Thiên nhai minh nguyệt đao - Hồi 06

Hồi 6

Trước Trận Quyết Đấu

Phó Hồng Tuyết.

Tuổi:

khoảng ba sáu ba bảy tuổi.

Đặc điểm:

chân phải bị thọt, đao không
rời tay.

Võ công:

Không thầy, không môn phái,
tự mình sáng tạo một võ học riêng.

Dùng đao, xuất thủ cực nhanh,
giang hồ công nhận thiên hạ đệ nhất khoái đao.

Thân thế:

Gia thế không rõ. Sau khi
sinh ra được Bạch Phụng công chúa của ma giáo năm xưa nhận nuôi, sử dụng tinh
thông các cách hạ độc ám sát. Độc thân chưa kết hôn, bốn biển là nhà, lang bạt
khắp chân trời.

Tính cách:

Lập dị, lãnh đạm, độc lai độc
vãng.

Đỗ Lôi từ từ đẩy tờ giấy dài
ghi những những tư liệu này đến trước mặt Ngón Cái, trên mặt hắn một chút cảm
xúc cũng không có.

Ngón Cái hỏi:

- Ngươi xem qua rồi chứ?

Đỗ Lôi đáp:

- Ừ.

Ngón Cái thở dài, nói:

- Ta cũng biết ngươi chắc
chắn sẽ không thấy thỏa mãn, nhưng đây đã là toàn bộ tư liệu mà bọn ta đã dùng
tất cả khả năng mới tìm về được.

Đối với con người như Phó
Hồng Tuyết thì chẳng ai biết nhiều hơn thế này đâu!

Đỗ Lôi nói:

- Rất tốt.

Ngón Cái chớp chớp mắt, thăm
dò hỏi:

- Những tư liệu này với ngươi
có tác dụng gi không?

Đỗ Lôi đáp:

- Không.

Ngón Cái hỏi:

- Một chút tác dụng cũng
không à?

Đỗ Lôi khẽ gật gật đầu. Y
đứng lên lững thững bước, bỗng lại ngồi xuống, lạnh lùng nói:

- Trong tư liệu của các người
bỏ sót hai điểm, hai điểm quan trọng nhất.

Ngón Cái giật mình:

- Hả?

Đỗ Lôi đáp:

- Hắn lúc trước đã từng bị
một người đàn bà lừa, lừa rất thảm.

Ngón Cái hỏi:

- Người đàn bà ấy là ai?

Đỗ Lôi đáp:

- Một kĩ nữ tên gọi là Thúy
Bình.

Ngón Cái thở hắt ra nói:

- Ta thực cảm thấy rất lạ,
tại sao người đàn ông càng thông minh thì lại càng dễ mắc lừa bọn kĩ nữ?

Chim Công đột nhiên châ mồm
vào cười nhạt nói:

- Bởi vì người đàn ông thông
minh chỉ thích đàn bà thông minh, nhưng những người đàn bà thông minh lại thông
thường đều là kĩ nữ.

Ngón Cái cười, lắc đầu nói:

- Ta biết là ngươi hận đàn
bà, nhưng không ngờ lại hận một cách ghê gớm như vậy.

Đỗ Lôi lạnh lùng nói:

- Xem ra hắn nhất định cũng
từng bị kĩ nữ lừa qua.

Sắc mặt Chim Công hơi biến
đổi, nhưng hắn cũng vẫn cười và đổi giọng hỏi:

- Điểm thứ hai mà ngươi nói
là gì?

Đỗ Lôi đáp:

- Hắn có bệnh.

Ngón Cái hỏi:

- Bệnh gì?

Đỗ Lôi đáp:

- Bán điên loạn.

Ánh mắt của Ngón Cái phát
sáng, hỏi:

- Khi bệnh của hắn phát tác,
có phải cũng giống như kẻ khác, miệng sẽ sùi bọt trắng, gục xuống đất lăn lộn?

Đỗ Lôi đáp:

- Bán điên loạn chỉ có một
loại.

Ngón Cái than, nói:

- Một tên thọt có bệnh bán
điên loạn. lại có thể luyện được đao pháp nhanh nhất thiên hạ!.

Đỗ Lôi nói:

- Hắn khổ công tập luyện,
nghe đồn một ngày hắn ít nhất cũng bỏ bốn canh giờ để luyện đao. Bắt đầu từ lúc
bốn năm tuổi, mỗi một ngày phải chém ít nhất một vạn hai nghìn lần.

Ngón Cái cười khổ, nói:

- Không ngờ ngươi đối với tên
này biết còn nhiều hơn so với bọn ta.

