm mật.
Phó Hồng Tuyết lặng im nhìn
bọn họ, mẫu thân cùng đám trẻ trong giấc ngủ say.
Đó là một bức tranh hạnh
phúc, mỹ lệ làm sao, nhưng còn có phận sự...
Hắn nghiến chặt răng, quyết
tâm không để mình đổ lệ.
Hiện tại hắn nhất định phải
tìm ra một cách để giúp bọn họ thoát thân, hắn tuy có đôi mắt có đủ năng lực
nhìn mọi vật trong bóng tối, nhưng hắn cũng đã quá mệt mỏi.
Hắn thắp ngọn đuốc lên, cái
đầu tiên hắn thấy, lại là tám chữ trên phong thư đó.
“Diện trình Yến Nam Phi ngô
đệ.
Vũ”.
Công tử Vũ?
Phong thư này có phải là Công
tử Vũ sai Triệu Bình đem đến cho Yến Nam Phi?
Ngô đệ?
Bọn họ lại có quan hệ gì?
Phó Hồng Tuyết ức chế lòng
hiếu kỳ của mình, xếp phong thư lại, nhét vào ngực.
Triệu Bình không có cơ hội
giao phong thư đó, hắn hy vọng mình còn có cơ hội có thể tái kiến Yến Nam Phi.
Nhưng hắn cũng đã tự biết, hy
vọng đó thật sự rất mong manh.
Đối với Phó Hồng Tuyết mà
nói, ngoài phong thư và nhân sâm ra, những vật tìm thấy trên người Triệu Bình
căn bản toàn là vật vô giá trị.
Bởi vì hắn hờ hững không chú
ý đến một điểm, trên người một nam nhân như Triệu Bình, vốn không nên có cái
trâm cài tóc châu hoa đó.
Đợi đến lúc hắn nghĩ ra điểm
đó, đã quá trễ.
Mẫu thân và con trẻ đề đang
ngủ say, trong bóng tối đột nhiên phát ra một trận thanh âm kỳ dị.
Phó Hồng Tuyết giơ đuốc lên,
thấy một đàn rắn từ hốc đá bò ra, trườn về góc tối tăm phía trái.
Bọn chúng chịu không mùi hùng
hoàng đó.
Dưới địa thất đã không có lỗ
thông gió, không khí từ từ trầm hạ, mùi hùng hoàng càng nồng nặc.
Phó Hồng Tuyết lập tức phát
hiện một chuyện đáng sợ – có lẽ còn chưa chết đói chết khát, bọn họ đã phải
chết ngộp.
Đặc biệt là con nít.
Đám trẻ còn chưa có đủ năng
lực để thích ứng với hoàn cảnh môi trường.
Vào lúc này, hắn lại phát
giác một sự kiện, sự kiện làm cho cả người hưng phấn.
Cả đàn rắn vừa trườn đến cái
góc tối đó, đã biến mất không thấy nữa.
Nơi đó nhất định có lối ra.
Nơi góc tường đá đó quả nhiên
có một kẽ nứt, cũng không biết là đã có từ trước, hay là nứt ra sau lần địa
chấn hồi nãy.
Tuy hắn không phải là rắn,
tuy hắn không biết biết bên ngoài bức tường đó là gì, còn bên dưới có gì, nhưng
chỉ cần có một chút cơ hội, hắn tuyệt không thể bỏ qua.
Hắn rút đao ra.
Lúc Trác Ngọc Trinh tỉnh dậy,
Phó Hồng Tuyết đã cạy trên tường rất lâu, vết nứt trên tường đá đã dần dần to
ra, thậm chí cả con chuột mập nhất cũng đã có thể ra vào.
Chỉ tiếc bọn họ không phải là
chuột.
Đám trẻ tỉnh dậy lại khóc,
khóc rồi lại ngủ. Trác Ngọc Trinh cỡi áo ngoài, trải trên mặt đất, nhẹ nhàng
đặt đám trẻ đang thiêu thiêu ngủ xuống, lặng lẽ gượng đứng lên.