Đỗ Lôi dửng dưng đáp:

- Mỗi một tên trên Giang Hồ
Danh Nhân bảng ta đều biết rất rõ, bởi vì ta đã tốn mất đúng thời gian năm
tháng trời đi thu thập tư liệu của bọn chúng, lại phải tốn thời gian năm tháng
để đi điều tra.

Ngón Cái nói:

- Ngươi tốn thời gian cho Phó
Hồng Tuyết nhất định là nhiều hơn so với điều tra kẻ khác.

Đỗ Lôi thừa nhận.

Ngón Cái hỏi:

- Ngươi điều tra ra cái gì?

Đỗ Lôi đáp:

- Hắn luôn luôn đao không rời
tay, chỉ bởi vì thứ hắn sử dụng chính là thanh đao này, chí ít cũng đã dùng hai
mươi năm rồi. Giờ đây thanh đao dường như đã trở thành một bộ phận trên thân
thể hắn, hắn sử dụng thanh đao này so với kẻ khác dùng ngón tay của chính mình
có khi còn linh hoạt như ý hơn.

Ngón Cái nói:

- Nhưng theo ta biết thanh
đao mà hắn sử dụng không hắn là thanh đao tốt.

Đỗ Lôi nói:

- Đao có thể giết người chính
là đao tốt!

- Đối với Phó Hồng Tuyết mà
nói thanh đao đó đã không còn là một thanh đao nữa, giữa con người hắn và thanh
đao đã có một thứ tình cảm một mối liên hệ mà người khác không thể nào hiểu
được.

Đỗ Lôi tuy là không nói câu
đấy ra, nhưng ý của hắn Ngón Cái đã hiểu.

Chim Công nãy giờ im tiếng,
bỗng nhiên nói:

- Nếu như chúng ta có thể lấy
được thanh đao của hắn...

Đỗ Lôi nói:

- Không ai có thể lấy được
thanh đao của hắn.

Chim Công cười cười nói:

- Việc gì cũng có ngoại lệ.

Đỗ Lôi nói:

- Việc này thì không có ngoại
lệ.

Chim Công cũng thôi không
tranh luận nữa, nhưng lại hỏi:

- Bệnh của hắn thông thường
lúc nào thì phát tác?

Đỗ Lôi đáp:

- Mỗi khi sự phẫn nộ và nỗi
bi thương của hắn không thể kìm nén được bệnh của hắn sẽ phát tác.

Chim Công nói:

- Nếu như ngươi có thể trong
lúc hắn phát bệnh mà xuất thủ...

Đỗ Lôi sầm mặt lại, cười nhạt
hỏi:

- Ngươi cho ta là loại người
gì?

Chim Công lại cười cười nói:

- Ta cũng biết ngươi không
đời nào làm cái trò đó, nhưng chúng ta lại chẳng hề cấm người khác đi làm, nếu
như chúng ta có thể tìm một người trước tiên đi chọc tức hắn, khiến hắn...

Đỗ Lôi bỗng chồm người tới,
lạnh lùng nói:

- Ta chỉ hy vọng lũ ngươi
hiểu rõ một chuyện.

Chim Công đang lắng nghe,
Ngón Cái cũng đang lắng nghe.

Đỗ Lôi nói:

- Trận quyết đấu này giữa ta
và hắn, hai người bọn ta bất luận là ai thắng ai bại với kẻ khác cũng hoàn toàn
không có quan hệ gì.

Ngón Cái đột nhiên hỏi:

- Với công tử cũng hoàn toàn
không có quan hệ sao?

Tay đang cầm đao của Đỗ Lôi bỗng nhiên siết chặt lại.

Ngón Cái nói:

- Nếu như ngươi vẫn còn chưa
quên công tử, thì chí ít cũng nên làm một chuyện.

Đỗ Lôi nhịn không nổi, hỏi:

- Chuyện gì?

Ngón Cái đáp:

- Để hắn đợi, đợi lâu một
chút, đợi đền khi hắn lòng rối bời ngươi hãy đi.

Hắn mỉm cười, lại nói:

- Trận đấu này ngươi là thắng
là bại, là sống là chết, bọn ta không quan tâm, nhưng bọn ta cũng không muốn đi
lượm xác cho ngươi đâu.

Giữa trưa. Nghê gia phế viên.

Nắng đang chiếu trên đỉnh của
ngôi đình sáu góc, ngoài đình có một người, một thanh đao!

Thanh đao đen sì!

Phó Hồng Tuyết chầm chậm đi
qua con đường nhỏ đã bị cỏ dại phủ kín, tay càng siết chặt thanh đao.

Màu sơn son trên lan can tuy
đã bị tróc ra từng mảng, nhưng ngọn tháp ở giữa đám cây cối hoa lá vẫn chưa bị
sụp xuống, dưới ánh nắng xem ra vẫn rực rỡ như xưa.

Nơi đây đương nhiên cũng từng
có một khoảng thời gian huy hoàng của nó, bây giờ sao lại đổ nát thê lương như
vậy?

Một đôi chim yến từ nơi xa
bay tới đậu trên cành bạch dương phía ngoài ngôi đình sáu góc, dường như chúng
vẫn đang tìm kiếm những mộng đẹp xưa.

Đáng tiếc bạch dương thì vẫn
như xưa nhưng cảnh sắc lại đã hoàn toàn biến đổi.

Chim yến bay tới rồi lại bay
đi. Tới mấy hồi? Đi mấy hồi?

Bạch Dương không hỏi.

Bạch Dương không một lời.

Bạch Dương vô tình.

Phó Hồng Tuyết đột nhiên thấy
tim mình đang đau nhói.

Hắn sớm đã học được sự trầm
lặng của bạch dương, nhưng lại không biết đến lúc nào mới học được sự vô tình
của bạch dương!

Chim yến đã bay đi, là chim
yến từ nơi đâu bay tới? Sân vườn đã hoang phế, là sân vườn của ai?

Phó Hồng Tuyết yên lặng đứng,
dường như hắn cũng đã quên mất bản thân đang ở nơi nào? Từ đâu mà tới?

Hắn không nghĩ tiếp bởi vì
hắn đột nhiên nghe thấy có tiếng người đang cười.

Tiếng cười rất trong trẻo
ngọt ngào và đẹp tựa tiếng hót của chim Oanh.

Đã qua bao nhiêu năm tháng,
cỏ đã cao lên bao nhiêu lần nhưng chim Oanh lại vẫn chưa bay đi mất.

Tiếng chim Oanh ở giữa đám cỏ
dại.

Giữa đám cỏ bỗng nhiên có một
cô gái đứng dậy nhìn Phó Hồng Tuyết cười cười.

Nàng cười trông thật đẹp,
người càng đẹp, mái tóc dài đen óng, mềm mại như những sợi tơ.

Nàng không chải đầu, chính
như vậy lại khiến mái tóc đen như tơ mềm xâa ra, xâa xuống hai bờ vai.

Nàng cũng không trang điểm,
chỉ nhẹ nhàng choàng một cái áo dài, đã không giống tơ, cũng không giống gấm,
nhưng lại rất giống mái tóc của nàng.

Nàng nhìn Phó Hồng Tuyết,
trong ánh mắt tràn ngập nét vui tươi, bỗng nhiên nàng cất tiếng:

- Ngươi không hỏi vì sao ta
cười ư?

Phó Hồng Tuyết im lặng.

- Ta đang cười ngươi đó. Nàng
cười trông càng ngọt:

- Dáng ngươi ở đó, nhìn trông
giống như một tên ngốc.

Phó Hồng Tuyết chẳng nói gì.

- Ngươi không hỏi ta là ai
sao?

- Cô là ai?

Phó Hồng Tuyết hỏi rồi, hắn
vốn đã muốn hỏi.

Ai ngờ hắn vừa mới hỏi, cô
gái với mái tóc dài kia liền nhảy lên và kêu:

- Ta đang chờ ngươi hỏi ta
câu này. Lúc cô ta nhảy lên trông hung hăng giống như một con mèo nhỏ bị chọc
giận.

- Ngươi có biết mảnh đất mà
hiện tại ngươi đang đứng là đất của nhà ai không? Ngươi dựa vào cái gì mà khệnh
khệnh khạng khạng đi tới đi lui trên mảnh đất này?

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn
nàng, đợi nàng nói hết.

- Nơi đây là đất của Nghê
gia. Nàng dùng một ngón tay, chỉ vào mũi mình:

- Ta chính là nhị tiểu thư
của Nghê gia, chỉ cần ta thích, ta lúc nào cũng có thể đuổi ngươi ra khỏi đây.

Phó Hồng Tuyết chỉ biết ngậm
miệng.

Một người ở trong nhà của
người khác lượn qua lượn lại, bỗng nhiên lại gặp chủ nhà thì còn gì để mà nói
nữa.

Nghê nhị tiểu thư dùng cặp
mắt to hằn học liếc hắn, đột nhiên lại cười, cười lại còn rất ngọt.

- Nhưng ta đương nhiên sẽ
không đuổi ngươi ra đâu, bởi vì... Nàng chớp chớp mắt:

- Bởi vì ta thích ngươi.

Phó Hồng Tuyết chỉ có ngậm
miệng.

- Ngươi có thể không thích
người khác, nhưng ngươi chẳng có cách nào cấm người khác thích ngươi.