Phó Hồng Tuyết thở hổn hển, y
phục trên người đẫm mồ hôi, người bất giác còn chưa ngưng nghỉ, nhưng thể lực
của hắn đã tiêu hao quá nhiều, không khí lại trầm hạ ngày càng nặng nề làm cho
hắn vô phương chịu đựng.
Hắn phải thoát thân lập tức,
hắn dùng hết sức, “băng” một tiếng, trên mũi đao đã bị mẻ mất một miếng.
Thanh đao này đã thành một bộ
phận trên thân thể hắn, thậm chí cũng đã là một bộ phận trong sinh mệnh hắn.
Nhưng tay của hắn không ngưng
nghỉ.
Trác Ngọc Trinh cắn một miếng
nhân sâm, lẳng lặng đưa qua.
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Đám nhỏ phải bú, nàng so
với ta càng cần thể lực hơn nhiều.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
- Nhưng nếu chàng gục ngã,
còn ai có thể sống sót?
Phó Hồng Tuyết nghiến chặt
răng, trên mũi đao lại mẻ thêm một miếng.
Nước mắt của Trác Ngọc Trinh
đã lăn dài.
Đó vốn là binh khí thiên hạ
vô song, đủ để làm cho phong vân biến sắc, quần hùng táng đởm, nhưng hiện tại
lại không thể hữu dụng bằng một cái xẻng.
Đó là một chuyện bi ai tàn
khốc làm sao.
Thứ cảm giác đó tự Phó Hồng
Tuyết đương nhiên cũng có thể nhận ra được, hắn cơ hồ thật sự đã phải ngã quỵ.
Bàn tay của Trác Ngọc Trinh
đột nhiên lẳng lặng đưa sang một vốc nước cam tuyền.
Phó Hồng Tuyết vừa há miệng,
nước cam tuyền đã tràn vào miệng hắn, gieo một thứ hương vị ngọt ngào dễ thương
đẩy lùi nhọc nhằn trong tâm hắn.
Đó là sữa của nàng.
Phó Hồng Tuyết vốn đã phát
thệ không để rơi lệ nữa, nhưng giây phút này nhiệt lệ nhịn không được đã trào
tuôn dạt dào.
Ngay lúc đó, kẽ nứt đột nhiên
có một vật đâm vào, chính là một thanh kiếm.
Kiếm đỏ tươi!
Trên kiếm có quấn một mảnh
áo, trên mảnh vải có mười chữ:
“Ta còn chưa chết, ngươi cũng
không thể chết được!” Đám trẻ lại khóc.
Tiếng khóc lớn rõ, tượng
trưng cho sinh mệnh vẫy vùng.
Dương quang đầy trời.
Đám trẻ chung quy đã thấy
dương quang.
Phó Hồng Tuyết chỉ hy vọng
đám trẻ tuy chào đời trong bóng tối, đều có thể sống dưới ánh dương quang.
- Ta vốn đã quay trở lại. Ta
đã đi ba lần.
- Nhưng ngươi lại quay trở
lại ba lần.
“Chính ta cũng không biết tại
sao phải quay trở lại, trong lòng ta đã không nghĩ bọn ngươi còn ở trong đó”.
Yến Nam Phi cười lớn:
“Bởi vì ta vốn có nằm mộng
cũng nghĩ không ra Phó Hồng Tuyết cũng bị người ta chôn sống”.
Nụ cười của chàng tịnh không
có một chút ác ý, chàng quả thật đang vui vẻ trong lòng:
- Lần cuối cùng, ta lại đã
chuẩn bị bỏ đi.
- Sao ngươi còn chưa đi?
- Bởi vì ta đột nhiên nghe
một thanh âm kỳ quái, giống như có người đang ăn đậu phộng.
- Đó là tiếng đao mẻ.
- Đao của ai?
- Của ta.
Yến Nam Phi nhíu mày, miệng
há hốc, giật mình nhìn Phó Hồng Tuyết, thậm chí mặt đất bị nứt một lỗ lớn cũng
không thất kinh bằng.
Phó Hồng Tuyết lại cười thốt:
- Đao của ta chỉ bất quá là
một thanh đao bình thường.
Yến Nam Phi hỏi:
- Tay ngươi thì sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tay ta còn nguyên.