Nhưng vị Nghê nhị tiểu thư
này lại đã thay đổi chủ ý:

- Ta nói ta thích ngươi, kì
thực là ta nói dối đấy. Nàng khe khẽ thở dài:

- Ta không đuổi ngươi đi, chỉ
bởi vì ta biết ta đánh không lại ngươi.

Phó Hồng Tuyết không nhịn nổi
nữa hỏi:

- Cô biết ta?

- Đương nhiên là biết.

- Biết những gì?

- Ta không những biết võ công
của ngươi, đến ngươi họ gì, tên gọi là gì, ta đều biết cả!

Nàng khoanh tay lại, dương
dương tự đắc từ trong đám cỏ bước ra, nghiêng nghiêng ánh mắt lên lên xuống
xuống quan sát Phó Hồng Tuyết.

- Người khác đều nói ngươi là
quái vật, nhưng ta lại cảm thấy ngươi không những không phải quái vật mà còn
trông vô cùng dễ nhìn nữa.

Phó Hồng Tuyết chầm chậm xoay
người, bước đến ngôi đình sáu góc dưới ánh mặt trời, bỗng lại hỏi:

- Nơi đây chỉ còn lại một
mình cô thôi sao?

- Một mình thì đã sao nào?
Con ngươi của nàng long lên:

- Lẽ nào ngươi dám ăn hiếp
ta?

- Bình thường cô cũng không ở
đây?

- Sao ta lại muốn một mình ở
mãi cái nơi quỷ quái này chứ?

Phó Hồng Tuyết bỗng lại quay
đầu, chăm chú nhìn nàng:

- Bây giờ sao cô vẫn còn chưa
đi?

Nghê nhị tiểu thư lại hét
lên:

- Đây là nhà của ta, ta muốn
đến thì đến, muốn đi thì đi, sao phải để người khác chỉ huy?

Phó Hồng Tuyết lại chỉ biết
ngậm miệng.

Nghê nhị tiểu thư hằn học
trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt nàng trông rất là hung dữ, nhưng bỗng nhiên nàng
lại cười:

- Thực sự ta không nên gây
lộn với ngươi, chúng ta bây giờ mà cãi nhau tương lai sẽ rất nguy.

Tương lai?

Cô - có biết có những người
chẳng hề có tương lai không?

Phó Hồng Tuyết chầm chậm bước
lên bậc thang đá, ánh mắt hắn nhìn đến một nơi rất xa. Tuy đang bị ánh nắng
đang chiếu nhưng khuân mặt hắn vẫn trắng nhợt một cách đáng sợ.

Hắn chỉ hy vọng Đỗ Lôi mau
đến.

Nhưng nàng vẫn trêu chọc hắn:

- Ta biết ngươi tên gọi là
Phó Hồng Tuyết, ngươi chí ít cũng nên hỏi qua tên của ta chứ.

Hắn không hỏi, nàng chỉ biết
tự mình nói:

- Ta tên là Nghê Tuệ, tuệ
trong trí tuệ, cũng chính là tuệ trong - ngoại tú trung tuệ. Nàng bỗng nhiên
nhảy lên lan can, đứng trước mặt Phó Hồng Tuyết:

- Cha ta đã đặt tên này cho
ta, chỉ vì ta từ nhỏ đã rất có trí tuệ.

Phó Hồng Tuyết không để ý đến
nàng.

"Ngươi không tin ư? tay
nàng chống nạnh, đỉnh đầu đã gần như chạm vào mũi Phó Hồng Tuyết:

- Ta không những biết ngươi
vì chuyện gì mà tới đây mà còn có thể đoán ra người mà ngươi đang đợi là ai.

- Hả?

- Ngươi nhất định là đến nơi
này đợi cùng kẻ khác liều mạng. Ta mới nhìn thần sắc của ngươi là nhìn ra ngay.

- Hử?

- Ngươi có sát khí!

Cô gái tuổi hãy còn nhỏ này
mà cũng hiểu cái gọi là sát khí sao?

- Ta cũng biết người mà ngươi
đang đợi nhất định là Đỗ Lôi. Nghê Tuệ nói một cách rất kiên quyết:

- Nội trong mấy trăm dặm vùng
quanh đây người duy nhất có đủ tư cách đấu với Phó Hồng Tuyết chỉ là Đỗ Lôi.

Thật sự cô gái nhỏ này biết
quá nhiều.

Phó Hồng Tuyết nhìn đôi mắt
lanh lợi của cô gái, lạnh lùng nói:

- Cô đã biết như thế thì hãy
mau đi đi!

Giọng nói của hắn tuy lạnh
nhưng ánh mắt lại không có vẻ lạnh lùng như thường ngày, đến viền mắt cũng
dường như đã trở nên dịu dàng hơn.

Nghê Tuệ lại cười, dịu tiếng
hỏi:

- Ngươi phải chăng đã bắt đầu
quan tâm đến ta?

Phó Hồng Tuyết lập tức sầm nét
mặt nói:

- Ta muốn cô đi chẳng qua chỉ
vì ta giết người không phải là để cho người khác xem!

Nghê Tuệ bĩu bĩu môi nói:

- Ngươi cho dù muốn ta đi
cũng không cần gấp thế, Đỗ Lôi thể nào cũng không đến sớm như vậy đâu.

Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, mặt
trời đang chính giữa bầu trời.

Nghê Tuệ nói:

- Hắn nhất định sẽ để ngươi
đợi, đợi đến khi ngươi lòng dạ bấn loạn mới đến, lòng ngươi càng rối cơ hội của
hắn sẽ càng nhiều.

Nàng cười cười, nói tiếp:

- Đây cũng là một chiến lược,
người giống như ngươi vốn đã nên sớm biết rõ chứ.

Nàng đột nhiên lại lắc đầu:

- Ngươi không thể nghĩ ra bởi
vì ngươi là một quân tử, nhưng ta lại không phải, vì thế ta có thể dạy ngươi
một cách chuyên dùng để đối phó lại với những trò tiểu nhân.

Cách gì?

Phó Hồng Tuyết không hỏi,
cũng không cự tuyệt nghe.

Nghê Tuệ nói:

- Hắn muốn ngươi đợi thì
ngươi cũng có thể khiến hắn phải đợi.

Dĩ nha hoàn nha, dĩ kì nhân
chi đạo, hoàn trị kì nhân chi thân!

Đây là một kế đã rất cổ, kế
sách cổ thông thường đều rất hữu hiệu.

Nghê Tuệ nói:

- Chúng ta có thể đi dạo một
vòng rồi quay lại, chúng ta thậm chí có thể chơi hai ván cờ, uống hai ly rượu,
để hắn ở đây đợi ngươi, đợi đến muốn chết thì thôi.

Phó Hồng Tuyết không có phản
ứng.

Nghê Tuệ nói:

- Trước tiên ta sẽ dẫn ngươi
đến hầm chứa rượu của gia đình ta, nếu như chúng ta may mắn thì không chừng có
thể tìm thấy một hai vò rượu Nữ Nhi Hồng mà lúc cô cô của ta xuất giá để lại.

Hứng thú của nàng rất cao
nhưng hắn vẫn chẳng có phản ứng. Nàng tiến tới kéo tay hắn - cánh tay cầm đao.

Không ai có thể đụng đến cánh
tay đó.

Ngón tay thanh mảnh xinh đẹp
của nàng vừa mới đụng vào cánh tay tay đấy liền đột nhiên cảm thấy một sự chấn
động kì lạ cực mạnh.

Sức mạnh của sự chấn động này
rốt cuộc đã khiến cả người nàng bị bật ra.

Nàng muốn đứng lại nhưng đứng
cũng không vững nổi, cuối cùng ngã sâng soài trên mặt đất, ngã rất mạnh!

Lần này nàng lại không gào
lên bởi vì khóe mắt nàng đã đỏ hoe, giọng nói đã nghẹn ngào:

- Ta chẳng qua chỉ muốn làm
bạn với ngươi thôi, muốn làm cho ngươi chút chuyện mà thôi, ngươi hà tất phải
đối xử với ta như thế.

Nàng dụi dụi mắt có vẻ như
bất cứ lúc nào cũng có thể khóc òa lên.

Nàng xem ra giống như một cô
gái bé bỏng, đã đáng thương, lại còn đáng yêu.

Phó Hồng Tuyết không nhìn
nàng, tuyệt không hề nhìn, đến một lần cũng không nhìn, chỉ lạnh lùng nói:

- Dậy đi, trong cỏ có rắn
đấy.

Nghê Tuệ càng tủi thân:

- Ta toàn thân xương cốt đều
sắp rã ra rồi, ngươi kêu ta làm sao mà đứng lên đây.

Trên khuôn mặt trắng nhợt của
Phó Hồng Tuyết vẫn hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc gì, nhưng người hắn thì đã
bước sang qua bên này.

Hắn biết rõ sức mạnh vừa phát
ra của hắn.

Đó không hẳn hoàn toàn là từ
cánh tay phát ra, tay của hắn dính với đao, và từ trên đao cũng có sức mạnh
giống thế phát ra.

Thanh đao này ở trong tay hắn
bản thân vốn dường như cũng có sinh mệnh.

Có sinh mệnh, chính là có sức
mạnh.