Yến Nam Phi thốt:
- Chỉ cần tay còn, đao có mẻ
cũng có thể giết người như trước.
Nụ cười của Phó Hồng Tuyết
đột nhiên tan biến:
- Người nào?
Yến Nam Phi thở dài một hơi,
cười khổ:
- Người cũng còn, chỉ tiếc ta
không biết bọn chúng ở đâu?
Xa xa có xe ngựa, lại không
có người.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi ngồi xe tới đây?
Yến Nam Phi mỉm cười:
- Ba lần đều ngồi xe tới, ta
ghét đi bộ, khi có thể ngồi xe, ta tuyệt không đi bộ.
Phó Hồng Tuyết nhìn chàng:
- Chỉ vì ghét đi bộ, không
phải vì chân của ngươi?
Yến Nam Phi cũng nhìn hắn,
đột nhiên thở dài:
- Tại sao ta một điểm cũng
không qua mắt được ngươi?
Đứa nhỏ quấn trước ngực Phó
Hồng Tuyết, Yến Nam Phi một mực ức chế sự ngạc nhiên của mình, không hỏi chuyện
đó.
Bởi vì Phó Hồng Tuyết một mực
không nói tới chuyện đó.
Chàng biết tính khí của Phó
Hồng Tuyết, con người đó nếu không chịu nói tới chuyện gì, tốt hơn hết là làm
như không biết.
Trác Ngọc Trinh lại đã mỉm
cười chào hỏi chàng:
- Yến thúc thúc, sao không
lại nhìn con của chúng tôi?
Yến Nam Phi quả thật không
thể bình tĩnh đứng yên, nhịn không được, hỏi:
- Con của các ngươi?
Trác Ngọc Trinh liếc nhìn Phó
Hồng Tuyết, hỏi:
- Chàng còn chưa nói cho
ngươi nghe sao?
Yến Nam Phi hỏi:
- Nói cho ta nghe cái gì?
Trác Ngọc Trinh cười ngọt
ngào:
- Hai đứa trẻ này một đứa họ
Thu, một đứa họ Phó, con trai kế thừa huyết mạch Thu gia, tên là Thu Tiểu
Thanh, con gái ra đời trước, tên là Phó Tiểu Hồng.
Ánh mắt nàng chứa đầy vẻ kiêu
ngạo và thỏa mãn:
- Chuyện này tôi đã thương
lượng với chàng rõ ràng, chúng tôi đã đồng ý.
Má nàng ửng hồng, cúi thấp
đầu.
Yến Nam Phi nhìn nàng, lại
nhìn Phó Hồng Tuyết, biểu tình trên mặt còn thất kinh hơn lúc nghe đao của Phó
Hồng Tuyết bị mẻ.
Phó Hồng Tuyết lại đã quay
đầu, cột chặt đứa bé trước ngực, thốt:
- Bọn ta sao còn chưa lên xe.
Trác Ngọc Trinh đã ngồi trong
xe chờ Yến Nam Phi và Phó Hồng Tuyết đang từ từ đi tới.
Bọn họ một mực không mở
miệng, một hồi lâu sau, Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi:
- Ngươi nghĩ sao?
Yến Nam Phi miễn cưỡng cười,
thốt:
- Trên thế gian vốn có rất
nhiều chuyện làm người ta nghĩ không ra.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi phản đối?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta biết ngươi nhất định có nỗi
khổ, có lẽ...
Phó Hồng Tuyết ngắt lời
chàng:
- Nếu quả thời gian đi ngược
lại, ta lại gặp lại tình huống như vầy, đám trẻ đó không thể không có phụ thân,
một người phải nhận làm phụ thân của chúng.
Nụ cười của Yến Nam Phi đã
tươi tắn:
- Trừ ngươi và ta ra quả thật
cũng nghĩ không ra còn có ai có thể nhận làm phụ thân của chúng.
Chàng đi rất chậm, tư thế
bước đi có vẻ không bắt kịp Phó Hồng Tuyết, lại còn ho khan không ngừng.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên dừng
chân, nhìn chàng chằm chằm:
- Ngươi bị thương nặng không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không nặng.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên xuất
thủ, vạch áo chàng ra, trên bộ ngực kiên cường có hai dấu ngón tay.