Sức mạnh tiềm ẩn của sinh
mệnh.

Thứ sức mạnh này dường như
giống như với cái gọi là - kiếm khí, đó là thứ mà không sức mạnh nào bẻ gãy
được.

Hắn thực sự không nên dùng
sức mạnh đó để đối phó với nàng!

Nghê Tuệ cuộn người lại trên
cỏ, dứt khoát dùng hai tay bịt mặt.

Phó Hồng Tuyết chịu không nổi
đưa tay ra kéo nàng - cánh tay đưa ra đương nhiên là cánh tay không cầm đao.

Nàng không kháng cự, cũng
không rụt lại.

Tay nàng mềm mại mà ấm áp.

Phó Hồng Tuyết đã rất lâu rất
lâu rồi chưa từng tiếp xúc qua tay con gái.

Hắn kiềm nén dục vọng của bản
thân dường như cũng giống hệt như tất thảy những nhà tu hành khổ hạnh trên thế
gian này.

Nhưng hắn lại là một người
đàn ông, hơn nữa lại chưa hề già.

Nàng thuận theo đó mà đứng
dậy, khẽ rên rỉ. Hắn đang nghĩ là đỡ nàng đứng vững, ngờ đâu cả người nàng đều
đã ngả vào ngực hắn.

Người nàng càng ấm áp, càng
mềm mại.

Hắn thậm chí đã có thể cảm
thấy tim mình đang đập, nàng đương nhiên cũng có thể cảm thấy được.

Điều kì lạ là cũng cùng trong
chớp mắt đó hắn bỗng nhiên lại có một cảm giác rất kì lạ.

Hắn đột nhiên ngửi thấy có
mùi sát khí.

Ngay trong lúc đó, nàng đã
rút ra một thanh đao.

Một thanh đao dài bảy tấc,
một đao muốn lấy mạng, đâm xuyên qua dưới nách hắn.

Khuôn mặt nàng xem ra vẫn
giống như một cô gái bé bỏng, nhưng cách nàng ra tay lại độc ác như một con rắn
độc lão đời.

Chỉ đáng tiếc nhát đao này
của nàng lại đã đâm vào không khí.

Người Phó Hồng Tuyết đột
nhiên thụt lại, mũi đao rõ ràng lẽ ra đã phải đâm vào máu thịt hắn chẳng qua
lại chỉ mới xoẹt nhẹ qua làn da ngoài!

Cũng chính trong nháy mắt đó,
khi nàng phát giác ra đao của mình đã trượt rồi, người nàng nhảy vọt lên giống
như một con rắn độc mà bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên từ trong đám cỏ
phóng ra.

Thân người của nàng vừa phóng
lên, đã uốn người lộn vòng trên không trung.

Một vòng, lại một vòng, mũi
bàn chân của nàng đã chạm mái hiên của ngôi đình sáu góc.

Chân đang có sẵn lực, người
lại lộn phóng ra, lập tức nàng đã ở trên ngọn cây xa ngoài năm trượng.

Nàng vốn vẫn muốn chạy xa hơn
một chút nhưng Phó Hồng Tuyết lại không hề đuổi theo, nàng cũng không chạy nữa,
dùng một bàn chân đứng một cách rất nhẹ nhàng trên cành cây, lại vẫn còn có thể
chửi người ta.

Khinh công của nàng thực sự
rất cao, kiểu cách nàng chửi người khác càng cao.

- Ta bây giờ mới biết người
đàn bà trước kia của ngươi vì sao lại muốn rời bỏ ngươi, bởi vì ngươi vốn không
phải là đàn ông, ngươi chẳng những ở chân có tật mà ở trong tim cũng có bệnh.

Nàng chửi không hề thô tục
nhưng mỗi một từ nàng nói ra đều giống như một mũi kim đâm vào tim Phó Hồng
Tuyết.

Trên khuôn mặt trắng nhợt của
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hiện lên một vầng đỏ rất kì lạ, tay hắn đã siết chặt.

Hắn có vẻ như đã nhịn không
nổi, hắn muốn phát đao.

Nhưng hắn lại chẳng hề động
đậy bởi vì hắn đột nhiên hiểu ra nỗi đau trong tim mình, không hề mãnh liệt như
trong tưởng tượng.

Nỗi đau của hắn vốn giống như
vết đóng dấu in trên mình của trâu ngựa. vĩnh viễn sẽ luôn đậm rõ!

Mỗi một nụ cười, mỗi một giọt
nước mắt, mỗi một chút chân tình, mỗi một lời nói dối của nàng, đều đã in đậm
trong tim hắn.

Nhưng hắn đã luôn trốn tránh
được điều đấy.

Cho đến giây phút hắn nhìn
thấy Minh Nguyệt Tâm, tất cả những đau khổ trong kí ức mà hắn đang trốn tránh
lại đều sống lại hiện về trước mắt hắn.

Tất cả sự đả kích mà hắn phải
chịu đựng trong khoảnh khắc đó tuyệt không có bất kì ai có thể tưởng tượng
được.

Điều càng khiến khiến hắn
không ngờ tới đó là từ sau lần bị đả kích đó, nỗi đau của hắn ngược lại đã nhạt
đi, một nỗi đau khổ mà đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới bây giờ đã trở nên có
thể chịu đựng được.

- Nỗi đau trong lòng người có
lúc giống như một vết thương đã loét miệng, người càng không động đến nó, nó
càng loét sâu hơn, nhưng người nếu như dám đâm cho nó một dao, khiến nó chảy mủ
chảy máu nó ngược lại không chừng lại có thể se miệng.

Lúc Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu
lên đã hoàn toàn lấy lại được sự tĩnh lặng.

Nghê Tuệ vẫn đang ở trên cành
cây kinh hãi nhìn hắn, hắn không phát đao chẳng qua chỉ dửng dưng nói ba chữ:

- Cô đi đi!

Lần này Nghê Tuệ thật sự nghe
lời, nàng đi thật nhanh.

ánh mặt trời ngả về phía Tây,
đình sáu góc đã có bóng.

Phó Hồng Tuyết không cử động,
đến tư thế cũng không đổi.

Bóng đã dài, càng dài.

Phó Hồng Tuyết vẫn không cử
động Người không động, tâm cũng không động.

Một người nếu như đã luôn
quen với sự lẻ loi và cô độc, vậy đối với hắn mà nói sự chờ đợi chẳng phải là
nỗi khổ sở gì.

Vì để đợi đến lần đầu tiên
phát đao hắn đã phải đợi mười bảy năm, nhưng lần phát đao đó lại hoàn toàn vô
nghĩa, lại chẳng mang lại kết quả gì.

Hắn đã đợi mười bảy năm chỉ
vì muốn giết một người, kẻ có thù với cha mẹ hắn, với gia đình hắn.

Nhưng mãi cho đến khi hắn
phát đao hắn mới phát hiện mình vốn chẳng phải là hậu duệ của gia đình đó, căn
bản hắn chẳng hề có quan hệ gì với chuyện đó.

Điều này không chỉ là sự giễu
cợt.

Bất luận là với bất kì ai mà
nói sự giễu cợt lại cũng có phần quá chua chát, quá độc ác.

Nhưng hắn lại vẫn chấp nhận,
bởi vì hắn không thể không chấp nhận.

Hắn từ nhỏ đã học được cách
chịu đựng.

Giá như Đỗ Lôi có thể hiểu rõ
một điều, có lẽ sẽ không muốn hắn phải đợi nữa.

- Lúc ngươi muốn ta đợi
ngươi, bản thân ngươi chẳng phải cũng đang đợi!

Thế gian vốn có rất nhiều
chuyện cũng giống như thanh bảo kiếm hai lưỡi vậy.

- Khi người ta muốn làm tổn
thương người khác, bản thân thường cũng chịu đựng một sự tổn thương như vậy.

Có khi sự tổn thương mà bản
thân người ta phải chịu đựng thậm chí lại còn đau khổ hơn so với sự tồn thương
của đối phương!

Phó Hồng Tuyết khẽ thở dài,
chỉ cảm thấy tâm tình hoàn toàn bình tĩnh.

Bây giờ đã là giờ Mùi một
khắc.

Căn phòng âm u ở ngay cuối
một con đường dài, chủ nhân cũ là một ông lão lắm bệnh mà keo kiệt, nghe đồn
mãi cho đến khi xác của lão phát mùi thối mới bị mọi người phát giác.

Chim Công đến ở căn buồng
này, không phải vì keo kiệt.

Hắn đã có quá đủ khả năng đến
ở tại một nhà trọ tốt nhất, nhưng hắn tình nguyện ở lại đây.

Đối với hắn mà nói, - Chim
Công cái tên này cũng là một sự châm biếm.

Con người hắn tuyệt không hề
giống một hoa đẹp cao quý, hay loài chim thích sự xa xỉ, hắn giống như một con
dơi không thấy ánh sáng mặt trời.

Khi Ngón Cái bước vào, hắn
đang nằm trên tấm phản giường dài vừa lạnh vừa cứng.

Cái cửa sổ nhỏ duy nhất trong
phòng đã bị tấm ván đóng chặt, ánh sáng chiếu qua u ám cũng giống như một cái
huyệt động của lũ dơi.