Dấu ngón tay tím bầm, chừng
như đã dùng quyền chấn thương.
Tròng mắt của Phó Hồng Tuyết
co thắt ngay lập tức:
- Đó có phải là Thiên Tuyệt
Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ?
Yến Nam Phi đáp:
- Ừm.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Trên chân của ngươi trúng
Thấu Cốt Đinh hay Sưu Hồn Châm?
Yến Nam Phi cười khổ:
- Nếu là Sưu Hồn Châm, hiện
tại ta còn có thể đứng vững sao?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Có người của Tây Phương
Tinh Tú Hải đến?
Yến Nam Phi đáp:
- Chỉ có một người.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Là Đa Tình Tử? Hay Vô Tình
Tử?
Yến Nam Phi thở dài một hơi:
- Đa Tình Tử hạ thủ cũng
không lưu tình như vậy thôi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Thấu Cốt Đinh còn ghim
trong chân ngươi?
Yến Nam Phi đáp:
- Hiện tại trên chân ta chỉ
có một cái lỗ.
Tay của hắn thò ra từ ngực,
lòng bàn tay đã có nhiều ám khí lóe ánh hàn quang.
Nếu chọn mười thứ ám khí đáng
sợ nhất trong thiên hạ, Thấu Cốt Đinh không còn nghi ngờ gì nữa là một thứ.
Yến Nam Phi đột nhiên vừa
cười vừa nói:
- May mắn vận khí của ta cũng
không tệ, hắn tung ra mười ba mũi Thấu Cốt Đinh, ta chỉ hứng một mũi, lại không
đả trúng khớp xương của ta, cho nên ta cũng còn chạy nhanh hơn bọn chúng, nếu
không cho dù Đa Tình Tử không giết được ta, Dương Vô Kỵ cũng đã lấy mạng ta.
Nụ cười của chàng không ngờ
còn rất khoái trá:
- Ta có thể nói cho ngươi
biết một bí mật, chuyện giết người ta vốn không bằng ngươi, chạy trốn ta lại
tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
Tay của Phó Hồng Tuyết cũng
đút vào ngực, đợi cho chàng nói xong mới giơ ra, trên đầu ngón tay là một phong
thư:
- Ngồi trên xe hãy đọc.
“Ai lên xe?” Yến Nam Phi cười
cười:
“Ta nhớ lúc trước ngươi chừng
như không biết đánh xe”.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Hiện tại ta đã biết.
Yến Nam Phi hỏi:
- Ngươi học hồi nào?
Phó Hồng Tuyết nhìn chàng,
đột nhiên hỏi ngược:
- Ngươi lúc trước có thể chạy
trốn được không?
Yến Nam Phi ngẫm nghĩ, lắc
lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Vậy ngươi học chạy trốn từ
hồi nào?
Yến Nam Phi đáp:
- Đến lúc đó không thể không
chạy trốn.
Phó Hồng Tuyết lại ngậm
miệng, hắn tin rằng Yến Nam Phi đã minh bạch ý tứ của hắn – một người đến lúc
làm một chuyện không thể không làm, nhất định phải làm.
Lá thư rất dài, không ngờ đến
ba trang, còn chưa lên xe, Yến Nam Phi đã bắt đầu đọc.
- Chàng đọc gấp rút.
Phó Hồng Tuyết lại rất trầm
lặng, không hỏi chàng trong thư nói gì.
Xem chừng phong thư đó phảng
phất có điều thú vị, bởi vì ánh mắt của Yến Nam Phi để lộ nét vui mừng.
Một thứ vui mừng tràn đầy.
Chàng đột nhiên thốt:
- Xem ra Công tử Vũ quả thật
là một người tốt, quả thật lo lắng quan tâm đến mạng sống của ta.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ồ Yến Nam Phi cười nói:
- Y khuyên ta ly khai ngươi
mau chóng, bởi vì ngươi hiện tại đã biến thành một thứ ôn dịch, vô luận là ai ở
gần ngươi cũng đều bị xui xẻo.