Ngón Cái ngồi xuống thở phì
phì, hắn mãi mãi không hiểu tại sao Chim Công lại thích sống tại nơi này.

Chim Công đến nhìn cũng không
nhìn hắn một lần, mãi cho đến khi tiếng thở nhỏ đi một chút, mới hỏi:

- Đỗ Lôi sao?

Ngón Cái đáp:

- Hắn vẫn đang đợi.

Chim Công nói:

- Lúc hắn và ta chia tay đang
là giờ Mùi.

Chim Công lại hỏi:

- Hắn định để Phó Hồng Tuyết
chờ bao lâu nữa?

Ngón Cái đáp:

- Ta đã nói với hắn rồi, chí
ít phải đợi đến giờ Thân mới đi.

Khóe miệng Ngón Cái lộ ra một
nụ cười độc ác, nói:

- Đứng ở cái nơi quỷ quái đấy
đợi hai canh giờ, nỗi khổ đấy chỉ sợ rất không dễ chịu.

Nhưng Ngón Cái lại nhíu mày,
nói:

- Ta chỉ lo lắng một chuyện.

Chim Công nói:

- Chuyện gì?

Ngón Cái nói:

- Tuy là Phó Hồng Tuyết đang
đợi, nhưng bản thân Đỗ Lôi cũng đang đợi, ta chỉ lo hắn so với Phó Hồng Tuyết
càng khó chịu hơn.

Chim Công dửng dưng hỏi:

- Nếu như hắn chết dưới đao
của Phó Hồng Tuyết, ngươi có tổn thất không?

Ngón Cái đáp:

- Không có.

Chim Công hỏi:

- Vậy ngươi có gì phải lo?

Ngón Cái cười, dùng tay áo
lau lau mồ hôi, lại nói:

- Ta vẫn có một tin hay nói
cho ngươi.

Chim Công đang lắng nghe.

Ngón Cái nói:

- Yến Nam Phi thực sự đã bị
trúng độc, hơn nữa độc trúng phải không nhẹ chút nào.

Chim Công hỏi:

- Tin này từ đâu có?

Ngón Cái đáp:

- Là dùng năm trăm lượng bạc
lấy về đấy.

Ánh mắt Chim Công phát sáng,
nói:

- Tin tức đủ để có thể đáng
với cái giá năm trăm lượng đấy thông thường đều rất có thể tin cậy.

Ngón Cái nói:

- Vì thế chúng ta lúc nào
cũng có thể đi giết hắn.

Chim Công nói:

- Chúng ta đi ngay bây giờ.

Bây giờ đang là giờ Mùi một
khắc.

Giờ Ngọ đã qua rất lâu, nhưng
ánh nắng lại càng gay gắt oi bức, xuân đã dần qua, những ngày của dài mùa hè
đang đến.

Phó Hồng Tuyết không thích
mùa hè.

Mùa hè thuộc về trẻ con - ban
ngày thì ở trần lăn lộn trong ao đầm, đánh lộn trên cỏ, hái dâu tây, bắt bươm
bướm, đến tối thì lại ngồi dưới giàn dưa ăn dưa ngọt được rửa bằng nước giếng,
nghe người lớn tàn hươu tán vượn, rồi đi bắt đom đóm bỏ vào túi, dùng vải mỏng
trùm lên đem đi đổi lấy bánh chưng đường từ những cô những dì trẻ tuổi.

Những ngày hè rực rỡ, và tuổi
thơ tươi đẹp ấy mãi mãi chỉ có vui vẻ, không có bi thương.

Nhưng Phó Hồng Tuyết chứ bao
giờ có nổi một mùa hè thực sự thuộc về bản thân hắn.

Mùa hè trong kí ức của hắn
không phải là chảy mồ hôi, thì cũng là chảy máu, không phải là trốn trong rừng
cây thấp nóng nực luyện đao, thì là ở trong sa mạc nóng bức đợi phát đao!

Phát đao!

Một lần lại một lần, mãi
không ngừng phát đao!

Động tác đơn giản này, rốt
cuộc đã biến thành một thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn.

Lần phát đao trước là lúc
nào?

- Bản thân thanh đao, chính
là tượng trưng cho cái chết.

- Thời khắc phát đao, chính
là thời khắc của cái chết.

Lần này đao của hắn phát ra,
ai là kẻ phải chết?

Phó Hồng Tuyết cúi đầu xuống
chăm chú nhìn tay cầm đao của mình, cánh tay lạnh giá, cánh tay trắng nhợt,
thanh đao đen sì.

Chính ngay lúc đó, hắn nghe
thấy tiếng bước chân của Đỗ Lôi.

Lúc này là giờ Mùi ba khắc

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3