Chàng cười lớn, lại nói:
- Y thậm chí còn liệt ra một
bảng.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Một bảng?
Yến Nam Phi đáp:
- Trên bảng liệt ra những
người muốn giết bọn ta. Người muốn giết ngươi tính ra còn hơn người muốn giết
ta một người.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng
thốt:
- Một không phải là nhiều.
Yến Nam Phi thốt:
- Có lúc không tính là nhiều,
có lúc cũng không tính là ít, phải coi người đó là ai.
Nụ cười của chàng không còn
khoái trá nữa, nghiêm giọng:
- Người muốn giết ngươi căn
bản không thể tính là một người.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tính là bao nhiêu?
Yến Nam Phi đáp:
- Ít nhất cũng phải tính là
mười người?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Có phải là Tinh Tú Hải Vô
Tình Tử?
Yến Nam Phi đáp:
- So với người này, Vô Tình
Tử tối đa chỉ có thể tính là một đứa bé mới học giết nguời.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Là ai?
Yến Nam Phi đã lên xe, đóng
cửa xe, chừng như sợ rớt xuống xe:
- Người này cũng dụng đao,
dụng một thanh đao rất đặc biệt.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Đao gì?
Yến Nam Phi lại khóa chặt cửa
xe, rồi mới nói từng tiếng:
- Thiên Vương Trảm Quỷ Đao.
Trong xe rất rộng rãi. Trác
Ngọc Trinh đặt đứa bé gái dựa trên đầu gối, tay ẳm đứa bé trai, nhãn tình lại
nhìn Yến Nam Phi chằm chằm, chung quy nhịn không được, hỏi:
- Thiên Vương Trảm Quỷ Đao là
loại đao gì?
Yến Nam Phi miễn cưỡng cười
đáp:
- Thật ra mà nói, đó không
thể tính là một thanh đao.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
- Tính là mười thanh đao?
Yến Nam Phi không trực tiếp
hồi đáp, lại hỏi ngược:
- Nàng có thấy qua đao của
Tiêu Tứ Vô chưa?
Trác Ngọc Trinh ngẫm nghĩ một
hồi, gật đầu:
- Tôi đã thấy qua người hắn,
hắn luôn dùng một lưỡi đao cắt móng tay.
Yến Nam Phi thốt:
- Ít nhất cần năm trăm lưỡi
đao như vậy, có thể đúc thành một thanh Thiên Vương Trảm Nguyệt Đao.
Trác Ngọc Trinh thở gấp:
- Năm trăm lưỡi đao?
Yến Nam Phi lại hỏi:
- Nàng có biết gã đã dùng
lưỡi đao đó giết bao nhiêu người không?
Trác Ngọc Trinh hỏi:
- Hai người? Ba người? Năm
người?
Yến Nam Phi thở dài:
- Đao của gã đã giết hai mươi
bảy người, mỗi người đều bị hắn chẻ đầu làm hai.
Trác Ngọc Trinh biến sắc, ôm
chặt đứa nhỏ vào lòng, mắt nhìn ra ngoài song cửa, miễn cưỡng cười:
- Ngươi không phải cố ý dọa
ta chứ?
Yến Nam Phi cười khổ:
- Nàng nếu thấy thanh đao đó,
sẽ biết ta có dọa hay không.
Chàng đột nhiên lắc đầu:
- Nhưng nàng nhất định không
thể thấy, ông trời bảo hộ mong ngàn vạn lần không để nàng thấy.
Trác Ngọc Trinh không hỏi
nữa, bởi vì nàng thấy một chuyện rất kỳ quái:
- Ngươi nhìn cái bánh xe đó
xem.
Bánh xe tịnh không kỳ quái,
nhưng bánh xe đó làm sao có thể lăn?
Yến Nam Phi nhịn không được,
ghé đầu nhìn ra một cái, sắc mặt đã biến đổi:
- Bánh xe đó là trên xe bọn
ta?
Câu nói còn chưa dứt, xe đã
bắt đầu nghiêng nghiêng, nghiêng sang phía một bên đường.
Trác Ngọc Trinh lại la lớn:
- Ngươi xem, sao chỉ có nửa
con ngựa?
Nửa con ngựa? Trên thế giới
này làm sao có nửa con ngựa?
Càng kinh hồn hơn, nửa con
ngựa đó cũng chạy về phía trước, chạy bằng hai chân.
Đột nhiên, một làn mưa máu
như loạn tiễn bắn ra.
Nửa con ngựa đó chạy tới bảy
tám bước rồi quỵ xuống, nội tạng ruột gan đổ ào xuống đất.
Yến Nam Phi hét lớn:
- Coi chừng.
Tiếng hét vừa dứt, xe ngựa đã
bay bổng lên, giống như tự mình nó bay lên.
Yến Nam Phi bay tới, ôm lấy
Trác Ngọc Trinh và mấy đứa bé, giơ chân đá cửa xe.
Một bàn tay từ bên ngoài thò
vào, chỉ nghe thanh âm của Phó Hồng Tuyết hét:
“Nắm lấy”.
Hai tay vừa nắm vào nhau, Phó
Hồng Tuyết kéo Yến Nam Phi, Yến Nam Phi ôm Trác Ngọc Trinh cùng mấy đứa bé, hét
lên một tiếng, cả người lẫn mấy đứa bé đều đã bay ra ngoài.
Tiếp theo ầm một tiếng, cỗ xe
đã đâm thẳng vào một cây đại thụ bên đường.
Vỡ tan nát.
Chính ngọ.
Khí trời quan đãng, dương
quang diễm lệ.
Dương quang tươi tắn chiếu
thẳng trên con đường lớn, lại đột nhiên bị một áng mây đen vần vũ, che phủ ánh
mặt trời, phảng phất cả mặt trời cũng bất nhẫn nhìn sự kiện phát sinh trên đại
lộ.
Cỗ xe đã vỡ tan nát.
Ngựa kéo xe đã biến thành hai
phần, nửa phần sau còn dính vào xe, nửa phần trước lại đổ ập giữa đường.
Hồi nãy đã có chuyện gì xảy
ra?
Trác Ngọc Trinh ôm chặt đứa
bé vào lòng, không để cho nó khóc, tuy nàng không biết chuyện gì xảy ra hồi
nãy, nhưng nàng thật sự quá sợ hãi, sợ đến nỗi không cảm thấy đau đớn.
Tuy xương cốt toàn thân nàng
đều gần như gãy nát, nhưng nỗi sợ hãi khủng bố đã làm cho nàng hoàn toàn tê
dại, sau đó nàng nhịn không được bắt đầu ói mửa.
Một gã tiều phu trẻ đang đứng
cạnh mấy cây đại thụ bên đường, cũng không ngừng ói mửa.
Gã hồi nãy đang chuẩn bị băng
qua đường, lại thoái lui, vì gã thấy có một cỗ xe ngựa đang phi nhanh tới.
Người đánh xe sắc mặt trắng
nhợt, xem chừng đang hận không thể đánh xe chạy bảy tám trăm dặm trong chốc
lát.
“Có lẽ nào người này vội vã
về nhà vì có tang lễ”.
Gã tiều phu trẻ tuổi đã chuẩn
bị thóa mạ hai câu, còn chưa mở miệng chưởi, đã thấy đao quang lóe lên một cái.
Sự thật gã căn bản không thể
phân biệt rõ ràng đó là đao quang? Hay là sấm chớp?
Gã chỉ thấy một đạo ánh sáng
từ cánh rừng đối diện bay ra, bay qua lưng con ngựa đang kéo xe.
Con ngựa đang phi nước đại
như rồng bay cọp phóng đó, đột nhiên bị cắt làm hai, phần trước cắt đứt hẳn với
phần sau.
Nửa thân trước của con ngựa
kéo hai chân phi tới.
Sau đó có xảy ra chuyện gì,
gã tiều phu đó căn bản không thấy được, gã đơn giản không thể tin chuyện đó là
thật.
Gã hy vọng đó chỉ là một giấc
mơ, một cơn ác mộng.
Nhưng gã đã đang ói mửa